Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 7
Thứ Hai, ngày 15 tháng Bảy năm 1991
Thị trấn Camden và đồi Primrose
“CHÚ Ý! Xin mọi người chú ý? Chú ý nào? Làm ơn dừng nói chuyện, dừng nói chuyện, dừng nói chuyện. Xin cảm ơn. Ngay lúc này nếu không phiền tôi chỉ muốn điểm qua thực đơn của ngày hôm nay. Trước hết là ‘những món đặc biệt’. Chúng ta có món soda bắp ngọt và món burrito gà tây chiên giòn.”
“Gà tây ư? Giữa tháng Bảy?” Ian Whitehead nói với ra từ quầy rượu, nơi anh đang cắt chanh thành từng miếng nhỏ để đặt lên cổ chai bia.
“Hôm nay là thứ Hai,” Scott nói tiếp. “Cần phải sạch đẹp và yên tĩnh, vì thế tôi muốn nơi này phải sạch như li như lau. Tôi đã kiểm tra bảng phân công,và Ian, cậu sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh.”
Các nhân viên khác bắt đầu trêu đùa. “Sao lúc nào cũng là tôi?” Ian rên rỉ.
“Bởi anh luôn làm tốt,” cô bạn thân Emma Morley nói, và Ian nhân cơ hội này vòng tay qua hai vai đang khom khom của cô, trêu đùa bằng cách dứ dứ con dao giả vờ đâm xuống cô.
“Và khi hai người đã giỡn xong, Emma, mời cô đến văn phòng gặp tôi,” Scott nói.
Các nhân viên khác cười thầm đầy ngụ ý, Emma gỡ tay Ian ra, và tay nhân viên pha rượu tên Rashid ấn vào nút “play” trên dàn âm thanh đầy mỡ màng phía sau quầy rượu. “La Cucaracha,” con gián, một trò đùa đã trở nên nhạt nhẽo, được lặp đi lặp lại cho đến tận cuối ngày.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn. Ngồi xuống đi.”
Scott châm thuốc hút và Emma ngồi lên chiếc ghế giống ở quầy rượu đối diện chiếc bàn rộng, bừa bộn của anh ta. Một mặt tường chất đầy các thùng rượu vodka, tequila và thuốc lá - lượng hàng dự trữ được cho là “vừa khít” nhất - che khuất ánh nắng tháng Bảy trong căn phòng nhỏ tối tăm đầy mùi tàn thuốc và sự thất vọng.
Scott gác hai chân lên bàn. “Sự thật là tôi sắp ra đi.”
“Anh sao?”
“Trụ sở chính đã yêu cầu tôi quản lý một chi nhánh mới của Hail Caesar tại Ealing.”
“Hail Caesar’s là cái gì vậy?”
“Chuỗi nhà hàng Ý hiện đại.”
“Được gọi là Hail Caesar sao?”
“Đúng thế.”
“Sao không phải là Mussolini nhỉ?”
“Họ sắp làm với người Ý những gì đã làm với người Mexico.”
“Cái gì cơ, làm hỏng nó à?”
Scott trông có vẻ bị xúc phạm. “Cho tôi nghỉ một chút được không, Emma?”
“Tôi xin lỗi, Scott, thật lòng xin lỗi anh. Xin chúc mừng, anh làm tốt lắm, thật sự…” Cô bỗng dừng ngay lại bởi nhận ra điều gì sắp xảy đến.
“Vấn đề là…” Anh ta đan các ngón tay lại với nhau và rồi đặt lên mặt bàn và chồm người về phía trước, vì đây là cách mà anh ta nhìn thấy các doanh nhân thường làm trên ti vi, và cảm thấy một chút thôi thúc về quyền lực. “Họ yêu cầu tôi chỉ định một người thay thế vị trí quản lý của mình, và đó chính là những gì tôi muốn nói với cô. Tôi muốn một người sẽ ở lại đây. Một người đáng tin cậy, người sẽ không bỏ đi Ấn Độ mà không một lời thông báo trước hợp lý hoặc từ bỏ tất cả chỉ vì một công việc phấn khích nào đó. Người mà tôi có thể tin tưởng sẽ gắn bó với nơi này khoảng vài năm và thật sự cống hiến hết mình cho… Emma, có phải cô… có phải cô đang khóc không?”
Emma đưa cả hai tay lên chùi nước mắt. “Xin lỗi, Scott, chỉ là vì anh yêu cầu không đúng thời điểm, tất cả chỉ có thế.”
