Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Chương 7
T
in tôi bị trường duổi một tuần truyền nhanh hon diện tín. Bạn bè kéo tới hỏi tham sức khỏe dông chen, làm chị Hải Cát phải buột miệng
- Hạt Tiêu. Nhà mình bữa ni in siêu thị.
Siêu thị toàn những cô bán hàng mồm nam miệng mười. Hàng mang tới là bò khô, ổi, xoài, me, chanh, mít... Đứa nào cung vác lễ vật tới di tham người bệnh.
Thu Thu chẩu môi
- Hạt Tiêu. Nữ chúa bị duổi di chỗ khác choi, doàn nữ binh coi nhu rắn mất dầu.
Nhiều dứa phụ họa
- Tụi tau chừ sống dây cung coi nhu tịch rồi.
- Ê, lỡ bọn TMSNSD - Thuong Mình Sao Người Sợ Dị - Quốc Học hạ chiến thu bất ngờ làm rang?
- Tên bang chủ TMSNSD cung bỏ trường di rồi.
- Hắn tên chi rứa mi? - Đẹp trai bằng cha hề Tùng Lâm không?
Cả bọn ngó nhau ngo ngác cười
Chỉ một mình Cẩm Anh biết người hùng Quốc Học
- Thằng em tau học cùng lớp sếp nhóm Tôi Muốn Sống Nhung Sầu Dài. Anh chàng tên Trần Bách Ngọc, thần dồng toán từ những nam thất, lục, ngu, tứ.
Quỳnh Thu láu táu
- Riêng cái tên, tau cho mười diểm côi mười.
Ngọc Qúy háy
- Điểm Lào hay rang mà cho rẻ rề rứa?
Tiểu Hạnh nghiêng dầu in chim sẻ ngắm nghía Cẩm Anh
- Coi tề, con Cẩm Anh chớp chớp mắt nhu dèn pha. Anh chàng ra rang mi?
- Nghe kể rứa, tau dã biết mặt ngang mặt dọc chi mô nờ.
- Thằng em mi biết tên nhóm TMSNSD là chi không?
- Bọn hắn bí mật lắm, nhóm cỡ 7,8 dứa thôi. Hình nhu có tho vang tao dờn tao diếc nữa.
Trần Bách Ngọc. Tôi phải ghi tên hắn vào nhật ký, cho cái tên chết ngộp trong dó cho bõ ghét, vì hắn dã dám lập nhóm duong dầu với nữ chúa Hạt Tiêu. A! Bởi hắn nên chuyện Thiên linh chuỗi từ cái sảy nảy thành cái ung. Trần Bách Ngọc. Ta thề không dội chung trời với nguoi.
Tôi vờ trừng mắt, chống nạnh ra oi in tướng tuồn hát bội
- Cẩm Anh tiểu muội, nhân danh nữ chúa, ta ra lệnh cho muội trong vòng 24 giờ dồng hồ phải diều tra kỹ về tên Trần Bách Ngọc. Cha mẹ hắn tên chi? Ở mô? Mỗi ngày hắn an mấy chén com? Không làm tròn sứ mạng, tức khắc tai muội dài thành tai lừa.
Việt Nữ xách dộng
- Đả dảo Trần Bách Ngọc.
Nhiều dứa theo hùa, reo hò
- Trần Bách Ngọc là con gà chết chua chôn.
- Quyết khắc ghi với Trần Bách Ngọc nghìn nam mối hận xám.
- Mối thù hồng.
- Thề không dội chung nón với Trần Bách Ngọc.
Nhuệ Giao ném tôi tia nhìn mui kiếm
- Hạt Tiêu! Vì Trần Bách Ngọc, mi bị duổi một tuần, rang mi không rủa hắn?
Tôi lên giọng dẻo nhẹo in kẹo mè xửng
- Anh Ngọc oi! Anh Ngọc à! Anh Ngọc an cứt gà.
Cả bọn ôm bụng cười ru rượi. Góc vườn lốm dốm nắng vui. Mớ bò khô, ổi, me, chanh.. hết nhẵn. Có dứa bắt dầu hái lá mận non nhai nhai cho dỡ buồn. Tội nghiệp anh chàng Trần Bách Ngọc, ở dâu dó, chắc anh chàng hách xì ngất ngu con tàu say, vì tên mình bị "kẻ thù" lôi ra thóa mạ, cợt cười.
Thốt nhiên câu chuyện quẹo qua ngõ khác. Thu Vân làm mặt lạnh nhìn quanh
- Tau không dồng ý việc con Hạt Tiêu bị duổi di chỗ khác choi một tuần.
Lan Khuê liến thoắng
- Yêu cầu tụi bây xếp hàng dôi tuần hành quanh phố 365 vòng.
Tiếng lao xao hợp xướng
- Phải có biểu ngữ nữa mới dược.
- Biểu ngữ viết câu chi?
- Yêu cầu cho con thuyền Hạt Tiêu về cập lại bến 12B1, dừng bắt hắn sống kiếp thuyền ra cửa biển nữa.
- Dở ỏm. Dài dòng, nặng mùi cải luong quá.
- 12B1 cuong quyết dòi Hạt Tiêu trụ trì ở lớp, không di mô cả.
Tụi nó hẳn còn phiêu luu xa hon. Tôi vội bật dèn dỏ
- Thôi thôi, dược nghỉ ở nhà tau vui thấy mồ....
- Một tuần dài bằng bảy thế kỷ. An hung ngủ dữ cho mập nghe mi.
Cuội vui tan. Bạn bè tản mác ra về. Còn lại mình tôi ngo ngẩn ngó mông theo. Lúc này tôi lại thèm xuống dường tuần hành, không phải dể phản dối bà Hiệu trưởng kính yêu. Nếu có biểu ngữ mang theo, tôi sẽ kẻ dậm câu này
HỠI NGUỜI THANH NIÊN VÀ CON CHÓ NHỎ, GIỜ CHỪ ANH Ở MÔ?
Qúa lắm rồi. Nỗi bâng khuâng cang phồng tựa chiếc bóng no hoi trong lòng tôi. Và tôi, kẻ yếu duối, không dủ can dảm cầm kim chọc thẳng cho chiếc bóng xẹp xuống.
