Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 6: Những Bông Hoa Lạnh
Ông Griffiths đến đón Alun, Nia và Iolo vào trưa thứ bảy tiếp theo.
Iolo muốn mang theo hai hộp đồ chơi, nhưng khi biết Gwyn sẵn sàng chia sẻ đồ chơi của mình, nó đồng ý chỉ mang theo con quái vật xanh.
Nia cuộn tròn tấm vải bạt của mình vào trong lớp giấy gói màu nâu và nhét một túi vải vụn nhỏ vào chung với mớ áo len dài tay, vớ và đồ lót trong một túi đựng đồ lặt vặt.
Ông Griffiths hỏi:
- Cháu mang theo gì thế, cô bé? Không có một dụng cụ làm bánh nào à? Vợ chú thì lúc nào cũng cầu kỳ về mấy cái bánh ngọt của cô ấy đấy!
Không ai cười với câu nói đùa của ông, cho nên ông cũng đành tự cười trừ.
Nia giải thích:
- Đây là công việc của cháu. Cháu phải làm nó cho bài tập ở trường.
- Ra thế.
Ông Griffiths hôi bối rối trước vẻ mặt nghiêm trang của Nia. Đã nghe nói về cô, ông hy vọng cô bé sẽ không rắc rối khi ở nhà ông.
Alun đã ngồi sẵn trên chiếc Land Rover và đang sôi nổi trò chuyện với Gwyn. Cậu liếc nhìn Nia và Iolo leo lên ngồi cạnh với một chút bực bội. Cậu chưa bao giờ phải chia sẻ Gwyn với ai khác, và cậu coi trang trại Ty Bryn như căn nhà thứ hai, nơi cậu có thể tạm lẩn trốn khỏi anh chị em của mình.
Những người ở lại trong gia đình Lloyd tràn ra vỉa hè vẫy tay tạm biệt và la hét chỉ dẫn khi chiếc Land Rover lăn bánh khỏi lề đường. Cả Gareth với một cái chân bó bột kín mít và ông Lloyd với cái tạp dề dính máu và cái nón trắng kỳ cục cũng ra tiễn. Nia ước gì cha cô cứ ở trong cửa hàng.
Cô phải hít thở thật sâu để có thể kiềm chế được sự phấn khích của mình khi chiếc Land Rover sang số và bắt đầu leo khỏi ngọn đồi dẫn ra khỏi Pendewi. Và rồi họ băng ngang qua nhà nguyện. Nia đang ngồi quay lưng lại nó, tuy nhiên cô vẫn không cưỡng được việc quay lại và nhìn vào trong những ôcửa sổ. Không có ai trong đó cả.
Ông Griffiths lái rất nhanh, vì ông ghét mỗi giây phút không được ở trong trang trại của mình. Gwyn gọi ông là “tài xế quái vật”, và Nia tự hỏi cái biệt danh ấy có ngầm nói về một tài năng gì khác ngoài việc lái xe nhanh hay không. Dù gì thì ông cũng là cha của một phù thủy mà.
Giờ đây họ đang lắc lư trên con đường quen thuộc. Nó dốc dần lên và uốn lượn giữa những cái hàng rào phủ đầy hoa táo gai rụng và những bụi cây kim ngân xanh rì. Những cánh cửa sổ trên xe được mở ra, và Nia hít thở vào lồng ngực mùi vị của cây con, mùi của mặt đất bị những vòng xe chuyển động làm thức giấc, và mùi vị đặc trưng của mặt trời. Bên cạnh hàng rào, những bông celandine dại vàng óng đã nở rộ, và dòng suối lóng lánh với những bông tuyết tan chảy. Những con quạ và những con chim dế lượn bay trong không trung, và ở khắp mọi nơi, màu xanh tươi sáng của những thảm cỏ trải dài đến tận chân trời.
Gwyn nói:
- Ty Llyr kìa!
Iolo la to:
- Ty Llyr! Ty Llyr!
