There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 24
Cập nhật: 2024-10-26 21:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ai tháng rồi mà chúng ta vẫn chưa có tin tức gì,” Donovan Kelly lên tiếng. Cơn thịnh nộ choáng hết tâm trí anh. Anh chỉ muốn tự tay phá huỷ phòng quân sự mới xây dựng này thôi. Mấy anh em của anh trông cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Sam Kelly đang khom người trên chiếc bàn đặt bản đồ.
Những đinh ghim trên đó đánh dấu tất cả những nơi mà KGI đã đến để tìm kiếm tung tích của Nathan. Garrett đứng kế bên còn Ethan đứng phía bên kia, xoa gáy khi nhìn xuống tấm bản đồ một cách thất vọng. Tất cả họ đều mệt mỏi. Nguồn thông tin quá ít ỏi. Họ đã xa gia đình, vợ và cô con gái của Sam quá lâu rồi.
Việc Nathan biến mất ảnh hưởng không tốt đến tất cả mọi người, nhưng chẳng ai từ bỏ cho đến khi tìm thấy và đưa Nathan về nhà. “Vớ vẩn thật!” Donovan nói tiếp. “Đừng có nói với em là bọn họ vẫn đang làm mọi thứ để tìm kiếm Nathan nữa.” Sam giơ tay lên ngăn lời anh rồi lại đặt tay xuống bàn.
Donovan nín thinh nhưng vẫn giận sôi lên. Anh xoay người đi về phía cửa sổ trông ra khu nhà của gia đình Kelly. Việc xây dựng đang được tiếp tục tiến hành. Nhìn từ xa, cây cối rậm rạp vẫn còn mọc đầy trên mảnh đất của anh. Làm thế quái nào anh có thể nghĩ đến một căn nhà trong khi em trai mình vẫn chưa rõ tung tích? Sao ai đó trong số họ có thể nghĩ đến điều gì khác cơ chứ? Mọi việc trong gia đình Kelly đều bị hoãn lại.
Garrett và Sarah sẽ không kết hôn cho đến khi có tin tức gì đó của Nathan. Chẳng có lý do gì để tổ chức lễ cưới khi vẫn còn thiếu vắng một thành viên trong gia đình. Các đội KGI đã tìm kiếm Nathan đến bốn lần, trong đó hai lần đầu không được chú Sam[1] cho phép. Họ chẳng thèm bận tâm đến điều đó.
Resnick cứ lưỡng lự, không muốn dính líu vào vấn đề phứt tạp giữa một tổ chức giải cứu cá nhân và tổ chức hợp pháp của Mỹ. Đó là chưa đề cập đến hậu quả khi KGI trừng trị kẻ dám giam giữ em trai họ. [1. Nguyên văn: Uncle Sam. Lấy những từ đầu của United States of America (Un Sam – chú Sam) là một từ nhân cách hoá quốc gia chỉ nước Mỹ và đôi khi cụ thể hơn là chỉ Chính phủ Mỹ, được sử dụng lần đầu tiên trong chiến tranh năm 1812.
] Khi nhận được sự cho phép chính thức thì KGI đã tiến hành cuộc truy tìm thứ ba ở Trung Đông. Tuy Chú Sam chưa có ý định trừng phạt, nhưng họ đoán chắc là sẽ không nhận được bất cứ hỗ trợ nào. “Các cậu sẽ không được trợ giúp đâu,” Resnick đã tuyên bố dứt khoát như vậy.
Ừ, có gì mới mẻ lắm sao? Donovan không nghĩ Resnick hoàn toàn là một tên khốn. Ông ta chẳng thể can thiệp vào vấn đề này. Không như lúc xưa, Chính phủ luôn có một khoản viện trợ riêng cho một vài nhiệm vụ của KGI. Lần này chẳng hề có lệnh truy nã khẩn cấp của CIA. Không có tên tội phạm hay lời đe doạ nào ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.
Chỉ có cậu em trai mất tích của anh thôi. Và anh không định trông đợi người khác đi giải cứu nó đâu. Joe vẫn còn nằm bẹp trên giường và tức điên lên vì không thể đi tìm đứa em song sinh chưa rõ tung tích của mình. Thậm chí nó cũng chưa được chính thức xuất ngũ. Cho nên dù có đủ sức khoẻ để đi hay không, Chú Sam vẫn được quyền kiểm soát nó.
