Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Charlaine Harris
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Living Dead In Dallas
Dịch giả: Thiện Hoàng
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-06-18 15:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ôi khó nhọc trở người và ghé mắt nhìn qua chiếc đồng hồ dạ quang đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Trời chưa sáng hẳn, nhưng bình minh cũng đã gần rạng. Bill đã ở trong quan tài của mình rồi: nắp quan tài đã được đậy lại. Sao tôi lại thức dậy chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui.
Có chuyện gì đó mà tôi phải làm. Một phần trong tôi giật mình kinh ngạc với sự ngu ngốc của chính mình khi tôi tròng vào người quần soóc, áo phông và xỏ chân vào xăng đan. Trong gương trông tôi thậm chí còn gớm hơn nữa, mà tôi chỉ mới liếc xéo vào đó thôi đấy. Tôi đứng quay lưng lại gương mà chải tóc. Trước sự kinh ngạc và thích thú của tôi, chiếc ví của tôi đã nằm sẵn trên bàn trong phòng khách. Ai đó đã lấy nó ra từ trụ sở của Hội đêm hôm trước. Tôi nhét chiếc chìa khóa nhựa vào đó và đau khổ lê bước dọc hành lang im ắng.
Giờ không phải ca trực của Barry, người thay thế cậu ta thì được đào tạo tốt đến độ không dám hỏi xem tôi đang làm cái quái gì loanh quanh đây, trông như thể vừa bị tàu cán qua. Anh ta gọi cho tôi một chiếc taxi và tôi nói với viên tài xế nơi mình cần đến. Tay tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu. “Cô không nghĩ tốt hơn là mình nên đến bệnh viện à?” ông ta khó nhọc gợi ý.
“Không. Tôi đã đến đó rồi.” Điều đó dường như chẳng làm ông ta yên lòng được.
“Lũ ma cà rồng đó đối xử với cô tệ quá, sao mà cô vẫn quanh quẩn bên bọn chúng làm gì?”
“Là con người làm tôi ra nông nỗi này đấy chứ,” tôi đáp. “Không phải ma cà rồng đâu.”
Chúng tôi lái xe đi. Giao thông thưa vắng, lúc này mới chỉ gần rạng đông sáng Chủ nhật. Chỉ mất mười lăm phút để tới cùng một nơi mà tối qua tôi đã ở, bãi đỗ xe của Hội.
“Ông có thể đợi tôi được không?” tôi hỏi người tài xế. Ông ta khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mất một răng cửa. Ông ta mặc áo sơ mi ca rô dùng khóa cài thay vì khuy bấm.
“Hẳn rồi,” ông ta đáp. Ông ta lôi một cuốn truyện cao bồi Louis L’Amour ra khỏi gầm ghế và vặn đèn trần lên để đọc.
Dưới ánh sáng chói lòa của mấy ngọn đèn cao áp, bãi đỗ xe chẳng còn sót lại chút dấu vết gì của sự việc tối hôm trước. Chỉ còn lại vài chiếc xe, và tôi đoán chúng bị bỏ lại hồi hôm. Một trong những chiếc xe này có thể là của Gabe. Tôi băn khoăn không biết Gabe có gia đình không; tôi mong là không. Vì một lẽ, gã là người quá ác độc nên chắc hẳn sẽ khiến cuộc sống của họ trở nên khổ sở, và, vì lẽ khác, suốt phần đời còn lại cả gia đình hắn sẽ phải băn khoăn hắn đã chết do đâu và chết thế nào. Steve và Sarah Newlin sẽ làm gì bây giờ chứ? Số thành viên còn lại có đủ để duy trì Hội không? Cứ cho là súng và những vật dự phòng vẫn còn lại trong nhà thờ đi. Có lẽ chúng đã tích trữ trái lại lời răn của Sách Khải Huyền.
Từ trong bóng tối cạnh nhà thờ một dáng người xuất hiện. Là Godfrey. Cậu ta vẫn ở trần, trông vẫn hệt như một cậu thanh niên mười sáu tuổi non nớt. Chỉ những hình xăm các nhân vật kỳ lạ và đôi mắt mới phản bội lại thân hình cậu ta.
“Tôi đến để xem,” tôi nói khi cậu ta đến gần tôi, dù rằng có thể “chứng kiến tận mắt” sẽ chính xác hơn.
“Tại sao chứ?”
“Tôi nợ anh điều này.”
“Tôi là một sinh vật độc ác.”
“Phải, hẳn rồi.” Chẳng có cách nào nói tránh đi được. “Nhưng anh đã làm một việc tốt, cứu tôi khỏi tay Gabe.”
“Bằng cách giết thêm một mạng người nữa ư? Lương tâm tôi khó mà nhận ra sự khác biệt. Nhiều mạng người lắm rồi. Ít nhất tôi cũng cứu cô khỏi bị tủi nhục.”
