A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ơn 2 tuần sau đó, Dung Nghi luôn luôn có mặt trong phòng Vũ Nam để cùng chàng vui vẻ tình nghĩa vợ chồng. Tuy không chính thức nhưng cả 2 đều hy sinh lo lắng cho nhau không khác gì những cặp vợ chồng son trẻ khác.
Vũ Nam trẻ ra vì hạnh phúc thoải mái cùng người yêu. Dung Nghi tập tính đơn giản dịu hiền cho người yêu vừa ý. Vũ Nam rất hài lòng về người yêu mình. Mộng Nghi đem lại cho chàng giây phút yêu đời không the chán ngán được.
Dung Nghi trong lốt Mộng Nghi, nàng thật sự yêu Vũ Nam và mong có 1 đứa con cũng chàng để tình cảm sẽ bền vững vì có sợi dây ràng buộc giữa 2 bên. Nàng không muốn Vũ Nam thuộc về ai ngoài nàng. Vì mang hòai vọng ấy, nàng tìm mọi cách gần gũi và cho Vũ Nam không có thì giờ để suy tư và có mặt ở nhà nàng trong bất cứ trường hợp nào.
Trong khi đó, Mộng Nghi vò võ 1 mình trong căn phòng cô đơn. Nàng trông Vũ Nam từng ngày, từng giờ lặng lẽ đi quạ Nàng không đè nén được sự nhớ thương nên thổ lộ tình cảm ấy với Đình Nghi voi nét mặt bối rối ngượng ngập:
- Đình Nghi à, em có gặp Vũ Nam thường không?
Đình Nghi nheo mắt:
- Ông ấy đang làm ở bệnh viện em vừa thực tập nè, có gì không?
Mộng Nghi mừng lên mặt:
- Lâu quá, anh ấy không đến thăm chị, nên chị muốn biết vậy thôi?
- Có gì em nhắn cho!
- Em có gặp... em nói chị muốn gặp anh ấy tại nhà mình. Chị muốn cho anh ấy biết 1 tin quan trọng.
Đình Nghi cười:
- Nói luôn để em thông báo cho tiện
- A! Không nói được…em cứ bảo vậy là anh ấy biết ngay.
- Sao chị không đến nhà anh ấy báo tin?
Mộng Nghi ngập ngừng đáp nhỏ:
- Không biết anh ấy còn thương chi không, sợ đến anh phiền. Vả lại, anh Nam không đến tìm chị…chị lại đến ảnh, còn gì giá trị của mình. Có lẽ anh Nam không yêu chị thật lòng, Đình Nghi ạ.
Chàng nhìn chị như dò xét 1 cách chính xác, bởi mắt chị thâm quầng và buồn hơn bao giờ. Đình Nghi thấy chị Ốm đi
…..THIEU TRANG 130 VA 131….
Chàng ra dấu cho Vũ Nam theo chàng ra hành lang nói chuyện:
- Sao 2 tuần nay mày không đến nhà tao?
Vũ Nam nhớ lời dặn của Mộng Nghi, chang khẽ bảo:
- Tao bận. Có gì không?
- Chi Mộng Nghi muốn gặp mày ở nhà tao có chuyện cần.
- Chuyện gì?
- Chị ấy báo cho mày 1 tin quan trọng.
- Nàng bảo với mày thế à?
Vũ Nam bất ngờ vì suốt 2 tuần nay bên nhau nàng có nói gì đâu. Dù vậy, chàng gật đầu:
- Ừ, chiều tan sở tao đến.
Đình Nghi căn dặn:
- Nhớ đến nha, chị ấy trông mày buồn hiu hắt và tội nghiệp lắm.
Vũ Nam cười nhưng hơi thắc mắc nhưng chợt nghĩ. Có lẽ Mộng Nghi sợ Đình Nghi phát hiện sự chăn gối của 2 người quá sớm nên đánh lừa Đình Nghi và gia đình thôi.
