Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2021-10-03 17:30:08 +0700
Chương 7
“T
ôi xếp đồ vào rương cho cô, signorina,” Francesca nói bằng giọng Anh ngọng nghịu mà cô muốn học khá hơn khi làm tóc cho Susanna.
“Cám ơn cô,” Susanna nói nhỏ.
“Nếu signorina đi là ông giận lắm đó. Rồi signor (ông) phải làm sao đây?”
Francesca không nghe thấy tiếng trả lời, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên vì Susanna đang đọc sách.
Vài quyển đã được bưu điện đem tới vào lúc trưa, nàng lật nhanh qua những trang sách để tìm mục gì đấy tạo thích thú cho Fyfe và để khơi lên cuộc tranh luận sôi nổi của họ.
“Tôi đang thắc mắc, signorina,” Francesca tiếp tục nói, cô chuyển qua tiếng Ý ấm áp, sinh động, “cô sẽ mặc cái gì để đi đây?”
Susanna chợt chú ý đến những chữ cuối.
“Đi? Ồ, mặc bộ áo lúc tôi đến đây,” nàng vội trả lời rồi quay lại với mấy cuốn sách.
“Nhưng signorina, tôi chưa sửa áo lại cái áo đó cho cô,” Francesca thốt lên. “Không thể nào, chắc chắn không thể nào làm mau như vậy được!”
Rồi cô nhận ra những lời mình nói như rơi vào khoảng không và cứ tiếp tục tự mình càu nhàu trong lúc bước vội tới tủ áo chọn một cái áo đầm cho Susanna mặc để đi Florence với ông Chambers.
Vì nàng có quá ít thời gian đọc, và hết sức muốn tìm cách giải trí và làm cho Fyfe vui, ngay sau khi tới biệt thự và nhận thấy Francesca là người hầu rất thạo việc, Susanna lập thành một thói quen. Nó tạo cho nàng cơ hội duy nhất có thể thực hiện được cái mà nàng gọi là “nghiên cứu.”
Ngay khi vào giường nàng đọc cho đến khi mọi nơi đều yên tĩnh và nàng cho là an toàn để lẻn ra vườn đi bơi.
Khi trở lại thường thường nàng rất buồn ngủ nếu không thì lại quá mê mải trong hạnh phúc ngây ngất không cách nào dứt ra được đến nỗi lên giường là ngủ ngay.
Rồi nàng lại thức dậy sớm và nằm đọc cho đến khi Francesca gọi nàng. Khi bước chân xuống giường thì nàng hoàn toàn giao phó mình vào đôi tay khéo léo của cô hầu mắt đen.
Francesca chính là người giúp nàng làm tóc, giúp nàng trước hết mặc những lớp nội y, tiếp theo là đến tủ áo chọn y phục cho nàng.
Mắt vẫn còn đọc sách, Susanna đưa một cánh tay hay giơ một chân lên xỏ vào áo, và lúc Francesca đã sửa soạn xong cho nàng, nàng sẽ đi từ phòng ngủ mình ra hàng hiên nơi ông Chambers sẽ đến dùng bữa sáng với nàng, thậm chí cũng không màng liếc vào gương.
Nếu nàng soi gương thì thật tình cũng chẳng có lợi ích gì, vì biệt thự được trang hoàng bởi đàn ông nên có rất ít gương, và những tấm gương đó rất cổ, mặt kính đã trở nên sai lạc vì cũ kỹ.
Thậm chí khi còn ở nhà, Susanna cũng hiếm khi soi gương, còn trong lúc ở biệt thự nàng hoàn toàn muốn quên đi diện mạo của mình.
Nàng muốn tiếp tục nghĩ mình như Vệ Nữ khi đi bơi hồ, và bởi vì mọi thứ chung quanh nàng đều xinh đẹp nàng không thể nào đành đoạn thấy mình mập mạp, xấu xí phá hỏng hết cảnh vật chung quanh.
Hiện giờ nàng vừa đọc sách vừa bước dọc theo lối đi, và chỉ khi đến sảnh đường chỗ ông Chambers đứng ngồi đợi nàng mới bỏ sách xuống bàn và cầm lấy cây dù ông chìa ra cho nàng.
“Hôm nay trời rất nóng,” ông nói để trả lời cho câu hỏi hiện lên trong mắt nàng, “nếu cô không đội nón thì cô sẽ cần đến đấy.”
“Ông biết là tôi ghét nón mà,” Susanna đáp, “và tôi thích cảm giác nắng chiếu trên đầu.”
“Nhưng cô không nên làm cháy da.”
“Fyfe đang ngủ à?”
Nàng hy vọng được hôn tạm biệt chàng, cho dù họ đi Florence chỉ có vài tiếng.
“Clint đã đưa ông ấy vào nghỉ, tôi nghĩ anh ta sẽ giận lắm nếu cô khuấy nhiễu ông ấy.”
Nàng khẽ thở dài.
Thật là khổ sở, nàng nghĩ, dù chỉ xa Fyfe có vài phút huống hồ là cả nửa buổi chiều.
Khi nàng vào gặp chàng sáng nay, nàng vẫn không ngờ được là hôm qua mình không hề nằm mơ khi chàng nói yêu nàng, đã ôm nàng vào lòng và hôn nàng cho đến khi cả căn phòng xoay tròn chung quanh nàng và quên hết mọi cái nàng muốn nói.
Nàng chỉ đành thì thầm, như từng làm dạo trước.
“Em yêu...anh!”
“Anh yêu em, em yêu,” Fyfe nói. “Tối qua anh nằm thức lâu lắm, nghĩ rằng mình là người may mắn nhất trên thế giới.”
“Anh rất là tuyệt... rất cừ khôi!”
Chàng bật cười nho nhỏ.
“Thế anh thực đã vươn đến đỉnh cao của Lorenzo chưa? Anh nghĩ rằng tính từ ấy chỉ áp dụng cho ông ta thôi chứ.”
Chàng lại hôn nàng, đoạn nói.
“Clint giận anh vì quá thao thức về em đến độ không ngủ như thường lệ.”
“Ồ... em xin lỗi! Em cũng không ngủ được, em cứ nghĩ chắc mình đang mơ.”
“Anh sẽ làm cho em tin rằng đó không phải là mơ trừ phi anh cũng đang mơ,” Fyfe trầm giọng nói.
“Anh phải nghỉ đi,” Susanna nói mau, “và không được thao thức quá.”
“Anh đang háo hức quá mà,” chàng nói. “Làm sao anh còn tâm trạng nào khác khi anh được ôm em, hôn em khi anh đã muốn làm từ lâu lắm rồi?”
Lời của chàng làm Susanna cảm thấy như mình đang bước trên những áng mây rực rỡ, nhưng nàng nói.
“Chúng mình phải ý thức mới được cho đến khi anh lành hẳn. Bây giờ em không đành lòng thấy anh trở bệnh lại đâu, khi trông anh có vẻ mỗi ngày một khỏe hơn.”
“Anh hứa với em,” Fyfe nói, “là anh sẽ ráng ngủ chiều nay.”
Susanna cảm thấy nhói lòng tiêng tiếc vì không được ở với chàng, nhưng nàng dịu dàng nói.
“Vậy mới phải, em sẽ không làm quấy rầy anh đâu.”
“Em cứ làm như thế đi bất cứ lúc nào anh nghĩ đến em.”
Chính vì yêu chàng quá đỗi Susanna luồn tay vào tay chàng khi nàng nói.
“Anh cần phải ngủ... nhưng làm ơn, em có thể ở với anh... cho đến lúc đó không?”
Nàng cứ như là một đứa bé, chàng nâng tay nàng lên môi trước lúc nói.
“Anh cam đoan với em anh không hề muốn xa em dù chỉ năm phút, nhưng anh thật khó lòng không gọi em nếu em ở trong nhà, anh muốn em đi Florence với Chambers và ngắm một số đồ qúy của thành phố.”
Chàng dừng lại trước khi nói tiếp.
“Ở cương vị chủ nhà anh thấy mình không tròn bổn phận vì em chưa được xem San Lorenzo, San Marco, Campanile của Gritto, điện Vecchio, hay Bargello.”
Susanna kêu lên.
“Ngưng! Ngưng lại đi! Nếu em xem hết mấy cái đó em sẽ xa anh mấy tuần luôn!”
“Anh chỉ trêu em thôi,” Fyfe nói, “nhưng em phải xem David của Michelangelo và Perseus của Cellini, để em nói cho anh biết em có thấy họ hấp dẫn hơn Lorenzo và tất nhiên là anh không!”
“Anh đã biết câu trả lời mà,” Susanna đáp.
“Khi ở đó em nên ghé mắt đến Vệ Nữ của Botticelli và Thánh Nữ của Lippi trước khi anh ở vào đúng vị thế để nói cho em biết em giống ai.”
Susanna sững người.
“Anh... biết chừng nào bác sỹ... sẽ tháo băng cho anh không?”
Nói những chữ đó thật là khó nhọc, từ ngữ rời môi nàng một cách miễn cưỡng.
Nàng nhẹ lòng khi Fyfe nhún vai.
“Anh đã bảo Chambers tìm hiểu xem khi nào họ định làm,” chàng đáp. “Ông ấy nghĩ có thể trong nhiều ngày hay thêm một tuần nữa.”
Susanna cảm thấy lòng tràn đầy thanh thản.
Nàng chưa phải xa chàng.
Nàng vẫn có thể gặp chàng và trò chuyện cùng chàng; chàng sẽ hôn nàng và nàng có thể sống thêm ít lâu trong cõi thiên đường đặc biệt dường như đang bao phủ họ bằng ánh sáng chói lóa.
Vì không dằn lòng nổi nàng nhích lại gần chàng thêm chút nữa đoạn hỏi.
“Nói cho em biết chính xác... chừng nào em có thể từ Florence về gặp anh?”
“Năm giờ nhé?” chàng trả lời.
“Lâu vậy à?” Susanna kêu ca.
“Anh thấy khó mà cãi được Clint khi anh ta bắt nạt anh phải tự chăm sóc cho mình,” Fyfe mỉm cười. “Anh ta luôn luôn đưa ra những lý lẽ có sức thuyết phục lắm vì sao anh nên làm theo cái anh ta muốn. Chính là hôm nay vì em mà anh muốn khỏe khắn.”
“Trong trường hợp đó,” Susanna nói nhỏ, “Clint nói... đúng đấy. Đương nhiên em yêu anh nhiều lắm nên không muốn làm bất cứ chuyện gì để làm anh bệnh.”
Nàng nói như để tự thuyết phục, dù tuyệt vọng biết rằng khi Fyfe thật sự khỏe hẳn nàng sẽ không bao giờ gặp chàng nữa.
‘Khi anh thấy được,’ nàng nghĩ, ‘mình sẽ ở trong tâm trí anh như anh đã hình dung mình, giống như Simonetta Vespucci hay Lucretia Buti, và anh sẽ không bao giờ, không bao giờ biết trên thực tế Susanna Lavenham nhìn ra sao.’
“Sao em lại nghĩ ngợi buồn bã vậy khi mình rất vui vẻ kia mà?” Fyfe hỏi.
Nàng giật mình thoáng chút áy náy.
“Sao anh biết em buồn?”
“Anh đang sử dụng Tam Nhãn, hay anh phải nói là anh luôn luôn dùng nó khi liên quan đến em.”
“Em đâu có buồn,” Susanna nói bằng giọng khẳng định. “Sao em lại buồn, khi em... ở gần anh và anh nói anh... yêu em?”
Nàng ngẩng lên nhìn chàng một cách nài nỉ khi nói thêm.
“Anh có thật yêu em... hơn anh yêu người nào khác không?”
“Bây giờ anh biết anh chưa từng yêu ai cả,” Fyfe nói. “Tất cả những người phụ nữ khác anh biết trong quá khứ đều làm anh thất vọng cách này hay cách khác. Anh thực tình nghĩ đó là vì họ thỏa mãn cặp mắt anh, nhưng tâm trí anh lại thấy họ thiếu sót trong nhiều phương diện khác.”
Môi chàng nhếch lên thành nụ cười mà nàng rất yêu trước khi chàng nói thêm.
“Anh biết em đang đợi anh nói những sự nhận thức đó của anh đã chín chắn dưới sự hướng dẫn của em, bảo cho anh biết em là mọi cái anh muốn và cần trong đời. Thực ra em là một nửa kia của anh!”
Vì quá cảm động, Susanan cảm thấy mắt mình ngấn lệ, nhưng nàng ép mình nói nhẹ nhàng.
“Em không bao giờ... mong được làm nửa kia của ‘Fyfe Vĩ Đại’ nhưng em mãn nguyện... rất mãn nguyện làm... một cái bóng của tim anh.”
“Không phải là cái bóng,” chàng đáp, “nhưng ở trong tim anh và là một phần của tim anh – thực ra, anh nghi rằng em không phải là nguyên trái tim đấy chứ!”
Trong lúc nói chàng lại kéo nàng vào trong lòng và hôn nàng.
Rồi khi hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể mình phản ứng theo chàng, nàng giấu mặt vào vai chàng và tay chàng vuốt ve mái tóc nàng.
“Tóc em mượt như lụa vậy,” chàng nói. “Lụa Florentine làm ra ở đây, rồi mình sẽ cùng nhau đi mua khi đó anh có thể chọn màu nào hợp với em nhất.”
Susanna thấy không thể nào trả lời chàng rồi chàng tiếp tục.
“Nói cho anh biết tóc em dài cỡ nào. Anh sờ mớ tóc búi gọn gàng trên cái đầu nhỏ của em thì đoán chừng nó rậm, dài, và phủ vai em như đám mây mềm vậy.”
“Anh... làm em... mắc cỡ.”
“Anh thích em mắc cỡ,” chàng trả lời, “lúc đó anh có thể thấy được má em đỏ ửng.”
Mọi chữ chàng nói làm Susanna nhớ đến trong tâm trạng đau đớn rằng nàng còn rất ít thời gian.
Sao chàng lại nghĩ mái tóc màu sắc ảm đạm của nàng là đẹp đẽ chứ? Dù thực sự nó rất dài, lúc nào cũng nhìn thẳng đuột và khá giống cái đuôi chuột chứ chẳng có chỗ nào giống như mây óng ánh mà chàng đang hình dung.
“Khi anh sáng mắt,” Fyfe nói, “anh chỉ muốn nhìn em, em yêu qúy, nhưng có rất nhiều cái mình có thể cùng làm với nhau. Anh mừng là dù sao em mới xem Florence được đôi chút thôi. Anh muốn chỉ cho em những bức tượng và tranh họa ưa thích của anh.”
Chàng ấn môi vào trán nàng một hồi.