Giọng cậu ta thâu chặt trái tim tôi. Ánh sáng ló dạng trên bầu trời vẫn quá nhạt nhòa đến nỗi đèn an ninh trong bãi để xe vẫn bật, và dưới ánh đèn đó tôi săm soi một gương mặt trẻ, rất trẻ.
Vô lý làm sao, tôi bỗng bật khóc.
“Thế thật là hay,” Godfrey nói. Giọng cậu đã trở nên xa xăm. “Ai đó khóc cho tôi vào những giây phút cuối cùng. Tôi đã chẳng mong chờ điều đó.” Cậu ta lùi lại một khoảng cách an toàn.
Và rồi mặt trời mọc.
Khi tôi quay lại taxi, ông tài xế bèn xếp cuốn sách sang một bên.
“Họ đốt lửa trong đó à?” ông ta hỏi. “Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy chút khói. Suýt nữa tôi đã chạy lại xem chuyện gì xảy ra rồi.”
“Lửa được dập rồi,” tôi đáp.
Tôi phải lau nước mắt trên mặt trong suốt khoảng một dặm, đoạn nhìn ra ngoài cửa sổ khi hình dáng của thành phố dần hiện lên trong màn đêm.
Trở về khách sạn, tôi bước về phòng. Tôi cởi quần soóc ra, nằm lên giường, và ngay khi đã sửa soạn để đón nhận một khoảng trằn trọc dai dẳng thì tôi lại chìm vào giấc ngủ thật say.
Bill đánh thức tôi dậy khi mặt trời đã lặn, theo cách ưa thích của anh. Chiếc áo phông của tôi được kéo lên, mái tóc sẫm màu của anh cọ vào ngực tôi. Nói cho ngay, giống như là tỉnh dậy nửa chừng vậy; miệng anh đang mút nhẹ nhàng một bên thứ mà anh gọi là cặp đào tiên đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Anh rất cẩn thận với răng nanh của mình, lúc này đã mọc dài ra hết cỡ. Đó chỉ là một trong những biểu hiện hứng tình của anh. “Em có thấy thích làm việc này không, tận hưởng nó, nếu anh hết sức, hết sức cẩn thận?” anh thì thầm vào tai tôi.
“Nếu anh cưng em như thể em làm bằng thủy tinh vậy,” tôi thì thầm, biết rằng anh dư sức làm được.
“Nhưng cái ấy đâu hề giống thủy tinh,” anh nói, tay anh di chuyển nhẹ nhàng. “Nơi ấy thật ấm. Và ẩm ướt.”
Tôi thở hổn hển.
“Đến thế kia ư? Anh làm em đau à?” Tay anh di chuyển nhanh mạnh hơn nữa.
“Bill ôi” là tất cả những gì tôi thốt ra được. Tôi đặt môi mình lên môi anh, và lưỡi anh bắt đầu một nhịp điệu quen thuộc.
“Nằm nghiêng người đi em,” anh thì thầm. “Anh sẽ lo mọi thứ còn lại.”
Và anh đã làm vậy.
“Sao em lại mặc mỗi cái áo vậy?” sau đó anh hỏi. Anh đã dậy đi lấy một chai máu ở tủ lạnh trong phòng rồi đem hâm nóng trong lò vi sóng. Anh không hút chút máu nào của tôi, vì nghĩ tới tình trạng yếu ớt của tôi lúc này.
“Em đến chứng kiến Godfrey chết.”
Mắt anh lóe lên nhìn tôi. “Gì cơ?”
“Godfrey gặp ánh bình minh.” Cụm từ mà trước đây tôi đã từng coi là bi thương thống thiết đến nhột cả người giờ lại trôi qua môi mình hết sức tự nhiên.
Một khoảng lặng dài.
“Sao em biết hắn sẽ làm thế? Sao em biết được nơi nào?”
Tôi cố hết sức nhún vai khi vẫn đang nằm trên giường. “Em chỉ nghĩ là anh ta sẽ cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm. Anh ta có vẻ rất cương quyết theo đến cùng. Và anh ta đã cứu mạng em. Đó là điều tối thiểu em có thể làm.”
“Anh ta có tỏ ra can đảm không?”
Tôi nhìn vào mắt Bill. “Anh ta đã chết rất dũng cảm. Anh ta háo hức ra đi.”
Tôi không hiểu Bill đang nghĩ gì nữa. “Chúng ta phải đến gặp Stan,” anh nói. “Chúng ta phải kể cho hắn biết.”
“Sao ta phải đến gặp Stan nữa chứ?” Nếu chưa lớn bằng này, hẳn tôi đã bĩu môi hờn dỗi rồi. Như mọi khi, Bill lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu đó.
“Em phải kể cho hắn ta phần chuyện của em, để thuyết phục hắn rằng ta đã hoàn thành việc của mình. Hơn nữa, còn vấn đề Hugo nữa chứ.”
