Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Astrid Lindgren
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Phạm Văn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 222 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cậu Ấy Cưỡi Ngựa Qua Rừng Sáng Trăng
ỒI CÒN SỐNG cùng chú Olaf và cô Hulda, tôi thường mượn truyện cổ tích ở thư viện. Nhưng cô Hulda không chịu nổi chuyện này.
"Lại gí mũi vào sách rồi," cô quát. "Mày nhỏ bé loắt choắt và ốm yếu cũng phải - vì mày có chịu ra ngoài chơi với bọn trẻ khác đâu."
Dĩ nhiên tôi có ra ngoài chơi - tôi gần như ở bên ngoài suốt ngày. Nhưng chắc là cô Hulda và chú Olaf còn muốn tôi đừng bao giờ bước chân vào nhà nữa kia. Tôi đoán bây giờ có lẽ họ đang vui lắm: vì tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ nữa.
Chỉ đến tối tôi mới cố đọc một ít, và cũng năm thì mười họa thôi, cho nên đó không thể là lý do khiến tôi quá ốm yếu được. Giá cô Hulda nhìn thấy tôi đã rắn rỏi và lớn bổng lên, đã trở nên nâu rám và khỏe mạnh như thế nào nhỉ. Nếu bây giờ tôi về nhà ở trên Phố Bắc, tôi có thể trói một tay sau lưng mà vẫn cho thằng Johnny một trận nên thân được. Nhưng tôi sẽ không làm thế đâu, vì tôi không muốn.
Tôi tự hỏi cô Hulda sẽ nói gì nếu cô được nghe kề về Giếng Thì Thầm Ban Đêm. Giá cô ấy biết được rằng có thể không cần ngồi chúi mũi vào sách để đọc truyện cổ tích, mà có thể đi ra ngoài trời thoáng đãng và nghe bao nhiêu truyện cổ tích cũng được. Có lẽ đến cả cô Hulda cũng thích như thế, mặc dù cô ấy vốn chẳng hài lòng với điều gì bao giờ.
Ừ, phải chi cô ấy biết ở Xứ sở Xa Xăm có một cái giếng thì thầm những câu chuyện cổ tích nhỉ.
"Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ có một hoàng tử. Một đêm trăng sáng, cậu lên ngựa và bắt đầu một chuyến phiêu lưu... Cậu ấy cưỡi ngựa qua Rừng Sáng Trăng..."
Cái giếng đã thì thầm như thế đấy, và tôi không sao quên được những lời của nó. Hình như cái giếng không vô tình kể câu chuyện này, mà muốn nhắn nhe một điều gì đặc biệt thì phải. Hình như nó muốn nói rằng tôi là chính là cậu hoàng tử đã từng cưỡi ngựa qua Rừng Sáng Trăng, và tôi cần phải đi lại con đường ấy một lần nữa. Cái giếng đã kế chuyện và hát cho tôi nghe suốt cả buổi tối chỉ để nhắc nhở phải làm điều gì mà thôi.
Tôi hỏi Đức Vua cha tôi rằng Người có biết Rừng Sáng Trăng ở nơi nào không.
"Rừng Sáng Trăng ở trên Vùng Đất Bên Kia Núi," Người đáp, giọng đầy sầu muộn. "Sao con lại muốn biết, Mio, con trai ta?"
"Đêm nay con muốn cưỡi ngựa đến đó, khi trăng lên," tôi nói.
Đức Vua cha tôi nhìn tôi đăm đăm kinh ngạc, "ồ, sớm thế sao?" Người thở dài, giọng càng sầu muộn hơn.
"Hay là cha không muốn con đi," tôi nói. "Hay cha lo lắng vì con sẽ ra khỏi nhà và phóng ngựa giữa đêm khuya trong Rừng Sáng Trăng?"
Đức Vua cha tôi lắc đầu. "Không, tại sao cha phải lo lắng chứ?" Người nói. "Một khu rừng say ngủ yên bình dưới ánh trăng chẳng có gì nguy hiểm cả."