Những ngày nghỉ học, ngôi trường chợt xa hút tận cõi nào. Nhớ từ tiếng chim kêu dọc mái hiên buổi học trua, vuông sân râm mát bóng cây, dến từng khuôn mặt thân quen bè bạn. Tôi nghe ngấm dau dòn trừng phạt. Bắt tôi xa khung cảnh bịn rịn ấy, những quen thân ấy (dù chỉ trong thời hạn ngắn) cung dau lắm rồi. Nhớ quá "con dường biên giới", giờ ra choi mở cặp sách dồn quà vặt. Thuong quá màu dỏ tím tê tái của tụi bông giấy ru tóc buồn công viên. Bây giờ, tôi cung có thể dến những noi chốn ruột thịt dó, nhung không cặp sách cầm tay còn chi là thú vị.
Ném một dứa học trò quyến luyến bè bạn ra khỏi trường, khác gì cấm những nàng tiên trở lại thiên dường. Tôi thấy ngôi trường là thiên dường từ bao giờ vậy? Có phải từ cảm tưởng bị vất bỏ lạc lõng bữa nay.
Mo hồ, nôn nao có nhiều niềm chờ dợi cùng bùng nổ một lúc. Chờ ngày trở lại trường? Chờ con mua nào tới mang tôi ra khỏi thời tiết nồng nã lâu nay? Chờ kẻ bỏ di xa chua về?
NGUỜI THANH NIÊN VÀ CON CHÓ NHỎ VẪN TIẾP TỤC MẤT TÍCH
Và, những câu, nhiều câu tuong tự thế, tôi viết tràn những trang nhật ký tiếp theo. Tiếp mãi tới bao giờ?
Đã dến lúc Mộng dánh ngã Thực rồi chang?
Tôi tìm quên mọi diều bằng cách mải mê dọc sách. Cái tủ sách vi dại của ba dọc tới già chua chắc dã hết.
Mẹ hoi buồn vì gái cung của mẹ bị duổi học, nhung bà luôn luôn có tia nhìn ái ngại nâng niu khi ngó mình hạc vóc mai của tôi, nên bà chỉ nhẹ nhàng bảo
- Ừ, thôi nghỉ một tuần cho khỏe. Tau thấy mi học quá rọm cả người, tau không ung chút mô hết. Ve thuốc bổ uống hết chua, hết thì nhắc mạ mua, nghe.
Mẹ dã làm tôi muốn ứa nước mắt. Mẹ dâu biết, không cần học nhiều, người ta cung có thể ốm không gầy mòn nhu thường. Tôi thấy rõ diều ấy ở tôi
nhiều dêm mất ngủ bởi cứ nghi tưởng dâu dâu. Lời Lan Khuê dọa bắt dầu ứng nghiệm rồi à? Lúc phải lòng ai, người ta thường biếng an nhác ngủ (?). Dễ sợ ghê hí!
Cuốn hồi ký ra ba viết tới hai ba tram trang gì dó, ông khoe
- Đang viết tới hồi lâm ly, dạo ba ở Peleiku hẹn hò với cô hàng cà phê, mạ mi lén giở ra dọc, nổi sùng xé mất mười mấy tờ.
Từ phóng viên chiến trường bước ngang qua nghề viết van, ngó bộ ba không khá dược, vì bị mẹ kiểm duyệt dều dều. Dù sao, thấy ông ngồi lù lù ở bàn viết, mẹ cung yên tâm hoi ngày xua ông lan xả biệt mù, di khắp mấy mặt trận, có khi cả 2, 3 tháng không về. Dạo ấy dể dỡ lo âu hồi hộp, mẹ dã làm quen với vài thứ thuốc trợ, bổ tim. Từ lúc ba dừng bước giang hồ trở về nhà, không hề vắng mặt trong bữa com nào, mẹ trẻ người hẳn ra. Ba mẹ phải lòng nhau nồng nàn ghê quá. Dưới mắt tôi, tình ba mẹ tram nam vẫn nhu thuở ban dầu.
Mỗi chiều ba thường nhâu lai rai, nhung ông cấm không cho tôi uống thử bia nữa. Hai ngụm bia, con say, giấc mo lênh dênh dọc dường về hôm di choi với ba, mãi mãi là kỷ niệm tuyệt vời. Giọt nước mắt ngấm vỡ giữa môi tôi chiều ấy, mo hồ dọng lại trong ký ức thành giọt suong long lanh.
Hỡi Người Thanh Niên Cô Độc, ước gì tôi dược tặng anh giọt suong nồng nàn dó.
Gặp lại anh, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi tron gmo, tôi sẽ sung sướng biết bao. Phép lạ nào cho tôi giấc mo diệu kỳ buồn bã ấy nhỉ? Người ta bảo, chiêm bao thường trái ngược với thực tế. Tôi muốn tin diều này dúng. Vì, trong mo tôi mất hút anh, anh biến tan giữa ngàn xác lá ngợp, dể mặc tình tiếng kêu tôi xót buốt tim gan. Mông sẽ khác thực. Tôi mong có ngày nào anh không biến mất.
Anh có tình lẫn trốn hay bởi tôi không hết sức kiếm tìm? Không! Chúng ta có "nợ nần gì nhau dâu. Cung chẳng ngoéo tay rủ nhau choi trò Trốn - Tìm lận dận. Nghi cho cùng, tôi tự biến mình thành kẻ san duổi. Còn anh, anh không hề (hoặc cóc thèm) biết anh là bẻ bị truy tầm. Thành phố này phải chang là núi rừng bao la, tôi là người thợ san thất nghiệp? Anh trốn ở hang dộng nào trên mặt dất hoang dại này? Phải chi tôi có 1.001 con mắt dể trông tìm. Phải chi anh có một linh hồn thánh thần mẫm cảm, tức khắc nghe tiếng gọi thầm của tôi, hoan hỉ tìm về!
Chim báu trên ngai lòng mấy hôm nay không hót. Còn tôi, tựa chiếc lá mọn hèn hãi sợ bóng dêm. Tôi nằm nghe Hạnh Tiên và Hạt Tiêu cãi cọ nhau. Trái tim vừa thánh thót buông từng tiếng chuông dề cao cảnh giác
dừng dể Mộng xâm Thực. Đồng thời tim ngân nga giục tôi lên dường di hái trái sầu. Uớc gì tôi dược cầm trái tim lên tay vỗ về, nâng niu nó, dạy nó hát bài ca và, khuyên nó ngoan ngủ. Nín. Câm.
Mùa náo dộng của Thiên linh chuỗi ngỡ dã tàn. Lệnh cấm phổ biến dược ban hành tựa ngọn dèn dỏ bật cháy dầu ngã tu. Tôi mo hồ nguôiquên, không thèm thắc mắc tác giả Thiên linh chuỗi là ai nữa. Chị Hải Cát coi nó nhu một tai họa nên càng chóng quên. Giữa lúc lãng quên, từ chốn âm u mịt mùng, nặc danh nào dó, một cánh thu âm thầm phiêu luu theo dường buu diện. Vào một buổi sáng, người dua thu già vui vẻ rung chuông xe dạp kinh coong lại gọi ngay chóc tên tôi. Cầm lá thu màu trắng trên tay, tôi mở lớn mắt bối rối nói cảm on người phắc- To gà, vừa quát khẽ cho tôi nghe
Hạt Tiêu, hãy bình tinh!
Vâng, tôi dã bình tinh một cách dáng khen. Ít ra cung không ngạc nhiên muốn rụng rời tay chân nhu lần trước.
Vẫn tuồng chữ nghiêng nghiêng màu mực tím bay múa trên nền thu trắng ngần. Tên và dịa chỉ tôi dã trở thành quen thuộc. Tôi ngập ngừng, nửa muốn xé bỏ quang vào sọt rác, nửa muốn chiều chuộng tính tò mò bẩm sinh của mình. Cuối cùng, con ma tò mò trong tôi cất tiếng cười dắc thắng.
Hình nhu tôi hoi run tay khi cầm kéo cắt thu. Tôi cẩn thận dằn chiếc gối lên ngực cho dỡ hồi hộp và dọc
THIÊN LINH CHUỖI 2
Hỡi chim nhỏ Hòa Bình cung quí
Em hiền ngoan và ngạo nghễ nhất trong các loài chim
Ai dạy em hót những bài ly biệt ấy
Đổi giọng ca ngâm di
Trang sẽ hân hoan dò rụng xuống giếng mắt em chết duối
Sao sẽ xuống quấn quít vai em dò cưới xin
Đêm sẽ tàn phai hết những tàn phai
Núi biếc ca mừng em
Biển ngời chúc phúc em
Những vần mây rách rưới lang thang nghìn nam trước quay về
Những chiếc lá chín vàng nghìn nam sau chối từ không về cuội
Sẽ ở mãi cùng em
Mùa ca dâng
Mùa Ngọc Thiên Đường
Chim cung quí!
Đừng say ngủ giữa những trang kinh ẩm mục dời tôi
Đừng thèm ở nữa trong lồng son mo ước tôi
Đừng gian mình giữa giọt mua lớn thế kia.
(Ngày tháng, dôi khi là giọt mua
Ai cấm! Đôi khi mua là giọt lệ)
Rực rỡ di, hỡi môi cười
Long lanh di, hỡi mắt hòn bi
Khiêu vu di, hỡi rừng tóc bồng huy hoàng hoài vọng tôi ẩn trú
Thắp gìum tôi ngọn dèn trang
Mớm cho tôi thom ngút một làn huong
Tôi sẽ kể vô vàn chuyện dẹp
Ngày xua, thủa trời dất còn tho ấu. Tôi là hạt bụi. Một hôm có người dến mang tôi ném vào nhân gian bảo
Mi hãy hát ca và lớn dần theo ánh sáng. Tôi vâng lời người, hát ca từ dó dến nay. Nhung lời ca không lấp hết bi thuong. Nên muôn nam tôi vẫn là hạt bụi lang thang khắp chốn. Tiếng tôi cả chỉ những vì sao trên trời nghe thấy. Còn em. Em có nghe không?
Hỡi chim nhỏ ngậm mình ngang miệng
Trổ bao dung những dóa mặt trời
Ai dạy em hót những lời phiền muộn ấy
Hãy kiêu hãnh nhu tác dội rừng sâu
Hãy hiên ngang in Bà Trung múa kiếm trên lung bạch tượng
Bước em di rung dộng nhạc lòng
Hoi em thở tan nghìn binh khí
Tay em xô lui vạn hồi trống trận
Tiếng cười em tiêu tán hết tai uong
Can dảm lên, chim nhỏ gạo nghễ nhất trong các loài chim
Nghe thấy không?
Tiếng hò reo bộ lạc gọi em về
Ban phép lạ rừng dầy trái hứa
Nối to thuong dệt muôn màu áo lụa
Rước cha về mừng tuổi thọ mẹ già nua
Cho gái trai uống chung dòng mật luyến
Và riêng tôi, sẽ vô cùng thâm mến
Mở toan lòng dón bước chân em
Vườn tim tôi sẽ dựng dền thiêng
Chờ em tới ký giao kèo cu trú
Chim cung quí, thôi dừng ủ ru
Múa ca dâng
Mùa Ngọc Thiên Đường
Thắp giùm tôi một ngọn dèn trang
Mới cho tôi thom ngát một làn huong
Tôi sẽ kể vô vàn chuyện la.
Ngày xua. Lúc trái dất còn mang sữa. Tôi là viên cuội dẹp thất tình, lan về phía mặt trời tìm suối. Một hôm có người dến mang tôi ném vào nhân gian, bảo
Mi hãy cười dài và lớn dần theo dá núi. Tôi vâng lời người cười dài từ dó dến nay. Nhung tiếng cười không tan nguôi tiếng khóc bi thuong. Nên muôn nam tôi vẫn là viên cuội thất tình, phiêu du khắp chốn. Tiếng cười tôi chỉ mình tôi nghe. Còn em. Em có nghe không?
Hỡi chim nhỏ Hòa Bình cung quí
Em hiền ngoan vào ngạo nghễ nhất trong các loài chim
Ai dạy em hót những lời vô vọng ấy?
Hãy giuong cánh uy linh nhu thể Thánh buồn
Biến bão tố thành hoa rải mừng trùng duong Mùa Hợp Xướng
Tôi tình nguyện làm chiếc loa phóng thanh
Để giọng vàng em lanh lảnh thét bốn phuong
Gọi yêu thuong về họp chơ.
Nghe thấy không?
Tiếng chày nện nhịp nhàng bờ vai gái dồng ửng nắng
Tiếng tù và dạy sáng mắt ngây tho
Tiếng sóng cười rộn bước tàu mo
Tiếng sáo dua người về hợp phố
Hạnh phúc muôn nam xin gom về một tối
Xin cha về cưới mẹ lần thứ hai
Đêm Tân Hôn con cháu dủ dầy
Hân hoan múa hân hoan ca và hân hoan khóc
Này chim cung, lòng tôi nhỏ hẹp
Làm sao dong dày chừng ấy nỗi vui
Hãy tới cùng tôi mau kẻo e không kịp
Múa ca dâng
Mùa Ngọc Thiên Đường
Thắp giùm tôi một ngọn dèn trang
Mớn cho tôi thom ngát một làn huong
Tôi sẽ kể vô vàn chuyện mộng
Ngày xua. Khi trái dất còn mên h mông lắm. Tôi là cọng cỏ hoang chóng di tìm rừng. Một hôm có người dến mang tôi ném vào nhân gian bảo
mi hãy vui buồn lớn dần theo tiếng sóng. Tôi vâng lời người, vui dùa từ dó dến nay. Nhung sao tôi hoài buồn bã. Nên muôn nam tôi vẫn là bụi cỏ lông chông, quay tít mù giữa nghìn trận gió. Nỗi buồn tôi chỉ mình tôi hay. Còn em, em có nghe không?
Hỡi chim nhỏ Hòa Bình cung quí
Đêm dêm tôi mở rộng cửa lòng
Và tim tôi thắp ngọn dèn chong
Hãy bước tới, cười vang ngạo nghễ
Hạt Tiêu! Trân trọng cám on em dã phổ biến rộng rãi Thiên linh chuỗi 1. Thành thật xin lỗi em vì những phiền lụy do nó gây ra.
Đọc xong Thiên linh chuỗi 2, hãy tức khắc ra di về phía mặt trời mọc, em sẽ gặp diềm lành. Đừng thèm thắc mắc tôi là ai. Ngậm ngùi tạm biệt.
Tác giả Thiên linh chuỗi. Ai cho phép ông gọi tôi bằng em? Ai cho phép ông "ra lệnh" tôi phải tức khắc di về phía mặt trời mọc? Ông là ai mà an nói gnang in cua gạch rứa? Tôi cóc thèm cái diềm lành gì dó của ông. Lỡ ông xí gạt, tôi hiên ngang về phía mặt trời mọc - Cọp tha tôi di thì rang?
Dù sao, dọc Thiên linh chuỗi 2 tôi cung rất bồi hồi cảm dộng. Tiếng gọi Hòa Bình của ông bi thống quá, tha thiết quá. Tôi chỉ là Hạt Tiêu. Phải chi tôi là chim nhỏ Hòa Bình cung quí của ông, dù có dang bị què cánh, tôi cung ráng hết sức phấn dung chập choạng bay về ngự lên ngai lòng ông cho ông mừng. Nhung không phải mình ông dợi lâu. ai ai cung tuong tu Hòa Bình cả. Tôi dợi dài cổ rồi vẫn chua thấy.
Lần nữa ông lại vẽ vời những hình ảnh yêu thuong dẹp tựa ước mo. Có thật ông chỉ là hạt bụi, viên cuội, búi cỏ long chông?
Ông là ai?
Tôi mong ông vẫn cắp sách ngày hai buổi dến trường nhu tôi. Vì, tôi nghi rất thật thà, chỉ có tuổi tôi, chúng tôi, là còn tuong dối dẹp; nhung lứa tuổi kia buồn rầu quá. Đừng làm gì cả, hãy làm học trò nhu tôi, ông nhé!
Tác giả Thiên linh chuỗi, ông là ai? Quả tình tôi không giận ông dược, chỉ giận mình không dủ can dảm dốt tan Thiên linh chuỗi thứ nhất, dể bây giờ khỏi bàng hoàng vì Thiên linh chuỗi hai. Chừng nhu Thiên linh chuỗi là bùa mê, ngải lú, lỡ nhận rồi khó thể nguôi quên. Sao ông chọn tôi phiêu luu cùng kháp? Dựng dậy những hình tượng vừa dẹp dẽ rỡ ràng, vừa viễn mo không thực. Có lẽ ông nhìn rõ lòng tôi là con thú dó những miếng ước mo, hay ông chẳng thấy gì cả, gửi Thiên linh chuỗi tới tôi nhu ném chiếc lá tham dò lòng biển cả.
Có thật di về phía mặt trời mọc sáng nay tôi sẽ gặp diềm lành? Ông dang chờ tôi ở phuong hướng ấy chang? Tôi cảm tưởng có dôi mắt bí mật nào rình rập thường trực dâu dây. Đừng nhìn tôi van nài, buồn rầu thế, tôi sẽ lây buồn và khóc mất. Đừng nhìn tôi với khóe mắt thách thức nhu thế, tôi sẽ sợ hãi cuộn hồn lại giống con sâu cuốn chiếu mất.
Hạt Tiêu. Hãy lai tỉnh, lai tỉnh! Đừng don ca với bóng ma vô hình nữa. Ném dụt cái gọi là Thiên linh chuỗi 2 và quên. Quên. Quên. Tôi nhủ thầm, mắ tmở lớn nhìn lớp lớp nắng reo ca bên ngoài. Có nên dứng lên, dua chân lênh dênh ra khỏi cổng nhà, trôi hồi và các về phuong mặt trời mọc?
Mo hồ có bàn tay ai ngoắc vẫy. Noi xa xôi, ai cất tiếng gọi thầm? Tôi nghiêng lòng nghe ngóng.
"Hạt Tiêu. Hãy thử làm kẻ mộng du giữa ban ngày. Hãy tìm, mi sẽ thấy"
Tìm!
Thấy!
Tôi ban khoan xuống dường.
Triệu chiếc lá mỏng manh phút chốc biến thành triệu bàn tay vẫy. Vạn phiến nắng ngon êm ái rung cuốn những bước chân. Và, tôi, kẻ mộng du
áo trắng, hồn trắng, guốc trắng, di nhu trôi trên mặt dường tron chói ánh sáng trắng sớm mai. Phuong Đông rực rỡ một mặt trời trắng. Màu trắng tràn ngập trần gian.
Chong mắt kiếm tìm phía trước, quên cả phố dông, tiếng dộng, dường dài. Tôi mỉm cười với ý nghia mình là hoa hướng duong nhỏ nhoi dang dần bước dến hội ngộ mặt trời. Biết di tới mấy tỉ nam mới gặp gỡ nhau?
Nhung dù có mo mộng tới dâu, có lúc tôi cung dã ngoái cổ trông lui, hoi khó chịu thấy một dôi môi hình như luôn luôn gẵn sẵn nụ cười. Và những bước chân khá dều nhịp. Kẻ lò dò sau lưng.
Nhung dù có mo mộng tới dâu, có lúc tôi cung dã ngoái cổ trông lui, hoi khó chịu thấy một dôi môi hình nhu luôn luôn gẵn sẵn nụ cười. Và những bước chân khá dều nhịp. Kẻ lò dò sau lung, rõ ràng dang cố tình bước rập theo những dấu chân mo hồ in trên dường, tôi dọc dược diều ấy trên mắt nhìn và nụ cười của hắn.
Không cặp sách, hai tay thừa thãi lạ. Vừa di, tôi vừa lẩm nhẩm dọc Thiên linh chuỗi 2 trong dầu, tưởng chừng nghe tiếng ngọt lòng của chim nhỏ Hòa Bình cung quí lừng vang trên bốn mặt thành. Những mái rêu phong trầm lặng vẽ lên trên nền trời trong xanh những dường cong khả ái. Hồn tôi chừng nhu cung cong con những gợi sóng diệu kỳ.
Vòng tay tôi nội thành ẩm mốc dá rêu. Đại nội âu sầu in một nấm mồ vi dại. Tôi di nhu boi giữa hoang vu. Chân gõ lên mặt mênh mông cang nắng, co hồ gõ lên mặt trống lớn, không tiếng dội mất hút âm vọng. Lẫn pha hoen mù dưới từng lớp bụi dường có hàng loạt tiếng rên dau của trùng trùng triều dại cu. Dấu hoài nghìn nam những nàng công chúa biết có còn sầu? Có dêm trang nào rủ nhau về ca múa xiêm y, khóc thuong tram mùa ngọc tan bay, ngận mộng dỗi mo, rồi lê thê kéo nhau bốc hoi thành bụi khói? Tôi tựa con cá boi len lách giữa dám dông âm hòn cu và âm hồn mới. Mọi người gặp gỡ trên dường chợt trút bỏ hết trang phục bình thường, khoác vào mình lớp suong mo hồ của xiêm y, lọng tàng, xa giá. Ô hay! Mình là kẻ mộng du thật sao?
Không dung, tôi lảo dảo muốn té. Bàn chân phải dang trên dà bước tới, bỏ roi lại chiếc guốc nằm u mê trên mặt dường. Làn da mỏng gang bàn chân chợt co rúm khi chạm mặt nhựa nóng. Tôi quay lại cầm chiếc guốc u mê trên tay. Cái quai tội nghiệp bật lóc khỏi những chiếc dinh dóng, dó là lý do buộc chiếc guốc phải bỏ roi nhịp bước của bàn chân.
Với chiếc guốc dứt quai cầm dứng lo ngo giữa dường, có gì là lạ? Nhung có người cho dó là chuyện lạ kinh khủng. Hắn di nhanh tới, chẳng còn giữ khoảng cách ba bước sau lung tôi nữa.
- Ủa! Ai mượn bước chi cho mau dể guốc dứt?
Giọng hắn nửa reo vui nửa chế giễu. Tôi dồn hết lửa của những miếng nắng roi loanh quanh vào dôi mắt thành tia nhìn nóng nảy, cố bặm môi dể khỏi bật ra tiếng "hứ!" nhọn buốt khô khan, ngầm giận mình không mang theo cặp sách. Vài chiếc dinh, chiếc kèm nhỏ luôn luôn "tử thủ" trong cặp, chực những lần guốc dứt là sẵn sàng ra tay. Lúc này, với hai bàn tay không, làm sao xoay xở?
Rõ ràng chiếc guốc dứt dã hiến dâng cho "cái duôi" nãy giờ sau lung tôi co hội dể lên tiếng. Chẳng lẽ dợi hắn giục mình mới chịu bước di hay sao? Tôi cầm luôn chiếc guốc lành bên chân trái lên tay, dẫm chân trần hôn mặt nhựa nóng bỏng dở khóc dở cười, tiếp tục hành trình về phía mặt trời mọc.
Kẻ dồng hành tự xóa bỏ khoảng cách, sóng vai ngang hàng, làm bộ nhu quen nhau dâu từ mấy kiếp trước.
- Hạt Tiêu. Được nghỉ cả tuần lang thang mòn hết mấy dôi guốc rồi?
Hắn biết tên tôi Trời oi! Thế này thì trái dất sắp nổ toang ra rồi. Trí nhớ tôi chua hề ghi nhận nét quen thuộc vào khuôn mặt lạ hoắc của hắn. Bối rối e lệ khác chi khuyếnkích hắn thêm can dảm. Hãy làm mặt nghiêm, lạnh lùng in dá cục, chắc chắn cu cậu sẽ âm thầm rút lui không lời giã biệt (?). Chua kịp bặm môi, lừ mắt... làm mặt nghiêm, tôi dã nếm so so mùi thất bại. Vì, giọng anh chàng càng có vẻ phấn khỉnh hon
- Chừ Hạt Tiêu di chầm cậm rứa ngó dược hon. Khi hồi không bước mau quá anh dã nghi là không hấp tấp, số gian nan không giàu.
Cục tức từ tâm thất phải thẩm thấu qua tâm thất trái, nhảy ra khỏi tim, di chuyển dần lên cổ. Tôi cố nuốt xuống nhung nghẹn quá. Cố nuốt nữa e ứa nước mắt mất. Ứa nước mắt là quê ba cục, chi bằng khạc cục tức ra ngoài. Tôi nghiêm nghị giống các ngài quan tòa
- Đi mau hay chậm tùy tui, ai mượn thầy bói doán giàu nghèo? Ai cho phép xung "anh" ngon không rứa? Xê ra, xê ra cho tui di.
- Hay chua? Ai kê tủ dứng trước mặt không mô mà không kêu xê ra xê ra? Đường ấy ấy di, dường mình mình di.
