Số lần đọc/download: 5845 / 173
Cập nhật: 2016-02-02 03:55:50 +0700
Chương 7: Sân Sau
Q
uãng đường quay trở về đột nhiên bị thu ngắn. Họ duy trì nhịp bước đều đặn, xuyên qua cánh rừng, xuyên qua khu mê cung.
Họ bước song song. Nhưng cô gái vẫn giữ vai trò người dẫn đường.
Đỉnh tòa nhà lớn lờ mờ hiện ra giữa các khối mây nặng trĩu hơi ẩm. Mặt trăng biến mất. Bóng tối đã biến thành đôi cánh khổng lồ sải rộng, bay đến từ đằng sau. Lúc này, Vinh nhận ra họ không hẳn quay về theo lối đi cũ. Ở đoạn cuối, thay vì men theo vệt đường mòn lác đác bụi cây của khu vườn, họ lọt vào một khu dân cư vắng lặng. Các ngôi nhà như những chiếc hộp nhiều kích cỡ xếp san sát, chồng khít lên nhau, tạo thành từng khối lập thể thẳng hàng. Đường phố không quá chật hẹp, nhưng bề mặt phẳng mịn của những bức tường cao vút tạo cảm giác mọi thứ bên trong chúng đều bị thu nhỏ, có thể bị nghiền nát bất kỳ lúc nào. Thảng hoặc, như một ống dẫn hun hút, lối đi giữa các khối nhà hình học đột ngột mở ra. Những đợt gió nhuộm đẫm mùi chlorine thốc tới theo các đường ống dẫn, khiến hai cái bóng đang bước lầm lũi đổ gập về phía trước.
Mở căng mắt, chàng trai trẻ thử tìm một cánh cửa nào còn hé mở, một ngọn đèn còn chưa tắt trong một ô kính, hoặc một tiếng người khẽ vang lên từ một căn phòng… Nhưng không gì cả. Một sự im lìm trống rỗng, chỉ có thể tìm thấy ở quãng nghỉ giữa hai chương nhạc, nhưng trong quãng nghỉ ấy, theo một sắp đặt bí hiểm, các nhạc công cũng đã biến mất.
Bất động tuyệt đối.
Lạnh.
Thứ hơi lạnh không phải của thời tiết, mà tỏa ra từ các mặt tiền nhà câm lặng. Loãng hơn bình thường, không khí vào phổi mang theo mùi thuốc tẩy trùng. Có gì đó ở nơi đây còn đáng sợ hơn cái mê cung bằng cây lá họ đã đi qua hay ngọn đồi hoang nơi họ tìm thấy cái hòm chôn vùi. Ngay cả khi mọi chi tiết kiến trúc được duy trì ở tình trạng ngăn nắp chỉnh chu, không gian sạch tinh không chút rác rưởi, thì khung cảnh và bầu không khí vẫn hệt như trong một bệnh viện hoang phế, hay trong một thành phố chết. Chỉ khi đế giày Vinh lướt trên tấm lưới sắt đặt cách quãng đều nhau trên mặt vỉa hè, đôi chân bất ngờ cảm nhận một luồng hơi nóng mỏng nhẹ phả lên từ các miệng hố sâu hút, bằng chứng không thể phủ nhận của hoạt động máy móc đang hiện diện đâu đây, cậu mới tạm tin rằng nơi này vẫn có dấu vết con người và hoạt động của sự sống.
Đã hơn bốn giờ.