Điều ấy có nghĩa là thằng bé chẳng ngần ngại khiến các anh trai tức điên về chuyện cho nó tham gia giải cứu Nathan. Nhưng giá mà họ biết tìm Nathan ở đâu. “Van, chú đưa ảnh chụp vệ tinh mới nhất cho anh nào. Có thể chúng ta sẽ may mắn thấy được chuyển động gì đó,” Garrett nói.
Donovan quay lại chỗ máy tính Hoss rồi cúi người truy xuất bản đồ. Họ chỉ mới trở về được vài ngày. Họ không thể ở mãi tại Afghanistan. Việc đó quá mạo hiểm. Họ cứ phải lén lút ra vào để trinh sát. Nhưng anh vẫn muốn trở lại vì Nathan còn ở đấy. Và nó cần bọn anh. Anh in bản đồ ra để họ có thể so sánh với hình ảnh được chụp gần đây.
Lúc chuẩn bị rời đi, anh chợt nhìn thấy thông báo có email mới xuất hiện ở dưới góc trái màn hình. Anh nhấp chuột rồi cau mày khi nhìn địa chỉ người gửi. Không phải người quen và rõ ràng là dạng địa chỉ Hotmail giả thường được coi như thư rác. Rồi anh nhìn xuống lời nhắn tồi cứng đờ người.
Nathan bảo anh hãy nói chuyện với Joe. Anh ấy ở cách toạ độ cuối không xa. Anh ấy nói nơi đó là thung lũng Korengal. Nathan cần sự giúp đỡ của các anh. Anh ấy không còn gắng gượng được lâu nữa đâu. Chỉ có vậy thôi à? Chúa nhân từ, Donovan bất lực tức giận nhìn lời nhắn mơ hồ kia.
Hỏi Joe sao? Làm như bọn họ chưa chất vấn Joe hết nước hết cái hay nó chưa kể đủ những gì mình biết vậy. “Chết tiệt!” Có phải đây là cảm giác của Ethan khi nhận được tin về vợ mình hay không? Làm thế nào anh có thể tin lời nhắn mơ hồ này? Nhưng vì sao không thể chứ? Nhất là khi thông tin về Rachel đã dẫn họ đến chỗ con bé? “Sao thế, Van?” Sam hỏi.
Donovan từ từ xoay người đối mặt với anh em mình. “Mọi người nên xem cái này đi.” ~*~ Nathan nằm trong bóng tối, quyết tâm nghỉ ngơi nhưng từng múi cơ trên người đều căng cứng. Mấy giờ qua, đau đớn đã trở lại nhưng anh vẫn thinh lặng, không muốn cất tiếng gọi Shea. Thậm chí anh cũng không cho phép mình nghĩ đến điều ấy nữa.
Việc này thật đau khổ vì anh muốn cô hiện diện trong tâm trí mình. Anh cần sự trấn an của người khác. Anh khát khao nguồn an ủi chỉ có cô mới có thể mang lại. Nhưng anh không muốn cô lấy đi đau đớn của mình để lại phải hứng chịu nó. Vì thế anh nằm đó chịu đựng nỗi thống khổ cả thể xác lẫn tinh thần.
Ý nghĩ, trốn thoát, trả thù, căm ghét và tuyệt vọng chiếm hết tâm trí anh nhưng phần lớn là suy nghĩ chạy trốn. Anh nhắm mắt lại và tưởng tượng mình trở về nhà, cùng uống bia với các anh trai bên hồ. Anh nhớ đến tài nấu nướng của mẹ, sự hiện diện thường xuyên của cha, nụ cười ngọt ngào của chị Rachel, thậm chí cả miệng lưỡi láu lỉnh của Rusty nữa.
Liệu anh còn được gặp lại họ không? Anh không thể chịu nổi khi nghĩ gia đình mình đang đau đớn. Hết sự việc chị Rachel bị giam giữ đến chuyện mẹ bị bắt cóc, họ đã chịu đựng quá nhiều rồi. Họ còn có thể tiếp nhận bao nhiêu đau đớn nữa đây? Nathan lắc đầu. Điều đó không quan trọng vì gia đình Kelly có niềm tin rất vững vàng.
Anh lại lo cho sự tỉnh táo của mình hơn. Nếu được trở về nhà, liệu anh sẽ thay đổi đến mức nào? Anh sẽ được trở về nhà, Nathan. Anh phải tin điều đó. Nathan bật dậy, tim đập điên cuồng. Cảm giác nhẹ nhõm làm anh trở nên yếu ớt. Hai bàn tay và đầu gối anh đều run rẩy.