Chàng về nhà đã gặp Mộng Nghi tươi mát trong bô đồ xanh nhạt đơn chàng với nụ cười chào đón, nụ hôn đền bù thương nhớ…
Nàng ngồi xuống gỡ từng chiếc vớ cho chàng, như 1 người vợ hiền chăm sóc người chồng sau giờ tan sở. Vũ Nam cười khi nhìn nét nũng nịu trên đôi môi nàng:
- Nè, Mộng Nghi! Em muốn báo tin gì quan trọng mà em nhờ Đình Nghi vào bệnh viện nhắn anh vậy?
Mộng Nghi cúi đầu để giấu hết nét bối rối thoáng ôm lấy đôi mắt nàng:
- Hắn bảo với anh sao?
- Hắn bảo cần gặp anh ở nhà chiều nay, có tin gì quan trọng phải không?
Nàng cười che đậy sự ngượng ngập trên môi.
- Em nhắn hắn để đánh tan sự nghi ngờ của mẹ vậy thôi chứ có tin gì quan trọng đâu. Nhưng mà… anh dẫn em đi khám bệnh viện được không?
Vũ Nam lo lắng:
- Em đau thế nào…cho anh biềt, anh mua thuốc em uống?
Nàng ngập ngừng bảo nhỏ:
- Em nghĩ em…có…thai quá à! Trong mình em khó chịu…hay ói quá.
- Em có thai à?
Vũ Nam sửng sốt, Mộng Nghi giận dỗi:
- Anh sợ hả?
Vũ Nam lắc đầu:
- Không, anh không sợ. Chỉ tội nghiệp em thôi …Nhưng không có gì, anh thưa lại với mẹ, mình làm đám cưới ngaỵ Em đừng lo có hại đến con.
Mộng Nghi buồn dọ ý:
- Hay là em đi kế hoạch để anh khỏi phải lúng túng, lo lắng thái quá.
Vũ Nam đưa tay ngăn cản. Chàng ôm nàng vào lòng vuốt ve:
- Đừng em, đừng làm hại sức khỏe cho em, cho con…Nó là kết quả tình cảm nồng nàn của chúng ta, anh không để em tự hủy con mình khi anh đang làm nghề cứu người, Mộng Nghi à.
Dung Nghi trong lốt Mông Nghi, nở nụ cười trên môi:
- Anh không bỏ em chứ?
- Tại sao lại bỏ? Cứ nghĩ chuyện vớ vẩn
- Anh à! Nếu mai này có chuyện gì không may xảy ra, anh vẫn ở bên em hoài chứ?
Vũ Nam cốc đầu nàng bảo:
- Chuyện gì sẽ xảy rả Em cứ lo lắng những chuyện không đâu.
Với nét mặt lo lắng, Mộng Nghi bảo:
- Nếu mẹ anh không bằng lòng thì sao?
Vũ Nam tròn mắt:
- Mẹ anh mừng khi biết anh quen em. Mẹ muốn cưới ngay nhưng anh bảo vài tuần nữa ra trường sẽ làm lễ đăng quang luôn, em chịu hôn?
Nàng rụt đầu vào ngực anh thỏ thẻ:
- Em sẽ chết nếu anh xa em. Anh nhớ điều tâm niệm đó của em nha.
Vũ Nam cười:
- Xưa em bảo: xa anh, em sẽ bỏ đi biệt tích, cho anh trọn vẹn hạnh phúc bên người vợ mới. Giờ em đòi chết nếu anh phụ em. Tóm lại, em sợ anh bỏ rơi em thôi, phải không?
Nàng nhìn anh đôi mắt tha thiết…giọng thật ấm:
- Anh muốn em sinh con trai hay con gái?
Vũ Nam cười:
- Con trai giống anh, gái giống em, đứa nào cũng được, chúng mình đều thương yêu cạ Em đừng quan tâm đến điều ấy. Anh chỉ mong em khỏe để bảo dưỡng con đến lúc thóat thai thôi.
- Nếu anh chấp nhận và thương yêu nó, em sẽ vì anh mà chăm sóc cho đến khi nó chào đời…trong vòng tay của chúng mình.
Vũ Nam hôn lên đôi má nàng, cả 2 chìm ngập trong yêu thương…ngoài kia trời buông màn đêm xuống từ lâu…nào ai hay biết điều gì sắp xảy đến.
Chiếc xe ngừng ngoài cổng. Đình Nghi bước xuống di nhẹ vào trong. Chàng trở ra nắm tay Mộng Nghi chầm chậm vào nhà:
- Chị bình tĩnh, hắn có trong nhà, hay sạc cho hắn 1 trận. Em ở bên chị.
Mộng Nghi dịu dàng đáp nhỏ:
- Chắc anh ấy bệnh hoặc có chuyện gì quan trọng nên không tiện đến thăm chị đấy thôi. Đừng nặng lời với anh ấy không tốt. Đình Nghi à, em hứa với chị không?
Đình Nghi cằn nhằn:
- Chị lúc nào cũng thế, không dám làm người ta buồn, có gì ôm vào lòng 1 mình chịu. Không biết bao giờ chị mới thay đổi.
à. Một chút chị nói gì, em ngồi kế bên chứng kiến thôi, chịu chưa?
Mộng Nghi cười dễ dãi:
- Em chị giống Dung Nghi quá còn gì...
- Đừng nhắc đến bà ấy! Em không muốn nghe bất cứ gì liên quan đến bà ta. Đến rồi mình vào khỏi gõ cửa nha.
- Em không sợ Vũ Nam cho rằng chị em mình không lịch sự sao?
- Làm gì có chuyện đó. Hắn mà dám hó hé là biết tay em ngay.
Đình Nghi đẩy cửa bước hẳn vào phòng. Trên giường Vũ Nam và Dung Nghi giật mình, há mồm nhìn ánh mắt sững sờ của Đình Nghi đang hướng về mình trân trối...
Đình Nghi ngạc nhiên, cơ hồ muốn xỉu tại đấy. Mộng Nghi sững sờ nhìn Vũ Nam và Dung Nghi trong cảnh ấy! Nàng quay nhanh ra nhưng Đình Nghi lẹ làng nắm tay nàng đẩy xuống ghế và bước lại khóa cửa. Chàng tựa mình vào cánh cửa nhìn vào hai thân thể trắng ngần trên chiếc giường xinh xắn ấy trong cái nhìn khinh bỉ.
Vũ Nam thay nhanh đồ bước đến bên Đình Nghi hỏi:
- Đình Nghi tìm mình có chuyện gì?
- Tao không tìm mày. Bà chị của tao tìm mày. Mày muốn gì khi ôm bà Dung Nghi vào lòng?
Vũ Nam sửng sốt hỏi:
- Dung Nghi... Dung Nghi nào? Dung Nghi! Em đến đây làm gì? - Vũ Nam nhìn Mộng Nghi trân trối.
Bờ lưng thon nhỏ được phủ bởi mái tóc dài từ từ quay lại đối diện với chàng bằng khuôn mặt tái nhợt nhạt nhòa nước mắt. Vũ Nam bước nhẹ lại lắp bắp:
- Em là...
Đình Nghi cướp lời khi nắm bàn tay lạnh ngắt của Mộng Nghi:
- Mộng Nghi! Mình về thôi chị. Hay chị muốn nói điều gì?
Mộng Nghi lắc đầu. Cúi xuống bước đi. Vũ Nam tái mặt:
- Em là Mộng Nghi?
- Không phải, không phải.
Mộng Nghi lắc đầu phủ nhận một cách yếu ớt. Nàng lách mình tránh Vũ Nam, bất ngờ chạm ánh mắt nhìn nàng như tức giận của Dung Nghi nằm bình thản trên giường hướng về nàng trọn vẹn.
Đình Nghi nhìn Dung Nghi, cười gằn:
- Chị đang chiếm lấy hạnh phúc của người khác một cách bình thản ung dung, thật giỏi vô cùng, Dung Nghi ạ.
Sự lặng yên của Dung Nghi và Vũ Nam khiến Đình Nghi kéo Mộng Nghi về với sự tức giận:
- Chưa thấy ai nham nhở như bà Dung Nghi. Không ai tồi như mày, Vũ Nam. Chúng mày quá khốn nạn. Mộng Nghi! Hai kẻ tồi tệ ấy thật xứng với nhau. Vũ Nam khốn nạn ấy không xứng đáng với Mộng Nghi. Chị đừng buồn. Trời sẽ phạt chúng nó!
Mộng Nghi thẫn thờ đi theo sự dìu dắt của Đình Nghi rời khỏi căn nhà đã đem đến cho nàng nỗi kinh hoàng có một không hai trong đời mình...
Trong khi đó, Vũ Nam ngồi bất động trên chiếc ghế dài, hồn suy nghĩ chuyện vừa qua... nỗi bàng hoàng như qua giấc mơ hãi hùng, khó khăn lắm mới trở lại trạng thái bình thường.
Chàng thẫn thờ chìm mình trong suy tư. Vậy là chàng yêu Mộng Nghi, chăn gối với Dung Nghi, hay là chàng đã đến với cả hai nàng? Nhìn Dung Nghi hướng mắt về mình chờ phản ứng từ chàng, máu giận Vũ Nam sôi sục. Chàng đứng dậy đến bên nàng, giọng căm căm:
- Anh hỏi: em là ai? Trả lời mau!
Vũ Nam nắm hai vai nàng siết chặt, mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Dung Nghi ngồi bật dậy co ro sợ hãi. Nét mặt sầu não được tô đậm thêm nỗi đau buồn bằng dòng nước mắt lăn tròn trên đôi má đều đặn.
Đầu cúi thấp, nàng bảo:
- Em là Dung Nghi... Vũ Nam, em yêu anh.
Vũ Nam sững sờ. Trước mặt chàng hình hài thon nhỏ trắng trẻo ấy không phải của Mộng Nghi, người chàng từng hẹn thề, mà là Dung Nghi. Con bé kiêu kỳ thích trang điểm hình thức bên ngoài, tính ngang bướng ngổ ngáo... mà ngày nào Đình Nghi diễn tả tỉ mỉ cho chàng nghe về hai bà chị song thai của mình.
Giọng Vũ Nam lạc hẳn bởi sự bực tức dâng lên ngùn ngụt xé nát hồn chàng. Một cú đấm bất ngờ, Vũ Nam không đủ sức chịu đựng.
- Em là Dung Nghi... Dung Nghi! Tại sao em mạo danh Mộng Nghi chứ? Em muốn gì?
Dung Nghi nhìn anh qua làn nước mắt dày đặc. Giọng nàng nức nở... mái tóc phủ kín bờ lưng, khi nàng ngả mình trên đùi chàng, Vũ Nam tái tê, lòng chàng không còn chút ham muốn trước hình ảnh ngả nghiêng khêu gợi ấy của Dung Nghi.
Giọng tha thiết, nàng van cầu:
- Vũ Nam! Tại em yêu anh... Em muốn anh là của riêng em và ngược lại. Vũ Nam đừng bỏ em. Em sẽ chết mất khi xa anh, Vũ Nam ơi! Em yêu anh vô cùng...
Vũ Nam nhìn làn da trắng ngần trên thân thể mà chàng vừa say đắm với đôi mắt thẫn thờ, đôi môi héo hắt. Giọng chàng uất hận, tay đập mạnh xuống giường:
- Trời ơi! Dung Nghi... Dung Nghi! Anh phải làm gì đây? Tại sao lại lừa dối anh chứ? Tại sao em yêu anh mà đưa anh vào cảnh ngang trái này? Dung Nghi! Em muốn gì? Muốn anh chết cho em vui... Trời ơi! Cảnh dở khóc dở cười này... anh sống làm chi đây.
Dung Nghi cất giọng bi thương làm rung động lòng Vũ Nam.
- Người chết phải là em. Tại em muốn anh là của em vì em yêu anh. Bây giờ anh thấy em không xứng đáng với anh, em sẽ tự xử em. Anh không có gì để khổ cả. Em tự nguyện, em cũng phải biết phần kết thúc. Em không để Mộng Nghi khổ, vì anh vẫn là của chị ấy.