Chừng đó đã đủ làm tôi thấy ảm đạm. Người tôi quá đau nhức đến độ ý nghĩ mặc thêm quần áo nhiều hơn mức cần thiết làm tôi phát bệnh, nên tôi tròng lên mình chiếc váy dài màu nâu sẫm không tay đan bằng sợi len mềm rồi xỏ chân cẩn thận vào đôi xăng đan, và đó là trang phục của tôi. Bill chải tóc và đeo khuyên tai cho tôi, vì việc tự mình nhấc tay lên với tôi khó chịu vô cùng, và anh quyết định rằng tôi cần một sợi dây chuyền vàng. Tôi trông như thể sắp đến dự tiệc tại khu bệnh nhân ngoại trú dành cho những phụ nữ bị bạo hành. Bill gọi xuống yêu cầu người ta mang tới một chiếc xe thuê. Xe được đem đến dưới hầm để xe khi nào, tôi không hề biết. Tôi thậm chí không biết ai đã sắp xếp nó. Bill lái xe. Tôi không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Tôi ngấy Dallas rồi.
Khi chúng tôi đến ngôi nhà trên đường Green Valley thì nó trông tĩnh lặng y như hai đêm trước đó. Nhưng sau khi chúng tôi được mời vào, tôi nhận ra ngôi nhà đầy ắp ma cà rồng rộn rã. Chúng tôi đến giữa chừng bữa tiệc chào mừng trở về nhà dành cho Farrell, anh này đang đứng giữa phòng khách, quàng tay qua một gã trai trẻ đẹp trông khoảng mười tám tuổi là cùng. Farrell cầm một chai Máu Thật loại O trừ trong tay, còn bạn trai anh ta uống Coca. Tay ma cà rồng trông hồng hào gần hệt như cậu bé kia.
Farrell chưa lần nào nhìn thấy tôi bằng xương bằng thịt, nên anh ta hào hứng được làm quen với tôi. Từ đầu đến chân anh đều là một thứ trang phục âm hưởng của miền Viễn Tây, và khi anh ta cúi xuống hôn tay tôi, tôi những mong mình sẽ nghe thấy đinh thúc ngựa kêu lanh canh.
“Cô thật đáng yêu,” anh ta nói khoa trương rườm rà, vẫy vẫy chai máu nhân tạo, “đến nỗi nếu tôi thích ngủ với phụ nữ, thì cô sẽ nhận được sự quan tâm không gì chia cắt nổi của tôi suốt một tuần liền đấy. Tôi biết cô tự ti với những vết thâm tím này, nhưng chúng chỉ làm cho vẻ đẹp của cô thêm nổi bật hơn mà thôi.”
Tôi không thể nhịn được cười. Không chỉ vì dáng đi của tôi trông như bà cụ tám mươi, mà còn vì khuôn mặt của tôi đang bầm đen bầm tím khắp phía bên trái.
“Bill Compton, anh là một tên ma cà rồng may mắn đấy,” Farrell nói với Bill.
“Tôi ý thức điều này khá rõ đấy chứ,” Bill mỉm cười đáp, dù vẫn có chút gì đó lãnh đạm.
“Cô ấy dũng cảm và xinh đẹp!”
“Cảm ơn, Farrell. Stan đang ở đâu thế?” Tôi đã quyết định ngắt quãng dòng suối khen tặng này. Nó không chỉ làm Bill mất kiên nhẫn, mà còn khiến cậu nhân tình trẻ tuổi của Farrell đang trở nên quá tò mò. Dự định của tôi là chỉ kể ra câu chuyện này thêm một lần nữa, và chỉ một lần nữa mà thôi.
“Ông ấy đang ở trong phòng ăn,” tay ma cà rồng trẻ tuổi đáp, hắn ta chính là người đã mang Bethany tội nghiệp vào trong phòng ăn khi chúng tôi ở đây lần trước. Đây chắc hẳn là Joseph Velasquez. Có lẽ hắn ta cao khoảng một mét bảy ba, và dòng dõi La tinh đã cho hắn nước da màu bánh mật và đôi mắt đen huyền của bậc quý tôn, trong khi địa vị ma cà rồng lại cho hắn cái nhìn chằm chằm không chớp mắt và sự sẵn sàng gây tổn thất. Hắn đang rà soát xung quanh căn phòng, đợi chờ rắc rối. Tôi rút ra kết luận hắn ta hẳn đại loại là chỉ huy an ninh của tổ. “Ông ấy sẽ rất vui khi gặp cả hai người.”
Tôi nhìn lướt qua tất cả ma cà rồng và một nhóm lác đác con người trong các căn phòng rộng lớn của ngôi nhà. Không thấy Eric. Tôi thắc mắc liệu có phải hắn ta đã quay trở về Shreverport rồi chăng. “Isabel đang ở đâu?” tôi thầm thì hỏi Bill.
“Isabel đang bị trừng phạt,” anh đáp, giọng thì thào nhỏ đến mức hầu như chẳng nghe thấy được. Anh không muốn nói lớn tiếng về chuyện này, và khi Bill đã nghĩ rằng đó là một ý kiến khôn ngoan, tôi hiểu rằng tốt hơn mình nên ngậm miệng lại. “Cô ta đã mang một tên phản bội vào trong tổ, và phải trả giá cho việc đó.”