Cô ấy quay lại rồi. Tôi đã gửi email cho anh trai anh. Mặc dù thông tin không nhiều lắm. Anh nghĩ được thêm điều gì đó có thể giúp họ mau chóng xác định vị trí của anh không? Nathan gập người, vòng tay quanh chân và tựa cằm lên đầu gối. Anh ghét niềm hy vọng xốn xang tận sâu bên trong, cứ như hòn than vẫn còn lưu lại chút nhiệt trong ngọn lửa sắp tàn.
Nathan, hãy nói chuyện với tôi. Anh không thể tuyệt vọng như thế. Anh sẽ không thể tiếp tục sống mà thiếu hy vọng. Giờ nếu từ bỏ thì việc các anh trai tìm ra anh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Hãy nói với họ… Chết tiệt, tôi không biết! Tôi không biết khi nào mình nhìn mới nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Tôi bị nhốt trong nơi quái quỷ này, còn khi không ở đây, bọn chúng sẽ tra khảo tôi trong căn phòng ẩm mốc hôi hám nào đó. Hầu hết thời gian tôi bị mất phương hướng không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo. Bỗng một thứ gì đó đột nhiện xuất hiện trong đầu Nathan. Anh nhắm mắt giây lát để nhớ lại cảnh bọn chúng giết Taylor.
Tôi đang bị giam trong một cái hang. Rồi niềm hy vọng được ấp ủ thoáng qua của anh chợt tan biến. Họ sẽ không bao giờ tìm thấy tôi ở đây đâu. Vùng núi này có rất nhiều hang động Vậy anh phải tìm cách chạy trốn. Nathan cố cất tiếng cười nhưng âm thanh bật ra chỉ là tiếng khàn khàn khó nghe.
Cô nói nghe dễ dàng quá. Cô nghĩ tôi chưa từng tìm cách chạy trốn sao? Tôi đã cố! Có Chúa biết, tôi đã cố làm điều đó. Trước đây anh chưa gặp tôi thôi. Lời nói cương quyết của cô làm dòng suy nghĩ tiếc nuối của anh đột ngột dừng lại. Ngoài khả năng nói chuyện tâm linh và nghe thấy suy nghĩ của tôi, cô còn có năng lực khác sao? Đáng tiếc là không.
Nhưng chúng ta sẽ xoay sở với những gì mình có. Tôi đang cư xử như một kẻ ngu ngốc ấy. Cô đã lấy đi đau đớn của tôi và đó đâu phải việc vặt vãnh. Tôi không biết cô làm điều ấy thế nào và vì sao cô lại làm vậy, nhưng tôi hết sức cảm kích. Tôi nghĩ mình vẫn chưa nói lời cảm ơn cô.
Giờ anh đang chịu đau đớn mà. Câu phủ nhận nằm ngay đầu lưỡi anh nhưng rồi anh nhận ra thật ngu ngốc khi phủ nhận điều cô đã biết. Trước khi anh có thể trả lời, hơi ấm chợt lan toả khắp người, sâu đến tận đáy lòng. Thậm chí anh không thể miêu tả cảm giác thoải mái đang trượt sâu vào trái tim và tâm trí mình.
Anh muốn bảo cô ngừng lại và không muốn cô chịu đau đớn thay cho mình nữa, nhưng rồi lại bị lấn áp và gần như choáng váng bởi sự khuây khoả tràn ngập tức khắc đó. Rồi anh nhận ra Shea nằm co lại, vòng tay quanh người, và tiếng rên khẽ của cô lọt vào tâm trí anh. Không hề nghĩ xem điều này xảy ra thế nào, anh chỉ vươn tay ra, tưởng tượng đang ôm lấy cô và mang đến sự thoải mái mà cô đã hào phóng trao cho mình.
Shea bỗng bất động, cảnh giác đề phòng. Rồi như thể nhận ra ai là người đang ôm mình, cô mới thả lỏng. Ngay lập tức, cảm giác và mùi hương của cô tấn công Nathan. Hương thơm của cô xộc vào mũi anh, lôi cuốn một cách tự nhiên, trái ngược với mùi mồ hôi, máu và chết chóc.
Cảm giác ôm cô tuyệt đến nỗi khiến anh nhắm mắt lại và mường tượng mình đang ở một nơi cách xa thực tại. Cô ấm dần trong vòng tay anh, mặc dù vẫn còn run rẩy do ảnh hưởng từ việc lấy đi đau đớn kia. Mái tóc mềm mại của cô chạm vào gò má anh. Anh cọ xát lên xuống, cảm nhận những sợi tóc cù vào mũi mình.
Anh nhanh chóng hít lấy mùi dầu gội của cô. Hương kim ngân thoảng qua lỗ mũi nhắc anh nhớ đến mùa hè ở Tennessee. Kể tôi nghe về cô đi. Cô đã nói là mình đang gặp rắc rối. Shea căng thẳng, và anh bỗng sợ hãi vì nghĩ cô sẽ bỏ đi. Mối liên kết giữa cả hai đã trở thành điều quan trong nhất trong sự tồn tại của anh.
Hãy nói bất cứ điều gì, anh vội sửa lại. Chỉ cần trò chuyện với tôi thôi. Cô là ai? Làm thế nào cô có khả năng nói chuyện, lấy đi đau đớn và nghe những suy nghĩ của tôi? Cô khẽ cười. Anh không đòi hỏi nhiều nhỉ. Chúng ta có thể nói bất cứ chuyện gì. Tôi ghét sự yên tĩnh lắm.
Nathan chợt cảm thấy một luồng khí nhẹ phả vào cổ anh khi cô thở dài. Tôi không biết làm thế nào và vì sao mình lại có những khả năng này. Tôi đã có nó từ rất lâu rồi. Mẹ luôn biết tôi khác biệt hay đó là do bà nói thế. Khi tôi mới chập chững biết đi, bà đang kể chuyện cho tôi nghe trong lúc làm bếp thì bị bỏng.
Bà hét lên và tôi tóm lấy tay bà vì chỉ muốn lấy đi đau đớn. Mẹ nói tôi khóc suốt khoảng thời gian đó, và khi bà rút tay ra thì một vết bỏng hiện trên lòng bàn tay tôi. Bà nói cơn đau của mình hoàn toàn biến mất nhưng cả hai mẹ con đều có một vết phồng rộp. Nathan hoàn toàn nín lặng khi vật lộn với những gì cô vừa kể.
Nỗi khiếp sợ đang tụ lại trong ruột gan anh. Cô nói rằng khi lấy đi đau đớn của tôi thì thực ra cô cũng nhận những thương tích đó sao? Cô thinh lặng giây lát. Nói cho tôi biết đi, anh giận dữ nói. Anh muốn tôi nói gì, Nathan? Đúng, tôi lấy đi đau đớn lẫn những vết thương nhưng đấy chỉ là tạm thời thôi.
Chúng không lưu lại lâu như những thương tích của anh và thường bắt đầu biến mất sau vài giờ. Chết tiệt, tôi không muốn cô làm việc này nữa. Đó là lựa chọn của tôi. Tại sao? Tại sao chứ? Cô không hề quen biết tôi. Tôi có thể là một kẻ xấu xa. Vì sao cô lại mạo hiểm làm những điều này cho tôi? Bởi vì anh cần tôi.
Bởi vì anh cần cô. Anh không thể nào tiếp nhận lời giải thích này. Nó quá đơn giản nhưng khó hiểu. Người ta sẵn sàng giúp đỡ ai đó vì họ cần điều đó sao? Việc này không giống như giúp một đứa trẻ chết đói hay cho tiền một kẻ vô gia cư. Cô nhận lấy nỗi đau khó tưởng, vì nghĩ anh không thể nào chịu đựng lâu hơn nữa.
Anh đã suýt từ bỏ. Tôi ở trong đầu anh, Nathan à. Tôi biết anh đang nghĩ gì, cảm thấy gì. Điều đó làm tan nát tim tôi. Tôi không thể không giúp anh. Sự hổ thẹn lướt qua ngực Nathan. Anh thấy có lỗi vì mình đã yếu đuối đến mức thoáng có ý nghĩ từ bỏ. Cũng vì thế, cô đã phải nhận lấy nhiều đau đớn hơn.
Nhưng liệu anh có thể sống nếu thiếu cô hay không? Nathan biết câu trả lời. Anh lo lắng mình sẽ quá dựa dẫm vào người phụ nữ xa lạ, chỉ như lời thì thầm trong đêm này. Vì khi mối liên kết được hình thành, anh sẽ hoá điên nếu nó bị cắt đứt. Không có gì phải xấu hổ vì cần ai đó cả, cô khẽ nói.
Anh xem xét lời nói của cô trong giây lát. Không, tôi không nghĩ thế. Anh chỉ cần gắng gượng cho đến lúc các anh trai của mình đến. Tôi biết anh mong được gặp họ cũng như đặt lòng tin tuyệt đối vào họ ra sao. Cứ tiếp tục nghĩ như thế và anh sẽ sớm trở về nhà thôi. Cô chính là một phép màu thật sự, Shea ạ.
Tôi không biết mình có thể đã làm gì nếu như cô không nói chuyện với tôi. Anh đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Cô đặt niềm tin vào tôi còn nhiều hơn cả bản thân tôi nữa. Tôi biết anh là ai và bản chất của anh là gì, Nathan à. Anh không thể nào che dấu điều đó. Một người yếu đuối hơn có lẽ đã từ bỏ rồi.
Nhưng anh lại không làm thế. Lời nói cương quyết của cô tràn ngập trong anh. Niềm tin của cô làm anh cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi. Nó làm anh muốn trở thành người đàn ông trong suy nghĩ của cô. Anh phải trốn khỏi nơi đó. Tôi sẽ ở bên anh suốt chặng đường. Chúng ta chỉ phải chờ thời điểm thích hợp thôi.
Hai ta có thể làm được điều này mà. Có lẽ do cách nói của cô mang đầy sức thuyết phục, hoặc do cách dùng từ chúng ta như thể họ là đồng đội vậy. Lời hứa không bao giờ bỏ rơi ấy khích lệ anh. Kể từ lúc bị bắt, anh chưa bao giờ có thể tự cổ vũ mình như thế. Bất kể cô là thực hay ảo, anh đều tạ ơn Chúa đã phái cô đến.
Cô chính là thiên thần bản mệnh của anh trong chốn địa ngục này. ~*~ Shea rời khỏi vòng tay thoải mái của Nathan khi không thể duy trì mối liên kết giữa cả hai nữa. Cơ thể cô vẫn run rẩy vì đau đớn còn sót lại nhưng những vết thương trên người đã biến mất. Cô loạng choạng bước vào phòng tắm, điều chỉnh độ nóng của dòng nước rồi đứng dưới vòi sen, áp trán vào nền đá áp tường lạnh lẽo.
Cô đang làm cái quái gì thế này? Cô không thể yếu ớt như vậy. Chỉ việc duy trì mối liên kết quá lâu đã đủ mệt nhoài, nhưng chính đau đớn mới rút cạn sức lực của cô. Ngộ nhỡ bọn chúng tìm ra cô thì sao? Liệu cô có đủ sức để chạy trốn hay không? Nhưng cô sẽ không bội ước với anh.
Cô không thể nào chịu được ý nghĩ anh không thể trở về với gia đình nữa. Giải pháp thượng sách duy nhất của cô đó là chạy trốn. Nếu thường xuyên chuyển chỗ, cô sẽ giảm bớt rủi ro bị bắt vào thời điểm dễ bị tấn công nhất. Shea suýt nữa thì bắt liên lạc với Grace.
Cô cắn môi để ngăn không gọi tên chị gái. Tim cô đập dữ dội cho đến khi đau đớn tràn lên cổ họng rồi đến quai hàm. “Em nhớ chị,” cô thì thầm. Có thể đó là lý do cô đã bắt chuyện với Nathan. Cả hai đều cô độc và tuyệt vọng. Có thể do nhìn thấy anh ở trong hoàn cảnh còn tồi tệ hơn mình nên cô không thể nào quay lưng lại ngay cả khi đó là điều nên làm.
Khi tắm xong, Shea mặc quần áo rồi xách túi đồ chưa hề được mở ra. Cô rời khỏi phòng khách sạn và rùng mình khi không khí lạnh nơi vùng núi lướt xuyên qua chiếc áo phông. Cô đã tự đấu tranh và quyết định tiếp tục đi về hướng tây. Nhưng cô đã đi khắp nước Mỹ rồi. Bọn người kia có nghĩ cô sẽ quay trở lại lần nữa? Liệu bọn chúng có cho rằng cô sẽ ẩn nấp ở chỗ cũ không? Cô hy vọng điều đó không xảy ra và đây là sự lựa chọn chiến lược đúng đắn.
Cô bước vào trong xe rồi ngồi đó nắm chặt vô lăng trong chốc lát. Cô đã chán ngấy việc chạy trốn, xa cách chị gái và lo lắng cuộc sống của mình sẽ không thể giống như lúc trước lắm rồi. Tất cả sẽ dừng lại ở mức độ nào đây? Rồi khi mối nghi ngờ dai dẳng xuất hiện, hai cánh mũi cô phập phồng vì tức giận.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm