Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ĩnh Sinh đã đi, Lập Vân vẫn còn đứng nhìn theo. Dáng Vĩnh Sinh cô đơn trên đường. Lập Vân chỉ muốn chạy theo Vĩnh Sinh.
- Sao chưa chịu vào nhà. Từ giã nhau bao nhiêu đó chưa đủ sao?
Lập Vân giật mình quay lại. Lần đầu tiên cô thấy mình sợ Đổng Quân. Lập Vân làm thinh đi vào nhà. Đổng Quân đóng cửa lại, giọng anh nhẹ nhàng:
- Chiều nay mẹ bên nhà gọi điện thoạt nói cô có rảnh thì về bên nhà.
Lập Vân quay phắt lại:
- Có fải anh đã nói gì với mẹ tôi?
- Tôi không nói gì hết, nếu như cô không làm điều gì có lỗi thì không fải sợ.
Câu nói của Đổng Quân làm Lập Vân cứng họng. Với Đổng Quân cô cũng có lỗi và với Vĩnh Sinh cũng vậy, nhưng trái tim Lập Vân vẫn không thể hướng về chồng, cho dù từng có những năm tháng chăn gối. Nện mạnh gót giày, Lập Vân đi về phòng mình, sực nhớ cô quay lại:
- Sao anh bảo với tôi anh đi Nha Trang. Nhưng anh Đổng Quân, tôi không fải sợ anh điều gì hết. Tôi cho anh quyền tự do và tôi cũng vậy.
- Có fải Vĩnh Sinh lúc nãy không?
- Nếu như đúng thì sao?
Đổng Quân tránh đôi mắt vợ:
- Có một lúc nào đó em sẽ hối hận khi đánh mất tình yêu của tôi.
Lập Vân cười khẽ. Cô đã quá quen với những lời nói như muốn dạy dỗ người khác của chồng. Anh làm sao biết tôi đang hạnh phúc. Rồi Vĩnh Sinh sẽ ở lại Sài Gòn với những tiện nghi và cuộc sống xa hoa vốn có. Một cô gái như Thắm làm sao đủ sức để giữ chân Vĩnh Sinh.
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm Vĩnh Sinh tỉnh giấc, Vĩnh Sinh cựa mình gọi em gái:
- Thúy ơi, em đi học rồi chưa?
không có tiếng trả lời, Vĩnh Sinh ngồi dậy, vuốt lại mái tóc, Vĩnh Sinh đi ra cửa. Lẽ ra Vĩnh Sinh đã về Long Khánh như đã hẹn với Thắm sáng nay. Bà Hưởng lại muốn Vĩnh Sinh ở lại, còn bảo sẽ điện gọi Thắm lên. Bà giận dỗi:
- Vợ chồng con chắc là đợi mẹ chết mới về luôn một thể chắc.
Thấy mẹ giận, Vĩnh Sinh không dám đi. Từ lúc về đến nay anh dành thời gian bên mẹ quá ít ỏi. Vĩnh Thúy đi dạy rồi học anh văn, bà chỉ còn biết vùi đầu vào việc mua bán. Vĩnh Sinh ướm thử:
- Hay là mẹ lên Long Khánh ở với con?
Bà Hưởng gạt phắt đi:
- Mày muốn cho con Thúy nó hư chắc?
Lập tức Vĩnh Thúy la ré lên phản đối:
- Mẹ chỉ nghĩ xấu cho con.
Bà Hưởng cười hềnh hệch. Đó là lối nói để buộc Vĩnh Sinh về Sài Gòn thôi. Vĩnh Sinh lại chỉ mê mết đất Long Khánh với rừng bạt ngàn và nhữNg ngày thu hoạch cafe, đậu, mè. Bà hiểu con trai muốn quên đi cuộc đời bất đắc chí khi học vấn dở dang. Bệnh viện và những cây kim mũi dao vẫn là niềm ham thích vô bờ.
- Anh Sinh.
Vòng một tay ôm choàng qua người Vĩnh Sinh, mùi hương thơm ngát, thân thể ấm áp mềm mại. Vĩnh Sinh ngây ngất ghì chặt lấy người yêu:
- Lập Vân!