“Nhưng…”
“Suỵt.”
Chúng tôi đi vào phòng ăn và nhận ra rằng nó cũng đông nghẹt như ngoài phòng khách. Stan vẫn ở trên chiếc ghế cũ, hầu như mặc nguyên bộ quần áo lần trước đã mặc khi tôi gặp hắn. Hắn đứng dậy khi chúng tôi bước vào, và từ thái độ của hắn, tôi hiểu rằng việc này được coi như cử chỉ đánh dấu vị thế quan trọng của chúng tôi.
“Cô Stackhouse,” hắn trịnh trọng nói, bắt tay tôi với sự quan tâm đặc biệt. “Bill.” Stan kiểm tra tôi bằng mắt, ánh mắt màu xanh biển nhạt không hề bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào về những thương tật của tôi. Đôi kính của hắn đã được gắn bằng băng dính trong suốt. Stan đã cải trang đến tận những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tôi nghĩ rằng mình sẽ gửi cho hắn một túi đựng bút bảo vệ túi áo nhân dịp Giáng sinh.
“Phiền cô hãy kể cho tôi những gì đã xảy ra với mình ngày hôm qua, đừng cắt bỏ gì cả,” Stan nói.
Điều này không thể không nhắc tôi nhớ về cái cách Archie Goodwin tường thuật cho Nero Wolfe. “Tôi sẽ làm Bill chán ngấy,” tôi đáp, hy vọng thoát khỏi cái việc phải kể lại này.
“Bill sẽ không phiền phải nhàm tai một chút đâu.”
Không có cách nào trốn tránh được nữa. Tôi thở dài, và bắt đầu từ việc Hugo tới đón tôi tại khách sạn Silent Shore. Tôi đã cố gắng để tên của Barry nằm ngoài câu chuyện, bởi vì tôi chẳng thể biết được cậu ấy cảm thấy như thế nào nếu bị các ma cà rồng ở Dallas biết đến. Tôi chỉ gọi cậu là “một người trực sảnh khách sạn”. Tất nhiên, họ có thể biết được cậu ta là ai nếu đào sâu tìm hiểu.
Khi tôi kể tới phần Gabe đưa Hugo vào phòng giam của Farrell và sau đó cố cưỡng bức tôi, môi tôi banh rộng lên tạo ra một nụ cười toe toét tới tận mang tai. Mặt tôi căng ra đến nỗi tôi nghĩ nó có thể rách toạc.
“Tại sao cô ấy lại làm như thế?” Stan hỏi Bill, cứ như là tôi không có mặt ở đó.
“Khi cô ấy bị căng thẳng…” Bill nói.
“Ồ.” Stan nhìn tôi thậm chí còn tư lự hơn nữa. Tôi với tay lên và bắt đầu buộc tóc thành đuôi ngựa. Bill đưa cho tôi một chiếc dây chun từ túi quần của anh, rõ là khó chịu, tôi giữ tóc lại thành một búi để có thể buộc ba vòng chun quanh đuôi tóc.
Khi tôi kể cho Stan về sự giúp đỡ mà những người biến hình đã dành cho tôi, hắn ta tì người về phía trước. Hắn muốn biết nhiều hơn những gì tôi đã kể, nhưng tôi không đưa ra bất kỳ cái tên nào. Hắn ta nghĩ ngợi rất lung sau khi tôi kể rằng mình đã được bỏ lại ở khách sạn. Tôi không biết có nên thêm Eric vào hay không; tôi đã chẳng kể gì đến hắn, hoàn toàn không một chút nào. Eric đã được cho là đến từ California. Tôi đã sửa đổi câu chuyện bằng cách nói rằng tôi đã đi lên phòng của chúng tôi để đợi Bill.
Và sau đó tôi kể cho hắn ta nghe về Godfrey.
Trước sự kinh ngạc của tôi, Stan dường như không thể tiếp nhận cái chết của Godfrey. Hắn ta bắt tôi kể lại câu chuyện. Hắn xoay người nhìn ra hướng khác trong khi tôi kể. Sau lưng hắn, Bill vuốt ve vỗ về tôi. Khi Stan quay lại phía chúng tôi, hắn ta đang lau mắt bằng chiếc khăn tay nhuốm đỏ. Vậy quả thật các ma cà rồng có thể khóc. Và cũng quả thật là ma cà rồng khóc ra máu.
Tôi đã khóc cùng hắn. Sau hàng bao thế kỷ quấy rối và giết hại trẻ em, Godfrey đáng phải chết. Tôi băn khoăn bao nhiêu con người đã phải vào tù vì những tội ác mà Godfrey gây ra. Nhưng Godfrey đã giúp đỡ tôi, và Godfrey đã mang trên mình gánh nặng lớn lao nhất về những tội lỗi và đau đớn tôi đã từng gặp qua.
“Thật kiên định và dũng cảm,” Stan nói đầy vẻ ngưỡng mộ. Hắn không hề đau buồn chút nào, mà chỉ ngập chìm trong sự ngưỡng mộ. “Nó làm tôi ứa nước mắt.” Hắn ta nói theo cái cách khiến tôi hiểu rằng đó là một sự tưởng niệm sâu sắc. “Sau khi Bill xác định được danh tính của Godfrey vào đêm hôm trước, tôi đã có vài cuộc điều tra và tìm ra rằng Godfrey thuộc về một tổ ma cà rồng ở San Francisco. Những anh chị em cùng tổ của anh ta sẽ đau buồn khi nghe tin này. Và tin về sự phản bội của anh ta với Farrell. Nhưng lòng can đảm trong việc giữ lời hứa, trong việc hoàn thành kế hoạch thì đáng ngưỡng mộ!” Điều này có vẻ như đã làm Stan choáng ngợp.
Tôi thấy đau nhức toàn thân. Tôi lục ví tìm một chai Tyleno nhỏ, và đổ hai viên vào lòng bàn tay. Thấy Stan ra hiệu, một ma cà rồng trẻ mang cho tôi một cốc nước, và tôi nói “Cám ơn” trước sự ngạc nhiên của hắn.
“Cảm ơn vì những nỗ lực của cô,” Stan nói khá đột ngột, cứ như thể hắn đột nhiên nhớ ra cung cách ứng xử của mình. “Cô đã thực hiện xong công việc chúng tôi thuê cô làm, và còn hơn thế nữa. Nhờ có cô chúng tôi đã khám phá ra và giải thoát được Farrell kịp thời, và tôi rất tiếc cô đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe thật giống như một sự xua đuổi.
“Tôi xin lỗi,” tôi nói, trượt người trên ghế về trước. Bill đột ngột làm động tác gì đó sau lưng tôi, nhưng tôi tảng lờ anh ấy.
Stan nhướn lông mày mỏng lên trước sự táo bạo của tôi. “Vâng? Séc của cô sẽ được gửi qua đường bưu điện tới người đại diện của cô ở Shreveport, theo như thỏa thuận của chúng ta. Hãy ở lại với chúng tôi tối nay để chúng ta có thể ăn mừng sự trở về của Farrell.”
“Thỏa thuận của chúng ta là nếu những gì tôi khám phá được chỉ ra rằng con người có lỗi, thì người đó sẽ không bị trừng phạt bởi những ma cà rồng mà sẽ được trao lại cho cảnh sát. Để hệ thống pháp luật giải quyết. Hugo đang ở đâu?”
Stan rời mắt khỏi mặt tôi để nhìn xoáy vào mặt Bill ở phía sau tôi. Hắn ta có vẻ đang âm thầm hỏi Bill rằng tại sao anh không thể kiểm soát con người thuộc về mình tốt hơn.
“Hugo và Isabel đang ở cùng nhau,” Stan nói với vẻ mơ hồ.
Tôi thật chẳng muốn biết điều đó nghĩa là gì. Nhưng lòng tự trọng buộc tôi phải theo chuyện này đến cùng. “Vậy là ông sẽ không tôn trọng thỏa thuận của mình?” tôi đã nói, biết rằng đó là một thách thức ra trò với Stan.
Đáng lẽ nên có một thành ngữ kiểu như, kiêu hãnh như ma cà rồng. Họ đều như vậy, và tôi đã chọc vào niềm kiêu hãnh của Stan. Việc ám chỉ rằng hắn ta đã thất tín làm tên ma cà rồng nổi giận. Tôi gần như giật lùi ra sau, khuôn mặt của hắn trở nên thật đáng sợ. Hắn ta thật sự không còn chút nhân tính nào chỉ sau vài giây. Môi hắn kéo thụt vào sau hàm răng, răng nanh nhô dài, cơ thể hắn ta uốn lại và như có vẻ được kéo dãn ra.
Sau khi đứng dậy một lúc, hắn hất tay mạnh bất thình lình, ngụ ý tôi nên đi theo hắn. Bill giúp tôi đứng dậy, và chúng tôi theo sau Stan trong khi hắn ta đi sâu hơn vào phía trong của tòa nhà. Hẳn phải có sáu phòng ngủ ở nơi này, và tất cả cửa phòng đều được đóng kín. Từ phía sau một cánh cửa thoát ra những âm thanh làm tình không thể nhầm lẫn vào đâu được. Tôi nhẹ lòng khi chúng tôi bước qua căn phòng đó. Chúng tôi đi lên cầu thang, việc này gây cho tôi khá nhiều khó khăn. Stan chẳng hề nhìn lại phía sau và không lúc nào chậm nhịp bước. Hắn đi lên cầu thang với tốc độ y nguyên như lúc bước đi bình thường. Hắn ta dừng lại trước một cánh cửa trông giống hệt như những cái khác. Hắn mở khóa. Hắn ta đứng tránh sang bên cạnh và ra hiệu cho tôi đi vào bên trong.