Và Nia mỉm cười. Đầu cô đang bay bổng, và cô không thể nói được gì. Cô thoáng thấy những bông hoa trắng muốt, một khoảng sân hoang vắng và hai con bồ câu đậu trên khung cửa sổ. Sau này cô sẽ đến đây và cho chúng ăn những mẩu bánh mì khô xin từ bà Griffiths.
Họ băng qua căn nhà màu trắng nơi bà của Gwyn sinh sống với những chậu cây cao ở mỗi khung cửa sổ và một khu vườn trồng đầy cây thuốc. Quẹo qua một ngã rẽ nữa và rồi chiếc Land Rover rời khỏi con đường. Nó lục cục chạy lên con đường rải đá bên cạnh Ty Bryn, một trang trại gọn gàng hơn Ty Llyr. Cái hiên trước nhà đã được sơn lại, con đường được nhổ sạch cỏ dại, và những bông hoa bên cạnh bức tường đá được phân chia gọn gàng bởi những đường viền lát sỏi.
Mẹ của Gwyn đang đứng chờ ngay cửa trước. Bà là một phụ nữ sống nội tâm với mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt cùng màu. Bà không bao giờ nói nhiều, nhưng bà luôn tốt bụng với mọi người. Bà xách túi đồ của Iolo lên và đang phụ Nia với hai túi hành lý của cô, nhưng cô ôm chặt cuộn vải vào người và trấn an bà rằng cô đủ mạnh để tự mang đồ của mình.
Bên trong nhà, mọi thứ đều gọn gàng và sạch sẽ, ấm áp và sáng sủa. Nia nghĩ thầm:
- Ở nhà mình không bao giờ được gọn gàng như thế này. Tuy nhiên, đây là nơi một phù thủy sống mà.
Gwyn và Alun chạy đua lên cầu thang đến căn phòng sát mái nhà của Gwyn, nơi hai cậu sẽ ngủ cạnh nhau và một lần nữa chia sẻ những suy nghĩ riêng tư nhất.
Nia và Iolo thì đi theo bà Griffiths ở một tốc độ chậm hơn rất nhiều. Iolo nhai tay con quái vật xanh của mình và e dè nhìn quanh.
Họ được dẫn đến một căn phòng có bức rèm hình hoa lưu ly bay nhè nhẹ trên một khung cửa sổ và hai con búp bê nhồi vải vải đôi má bạc màu và cặp mắt làm bằng nút áo gối trên một bàn trang điểm màu trắng. Những con búp bê nhìn như thể chúng một thời từng được nâng niu nhưng giờ đây cô độc vì người yêu quý chúng đã đi mất.
Thấy Nia nhìn chằm chằm vào những con búp bê, bà Griffiths giải thích:
- Đây vốn là phòng của Bethan, chị của Gwyn.
Nia sẽ ngủ trên một cái giường phủ chăn màu sáng, còn Iolo sẽ ngủ trên một tấm nệm bên cạnh cô.
Hứng thú với bên ngoài trời hơn là bên trong phòng ngủ, Iolo hỏi:
- Cháu đi chơi được không?
Bà Griffiths mỉm cười:
- Dĩ nhiên rồi, Iolo. Cô sẽ giúp chấu tháo dỡ hành lý. Chúng ta sẽ đặt con quái vật của cháu lên giường, đúng không nè? À mà trong vườn táo có mấy con thỏ trắng đấy.
- Woa!!!
Iolo chạy vụt ra, nhưng không quên mnag con quái vật xanh của mình. Nia hỏi:
- Chúng là thú hoang à cô?
Bà Griffiths không hiểu cô muốn nói về gì.
- Thú hoang?
- Những con thỏ ấy!
Nia hình dung ra cảnh Iolo đuổi theo những nùi bông ké. Bà Griffiths bật cười và nói:
- Ồ không! Chúng được nuôi trong chuồng. Chúng ta không thể để chúng tự do bên ngoài và ăn sạch ững cây rau diếp, đúng không?
Nia nghiêm nghị nói:
- Cháu nghĩ là không nên. Cô cứ để cháu gỡ đồ của Iolo cho, cháu quen với việc đó mà!
Bà Griffiths ngập ngừng đôi chút rồi bảo:
- Cũng được, nếu cháu muốn thế. Cô quay lại bếp nấu nướng tiếp đây. Trước giờ cô không quen nấu cho nhiều người ăn. Cô hy vọng mình làm đúng, cariad ạ.
Nia thích tên gọi – cariad – đó. nó làm cô cảm thấy như đang ở nhà mình. Với một nụ cười từng được nói là điều tốt nhất của cô, Nia nói:
- Cháu tin cô sẽ làm được mà.
Bà Giffiths đột ngột choàng tay ôm lấy cô. Bà nói:
- Thật tốt khi có một cô bé gái trong nhà.
Nia hoàn toàn bị bất ngờ. Cô thì thầm nói:
- Cháu sẽ cố...
Nhưng rồi không biết nên kết thúc câu như thế nào, cô hỏi sang chuyện khác:
- Cháu có thể qua thăm Ty Llyr và khu vườn của cháu được không?
Trở lại là một người nội trợ gọn gàng với cái tạp dề ny long, bà Griffiths nói:
- Dĩ nhiên rồi, cariad.
Rồi bà chạy xuống bếp. Tuy nhiên đến đầu cầu thang, bà nói vọng vào:
- Và nhớ đến thăm bà Nain của Gwyn nhé! Bà ấy sẽ rất vui được gặp cháu đấy.
Nia nghĩ thầm:
- Nhưng bà của Gwyn đâu có biết mình.
Và cô nói với lũ búp bê:
- Và mình cũng không dám một mình đến nơi có những chậu cây kỳ lạ đó đâu.
Những con búp bê nhìn có vẻ thông cảm. Chúng nhìn Nia tháo dở hành lý của mình và kéo một ngăn tủ trong bàn trang điểm ra. Một mùi hương ngọt ngào, khô ráo tỏa ra: hương hoa hồng! Nia mở tủ quần áo. Đã có vài bộ đồ bên trong, quần áo của một cô bé khác: một chiếc váy màu vàng, một cái áo khoác xám, và một bộ đầm xanh với những bông hoa in phía trên. Cô bắt đầu nhớ về một cô bé với mái tóc đen và cặp mắt rất giống cô, và một cô bé trong bộ đầm xanh đang hái hoa dại mọc bên đường. Cả tủ quần áo cũng thoảng mùi hoa hồng.
Căn phòng của Bethan nhẹ nhàng quấn quanh cô, thật dễ dàng và nhanh chóng, như thể cô hoàn toàn hòa nhập vào không gian mà chỉ một giây trước thuộc về một người khác.
Nia gỡ hành lý của Iolo ra và bắt đầu xếp chúng vào ngăn tủ thứ hai. Tuy nhiên khi thấy hình mình phản chiếu trong gương, cô ngừng lại và thả mái tóc đen dài của mình khỏi bím tóc quen thuộc. Cô bé trong gương đang nhìn thẳng vào Nia giờ đây đã thuộc về căn phòng với những tấm rèm hoa lưu ly và mùi hương hoa hồng dịu nhẹ. Những con búp bê mỉm cười tán thành.
Đóng ngăn tủ lại, Nia vui vẻ nhìn quanh căn phòng sẽ là của cô trong một tuần lễ, rồi đi xuống lầu.
Đám con trai ở trong vườn táo. Cả bọn đang xúm quanh một cái chuồng với hai con thỏ trắng nhảy tung tăng trên một chồng lá bồ công anh còn xanh roi rói.
Con Fly đột ngột nhảy ra chào đón Nia bằng những tiếng sủa vui mừng và một màn trình diễn lăn tròn trên đất.
Nia tuyên bố:
- Em qua thăm Ty Llyr đây!
Cô mừng vì không ai trả lời. Cô mong muốn được đến đó một mình. Tuy nhiên con Fly cứ nhất quyết đòi đi theo. Cô nghiêm khắc nói với nó:
- Ở lại đây! Giờ mày là chó của anh Gwyn rồi.
Cô chạy mãi, chỉ chậm lại khi băng qua bà của Gwyn ở trong vườn. Bà đang dựa vào chiếc cuốc và ngó nhìn một mảnh đất.
Biết bà thích nghe tiếng xứ Wales, Nia chào:
- Bore da.
Bà lão nhìn lên, tâm trí bà vẫn đặt vào trong mảnh đất hay thứ gì đó nên hoặc không nên mọc lên ở đó. Bà đội một cái nón rơm to đùng che phủ cả mái tóc đen gợn sóng. Nia không thể thấy được đôi mắt của bà.
Không nghe lời đáp lại câu chào lịch sự của cô, Nia tiếp tục chạy đến Ty Llyr. Cô không nán lại trong sân, nơi bóng ma của những con gà mái tụ tập lại thành sự trống rỗng kinh khủng. Cô không liếc nhìn qua khung cửa sổ vào bên trong những căn phòng quen thuộc đang chết dần. Cô chạy thẳng ra khu vườn hoang dại của cô bên dòng sông – và nhận được một bất ngờ thú vị.
Ai đó đã ở đây. Phần đất xung quanh những cây hoa anh túc của cô màu nâu và chỉ vừa được xới lên. Không có cây cỏ dại nào đe dọa nhưng bong hoa vàng cam. Và chúng nở thật mạnh! Được chia ra và trồng lại, chúng bao phủ mặt đất với những khóm hoa to lớn màu sắc tươi sáng.
Nia tự hỏi:
- Ôi! Ai đã giúp chăm sóc những bông hoa vậy?
Bên dưới nhưng bông hoa anh túc, nơi những cây bấc dầy đặc bò lên tận bờ sông, ai đó đã xây dựng một bức tường thấp bằng đá dày ba lớp để ngăn cỏ dại, và ở đây đó, những bông hoa lưu ly xanh mọc lên như một phần nhỏ bé của bầu trời.
Nia không có việc gì làm ngoài chuyện ngồi xuống bên cạnh những cây hoa của mình và ngắm dòng nước. Nghĩ đến bức tranh của mình, cô lẩm bẩm:
- Không cần cái nhà thờ và những cây thủy tùng cũ kỹ nữa. Mình sẽ làm Ty Llyr và khu vườn của mình.
Cô băn khoan không biết có thể thuyết phục bà Griffiths kiếm giùm mình một miếng vải màu vàng hay không. Cô có cảm giác bà sẽ đưa cho cô một cái khăn lau bụi.
Cảm thấy hạnh phúc và tự tin hơn, Nia bước ngược về Ty Llyr và thử dòm vào bên trong căn nhà cũ của mình. Cô chọn một ô cửa sổ bao phủ bởi những chùm hoa nở rộ và hai cây mận lâu năm, những nhánh cây của chúng uốn lượn về phía nhau từ hai bên cửa sổ. Bóng của những đồ nội thất vắng mặt đứng dựa vào tường, những hình bóng mờ nhạt trên lớp giấy dán tường xỉn màu: một cái tủ ly, một cái chạn bát đĩa và một cái piano im lặng. Vật dụng ba chiều duy nhất còn sót lại là một đống giấy rách xếp gọn ở một góc tường. Nhà cho một con chuột!
Hai con chim câu xanh táo tợn đang đục khoét trên sân. Nếu ông Lloyd có ở đây, chắc chắn ông sẽ chạy đi lấy khẩu súng săn của mình ngay. Ông sẽ bảo:
- Lũ chim câu xanh chỉ là một thứ phá hoại. Chúng sẽ ăn hết hạt giống của cha mất.
Nếu ông Lloyd có ở đây, lũ chim câu sẽ bay đi chỗ khác. Nhưng năm nay chúng sẽ làm tổ trên cây sung dâu và bốn, năm con sẽ sống ở Ty Llyr. Nia ước gì cô nhớ mang theo bánh mì vụn.
Cô lang thang đi ra khỏi sân, và theo thói quen đóng cổng lại dù rằng giờ đây không có lý do gì để làm vậy nữa.
Nain Griffiths đang đứng cạnh bức tường trong vườn nhà khi Nia đi ngang qua, như thể bà đang chờ cô. Bà mặc một cái áo len đan màu tím tươi đến chói mắt, và hai con két hồng ánh ngọc treo lủng lẳng ở hai bên tai bà.
Nia chào qua bức tường:
- Hello!
Bà của Gwyn đáp lại:
- Bore da, Nia.
Nia ngạc nhiên hỏi:
- Bà biết tên cháu à?
- Bà phải biết hàng xóm của mình chứ.
- Nhưng bà biết rõ cháu là ai. Bà biết cháu là Nia. Thường thì không ai biết cháu cả, vì cháu chỉ là một đứa chính giữa.
- Nhưng có bà biết cháu mà, đúng không?
Khuôn mặt nhăn nheo sạm đen của Nain đến gần hơn, những con chim hồng run nhẹ dưới những lọn tóc đen. Bà bảo:
- Bà không biết những người khác, nhưng bà biết cháu!
- Ồ!
Nia bước lùi lại. Tuy nhiên không muốn bị lấn át, cô hỏi:
- Bà lại người nhổ cỏ dại cho khu vườn của cháu à?
- Nhổ cỏ dại?
- Vâng. Cháu có trồng vài cây anh túc ở bên cạnh dòng suối, và ai đó đã chăm sóc cho chúng, tỉa tót và làm cỏ nữa. Là bà phải không?
- Cháu không nghĩ là bà đã có quá nhiều chuyện phải làm rồi sao?
Bà của Gwyn kép mạnh một nhúm cỏ dại ở phía trên cánh cổng. Một cơn mưa bùn và lá bay tứ tung trong không trung, vài cái rớt trúng đầu Nia.
Nia vội nói:
- Xin lỗi, cháu chỉ đoán thế thôi.
Rõ ràng cô không phải là người cần nói lời xin lỗi, tuy nhiên có vẻ bà của Gwyn không hối hận gì về chuyện bắn bùn lên người cô. Nia bắt đầu chạy ngược lại con đường.
Nain Griffiths gọi với theo cô:
- Pob hwyl! Nhớ đến chơi với bà nhé!
Không quay lại, Nia la lớn:
- Bà cũng vậy nhé!
Cô không nghĩ mình sẽ đến gặp Nain lần nào nữa.
Sau bữa trưa với món bánh nướng của những người chăn cừu ngon hơn Nia tưởng, đám con trai thông báo sẽ đi lên núi chơi.
Ông Griffiths hỏi:
- Vậy còn cháu, Nia?
Bên dưới cặp ria mép xù xì, ông Griffiths có thể đang cười. Thật khó để xác định rõ chuyện đó.
Nia ngập ngừng:
- Có thể cháu... cháu sẽ...
- Cháu có muốn giúp dọn dẹp chuồng gà không?
- Chuyện đó...
Rồi Nia đổi đề tài, cô kể:
- Có ai đó đã đến vườn của Ty Llyr. Người đó đã giúp cháu chăm sóc những cái cây. Xây cả một bức tường nhỏ nữa.
Ông Griffiths thở hắt ra và kinh ngạc nhìn Nia như thể cô vừa nói có chó sói ở trong rừng.
Đang bận rửa chén, bà Griffiths không thấy phản ứng của chồng. Bà nói:
- Cô cũng không có thời gian chăm lo cho vườn của người khác. Có thể là Nain...
Nia nói:
- Không phải. Cháu đã hỏi bà rồi.
Cô cảm thấy lạ trước sự lo lắng ra mặt của ông Grffiths. Tránh ánh mắt săm soi của Nia, ông Griffiths im lặng rời khỏi bếp và đi ra sân.
Nia hỏi tiếp:
- Hay là anh Gwyn?
Bà Griffiths trả lời:
- Gwyn không giỏi làm vườn. Nhưng chị của Gwyn thì rất giỏi...
Bà thình lình buông cái chảo xuống và trở nên im lặng. Hai vai bà khòm hẳn xuống và đôi tay bà bất động trong đống nước xà phòng. Nia không thể thấy được vẻ mặt của bà, nhưng giọng của bà thay đổi và bà bảo cô:
- Sao cháu không đi theo các câu bé nhỉ?
Nia nghe lời bà. Nhưng vẫn không hiểu tại sao khu vườn của cô lại gây ra phản ứng như thế?
Những cậu bé đang lang thang trên đường lên núi, bao quanh bởi những con cừu cái và lũ cừu con mập mạp hiếu động. Không khí ầm ĩ tiếng kêu be be. Iolo cuối cùng cũng bỏ rơi con quái vật của mình ở nhà, hào hứng bắt chước theo tiếng kêu của lũ cừu.
Nia không đuổi theo họ, vì ừ đầu cô đã không có ý định đó. mấy cậu con trai băng qua bức tường đá nơi đường đi tách khỏi những cánh đồng và biến mất khỏi tầm mắt.
Nia rời khỏi con đường và băng qua cánh đồng. Cô có thể nghe thấy tiếng mấy cậu con trai đang leo trèo và hò hét nhau ở trên đầu.
Nia đang ở trong vùng đất của nhà Griffiths, nhưng cô biết rõ về nó. ọn núi này từng thuộc về gia đình mẹ cô, gia đình Llyrs, và những con cừu của họ. Chừng nào vẫn còn người nhớ, nó vẫn sẽ mãi mãi là như vậy. Bước chân cô hợp với mặt đất nghiêng nghiêng cứng cáp này. Nia lang thang đi về phía Nam, về phía mặt trời, trong khi những tiếng nói trên đầu cô mất hút dần giữa âm thanh của bầy cừu và tiếng nước chảy trên sông.
Nia đã đi, lên và xuống, cả một dặm đường và vẫn ở trong cùng một cảnh quang khi thình lình cô đi đến một nơi mà cô không thể nhớ ra: một thung lũng nằm bên dưới chân cô, nơi những đóa hoa bay bồng bềnh như mây giữa những thân cây đen mờ; một vườn táo với những nhánh hoa hồng nhạt uốn mình như một vầng trăng lưỡi liềm quanh một căn nhà nhỏ với mái ngói rêu xanh và những luồng khói chậm chạp bốc lên từ ống khói. Có lẽ cô chưa bao giờ đến đây vào mùa xuân, chua bao giờ nhìn xuống thung lũng. Chính màu hoa nở rộ đã khiến cô nhìn xuống.
Nia bắt đầu đi xuống dươi hướng về những cái cây. Mặt đất trở nên dốc hơn và thình lình cô bị trượt xuống. Thở hổn hển đầy sợ hãi, Nia chộp lấy một nhánh cây và thấy một con đường hẹp nhưng bằng phẳng, uốn quanh co giữa những lùm cây. Ai đó đã thường xuyên đi lại trên con đường này. Nhưng không có chỗ cho xe hơi hay một phương tiện di chuyển nào cả.
Bước chân của Nia trở nên vững vàng hơn trên con đường. Cô có thời gian nhìn ngắm xung quanh. Những cái cây đã có từ rất lâu: cây sồi và tần bì với những nhánh cây xù xì điểm xuyết bởi những cái lá non xanh nhạt; những cây thanh hương trà mỏng manh cùng những bụi cây phỉ. Rải rác đây đó là những cây nhựa ruồi, sáng đen và dầy nguy hiểm khi nhìn từ xa. Và rồi Nia đã ở trong vườn táo. Mặt trời đã lên cao, chiếu anh sáng lấp lánh qua những nhánh hoa sáng rực. Nhưng Nia lại thấy lạnh! Cô đang đi qua những bông hoa cao nhồng và rậm rạp và che phủ kín mặt đất bên dươi các cây táo. Đó là những bông hoa màu trắng to lớn, giống như những ngôi sao trên cái cuống cao, lá của chúng là những ngọn giáo to màu xanh lục bảo.
Nia cuối xuống nhặt một bông hoa lên và cô thở hắt ra kinh ngạc. Giống như cô vừa chạm vào băng!