- Em vừa trông thấy Vĩnh Thúy đẩy xe ra nên vào đây, 7 giờ rưỡi còn ngủ nữa... Suốt đêm hôm qua cứ nhớ đến anh em không sao ngủ được.
Lập Vân chủ động tìm môi người yêu. Vĩnh Sinh quên hết, anh siết mạnh Lập Vân vào mình cuồng nhiệt hôn trả lại cô.
Gối đầu lên cánh tay Vĩnh Sinh, Lập Vân say đắm:
- Chưa bao giờ em có cảm giác hạnh phúc như đã có với anh.
Vĩnh Sinh mỉm cười ghì chặt người yêu vào mình hơn. Thắm và vùng trời hoang dã Long Khánh lùi vào quá khứ lãng quên.
Vừa đi một khoảng đường Vĩnh Thúy chợt nhớ sáng nay cô phải quyết toán phần tiền ăn của học trò. Mới bảy giờ rưỡi, hãy còn sớm. Vĩnh Thúy quay đầu xe lại. Dựng xe vào hàng rào, Vĩnh Thúy đẩy khẽ cửa bước vào. Tiếng động trong phòng Vĩnh Sinh làm Vĩnh Thúy đẩy nhẹ cánh cửa phòng Vĩnh Sinh. Vĩnh Thúy... lùi lại. Cô kịp bưng lấy miệng cho đừng hét lên phẫn nộ. Mặt đỏ gay như người say rượu Vĩnh Thúy đâm đầu chạy nhanh ra ngoài, quên cả chiếc xe đạp của mình. Vĩnh Sinh có thể như vậy sao? Vĩnh Thúy giận anh trai chết đi được. Ôi, nếu Thắm biết được cô sẽ đau khổ biết bao nhiêu, mới hôm qua Vĩnh Sinh khoe sắp làm cha, hôm nay anh có thể quên vợ một cách tàn nhẫn như vậy. Còn Đổng Quân, người đàn ông hiếm thấy nụ cười trên môi kia, ông ta sẽ ra sao khi hiểu vợ phản bội? Vĩnh Thúy cứ đứng hoài bên đường cho đến khi có một chiếc xe ép sát vào cô và Đổng Quân nhoài người qua khung cửa kính:
- Hôm nay cô không đi dạy?
Vĩnh Thúy sực tỉnh liếc nhanh vào nhà:
- Tôi... đợi xe.
- Gần 8 giờ rồi cô lên xe đi tôi cho quá giang.
Đổng Qua6n mở rộtn cửa xe, Vĩnh Thúy bước lên ngay. Cô sợ Lập Vân lúc này bước ra... không hiểu những gì sẽ xảy ra. Đổng Quân sang số, anh không nói gì hết với Vĩnh Thúy cho đến khi xe dừng trước trường. Anh đi vòng sang mở cửa và đứng lại trước Vĩnh Thúy:
- Cám ơn cô nhiều lắm. Hôm nọ cô đã đưa bé Nhân về còn lo giùm tôi.
- không có chi thưa ông.
Gương mặt cô gái hôm nay làm sao, có một vẻ gì đó vừa giận dữ vừa bi thương. không nhìn Đổng Quân, Vĩnh Thúy đi thẳng vào trường. Nước mắt Vĩnh Thúy bây giờ mới tuôn ra. Cô giận Vĩnh Sinh, ghét Lập Vân và cũng thương Đổng Quân. Anh đã yêu lầm rồi một người đàn bà chỉ biết sống cho mình, suốt đời sống trong lãng mạn. Chính vì lãng mạn cô ta đã bỏ anh Vĩnh Sinh, chính vì lãng mạn đã bằng lòng làm vợ anh để rồi suốt năm tháng dài cứ ôm hoài mối tình tan vỡ. Vĩnh Thúy thấy khinh anh làm sao. Vĩnh Thúy cứ mang tâm trạng nặng nề cho đến buổi trưa.
Vĩnh Sinh ra mở cửa cho em gái, anh cười với cô:
- Muốn mất xe hay sao vậy nhỏ, bỏ xe trước nhà rồi đi mất, may là chiếc xe còn nếu không cho nhỏ đi bộ.
Vĩnh Thúy đi luôn vào nhà mặt cô bùng thụng. Vĩnh Sinh ngạc nhiên:
- Làm gì kỳ vậy nhỏ, mặt giống bồ đá ghê.
không nhịn nữa, Vĩnh Thúy hét lên:
- Cái mặt em bị bồ đá còn hơn anh, anh khốn nạn lắm.
Vĩnh Sinh đờ người ra, anh thoáng chột dạ:
- Có fải lúc sáng em về nhà không?
- không về nhà làm sao em biết anh như vậy. Sao anh như vậy anh Hai, chị Thắm có làm gì có lỗi với anh không?
Vĩnh Sinh cúi mặt:
- Lúc sáng ra cửa nhìn thấy xe em anh nghĩ là em quay về... anh biết anh sai rồi, anh định là em đi dạy về, anh sẽ lập tức trở về Long Khánh.
Vĩnh Thúy gạt nước mắt:
- Nếu anh biết suy nghĩ như vậy là em vui lắm, anh nên biết mẹ sẽ buồn biết bao nhiêu nếu anh làm cho chị Thắm buồn. Suốt 3 năm qua không lúc nào chị ấy không vì anh, còn Lập Vân với anh có lỗi, với chồng còn có lỗi hơn. Anh không biết đâu, Đổng Quân rất đáng thương, em là Đổng Quân em đã bỏ Lập Vân từ lâu, may là Lập Vân đã bỏ anh trước, nếu không khi làm vợ anh, Lập Vân cũng có thể ngoại tình với kẻ khác trong cảnh chiếc bóng.
Vĩnh Sinh cúi mặt. Anh hiểu Vĩnh Thúy nói đúng.
- Anh có cần thu dọn gì không, em phụ cho?
Vĩnh Sinh lắc đầu vuốt tóc em gái:
- Anh chỉ có 2 bộ đồ, nhưng nhờ em nói thế nào cho mẹ đừng buồn.
- Em biết rồi.
Vĩnh Thúy siết mạnh tay anh trai:
- Em hy vọng anh sẽ không để chị Thắm buồn - - Rồi Vĩnh Thúy cười với Vĩnh Sinh - - Em đưa anh ra bến xe?
- Ừ. Chắc lâu lắm anh mới về Sài Gòn.
- Em sẽ nói với mẹ lên thăm anh.
- Cám ơn em.
Vĩnh Sinh đi bên cạnh em gái, anh chợt thấy lòng mình thanh thản như vừa tìm ra một chân lý. Anh đã phủi đi được bao năm tháng ôm hoài một hình bóng. Hình ảnh kia thật sự vỡ vụn khi nắm lấy được. Như một đứa trẻ ăn quá no, nó nhìn mâm thức ăn cao lương mĩ vị mà ngao ngán.
Vĩnh Thúy ngồi phía sau lưng Vĩnh Sinh, cô tựa đầu vào lưng Vĩnh Sinh khe khẽ:
- Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, fải không anh?
- Coi chừng bị đòn nhỏ ơi.
Vĩnh Thúy cười khanh khách. Dù sao cô vẫn muốn thấy Đổng Quân sốgn với Lập Vân cho dù trái tim cô héo hắt.
- Anh Sinh ơi.
Lập Vân ôm bọc trái cây to sồ bước vào nhà. Giờ này Vĩnh Thúy hẳn đã đến trường, bà Hưởng ở ngoài cửa hiệu.
- Anh Sinh.
Lập Vân khựng lại sượng sùng, Vĩnh Thúy đứng áng trước cửa, ánh mắt cô lạnh lẽo:
- Chị tìm anh Sinh?
- Anh Sinh đâu rồi Vĩnh Thúy?
- Anh Sinh về Long Khánh rồi.
Lập Vân ngơ ngác rồi cười:
- Vĩnh Thúy nói chơi hoài, mới buổi sáng tôi còn gặp anh ấy, anh Sinh bảo bác không cho về Long Khánh, bảo đợi Thắm lên.
Vĩnh Thúy lạnh nhạt:
- Có, mẹ tôi bảo gọi chị Thắm đi Sài Gòn, nhưng chính vì sự có mặt của chị đã làm anh Sinh đổi ý, anh ấy về Long Khánh từ lúc trưa.
Lập Vân kêu lên:
- Vô lý, tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng Vĩnh Sinh yêu tôi.
- Chị Vân, chị nghĩ thế nào nếu như anh Đổng Quân biết chị trở lại với anh Sinh?
Lập Vân tái mặt, lùi lại một bước như để cảnh giác với Vĩnh Thúy. Lập Vân cắn môi:
- Tôi không cần biết Đổng Quân nghĩ thế nào khi tôi trở lại với anh Sinh.
- Còn nếu như anh Đổng Quân có một người đàn bà khác và có ý ly dị với chị?
Lập Vân cười khẩy:
- Tôi ly dị ngay.
- Chị sẽ sống với ai nếu như anh Sinh quyết định không bỏ vợ?
Đến đây Lập Vân bí lối, cô giận dữ quát Vĩnh Thúy:
- Cô không fải là quan tòa cũng không fải là anh Sinh, nhất định anh Sinh bỏ Thắm.
- Chị tự tin như vậy?
Lập Vân gật mạnh đầu:
- Tôi tin.
- Vậy sao anh ấy bỏ về Long Khánh mà chị không biết?
Hụt hẫng vì bị Vĩnh Thúy truy ráo riết, Lập Vân nổi cáu:
- Tôi sẽ đi tìm Vĩnh Sinh hỏi cho ra lẽ.
- Vô ích thôi, vì anh ấy đã tỉnh. Ảo ảnh mà anh ấy tưởng tồn tại hóa ra chỉ hào nhoáng ở lớp gỗ bên ngoài. Chị hãy quay về đi, hãy còn kịp lúc đừng để khi muốn lấy lại thì không còn cơ hội.
Lập Vân giận dữ quay đi:
- Cô đừng làm kiểu gà khôn hơn trứng, tôi không ngu như cô tưởng đâu.
Lập Vân hặm hực bỏ đi. Vĩnh Thúy thở dài đóng lại cánh cửa càng thấy thương cho Đổng Quân hơn, Đổng Quân không bao giờ có hạnh phúc với vợ như vậy, may là Vĩnh Sinh không duyên không nợ với Lập Vân, nếu không cuộc đời của anh không hiểu đi về đâu.
Tới đầu ngõ, Vĩnh Sinh đã thấy mình hồi hộp. Vắng nhà một tuần lễ thôi vậy mà Vĩnh Sinh tưởng chừng như lâu lắm. Một tuần lễ anh đã quên mất Thắm để sống với mối tình tội lỗi của mình. Vĩnh Sinh càng muốn bù đắp cho Thắm.
- Thắm ơi.
Vĩnh Sinh vứt ba lô lên bàn chạy ào ra phía sau. Thắm đang trong chuồng heo, hai ống quần xắn lên đến tận vế, hai tay đầy những cám heo, nghe tiếng Vĩnh Sinh, Thắm mừng quýnh.
- Mẹ nói thiêng ghê, chiều nay nhất định thế nào anh cũng về. Chờ em một chút.
Thắm bê sô cám heo lên, Vĩnh Sinh leo ngay vào chuồng heo, anh dằn sô cám trong tay vợ âu yếm:
- Anh làm cho, anh nói rồi em có thai con so, không được làm nặng.
Thắm bẽn lẽn:
- Còn nhỏ thôi mà.
- Em chủ quan lắm.
Vĩnh Sinh ghé sát má vợ hôn một cái, Thắm mắc cỡ lùi lại:
- Anh... người ta thấy.
- Có sao đâu, anh hôn vợ anh chứ bộ hôn người ngoài sao mà sợ người ta thấy.
- Má với Vĩnh Thúy mạnh hả anh?
- Mạnh - - Vĩnh Sinh nheo mắt - - Còn anh, sao em không hỏi anh có đi với cô nào không?
- Em không thèm hỏi vì em biết anh chỉ yêu có mình em.
Vĩnh Sinh chột dạ. Đừng tin tưởng anh Thắm ơi, nếu như em biết anh trở lại với Lập Vân có những giây phút như vợ chồng với Lập Vân, anh hiểu em sẽ đau khổ. Nhất định anh không bao giờ để xảy ra trường hợp thứ hai với Lập Vân, tình yêu xưa giờ đây thật sự tan vỡ trong anh.