Nàng bước nhanh xuống giường, nhanh nhẹn vơ vội quần áo mặc vào. Vũ Nam đến bên cạnh nắm lấy tay nàng. Dung Nghi rút tay lại và nhìn anh buồn bã.
- Dung Nghi! Đừng có hành động hồ đồ như thế. Em dễ thương, em chân thành khi trao cho anh cuộc đời... Nhưng tại sao em áp đặt cho anh tất cả, mà không để anh tự quyết định chứ? Tại sao vậy Dung Nghi?
Tiếng khóc nức nở thay lời trần tình. Dung Nghi khôn ngoan dìu dắt hồn Vũ Nam từng bước đi vào con đường yêu mà nàng cố tình sắp đặt sẵn sàng. Dáng vóc bi thương rũ buồn của nàng khiến Vũ Nam bối rối vừa giận, vừa tội nghiệp.
Một cô bé cứng rắn kiêu hùng chưa một lần chịu nhường bước ai trên mọi lãnh vực, giờ đây nằm co ro bên chàng chịu đựng mọi lời cay đắng... để được chàng yêu.
- Dung Nghi ơi! Sự ngộ nhận này sẽ đưa anh đến đâu? Mộng Nghi sẽ nghĩ gì về anh? Đình Nghi có thông cảm tình cảnh của anh không? Hay nhìn anh với đôi mắt khinh bỉ suốt cuộc đời còn lại.
Vũ Nam lắc nhẹ đôi vai run rẩy của nàng trong đôi môi mím chặt:
- Dung Nghi! Em trả lời cho anh biết tại sao đưa anh vào cảnh khó xử này, hả Dung Nghi?
Ngước nhìn Vũ Nam với gương mặt nhạt nhòa lệ, Dung Nghi tức tưởi:
- Tại em yêu anh. Vũ Nam! Em không thể quên được anh. Dù em từng đêm nhủ lòng thôi yêu anh, nhưng em biết làm sao khi hình ảnh anh, từ dáng đi, giọng nói hiện mãi trong hồn em. Vũ Nam! Em yêu anh. Vì anh, em khổ biết bao...
Vũ Nam gằn giọng:
- Còn Triệu Mỹ, người yêu của em thì sao?
Dung Nghi lắc đầu, ánh mắt giận dữ. Nàng hét lên:
- Đừng nhắc đến hắn! Em chưa hề yêu hắn bao giờ. Dù bây giờ anh bỏ em... từ chối tình em, em vẫn không bao giờ nhận lời cầu hôn của hắn. Hắn có lạy em, em cũng nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Vũ Nam đau khổ, chàng cất giọng bi thương:
- Nhưng tại sao em hành động bốc đồng như thế? Em thừa biết anh yêu chị Mộng Nghi, anh đã xin mẹ anh cưới nàng và mẹ em cũng nhận ý kiến đó. Giờ anh phải nói lời gì khi đem việc này trình bày cho đôi bên hiểu. Dung Nghi! Em hại anh rồi.
- Em không bằng Mộng Nghi à? Vậy em chết cho anh vui lòng.
Vũ Nam ôm lấy nàng than thở:
- Em đừng chết... Còn con? Trời ơi! Làm sao chúng ta có hạnh phúc khi bên ta có người âm thầm đau khổ hở em?
- Em sẽ đem hạnh phúc đến cho anh hoàn toàn bằng tất cả sự cố gắng có trong em. Anh không thấy gần mấy tháng nay chúng ta đã vui vẻ bên nhau đó sao? Em chưa thất bại điều gì khi em muốn - Nàng khẳng định.
- Trong đó có cả vấn đề của anh nữa, phải không? Mộng Nghi đau buồn biết mấy và nàng sẽ sống ra sao với nỗi khổ đau ấy.
- Làm sao Mộng Nghi yêu anh bằng em.
- Anh biết Mộng Nghi yêu anh. Em không hiểu cô ấy bằng anh... Nàng trầm lắng, sâu sắc và thủy chung. Nhưng biết làm sao, khi anh đã có con với em rồi. Chúng ta khó tìm hạnh phúc khi hình ảnh cô độc của Mộng Nghi phảng phất trước mặt ta, Dung Nghi ạ.
Dung Nghi quả quyết:
- Em tin mình đủ khả năng để đem lại hạnh phúc cho anh, và anh sẽ quên chuyện cũ khi chung sống bên em. Vũ Nam! Anh phải mạnh dạn đứng dậy để phá tan mọi trở ngại trước mặt. Anh yếu hèn, mọi người sẽ cười sự nhu nhược đó.
Vũ Nam gượng gạo:
- Dung Nghi! Chúng ta bắt đầu đi vào tội lỗi. Tội nghiệp Mộng Nghi, nàng lỡ đời vì anh.
Dung Nghi gây áp lực:
- Nếu yêu và tội nghiệp nàng, cứ trở về cưới bà ấy... Còn em, em định liệu cuộc đời mình. Em cám ơn anh đã cho em sự nồng nhiệt vừa qua. Vĩnh biệt.
Dung Nghi rời chàng và hấp tấp chạy ra ngoài. Vũ Nam ôm lại xuýt xoa.
- Dung Nghi đừng giận anh... Để anh đưa em về. Anh sẽ đích thân đến xin phép mẹ cưới em và xin tạ lỗi cùng nàng.
Dung Nghi khóc trên vai chàng. Nàng gây mọi cảm xúc có thể có trong người Vũ Nam. Nàng thừa kinh nghiệm biết lúc nào Vũ Nam thuộc về nàng, phút giây nào nhớ Mộng Nghi.
Trong cuộc đời, nàng nhỏ tuổi hơn Vũ Nam, nhưng trong tình yêu nàng từng trải qua nhiều vòng tay thân ái. Nàng sành sỏi bởi kinh nghiệm xương máu nàng một lần trao đổi cùng Triệu Mỹ.
Nàng không định chiếm hữu Vũ Nam luôn. Nàng chỉ muốn ngả vào vòng tay ấy để biết chàng thế nào trong yêu thương cho thỏa tính tò mò và tự ái. Không ngờ Mộng Nghi đã cho chàng cuộc đời trong trắng và Dung Nghi đã bị Triệu Mỹ làm nhục. Nàng không còn gì để giữ nên nàng buông thả trong sự Ôm ấp chiều chuộng của Vũ Nam.
Kết quả sự bốc đồng đã qua cho nàng cái bào thai, mà chính nàng cũng không biết nó là con của ai? Nó được kết tụ trong đêm ô nhục với Triệu Mỹ, hay nó được Vũ Nam và nàng tạo ra trong ngày tháng gắn bó.
Vũ Nam học giỏi, tuổi nghề trên màu tóc dạn dày, nhưng trong tình yêu chàng là con cừu non ngơ ngác trước con cáo già biết ẩn mình trong môi Dung Nghi.
Dung Nghi đa dạng, tình nàng nhiều ngả rẽ. Vũ Nam không đủ sức đối phó với những kế sách nàng áp dụng trong cuộc tình hai người.
Vũ Nam đưa nàng về mà lòng ngổn ngang trăm mối... Từ đây cuộc đời chàng đi vào khúc quanh nghiệt ngã, khó vượt qua để đem lại tháng ngày bình lặng. Ôi! Phút lỡ làng này sẽ đưa chàng về đâu?
Hạnh phúc bên Dung Nghi, hay suốt đời khổ đau trong bổn phận người chồng, người cha.
Thôi nhé từ đây vĩnh biệt rồi
Tình mình theo gió - cuốn ra khơi
Anh về - hạnh phúc bên tình mới
Để lại em tôi - giữa cuộc đời...
Lối Mòn Rêu Phủ Lối Mòn Rêu Phủ - Nguyễn Thị Phi Oanh Lối Mòn Rêu Phủ