Vệt sáng mỏng đầu tiên của ngày hửng lên từ phía Đông đường chân trời. Đường viền của các khối nhà cũng như chất liệu của chúng đã nhìn thấy rõ hơn. Một số bức tường được xây từ thứ gạch nén sâu đậm, để trần không trát vữa, để lộ vết tích thời gian khi bị các đợt gió nhuốm mùi hóa chất và thứ hơi ẩm khắc nghiệt bào mòn. Nhưng đáng chú ý hơn, phần lớn các bức tường đều phủ kim loại. Những tấm kim loại khổng lồ liền lạc, không đường nối, bọc lấy các ngôi nhà hình hộp. Một số tấm còn mới tinh, phản chiếu các khối kiến trúc đối diện. Có một lúc, rẽ ngoặt theo người dẫn đường, Vinh ngỡ nhìn thấy ai đó đang bước về phía mình. Tuy nhiên, chỉ là hình bóng bị khúc xạ của chính cậu và cô gái mặc bộ váy dạ hội lem luốc in trên tấm gương théo sáng loáng mà thôi.
Nếu người nhạc công trẻ chưa thoát khỏi trạng thái bối rối lo sợ thì ngược lại, Lữ Hòa tỏ ra hết sức quen thuộc với dãy phố lẫn lối đi tắt. Cô ta vượt lên trước Vinh vài bước chân. Làn hơi nước trắng đục phả về sau, tỏa ra từ hơi thở gấp gáp của cô. Đôi chân rã rời cùng sức lực gần như bị vắt kiệt sau một ngày xảy ra dồn dập quá nhiều sự kiện, Vinh gằn bước lên, đuổi kịp cô gái:
- Chúng ta đang đi đâu vậy?
Người đồng hành không trả lời. Cô ta vẫn sải bước, tốc độ gần như chạy. Giờ thì không ngại ngần nữa, Vinh vươn tay, tóm lấy khuỷu tay khô khốc của cô ta, giật nhẹ:
- Ban nãy, khi thỏa thuận đi cùng nhau, cô không nói chúng ta sẽ tới đây! Vì vậy, nếu cô không cho biết nơi đây là đâu, chúng ta tới đây nhằm mục đích gì, thì tôi sẽ không đi theo cô nữa!
- Nhìn kìa! – Không trả lời vào các câu hỏi, cô gái đột ngột hất cằm.
Hướng nhìn của Vinh chuyển theo chỉ dẫn của người đồng hành.
Vượt lên trên các khối hộp bê tông chồng chất, có một chiếc cần cẩu cao lênh khênh. In lên nền trời tím tái, khối kim loại han gỉ phả vào không gian chung quanh hơi thở lạnh lẽo của sự lãng quên. Vài gióng xương bằng sắt của cái cần cẩu tuột ốc, rôi xuống lỏng lẻo hoặc chĩa ra ngoài, đâm vào khoảng không. Thấp hơn một chút, sà xuống, gần như chạm vào mái nhà bên dưới, là hai sợi thừng lớn. Giữa hai sợi dây ấy, một túm vải rách bươm, bay phần phật cuồng loạn. Đột ngột, như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, các dải vải tả tơi bỗng im thõng. Rồi không hề có dấu hiệu báo trước, chúng lại tiếp tục đu đưa phất phơ. Trong khung cảnh chỉ có vài khối nhà, không hề hiện diện bóng cây và mọi thứ đều bất động, sự chuyển động lẫn dừng khựng kỳ dị ấy gây nên một ấn tượng ma quái. Không chỉ thân thể Vinh đông cứng, mà các ý nghĩ trong đầu cậu cũng tê dại, mất sạch mọi phán đoán. Phải khá lâu, câu hỏi đơn giản mới có thể thốt ra:
- Cái gì vậy?
- Phần còn lại của một người nào đó! – Lữ Hòa nhún vai. Cô ngoảnh hẳn về người nhạc công, nói thản nhiên, như thể cô quá quen thuộc với các giải thích kiểu này – Bất kỳ một kẻ lạ nào đến đây mà không được cho phép, đều có kết cục như thế.
- Tại sao? – Vinh choáng váng.
- Anh không đoán ra ư? Đây là khu vực cấm. Anh thấy rồi đấy, không một sinh vật nào, dù là côn trùng, có thể tồn tại trong bầu không khí này.