Đổ hết cám heo vào trong máng, Vĩnh SInh nhìn bầy heo chen nhau ăn mỉm cười:
- Bây giờ thì rửa tay được chưa? Vào trong nhà anh có mua cho em nhiều thứ lắm, quần áo của con nữa - - Bước ra ngoài trước Vĩnh Sinh đưa hai tay ra - - Anh bế em cho.
- Vĩnh Sinh, kỳ lắm.
Đôi cánh tay Vĩnh Sinh đã bế bổng Thắm lên, anh áp mặt vào má cô:
- Nhớ em quá.
Thắm chớp mắt trước tỏ tình yêu thương của Vĩnh Sinh, chưa bao giờ anh tha thiết với cô như vậy, Thắm nép vào người Vĩnh Sinh:
- Em cũng nhớ anh nữa, vắng anh em buồn muốn chết cứ phải ôm lấy chiếc áo của anh.
Vĩnh Sinh xúc động ghì chặt lấy Thắm:
- Anh sẽ không về Sài Gòn nữa.
- Mình còn mẹ Ở Sài Gòn mà anh.
- Nếu cần, Vĩnh Thúy sẽ đưa mẹ lên thăm vợ chồng mình.
Thắm không hiểu Vĩnh Sinh đang chống chọi với lòng. Chống chọi lại cám dỗ về Lập Vân. Anh biết mình không sao dứt khoát nếu gặp lại Lập Vân lần thứ hai. Thôi thì cứ coi như hai vùng trời cách biệt. Long Khánh - - Sài Gòn khoảng đường hơn mườikhông cây số sẽ là khoảng cách để cách biệt anh và Lập Va6n, nếu như Lập Vân hiểu Vĩnh Sinh chạy trốn cô, có lẽ Lập Vân sẽ thông cảm cho anh hơn ai hết.
Ăn cơm tối xong, không cho Thắm dọn dẹp gì hết, Vĩnh Sinh lôi tay cô đi:
- Bỏ đó đi em, anh có mua cho em mấy cái áo bầu, vào mặc cho anh xem đã.
Vĩnh Sinh hôm nay khác với Vĩnh Sinh thường ngày làm sao ấy, anh sôi nổi cuồng nhiệt. Thắm không có thời giờ để suy nghĩ, Vĩnh Sinh bế bổng cô lên đi về căn phòng của riêng họ. Tháo tung những gói quà, Vĩnh Sinh lôi ra lỉnh kỉnh quần áo trẻ con và người lớn.
- Cái này của con, cái này của em. Anh có nhờ Vĩnh Thúy mua một cái nôi cho con, vài hôm Vĩnh Thúy sẽ gởi theo xe đò cho mình. Nào, mặc anh xem.
Những chiếc áo đẹp quá, màu rất nhã, kết đầy những đăng ten, Thắm cảm động:
- Làm sao anh biết áo đàn bà mà mua, chắc là mua mắc lắm fải không?
- không có đâu, Vĩnh Thúy trả giá giùm anh đó.
Vĩnh Sinh ướm thử áo lên người Thắm:
- Em mặc vào đẹp hết biết luôn, thay áo đi em.
Thắm đứng lên mang theo chiếc áo mới vào trong, Vĩnh Sinh chụp lấy vai Thắm:
- Em đi đâu vậy?
- Em thay áo.
- Còn giữ kẻ với anh nữa sao?
Thắm đỏ mặt gỡ tay chồng ra:
- Hôm nay anh làm sao ấy, em có cảm tưởng anh rất lạ.
Vĩnh Sinh chùn tay, buông tay Thắm ra:
- Em thay áo đi.
Chiếc áo có thể làm nên thầy tu, đúng như người ta nói, trong chiếc áo mới Thắm khác lạ hoàn toàn, trông cô xinh xắn duyên dáng lạ thường.
Vĩnh Sinh say đắm ngắm:
- Em có biết em đẹp lắm không Thắm?
- Anh...
Vĩnh Sinh ghì chặt lấy Thắm, anh cuồng nhiệt hôn cô. Hình ảnh Lập Vân lại hiện ra rõ nét hơn bao giờ. Vĩnh Sinh lắc đầu như muốn xua tan đi hết. Kỳ lạ thât, ngỡ sẽ quên, bóng hình kia cứ lãng đãng vấn vương. Tha thứ cho anh Thắm ơi.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh