N
hững ngày nghỉ cuối tuần dịp tết êm ả trôi qua. Jan gọi điện hỏi thăm mẹ, Amanda cố trấn an con gái. Nó cũng đến nhà Louise. Gã Jack hỏi thăm con gái Julie, Jan và Paul, chúc các con ăn tết vui vẻ. Chàng và nàng ở lại nhà Amanda mấy ngày tết, hai người ân ái lần nữa trưa hôm đó, tối đến rủ nhau về Malibu ghé lại nhà của gã. Đây là một căn nhà nhỏ đủ điện nghi nơi gã thường ghé lại ở mấy năm vừa rồi, căn nhà trang trí đẹp mắt, hấp dẫn. Những bộ ghế bọc da sậm màu, sách đầy bàn, vài tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp. Nàng cảm thấy ấm áp như đang được ở nhà mình. Sáng hôm sau, hai người cùng nhau đi dạo ở bờ biển, nắm tay nhau nhắc chuyện con cái. Nàng vẫn còn lo lắng cho con Jan, hy vọng nó sớm có con. “Nó mà không có được đứa con thì thật đáng tội”, Amanda buồn bã nói. “Nó mong có con hơn cả mọi thứ trên đời, và nó sẽ đau đớn biết dường nào khi biết rằng mình không có được khả năng đó.” “Còn chuyện của em,” gã hỏi nàng trong buổi trưa trên đường đánh xe về nhà. “Chuyện của em hả!” nàng hiểu ý gã muốn hỏi. “Anh không muốn em có con,” gã thành thật nói. “Đó là cả một vấn đề.” Ở tuổi năm mươi nàng vẫn còn sáng giá, còn vương lại nhiều đường nét trẻ trung, thân hình chắc nịch như tuổi thanh xuân. Chàng và nàng phải giữ mình cẩn thận, gã còn lo đối phó với nguy cơ về AIDS, bởi có một thời gã từng ăn chơi phóng đãng. Có một lúc gã quên hẳn chuyện đó do hoàn cảnh đẩy đưa. Công việc làm ăn buôn bán những dịp lễ Noel ở cửa hiệu Julie’s thật bề bộn. Và đến khi trùng phùng với Amanda, gã chẳng còn chạy theo ai nữa. Cho đến vài ngày nữa chờ kết quả xét nghiệm AIDS, gã thôi không dùng bao cao su nữa. Còn một việc nữa, đó là gã không muốn nàng có con. Nàng đưa mắt liếc nhìn gã: “Em chẳng bao giờ nghĩ chuyện đó.” Nàng sống chung thủy với chồng suốt hai mươi bảy năm, thêm một năm nữa từ khi chồng nàng qua đời. “Đến bằng tuổi này còn lo chuyện đó thì không thể tưởng được.” Nàng không sinh đẻ nữa từ hơn hai mươi năm nay, từ sau vụ sẩy thai lúc Jan vừa vào lớp mẫu giáo. Nàng nhớ lại lúc đó mình thấy bất mãn làm sao, đau đớn lắm. Còn bây giờ lỡ mà có thai thì thật quá ngu xuẩn, nàng nói ra hết. “Cũng chưa ngu bằng nếu như anh sang tận nước Braxin hoặc đăng ký làm thủy thủ viễn dương.” Còn chuyện có mang bây giờ rõ ràng thật quá ngu rồi còn gì để nói. “Thế này, chờ em nói đã” nàng cười. “Từ giờ phút này đối với em chuyện đó không thành vấn đề”. Nàng muốn có một sự thay đổi, nhưng ý tưởng chưa hình thành. Bác sĩ riêng cho nàng hay hai ba năm nữa thì chắc không có mang được. Đối với nàng chuyện mang thai dễ ơt, không phải như Jan. “Anh nôn dữ lắm,” gã cười khì, nhất trí với nàng chuyện đó. Dù biết chắc có mang được, ở tuổi năm mươi cũng hiếm thấy lắm. Tối nay gã nấu ăn đãi nàng, ngồi đối diện bên lò sưởi hai người ngắm ánh trăng rằm vắt ngang mặt biển mênh mông. Nàng được hưởng một không khí êm dịu, cảm thấy thảnh thơi không vướng bận hình ảnh về Matt. Chợt đâu giờ phút này Tạo hóa ban cho gã Jack Watson một cuộc đời mới khác lạ. Riêng nàng cảm thấy sững sờ, trải qua bao khổ đau một thời giờ đây mới nhận ra tưởng đâu là mình đã chết rồi lại được sống lại trẻ trung, sôi nổi và tưởng như gã và nàng sinh ra trên cõi đời này để mà hẹn ước với nhau. Nàng tự hỏi mình sống như thế này có gì đáng trách, rồi nàng tự trả lời câu hỏi đó cho dù thế nào chăng nữa đã lỡ làng rồi thì phải theo cho trọn vẹn. Nàng quyết theo gã mà thôi. Trở lại sinh hoạt thường ngày, hai kẻ cảm thấy lạc loài như hai đứa trẻ côi cút. Nàng chẳng có việc gì làm, còn gã thì mỗi ngày gã đến nhà nàng cả chục lần, trưa đến nhà ăn cơm rồi họ lại ân ái với nhau, có khi đến chỉ cho có đến. Lúc gã ra về trở lại cửa hiệu nàng có một nghìn lẻ một lý do gọi đến gã, hoặc chỉ hỏi vu vơ vài chuyện vặt. Một hôm, nàng gọi điện nói với gã hai lần. Mới từ nhà ra chừng nửa tiếng nàng đã gọi lại gã. Rủ nhau cùng đi ăn tối ở nhà hàng vắng vẻ ít có ai tò mò dòm ngó. Nàng không muốn nhắc đến chuyện con cái nữa. Từ giờ phút nay chàng và nàng muốn giữ kín chuyện tình lén lút. “Em có quấy rầy ai đâu. Anh thích nói với em mà.” Gã mỉm cười gác chân trên bàn giấy. Gladdie mang cà phê sáng đi vào, gã ngỏ lời cám ơn. Chợt gã nghĩ ra một điều gì đó. Cuối tuầ này tại sao mình không làm một chuyến đến Francisco. Mình còn một chỗ nữa cần phải đến đó ngay. Ở Post Street. “Em không thích chỗ đó,” nàng nói. Hai người định đi nghỉ cuối tuần, gã gác máy gọi ngay Gladdie. Cô bước vào vẻ mặt lo lắng tay cầm tập ghi chép. “Có chuyện gì không hay sao?” Gã ngước nhìn cô. “Sáu tháng qua, có sáu chuyến hàng bị Hải quan giữ lại.” “Lẽ ra tôi không được thăm hỏi,” cô lo lắng thực sự, “thế còn bọn trẻ có được mạnh khỏe không?” “Khỏe lắm, mà sao kia?” Gã ngạc nhiên thực. Có lẽ cô biết điều gì đó mà gã chưa hay. “Tôi được biết là bà Kingston vừa gọi điện cho ông. Tôi nghĩ là... không hiểu Jan và Paul...” Cô tỏ vẻ lúng túng khi định hỏi ông điều đó. Chuyện là hai người lấy nhau đã ba năm, chưa có con. Thế mà tiếng đồn xa tận L.A. Chắc là có chuyện chẳng lành, nên Amanda và Jack đang bàn chuyện đó. “Không sao, bọn trẻ vẫn bình thường,” gã đáp lại kèm theo một nụ cười khó hiểu, hai người nhìn nhau chợt Gladdie hỏi bâng khuâng. Không có ai gọi đến sau ngày lễ Noel chỉ trừ Amanda. Chả có ai đáng phải quan tâm, nếu có ai gọi gã sẽ bảo cô Gladdie trả lời “mấy em” là gã đang bận việc. Chỉ thoáng một phút, cô Gladdie đã nhìn thấy được bức ảnh. “Thì ra” cô nói, chợt vẻ thích chí, Amanda có vấn đề gì đây. Gladdie sẽ chẳng bao giờ ngờ được... cuộc sống này thật lắm trò. “Này Glad, cô phải bảo đảm là không cho ai hay nhé. Tôi không muốn cho bọn trẻ hay biết chuyện này đâu.” “Ghê gớm lắm sao?”. Cô đã sống thân mật gần gũi bên cạnh ông bao nhiêu năm, chỉ có cô mới được hỏi những việc đó, ngoài ra không có ai. Chỉ có cô mới có được những thông tin đó. Gã ngập ngừng một hồi lâu mới nói được: “Có lẽ thế...” Thôi thì nói thiệt cho rồi. Gã yêu nàng như si dại. Gã chưa bao giờ chạm phải một người đàn bà kỳ diệu đến thế từ lúc lấy Dori, và Gladdie chưa hiểu gì về nàng cả... Cô chỉ biết qua một lô đàn bà đẹp đi qua đời ông từ khi cô về làm việc tại đây... “Vâng đúng như thế.” Cô và gã nhìn nhau, gã gật đầu hài lòng, trông gã vui sướng, trẻ hơn những lúc trước cô nhìn thấy. “Ái chà. Thật đáng để đời. Rồi bọn trẻ sẽ vừa ý, đúng thế phải không?” “Tôi cũng đồng ý, sợ Amanda không chịu thôi. Ta phải chờ xem động tĩnh. Rồi sẽ cho bọn trẻ hay sau.” Gã dặn dò cô đặt chỗ trước. Ở nhà Fairmont, rồi nhớ hẹn trước người quản lý nhà dành chỗ ở Post Street. Chàng và nàng bay đến Francisco trưa thứ sáu, lúc đi ngang qua dãy phòng lộng lẫy khung cảnh thật mê hồn, Amanda tưởng chừng như mình đang hưởng tuần trăng mật. Đêm đầu tiên hai người cùng ăn tối tại nhà hàng Fleur de Luys đặt phòng trước cho ngày hôm sau. Thứ bảy hai người đến thăm khu thương mại, gã thấy choáng ngợp như bị cuốn hút vào dó. Viễn cảnh mở thêm một cửa hiệu ở San Francisco khiến gã nhức cả đầu, dù biết mình vẫn thích chưa Julie đến San Francisco, gã nói qua cho Amanda hay việc này. “Ở cái tuổi của mình, còn tính đến chuyện điên rồ đó, thật là nhức cả đầu.” Rồi gã nghĩ về chuyện giá như mình nhỏ đi nửa số tuổi để được thoải mái yêu thương Amanda. Gã vẫn đeo đuổi cái ý tưởng tậu thêm một cửa hiệu mới, lối kiến trúc, cách trang trí, có nhiều mặt hàng lạ mang đến đây bày bán. Gã thấy mình nghĩ vớ vẩn như bọn trẻ, giá như ao ước được ở lại San Francisco. Gã chưa có ý ở lại đó trừ khi có Amanda đi theo. Lúc trở lại khách sạn, hai người còn bàn tiếp chuyện đó. Chàng và nàng bước đi chầm chậm trên dốc đồi mệt muốn đứt hơi, nhưng lúc trở lại Fairmont, ai cũng cảm thấy phấn chấn tươi hơn. Gã cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết, nàng cũng thế, cả hai cùng vào giường ngủ suốt buổi sáng hôm đó. Nàng không thích ra về giữa trưa ngày chủ nhật. Đó là một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời. Sáng thứ hai nàng ghé lại Bistro ăn sáng với mấy đứa con gái. Louise khỏe khoắn, còn Jan có vẻ xuống sắc, Amanda lo lắng bồn chồn chuyện Jan có thêm tin tức gì mới từ bác sĩ. Cả hai đứa đều khen mẹ khỏe ra, chưa kịp để mẹ hỏi han. “Mẹ trông lạ quá nhìn không ra,” Jan nói trước, cô thấy không yên tâm, lo lắng chomẹ từ mấy ngày Tết. Buổi sáng hôm ấy thật đáng buồn. Mẹ có thái độ thật kỳ quặc. “Mẹ cám ơn con, con vẫn khỏe chứ!?”. Jan nhìn mẹ, vẻ mặt buồn bã. Mấy đứa nhỏ đang ăn cơm trưa lại nghe mẹ hỏi chuyện đó. “Con vẫn khỏe, rốt cuộc Paul cũng phải lo đi bác sĩ,” Jan ấp úng nói, vừa khóc vừa nói tiếp. Amanda lại gần bên con nắm tay, cả Louise nữa giờ đây cũng thực sự lo âu cho nó. “Thế rồi sao nữa,” Lousie nói xen vào “Nó không mong gì có con phải không?” “Không phải,” Jan vừa nói vừa lau nước mắt, “Tình trạng sức khỏe tốt cả hai vợ chồng. Bác sĩ chưa giải thích được vì sao lại muộn quá, lời khuyên là ráng chờ ít lâu xem, hoặc có khi không thấy gì nữa. Cũng có những cặp vợ chồng khỏe mạnh mà lại không có con được. Chưa có ai biết rõ vì sao. “Con cứ nghĩ chuyện này coi bộ cũng hiếm có.” Vừa dứt lời cô lại òa khóc. Amanda rút bóp lấy khăn đưa cho con. Jan khịt mũi thở dài rồi kể lể tiếp. “Chắc không bao giờ con dám nghĩ chuyện đẻ con. Con đã nói với Paul xin con nuôi, anh ấy bảo là thà rằng mình chịu cảnh không có con. Anh ấy chỉ muốn có một đứa con do mình tạo nên, không đếm xỉa chuyện xin con nuôi”. Nhìn Jan thiểu não, Amanda thương con xót xa. Rồi nó sẽ đổi ý, con ạ. Con vẫn có mang được mà, chắc chắn là được. Đôi khi mình phải ráng kiên nhẫn. Rồi biết đâu có lúc con đẻ một mạch bốn đứa không chừng. Đến lúc muốn ngừng cũng khó đấy chứ”. Cả hai mẹ con đều cùng muốn an ủi Jan, nhưng Jan vẫn không tin tưởng. Đêm đó, Amanda kể lại cho gã Jack, gã cũng thương hại hoàn cảnh hai con. “Tội nghiệp con tôi. Lạy Chúa, thế mà mỗi lần nghe nó kể tôi cứ trêu nó. Chắc nó thù tôi lắm.” Giọng Amanda trầm lắng: “Em không hiểu nó có rối rít như Jan hay không”. Amanda thấy lo cho con gái hơn bao giờ hết. Nàng buồn lắm, hầu như muốn tuyệt vọng. “Rồi cũng có lúc bọn trẻ quên bẵng đi, chuyện đó cũng bình thường.” “Em cứ nghĩ lúc này anh phải lo lắng cho bọn nó. Em có bạn bè trải qua việc này”. Gã chỉ biết gật đầu, lại bàn sang chuyện khác. Có cả ngàn lẻ một lý do để nói. Gã gợi chuyện làm ăn ở cửa hiệu, hỏi nàng có ý kiến gì về thẩm mỹ, sẵn sàng góp ý làm lợi cho cửa hiệu. Nay thì gã đặc biệt quan tâm đến sự góp ý của nàng, gã có ý định mở thêm cửa hiệu ở San Francisco. Có thể sang năm khai trương hoặc muộn hơn, gã nôn nóng làm ngay. Nàng có ý định đến khu Rodeo thăm gã, Gladdie thì hồi hộp mỗi khi thấy nàng ghé qua. Dĩ nhiên là cô thấy Amanda thật hấp dẫn, dù sao đó cũng là một phụ nữ, có lúc hai người trao đổi một vài chuyện. Gladdie là người chịu chuyện, nàng khoái nghe kể những chuyện thầm kín. Một tháng ròng đã trôi qua. Chàng và nàng nghỉ hết kỳ cuối tuần ở Palm Spring, sang tháng Hai, gã đưa nàng đi chơi trượt tuyết ở Aspen. Đó là những ngày thần tiên, gặp mặt nhiều bạn hữu và họ nhận ra được nàng. Mọi người cảm động khi nhìn thấy hai người, có một điều gây cho nàng phật ý đó là một mẩu tin ngắn đăng trên báo ở Aspen. “Em mong không có ai gọi đến L.A làm gì. Chẳng có cách nào liên lạc với bọn trẻ được.” “Rồi cũng có lúc chúng ta phải cho bọn trẻ biết việc này.” Hai tháng nay, họ sống thân thiết với nhau. Họ né tránh báo chí ở L.A, không quan tâm các chuyên đề báo chí thường đề cập. Vào lúc nàng đến ăn cơm trưa với Jan và Louise, Jan vẫn còn ấm ức, Amanda không hé môi cho bọn trẻ hay biết gì việc đó, mẹ chỉ nhắc đến hạnh phúc riêng tư trong lúc Jan thì đau khổ như thế quả thật là hẹp hòi. Mẹ chỉ cười tươi mỗi lúc nhắc đến cha Paul mà thôi. “Paul cứ nghĩ là cha cậu ấy đang gặp một người bạn gái ngon lành. Cậu ấy yên chí lớn. Ông ta cứ nghĩ mình trẻ được nửa số tuổi, nghêu ngao như con mèo Cheshire. Nhưng tuyệt nhiên ông ta giấu kín tăm tích. Có thể là một con nhỏ cỡ mười chín tuổi vớ vẩn nào đó mà. Nhưng dẫu sao Paul vẫn cảm thấy vui vẻ, yên tâm hơn vì con nhỏ đó.” “Quen biết với Paul”, Louise tỏ thái độ khinh khỉnh, “Con đó có năm chị em như nhau.” “Này con, kệ ông ấy... Ông ấy muốn làm gì cứ mặc ông ấy,” Amanda nói như nôn nóng, người cứ cuống quít. “Mẹ có thái độ dễ dãi với ông ta bao lâu rồi” Louise hỏi mẹ, câu chuyện lại xoay sang hướng khác. Amanda cảm thấy như nghẹn họng nhìn mấy đứa con, sững sờ. Không hiểu sao mình lại cho bọn trẻ biết việc này làm chi. Tối hôm đó mẹ Amanda kể lại cho Jack nghe, gã nhìn nàng mà cười. “Em cứ tưởng bọn trẻ coi em còn gái tân”. “Tệ thật. Em là mẹ bầy trẻ. Anh hiểu ý em nói chứ. Không quan hệ, không bầu bạn, không lăng nhăng, chỉ có anh thôi”. “Bọn trẻ này lớn khôn rồi. Chúng nó cần biết việc đó”. “Cũng được”. Lời nói của gã không đủ sức thuyết phục. Nàng biết tính con mình. Mấy ngày sau chàng và nàng thường xuyên về ở Malibu, khí hậu ấm áp, bãi biển tuyệt đẹp, nàng thích thú được về đây sống với gã... Sau lần ăn nằm với gã, nàng xúc động, nàng thấy ở tại nhà vẫn còn bất tiện. Lúc ở nhà Jack, nàng thấy dễ chịu hơn. Mỗi sáng nàng tự làm món ăn, gã đến cửa hiệu rồi nàng về lại nhà mình. Một tuần trước ngày lễ Valentine, nàng làm món bánh trứng, còn gã loanh quanh trong bếp. Hôm nay gã trông thấy nàng không vui. “Có chuyện gì thế em?” Nàng chỉ vui lúc sáng, thế nên, gã ngạc nhiên lắm. Kẹp tờ báo dưới nách, gã lén hôn nàng, tay cầm tách cà phê. “Chẳng có chuyện gì..., cũng chẳng sao... em hơi mệt.” Hôm qua nàng bị nhức đầu và cảm thấy buồn nôn. Nhưng rồi nghĩ lại từ nào đến giờ không có chuyện này. Nàng sực nhớ: Thân hình mình có vẻ khác. Mới chớm thôi, cũng đủ khiến nàng lo lắng. “Con của Louise bị cúm tuần vừa rồi, em có ghé nhà nó, có lẽ lây sang mình.” Nàng ngoái nhìn gã cười, “Không sao, sẽ khỏi. Em chịu được.” “Anh mong em chóng khỏi”, gã vui vẻ thoải mái mời nàng một tách cà phê. Đặt tách cà phê xuống, nàng dọn bàn món trứng tráng, bánh mì nướng mời gã. Còn một tô trái cây tươi nữa, đang dọn ra, nàng nhai một mẩu bánh nướng, đến ngồi gần bên gã, tay cầm tách cà phê. Nàng nhấp một ngụm, hương cà phê ngào ngạt, gã để ý nhìn thấy: “Cà phê ngon, em thấy khỏe chứ?” “Em khỏe. Nhưng cà phê có vấn đề. Cà phê còn dư lại đây phải không?” Gã lắc đầu, cầm tờ báo xem: “Anh mới mua cũng một thứ thường ngày em vẫn mua về. Em thích chứ?”. Gã cảm thấy bực mình, muốn làm vừa lòng nàng, nên phải chiều ý nàng. “Em vẫn thích uống loại cà phê này. Đó là cà phê dành riêng cho em. Em cảm thấy dễ chịu ngay trong chốc lát”. Lúc gã đi làm, nàng nằm xuống ngay, vẫn còn thấy như buồn nôn trên đường lái xe về nhà sáng hôm đó. Thoắt cái đã đến tối khi gã lái xe đến đón, nàng thấy đỡ hơn. Qua ngày mai mới khỏe lại, tất cả chỉ vì do cúm mà ra. Sáng ngày mai, dù cà phê pha ngon, nàng mới trở lại vui vẻ bình thường. Mãi đến ngày hội Valentine, gã mua cho nàng một hộp sôcôla hai ký rưỡi. “Nhờ ơn trên. Ngốn cho hết hộp này chắc em mập được hai trăm kilo”. “Đúng. Em cần phải ăn món này”. Ngay buổi sáng hôm đó, gã gởi đến tặng nàng hai lố bông hồng cành dài, rồi mời đi ăn tối tại nhà hàng L’Orangerie lần này chả cần phải lo dù có đụng đầu bọn trẻ. Gã mở hộp kẹo mời nàng, nàng chọn cái ngon nhất thế mà vừa ăn vào đã mắc nghẹn, gã trố mắt nhìn nàng. “Em lại mệt nữa rồi phải không?”. Cả tuần vẫn khỏe, vừa uống cà phê xong tuần trước đến kẹo sôcôla hôm nay khiến nàng buồn nôn. “Em vẫn khỏe”, nàng cố trấn an gã, ráng ăn cho hết miếng kẹo. Khi gọi miếng trứng cá caviar ở nhà hàng L’Orangerve cảm giác khó chịu lại xuất hiện, dù cố ráng ăn cũng không nuốt nổi món khoái khẩu nhất. “Em nên đi khám bác sĩ ngay”. Gã nhìn lo ngại. Bình thường nàng khỏe khoắn hồng hào, lúc nghe nàng nói thấy khó chịu khiến gã sững sờ không biết nói năng sao đây. “Mấy đứa con của Louise mắc phải chứng này kéo dài đến ba tuần lễ, nhưng rồi qua khỏi”. Trông nàng xanh xao, không ăn được một chút gì trong bữa cơm chiều. Dù gã lo lắng cho nàng thế mà buổi cơm hôm đó lại vui vẻ dễ chịu. Hai người hòa hợp với nhau lắm, đêm ấy cả hai ở lại nhà nàng. Sau buổi ăn tối, chàng và nàng về nhà ân ái với nhau, một kỷ niệm ngày lễ Valentine nàng nhớ mãi. Sáng hôm sau lúc ở dưới bếp, nàng nghĩ nên nói ra cho bọn trẻ nghe chuyện của nàng. “Mình nên san sẻ với bọn trẻ chứ”, gã hỏi nàng. Chuyện của hai người thật kỳ diệu cũng nên cho bọn trẻ nó hay biết với chứ. Nàng nhất trí, “Anh nói có lý”. Bọn trẻ nay đã thành nhân, hiểu đời nhiều. “Bọn trẻ rất xứng đáng. Rồi đây, mình làm ông làm bà cả, bọn trẻ mà không biết đối xử thì thật đáng buồn”. Buổi trưa hôm đó, Jan báo cho Julie, Amanda gọi cho Louise và Jan cùng hẹn nhau đến nhà Amanda ăn cơm tối. Nàng tự tay làm món ăn, xong xuôi lúc mời rượu champagne nàng sẽ nói hết. Đến lúc này gã Jack muốn tỏ rõ từ đây không còn lén lút, cứ đi đứng tự nhiên. Chàng và nàng muốn cho bọn trẻ biết cuộc sống chung hạnh phúc sum vầy, chàng và nàng không hề nói đến hôn nhân. Amanda thừa hiểu gã không ưa chuyện đó. Bà vợ đầu tiên cho gã một bài học để đời. Hai người hẹn hò tuần sau gặp lại, tiện cho cả đôi bên. Gã mang theo rượu champage, nàng chuẩn bị nấu ăn tối. Gặp gỡ lần này như báo hiệu một chuyện buồn, xót xa. Suốt trưa hôm ấy nàng vẫn chưa nguôi tưởng nhớ Matthew. Cuộc sống của nàng đã biến đổi. Nàng đã yêu thương chồng bao nhiêu năm tháng. Ông ấy ra đi mãi mãi chỉ còn mình nàng ở lại. Nàng phải sống. Thật khó mường tượng nổi sau một thời kỳ buồn bã, nàng đã thực sự yêu Jack Watson. Suốt tuần lễ, nàng tất bật chuẩn bị buổi tiệc sắp tới, nàng cảm thấy như bị khủng hoảng thực sự. Cho đến khi Jack trở lại mang theo chai rượu, tất cả đã dọn bàn ngăn nắp, trông nàng thật đáng yêu. “Anh muốn nói nhưng lại thôi, trông em chẳng giống má bầy trẻ chút nào cả. Càng không giống như lũ trẻ nhà mình”. “Cám ơn anh”, nàng cười hôn gã, xem chừng như gã muốn ôm chặt lấy nàng. Nàng cười nhìn gã đang xem đồng hồ rồi quay lại nhìn nàng lắc đầu, “Có rảnh đâu giờ này, đồ quỷ ám”. “Được rồi, nếu em cứ trần truồng chạy ra mở cửa giờ này, ta chẳng cần phải thanh minh gì với bọn trẻ. Em thử nghĩ lại xem”. “Chờ chút nữa” nàng hứa hẹn, hôn gã một lần nữa. Gã vuốt ve khắp người nàng, người gã nóng bừng. Vợ chồng Julie và vợ chồng Louise đến vừa đúng lúc, Jan và Paul hơi trễ một chút. Ai nấy trông lịch sự, mọi người khen căn nhà đẹp. Amanda trang trí hoa khắp nơi, trông khung cảnh như ngày hội. Cả Jan và Louise ngạc nhiên trông thấy gã Jack có mặt hôm nay. Gã từ trong bếp bước ra, khui chai rượu chào mừng mọi người, bước đến hôn Jan, con gái Julie. Chỉ có Julie hiểu mọi việc. Suốt tuần qua nó rất đỗi ngạc nhiên khi được mời đi ăn cơm tối tại nhà Amanda, nó sinh nghi ngay. Sau lần này thật chẳng có gì gọi là khó hiểu đối với nó nếu gã kể lại việc vừa qua. Cái nó cần biết là hai người có tính chuyện lấy nhau không, nó ráng chờ hai ông bà công khai tuyên bố việc này trước mọi người. Jan tỏ ra lạnh nhạt với gã, còn Louise tỏ thái độ ngạo mạn, thờ ơ. Tất cả mọi người có mặt đều tự nhiên chỉ có Julie có vẻ ngại ngùng. Cô vốn luôn tỏ ra vô tư, dửng dưng nên mọi người ưa thích. Julie có cuộc sống gia đình êm ấm, con ngoan, biết yêu thương cha mẹ, dù ông ta hay tỏ thái độ xúc phạm người khác, Paul vẫn phê phán gắt gao, Julie cho rằng anh mình ghen tỵ. Paul tỏ ra hòa nhã hơn, nhút nhát quá và dầu đẹp trai, cũng chưa có được cái nhìn thu hút như cha nó. Paul đang ngồi tại phòng khách, anh tỏ ra bực tức, cả hai vợ chồng nhìn nhau hiềm nghi. Cuộc hàn huyên tại bữa cơm chiều lại hóa ra căng thẳng khiến ăn mất ngon, cố nhiên là Amanda đang gặp rắc rối. Gã Jack cố cứu vãn tình thế, trổ tài ăn nói, xoa dịu khỏa lấp việc xích mích, lời qua tiếng lại, nhưng rồi chẳng khác nào gã đang kéo lê vật nặng sang một bên. Đến món tráng miệng, gã rót rượu champagne đảo mắt nhìn khắp gian phòng, gã và Amanda cho hay có đôi điều cần nói ngay tối hôm nay. Louise nói lớn tiếng hơn cả: “Ô lạy Chúa, tôi không thể tin được”. “Sao cô không đợi lát nữa sẽ nói sau?”, gã Jack nói với cô giọng nhỏ nhẹ thế mà cô cứ nhìn theo gã hằn học. Cô có ưa ông ta bao giờ đâu, cả mẹ cũng thế, cô thấy cần phải nhắc nhở mẹ ngay lúc này. “Mẹ cô và tôi”, gã liếc nhìn Jan và Louise rồi đến lượt Paul, rồi Julie. “Mẹ Amanda và ta thỉnh thoảng có gặp nhau. Đôi bên tâm đầu ý hợp, không gì hơn, ta muốn các con hiểu hai ta xứng đôi, ta biết rõ”, gã cười nhìn người đàn bà mang lại niềm vui sướng cho mình hơn hai tháng qua, “các con sẽ chung vui với ta”. “Ông chớ nói”, giọng Louise có vẻ chua cay, Amanda nhìn hai người sững sờ, “thật buồn cười. Ông mời chúng tôi đến chỉ để nói có thế? Là chuyện ăn nằm giữa hai người, chúng tôi đến đây chúc mừng chuyện đó sao? Khủng khiếp thật đấy chứ!”. “Con ăn nói như thế sao, Louise?” Amanda gằn giọng. “Ăn nói như thế không phải đạo”. Nàng nhìn gã Jack tỏ vẻ có lỗi, rồi quay sang con gái. “Con thấy việc này không đúng”, Louise tỏ thái độ công khai giận dữ, “thật quá quắt, mời người ta đến nhà cha người ta, để nói chuyện yêu đương nhì nhằng thế sao được, Lạy Chúa tôi, mẹ vẫn còn giữ một chút ý tứ của đàn bà chứ. Cha con thì sao?” “Cha của con?”, Amanda nhìn thẳng vào mặt con. “Mẹ thương cha con vô cùng, con biết rõ. Cha nay không còn nữa, con ạ. Đau thương này không của riêng ai, mẹ càng đau khổ hơn. Năm qua đã có những lúc mẹ tưởng chừng như bỏ cuộc, kết liễu đời mình cho xong vì sống thiếu vắng cha con. Nhưng rồi mẹ nghĩ mình phải lập lại cuộc đời, ông Jack với mẹ thật tuyệt vời”. Nàng nhoài người về phía trước dang tay liếc nhìn rồi nắm lấy tay gã. Gã cảm thấy bối rối, lúng túng. “Louise này, ông Jack là một người đàn ông khiêm tốn, là niềm hạnh phúc của mẹ”. “Thế sao mẹ không hề cho tụi con hay biết gì về chuyện giao du đó, chuyện xảy ra từ bao lâu rồi? Có phải trước lúc ba qua đời? Thời gian đó mẹ đã có quan hệ với ông ta rồi chăng?” “Này Louise, sao con lại ăn nói như thế. Con nên hiểu chuyện không phải như thế đâu. Mẹ gặp ông Jack khi Jan và mẹ đến dự buổi tiệc ở cửa hiệu Julie’s”. “Ôi lạy Chúa tôi... Làm sao con tin được chuyện đó...”. Thấy vợ bật khóc, Paul chán nản, giận dữ nhìn về phía cha. Jerry, chồng của Louise nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn, thà rằng đừng đến đây còn hơn. Không phải chuyện của mình. “Chúng ta giữ bình tĩnh chốc lát không được hay sao, chỗ người lớn cả, có phải thế không?” Đó là tiếng nói hòa giải của Julie, Amanda bất chợt cảm phục nó dù ít khi được hiểu về Julie. “Đúng là một sáng kiến hay”, gã Jack phát biểu tranh thủ nói lúc mọi người ổn định lại trật tự, “ta uống chút đỉnh champagne cái đã. Gã tự tay rót rượu mời mọi người, tất cả đều ngồi lại tại chỗ im lặng. Gã nâng ly về phía Amanda “Chúc mừng em, cám ơn bữa cơm chiều nay”. Nước mắt nàng lưng tròng, không ai đến cụng ly mừng hai người. “Mẹ và ông ta định chừng nào lấy nhau”. Louise nhìn hai người, công khai tỏ thái độ tức giận sôi sục. Gã Jack trả lời thay: “Hai ta không định lấy nhau. Cũng chẳng cần phải lấy nhau. Ta không còn trẻ như con. Cũng không còn khả năng sinh đẻ nữa. Ta có thể sống êm đẹp không cần phải cưới xin”. Julie chỉ mỉm cười, cô hiểu rõ ông, ông ghét nói đến chuyện hôn nhân. “Không có ai phải tốn đồng xu nào cả, nếu vì lẽ đó khiến cho cô phải bận tâm”. Gã nói vẻ bực mình