“Dạo trước những phụ nữ anh đưa đi xem lúc nào cũng ấu trĩ lạ lùng về nghệ thuật làm anh khó chịu. Anh biết đối với em anh không khi nào cảm thấy như thế.”
Susanna khẽ lẩm bẩm và chàng tiếp tục.
“Ở Florence, Paris, và New York – có cả triệu thứ cho mình thưởng thức. Anh cảm thấy rằng vì anh yêu em toàn thể thế giới đều dành cho mình để khám phá, nhưng không có em thì nó đối với anh cũng giống như bây giờ – chẳng có gì ngoài bóng tối.”
“Anh không... được nói... như thế,” Susanna phản đối.
“Đúng đấy,” chàng nói. “Em đã mang ánh sáng vào bóng tối của anh từ lúc đầu tiên ở London, em đã đọc cho anh nghe bằng giọng nói kỳ diệu của em. Nếu em bỏ đi, anh lại trở thành mù lòa với tất cả mọi thứ em đã dạy anh nhìn.”
“Đừng! Đừng!” Susanna kêu lên hốt hoảng. “Anh không được nói như thế! Anh là anh! Là người cừ khôi, độc lập, và sáng suốt! Anh không cần... em đâu.”
“Anh phải mất cả đời để nói cho em hiểu rằng anh cần em, muốn em đến chừng nào.”
Rồi chàng lại hôn nàng còn nàng không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài chàng và tình yêu dành cho chàng.
Rời Fyfe vào lúc ăn trưa thật là khó khắn nhưng chàng từng nói khi nàng vừa biết chàng.
“Tôi sẽ không để cho ai thấy tôi biến thành tên ngu trong lúc tôi ăn uống như một đứa bé. Nếu tôi cần uống nước thì cô phải ra ngoài.”
Chàng đã nói một cách gay gắt, gần như là thô bạo, vì trong những ngày đó chàng hãy còn chống trả với mù lòa và căm ghét sự bất lực của mình.
Susanna đã thoáng hy vọng rằng khi tháo băng ra khỏi miệng nàng có thể ở lại với chàng trong bữa ăn, nhưng chàng luôn luôn kêu nàng đi ra và nói rằng.
“Anh hãy còn cần người khác cắt thức ăn cho anh. Anh hãy còn đánh đổ đánh tháo và ăn uống không gọn gàng, nên anh muốn ăn riêng.”
Susanna hiểu được cảm giác của chàng, vì nàng biết chàng là người rất khó tính.
“Nói đến người này thì luôn luôn ngăn nắp, luôn luôn gọn gàng,” có ngày Clint đã nói với nàng như thế. “Cô à, rồi cô sẽ hiểu vì sao tôi thấy nhẹ cả người khi thấy mặt ông ấy không bị sẹo. Ông ấy không thể nào chịu đựng thấy mình xấu xí, và đó chính là điều duy nhất mà tôi sợ.”
Những điều Clint nói lại thêm thúc thêm một cú nữa vào lòng cương quyết của Susanna rằng nàng sẽ không bao giờ để cho chàng thấy nàng.
Đương nhiên, đẹp trai như chàng và cả đời vây quanh toàn là những cái đẹp đẽ như thế thì chàng chỉ muốn người đàn bà mình yêu cũng xinh đẹp.
Nàng đã sắp xếp kế hoạch của mình rất cẩn thận.
Nàng sẽ thu dọn đồ đạc vào rương để khi bác sĩ tới tháo băng, nàng sẽ nói với gia nhân rằng mình nhận được điện tín và phải đi London ngay lập tức.
Họ sẽ đem xe đến cửa, hành lý của nàng sẽ được đem lên, và nàng chỉ cần đợi bác sĩ ra khỏi phòng Fyfe để biết tự sự.
Nếu chàng thấy lại được, nàng sẽ rời đi ngay trước khi chàng có thời gian tìm nàng.
Mặt khác, nếu sự tình xấu nhất xảy ra và chàng bị mù, chàng sẽ cần nàng thì nàng nhìn ra sao thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tất cả dường như rất đơn giản, nhưng nàng biết việc bỏ đi đối với nàng giống như bị đóng đinh vào thập tự giá, tuy nhiên trong lúc này nàng không còn lựa chọn nào khác.
Làm sao mà nàng có thể ở lại, nàng tự hỏi, để rồi thấy ánh mắt thất vọng của Fyfe dần dần chuyển thành khinh bỉ và ngạo mạn như mẹ nàng thường làm đối với nàng?
Còn nữa, cảm giác của chàng biết đâu sẽ trở thành căm ghét đơn giản chỉ vì nàng đã nói dối chàng và lừa gạt tính cả tin của chàng.
Trong lúc Fyfe nghỉ ngơi, việc nàng và ông Chambers đi Florence đã tạo cho nàng lý do để hỏi vay một số tiền.
“Tôi e là ông đã nói đúng và tôi đã tiêu khá nhiều trên món quà sinh nhật của Fyfe,” nàng nói. “Tôi rất cảm ơn nếu ông có thể cho tôi vay tiền lương, dù tôi nghĩ một hai ngày nữa mới đến kỳ phát lương.”
“Chắc chắn là được mà,” ông Chambers đáp, “nếu sau này cô muốn vay bao nhiêu tôi sẽ ứng trước cho cô chừng đó.”
Susanan muốn nói rằng không công thì không nhận lộc, nhưng nàng đáp.
“Một tháng lương với tôi là đủ rồi. Tôi nghĩ đem nhiều tiền trong người quá không hay.”
“Phải, đúng vậy,” ông đồng ý.
Giờ khi nàng bước lên xe ông trao cho nàng một phong bì mà nàng biết thế nào cũng có đủ tiền để mua vé tàu về Anh, hay lưu lại một khách sạn rẻ tiền ở Ý.
Nàng vẫn chưa thực sự quyết định, nếu mất Fyfe rồi, nàng sẽ về nhà hay tìm việc ở nước ngoài. Nàng hoàn toàn chắc chắn kiếm việc làm sẽ không gặp khó khăn vì nàng thạo ngoại ngữ, tuy nhiên ý nghĩ ở một mình và cô độc giờ đây còn đáng sợ hơn lúc nàng vừa quyết định bỏ nhà trốn đi.
Biết Fyfe và yêu chàng đã làm cho tương lai dường như, như chàng đã diễn tả, hoàn toàn và tuyệt đối tăm tối, vì chàng không còn ở đấy nữa.
“Mình phải làm gì đây?” Susanna tự hỏi cả ngàn lần rồi.
Nhưng nàng không thể tìm thấy câu trả lời và nàng tự bảo đấy là vì trong khoảnh khắc nàng chỉ có thể nghĩ đến Fyfe và những giờ phút tuyệt diệu, qúy giá khi nàng ở bên chàng.
“Mình sẽ đi đâu trước đây?” Nàng hỏi ông Chambers.
“Bất cứ chỗ nào cô thích,” chàng trả lời. “Tôi có chỉ thị nghiêm nhặt từ Fyfe là để cô ra khỏi biệt thự cho đến năm giờ. Nếu không, ông ấy nói là ông ấy sẽ phá vỡ hết mọi quy định của Clint và đòi cô phải ở bên cạnh.”
Susanna khẽ thở dài và Chambers nói tiếp.
“Tôi chưa bao giờ thấy Fyfe vui vẻ hay yêu đương đến thế.”
“Chắc từng có... nhiều phụ nữ trong đời anh ấy,” Susanna thấp giọng nói.