- Cô thì sao?
- Tôi đến bất cứ nơi nào tôi muốn, dù được phép hay không.
- Còn tôi bị bắt, bị trừng phạt tàn khốc, vì nơi đây, tôi không được phép có mặt?
- Phải.
- Cô được quyền đi lại trong khu vực này dễ dàng, thế nên cô đặt tôi vào tình thế của một kẻ lệ thuộc. Và nếu không muốn chết, nhất cử nhất động của tôi sẽ phải tuân theo điều khiển của cô, như một tên ngốc! – Vinh cao giọng, với cơn giận chực bùng nổ.
- Nhầm rồi, Vinh! – Lữ Hòa thì thầm, đôi lông mày sắc nét cau lại. Bằng cách ấy, cô ta ngầm nhắc nhở người đối thoại rằng, gây ồn ào lúc này là điều vô cùng ngu xuẩn. Rồi vẫn giữ cung giọng rất thấp, cô ta chậm rãi nhấn mạnh từng từ - Cũng như anh, tôi sẽ nhận trừng phạt hệt những kẻ tọc mạch khác, bị treo lên kia cho đến chết, bị bỏ mặc mục ruỗng, nếu tôi bị bắt gặp trong khu vực cấm này.
Người nhạc công trẻ chết lặng. Ánh nhìn của cô gái đối diện đặt vào một điểm nào đó phía sau lưng cậu. Đôi mắt thẫm lại của cô ta chất chứa nỗi giận dữ, giễu cợt, nhưng hơn hết, là sự đau đớn không thể che giấu.
Một số niềm tin vốn tạo nên thành trì của lòng can đảm bắt đầu rạn vỡ trong Vinh. Những kinh nghiệm từ tuổi nhỏ cô độc luôn buộc cậu xác định vị thế bất kỳ người nào mà mình tiếp xúc: Là một ai đó không cần để tâm. Là một ai đó buộc phải duy trì mối liên hệ cần thiết. Hoặc kẻ thù. Chỉ có ba lựa chọn. Xúc cảm yếu mềm là món xa xỉ, có thể dành cho bất cứ ai, trừ cậu. Nhưng, ở đây - một nơi không ngờ đến, lúc này – thời khắc không ngờ đến, cô gái ở bên cạnh đột nhiên đưa cậu đến một phát hiện kỳ lạ về chính mình. Cô ta vừa là tất cả, nhưng cũng không là ai trong ba mẩu hình có sẵn. Vinh đã nhận ra, bằng sức mạnh thản nhiên phơi bày, bằng sự yếu ớt cố gắng che đậy, thật tự nhiên, cô ta buộc cậu phải dành cho mình một vị trí khác, một xúc cảm chưa từng biết đến trước kia. Đó là thứ rung động xa lạ, làm khối cơ trong lồng ngực cậu thắt lại, vừa hãi sợ muốn lãng tránh, vừa muốn tiến đến thật gần, giữ lấy cô ta, che chắn cho cô ta khỏi những nguy hiểm vô hình đang lảng vảng đâu đây.
Lữ Hòa tiếp tục bước đi. Tay cô khoanh lại trước ngực, chống cự khí lạnh càng lúc càng tê buốt. Đôi vai mảnh khảnh luôn vươn thẳng kiêu hãnh hơi rủ xuống, tựa một lời thừa nhận câm nín về sự cảnh giác mệt mỏi và bất an đeo bám. Vinh lẳng lặng đi theo cái bóng co ro phía trước. Cả hai không trao đổi. Trong lặng thinh, họ bỗng thấy rõ rật tình trạng yếu ớt, cô độc và quá khó khăn để chia sẻ của mình. Vinh nghĩ cậu có thể bước nhanh hơn, chạm nhẹ vào người đồng hành, nói gì đấy với cô. Điều gì cũng được, chẳng hạn xin lỗi về sự ngờ vực thô bạo ban nãy buông ra. Nhưng, lời nói cứ bám lại trong cổ họng, như những chiếc lá khô mục, rời rạc, cho đến một lúc thì hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cái cần cẩu lùi dần về sau. Vinh không dám ngoảnh nhìn nó thêm. Dù chẳng hề là người yếu bóng vía, cậu vẫn không khỏi sởn gai ốc với ý nghĩ, rằng sau lưng cậu, bị treo lơ lửng trên cao, là một ai đó đã từng hít thở, đi đứng nói cười, yêu thương và giận dữ, liều lĩnh và can trường. Một ai đó đi ra từ một ngôi nhà nào đó, nơi anh ta hay cô ta đã từng gắn bó, có một chỗ quan trọng trong lòng người thân bạn bè. Nhưng giờ đây, những điều ấy chỉ còn là chút âm vọng đang tắt lịm. Tất cả đều tan biến, ngoại trừ chút tàn tích sót lại đung đưa trong làn gió lúc hừng đông.
Ở lối rẽ hẹp, Lữ Hòa bỗng dừng lại trước ngôi nhà giống như một khối rubic, được bọc bởi từng mảng lớn những ô gạch nhiều màu. Một vài chỗ bong tróc, để lộ bên trong cũng là thứ gạch cùng loại, sẫm màu hơn vì lâu năm hơn. Thật kỳ quặc khi người ta không dùng vữa hay bột trát chuyên dụng, mà bảo trì ngôi nhà bằng cách phủ thêm các lớp gạch khác. Có lẽ đó là lý do khiến các khối nhà nơi đây khá nặng nề, còn các ô kính cũ thì như những con mắt lõm sâu, được bảo vệ bởi các tấm lưới sắt.
Loay hoay một lúc với cánh cửa đóng chặt, như một tay trộm, bằng đầu mũi nhọn của chiếc mỏ neo mắc trên sợi dây kim loại mảnh thắt ngang eo chiếc váy dạ hội, Lữ Hòa đã mở được ổ khóa bấm. Trước khi lỉnh hẳn vào bên trong tối om, cô dặn khẽ: “Chờ tôi nơi đây, khoảng 10 phút. Đừng đi đâu hết nếu không muốn gây nguy hiểm. Tôi sẽ quay ra ngay khi lấy được thứ cần thiết!”. Vinh gật, chấp nhận dễ dàng. Đuôi váy lấp lánh ánh bạc lấm bụi đất của cô ta vừa bị bóng tối bên trong nuốt gọn, cánh cửa tức khắc khép lại, với tiếng “tách” nhẹ của ổ khóa đã được bấm chốt.
Trong ánh sáng hửng lên, khung cảnh xung quanh hiện ra càng rõ nét hơn. Vỉa hè khá hẹp, lót gạch sỏi, cao hơn hẳn so với mặt đường trải nhựa. Khu vực này không quá lớn như lúc đầu Vinh tưởng. Có lẽ chỉ chừng hơn chục con đường. Nhưng các con đường ấy cắt nhau như một bàn cờ. Để xóa nhòa khả năng định hướng, Lữ Hòa đã cố ý đưa cậu đi ngoằn ngoèo qua tất cả các đường cắt trên bàn cờ ấy.
Đầu gối Vinh thoáng run lập cập. Không hẳn vì lạnh. Cậu nhận ra mình đang rất đói. Suốt từ chín giờ tối hôm qua, lúc dạ tiệc khai màn, cậu đã không ăn thêm chút gì. Giá có mẩu bánh mì hay cốc sữa thì thật tốt lúc này. Không hy vọng tìm thấy thức ăn quanh đây, ngoại trừ liều mạng đột nhập vào bên trong một ngôi nhà bất kỳ.
Như một cái bóng, Vinh lặng lẽ men theo bức tường gạch, rẽ trái. Ở một ô cửa sổ, lớp lưới bảo vệ đã bị bung ra khỏi bản lề. Bên trong, lớp kính ố nâu từng đốm loang lổ. Vinh nghiêng người về phía trước, chống cả hai khuỷu tay lên bệ cửa để giữ thăng bằng và đu hẳn người lên khỏi vỉa hè. Mũi giày cậu gá vào một viên gạch vỡ. Với tất cả sức lực còn lại, cậu kéo mạnh tấm lưới, giằng hẳn ra khỏi khung cửa. Một tiếng xoảng nhẹ khi tấm lưới mục rơi xuống vỉa hè. Vinh gồng người, căng thẳng chờ đợi phản ứng đáp trả. Nhưng không gì cả. Cậu rướn lên cao hơn. Hơi thở mạnh làm mờ lớp kính trước khi phả ngược trở lại vào mặt cậu. Khi đưa tay chùi lớp kính ẩm lạnh, Vinh thoáng giật thót. Nhưng chỉ là phản chiếu gương mặt của chính cậu, với đôi mắt to tướng, với hốc má tối thẫm, với vệt lông mày dày rậm nổi rõ trên vầng tráng cao trắng bệch. “Bình tĩnh và tập trung nào!” – cậu lẩm bẩm tự nhủ.
Ánh sáng mờ nhạt đầu ngày chỉ cho phép nhìn thấy một phần không gian bên trong. Các căn phòng liên thông với nhau bởi những ô cửa không cánh. Ở phòng này, kê dọc theo tường là vài chiếc gương đơn bằng sắt sơn trắng, loại giường có thể điều chỉnh lên xuống bằng tay xoay cổ điển đã có mặt cách đây vài chục năm. Chắc chắn đã lâu không ai sử dụng mấy cái giường này bới chúng không có nệm, chỉ có những lò xo kim loại chăng ngang dọc. Phòng kế bên, góc nhìn khuất hơn chỉ cho thấy một dãy bàn làm việc, cũng sơn trắng xếp cạnh nhau. Phía trên, những kệ đựng hồ sơ được khóa chặt. Đột nhiên, Vinh nghĩ, trí tưởng tượng của mình đã không đi quá xa khi so sánh khu vực này với một bệnh viện bị bỏ hoang. Căn phòng mà cậu đang nhìn trộm vào chỉ có thể là nơi làm việc của bác sĩ, y tá và bệnh nhân, không thể khác được.
Lần tay theo kẽ hở giữa khung kính và gờ tường, Vinh tìm cách đẩy cánh cửa này lên. Tuy nhiên, khung gỗ bao quanh tấm kính được gắn rất chặt vào tường gạch. Cách duy nhất để lọt vào bên trong là đập vỡ lớp kính.
Đúng lúc người nhạc công trẻ xoay khuỷu tay trong chiếc jacket, chuẩn bị thúc mạnh, ở mặt sàn thông giữa hai gian phòng, thình lình trườn đến một bóng đen bé nhỏ.
Giữ cánh tay đưa lên trong tư thế kỳ quặc, dán mặt vào vuông kính ố màu, Vinh mở căng mắt.
Bóng người đang duy chuyển trên sàn đá cẩm thạch lam ngắt khựng lại, ngước lên, nhìn thẳng vào mắt kẻ bám vào ô kính
Rồi nó hơi cúi xuống. Mái tóc vốn loăn xoăn mềm mại có lẽ đã lâu không được chải, rối bù, phồng to trên vai khiến nó giống như một bù nhìn rơm. Khuôn cằm nhọn như dính chặt vào cổ áo nhưng đôi mắt sáng rực vẫn ngước lên trừng trừng. Hai bàn tay tự siết chặt, nổi bật trên nền vải đen của bộ váy.
Những ngón tay của người nhạc công bám trên kính tuột xuống. Trong trạng thái đờ dại, cơ thể cậu cũng sắp rơi xuống vỉa hè. Giật mình, cậu hích mạnh lên, vung cùi chỏ hòng phá vỡ lớp kính. Nhưng cả hai bàn tay trong kia đã đưa lên, xua mạnh, ra hiệu ngăn lại, khẩn thiết. Rồi vẫn bằng cử chỉ, cái bóng ấy nhắc Vinh hãy rời khỏi khung cửa ngay tức khắc. Chỉ kịp ra dấu như thế, vẫn nhìn thẳng vào Vinh, bóng người nhỏ bé bên trong bước giật lùi, thoáng chốc đã tan biến vào vùng tối loãng nhạt. Vậy là đủ để chàng nhạc công hiểu, nguy hiểm có thật, rất gần. Cậu buông tay tắp lự, thả người rơi thẳng xuống vìa hè.
Đế giày mềm tiếp đất êm nhẹ. Áp sát lưng vào bức tường, Vinh căng tai lắng nghe. Tiếng xì xào trao đổi thoáng qua rồi tắt lịm. Nhưng một vài chuyển động bên trong căn phòng thì vẫn mơ hồ lan truyền qua mảng tường gạch. Có lẽ một hoặc hai người đang chạy, đuổi theo cái bóng bé nhỏ.
Vinh nhìn quanh. Những khối nhà im lìm. Dải đường hẹp. Vỉa hè trống trải. Ô lưới vừa rơi xuống nằm lăn lóc. Đôi chân, bàn tay của chính cậu… Mọi hình ảnh đều có thật. Và cô bé trong bộ trang phục vũ công ballet đen cũng có thật. Cô bé đã nhìn cậu, nhận ra cậu, ra hiểu để cậu tránh mặt. Đó hoàn toàn không phải là một ảo giác như người quản gia ngôi nhà lớn đã từng khẳng định để buộc cậu tin vào.
Người nhạc công chậm chạp lê bước trở về vị trí hẹn. Không còn nhớ gì đến cảm giác đói và khát, trong đầu cậu chỉ lởn vởn chuỗi hình ảnh cô bé vũ công. Vẻ gọn gàng tươm tất lần đầu gõ cửa căn phòng áp mái. Mái tóc bù rối và bộ trang phục tả tơi vừa ban nãy thôi. Giữa hai mốc thời gian ấy, hẳn là cuộc chạy trốn không ngừng nghỉ, nỗi sợ hãi, tình trạng nguy hiểm rình rập. Lồng ngực Vinh nhói lên. Cô bé đã từng tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô bé đã cố gắng đánh động sự chú ý. Nhưng cậu chưa hề làm được điều gì…
Khi Vinh đến khúc quanh thì cánh cửa ngôi nhà cũng bật mở. Lữ Hòa bước ra, gương mặt tái nhợt, cầm trong tay một gói chữ nhật bọc giấy dầu. Nhìn thấy người đồng hành, cô nói nhanh trong hơi thở gấp gáp: “Đi ngay thôi! Tôi đã tìm được thứ cần tìm!”.
Giờ thì họ chỉ thẳng bước. Ánh sáng sớm mai phủ lên toàn bộ khu vực một tấm chăn mỏng màu hồng tro. Hai cái bóng dưới chân họ nhạt màu hơn. Mùi chlorine cũng mỏng dần. Chắng mấy chốc, khu vực cấm đã ở lại sau lưng họ.
- Khi ở bên trong ngôi nhà đó, cô có gặp ai không? – Vinh đặt câu hỏi khi họ trở lại lối đi hẹp có những bụi cây.
- Đó là ngôi nhà bỏ hoang.
- Nó từng được sử dụng như một khu khám bệnh?
- Gần giống như vậy! – Trong giọng Lữ Hòa, sự lưỡng lự thoáng qua.
- Có vài người ở đấy, ban nãy. Nếu cô nói ngôi nhà bỏ hoang, thì ai bên trong?
- Anh đã nhìn thấy ai?
- Tôi không thấy gì cả! - Vinh phân vân, quyết định không đề cập đến cô bé ballet – Tuy nhiên tôi nghe thấy giọng nói, Đàn ông. Ít nhất hai người.
- Họ nói gì?
- Tôi không nghe rõ. Nhưng vẻ như họ đang truy tìm một ai đấy…
Cô gái đưa tay gạt một vài cành cây xòa trước lối đi, không nói gì thêm. Một lúc sau, cô mới ngoảnh lại, khẽ hỏi:
- Tại sao anh không nghĩ rằng lúc đấy tôi cũng đang ở bên trong. Và nếu có kẻ nào đi lại đúng như anh nói, thì tôi là người gặp nguy hiểm hơn cả?
Vinh im lặng. Hàm ý phiền trách trong câu nói nhẹ nhàng của người đồng hành thấm vào cậu, với tất cả thất vọng và buồn rầu. Khi theo đuổi mục tiêu sâu xa nào đó, phải chăng những kẻ như cậu luôn có nguy cơ trở nên ích kỷ và nhẫn tâm. Cậu quên sạch những người hiện diện xung quanh. Cậu đã quên đi sự an nguy của họ, các vấn đề liên quan có thể gây thương tổn cho họ, và xúc cảm bên trong họ. Thậm chí, dần dần, cậu sẽ chạm đến một mức độ mới, một cách thản nhiên, xem người quanh mình chỉ là các nấc thang hay công cụ để hoàn tất kế hoạch của riêng mình. Bao giờ cũng vậy, khi quá tin rằng mình hành động đúng, thì người ta lại liên tiếp gây ra những sai lầm khác, nặng nề. Nhận ra mình phạm sai lầm, thì đã muộn…
- Tôi xin lỗi! – Người nhạc công lên tiếng, thành thật – Tôi chưa thể xóa bỏ ngay ý nghĩ, rằng cô là người có nhiều quyền hạn, gần như bất khả xâm phạm ở ngôi nhà lớn cũng như khu vực chung quanh thuộc về ngôi nhà.
- Chúng ta sẽ không nói về vấn đề này nữa! – Lữ Hòa đột ngột cắt ngang.
Cô dừng hẳn, xoay lại. Mặt đối mặt với Vinh, cô nhấn mạnh từng từ:
- Tôi là ai, không quan trọng. Anh là ai, không quan trọng. Ít nhất vào thời điểm này. Vì trước mắt, có một vài việc cần kíp hơn. Và anh vẫn cần đến tôi cũng như nhất định anh phải giúp tôi!
Vinh khẽ gật, chấp thuận. Cô gái đưa cho cậu khối chữ nhật bọc giấy dầu, có vẻ một quyển sách dày hoặc một tập hồ sơ lưu trữ. Không đợi câu hỏi, cô giải thích luôn:
- Những tư liệu quan trọng ở trong đây. Kết nối với nó, rất có thể anh và tôi sẽ giải mã được bản thông điệp khắc trên nắp chiếc hòm. Tôi tin là vậy!
- Sao Lữ Hòa không giữ nó? – Vinh run nhẹ, cảm giác nhận biết bí mật mình kiếm tìm suốt bao năm qua đang ở rất gần.
- Ai trong chúng ta giữ thứ này cũng đều nguy hiểm! – Lữ Hòa nói nhanh, hơi lạnh phả ra bao quanh gương mặt nhợt nhạt – Nhưng anh sẽ biết cách bảo vệ nó tốt hơn tôi. Anh hãy xem và cất giấu nó, đừng để ai biết, ngay cả tôi. Anh hiểu điều đó không?
- Được, tôi sẽ làm như vậy!
Nếp hằn căng thẳng trên vầng trán cô gái nhỏ mờ đi. Một nụ cười hiện ra, mờ nhạt, rồi tan biến tức khắc.
Chậm rãi, cậu cầm lấy gói giấy chữ nhật từ Lữ Hòa. Những ngón tay cậu chạm vào tay cô. Bất giác, cô bước đến một bước, đột ngột vòng tay ôm chặt cậu. Cậu cũng ôm lấy cô, mạnh và chặt, ghì sát ngực mình. Nghiêng gương mặt lấm lem và mái tóc hạt dẻ rối tinh trên vai Vinh, cô gái nhỏ thì thào:
- Đừng sợ, Vinh nhé!
Rồi cô lùi mạnh về sau, buông tay, vội vã rời cậu ngay.
Trong khi cậu đứng im, với cảm giác choáng váng vẫn còn nguyên trong lồng ngực, cô đã vội vã chạy về phía trước, trên con đường mòn dẫn trở về tòa nhà sừng sững như một lâu đài. Dù cô không để cậu nhìn thấy, nhưng vệt ấm nóng trên vai áo mách Vinh biết, gương mặt bé nhỏ ấy đã ướt nhòa nước mắt.
Không có gì xảy ra, nhưng bên trong Vinh, mọi thứ đã chẳng còn như cũ.
Cái bóng mảnh khảnh đã khuất nẻo. Dưới tán cây tiêu huyền uốn cong tựa một mái vòm, tạo nên bởi ngàn vạn phiến lá xanh thẫm tinh sạch không một hạt bụi, chàng nhạc công trẻ nhắm nghiền mắt. Không gian im lìm. Chỉ có tiếng ngân của sự im lặng. Làn gió sớm mai luồn vào chân tóc cậu. Không khí mơ hồ hơi sương thấm vào lồng ngực cậu. Dưới làn da, máu trong huyết quản cậu chảy nhanh hơn, ấm nóng hơn. Một điều hết sức quan trọng vừa đến. Một biến chuyển mà cậu chẳng ngờ. Nó là gì nhỉ? Là cảm giác về sự tiếp xúc con vươn trên vai áo, trong vòng tay? Là sức nặng của vật trao gửi mà cậu đang cầm giữ? Hay là một xúc cảm bí mật mà cậu không thể gọi tên? Cậu luôn biết, cho dù bất kỳ điều gì xảy ra, cậu không bao giờ từ bỏ con đường mình đã chọn. Nhưng cậu đã không thể đoán biết, trên con đường ấy, có những điều khiến cậu phải rời xa xác tín khô cằn của ngày hôm qua. Cậu phải thay đổi, phải nhìn thấy chính mình trong một hình ảnh khác - một con người cần thiết và được người khác tin cậy dựa vào…
Cạnh gốc cây tiêu huyền, lúc này Vinh mới nhận ra, có một cột gỗ thấp, gắn tấm bảng chỉ đường trầy xướt. Dường như nó cũng đã bị bỏ phế từ lâu. Cậu cúi xuống, nhìn rõ hơn mũi tên chỉ về khu vực cấm, nơi cậu và Lữ Hòa vừa ở đấy, cùng mấy chữ in vuông vức kiểu cổ điển đã bong tróc sơn.
SÂN SAU NHÀ THỜ
Thật kỳ quặc khi gọi cả khu vực lạ thường ấy là mảnh sân sau.
Vinh bước đi tiếp trên đường mòn, không ngừng băn khoăn.
Đột nhiên, cậu dừng khựng.
Giữa các ý nghĩ đứt đoạn, bất chợt một phát hiện sáng lóe bay vụt qua: Một trò chơi chữ.
Cậu lẩm nhẩm chuyển dòng chữ trên bảng chỉ đường sang tiếng Anh.
Backyard of the Church.
Thật đơn giản. Đó là cách gọi khác, bóng bẩy của từ nghĩa trang.
Choáng váng nhưng không sợ hãi, cậu nhìn thẳng về tòa nhà lớn phía trước. Mặt trời lên cao. Những ô cửa kính bắt đầu rực lên trong ánh sáng đầu ngày