Rồi Người im lặng ngồi xuống, vùi đầu vào hai lòng bàn tay, nom rõ là đang hết sức suy tư. Tôi đến bên, quàng cánh tay lên vai Người để an ủi và nói, "Cha có muốn con ở nhà với cha không?”
Người nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt buồn bã.
"Không, Mio, con trai ta, con không nên ở nhà. Trăng đã lên, Rừng Sáng Trăng đang đợi con."
"Cha có chắc chắn là cha sẽ không buồn không?" tôi hỏi.
"Có, cha chắc chắn," Người vừa đáp vừa vỗ nhẹ đầu tôi. Thế là tôi chạy đi rủ Pompoo cùng tôi đến Rừng Sáng Trăng. Nhưng tôi vừa chạy được vài bước, Đức Vua cha tôi đã gọi, "Mio, con trai ta!"
Tôi quay lại, Người đứng đó giơ cả hai tay về phía tôi, tôi chạy vội tới rồi gieo mình vào vòng tay Người. Người ôm tôi thật chặt, thật chặt một hồi lâu.
"Con sẽ trở về ngay," tôi hứa.
"Sẽ như vậy chứ?" Đức Vua cha tôi nói, giọng Người nhẹ như tiếng thì thầm.
Tôi tìm thấy Pompoo bên ngoài ngôi nhà nhỏ của ông Giữ vườn Hoa Hồng, và bảo nói nó là tôi sửa soạn cưỡi ngựa qua Rừng sáng Trăng.
"Ái chà, cuối cùng thì cũng đến lúc!" Pompoo nói.
Mọi chuyện quả là khó hiểu! Khi tôi bảo tôi muốn cưỡi ngựa qua Rừng Sáng Trăng, Đức Vua cha tôi nói "ồ, sớm thế sao?" còn Pompoo thì lại bảo "Ái chà, cuối cùng thì cũng đến lúc!" Nhưng tôi chẳng nghĩ làm gì cho mệt óc.
"Cậu đi với tớ chứ?" tôi hỏi.
Pompoo hít một hơi thật sâu. "ừ," nó nói. "Có, có!"
Chúng tôi chạy đi tìm con Miramis đang gặm cỏ trong Vườn Hoa Hồng, và bảo nó phải đưa chúng tôi đến Rừng Sáng Trăng. Con Miramis liền nhảy chồm lên như thể đó là điều nó muốn nghe nhất bấy lâu nay, và khi Pompoo và tôi vừa ngồi lên lưng nó, nó đã phóng vèo đi như một tia chóp.
Khi chúng tôi ra khỏi vườn Hoa Hồng, tôi nghe Đức Vua cha tôi gọi, "Mio, con trai ta!" tiếng gọi u buồn nhất mà tôi từng nghe thấy. Nhưng tôi không thể quay trở lại. Tôi không thể.
Vùng Đất Bên Kia Núi ở xa tít mù tắp. Không có con ngựa như Miramis thì có lẽ chúng tôi không thể nào đến được. Chúng tôi không bao giờ có thể vượt qua những dãy núi cao ngầt chọc trời. Nhưng đối với Miramis thì chẳng thắm tháp gì. Nó bay vút qua những ngọn núi như chim. Tôi cho nó hạ xuống một đỉnh núi cao nhất vĩnh viễn phủ đầy băng tuyết, vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, chúng tôi đưa mắt nhìn vùng đất đang chờ đợi mình bên chân núi. Rừng Sáng Trăng trải rộng trước mặt chúng tôi dưới ánh trăng, nom đẹp lộng lẫy và chẳng có chút gì nguy hiểm. Có thể chắc chắn rằng một khu rừng say ngủ dưới ánh trăng sẽ chẳng gây tai họa cho ai cả. Đức Vua cha tôi nói đúng. Vạn vật nơi đây đều tốt lành, chẳng cứ gì con người. Những cánh rừng, đồng cỏ, suối nước đều hiền hòa, và không hề nguy hiểm. Đêm cũng đẹp và yên ả hệt như ban ngày, ánh trăng cũng êm dịu hệt như ánh mặt trời, và bóng tối thì thật yên bình. Hoàn toàn không có gì đáng sợ cả.
Chỉ có một điều phải sợ. Chỉ có một điều duy nhất thôi.
Ngồi trên lưng con Miramis, tôi trông thấy xa xa bên kia Rừng Sáng Trăng một đất nước tối đen thăm thẳm, và bóng tối ấy thật hãi hùng, ghê sợ. Tôi không thể nhìn nó mà không rùng mình.
"Vùng đất nào kinh khủng thế kia?" tôi hỏi Pompoo.
"Đất Ngoài bắt đầu từ đó," Pompoo nói. "Chỗ đó là vùng giáp ranh với Đất Ngoài."
"Vùng đất của Nam tước Kato phải không?" tôi hỏi.
Vừa nghe thấy cái tên đó, con Miramis đã run bắn toàn thân vì sợ hãi, và một tảng đá lớn trên núi vỡ tung ra, đổ ầm ầm xuống thung lũng phía dưới.
Phải, chỉ có Nam tước Kato là đáng sợ thôi. Cực kỳ đáng sợ. Nhưng tôi cố không nghĩ đến ông ta nữa.
"Đến Rừng Sáng Trăng nhé," tôi nói với Pompoo. "Rừng Sáng Trăng là nơi tớ muốn đến lúc này."
Con Miramis hí lên, tiếng hí vang dội ở cao tít giữa các đỉnh núi. Rồi con Miramis từ từ bơi qua lớp không khí và hạ dần xuống khu Rừng Sáng Trăng nằm ở chân núi. Và từ khu rừng ở bên dưới có những tiếng hí dội lên đáp lại tiếng gọi của con Miramis, như thể có một trăm con ngựa đang hí vang trong bóng đêm.
Chúng tôi xuống mỗi lúc một thấp cho tới khi móng của con Mi- ramis chạm vào các ngọn cây. Thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng chúng tôi chìm xuống giữa những cành lá xanh. Vậy là chúng tôi đã đến Rừng Sáng Trăng.
Trong đời mình, tôi chưa được vào rừng nhiều, nhưng tôi chắc không thể có một khu rừng nào khác như thế này. Rừng Sáng Trăng giữ trong mình một bí mật. Tôi cảm thấy nơi này có một bí mật lớn và quan trọng, nhưng vầng trăng đã giăng lên khắp khu rừng một màn sương hư ảo, vì thế tôi không đoán được bí mật đó nằm ở đâu. Chưa đoán được. Sương cuộn xoáy qua những lùm cây, thì thầm kể về điều bí mật, nhưng tôi không hiểu. Còn cây cối thì đứng lặng thinh, mờ ảo trong ánh trăng, chúng đều biết về điều bí mật đó, nhưng tôi chẳng biết gì.
Bất chợt từ xa chúng tôi nghe tiếng vó ngựa rền vang như sấm. Như thể có một trăm con ngựa đang phi nước đại xuyên qua đêm tối, và khi con Miramis hí lên, nghe như có tiếng một trăm con ngựa cùng hí lên đáp lại. Tiếng vó ngựa rền vang càng lúc càng gần, tiếng hí càng lúc càng to, và rồi chúng ào đến vây quanh chúng tôi - một trăm con ngựa bạch bờm tung bay phấp phới. Con Miramis phi thẳng vào đàn ngựa, rồi chúng cùng nhau chạy ra một cánh đồng khoáng đãng nằm giữa rừng. Pompoo và tôi nhảy xuống đứng dưới một gốc cây, chúng tôi cùng nhìn đàn ngựa bạch do Miramis dẫn đầu đang chạy tản ra tứ phía dưới ánh trăng.
"Xem bọn chúng cuồng nhiệt chưa kìa," Pompoo nói.
"Sao chúng lại cuồng nhiệt như thế nhỉ?" tôi hỏi.
"Vì con Miramis trở về đấy mà," Pompoo nói. "Cậu không biết con Miramis đã từng sống trong Rừng Sáng Trăng à?"
"Không, tớ không biết," tôi nói.
"Vẫn còn nhiều điều cậu không biết, Mio ạ!" Pompoo nói.
"Sao tớ lại có được Miramis nhỉ?" tôi hỏi.
"Vì Đức Vua của chúng ta đã gửi tới Rừng Sáng Trăng một thông điệp nói rằng: một trong số những con ngựa bạch của Người phải được đưa đến Đảo Đồng Xanh để làm ngựa của cậu."
Tôi ngắm nhìn con Miramis đang tung vó phi dưới ánh trăng, và cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng rồi tôi chợt thấy lo ngại.
"Pompoo, cậu có nghĩ là con Miramis buồn khi ở cùng với tớ không?" tôi hỏi. "Có thể nó sẽ nhớ Rừng Sáng Trăng."
Tôi vừa thốt ra những lời ấy, con Miramis liền chạy đến bên tôi ngay. Nó dựa đầu lên vai tôi rồi đúng yên một lúc, cất tiếng hí khe khẽ.
"Thấy chưa, nó thích ở với cậu đấy," Pompoo nói.
Tôi rất vui sướng. Tôi vỗ về con Miramis rồi cho nó một mẩu đường. Mũi nó mềm mại cọ vào tay tôi lúc nó ăn.
Chúng tôi cưỡi ngựa tiếp tục đi vào sâu hơn trong rừng, một trăm con ngựa bạch theo sau. Điều bí mật vẫn lơ lửng trong không trung, cả khu rừng đều biết, từng cái cây đều biết, những cây gia xanh, những cây hoàn diệp liễu xào xạc nhè nhẹ và thì thầm khe khẽ về điều đó khi chúng tôi đi qua. Đàn ngựa bạch biết điều đó, bầy chim nghe tiếng vó ngựa phi giật mình thức giấc cũng biết điều đó. Vạn vật đều biết điều bí mật đó, trừ tôi. Có lẽ Pompoo nói đúng, "Vẫn còn nhiều điều cậu không biết, Mio ạ.”
Tôi thúc ngựa dẫn bước, đàn ngựa bạch vẫn phi theo sau. Chúng tôi lao đi vun vút. Chiếc áo choàng đỏ của tôi vướng vào một cành cây. Có lẽ cái cây muốn níu tôi dừng lại, có lẽ nó muốn kể cho tôi nghe về điều bí mật chăng? Nhưng tôi đang vội vã. Tôi tiếp tục phi nước đại, và tấm áo choàng của tôi bị xé rách thành một vệt dài.
Đột nhiên, ở giữa rừng sâu, chúng tôi bắt gặp một ngôi nhà cổ tích trắng tinh, mái lợp rơm vàng. Những cây táo xinh đẹp mọc quanh nhà, hoa táo trắng dịu ánh lên như sữa trong ánh trăng. Một ô cửa sổ nhỏ để mở, và từ bên trong vẳng ra tiếng gõ lách cách, nghe như có người đang dệt vải.
"Mình có nên vào xem ai đang dệt không nhỉ?" tôi hỏi Pompoo.
"Ừ, đi xem đi," nó nói.
Chúng tôi nhảy xuống khỏi lưng con Miramis và men theo lối mòn giữa hàng cây táo đến ngôi nhà. Chúng tôi gõ cửa, tiếng gõ lách cách ngưng lại.
"Vào đi, những cậu bé dễ thương," một giọng nói vọng ra. "Ta đợi các cháu đã lâu rồi." Chúng tôi bước vào, Bà Thợ Dệt đang ngồi trước khung cửi. Nom bà vô cùng hiền hậu. Bà gật đầu chào chúng tôi.
"Sao đêm khuya bà không ngủ, mà lại dệt vải thế ạ?" tôi hỏi.
"Ta dệt tầm vải mộng mơ," bà nói. "Nó phải được dệt vào ban đêm."
Ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu xuống tấm vải của bà làm nó sáng lên rực rỡ. Tôi chưa bao giờ thấy tấm vải nào đẹp như thế.
"Vải thần tiên và vải mộng mơ phải được dệt vào ban đêm," bà nói.
"Bà dệt bằng gì mà nó đẹp thế ạ?" tôi hỏi.
Bà Thợ Dệt không đáp mà lại bắt đầu dệt vải. Bà đập khung cửi và khe khẽ ngân nga một mình,
"Ôi ánh trăng, ánh trăng, dòng máu đỏ trong tim,
trắng bạc, trắng bạc và đỏ thắm,
ơi những đóa hoa táo,
dệt tấm vải mịn màng và mềm mại.
Mềm hơn ngọn gió chiều
lướt qua thảm cỏ,
khi chim sầu hót trên cánh rừng."
Bà hát bằng một giọng khe khẽ, buồn thảm, nghe không hay lắm. Khi bà vừa ngưng tiếng hát, trong rừng lại vang lên một khúc nhạc khác, một khúc nhạc tôi đã từng được nghe. Bà Thợ Dệt nói đúng - con Chim Sầu đang hót trên cánh rừng. Nó đậu trên một ngọn cây cao, cất tiếng hót thê thiết làm não lòng người nghe.
"Sao Chim Sầu lại hót như thế ạ?" tôi hỏi Bà Thợ Dệt.
Bà bắt đầu khóc, nước mắt bà rơi trên tấm vải biến thành những hạt ngọc trai nhỏ lung linh, khiến tấm vải càng đẹp hơn trước.
"Sao Chim Sầu lại hót như thế ạ?" tôi lại hỏi.
"Nó đang hót về đứa con gái nhỏ của ta," Bà Thợ Dệt vừa nói vừa khóc thảm thiết hơn. "Nó hót về đứa con gái nhỏ đã bị tên kẻ cưóp bắt mang đi của ta đấy."
"Tên kẻ cướp nào bắt con gái của bà cơ?" tôi hỏi mặc dù đã hiểu ngay ra tên kẻ cưóp đó là ai. "Bà chớ nhắc tới tên ông ta," tôi van nài.
"Ta sẽ không nhắc đến đâu," Bà Thợ Dệt đáp, "kẻo mà ánh trăng sẽ tắt lụi và bầy ngựa bạch sẽ khóc ra những giọt lệ máu mất."
"Sao chúng lại khóc ra lệ máu được ạ?" tôi hỏi.
"Vì chúng thương nhớ chú ngựa non cũng đã bị bắt mang đi," Bà Thợ Dệt nói. "Cháu hãy nghe Chim sầu hót trên cánh rừng kia!"
Tôi đứng giữa căn nhà nhỏ xinh xắn, lắng nghe Chim sầu hót bên ngoài khung cửa sổ mở ngỏ. Đêm đêm nó vẫn hót cho tôi nghe trong vườn Hoa Hồng, nhưng bấy giờ tôi không hiểu nó hót về điều gì. Bây giờ thi tôi đã biết: nó hót về tất cả những người đã bị bắt đi, về đứa con gái nhỏ của Bà Thợ Dệt, về các em trai của Nonno và đứa em gái của Totty, và vô số, vô số những người khác nữa đã bị Nam tước Kato hung ác bắt và mang về lâu đài của hắn.
Đó là lý do người ta than khóc trong những ngôi nhà nhỏ bé trên Đảo Đồng Xanh, trên Vùng Đất Bên Kia Biển và Bên Kia Núi. Họ than khóc cho con cái mình, cho tất cả những đứa trẻ đã bị bắt mang đi. Ngay cả lũ ngựa bạch trong Rừng Sáng Trăng cũng than khóc cho một con trong bầy, và chúng luôn khóc thành những giọt lệ máu khi nào chúng nghe thấy tên của gã kẻ cưóp.
Nam tước Kato! Tôi khiếp sợ hắn vô cùng. Khiếp sợ vô cùng! Nhưng khi tôi đứng đây, trong căn nhà nhỏ bé này, lắng nghe con Chim Sầu hót, một điều kỳ lạ xảy đến với tôi. Bất chợt tôi hiểu vì sao tôi lại phóng ngựa trong đêm qua Rừng Sáng Trăng. Bên kia khu rừng đã là nơi giáp ranh với vùng Đất Ngoài. Nơi ấy chính là nơi tôi phải đến. Tôi phải đến nơi ấy để chiến đấu với Nam tước Kato, mặc dù tôi vô cùng khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ. Đúng thế, chỉ nghĩ đến những gì đang chờ đợi minh, nước mắt tôi đã mấp mé chực trào ra rồi.
Bà Thợ Dệt lại bắt tay dệt vải trở lại. Không để ý gì đến cả Pompoo lẫn tôi, bà tiếp tục ngân nga khúc nhạc buồn tẻ "ơi ánh trăng, ánh trăng, dòng máu đỏ trong tim.."
"Pompoo," tôi gọi, giọng lạ hẳn đi. "Pompoo, bây giờ tớ sẽ đến Đất Ngoài."
"Tớ biết rồi," Pompoo đáp.
Tôi thật sự sửng sốt. "Sao cậu biết? Tớ vừa mới nghĩ đến việc ấy thôi mà."
"Vẫn còn nhiều điều cậu không biết, Mio ạ," Pompoo nói.
"Thế cậu... cậu biết hết mọi việc chắc?" tôi hỏi.
"Ừ, tớ biết," Pompoo đáp. "Từ lâu tớ đã biết cậu sẽ đến Đất Ngoài. Mọi người đều biết cả."
"Mọi người đều biết á?"
“Ừ," Pompoo nói. "Chim sầu biết. Bà Thợ Dệt biết. Một trăm con ngựa bạch biết, cả Rừng Sáng Trăng đều biết, cây cối thì thầm điều ấy, cả cỏ, cả những cây táo nở hoa ngoài kia, chúng đều biết cả."
"Thật vậy sao?" tôi nói.
"Tất cả những người chăn cừu trên Đảo Đồng Xanh đều biết, và hằng đêm họ vẫn thổi sáo về điều ấy. Nonno biết. Bà nó biết, Totty và các em trai và em gái của nó đều biết. Giếng Thì Thầm Ban Đêm biết. Tớ nói cho cậu biết, tất cả đều đã biết rồi."
"Thế còn Đức Vua cha của tớ..?" tôi thì thào.
"Đức Vua lúc nào cũng biết," Pompoo nói.
"Thế Người có muốn tớ đi đến nơi ấy không?" tôi hỏi, không kim được giọng nói run run của mình.
"Muốn, Người có muốn," Pompoo nói. "Người buồn, nhưng Người muốn cậu đi đến nơi ấy."
"Nhưng mà tớ sợ lắm," tôi nói, rồi tôi òa khóc. Chỉ đến lúc này tôi mới hiểu ra tôi thực sự sợ hãi đến thế nào. Tôi nắm tay Pompoo.
"Pompoo, tớ không thể," tôi nói. "Tại sao Đức Vua cha tớ lại muốn tớ đi chứ?"
"Một chàng trai mang dòng máu hoàng tộc là người duy nhất có thể đi," Pompoo nói. "Chỉ có một chàng trai dòng dõi hoàng tộc mới làm được."
"Nhưng nhỡ tớ chết thì sao?" tôi vừa nói, vừa nắm chặt cánh tay Pompoo.
Nó không trả lời.
"Đức Vua cha tớ muốn tớ đi bất kể chuyện gì sẽ xảy ra sao?"
Bà Thợ Dệt đã dệt xong, cần nhà im phăng phắc. Chim sầu lặng tiếng. Lá rừng thôi xào xạc. Không nghe thấy bất kỳ âm thanh khẽ khàng nào. Sự tĩnh mịch chết lặng bao trùm khắp nơi.
Pompoo gật đầu.
"Ừ," nó nói rất nhỏ đến mức tôi nghe không rõ. "Đức Vua muốn cậu đi bất kể chuyện gì sẽ xảy ra."
Tôi đau lòng. "Tớ không thể," tôi kêu lên. "Tớ không thể! Tớ không thể’ đi được!"
Pompoo không nói gì. Nó chỉ nhìn tôi mà không thốt ra một lời. Nhưng Chim sầu lại cất tiếng hót, và khúc nhạc ấy khiến trái tim tôi như thắt lại trong lồng ngực.
"Nó đang hót về đứa con gái nhỏ của ta," Bà Thợ Dệt nói, và nước mắt bà rơi lã chã biến thành những hạt ngọc trai lăn trên tấm vải.
Tôi nắm chặt hai tay. "Pompoo," tôi nói, "tớ sẽ đi ngay. Tớ sẽ đi tới Đất Ngoài."
Một cơn gió như tiếng thở dài lướt ào qua Rừng Sáng Trăng, và từ phía con Chim Sầu đang đậu trên ngọn cây cao vút lên một giọng hót lanh lảnh chưa từng nghe thấy trong bất kỳ khu rừng nào trên thế gian.
"Tớ biết mà," Pompoo nói.
"Tạm biệt cậu, Pompoo," tôi nói mà gần như sắp khóc nấc lên. "Tạm biệt, Pompoo thân yêu."
Nó nhìn tôi, mắt nó cực kỳ trìu mến, nom như đôi mắt của Ben. Rồi nó thoáng mỉm cười.
"Tớ sẽ đi với cậu," nó nói.
Pompoo là bạn tôi, nó đúng là một người bạn chân chính. Tôi rất sung sướng khi nó nói rằng nó muốn đi với tôi. Nhưng tôi không muốn nó gặp nguy hiểm.
"Không, Pompoo ạ," tôi nói. "Cậu sẽ không đi với tớ, cậu không thề đi cùng tớ được."
"Không, tớ sẽ đi," Pompoo nói. "Một chàng trai mang dòng máu hoàng tộc ra đi trên lưng con ngựa trắng bờm vàng, cùng với người bạn thân thiết nhất - điều ấy đã được tiên tri! Cậu không thể thay đổi điều đã được tiên tri từ hàng nghìn, hàng nghìn năm về trước đâu."
"Hàng nghìn, hàng nghìn năm về trước," Bà Thợ Dệt thì thầm nhắc lại, "ta nhớ gió đã hát lên như thế trong cái đêm ta trông những cây táo, thời gian trôi qua lâu lắm rồi. Hàng nghìn, hàng nghìn năm về trước..." Bà gật đầu. "Lại đây, Mio, ta sẽ vá lại chiếc áo choàng cho cháu."
Bà gỡ tấm vải trên khung cửi, lấy một mảnh để vá chiếc áo choàng của tôi bị rách trong khi tôi cưỡi ngựa qua cánh rừng. Nhưng thế vẫn chưa hết. Bà còn may thêm một lần lót vào chiếc áo choàng của tôi bằng tấm vải sáng lung linh, chiếc áo khoác trên vai tôi nhẹ nhàng, mềm mại và ấm áp.
"Ta sẽ tặng người cứu được đứa con gái nhỏ của ta tấm vải đẹp nhất," Bà Thợ Dệt nói. "Cháu hãy mang theo bánh, Bánh Hết Đói đây. Nhớ ăn dè sẻn nhé! Vì cháu sẽ đi trên con đường của người đói."
Bà đưa bánh cho tôi, và tôi cảm ơn bà. Rồi tôi quay sang Pompoo. "Sẵn sàng chưa, Pompoo?"
"Rồi, chúng ta đã sẵn sàng," Pompoo nói.
Chúng tôi bước ra cửa, men theo lối mòn len lỏi giữa những cây táo rồi lên ngựa. Vừa lúc Chim Sầu cũng sải đôi cánh đen bay về rặng núi.
Một trăm con ngựa bạch đứng im lìm dõi theo chúng tôi đi khuất qua hàng cây. Chúng không đi theo. Hoa táo lấp lánh như tuyết dưới ánh trăng. Chúng lấp lánh như tuyết... Biết đâu tôi sẽ không bao giờ còn được thấy những cây táo trổ hoa trắng muốt xinh đẹp nhường ấy nữa...
Mio, Con Trai Ta Mio, Con Trai Ta - Astrid Lindgren Mio, Con Trai Ta