Hắn cười, trong khi mặt tôi nhan không ra nhan, mếu chẳng ra mếu, cười cóc phải cười. Trời ạ! Thôi câm miệng hến cho dược việc, nói nữa là tự soi guong thấy mình thua. Uớc gì lúc này có Lan Khuê, Ngọc Qúy, Nhuệ Giao... hay dứa bạn nào dó của tôi nhất loại a thần phù vào mở máy miệng phát thanh dể anh chàng ngất xỉu cho bõ ghét. Tôi dảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy những gốc phượng dứng ngóng mùa hè và, hẳn là mặt tôi buồn rất tàn thu. Tôi ngầm nghiến rang trèo trẹo
Này tác giả Thiên linh chuỗi, vừa thôi chứ. Ông biết tôi là con nít nên bày trò xí gạt. Điềm lành dâu cóc thấy. Tôi lạc lòng nghe lời ông, phom phom về phía mặt trời mọc dể bây giờ bị "con ma" này chận dường chọc tức, nói nhan nói càn. A! Hay "Con ma" này chính là ông dây? Tôi len lén dua một phần tu tia mắt liếc xéo kẻ dồng hành lì lợm. Hắn bắt chước tôi di chầm chậm ra rùa, mắt hướng thẳng xa xam, môi vẫn còn nụ cười dường nhu từ dông ni tới xuân tê dem ho lửa, phoi nắng cung không chịu héo. Nụ cười hắn tuoi quá. Nhu hoa mười giờ nở lúc chín giời bốn muoi lam.
- Lâu nay Hạt Tiêu tu trong nhà kỹ quá, mỗi dêm anh cóc thấy không ra sân tha thẩn hát
Sao tua chín cái nằm kề, thuong anh từ thuở mạ về với cha...?
Tôi kêu thầm trong bụng
Chết rồi! Té ra hắn là anh chàng chùi bụi. "Con ma" ua chùi bụi ban dêm, chừ "con ma" vác giầy chùi bụi cả ban ngày nữa. Đúng ngay chóc anh chàng rồi, hôm học về cùng Lan Khuê, anh chàng cung dã hỏi tôi câu ấy. Cùng với giọng nói ấy, vẻ thách thức ấy.
Phải chi hôm dó anh chàng không phú lỉnh sớm, tôi dã chiêm ngưỡng dược dung nhan. Sực nhớ chị Hải Cát mỗi lần nhắc dến anh chàng thì dùng mỹ danh dại thi si vổ rang dể gọi tôi không nín dược, bèn bật cười một nụ nhỏ. Anh chàng lanh tay chụp lấy co hội
- Cười là liều thuốc bổ. Cười rứa ngó dược hon cứ bí xị in bị thầy bói.
Biết dược tí lai lịch anh chàng rồi, tôi cóc ngán. Tôi lên giọng dài các
- Dễ sợ chua. Té ra anh là người mỗi dêm thường vác giầy dến chùi bụi con dường trước cổng nhà tui, bữa ni mới hân hạnh dược gặp.
- Chùi bụi? Nói chi lạ rứa!
- Dân chúng cu nụ Ở dường Mặt Trời thường nhắc dến anh với mỹ danh anh - Chàng - Chùi - Bụi, hoặc hách hoi
Anh - Hùng - Chùi - Bụi.
Vẻ bối rối ngượng nghịu rạng trên nét mặt, vô phuong che dấu. Miệng cười anh chàng hoi méo
- Gọi tên chi ác rứa? Làm on về nói với thiên hạ Ở dường Mặt Trời là anh chỉ chùi bụi sạch dường cho một người di thôi, anh cóc cần dám dông.
- Người dó là ai mà... vô phước rứa anh?
Anh chàng hoi nhướn mắt kinh ngạc
- Người dó là Hạt Tiêu, có phước mới có kẻ vác giày tới chùi dường cho di, rang dám bảo là vô phước?
- Ai cho phép anh gọi tui là Hạt Tiêu?
- Nghe thiên hạ gọi mình bắt chước gọi choi, ai ức ráng chịu.
- Cóc chịu.
- Thông gắng chịu di mà.
- Không.
- Tại rang?
- Bởi tui không hề quen biết anh.
- Khi hồi chừ di cùng một dọoạn dường, nói nam ba câu rồi, chua quen à?
- Còn lâu.
- Rứa ai cho phép không gọi anh là anh chàng chùi bụi?
- Anh là ai mà dám phỏng vấn tui ngang xuong giữa dường giữa xá nhu ri? Có muốn tụi gọi cảnh sát tới bắt không?
Anh chàng cười hóm hỉnh
- Bị duổi một tuần, chừ có người dọa kêu cảnh sát bắt bỏ bót, ta lỡ sinh ra dưới ngôi sao con rệp rồi, không thể lầm dược.
- Bị Tào Tháo duổi à?
- Thôi mà, cùng bị trường duổi di chỗ khác choi còn hỏi xách mé nhau chi thêm tội.
Tôi gật mình khe khẽ
lẽ nào anh chàng chùi bụi là Trần Bách Ngọc, sếp sòng nhóm TMSNSD Quốc Học? Ngó cái mặt ngo ngo của anh chàng chẳng có vẻ lãnh tụ gì cả. Thế mà tôi vẫn ngỡ lãnh tụ Trần Bách Ngọc ít ra cung có vài nét ngang tàn co chứ! Tôi có tình cải dổit ên anh chàng chút xíu
- Phải anh là Trần Bạch Ngốc không?
Hắn cười. Cái gì cung cười dược. Đồ ngốc.
- Ngạo vừa thôi chứ Hạt Tiêu. Nên nhớ, không dang nói chuyện với lãnh tụ nhóm TMSNSD - Quốc Học.
Tôi chun mui
- Ghê chua! Mới nghe dã lạnh nổi da gà. Nhóm TMSNSD Quốc Học là cái cụ... chi rứa?
Hắn khẽ dậm chân
- Không ngờ nữ chúa của Đồng Khánh an nói vô trật tự quá. Nhóm là nhóm, phe là phe, làm chi có cái gọi là cục...
Tôi phì cười. Tội nghiệp Trần Bách Ngọc, có lẽ anh chàng là con cháu chính tông của Đức Phật Di Lặc hay sao mà chẳng hề biết giận (?). Tôi bớt vài phần khiêu khích trong giọng nói; pha vào ít dường phèn
- Nhóm TMSNSD là nhóm chi rứa?
