Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: P.l.travers
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Mary Poppins
Dịch giả: Huy Khánh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 213 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
VII - Bà Má “Chim Câu”
aicơn nói:
- Có lẽ bà ta không có ở đấy dâu!
Giên đáp:
- Có chư. Bao giờ bà ta cũng ở đó mà!
Hai chị em đang đi lên sườn đồi Lútghết, trên đường tới chỗ ông Ben đang làm việc trong thành phố.
Sáng nay, ông Ben bảo với bà Ben:
- Này bà, nếu hôm nay trời không mưa và bà đồng ý thì bà cho Giên và Maicơn đến sở tôi làm nhé! Hôm nay tôi được mời đi dự buổi tiệc trà có bánh ngọt đặc sản. Mà tôi cũng ít khi được đi dự tiệc tùng.
Và bà Ben đã hứa là sẽ thu xếp chuyện này.
Nhưng suốt cả nàgy, tuy Maicơn và Giên cứ lo lắng thoe dõi bà, hình như bà đã quên hẳn chuyện đó. Bà chỉ nhắc đến một số việc mà bà để tâm tới như trả tiền hoá đơn nhà thợ giặt và mua áo khoác mới cho Maicơn, hoặc đại chỉ của gì Phlôtxi ở đâu, và tại sao cái nàh bà Giăcxơn khốn khổ ấy lại mời bà tới bữa tiệc trà vào ngày thứ năm tuần thứ hai trong tháng, mà bà thì đã biết hôm ấy đúng là ngày ông Ben phải đi chữa răng.
Bỗng nhiên, khi hai chị em cho là bà đã quên hẳn vấn đề tiệc trà của ông Ben thì bà bảo chúng:
- Này các con, đừng có đứng đấy mà nhìn ngó mẹ như thế! Các con mặc quần áo vào và đi vào thành phố dự tiệc trà với ba. Các con quên rồi à?
Đời nào hai chị em lại quên! Vì không những chỉ có chuyện trà bánh mà còn được gặp bà má “Chim câu”, và riêng bà má này cũng là món lien hoan thú vị nhất.
Vì vây, hai chị em rất phấn khởi leo lên sườn đồi Lútghết.
Cô Mêry đi giữa hai đứa, cô đội chiếc mũ mới trông rất lịch sự. Cứ một lúc cô lại nhìn vào tủ kính các cửa hàng để xem có còn mũ không và các bông hoa hồng cài trên mũ có biến thành những bông hoa tầm thường – như cúc vạn thọ chẳng hạn – không.
Mỗi lần cô đứng lại để nhìn cho yên tâm, hai chị em lại thở dài nhưng không dám nói gì vì sợ cô lại còn nhìn ngăm lâu hơn nữa và cứ sửa sang cái mũ mãi.
Nhưng cuối cùng, mấy cô cháu đã tới được nhà thờ thánh Pôn đã xây dựng từ lâu lắm do một nhà kiến trúc có tên trùng với tên loài chim hồng tước. Tên ông ta là Ren, nhưng ông không có quan hệ gì với bà Gienny cả. Vì vậy có rất nhiều chim đến làm tổ ở gần nhà thờ của ông Crittophơ Ren, mà nhà thờ này cũng thuộc về Thánh Pôn và vì thế mà bà má “Chim câu” cũng ở đó.
Bỗng Maicơn kêu lên: “Bà má kia kìa” và em thích thú nhảy cẫng lên.
Cô Mêry ngó vào tủ kính một cửa hàng bán các loại thảm, liếc nhìn lần cuối những bông hoa trên mũ.
Giên kêu lên:
- Bà má đang rao hàng! Bà má đang rao hàng! – Em cố không reo nữa vì sợ rằng nếu thích quá người em sẽ bị tách làm hai.
Bà má “Chim câu” đang ở đó và đang rao hàng.
- Xin mời các bạn cho chim ăn, hai xu một túi! Mời các bạn cho chim ăn, hai xu một túi! Mời các bạn cho chim ăn, hai xu một túi. – Bà má cứ nhắc đi nhắc lại cùng một câu đó, bằng một giọng lên bổng xuống trầm nghe như hát.
Bà vừa rao vừa giơ lên những túi bánh mì vụn mời khách qua đường mua.
Bao nhiêu là chim bay quanh bà. Chúng lượn vòng tròn, nhảy trên mặt đất, bổ nhào xuống và bay vụt lên. Cô Mêry thường gọi chúng là “chim sẻ”. Cô kiêu hãnh nói rằng đối với cô, các giống chim đều như nhau cả. Nhưng Giên và Maicơn biết rằng những con chim này không phải là chim sẻ mà là bồ câu. Có những con chim câu lông xám hay nhiễu sự và nhiều lời, giống như các bà già, có những con màu nâu tiếng kêu khàn khàn như các ông chú, ông bác, có những con lông màu lục kêu “cục cục, tôi chẳng có tiền” giống các ông bố; và có những con ngờ nghệch, hay sợ, lông màu xanh dịu giống như các bà mẹ. Tuy nhiên, đó là những điều mà Giên và Maicơn hình dung ra trong ý nghĩ. Khi hai em tới gần lũ chim câu bay vòng quanh đầu bà má của chúng và sau đó như muốn trêu chọc bà, chúng đột nhiên bay vụt lên trời và đậu xuống nóc nhà thờ Thánh Pôn, vờ như không quen biết bà.
Đến lượt Maicơn mua một túi bánh mì vụn. Lần trước, chị Giên đã mau một túi. Maicơn bước lại gần bà má và xoè tay đưa bà bốn đồng nửa xu.
Bà má đưa túi bánh mỳ vụn cho em rồi, cầm lấy tiền nhét vào trong vạt áo màu đen rộng thùng thình của bà, miệng rao: “ Mời cac bạn cho chim ăn nào!”
Maicơn hỏi bà:
- Tại sao bà không có thứ một xu một túi? Nếu có cháu sẽ mua được những hai túi.
Bà má lại rao “Xin mời các bạn cho chim ăn, hai xu một túi!” và Maicơn hiểu rằng không nên hỏi bà them một câu nào nữa. Giên và Maicơn đã thử hỏi nhiều lần nhưng bà chỉ nói có một câu đó và bà cũng chỉ nói được mỗi một câu đó. Y như con chim cu, dù bà hỏi câu gì cũng chỉ kêu được “cúc cu” thôi.
Hai chị em cùng cô Mêry rắc các mẩu bánh mì vụn trong một vòng tròn trên mặt đất và thế là chim câu từ nóc nhà thờ bay xuống, lúc đầu từng con một và sau đó là từng tốp hai, ba con.
Có một con chim mổ một mẩu bánh vụn rồi lại để rơi xuống đất, cô Mêry khịt mũi và nó là “anh Đêvít khảnh ăn”.
Những con chim khác thấy thức ăn, xúm xít lại, vừa chen lấn nhau vừa kêu. Cuối cùng không còn xót lại một mẩu vụn nào vì đối với chim câu thì bỏ lại thức ăn trên đĩa là thiếu lễ độ. Khi chúng thấy rõ rang là bữa ăn đã kết thúc chúng bay lên rào rào, lượn vòng quanh đầu bà má và nhại lời bà rao bằng tiếng riêng của chúng. Có một con đậu vào mũ của bà, coi như một vật trang sức gắn vào vành mũ. Một con khác tưởng lầm cái mũ mới của cô Mêry là một vườn hoa hồng nên đã mổ một bông tha đi.
Cô Mêry kêu lên: “Đồ chim sẻ!” và giơ cái dù lên doạ nó. Con chim câu cáu lắm, bèn bay về phía bà má và để trêu tức cô Mêry, nó cài hoa vào dải băng trên mũ bà má. Cô Mêry giận dữ bảo nó: “Phải băm mày ra làm nhân bánh! Mày đáng phải nhồi trong bánh!”. Sau đó, cô gọi Giên và Maicơn.
Cô bảo đến giờ đi rồi và cô từ biệt con chim câu bằng cái lừ mắt giân dữ. Nhưng con chim đó chỉ cười, vẫy cái đuôi và quay lưng về phía cô.
Maicơn chào bà má:
- Tạm biệt bác!
Bà má mỉm cười đáp:
- Xin mời các bạn cho chim ăn!
Giên chào:
- Tạm biệt bác!
Bà má vẫy tay nói:
- Hai xu một túi!
Hai đứa trẻ bước đi, mỗi đứa một bên cô Mêry.
Maicơn hỏi Giên:
- Khi mọi người đã đi cả, như chúng ta đây này, thì những con chim đó sẽ làm những gì nữa?
Em đã biết rất rõ sẽ như thế nào nhưng em vẫn cứ hỏi chị vì câu chuyện này chính là của Giên nghĩ ra.
Thế là Giên sẽ kể cho em nghe và em bổ sung những đoạn mà Giên quên không kể.
Giên bắt đầu kể:
- Đêm đêm, khi mọi người đã đi ngủ…
Maicơn tiếp lời:
- Và sao mọc trên trời…
- Đúng, nhưng cả những đê, không có sao, lũ chim sẽ từ trên nóc nhà thờ bay xuống và chạy khắp nơi trên mặt đất xem có còn mẩu vụn bánh nào không, và dọn sạch cho sáng ngày hôm sau… Khi chúng đã dọn dẹp xong…
- Chị quên mất đoạn tắm rồi!
- À, phải, chúng tắm bẳng cách dung các móng vuốt để chải lông cánh. Sau đó, chúng bay ba vòng quanh đầu bà má rồi đậu xuống.
- Chúng có đậu trên vai bà má không?
- Có, và đậu cả trên mũ của bà má nữa.
- Và cả trên cái làn đựng các túi bánh vụn…
- Phải, và có con còn đậu trên đầu gối bà má. Khi đó, bà má lần lượt vuốt lông đầu từng con cho mượt và dặn chúng phải ngoan ngoãn…
- Bà ấy nói bằng tiếng của loài chim à?
- Phải. Và khi lũ chim đã buồn ngủ, không muốn thức nữa thì bà má xoè vạt áo ra như con gà mái xoè hai cánh và các con chim sẽ tới, chui cả vào dưới vạt áo của bà. Khi con chim cuối cùng đã vào, bà bỏ vạt áo xuống để ủ cho chúng và bà khẽ à ơ ru chúng ngủ cho đến sáng.
Maicơn sung sướng thở phào. Em rất thích câu chuyện đó, nghe kể mãi mà không chán.
Em hỏi chị, lần nào em cũng hỏi như vậy:
- Thật thế hả chị? Có thật không?
Cô Mêry nói: “Không!”, cô bao giờ cũng chỉ nói không.
Còn Giên, em thường biết rõ đủ mọi thứ, em trả lời: “Thật đấy mà!”
Merry Nhiều Phép Lạ Merry Nhiều Phép Lạ - P.l.travers Merry Nhiều Phép Lạ