“Tôi không muốn sỉ nhục trí thông minh của cô bằng cách trả lời dối trá,” ông Chambers đáp. “Phụ nữ theo đuổi ông ấy từ khi ông ấy còn rất trẻ.”
“Tôi đoán... được.”
“Cái đó cũng dễ hiểu thôi. Ông ấy không những đẹp trai và tài giỏi cực kỳ, mà còn là con trai một của người giàu nhất nước Mỹ.”
“Tôi không hề biết anh ấy giàu... đến thế!”
“Ông cụ Falcon, người cũng tài giỏi như con trai mình, đã đầu tư vào xe lửa trong thời kỳ trứng nước và mua luôn cả đất đai mà họ có thể đặt chân tới.”
“Trong khi đó Fyfe thích xe ô tô.”
“Ông ấy thích bất cứ cái gì tiến triển, di chuyển nhanh chóng, và để cho đầu óc mình kích thích và hoạt động, cũng như cô.”
“Ông không mong tôi... cạnh tranh với xe Falcon chứ.”
“Thì cô đã làm đúng y như vậy rồi còn gì,” ông Chambers mỉm cười nói, “và đó là tại sao tôi cảm kích cô. Cô đã cho ông ấy cái mà không người nào khác làm được trước đây.”
Susanna nhìn ông tỏ vẻ chất vấn và ông nói hết ý mình.
“Đó là kiến thức mà về mặt trí tuệ ông ấy có thể vượt qua được bất kỳ sự bất lực nào của thể xác, thậm chí là mù lòa.”
“Tôi nghĩ rồi từ từ... anh ấy cũng khám phá ra được, bằng chính khả năng của mình.”
“Tôi không dám chắc,” ông Chambers nói. “Nếu cô thấy được ông ấy ở trong tình trạng khi chúng tôi vượt Đại Tây Dương, thì cô mới biết ông ấy thà là chết còn hơn sống để đối diện với việc mình phải sống hết đời trong bóng tối.”
“Cái đó... chắc hẳn... không xảy ra đâu!” Susanna vội nói.
“Tôi cầu là sự lạc quan của chúng ta được vững chắc,” ông Chambers nói, “nhưng nếu nói về mặt bất hạnh, chuyện xấu nhất sẽ xảy ra, đến lúc đó tôi tin là với sự giúp đỡ của cô ông ấy sẽ tìm thấy một số chuyện hữu ích có thể làm được trên đời thậm chí không cần sử dụng đến đôi mắt.”
“Tôi đã nghĩ tới mặt đó,” Susanna nói. “Anh ấy chắc chắn có thể cố vấn và tham dự các buổi họp của công ty anh ấy.”
“Mình đều nghĩ tương tự như nhau,” ông Chambers nói, “nhưng tôi cam đoan trong thâm tâm, phần vì ông ấy luôn luôn gặp may và cũng bởi vì cô tạo cho ông ấy hy vọng và niềm tin nơi chính bản thân ông ấy, nên bây giờ có cơ hội hơn năm chục phần trăm là ông ấy sẽ qua ải một cách thắng lợi.”
“Tôi cũng cảm thấy như thế,” Susanna trả lời. “Tôi có cảm giác... rất mạnh mà tôi biết rõ trong lòng là anh ấy sẽ... thấy lại được cũng như tôi.”
Nàng nói một cách dự đoán và biết rằng Tam Nhãn của nàng không thể nào sai lạc khi liên quan tới Fyfe.
Dù mong ngóng trở về biệt thự, Susanna cũng không thể không hớn hở trước tượng David của Michelangelo.
Nàng cũng mê man bởi những công trình điêu khắc bao quanh phần mộ vĩ đại xây cho Lorenzo.
Trong chốc lát thật khó nghĩ đến Lorenzo mà không mong mỏi về Fyfe, và nàng nhận ra tính cách của chàng dường như chồng lên mọi cái nàng nhìn vào.
Đến bốn giờ thì ông Chambers dứt khoát muốn rằng, vì Fyfe đã nhắn ông làm thế, họ nên đến viện triển lãm Uffizi.
Ông thật tình không hiểu được tại sao Susanna không thiết tha ngắm gương mặt thanh tú của Vệ Nữ trong tranh Botticelli hay Đức Mẹ và Các Thánh của Lippi. Nhưng vì biết rằng ông Chambers sẽ không hiểu sao nàng lại từ chối làm theo lời yêu cầu, nàng đứng trước bức Vệ Nữ Đản Sinh tuyệt vọng nhìn đường nét mềm mại trái soan của Simonetta với đôi mắt xanh, và mái tóc đỏ ánh vàng buông trên bờ vai trắng của cô ấy.
Khi quay đi nàng thầm nghĩ nàng sẽ ghét cái ý tưởng về Vệ Nữ, bất cứ là Vệ Nữ nào cho đến hết đời.
“Giờ thì mình có thể về nhà!” ông Chambers mỉm cười nói. “Cô có mệt không?”
“Không mệt tí nào cả,” Susanna trả lời.
Ý nghĩ được gặp lại Fyfe làm cho mắt nàng long lanh, tim như đập nhanh hơn, khắp người thoáng lâng lâng náo nức vì trong lát nữa thôi nàng sẽ ở gần bên chàng, có lẽ trong vòng tay chàng cũng nên.
“Mình muốn anh ấy hôn mình,” nàng nghĩ. “Mình muốn cái đó nhất trên đời!”
Nàng cảm thấy ngựa đang leo đồi chậm rì muốn điên lên được nhưng rốt cuộc chúng đã tới bên ngoài biệt thự và không đợi người hầu ra khỏi khoang lái và mở cửa xe, nàng tự làm luôn.
Rồi nàng chạy bay lên bậc tam cấp.
Clint đang đợi trong khách sảnh.
“Ông chủ thức dậy chưa?” Susanna vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Cô à, ông ấy đang nóng lòng gặp cô,” Clint trả lời. “Nhưng tôi nghĩ là cô nên đi sửa soạn trước. Trong phòng cô đã để sẵn nước mát. Trong thành phố chắc giống như cái lò lửa.”
“Phải!” Susanna trả lời.
Nàng chỉ muốn đi thẳng đến chỗ Fyfe ngay.
Rồi nàng nghĩ nếu chàng hôn nàng có lẽ gò má nàng nóng bừng và chàng sẽ nhận ra tóc nàng bị gió sông Arno thổi tung một chút. Nàng đi vào phòng ngủ và thấy Francesca ở đó.
“Trong thành phố chắc nóng lắm hả signorina,” cô lập lại y như Clint. “Tôi đã lấy một bộ áo mát cho cô thay và trong bồn đã có sẵn nước cho cô.”
Vì bực bội từng giây từng phút không được ở cạnh Fyfe, Susanna hối hả tắm rửa và để Francesca thay áo cho nàng.
Cô hầu chải tóc nàng đâu vào đấy, rồi nàng chạy đi vì quá vội vã, Susanna băng ngang qua phòng và ùa xuống lối đi về hướng phòng ngủ của Fyfe.
Clint đang đợi ngay đó để mở cửa cho nàng, nàng đi vào phòng mắt sáng lên, môi nở nụ cười.
Rồi nàng khựng lại thình lình thấy rằng, không như nàng dự đoán, Fyfe không ở một mình nhưng còn có nhiều người khác ở trong phòng với chàng.
Nàng vô cùng ngạc nhiên nhìn họ, lòng thắc mắc không hiểu họ là ai và tại sao họ lại trang phục lạ lùng. Thế rồi Fyfe chìa tay ra, lúc này chàng đang đứng ở giữa phòng chỉ cách nàng một chút.
“Lại đây, Susanna!”
Nàng làm theo lời chàng và chàng cầm lấy tay nàng và giữ thật chặt.
“Em yêu à, vì anh,” chàng lên tiếng, “áy náy là đã nói dối với ba em, và bởi vì anh muốn nhiều hơn là anh có thể nói rằng em sẽ thuộc về anh, anh đã nhờ mục sư trong tòa đại sứ Mỹ để làm lễ cưới cho mình, ông ấy có quyền làm như thế.”
Susanna há hốc ngạc nhiên và hiện giờ nàng nhận ra một người đàn ông lớn tuổi trong phòng mặc theo kiểu tu sỹ và hai người đàn ông trẻ cũng mặc áo tu nhưng khác màu.
“Chỉ là một nghi lễ ngắn thôi cô Lavenham,” mục sư nói. “Và chắc cô đã nhận thấy rằng căn cứ trên luật Hoa Kỳ lễ cưới tôi cử hành cho cho hai vị là hoàn toàn hợp pháp.
Susanna cảm thấy như thể tiếng nói của mình đã tắc nghẹn trong cổ.
Nàng phải chặn việc này lại. Nàng không thể nào lấy Fyfe. Nàng phải nói cho Fyfe biết thế, và lý do vì sao.
Thế rồi chàng kéo nàng lên trước về phía mục sư, nàng biết mình không thể nói với chàng về bản thân mình trước mặt người lạ được.
Nàng có thể làm cách nào để giải thích đây, làm thế nào nàng có thể bảo chàng rằng nàng đã nói dối, rằng nàng không đẹp đẽ gì cả? Làm thế nào nàng có thể phá hủy tình yêu kỳ diệu và huy hoàng của họ bằng cách thú nhận sự lừa gạt riêng tư nhỏ mọn như thế chứ?
“Mình không thể lấy anh! Vì anh mình không thể nào cả,” Susanna kêu gào trong thâm tâm.
Nhưng con tim nàng bảo với nàng rằng nàng không thể gây tổn thương chàng, không thể nào làm cho chàng bẽ mặt và xấu hổ trước mặt vị mục sư của tòa đại sứ.
Trong lúc nàng đợi, lòng điên cuồng cố nghĩ ngợi xem mình nên làm gì thì mục sư đã mở quyển kinh ra và bắt đầu nghi lễ.
Buổi lễ rất ngắn, và khi Fyfe tuyên hứa bằng giọng trầm, thành khẩn dường như lan truyền sang cả Susanna. Nàng nghe chính tiếng của mình đáp lại ngập ngừng hầu như là tiếng nói của người xa lạ nào đó.
Dường như hiểu được tâm trạng xao động trong thâm tâm nàng, Fyfe nắm chặt tay nàng trong suốt thời gian họ hành lễ.
Bằng cách nào lạ lùng nào đó những ngón tay mạnh mẽ của chàng hình như đã cuốn sạch mọi thứ ngoại trừ tình yêu của họ.
‘Chính vì mình yêu anh nên mình phải cố cứu anh ra khỏi bản thân anh,’ nàng tự nhủ. Nhưng nàng chỉ còn nghĩ được rằng thân thể nàng cứ nhói lên hết lần này đến lần khác với ba chữ.
“Em yêu anh... em yêu anh...”
Một trong những người phụ lễ đưa cho Fyfe chiếc nhẫn mục sư đã làm phép trước khi chàng đeo vào cho nàng.
Nàng biết, khi giúp Fyfe bằng cách để ngón tay vào đúng chỗ, rằng nàng không nên làm chuyện này, rằng điều này là sai và khi biết chân tướng sự thật chàng sẽ tàn nhẫn ném nàng ra khỏi nhà và ra khỏi đời chàng vì nàng đã gạt chàng.
Tuy nhiên, thật quỷ quyệt làm sao, dưới bề mặt mọi thứ, lại là niềm hân hoan không thể ngờ khi biết rằng giờ đây nàng đã là vợ Fyfe và chính vì thế nàng sẽ không bị ép uổng lấy người khác.
Lễ kết thúc. Họ qùy xuống, mục sư chúc phúc cho họ, và khi họ đứng dậy Fyfe nâng tay Susanna lên môi chàng.
“Anh yêu em, em yêu!” chàng nói rất dịu dàng chỉ để nàng nghe.
Sau đó nàng dường như quá đỗi bàng hoàng để nhận thấy là buổi lễ vừa thực sự xảy ra.
Clint vào phòng với những ly champagne, và ông Chambers cũng đến gặp họ, cũng như toàn thể gia nhân trong biệt thự để chúc mừng họ bằng tiếng Ý. Susanna nghĩ họ đều vui vẻ như chính bản thân họ vừa mới kết hôn vậy.
Chỉ đến khi mục sư nói tạm biệt và ông Chambers tiễn ông ra cửa, và trong lúc gia nhân tản mát về chỗ ở của họ, thì Susanna mới thấy mình ở riêng với chồng nàng.
Họ đứng kề bên nhau khi chào tạm biệt mục sư, và khi Fyfe nghe tiếng cửa đóng chàng quay sang vòng tay ôm nàng.
Trong khoảng khắc nàng nghĩ mình nên vùng ra khỏi tay chàng và kêu chàng phải nghe nàng nói, để nói với chàng nàng từ chối lấy chàng, nhưng không thể nào làm nổi.
Đến lúc đó đã quá trễ.
Chàng đang hôn nàng, và trên thế giới chẳng còn gì khác ngoài chàng...
Đối với Susanna hình như họ chỉ mới ở bên nhau có vài giây, dù thời gian đã lâu lắm, trước khi Clint đến bảo họ còn nửa tiếng nữa là bữa tối dọn lên.
“Trễ như vậy sao?” nàng thốt lên.
“Đã đến lúc ông chủ phải đi ngủ, thưa bà chủ,” Clint đáp.
“Đi ngủ à?” Susanna ngạc nhiên đáp lại. “Nhưng tôi nghĩ...”
“Ông hãy còn mệt, thưa bà,” Clint nói trước khi Fyfe kịp lên tiếng, “và tất cả mọi kích động này, như bà biết rõ đấy, không tốt cho ông đâu.”
Anh ta thấy vẻ thất vọng hiện trên mặt Susanna và nói thêm.
“Vẫn còn ngày mai mà, xin lỗi bà cho tôi được nói như thế, và nhiều năm trước mắt cho bà tâm sự, nhưng tôi không muốn để cho ông chủ mệt mỏi hay náo nức quá độ được, trong lúc này thì ông ấy đang trong tình trạng ấy đấy.”
“Cho chúng tôi năm phút để chúc ngủ ngon đi,” Fyfe ra lệnh, “rồi tôi sẽ để anh đưa tôi vào giường theo ý anh muốn.”
“Thưa ông được.”
Clint ra khỏi phòng và Fyfe kéo Susanna vào lòng chàng.
“Anh yêu em!” chàng nói. “Như Clint đã nói chúng mình còn nhiều năm để anh nói với em như thế và làm cho em tin lời anh.”
“Chuyện này... thật... có quá mức đối với anh không?” nàng lo lắng hỏi. “Làm sao mà em đoán được anh đã... sắp xếp chuyện rất ư... đặc biệt như thế khi anh kêu em đi Florence cơ chứ?”
“Anh không bao giờ nghĩ anh có thể giấu em một bí mật lớn như vậy,” Fyfe nói. “Anh có cảm giác Tam Nhãn của em đã bị hư và cần được sửa lại đấy.”
“Cho dù có cả ngàn mắt em cũng không bao giờ nghĩ anh sẽ làm chuyện thật tuyệt vời tuy nhiên lại quá khác thường như là cưới em nhưng thậm chí không hỏi em xem em có muốn... làm vợ anh không.”
“Em hối tiếc hay sao?”
“Không, không đâu! Em không bao giờ... tiếc hết,” Susanna trả lời, “miễn là anh... yêu em và luôn... yêu em.”
Khi nói thế nàng nghĩ chắc không thể nào đâu nhưng trong lúc gần bên chàng, và môi chàng đang dò dẫm môi nàng thì không thể nào nói năng gì hay nghĩ suy gì ngoài việc đấy là điều tuyệt vời trên tất cả tuyệt vời được làm vợ chàng.
Chàng hôn nàng cho đến khi Clint gõ cửa. Đoạn chàng nói.
“Khi em đi ngủ, em yêu qúy, hãy mơ đến anh như anh sẽ mơ đến em, ngày mai chúng mình sẽ dự tính tuần trăng mật nhé.”
Trong nhất thời nàng không thể nào trả lời chàng, vì giọng của nàng đã mất hút trong niềm ngây ngất mà những nụ hôn
của chàng vừa dấy lên.
Trong nhất thời nàng không thể nào trả lời chàng, vì giọng của nàng đã mất hút trong niềm ngây ngất mà những nụ hôn của chàng vừa dấy lên.
Họ rời nhau ra, Fyfe nói “vào đi!” và khi Clint vào phòng, Susanna bước ra ngoài.
Nàng muốn được ở một mình, muốn suy nghĩ, nhưng Francesca đang đợi và nàng tự động mặc lại bộ dạ phục để ăn tối với ông Chambers.
Nàng lưu ý khi bước vào phòng ăn nơi họ sẽ dùng bữa tối rằng bàn đã được trang hoàng với hoa trắng.
Tim khẽ nhói lên nàng nghĩ rằng lẽ ra Fyfe đang ở ngồi đầu bàn, Fyfe sẽ là người cùng nàng dùng bữa tối trong đêm tân hôn của họ mới phải.
Vì nàng rất mến ông Chambers nàng không muốn ông biết những gì mình đang nghĩ, nên họ nói về xe Falcon và mẹ của Fyfe, bà đã mất khi chàng còn rất trẻ.
Thế rồi ông kể cho nàng biết Fyfe chưa bao giờ thực sự có một tổ ấm mặc dù chàng làm chủ nhà cửa nhiều nơi trên thế giới.
“Đó là cái tôi cảm thấy cô sẽ đem đến cho ông ấy,” ông Chambers nói. “Một mái nhà nơi ông ấy có căn có cội và nơi ông ấy sẽ an cư lạc nghiệp.”
Không cần ông nói thế Susanna cũng biết rằng Fyfe muốn có một gia đình, cái mà chàng luôn luôn thiếu thốn vì là con một.
Họ trò chuyện cho đến khi Susanna nghĩ chắc ông Chambers đã mệt, và nàng đề nghị họ nên rời phòng ăn.
Ông dường như sẵn sàng nói chúc nàng ngủ ngon, rồi nàng đi về phòng mình để Francesca thay áo cho nàng như cô vẫn thường làm và để chải tóc cho nàng trong lúc nàng đọc sách.
Lần đầu tiên nàng mới lưu ý rằng những chiếc rương của nàng, đã được sắp sẵn và để ở hốc tường trong phòng nàng, đã được đem đi.
“Gia nhân sẽ không cho rằng mình sẽ rời khỏi ngay bây giờ,” nàng tự nhủ, “nhưng đó là chuyện mình nên làm.”
Tuy thế, sao nàng lại có thể đi khỏi trong lúc này khi nàng đã lấy Fyfe đây? Đối với chàng mất một người vợ sẽ rất khác biệt với mất một nhân viên đọc sách.
‘Mình nên làm gì đây?’ nàng tự hỏi mình.
Rồi câu hỏi đã chuyển thành lời cầu xin nhưng dường như không có câu trả lời.
Vì đã từng làm thế mỗi tối, khi mọi nơi đều yên ắng nàng tự động trỗi dậy để đi ra hồ bơi. Khi kéo màn cửa mà Francesca đã đóng lại nàng thấy đêm sáng trăng y như lần đầu tiên nàng len lỏi ra vườn. Mọi vật tỏa sáng rạng rỡ trông rất yêu kiều, rất thanh khiết, và hình như thích hợp cho đêm tân hôn của nàng – ngoài việc nàng đang ở một mình.
Susanna đi chân trần xuyên qua cửa sổ, mặc chỉ mỗi tấm áo ngủ mỏng lúc vào giường. Trước khi rời phòng nàng làm cái việc như thường lệ – búi tóc lên đỉnh đầu, kẹp chặt để tóc khỏi bị ướt.
Rồi nàng đi ra bãi cỏ, cảm thấy nó vẫn còn ấm vì hơi nóng của mặt trời. Không gian thoang thoảng hương hoa, đặc biệt là thổ lan, Susanna cảm thấy tối nay mùi hương vây phủ nàng nhiều hơn dạo trước, chỉ vì mọi dây thần kinh trên cơ thể nàng đều đang thức tỉnh rộn ràng với tình yêu của nàng.
Bầu trời dường như có nhiều sao hơn bao giờ và không gian nhiều đom đóm hơn, chúng bay trước mặt nàng cho đến khi nàng tiến đến hồ bơi. Khi chúng tỏa ánh lung linh trên mặt nước nàng nghĩ chúng giống như những tia hoàng kim lấp lánh của rượu champagne.
“Giá mà Fyfe ở chung với mình nhỉ,” nàng khẽ thở dài thầm nghĩ.
Rồi nàng tự bảo nếu chàng ở đây chàng sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương nhưng có lẽ là với ánh mắt khủng khiếp.
Nàng cởi áo ngủ ném trên đất, và chậm rãi bước xuống hồ, vẫn giả tưởng như nàng thường giả tưởng, là Vệ Nữ vị thần có gương mặt đã được vẽ thành tranh mà nàng vừa ngắm cách đây có vài giờ.
Nàng bước càng lúc càng sâu hơn, rồi soải ra bơi trong đám đom đóm như thường làm trước đây. Đêm nay mắt nàng hầu như bị lóa bởi ánh trăng phản chiếu trên nước và sau một hồi nàng nhắm mắt và bơi trong ánh hạnh phúc bàng bạc, vẫn còn cảm nhận được những nụ hôn của Fyfe trên môi mình.
Nàng chắc hẳn đã bơi lên bơi xuống gần chục lần rồi trước khi dừng lại trong chỗ nước nông cuối hồ và đứng dậy, nước chỉ ngập đến dưới eo lưng nàng.
Trong lúc đó nàng ngước lên nhìn mặt trăng và nhớ lại trong đêm đầu nàng đã cầu nguyện với trời ban cho nàng tình yêu ra sao.
“Tôi rất biết ơn, rất rất là biết ơn,” nàng tâm sự với các ngôi sao. Nàng giơ tay lên như mình vẫn thường làm nhưng không phải là vì khẩn khoản van xin nhưng để cảm kích.
Trong lúc nàng làm như thế, đầu ngả ra sau, bất chợt nàng biết không chỉ có nàng ở đó. Có ai đấy đang đứng trong nước bên cạnh nàng và khi nàng khẽ hé miệng kinh ngạc, nhờ vào ánh trăng nàng thấy đó là Fyfe!
Trong khoảnh khắc nàng cứ ngỡ mình đang tưởng tượng ra chàng, vì đầu chàng không còn quấn băng và chàng đang nhìn nàng.
Khi quay lại, người nàng như hóa đá, tay chàng chìa về phía nàng, và nàng biết chàng là thật, rất thật khi chàng kéo nàng sát vào người chàng.
“Em yêu! Em yêu dấu của anh!” chàng nói. “Vệ Nữ của riêng anh người mà anh từng mong sẽ nhìn như thế này.”
Nàng kêu lên khiếp đảm và giấu mặt vào vai chàng.
“Đừng... nhìn em! Làm ơn... đừng nhìn em!”
“Tại sao lại không được, vì anh đã ngắm em một lúc rồi? Em là người đẹp nhất anh từng thấy.”
“Anh... thấy được sao? Anh thật có thể... thấy được sao?”
“Anh thấy được, nhưng anh phải đeo kính râm vào ban ngày. Đó là lý do tại sao, em yêu, anh muốn nhìn em tối nay dưới ánh trăng.”
“Nh-nhưng anh... không thể thấy em... rõ phải không?” Susanna khăng khăng hỏi.
“Anh có thể nhìn rất rõ,” Fyfe trả lời, “và anh không cho em trốn anh, bây giờ rốt cuộc anh đã có mắt để nhìn cũng như có tai để nghe.”
Trong lúc nói chàng đặt những ngón tay dưới cằm nàng và xoay mặt nàng lên.
“Bây giờ thì anh sẽ... nhìn thấy... mình thật sự nhìn ra sao,” nàng khổ sở nghĩ, và nhắm mắt để nàng khỏi phải thấy nét mặt thay đổi của chàng.
Nàng cảm giác chàng nhìn nàng rất lâu, nhưng chỉ là vài giây trước khi chàng nói.
“Em thật giống như giọng nói của em đã bảo cho anh biết em nhìn ra sao!”
“Em... em nghĩ chắc anh hãy... còn mù,” nàng ngập ngừng nói.
“Mở mắt em ra nhìn anh đi, em yêu qúy.”
Người tựa vào chàng run rẩy, nàng tuân lời chàng và thấy đôi mắt chàng như nàng từng hình dung, đang nhìn sâu vào mắt nàng như thể đang tìm kiếm tận trong tâm hồn nàng.
“Em... xin lỗi... rất xin lỗi,” nàng thì thầm, “em không... có ý dối anh... nhưng em muốn giả tưởng là em... đẹp... bởi vì anh nghĩ em như thế.”
“Thì em chính là đẹp mà!” chàng khẳng định nói.
Rồi như thể chàng không dằn lòng nổi, chàng kéo nàng vào sát hơn và môi chàng tìm kiếm môi nàng.
Trong khoảnh khắc nụ hôn của chàng đã quét sạch mọi ý nghĩ ngoại trừ tình yêu, và Susanna cảm nhận được những cảm giác chàng đã dấy động trong nàng đang di chuyển như một ngọn lửa xuyên qua ngực nàng vào môi nàng.
Vẫn giữ chặt nàng bằng miệng mình, Fyfe đưa tay rút những chiếc kẹp tóc để tóc nàng buông xuống vai.
Rồi chàng ngẩng đầu, tay choàng quanh nàng, kéo nàng ra khỏi nước.
Họ bước song song bên nhau nhưng nàng thậm chí không hề ngượng ngùng rằng cả hai người họ đều thân trần, nhưng chỉ bàng hoàng vì chàng đã nhìn nàng và không thấy nàng xấu.
Chàng dẫn nàng băng qua bãi cỏ rồi kéo nàng xuống cái mà nàng nhận ra là một tấm đệm lớn, êm ái có trải nệm bên trên, được che lại ba phía bằng những cây bách.
Susanna nhìn lên và thấy đầu Fyfe in bóng trên các vì sao. Ánh trăng soi sáng trên cả hai người họ và bên dưới họ đom đóm vẫn tung tăng bay lượn trên mặt nước.
Rồi Fyfe nằm xuống cạnh nàng và kéo nàng vào trong lòng.
“Anh có nhiều điều cần giải thích, em yêu,” chàng nói. “Đầu tiên, em hãy thứ lỗi cho anh vì đã kêu em ra ngoài khi bác sỹ đến chiều nay để tháo băng cho anh.”
“C-chiều... nay!”
“Anh không những muốn em biết sự thật về anh,” Fyfe nói, “mà anh còn cảm thấy khủng khiếp – phải, rất khủng khiếp – rằng em định trốn đi và bỏ lại anh.”
Nàng xoay mặt vào vai chàng.
“Sao... anh... biết được chuyện đó?”
“Trước tiên, anh đã sử dụng Tam Nhãn, và anh biết có điều gì đấy không hay, dù em không kể cho anh biết. Kế đến, anh thú nhận, anh được giúp phần nào bởi việc Francesca bảo Clint em đã nhờ thu dọn đồ vào rương.”
“Em... không muốn anh... thấy em,” Susanna nói nhỏ.
“Anh đã biết có chuyện bí ẩn về dung mạo của em,” Fyfe nói. “Em thấy đấy, em yêu, giọng nói của em rất tỏ lộ và nó có ý nghĩa rất lớn đối với anh nên giờ đây anh biết mọi biến chuyển trong đó, mọi bí mật em cố giấu anh.”
Chàng cười khẽ khi kéo nàng sát hơn nữa.
“Để anh bảo đảm với em, em rất khó lòng đánh lừa anh trong tương lai đấy, thực ra anh hoàn toàn đoan chắc em không thể nào làm như thế.”
“Em đâu muốn... lừa dối anh,” Susanna nói, “nhưng anh... nên cưới người đẹp đẽ, giống như mọi thứ đẹp đẽ chung quanh anh.”
“Anh đã cưới người đẹp rồi còn gì!”
Không cần nàng trả lời chàng cũng biết nàng không tin chàng, và sau một lúc chàng hỏi.
“Lần cuối em soi gương là khi nào?”
“Nếu như tránh được thì em không bao giờ soi hết,” nàng gay gắt đáp lại. “Em biết... rất rõ em sẽ thấy được... hình ảnh như thế nào.”
“Đó là chỗ anh nghĩ em đã lầm lẫn,” Fyfe nói, “vì từ những cái mọi người đã nói với anh, em đã thay đổi rất nhiều từ khi em ở đây với anh.”
“Làm sao... anh biết... và anh nói thế có nghĩa là sao?”
“Từ những điều họ thuật lại anh đoán là khi em đến Florence em khá mập.”
“Rất mập!” Susanna thì thầm.
“Thật là tội nghiệp vì em không đi cân lúc em vừa tới đây, em yêu à, để anh có thể kêu em đi làm bây giờ và thấy được sự khác biệt.”
Susanna ngẩng đầu lên khỏi vai chàng để nhìn xuống thân hình mình. Nàng chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ nhìn mình trước đây, vì khi bơi trong những đêm trước nàng không nghĩ mình là chính mình nhưng là Vệ Nữ.
Giờ đây nàng chắn chắn thấy được ngực mình đã nhỏ hơn dạo trước rất nhiều, eo nàng có vẻ rất thon, và bụng phẳng lì.
“Em đã... thay đổi à?” nàng hỏi.
“Francesca, cô ấy đã thu bớt lại áo cho em gần như mỗi ngày, đã bảo anh rằng tóc em đã có vẻ bồng bềnh mà dạo trước không khi nào được như vậy và dưới nắng còn có ánh vàng nữa.”
Susanna hít hơi trước khi thì thầm.
“Còn... mặt... em thì sao?”
“Để anh nói nhé, em yêu? Khá là thon, thuôn xuống chiếc cằm nhỏ, nhưng để anh bắt đầu từ trên đỉnh.”
Chàng hôn trán nàng.
“Trán của em y như ý anh muốn, giống như Thánh Nữ trong tranh Lippi, nhưng mắt em lớn hơn mắt của Simonetta. Gần như choán hết gương mặt nhỏ của em, và anh thích đôi lông mày cong bên trên.”
Trong lúc nói chàng đưa ngón tay đồ theo hàng mày. Rồi lướt xuống sống mũi thẳng xinh xắn của nàng.
“Có lẽ cái này không thấy rõ khi em mập, nhưng bây giờ thì hoàn toàn cân đối còn miệng em thì chính xác như vốn là thế – rất mời mọc để anh hôn.”
Chàng cúi đầu xuống nhưng Susanna đưa tay ngăn chàng lại.
“Anh... đang nói thật... với em... rất là thật chứ?”
“Anh thề có Chúa là em đẹp, rất đẹp, em yêu à, và chính vì em đã làm cho anh sáng suốt hơn về mọi thứ khác ngoài xe hơi, anh nghĩ anh biết đích xác chuyện gì đã xảy ra.”
“Nói cho em biết đi! Nói đi!”
“À, trước hết, từ lúc em tới đây em đã ăn uống kiêng khem như Chambers – không có đường – vì thế chất béo ắt hẳn mỗi ngày mỗi bớt đi.”
Chàng mỉm cười nói.
“Đối với một số người đường là chất độc.”
Khi chàng nói, Susanna áy náy nghĩ đến tất cả chocolate và đồ ngọt mà mình từng ăn trong quá khứ mỗi khi mẹ nàng khiến cho nàng cảm thấy thấp kém.
Phải, nàng đã dồn cho mình bằng những thứ làm cho nàng mập, và nàng nhớ luôn cả những phần cơm đầy tú hụ nàng từng ăn ở nhà.
Bữa sáng có đến ba bốn món khác nhau, và nàng còn ngấu nghiến những chiếc bánh pudding to tướng được dọn trong phòng học vào bữa trưa.
Roly-poly pudding nhồi với nho khô và mứt mật, và bánh xốp phủ một lớp mứt dâu.
Nàng chẳng lấy làm ngạc nhiên rằng mình đã mập, vì khi bụng no nàng không cảm thấy quá đau khổ hay quá tầm thường nhỏ nhoi nữa.
“Không những em xuống cân bằng cách đó,” Fyfe nói, “mà còn do mỗi tối em bơi ngược bơi xuôi trong hồ khi em luyện tập tất cả các bắp thịt toàn diện như bây giờ.”
Khi nói tay chàng chạm vào ngực nàng và vuốt dọc theo hông nàng, và nàng cảm thấy mình run lên trước cảm giác rộn rã của bàn tay ấy, nhưng nàng không dằn được phải buột miệng hỏi.
“Anh... biết... em bơi mỗi tối sao?”
“Tất nhiên là anh biết!” chàng trả lời. “Không có cái gì giấu giếm được hay bí mật khi em ở Ý. Người chăm sóc hồ bơi biết là hồ đã được sử dụng, còn Clint anh ta ngủ mắt nhắm mắt mở đã biết em lẻn qua vườn khi em nghĩ mọi người đã ngủ hết. Anh thường nghe tiếng em đi ngang qua cửa sổ phòng anh và mong ngóng được đi chung với em.”
Chàng mỉm cười và âu yếm nói.
“Đó là vì sao anh biết đây là nơi anh nên tìm em tối nay để kể cho em những bí mật của anh, để chúng mình sẽ không còn điều gì giấu nhau nữa.”
Chàng lướt môi mình lên gò má mềm mại của nàng trong lúc nói.
“Em là giọng nói trong bóng tối, em yêu, giọng nói ngọt ngào thanh tao, nhưng giờ anh có thể thấy em thì anh yêu những cái anh thấy!”
“Anh muốn nói... anh thực tình muốn nói là em... không còn xấu... và em không làm cho anh cảm thấy chán ghét sao?”
“Anh có thể trả lời phần cuối của câu hỏi đó rất dễ dàng thôi,” Fyfe đáp lại bằng âm điệu trầm ấm. “Nhưng anh hứa với em, em yêu, rằng anh đang nói thật khi bảo rằng em rất đáng yêu và anh chỉ sợ rất nhiều người con trai khác sẽ nói với em giống như thế.”
“Ngoài anh ra, có bao giờ anh nghĩ em muốn nghe bất cứ người nào khác nói sao?” Susanna đáp. “Ôi Fyfe, nếu anh thực tình nghĩ em đủ đẹp... cho anh... vậy thì em không cần phải xa anh!”
“Anh nhất định không để em bỏ anh đi đâu,” chàng đáp. “Anh rất giận em vì đã nghĩ đến việc làm như vậy. Thế em nghĩ anh có thể sống thiếu em sao? Sao em lại có thể quá tàn nhẫn, quá ác khi muốn bỏ lại anh sống trong bóng tối nữa?”
“Ôi anh yêu, em không muốn làm... như thế đâu,” Susanna kêu lên. “Em yêu anh thương anh! Anh thật tuyệt vời... uy nghi... và đã lấp đầy hết thế giới của em rồi. Em cứ không tin là em... xứng đáng với anh thôi.”
“Em là mọi điều anh mong muốn ở phụ nữ và anh cứ nghĩ mình không bao giờ tìm được,” Fyfe nói, “Toàn bộ cuộc sống của chúng mình với nhau, em yêu, sẽ đẹp đến nỗi em sẽ không bao giờ thấy có chỗ nào xấu xí nữa, đặc biệt trong gương mặt nhỏ nhắn, toàn hảo, dễ thương của em.”
Khi chàng nói môi chàng lại tìm kiếm môi nàng, và giờ đây, vì những lời lẽ của chàng đã đưa nàng vào cõi say đắm vượt qua hết mọi điều nàng từng biết trước đây, Susanna vòng tay ôm chàng trong lúc chàng kéo nàng mỗi lúc một sát hơn.
Nàng biết khi cảm thấy tim chàng đập sát người mình, khi cảm thấy thân thể mạnh mẽ ấm áp của chàng, rằng họ không những trở thành hợp thể với chính họ mà còn với các vì sao, với vẻ đẹp của khu vườn, và với những áng hương của thổ lan.
“Em là của anh!” Fyfe kêu lên, giọng chàng sâu lắng nồng nàn. “Của anh bây giờ và mãi mãi, và anh sẽ không bao giờ buông em ra!”
Thế rồi họ đã không còn là con người nhưng là thể siêu nhiên và là một phần của Chúa, đấng có vẻ đẹp kiện toàn và soi rọi ánh sáng chói lòa để dìu dắt nhân loại xuyên qua đêm tối đến bến bờ yêu thương.