Anh chàng công khai lội vẻ hoan hỉ
- Ừ, dịu dàng rứa nghe phải lọt tai hon không? Thử doán coi. Nghe thiên hạ dồn Hạt Tiêu thông minh nhất Đông Nam Á mà.
Lối nịnh của anh chàng thật dáng ứa gan. Tôi vời thản nhiên
- TMSNSD là Tôi Muốn Sống Nhung Sầu Dài phảikhông? Tui khuyên nhóm của anh nên chết quách, tự tử tập thể cho dỡ sầu.
- Ê! Đoán bậy. Quốc Học toàn những dấng nam nhi dầu dội trời chân dạp dất, yêu dời da diết, sức mấy sầu dài.
- TMSNSD là Thấy Mua Sầu Nước Sông Dâng. Nắng chang chang cả mấy tháng ni, mua mô dể các anh thấy nước sông dâng? Đồ mo mộng!
Anh chàng lắc dầu cười
- Quả thật không thông minh nhất Đông Nam Á, có tài sáng tạo lẹ nhu diện giật.
Tôi chẩu môi
- Rút gấp câu nịnh lại, tui mô có thèm tò mò cái tên nhóm tên nhiếc của anh làm chi. Đoàn nữ binh của tui có chán khối "bà" bốc su tài giỏi.
- Xin cho nghe vài câu nữa, do các "bà" bốc su an ốc sáng tác.
- An ốc?
- Ừ, thì an ốc nói mò.
- Đừng hòng chọc giận dược tui. Bốc su của tui an com, anh nhớ chua? Nghia là không an ốc nói mò nhu anh vừa ngạo.
- Thôi nói lẹ di. Xin lỗi. Xin lỗi.
- Có "bà" bốc su doan quyến rằng TMSNSD là Tụi Mình Sinh Nhằm Sao Dê. Đúng không?
Anh chàng thoáng dỏ mặt, làm tôi dâm ngượng lây. Tôi vội vàng giải thích
- Tụi Mình Sinh Nhằm Sao Dê nghia là nhóm các anh tuong lai có dường di chan dê tuốt tuột, vì cóc có anh mô kiếm dược mảnh bằng lót chỗ ngồi trên ngai cao xã hội. Chan dê coi bộ cung khá, từ ngày mai anh nên về thua ba mạ cho bỏ học, di chan dê cho rồi.
Hẳn anh chàng giận run vì bị hạ một dòn khốc liệt. Nhung không, lòng tự ái ngạo nghễ anh lỡ bỏ quên dâu ở nhà, không mang theo, nên nụ cười trên môi vẫn tuoi in bông mười giời
- Con gái là chúa dộc ác, chuyên môn trù yểm bậy. Sức mấy bọn ni thèm di chan dê. Anh bắt dầu sợ tài suy doán của các "bà" bốc su phe Đồng Khánh. Còn câu mô cay cú hon nữa không?
Tôi thầm phục tài tỉnh táo của anhc hàng. Gặp tôi ấy à! Ai có khích kiểu dó, chắc tôi dã lồng lộn nhu su tử hí cầu. Còn nữa... chứ. Con hàng chục câu tinh ma diệu quỉ nữa, nói ra e anh chàng khóc thét mất. Tuy nhiên, lúc này nếu tôi buột miệng nói ra câu do tài suy doán thần sầu của tôi
TMSNSD là Thuong Mình Sao Người Sợ Dị, chắc chắn anh chàng sẽ nhảy cẫng lên ôm hôn hết thảy mọi cột dèn trong thành phố.
Thuong Mình Sao Người Sợ Dị, nghe êm ái quá, in hệt một câu tỏ tình ỡm ờ trong tiểu thuyết. Con trai lại là chúa ua suy diễn lung tung; lỡ anh chàng ngỡ tôi ỡm ờ với anh. Trời oi! Chỉ mới tưởng tượng thế cung dủ ốt dột muốn chết rồi, huống hồ buột miệng nói ra. Thôi dành nhố kỹ câu suy doán của mình trong buồn tim làm kỷ niệm hay hon.
Tôi ngọt giọng
- Khi hồi chừ dùa dó, dừng giận, nghen... Ngọc.
Anh chàng tỉnh khô
- Anh Ngọc chớ rang gọi trống không rứa?
Ham hố chua. Được người ta kêu tên dã là hân hạnh. Ngó bộ anh chàng tự tin một cách thành thật. Tôi uốn giọng dẻo nhẹo in kẹo mạch nha
- Anh hả? Rứa thì anh Ngọc oi, anh Ngọc à? Anh Ngọc an...
Ngọc cướp lời
- Anh Ngọc an bánh mì gà.
Tôi lắc dầu
- Không. Anh Ngọc an cứt gà.
Hai giọng cười cất lên rộn rã. Không biết từ bao giờ, bầu khí vây quanh hai dứa hình nhu dã thấm nhiễm vài lượng thân mật mo hồ. Muộn rồi, tôi có muốn làm ra vẻ xa lạ cung không dược nữa. Bốn bàn chân bước loanh quanh, chẳng aithèm hỏi tới dích. Đi dâu? Về dâu? Chỉ biết, lòng tôi rất thanh thản.
- Ê. Khai ra di chớ. TMSNSD là chi?
Ngọc cúi lượm chiếc lá khô trên mặt dường cầm lên tay mâm nê
- Nói ra sợ ruồi cười.
- Hay chua. Ở dây làm chi có ruồi dể cười. Bộ anh cho tui là ruồi à?
Ngọc giả lả
- Mắc mớ chi Hạt Tiêu mà phải biết tên nhóm của tụi mi?
- Thích biết. Ai dám cấm?
Ngọc hoi mất tự nhiên
- Không có chi bí mật cả, nhảm lắm.
- Thôi bật mí lẹ di, dây sốt ruột.
Ngọc ngập ngừng
- TMSNSD là Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài.
Tôi chung hửng
- Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài, tên nhóm chi nghe ngụy tặc rứa?
Ngọc bối rối
- Đã nói là nhảm. Đặt tên cho dỡ buồn mà.
Tôi lắc dầu không tin
- Chắc phải có ý nghia chứ.
Nụ cười Ngọc tuoi rói trở lại
- Nói không dừng cười nghe.
- Ừ, nói dại, tui mô phải ruồi dể cười.
- Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài. Lấy Nhau Chẳng Đặng Thuong Hoài Ngàn Nam. Bọn anh lấy câu dầu của câu ca dao ni làm tên nhóm.
Tôi cười
- Vì trong nhóm toàn người thất tình kinh niên phải không?
Ngọc xua hai tay lia lịa, co hồ trước mặt dang có bầy nhặng dông dảo bay lượn, chực dáp vào mắt
- Không phải mô. Đừng nghi oan. Bọn trong nhóm thằng mô cung mết một không Đồng Khánh. Nhung có dứa mô dám cụ thể hóa cái sự mết của mình bằng lá thu, gói ô mai, cái kẹo... tỏ tình. Chỉ biết di xa xa ngắm nghía ngẩn ngo, dêm dêm chong nhang dèn thề
Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dài, mai sau Lấy Nhau Chẳng Đặng thề Thuong Hoài thuong thủy dúng một Ngàn Nam.
Tôi chớp mắt vờ cảm dộng
- Rứa à. Tội nghiệp ghê hí! Nhóm thành lập lâu chua? Chắc thành tích lẫy lừng lắm.
Ngọc cười chúm chím
- Thôi di. Mỉa mai chi tội rứa không tê? Kêu nhóm cho xôm trò chỉ có 7, 8 dứa chứ mấy. Chỉ mới xuất hiện giang hồ sau khi nhận dược Thiên linh chuỗi của Đồng Khánh, vừa ra tay "trả dòn" dịch thủ dã bị nhận dòn dau, bỏ hết cả chuong trình dài hạn.
Tôi ngạc nhiên
- Chuong trình dài hạn?
- Đúng rồi. Bọn ni tính sau Thiên linh chuỗi Hòa Bình, sẽ có một Thiên linh chuỗi Tình yêu, dể các cô, các cậu Quốc Học - Đồng Khánh tha hồ nghe tiếng tim nhau ca múa rộn ràng. Lãnh tụ nhóm là anh bị trừng phạt, nhiều dứa ngán quá bèn rút lui có trật tự, dự tính dành bỏ dở.
- Ai bầu anh làm lãnh tụ?
- Anh tự vỗ ngực xung lãnh tụ, dứng ra thành lập nhóm vì....
Ngọc bỗng ngập ngừng, tôi hỏi gấp
- Vì chi, anh?
- Vì biết Hạt Tiêu làm nữ chúa bên Đồng Khánh. Không phải Hạt Tiêu, anh cóc thèm lập nhóm dể duong dầu mô.
- Rang rứa? Bộ anh có mối thù.... truyền kiếp với tui à?
- Có nợ chứ không phải thù.
Tôi ngo ngác
- Nợ chi?
Ngọc ỡm ờ
- Ai biết!
Tôi lảng chuyện
- Khi không lập nhóm lập nhiếc vớ vẩn ghê hí!
- Tại vì bên nớ khiêu khích trước, bên ni mới "vùng dậy mà di", dó chớ.
Tôi lẩm bẩm
- Vì Thiên linh chuỗi chứ bộ!
Vì Thiên linh chuỗi. Thốt nhiên nỗi thắc mắc tác giả Thiên linh chuỗi là ai chợt hiện hình thành dấu hỏi móc lo lửng trong dầu tôi
- Có phải anh là tác giả Thiên linh chuỗi không, anh Ngọc?
Thoáng chút ngạc nhiên, Ngọc quay nhìn tôi dam dắm
- Ủa! Rứa không phải Hạt Tiêu viết bài van ma tho quỉ nồng nàn nớ à?
Tôi nhẹ nhàng lắc dầu, cau mày nghi ngợi lan man
Ngọc chẳng phải là tác giả Thiên linh chuỗi, thế thì ai? Dấu hỏi trong dầu cang thẳng thành dấu chấm than (!)
Đi về phía mặt trời mọc em sẽ gặp diềm lành!?
Ngọc có phải là diềm lành ấy không? Té ra cuộc gặp gỡ này hoàn toàn tình cờ à? Chua chắc dâu.
- Thật anh không phải tác giả Thiên linh chuỗi hở Ngọc?
- Không. Tụi nó kháo nhau chính Hạt Tiêu dã viết và tung cái ấy ra mà.
- Anh không cố tình dợi dón tui sáng ni phải không?
Ngọc cười
- Không. Sáng ni dang ngồi ở quán cà phê Tôn, chợt thất Hạt Tiêu ngang qua, bèn theo bước theo. Hạt Tiêu không dứt quai guốc, e anh tới lúc ni cung còn câm miệng ốc.
Quả tình Ngọc dã rất thành thật. Tôi cứ nhìnn dôi guốc nãy giờ cầm lè kè trên tay. Đôi bàn chân trần bắt quen "thân nhiệt" của dường dài, không còn ngh enóng. Ngọc lướt mắt theo ngó nhìn tôi
- Không hay! Mải dấu láo, quên cả chiếc guốc dứt, phải kiếm chỗ dóng dinh lại chứ! Sáng ni Hạt Tiêu có dịnh di mô không?
Đi dâu! Ừ nhỉ! Rõ là ngớ ngẩn. Chẳng lẽ nói huỵch toẹt cho anh chàng biết mình theo tiếng gọi của Thiên linh chuỗi 2, di tìm diềm lành ở phía mặt trời mọc? Thôi giấu biến di, vì rõ ràng mình bị Thiên linh chuỗi xí gạt rồi. Sự nhớ lời hứa với cô Phi Hiền (hôm họp hội dồng kỷ luật) là sẽ ghé nhà cô choi. Tôi hoan hỉ cười
- Sáng ni dịnh dến nhà cô Phi Hiền choi, gặp ma chận dường nên quên mất.
Ngọc cười lớn tiếng
- Chừ tới cung còn kịp, nếu cần con ma ni biến, hắn sẽ biến ngay.
- Rứa còn con ma biến di mô?
- Con ma tiếp tục vác giày di chùi bụi.
Tôi chớp mắt nguýt Ngọc
- Chùi bụi chỗ mô cung dược, xin chừa con dường trước cổng nhà tui ra. Mạ tui biết, la tui chết.
Cây lá hai bên dường, hàng ngàn hoa nắng roi loanh quanh nhảy nhót tung bừng, dón tiếng cười tôi và Ngọc tan bay chập chờn trong không gian mượt óng như là lụa.