Số lần đọc/download: 1184 / 3
Cập nhật: 2015-11-22 17:03:19 +0700
Chương 7
L
ên thấy mình bị ngờ oan rõ ràng, nhưng không có cơ hội nào biện hộ. Hồi trưa đi học, Lên thấy mình như bị bỏ rơi, ít đứa nào còn nói chuyện với nó có vẻ thân mật nữa. Cho đến bọn thằng Tưởng cũng thế, chỉ nói chuyện với nó qua loa. Không đứa nào nói với Lên điều nghi ngờ nó, nhưng nó biết nó bị cả lớp ngờ việc nó nghỉ đá banh chiều chủ nhật có liên quan đến chuyện hơn thua của trận đấu. Thằng Hạ thấy Lên mới đến trường, lại đi xe đạp mới, nói mỉa:
- Chiều chủ nhật ở nhà đi mua xe đạp sướng ghê ta.
Lên nói:
- Đâu có.
Nhưng thằng Hạ làm lơ.
Chiếc xe đạp mới! Lên nhớ lại chuyện chiều chủ nhật và sáng này. Chú Nhờ với thím Ngọt không mua hụi, nên má Lên mua được dễ dàng. Có tiền, về nhà, Lên hỏi má, má nó chỉ nói để may sắm áo quần. Lên tin và thấy vui. Nhưng sáng này, khi đi xóm về, Lên thấy cạnh chiếc xe đạp cũ là một chiếc xe mới, sơn bóng láng. Nó tưởng có ai tới chơi, dựng xe ngoài này, mới rụt rè bước vào nhà. Nhưng không ai cả. Má nó đang sửa soạn làm cơm. Lên hỏi:
- Xe đạp của ai vậy má?
Má nó ngước lên cười:
- Đố mầy đó?
Lên đáp:
- Làm sao con biết được, má nói đi…
Má nó tủm tỉm, nói nhẹ:
- Của mầy đó…
Lên muốn chết đứng. Trời ơi! Chiếc xe đạp mới đó là của con sao má? Chiếc xe đạp, đẹp, sơn màu xanh da trời con ưng, có đèn, có chuông đó là của con sao má? Má thương con quá đi thôi! Con biết rồi, má lấy tiền mua hụi sắm cho con chớ gì. Chiều chủ nhật, con bỏ đi đá banh để đi mua hụi cho má, con đâu mong có lúc này, con chỉ ước sao má sắm đồ mới cho ba, khỏi sắm cho con cũng được, để ba khỏi bị chòm xóm kêu là hà tiện. Nghe chú Nhờ nói ba hà tiện, con muốn khóc. Vậy mà có ngờ đâu, má lại lấy tiền mua hụi mua xe cho con nữa. Hồi nào tới giờ, con vẫn biết má thương con lắm, nhưng thật không dè má thương con tới mức này. Má ơi! Con sẽ học thật giỏi, con nhất định phải lấy cho được cái hạng nhất môn lý hóa kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt này, dù cho rằng, thằng Hạ ở lớp con học cũng khá lắm, còn hơn con nữa. Để khi nào thầy Tuyên tới chơi thầy trỏ con mà nói: “Em Lên học lý hóa khá đó bác, kỳ đệ nhị lục cá nguyệt rồi, em đứng nhất”. Chừng đó, hẳn con sung sướng lắm, mà má cũng hãnh diện vì con. Con nghĩ, đền ơn ba má, con chỉ còn cách đó.
Má thằng Lên hỏi:
- Mầy chịu chiếc xe đó không?
Lên chịu đứt đuôi rồi, nói:
- Má thương con ghê…
Má nó cười:
- Bày đặt…
Nhưng bà cũng thấy trong lòng sung sướng nghe con nói được những lời đó. “Má thương con ghê”. Má không thương con thì thương ai bây giờ. Một đời má, má chỉ biết lo cho chồng, cho con. Ba con đó, nghe bà con nói là hà tiện, má chịu đâu được, dù vẫn biết, ba con có hà tiện thiệt. Ổng có lý của ổng. Ổng nói ổng hà tiện là để lo cho các con. Nhưng ba con biết lo cho các con, má không biết lo cho ổng sao? Mua hụi được, má dành một phần để may sắm cho ba con ít bộ đồ mới, cho con cái quần xanh đi học, đôi áo trắng ngắn tay.. Còn dư nhiều, lại thấy con cứ phải khổ sở vì chiếc xe đạp cũ, nay nổ lốp, mai xì bánh, má mới bàn với ba con mua cho con chiếc xe mới. Cả ba lẫn má cùng chỉ cầu cho con được vui, học hành tấn tới.
Lên nhớ, sau đó, má nó nói nó chạy thử một vòng coi sao. Lên nghe lời, ra dắt chiếc xe đạp mới, leo lên, đạp ra khỏi ngõ. Có đứa bé đi ngược chiều, Lên bấm chuông reng reng, đi ngang chỗ chú Nhờ sửa xe, Lên cũng bấm chuông nữa. Chú Nhờ đang sửa xe, nhìn nó cười cười nói:
- Chà, le dữ ta, có xe mới chạy rồi…
Lên vui, đạp riết.
Nhưng bây giờ, cũng ngồi trên chiếc xe đạp mới, Lên thấy buồn thật buồn. Bị tụi bạn ngờ oan thì còn vui gì. Làm sao cho tụi nó hiểu mình bây giờ.
Mải nghĩ, Lên đạp xe tới đầu cầu hồi nào mà không hay. Nó xuống xe, dắt bộ qua cầu. Chiều xuống, nước sông nhuộm nắng vàng hoe. Lên nhìn xuống mà thấy buồn hơn. Nó nhớ lại những ngày nó cùng bọn thằng Tưởng đùa giỡn dưới sông, nhiều khi đến chiều tối. Bì bõm dưới sông đã thú, có bạn chuyện trò còn thú hơn nữa. Anh Kéo có nói với thầy Tuyên: “Tui nhớ sông ghê, ngặt đi bơi mà không có bạn, buồn lắm”. Có lẽ thằng Lên mất bọn bạn thân thiệt rồi. Nghĩ tới đây, Lên muốn khóc.
Qua hết cầu, Lên uể oải leo lên xe, đạp một cái lấy đà rồi thả dốc. Lại quẹo vào con đường đất bên trái, chui qua cầu xe lửa, quẹo trái nữa, thẳng về nhà. Lên muốn nhắm hẳn mắt lại, vì bất cứ cảnh vật gì trước mắt cũng làm nó nghĩ tới bọn bạn. Cây đa kia, chỗ bọn nó chơi cút bắt. Bụi tre kia, chỗ thằng Hạ bị chảy máu tay vì nhổ tre gặp gai. Quán ông Chín nữa, mấy đứa đã chẳng từng ngồi ăn cóc ngâm, ổi ngâm là gì… Nhớ quá đi thôi…
Tưởng ơi, Hạ ơi, Hiểu ơi! Sao tụi mày không để tao nói một lời nào. Tụi mày không nói ra, nhưng tao biết, đứa nào cũng cho là tao muốn lớp mình bị thua, mới nghỉ đá banh chiều đó. Hoặc có khi, còn cho là tao hợm mình, ỷ bắt gôn khá rồi làm reo? Không đâu, bao giờ tao cũng mến tụi mày, tao cũng muốn lớp mình đá thắng. Thằng Hạ đó, tao đã chẳng nói ước sao mầy được nhất nhiều môn để lãnh phần thưởng đặc biệt cuối năm đó là gì. Đó không phải là tao mến mầy, đó không phải là tao muốn lớp mình nổi tiếng sao?
Bây giờ, tao chỉ mong sao tụi mày chịu nghe tao nói vì sao tao không đi đá banh chiều chủ nhật mà thôi. Rồi sau đó, tụi mày tin hay không cũng được.