Tôi không muốn làm việc đó - ôi, cực kỳ không muốn. Nhưng tôi phải làm. Tôi tiến lên phía trước nhìn vào.
Ngoại trừ các bức tường nối tiếp nhau thành một màu xanh da trời đậm, căn phòng chẳng có gì hết. Isabel bị xích vào một bên tường của căn phòng - xích bằng bạc, đương nhiên. Hugo ở phía bên kia. Anh ta cũng bị xích. Cả hai đều tỉnh táo, và đều nhìn cửa ra vào một cách tự nhiên.
Isabel gật đầu cứ như là chúng tôi gặp nhau ở khu thương mại, mặc dù cô ta đang khỏa thân. Tôi nhìn thấy cổ tay và mắt cá chân của cô đều đã được lót đệm để tránh bị bạc thiêu đốt, mặc dù vậy sợi xích vẫn làm cô ta trở nên yếu đuối.
Hugo cũng trần truồng. Anh ta không thể rời mắt khỏi Isabel. Anh ta chỉ liếc qua một tí xem tôi là ai rồi quay lại nhìn ả ma cà rồng. Tôi đã cố để không bị xấu hổ, bởi vì anh ta dường như không màng gì đến tôi; nhưng tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người trưởng thành khỏa thân khác trong đời mình, ngoài Bill ra.
Stan nói, “Cô ả không thể hút máu hắn ta, dù đói rã họng ra rồi. Hắn cũng chẳng thể làm tình với ả, mặc dù hắn nghiện tình dục. Đây là sự trừng phạt dành cho chúng, trong nhiều tháng. Chuyện gì sẽ xảy ra với Hugo tại các tòa án của con người?”
Tôi suy xét. Hugo đã thực sự làm gì để bị buộc tội được nhỉ?
Anh ta đã lừa gạt ma cà rồng bằng việc vào trong tổ Dallas với một lý do giả mạo. Nghĩa là, anh ta thực sự yêu Isabel, nhưng lại phản bội đồng đội của cô. E hèm. Chẳng có luật nào về trường hợp này cả.
“Anh ta đã cài bọ ghi âm trong phòng ăn,” tôi nói. Đó là phạm pháp. Ít nhất, tôi nghĩ đó là phạm pháp.
“Anh ta có thể ngồi tù bao lâu vì chuyện đó?” Stan hỏi.
Câu hỏi hay đấy. Không nhiều, đó là dự đoán của tôi. Một quan tòa là con người có thể cảm thấy đặt bọ ghi âm tại địa điểm cư trú của ma cà rồng thậm chí là hoàn toàn thích đáng. Tôi thở dài, chừng đó đủ trả lời cho Stan rồi.
“Còn tội lỗi nào khác mà Hugo phải chịu không?” hắn ta hỏi.
“Anh ta đã đưa tôi đến hội bằng lý do giả tạo… không phạm pháp. Anh ta… à, anh ta…”
“Chính xác.”
Cái nhìn si mê của Hugo không hề rời khỏi Isabel.
Hugo đã gây ra và tiếp tay cho tội lỗi, cũng chắc chắn như Godfrey đã phạm vào tội lỗi.
“Ông sẽ giữ họ ở đây bao lâu?” Tôi hỏi.
Stan nhún vai. “Ba hay bốn tháng. Chúng tôi sẽ cho Hugo ăn, tất nhiên. Không phải Isabel.”
“Và sau đó?”
“Chúng tôi sẽ tháo xích cho hắn trước. Hắn sẽ có ngày bắt đầu lại từ đầu.”
Tay của Bill quặp vào cổ tay tôi. Anh không muốn tôi hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Isabel nhìn tôi gật đầu. Điều này có vẻ công bằng với cô ta, cô đang muốn nói. “Được rồi,” tôi nói, giữ lòng bàn tay mình hướng về phía trước như cách nói “Dừng lại.” “Được rồi.” Và tôi quay đi rồi chầm chậm cẩn thận bước xuống cầu thang.
Tôi đã mất đi chút nhất quán, nhưng thề trên mạng sống của tôi, tôi không nghĩ ra được mình có thể làm gì khác. Càng cố gắng nghĩ về nó, tôi càng trở nên hoang mang. Tôi không quen suy nghĩ về các vấn đề đạo đức. Có chuyện làm ra thì dở, có chuyện lại không.
À, lại còn có một vùng xám. Đó là chỗ một vài điều rơi vào, như việc ngủ với Bill dù chúng tôi chưa kết hôn hay bảo với Arlene rằng cái váy của chị ấy rất đẹp khi trên thực tế nó làm chị xấu như quỷ. Thực ra, tôi không thể cưới Bill. Không hợp pháp. Nhưng dù sao thì, anh ấy chưa ngỏ ý.
Suy nghĩ của tôi lang thang trong một vòng luẩn quẩn xoay quanh cặp đôi khốn khổ ở phòng ngủ trên gác. Thật kỳ lạ làm sao, tôi thấy thương cho Isabel nhiều hơn là Hugo. Hugo dù sao thì cũng đã phạm tội ác có chủ tâm. Isabel chỉ có tội do sơ suất mà thôi.