lắm, Amanda nghe được câu chuyện. “Chẳng có ai thiệt thòi. Cái mà có được là hạnh phúc người làm cha làm mẹ. Ta yêu thương các con, ta muốn san sẻ hạnh phúc ta có được. Chẳng có đòi hỏi chi cho lớn, muốn là các con chia sẻ hạnh phúc đó, trân trọng nó. Gã tỏ vẻ tức giận trước thái độ của mọi người đều như một. “Mẹ định làm chuyện đó được sao?”, Jan hỏi mẹ nước mắt rơi lã chã. “Con căm ghét ông ta phải không?”, Amanda nói xong nhìn gã Jack, gã cười đáp lại, nắm lấy tay nàng. “Ta không nghĩ như con đâu, Jan. Ta và mẹ con đều quan tâm đến hạnh phúc của con và Paul. Ta vẫn nhắc đến các con luôn... vì thế nên ta thấy cần phải nói cho con biết rõ.” “Phải đấy, ông và mẹ tôi thật đáng chán và tệ lắm”, Louise cất tiếng nói rồi đứng dậy khỏi bàn. “Ông cứ cho là mọi người sẽ che giấu giùm ông việc đó, chỉ có trời biết! Cha tôi mới qua đời vừa đầy năm, chắc là mẹ hiền không thể nán chờ để được mời mọc yến tiệc này nọ”. “Louise này”, Amanda tức giận đứng phắt dậy. “Con phải hiểu cho mẹ đau khổ chừng nào, các con có lo lắng cho mẹ không?” “Thật tình tụi con chẳng biết gì mấy việc của mẹ khi đã bình thường trở lại”, Louise nói bóng gió mỉa mai, nhìn vào mặt chồng gần sát bên, “Quả là một buổi chiều đáng ghi nhớ, xin cầu chúc đôi bạn tình vui hưởng hạnh phúc”. Nói xong, cô bước vội ra cửa với tay cầm lấy chiếc áo jacket, đóng sầm cửa lại, Jan òa khóc sướt mướt, Paul ôm chặt vợ. “Mẹ van con, Jan”, Amanda nói giọng buồn bã. Buổi tối hôm đó thật là kinh hoàng với mọi người, khổ sở nhất là hai người, gã Jack và nàng. “Mẹ ơi, mẹ làm sao ra nông nỗi như thế? Mẹ nghĩ sao khi nói ra cho tụi con hay việc đó. Mẹ hiểu tụi con khó xử biết mấy. Tụi con chẳng muốn biết việc đó làm gì.” “Tại sao lại không?” gã Jack hỏi vặn lại rất tự nhiên. “Phải để cho mẹ các con san sẻ hạnh phúc đó chứ. Các con cầu cho mẹ được hạnh phúc đấy chứ?”. Gã nói có lý khiến Jan nhìn gã, cầm nước mắt lại. “Mẹ không thể sống yên thân một mình được hay sao? Mẹ không thể nhớ đến cha con được hay sao?”. “Vì con còn trẻ, xốc nổi, và đẹp nữa, Jan ạ. Sao mẹ phải ở vậy? Nếu chẳng may đi là hoàn cảnh xảy đến cho thằng Paul thì con cũng tính ở vậy?”. “Chuyện đó khác.” “Sao lại khác được, bởi vì con còn trẻ hơn ta. Những người cùng tuổi như ta ai cũng muốn sống có đôi lứa, có hạnh phúc, có tình thương...” “Đó không phải là chuyện yêu đương”. Paul buồn bã nói. “Tụi con đều hiểu rõ việc của ba. Ba thấy có đúng không?” “Con cũng chưa hiểu hết đâu, đừng có tưởng con ạ”. “Con mừng cho ba”, Julie chậm rãi nói, vòng ra bên kia bàn, đến hôn cha, Amanda ngỏ lời cám ơn, nước mắt ràn rụa. Chỉ còn một Julie biết sống tử tế. Mấy người kia ai cũng khó chịu. “Ta ân hận vì việc đó thật khó xử”, Amanda chậm rãi nói, lấy khăn chậm nước mắt. Nàng có thể khóc bất chợt lúc nào, cố dằn xuống mà không cầm được nước mắt. “Ta không muốn làm phiền các con, nhưng buộc lòng phải nói hết. Ta không muốn che giấu việc này”. Nàng nhìn Jan và lúc này nàng nhớ ra Paul đang liên tưởng đến một chuyện khủng khiếp sáng ngày đầu năm Tết dương lịch. Một người lạ đang có mặt tại nhà. Người đó là cha của Paul. Nàng nhắm mắt lại rùng mình khiếp sợ. “Ta mong các con sẽ quen dần”, gã Jack chậm rãi nói, Paul thì thầm riêng với Jan, hai vợ chồng đứng dậy rời khỏi bàn khoác chiếc áo choàng. “Tụi con xin phép về”, Jan vừa nói vừa trông như đứa trẻ cáu giận đứng ở thềm cửa. Đó là hình ảnh lúc xưa nó còn nhỏ lên năm tuổi dễ dỗi hờn. “Ta thương con”, Amanda nói khó khăn lắm mới đứng dậy khỏi bàn được, không kịp giữ con lại. Cánh cửa vừa khép nhẹ, rồi đến lượt vợ chồng Julie đứng dậy, đi vòng qua chỗ Jack, Julie là đứa con dễ thương, khuôn mặt giống cha. “Con lấy làm tiếc, ba ạ. Mấy người đó khó tính”. “Phải đấy”, gã liếc nhìn Amanda. Nàng biết trước việc này khó nói với bọn trẻ, nhưng cả hai người không ngờ bị đối xử tệ như thế. “Bọn trẻ sẽ quên đi. Một phần cũng do kích động khi biết được một người đàn ông khác thay vào chỗ của người cha đã khuất”, nghe nói đến đó Julie mỉm cười, “và khó mà tin được hai người vui đùa... và rồi ân ái với nhau.” Cô thẹn đỏ mặt, “Những người như ba không câu nệ nguyên tắc, đâu phải là người bình thường”, cô nói ra điều đó khôn ngoan, gã nhìn con hãnh diện lắm. Nó là một phụ nữ trẻ bản lĩnh theo cách nói hiện nay, mấy đứa kia không có được tầm nhìn bao quát như nó. “Đối với chúng nó như thế quá đủ rồi. Con nói đúng”. Gã liếc nhìn Amanda, “lẽ ra không nên cho bọn chúng nó hay”. “Ta đã xử sự đúng”, Amanda nói ra điều này khiến gã Jack ngạc nhiên. Nàng đứng dậy khỏi bàn đến gần bên gã, có cả hai vợ chồng Julie. “Ta đã xử sự đúng, nếu bọn trẻ không thuận theo hoặc tìm cách đối phó, thì đó không phải chuyện ta phải quan tâm. Ta còn phải lo việc khác nữa ngoài trách nhiệm là bậc cha mẹ. Điều khiến ta khó chịu là thói ích kỷ của bọn trẻ, ta không đánh đổi cuộc sống của ta vì chúng. Chẳng phải ta không ở đây vì yêu thương chúng, còn giả sử chúng không ở đây bởi tại ta thì chúng chỉ thiệt thòi”. Julie đến gần ôm choàng lấy Amanda, cô khóc sướt mướt, thấy xót thương cho nàng. Buổi tối qua đi thật đáng chán làm sao. “Anh lấy làm tiếc, cưng ạ. Thật là một lũ vô tích sự”, gã vừa nói vừa mỉm cười. Gã phát cáu vì bọn trẻ công kích nàng. “Mấy đứa con anh thì ngoan, ít ra như là con Julie. Còn lũ trẻ nhà em khó coi quá”. “Bọn trẻ nhớ cha. Chúng nó không nghĩ đến chuyện em cần chọn lựa cho mình cuộc sống với một người khác. Chuyện cũng đơn giản thôi. Chuyện đó anh không màng đến. Hiểu quá rồi. Anh chỉ giận cách bọn trẻ xử sự với mẹ chúng. Mọi chuyện sẽ đâu vào đó”. “Được lắm”. Nàng cảm thấy chưa an tâm, dù sao cũng chẳng ân hận vì những điều bọn trẻ đã lỡ xử sự như vừa qua. Nó càng khiến nàng gần gũi với gã Jack hơn, sau khi dọn dẹp xong, dọn rửa chén bát, hai người lại đến vùng Malibu nghỉ đêm tại đó. Nàng thấy khó chịu ở lại nhà mình. Nàng thích ở lại nhà gã Jack, giường nệm rộng rãi, được ngả trong vòng tay gã, cố quên đi những chuyện vừa qua. Đến tối, lúc nằm trên giường, nàng vẫn còn buồn. Gã ôm nàng trong vòng tay, hai người nói chuyện một hồi lâu, gã muốn làm điều gì đó xoa dịu tình thế. “Để cho bọn trẻ có thời gian suy nghĩ, cưng ạ. Ở tuổi của chúng phải xem đó như là một bước ngoặt quyết định”. “Bọn chúng vui vẻ. Sao mình dại gì không vui?” “Vì em làm mẹ. Em còn nhớ những điều con Julie nói, làm cha mẹ đến độ tuổi này như chúng mình đây không nên ăn nằm với nhau nữa. Đó là do ý trời không muốn. Bọn trẻ cho đó là điều tồi tệ”. “Bọn chúng chỉ có hiểu được bằng ấy... Có ngờ đâu càng già càng mặn nồng hơn khi ta còn trẻ”. “Ôi giời!... chớ có nói sàm, giữ mồm giữ miệng” gã bật nói, ôm hôn nàng thắm thiết, chẳng mấy chốc nàng cảm thấy toàn thân rạo rực, gã càng thèm muốn hơn, nàng hối thúc gã. Chàng và nàng ân ái vội vã, trong bóng đêm gã chợt nghe được tiếng cười khúc khích. “Em cười gì thế?”. Gã hài lòng thấy nàng vui vẻ hơn. “Nhớ lại buổi sáng ngày Tết dương lịch, Jan trông thấy mẹ nó trần truồng, đứng ở trước cửa, em không cho nó vô nhà. Nó gặp phải một cơn khủng hoảng, em nghĩ mình thật có tội”. “Em vẫn tuyệt vời đối với anh... ‘Tội lỗi’ không phải là dành cho em”. Thật sự ngày hôm ấy nàng cảm thấy mình có tọi, gã hiểu được điều đó. Nàng cảm thấy lo sợ. “Thế nào rồi mình cũng phải gặp lại bọn nó”, nàng nói trong cơn ngái ngủ, ngả mình về phía gã đang ôm hôn nàng. “Ý kiến hay đấy! Ta sẽ mời bọn trẻ đến nhà ăn cơm tối rồi nói chuyện sau”. “Hừm... tuyệt lắm... anh mang rượu champagne đến ngay...” Nàng đã ngủ thiếp trong vòng tay gã hồi lâu, gã nhìn nàng mỉm cười. Dẫu nàng cũng chỉ là đàn bà thôi, gã không thể đổi nàng lấy một thứ gì khác hơn trên đời này, mặc kệ bọn trẻ cứ nói gì chăng nữa, có oán ghét gì chăng nữa, gã quyết giữ lấy nàng bằng bất cứ giá nào.