Scott cau mày, nửa cảm thông nửa bực bội. “Đây…” Anh ta giật mạnh một cuộn giấy xanh dương thô ráp dùng trong nhà bếp từ chiếc túi đựng đồ. “Lau mặt đi…” và ném nó qua bàn đập thẳng vào ngực Emma. “Có phải vì tôi đã nói điều gì không?”
“Không, không, không, chỉ là vấn đề cá nhân thôi, chuyện riêng tư ấy mà, chỉ là đôi lúc có chút xáo trộn. Thật xấu hổ quá.” Cô ấn hai miếng giấy xanh da trời thô ráp vào hai mắt. “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, anh đang nói.”
“Tôi mất chỗ làm của mình, còn cô thì bật khóc như thế.”
“Tôi cứ nghĩ anh đang nói rằng cuộc đời tôi sẽ chẳng đi đến đâu,” và cô bắt đầu vừa cười vừa khóc. Cô xé thêm miếng giấy thứ ba và áp lên miệng.
Scott chờ cho đến khi hai vai cô không còn nấc lên nữa. “Vậy cô có quan tâm đến công việc này hay không nào?”
“Ý anh là…” Cô đặt tay lên chiếc thùng đựng hai mươi lít nước xốt, “… một ngày nào đó, tất cả những thứ này sẽ là của tôi.”
“Emma, nếu cô không muốn công việc này, cứ nói thẳng, còn tôi đã làm công việc này được bốn năm rồi.”
“Và anh đã làm rất tốt, Scott ạ…”
“Mức lương cũng phù hợp, và cô sẽ không bao giờ phải dọn dẹp nhà vệ sinh nữa…”
“Tôi rất biết ơn vì lời đề nghị này.”
“Vậy sao còn cái cảnh sụt sịt kia?”
“Chỉ là vì tôi hơi… chán nản, chỉ thế thôi.”
“Chán nản.” Scott cau mày như thể lần đầu tiên được nghe thấy từ này.
“Anh biết đó. Một chút thất vọng ấy mà.”
“Được rồi, tôi hiểu.” Anh ta nghĩ đến việc vòng tay qua vai an ủi cô như một người cha, nhưng điều đó có nghĩa là phải leo qua chiếc thùng đựng gần bốn mươi lít mayonnaise, vì thế, anh ta chồm người tới. “Có phải… rắc rối với bạn trai không?”
Một lần nữa, Emma lại cười lớn. “Không đời nào. Scott, không có gì đâu, chỉ là vì anh nói vào thời điểm tôi đang suy sụp, chỉ có thế.” Cô lắc đầu thật mạnh. “Anh xem, hết rồi, như nước mưa ấy mà. Hãy quên điều đó đi.”
“Vậy cô nghĩ thế nào? Về việc làm quản lý ấy?”
“Cho tôi thời gian suy nghĩ nhé? Sẽ báo với anh vào ngày mai?”
Scott mỉm cười hồn hậu và gật đầu. “Được thôi! Hãy cứ thư thả…” Anh chỉ tay về phía cửa, và với lòng trắc ẩn vô bờ, anh nói thêm: “Lấy ít bánh khoai tây rán mà ăn nhé.”
Trong căn phòng trống dành cho nhân viên, Emma nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đựng pho mát đang bốc khói và bánh ngô giòn như thể nó là kẻ thù cần phải khuất phục.
Bỗng cô đột ngột đứng lên, đi qua phòng của Ian và thọc tay vào chiếc quần vải bông chéo chật cứng cho đến khi tìm thấy vài điếu thuốc. Cô lấy ra một điếu, châm lửa, rồi bỏ kính ra và kiểm tra mắt qua chiếc gương vỡ, liếm những vết dính rõ mồn một trên ngón tay. Thời gian gần đây, tóc cô đã dài ra, không theo một phong cách nào và có màu mà theo cô nghĩ là “lông chuột”. Cô giật một sợi tóc ra khỏi dây buộc và dùng hai ngón tay vuốt theo chiều dài của nó, biết rằng khi gội đầu, cô sẽ biến dầu gội thành màu xám. Mái tóc thành phố. Da cô trở nên xanh tái do làm quá nhiều ca muộn, và người cũng tròn ra; vài tháng gần đây, cô phải mặc váy bằng cách tròng từ trên đầu xuống. Cô đổ lỗi cho những hạt đậu được chiên đi chiên lại; cứ chiên đi rồi chiên lại. “Cô gái mũm mĩm,” cô thầm nghĩ, “cô gái mũm mĩm ngu ngốc” là một trong những khẩu hiệu đang hiện hữu trong đầu cô, cùng với “Một phần ba Cuộc đời Mày đã Trôi qua” và “Mọi thứ có Nghĩa gì đây?”
Thời điểm giao thoa giữa tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành này càng khiến cho Emma trở nên thu mình và buồn bã hơn so với trước đây. “Sao con không về nhà, con gái?” mẹ cô đã nói qua điện thoại đêm hôm trước, bằng giọng nói run run, đầy lo lắng như the con gái bà bị bắt cóc mất. “Phòng của con vẫn đó. Việc làm ở Debenhams đâu có thiếu.” Và lần đầu tiên, cô bắt đầu cảm thấy bị thuyết phục.
Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể chinh phục Luân Đôn. Cô đã hình dung về những buổi nói chuyện văn chương sôi nổi, những cuộc gặp gỡ chính trị, những bữa tiệc vui vẻ, những cuộc tình có cả ngọt ngào lẫn đắng cay diễn ra bên bờ sông Thames. Cô đã định lập thành một ban nhạc, thực hiện những bộ phim ngắn, viết tiểu thuyết, nhưng hai năm miệt mài dành cho tập thơ khiêm tốn đó không mang lại kết quả gì, và chẳng có gì thật sự tốt đẹp xảy ra với cô kể từ sau lần bị cảnh sát tấn công bằng dùi cui tại những cuộc biểu tình chống thuế thân.
Thành phố này đã đánh bại cô, đúng như những gì họ khẳng định. Giống như trong một bữa tiệc quá đông người, chẳng ai thèm để ý khi nào cô đến và cũng không ai buồn quan tâm rằng cô đã về hay chưa.
Không phải là cô không thử cố gắng. Ý tưởng về một công việc trong ngành xuất bản đã tự nhiên xuất hiện. Cô bạn Stephanie Shaw của cô đã có được việc làm ngay sau khi tốt nghiệp, và công việc đó đã thay đổi cô ấy. Stephanie Shaw không còn dùng bia đen nhẹ. Thời gian này, cô ấy uống rượu trắng, mặc những bộ vest nhỏ xinh bó sát người hiệu Jigsaw và dùng khoai tây chiên hiệu Kettle tại các buổi dạ tiệc. Nghe lời Stephanie, Emma đã viết nhiều đơn xin việc gửi đến các nhà xuất bản, các doanh nghiệp, thậm chí các nhà sách, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nền kinh tế đang suy thoái và mọi người đều bám chặt lấy công việc của mình với quyết tâm cao độ. Cô đã nghĩ đến việc nương tựa vào chương trình giáo dục dành cho lưu học sinh, nhưng chính phủ đã chấm dứt việc cấp học bổng cho sinh viên, mà cô thì không có khả năng lo nổi học phí. Cô có thể làm một số công việc tình nguyện cho Tổ chức Ân xá Quốc tế, có lẽ thế, nhưng các khoản tiền thuê nhà và đi lại đã ngốn sạch sành sanh số tiền cô kiếm được, trong khi đó Loco Caliente đã bòn rút cạn kiệt thời gian và năng lượng của cô. Cô còn nghĩ ra một công việc nghe rất kỳ khôi là đọc tiểu thuyết cho người mù,nhưng liệu đó có phải là một công việc thật sự, hay chỉ là thứ cô thấy trên phim ảnh? Khi nào thấy khỏe, cô sẽ tìm hiểu về điều này. Còn lúc này, cô đang ngồi bên cạnh bàn và nhìn trừng trừng vào bữa trưa của mình.
Thứ pho mát công nghiệp trên đĩa của cô trở nên đặc cứng như nhựa, và bỗng nhiên với thái độ căm ghét, Emma đẩy nó qua một bên rồi cho tay vào túi xách lôi ra một cuốn sổ tay đắt tiền có bìa da màu đen mới cứng và một cây bút máy vừa ngắn vừa to gắn ở bìa. Giở một trang giấy màu trắng kem mới tinh, cô bắt đầu viết nhoay nhoáy.
Bánh khoai tây rán
Chính những chiếc bánh khoai tây đã làm điều đó.
Đống hổ lốn đang bốc khói này giống như những xáo trộn trong cuộc đời cô.
Thâu tóm mọi sai lầm.
Với
Cuộc đời
Của cô
Đâu đó trên phố vang lên tiếng nói “Đã đến lúc cần thay đổi.”
Bên ngoài đường Kentish Town
Có tiếng cười
Nhưng ở đây, trong căn phòng gác mái mù mịt khói này
Chỉ có
Bánh khoai tây rán
Pho mát, giống như cuộc đời, đã trở nên
Khô cứng và
Lạnh lẽo
Như nhựa
Và chẳng có tiếng cười trong căn phòng gác mái cao tít này.
Emma ngừng viết, sau đó ngước mắt lên nhìn chăm chăm vào trần nhà, như thể cho ai đó có cơ hội trốn thoát. Cô nhìn trở lại trang giấy với hy vọng sẽ bị bất ngờ bởi những điều tuyệt diệu đã được viết ra trên đó.
Cô rùng mình và làu bàu một lúc lâu, sau đó cười phá lên, lắc mạnh đầu trong khi cẩn thận xóa từng dòng một, về những đường chéo song song lên mỗi dòng cho đến khi từng chữ biến mất. Chẳng bao lâu, những chỗ bị xóa đó dính nhiều mực đến nỗi thấm ướt ra mặt sau trang giây. Cô lật trang sau xem những vết thấm của mực và đọc lướt qua phần chữ đã được viết trên đó.
Edinburgh, 4 giờ sáng
Chúng tôi nằm trên chiếc giường đơn và nói về
Tương lai, đưa ra những dự đoán
và khi cậu ấy nói, tôi nhìn cậu ấy và nghĩ đến
từ “Đẹp trai”, một từ ngu ngốc, và nghĩ
“có lẽ từ này hợp hơn? Khó đoán?”
Tiếng chim két đang hót bên ngoài
và ánh mặt trời sưởi ấm những tấm rèm…
Một lần nữa, cô lại rùng mình, như thể đang hé mắt dưới dải băng bịt mắt, và gập vội cuốn sổ lại. Lạy Chúa, “điều khó đoán”. Cô đã đạt đến một bước ngoặt. Cô không còn tin rằng mình có thể cải biến hoàn cảnh tốt đẹp hơn bằng cách làm thơ về nó.
Đặt cuốn sổ tay qua một bên, cô với tay lấy tờ Sunday Mirror số ra ngày hôm qua và bắt đầu ăn bánh khoai tây rán, những chiếc bánh khoai tây rán khó đoán, và ngạc nhiên phát hiện ra rằng loại thức ăn dở ẹc này lại có thể khiến con người ta thấy thoải mái đến thế.
Ian xuất hiện trước cửa, “Anh chàng đó lại đến nữa.”
“Anh chàng nào?”
“Bạn của cô, anh chàng đẹp trai đó. Anh ta đi cùng một cô gái nữa.” Và ngay lập tức, Emma biết được anh chàng mà Ian đang nói đến là ai.
Từ nhà bếp cô đã nhìn thấy họ, cô gí mũi vào ô cửa kính tròn dính mỡ khi cả hai trâng tráo ngồi vào bàn giữa quán, nhấm nháp các loại thức uống đầy màu sắc và cười chế giễu tờ thực đơn. Cô gái cao ráo, mảnh khảnh với làn da xanh tái, đôi mắt kẻ đen, mái tóc cũng đen nhánh, cắt ngắn và được chỉnh sửa đắt tiền nhưng lại không cân đối, cặp chân dài trong chiếc quần tất đen mỏng tang và đôi bốt cao đến mắt cá chân. Cả hai đều ngà ngà say, họ đang hành xử theo cách liều lĩnh và điên rồ một cách miễn cưỡng khiến mọi người tự hỏi khi nào họ mới biết mình đang bị quan sát hành xử như trong những đoạn video nhạc pop, và Emma nghĩ đến việc sẽ hả dạ nhường nào nếu có thể bước ra và đập vào đầu cả hai bằng những chiếc bánh burrito được cuộn thật chặt.
Hai bàn tay hộ pháp đặt lên vai cô. “Này,” Ian nói, tựa cằm lên đầu cô. “Cô gái đó là ai vậy?”
“Không biết.” Emma chà ngón tay lên dấu vết mà mũi cô để lại trên cửa sổ. “Tôi không để ý.”
“Vậy đó là một cô bạn mới.”
“Dexter có chu kỳ quan tâm rất ngắn. Giống như một đứa trẻ. Hoặc như một con khỉ. Bạn cần phải đung đưa thứ gì đó lấp lánh trước mắt cậu ta.” Đó chính là những gì cô gái này đang có, Emma thầm nghĩ: thứ gì đó lấp lánh.
“Vậy cô có nghĩ rằng người ta đã đúng khi nói về việc các cô gái thích những kẻ xấu xa?”
“Cậu ấy không phải kẻ xấu xa. Cậu ấy là một tên ngốc.”
“Thế thì các cô gái thích những tên ngốc à?”
Lúc này, Dexter đã nhét chiếc ô trang trí ly cocktail lên một bên tai, còn cô gái đang cười ngặt nghẽo khi nhìn thấy điều đó.
“Có vẻ thế,” Emma đáp. Tất cả là vậy, cô tự hỏi liệu cậu ta có cần phải trưng ra cho cô thấy cuộc sống thành phố đầy mới mẻ và huy hoàng của mình không? Ngay khi đón cậu ở cổng nhà ga trong chuyến trở về từ Thái Lan với cái đầu cạo trọc và làn da rám nắng, cô đã biết chẳng còn cơ hội nào cho mối quan hệ giữa hai người. Quá nhiều điều đã xảy ra với cậu ta, trong khi cô lại thay đổi quá ít. Thậm chí đây là cô bạn gái, người yêu thứ ba, hay gì cũng được, mà cô đã gặp trong chín tháng qua, Dexter giới thiệu họ với cô giống như một chú chó đang ngậm miệng một con chim bồ câu béo ngậy. Liệu đó có phải là một kiểu trả thù tầm thường không? Bởi vì cô nhận được tấm bằng tốt nghiệp loại cao hơn cậu ta ư? Chẳng lẽ cậu ta không biết được điều này đang gây cho cô cảm giác gì sao, ngồi ở bàn số chín, tay họ cứ vuốt ve lấy mặt nhau.
“Anh không đi được à, Ian? Đó là phận sự của anh.”
“Anh ta yêu cầu cô.”
Cô thở dài, chùi tay vào tạp dề, tháo chiếc mũ bóng chày ra khỏi đầu để đỡ xấu hổ và đẩy cái cửa lò xo bước vào.
“Vậy… cậu muốn dùng những món đặc biệt hay như thế nào?”
Dexter đứng bật dậy, gỡ hai cánh tay dài ngoằng của cô gái ra và choàng hai tay quanh người bạn cũ, rất cũ của mình. “Chào, cậu khỏe không, Em? Ôm một cái thật chặt nào!” Kể từ khi làm việc trong lĩnh vực truyền hình, cậu đã hình thành chứng thích ôm, hoặc Ôm Chặt. Cái công ty đào tạo người dẫn chương trình truyền hình đó đã gây ảnh hưởng rất nhiều đến cậu, và cách cậu nói chuyện với cô lúc này chẳng phải như với một người bạn cũ, đúng hơn là như với một vị khách rất đặc biệt kế tiếp.
“Emma, đây là…” Cậu đặt một tay lên bờ vai trần trơ xương của cô gái, hình thành nên một đường liên kết giữa ba người. “Còn đây là Naomi, phát âm là Gnome-y.”
“Chào Gnome-y,” Emma mỉm cười. Naomi cũng cười đáp lại, chiếc ống hút kẹp giữa hai hàm răng trắng bóng.
“Này, ngồi cùng bọn mình và dùng một ly margarita nhé!” Trong trạng thái say túy lúy và đầy ủy mị, cậu giật mạnh tay Emma.
“Không được, Dex, mình đang làm việc.”
“Thôi nào, năm phút thôi. Mình muốn đãi cậu một chầu. Mộtly! Ý mình là một ly.”
Lúc này, Ian đã nhập hội cùng họ, chìa cuốn sổ của mình ra. “Vậy tôi sẽ mang đến cho các bạn món gì đó để nhấm nháp nhé?” anh hỏi một cách vui vẻ.
Cô gái nhăn mũi, “Tôi không nghĩ thế!”
“Dexter, cậu đã gặp Ian phải không?” Emma hỏi nhanh.
“Không, không, chưa bao giờ,” Dexter nói. “Đúng thế, vài lần rồi,” Ian đáp, và một khoảnh khắc im lặng bao trùm khi họ đứng đó, nhân viên phục vụ và thực khách.
“Vậy thì Ian, cho chúng tôi hai, à không, ba ly margarita ‘Tưởng nhớ trận Almano’. Hai hay ba? Em, nhập hội cùng bọn mình chứ?”
“Dexter, mình đã nói với cậu rồi. Mình đang làm việc.”
“Được thôi, nếu thế thì, cậu biết gì không? Bọn này sẽ đi. Tính tiền nào, ừm…” Ian bỏ đi, còn Dexter vẫy tay ra hiệu cho Emma và hạ giọng. “Này, có cách nào để mình có thể, cậu biết đó…”
“Biết gì?”
“Đưa tiền thức uống cho cậu.”
Emma ngây người ra. “Mình không hiểu.”
“Ý mình muốn nói là, có cách nào để mình có thể, cậu biết đấy, bo cho cậu ấy mà?”
“Bo cho mình hả?”
“Chính xác. Bo cho cậu.”
“Vì sao?”
“Chẳng có lý do nào cả, Em ạ,” Dexter nói. “Chỉ là mình thật sự, thật sự muốn bo cho cậu,” và Emma cảm thấy tâm hồn mình lại thêm phần tan nát.
Trên đồi Primrose, Dexter nằm ngủ dưới ánh nắng xế chiều, áo không cài khuy, hai tay đặt dưới đầu, chai rượu trắng đã vơi một nửa, sờ vào âm ấm bên cạnh bởi cậu đã chuyển từ trạng thái chưa tỉnh hẳn sang trạng thái say sưa một lần nữa. Thảm cỏ vàng khô trên đồi đã trở thành nơi tụ tập đông đúc của những nhân viên trẻ tuổi, nhiều người đến thẳng đây từ văn phòng, trò chuyện và cười đùa trong khi ba cái máy phát thanh khác nhau đang cãi nhau chí chóe, còn Dexter nằm ngay giữa trung tâm và mơ màng về truyền hình.
Ý tưởng trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã bị lãng quên không chút hối tiếc. Cậu biết rằng mình là một kẻ nghiệp dư có tay nghề kha khá, có lẽ sẽ luôn như thế, nhưng để trở thành một nhiếp ảnh gia kiệt xuất như Cartier-Bresson, Capa hay Brandt, đòi hỏi phải lao động hăng say, dám chấp nhận từ bỏ và đấu tranh, mà cậu thì không chắc là khía cạnh đấu tranh có thích hợp với mình hay không. Trong khi đó, truyền hình lúc này lại đang cần đến cậu. Sao trước đây cậu lại không nghĩ đến nó? Từ tấm bé cho đến lúc ta trưởng thành, truyền hình lúc nào cũng hiện hữu trong gia đình, nhưng có vẻ như xem truyền hình lại là điều gì đó hơi không lành mạnh. Giờ đây, trong chín tháng qua, nó bỗng trở thành thứ chi phối cuộc đời cậu. Cậu là một người hay thay đổi chính kiến, và với đam mê của một tân binh, cậu thấy mình tràn đầy cảm xúc với loại phương tiện truyền thông này, như thể cuối cùng cậu đã tìm thấy được một chỗ dựa tinh thần.
Và không, nó không có được ánh hào quang của nghề nhiếp ảnh hay uy tín của công việc tường thuật tin từ một vùng chiến sự, nhưng truyền hình có ý nghĩa, truyền hình là tương lai. Nó chính là sự thực hành dân chủ, nó chạm đến đời sống của con người theo cách trực tiếp nhất, định hình tư tưởng, tạo sự phấn khích, thú vui tiêu khiển và thu hút sự quan tâm của mọi người theo cách hiệu quả hơn rất nhiều so với tất cả những cuốn sách chẳng ai thèm đọc hay những vở kịch chẳng ai buồn xem. Emma có thể nói những gì cô ấy thích về những người theo đảng Bảo Thủ (lý do Dexter không hâm mộ họ là vì phong cách của họ chứ không phải do nguyên tắc hoạt động) nhưng chắc chắn họ đã làm rung chuyển các phương tiện truyền thông. Cho đến gần đây, hoạt đông phát sóng dường như trở nên buồn tẻ, đình trệ, kết bè kết phái, ảm đạm và quan liêu, đầy những ông già cứng đầu cứng cổ, những nhà cải cách ngớ ngẩn và những nhân vật dễ thương đẩy xe phục vụ thức uống; như thể một chi nhánh kinh doanh giải trí của ngành dân chính. Ngược lại, Redlight Productions là một phần trong sự trỗi dậy của các công ty tư nhân trẻ mới thành lập đang giành lấy phương tiện sản xuất này từ tay những con khủng long già nua. Đây là một ngành hái ra tiền; thực tế đã chứng minh qua các văn phòng không vách ngăn với ba màu sắc cơ bản là đỏ, xanh lá, và xanh dương, với hệ thống máy vi tính hiện đại và những chiếc tủ lạnh tập thể chứa đầy thức ăn ngon.
Sự thăng tiến của cậu trong thế giới này nhanh như sao băng. Người phụ nữ có búi tóc đen bóng và cặp kính mắt nhỏ mà cậu gặp trên tàu hỏa tại Ấn Độ đã giao cho cậu công việc đầu tiên là chân chạy việc, sau đó là nhân viên nghiên cứu, và hiện tại cậu là Trợ lý Sản xuất, viết tắt là TLSX trên UP4IT, một chương trình ca nhạc hài kịch tạp kỹ xen lẫn phóng sự về những chủ đề “thật sự ảnh hưởng đến giới trẻ ngày nay”: những căn bệnh lây nhiễm qua đường tình dục, ma túy, nhạc sàn, ma túy, cảnh sát, bạo hành, ma túy. Dexter đã sản xuất những bộ phim ngắn quá sống động về các khu dân cư xuống cấp được quay dưới những góc hình điên rồ của ống kính mắt cá, những đám mây bay thẳng lên cao trên nền nhạc acid house. Mọi người còn nghĩ đến việc đưa cậu xuất hiện trên truyền hình trong loạt chương trình kế tiếp. Cậu đang vượt trội, đang thăng hoa, và dường như có khả năng cậu sẽ khiến cho bố mẹ mình tự hào.
“Tôi làm truyền hình,” chỉ cần nói thế cũng đủ khiến cậu thỏa mãn. Cậu thích sải bước xuống phố Berwick để đến phòng biên tập với một túi các tông đựng đầy băng hình, gật đầu chào các đồng nghiệp. Cậu thích món sushi và những bữa tiệc khai trương, cậu thích uống nước từ những chiếc bình nóng lạnh, đặt hàng các hãng vận chuyển và nói những điều đại loại như “chúng tôi đã mất sáu giây”. Cậu thầm thích thú với thực tế rằng nó là một trong những ngành hấp dẫn, và là nơi trân trọng tuổi trẻ. Trong thế giới truyền hình mới mẻ và đòi hỏi can đảm này, bạn sẽ chẳng có cơ hôi nhìn thấy một nhóm làm việc nào ở độ tuổi sáu mươi hai trong phòng hội thảo. Vậy điều gì đã xảy ra với những người làm truyền hình khi họ đến một độ tuổi nhất định? Họ đã đi đâu? Không cần bận tâm, công việc này thích hợp với cậu, cũng như với những cô gái trẻ như Naomi: dân thành phố, cứng rắn và đầy tham vọng. Trong những khoảnh khắc hồ nghi hiếm hoi, Dexter đã từng lo lắng rằng việc thiếu hiểu biết có thể kìm hãm cậu, nhưng đây là công việc chỉ đòi hỏi sự tự tin, năng lượng, và thậm chí cả một chút kiêu ngạo nhất định, và tất cả những phẩm chất này đều nằm trong tầm tay của cậu. Đúng, bạn phải thông minh, nhưng không phải thông minh theo kiểu của Emma. Phải thận trọng, sắc bén, đầy tham vọng.
Cậu yêu căn hộ mới của mình bên khu Belsize Park, tất cả đều làm bằng gỗ sậm màu và đồng thau đỏ, và cậu yêu Luân Đôn, trải rộng mịt mù sương khói trước mắt cậu vào ngày Thánh Swithin, và cậu muốn chia sẻ tất cả sự phấn khích này với Emma, giới thiệu với cô ấy những cơ hội mới, những trải nghiệm mới, và các mối quan hệ xã hội mới; để khiến cho cuộc sống của cô ấy giống với cuộc sống của cậu hơn. Biết đâu Naomi và Emma sẽ trở thành bạn của nhau.