Tôi đã có khối thời gian để nghĩ quanh đi quẩn lại qua những ngõ cụt tư duy tương tự, vì Bill đang vui vẻ tiệc tùng hết cỡ. Tôi mới tới một bữa tiệc có lẫn cả con người và ma cà rồng một hai lần trước đây thôi, và sau hai năm giới ma cà rồng được thừa nhận hợp pháp, sự pha lẫn đó vẫn không dễ chịu gì. Nhậu công khai - nghĩa là, hút máu - từ con người là tuyệt đối bất hợp pháp, và tôi ở đây để nói với các bạn rằng tại các trụ sở của ma cà rồng Dallas, đạo luật đó được chấp hành một cách nghiêm ngặt. Thi thoảng, tôi nhìn thấy một cặp nhân tình lẩn khuất một lúc trên gác, nhưng tất cả những con người khi quay trở lại đều có vẻ khỏe cả. Tôi biết, vì tôi đã đếm và theo dõi.
Bill đã chung sống với con người quá lâu đến nỗi việc ở cùng những ma cà rồng khác trở thành một sự hậu đãi ra trò với anh. Bởi vậy anh say sưa trò chuyện với hết ma cà rồng này đến ma cà rồng khác, hồi tưởng lại Chicago trong những năm hai mươi hay thảo luận các cơ hội đầu tư trong vô số tài sản của ma cà rồng trên khắp thế giới. Người tôi cứ run lập cập nên tôi hài lòng ngồi trên một chiếc đi văng mềm mại và quan sát, nhấp từng ngụm cocktail vodka pha cam. Phục vụ quầy rượu là một gã trai trẻ dễ chịu, và chúng tôi đã nói chuyện về mấy quán bar một lúc. Lẽ ra tôi nên tận hưởng thời gian tạm nghỉ việc phục vụ bàn ở Merlotte, nhưng tôi lại rất vui lòng mặc đồng phục và lấy yêu cầu chọn món của khách hàng. Tôi không quen với những thay đổi lớn lao trong thói quen hằng ngày của mình.
Lúc ấy một phụ nữ có lẽ trẻ hơn tôi một chút thả rơi người xuống đi văng cạnh tôi. Hóa ra cô ấy đang hẹn hò với tay ma cà rồng xử sự như sĩ quan trực chiến ấy, Joseph Velasquez, người đã cùng đi với Bill tới Trung tâm Hội Bằng Hữu đêm hôm trước. Tên cô là Trudy Pfeiffer. Trudy có mái tóc được vuốt thành những ngọn chóp nhọn màu đỏ sậm, một cái khuyên mũi và khuyên lưỡi, và trang điểm rùng rợn, bao gồm cả son môi màu đen. Cô tự hào bảo tôi màu đó được gọi là Mồ Mục Rữa. Quần jean của cô trễ đến nỗi tôi băn khoăn cô mặc thế thì đứng lên ngồi xuống thế nào. Có lẽ cô mặc những thứ trễ như thế để khoe khuyên rốn. Chiếc áo đan của cô ngắn cũn cỡn. Bộ trang phục mà tôi đã mặc hôm mụ maenad tấn công tôi có so sánh cũng chẳng là gì. Vậy nên trông Trudy cứ hở hang lồ lộ.
Khi nói chuyện với cô, bạn sẽ thấy cô không hẳn kỳ quái như vẻ bề ngoài. Trudy là sinh viên đại học. Tôi đã khám phá ra, bằng cách lắng nghe thật hợp lệ, rằng bản thân cô ấy cũng tin là mình đang kích động người khác như việc vẫy lá cờ đỏ trước mũi bò tót, bằng việc hẹn hò với Joseph. Con bò tót chính là cha mẹ của cô, tôi kết luận.
“Họ thậm chí thích tôi hẹn hò với tên da đen nào đấy còn hơn,” cô nói với tôi đầy tự hào.
Tôi đã cố tỏ vẻ bị ấn tượng đúng mức. “Họ ghét quang cảnh chết chóc lắm nhỉ?”
“Ồ, họ bao giờ chẳng thế.” Cô gật gù vài lần và vung vẩy những ngón tay móng đen sì. Cô đang uống bia Dos Equis. “Mẹ tôi luôn nói, ‘Con không thể hẹn hò với thằng nào còn sống sao?’ ” Cả hai chúng tôi cười vang.
“Vậy, cô và Bill thế nào?” Cô nhướn lên nhướn xuống đôi chân mày để ám chỉ câu hỏi này có ý nghĩa ra sao.
“Ý cô là…?”
“Anh ấy ở trên giường thế nào? Joseph thì tuyệt vời không tin nổi.”
Tôi không thể nói là mình kinh ngạc, nhưng tôi đã mất hết tinh thần. Tôi lục lọi tâm trí trong giây lát. “Tôi mừng cho cô,” cuối cùng tôi nói. Nếu cô ấy là chị bạn thân Arlene của tôi, tôi đã có thể nháy mắt cười, nhưng tôi không định thảo luận đời sống tình dục của mình với một kẻ hoàn toàn xa lạ, và tôi không hề muốn biết gì về cô và Joseph cả.
Trudy nhỏm dậy để lấy thêm một chai bia nữa, và đứng đấy tán chuyện với người pha chế quầy rượu. Tôi nhắm mắt lại nhẹ nhõm và kiệt sức, và cảm thấy cái đi văng có lực nặng ép xuống ở bên cạnh. Tôi hé mắt liếc nhìn sang bên phải để xem mình có thêm người bạn mới nào đây. Eric. Ồ, tuyệt thật.
“Cô khỏe không?” hắn hỏi.
“Khỏe hơn bộ dạng của tôi.” Điều này không thật.
“Cô đã gặp Hugo và Isabel rồi chứ?”
“Rồi.” Tôi nhìn vào đôi bàn tay khoanh lại trong lòng mình.
“Vậy là hợp tình hợp lý, cô không nghĩ thế sao?”
Tôi đã nghĩ rằng Eric đang cố gắng trêu ngươi tôi.
“Theo một cách nào đó, ừ thì hợp,” tôi nói. “Cứ cho là Stan sẽ giữ lời hứa của mình.”
“Cô đã không nói điều đó với ông ta, tôi hy vọng thế.” Nhưng Eric chỉ trông có vẻ thích thú thôi.
“Không, tôi đã không làm thế. Không phải nhiều lời lắm. Các anh đều kiêu hãnh như điên.”
Trông hắn có vẻ sửng sốt. “Phải, tôi đoán quả có thế thật.”
“Anh đến đây chỉ để kiểm tra tôi thôi à?”
“Tới Dallas?”
Tôi gật đầu.
“Đúng vậy.” Hắn nhún vai. Hắn đang mặc áo bó sát với họa tiết xinh xinh nâu vàng và xanh da trời, và cái nhún vai đó khiến bờ vai hắn ta trông thật đồ sộ. “Chúng tôi đang cho thuê cô lần đầu tiên mà. Tôi muốn thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ khi không thuộc quyền hạn của tôi.”
“Anh có nghĩ rằng Stan biết anh là ai không?”
Hắn trông có vẻ hứng thú với ý kiến này. “Không phải là không có khả năng đó,” cuối cùng hắn nói. “Anh ta chắc đã làm như vậy ở chỗ của tôi rồi.”
“Anh có nghĩ rằng từ bây giờ, anh có thể cứ mặc tôi ở nhà, để tôi và Bill được yên không?” tôi hỏi.
“Không. Cô quá hữu ích,” hắn nói. “Bên cạnh đó, tôi đang hy vọng rằng cô gặp tôi càng nhiều, thì tôi sẽ càng bén rễ và phát triển trong cô.”
“Như nấm mốc ấy à?”
Hắn phá ra cười, nhưng đôi mắt hắn dán chặt vào tôi theo cái cách đây chỉ là công việc làm ăn thôi. Ồ, chết tiệt.
“Cô trông đặc biệt khêu gợi trong chiếc váy ôm sát người mà không mặc gì bên trong,” Eric nói. “Nếu cô tự muốn rời bỏ Bill để đến với tôi, thì cậu ta cũng sẽ chấp nhận chuyện đó thôi.”
“Nhưng tôi sẽ không làm chuyện gì như thế cả,” tôi nói, và sau đó có thứ gì đó vướng vào rìa nhận thức của tôi.
Eric bắt đầu nói gì đó khác với tôi, nhưng tôi lấy tay chặn ngang miệng hắn lại. Tôi quay đầu qua lại, cố gắng tìm được sự tiếp nhận rõ ràng nhất; đó là cách tốt nhất để tôi có thể giải thích nó.
“Giúp tôi đứng dậy,” tôi nói.
Không nói một lời, Eric đứng dậy và nhẹ nhàng kéo tôi đứng lên. Tôi có thể cảm nhận được đôi chân mày mình nhíu lại.
Chúng đang ở xung quanh chúng tôi. Chúng đã bao vây ngôi nhà.
Bộ não của chúng đã cuộn lên thành cơn sốt đỉnh điểm. Nếu trước đó Trudy không ba hoa, tôi đã có thể nghe thấy tiếng bọn chúng bò lên bao vây ngôi nhà.
“Eric,” tôi nói, cố gắng nắm bắt càng nhiều suy nghĩ càng tốt, đồng thời nghe thấy tiếng đếm ngược, ôi, Chúa ơi!
“Nằm xuống sàn!” tôi gào lên vỡ cả phổi.
Mọi ma cà rồng đều nghe theo.
Vậy nên khi Hội Bằng Hữu bắt đầu nổ súng, con người mới là kẻ bị thiệt mạng.
Ma Cà Rồng Ở Dallas Ma Cà Rồng Ở Dallas - Charlaine Harris Ma Cà Rồng Ở Dallas