Nguyên tác: Dishonourable Proposal
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-08-05 09:59:36 +0700
Chương 6
K
aty nhúng nhiều tinh thể dầu thơm vào trong nước, cởi áo khoác mặc nhà ra rồi bước vào bồn tắm. Cô nhẹ nhõm chìm xuống lớp bọt xà phòng, đầu tựa nhẹ nghỉ ngơi lên lớp nệm mềm mại gắn bên trong bồn.
Các dây thần kinh của cô đang run rẩy và đầu óc cô cần được nghỉ ngơi. Tất cả là lỗi của Jake. Anh đã bước ra ngoài quá nhanh mà không liếc nhìn lại, tin rằng cô sẽ tuân lệnh anh, và thật không may là giờ khi cô có thời gian để suy nghĩ, cô nhanh chóng công nhận rằng anh đúng.
Cô yêu căn hộ của mình; đây là nơi đầu tiên cô sở hữu, và ý nghĩ sẽ chia sẻ nó với Jake thật ghê tởm. Khi họ chia tay, và đó là điều sẽ sớm xảy ra thôi, cô sẽ quay về đây sống. Không đời nào cô bán nó – miệng cô xoắn lại với một nụ cười mỉa mai – và chắc chắn là như thế.
Jake đã phá hỏng phòng ngủ chính của cô rồi; cô sẽ không thể ngủ trong đó nữa mà không nghĩ đến anh, không sau đêm qua. Cô sẽ dùng phòng ngủ thứ hai, và nếu anh không ở phòng này thì sự hiện diện của anh sẽ không tràn ngập căn phòng. Có lẽ việc chuyển tới căn hộ của anh là ý tưởng hay nhất. Ít ra thì cô cũng có thể bỏ đi khi mọi việc kết thúc….
Cô chưa bao giờ tự hỏi tại sao cô lại chấp nhận lời đề nghị của anh. Thay vì thế cô tự nhủ, đó chỉ là một công việc như bất kỳ công việc nào. Cô đã trở thành một người mẫu thành công, và cũng đã gặt hái thành công trong lĩnh vực thiết kế. Nếu so với những việc đó thì việc trở thành một nhân tình đơn giản hơn. Về công việc của cô, cô hoàn toàn có ý định vẫn làm việc ở nhà máy Meldenton, và chắc chắn là Jake không thể làm cái chết tiệt gì để có thể ngăn cản cô. Anh chỉ có thể khuấy động cô về mặt tình dục thôi. Chỉ cố thể thôi ư? Cô đang đùa chắc?
Jake thật xảo quyệt. Anh cố tình để cô ngủ, và cơ thể cô, sau khi được thư giãn, đã phục hồi từ cơn choáng váng của ngày hôm qua. Anh thật thông minh, rất thông minh. Nhưng khi anh hôn cô sáng nay cô đã mềm như bún trong tay anh, thậm chí cả khi cô ghét anh và xem thường anh như một con heo độc đoán.
Với cái khịt mũi kinh tởm, cô cầm bánh xà phòng lên và bắt đầu cọ rửa người, chà xát thật mạnh, như thể bằng cách nào đó cô có thể xóa đi sự động chạm của anh, mùi hương ám ảnh của anh trên da. Cuối khi đã hài lòng với bản thân, cô đứng lên bước ra khỏi bồn tắm, cô đã quyết định.
Nhanh chóng lau khô người bằng một cái khăn tắm to mềm mại, cô treo nó lại lên giá treo khăn và bước khỏa thân vào trong phòng ngủ. Cô sẽ dọn đến sống với Jake. Có lẽ chỉ mất vài tuần thôi, cô tự nhủ khi lôi đồ lót ra khỏi ngăn kéo và một cái áo vay len màu nâu sẫm ra khỏi tủ quần áo. Lờ đi tiếng nói quỷ quái thì thầm trong lòng rằng anh đã là tất cả những gì mà cô mong muốn, cô nhanh chóng mặc quần áo và trang điểm ít nhất có thể.
Cô sẽ đi làm và tới cuộc họp sáng nay, dù Jake có thích hay không. Cô không ngốc đến độ tin lời anh. Cô hoàn toàn có ý định muốn kiểm tra chắc chắn là anh giữ lời của mình trong cuộc thỏa thuận, và cô sẽ không tin cho đến khi cô thấy nó được viết ra giấy trắng mực đen, với người làm chứng hẳn hoi.
Cuối cùng thì cô cũng bắt đầu suy nghĩ kiểu doanh nhân. Cô cay đắng cười trước hình phản chiếu của mình trong gương. Có lẽ Jake sẽ có một cô nhân tình đắt nhất trên thế giới…
Không có dấu vết nào của một nữ thần báo oán khi cô tham gia với ba cô và ông John trong phòng họp. Cô không biết là nên cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa. Cô cố giấu đi những suy nghĩ bối rối của mình bằng cách chào đón ba cô một cách thật nồng nhiệt.
“Ba thân yêu, sau hôm qua ba ổn cả rồi chứ? Không có dư vị khó chịu nào sau say rượu chứ?” Và, cúi người qua chỗ ông ngồi, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má tròn của ông.
“Buổi sáng tốt lành, Katy con yêu, và không, ba không cảm thấy khó chịu sau say rượu. Thực ra, ba cảm thấy tốt hơn nhiều tháng qua. Jake đã gọi điện sớm nay, và vấn đề của chúng ta đã qua rồi. Cậu ấy sẽ đến đây chút nữa, nhưng ba có thể cho con biết điểm chính của thỏa thuận. Jake sẽ mua hai tòa căn hộ. Do vậy ba có thể tập trung vào thứ mà ba làm tốt nhất – sản xuất những món đồ sứ xinh đẹp – và ta hứa với con, Katy, ta sẽ không bao giờ mở rộng ra bất kỳ lĩnh vực nào mà ba không hiểu rõ nữa.” Đẩy ghế ra sau, ba cô đứng lên và kéo cô vào vòng tay. Và khi trao cho cô một cái ôm thân ái, ông hạ thấp đầu rồi lẩm bẩm, “Và làm ơn, Katy, hãy quên những lời nói huyên thuyên của ba về mẹ con trong lúc say đi. Bà ấy là một quý bà tuyệt vời.”
Katy phải cố nuốt đi cục nghẹn dâng lên trong cổ họng. Ba cô đang quá hạnh phúc. Sự chịu đựng trong mắt ông, và cô biết rằng ông sẽ không bao giờ nhắc đến bất kỳ điều gì về mẹ cô nữa, trừ ngày hôm qua khi ông trong tình trạng căng thẳng khủng khiếp. Và khi ông đứng thẳng dậy nhìn xuống cô, cô buộc bản thân phải mỉm cười. “Con mừng vì mọi việc đã ổn thỏa, ba à, nhưng dù sao thì con cũng không bao giờ tin khác đi,” cô nhẹ nàng nói dối.
“Chào buổi sáng. Tôi thấy là các vị đang đợi tôi.” Jake lướt vào trong phòng. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi có một đêm khá muộn với một quý cô đáng yêu, và ngủ quên mất.” ánh nhìn tăm tối của anh hướng vào Katy, khiến cô ngứa ngáy muốn đấm vỡ nụ cười ngớ ngẩn khỏi mặt anh.
Trước khi cô có thể đáp lại thì anh đã băng qua phòng và kéo ra một cái ghế. Cô để ý thấy anh đã về nhà thay đồ, và bộ vest có sọc nhỏ màu xanh hải quân của anh càng làm tăng lên mùi hương tràn đầy năng lượng và quyền lực như thể một phần tự nhiên che phủ anh.
“Hãy khép miệng lại và ngồi xuống trước khi em ngã, Katy. Sáng nay trông em mỏng manh quá.”
“Nhờ có anh đấy,” cô rì rầm dưới hơi thở, bực tức vì anh bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm vào anh.
Trong giờ tiếp theo Jake chỉ nói về công việc, và Katy miễn cưỡng khâm phục cách anh vạch ra và giải thích việc tái cơ cấu công ty. Anh nói với John về các con số cho đến khi đầu cô ong lên vì cố gắng theo kịp họ. Sau cùng anh đẩy ghế về sau và nói, “Được rồi, tôi nghĩ đó là tất cả, và việc biểu quyết chỉ có tính hình thức nữa thôi…..”
“Chúng ta vẫn phải làm như vậy,” Katy cắt ngang, “Và tôi vẫn muốn thấy mọi điều anh nêu ra được viết ra.” Hôm nay anh ta không thể lừa bịp cô như hôm qua nữa đâu.
“Tất nhiên rồi, Katy.” Anh không thèm che dấu sự chế giễu trong giọng nói khi thêm vào, “Nào những ai ủng hộ thì hãy giơ tay lên,” và hờ hững giơ tay anh lên.
“Thực sự không cần thiết đâu Jake,” ba cô nói với một nụ cười lục cục ngắn. “Tôi biết anh đã giúp tôi và Katy một cách cá nhân tuyệt vời như thế nào.”
“Hãy giơ tay ông lên, David; trong cuộc sống một người đàn ông có trách nhiệm làm vui lòng phụ nữ,” anh vừa nói vừa mỉm cười với ba cô.
Katy cảm thấy mình như một con ngốc thực sự, nhưng cô vẫn giơ tay lên; cô không thể rút lui bây giờ.
“Sự nhất trí chiếm đa số,” Jake lè nhè nói. “Và giờ thì, tôi e rằng tôi phải vội đi.” Đẩy ghế ra sau, anh đứng dậy. “Tôi có một cuộc họp khác. Tôi sẽ liên lạc lại, David.”
Katy vẫn ngồi yên, mặt cô đỏ bừng và đôi mắt xanh lá lấp lánh tia lửa. Cô cảm thấy như một đứa trẻ 5 tuổi bị người lớn trừng phạt, và còn ba cô, trông như thể sẵn sàng liếm giày Jake vậy, cô chỉ muốn nói thẳng toẹt ra anh chẳng phải là người bạn tốt gì cả. Cô mở miệng định nói, và phải cắn lưỡi nuốt lại lời nói khi mắt cô giao với mắt Jake.
Anh bước vòng qua chỗ cô ngồi, nở nụ cười vui thích chế giễu. “Còn em, Katy em yêu, tôi sẽ gặp em tối nay chứ?” Anh không phải đang hỏi mà là đang bảo cô; vụ giao kèo đã được thực hiện, và cô không thể thoát ra được nữa. Đầu anh sà xuống và anh ấn một nụ hôn mạnh lên môi cô. “Để sau vậy.” Hành động của anh trước mặt ba cô như đóng dấu sự sở hữu của anh rõ ràng hơn cả lời nói.
Cô vẫn ngồi ở chỗ mà anh dời cô, vẫn đang cố gắng khôi phục những cảm xúc run rẩy bên trong; chỉ cần một cái chạm của môi anh là khiến cô lạc mất mọi lý chí để chống đối. Ba cô nói “Ba rất vui vì con và Jake lại cùng nhau, Katy à. Ba luôn nghĩ là lẽ ra con nên cưới cậu ấy nhiều năm trước rồi, nhưng dù sao thì muộn còn hơn không.”
“Gì cơ? Ồ, vâng” cô lắp bắp. Chỉ có điều lần này Jake không hỏi cưới cô. Anh đã hỏi cô hai lần rồi. Có lẽ cô nên cưới anh nhiều năm trước và lờ đi chuyện anh quan hệ với mẹ kế cô. Trong những năm qua, không có người đàn ông nào mà cô từng hẹn hò lại khuấy động một chút hứng thú tình dục ở cô; chỉ có Jake mới có khả năng diệu kỳ bằng chỉ một cái chạm nhẹ.
Với một tiếng thở dài cô nhìn quanh căn phòng họp trống không. Chả ích gì khi ngồi lại đây – cô có việc phải làm, và đứng lên, cô thu nhặt đồ của mình nhét vào trong cặp.
Cô bước xuống bậc thang và đi dọc sảnh lớn một vài phút sau, một lần nữa tỏ ra như một nữ doanh nhân lạnh lùng. Tomkins, trưởng phòng bán hàng, bắt chuyện với cô trước khi cô đi đến phòng thiết kế.
“Hôm qua thật là thành công tuyệt vời, nhờ có cô đấy. Ngài Sheikh đã làm ăn với công ty ta suốt 50 năm qua, nhưng ông ý thực sự bị công ty Wedgwood cám dỗ cho đến khi cô gặp họ với các thiết kế mới đó đấy. Cô đã làm một việc tuyệt vời.”
Katy mỉm cười ngắn với Tomkin, lời khen ngợi của ông đã khích lệ tinh thần cô. Thiết kế là một cái gì đó mà Jake không thế phá hoại ngầm như khi cô làm công việc người mẫu, cô vui vẻ nghĩ. Bằng một bước ngắn, cô bước vào xưởng vẽ mà cô dùng chung với Mike Lasty.
Cô nhìn quanh căn phòng to lớn dễ chịu nhìn ra sông Thames, với cánh cửa sổ kính lớn phản chiếu ánh sáng khắp căn phòng. Mike đang ngồi ở bàn ông trong góc, đầu ông đang chúi xuống một quyển sách.
Ông là một người đàn ông vào độ 50 tuổi, đã làm việc cho công ty trong nhiều năm, nhưng rõ ràng là ông không có vẻ quá tải với công việc, Katy nhăn nhở nghĩ. Cô đã dần dần thích ông, và sự say mê của ông dành cho cuốn truyện PG Wodehouse and Jeeves luôn làm cô thú vị. Ông dành hàng giờ để đọc một cuốn truyện hết lần này đến lần khác, và hơn một lần cô bắt gặp ông đang vẽ những nhân vật hoạt hình.
“Làm việc chăm chỉ quá hả, Mike?” ông nhảy dựng lên trên ghế và đánh rơi cuốn truyện.
“Katy, tôi ước chi cô đừng có đi rón rén quanh một người đàn ông chứ. Tôi suýt nữa thì lên cơn đau tim.”
Cô mìm cười; Mike đã tin tưởng tâm sự với cô là mơ ước thầm kín của ông là có một mẩu hoạt hình được xuất bản trên báo. Cho đến nay ông vẫn chưa có tiến bộ khả khẩm nào về vấn đề bản quyền; cá nhân thì cô nghĩ ông sẽ chẳng bao giờ…
Bàn làm việc của cô là một cái mạ crom và màu trắng hiện đại, và cô nhẹ nhõm ngồi xuống một cái ghế màu trắng cùng màu, sự quen thuộc của khung cảnh xung quanh xoa dịu tâm trí rối bời của cô. Cô quay sang Mike. Cách cư xử của cô trong cuộc họp hội đồng quản trị đã phá vỡ sự tự tin của cô một cách trầm trọng, nên cô cần được làm vững dạ hơn.
“Mike, trước khi tôi đến đây làm việc, ai thiết kế những mẫu sứ mới?”
“Tất nhiên là tôi rồi, với sự trợ giúp của cậu Bob trẻ tuổi, khi tôi có thể kéo cậu ấy ra ngoài những cuộc trò chuyện với các cô gái ở nhà máy. Nét mặt ông giãn ra thân thiện trong một nụ cười toét miệng.
“Nhưng từ khi cô tới thì tôi gần như trở nên vô dụng rồi đấy. Sự nhiệt tình và tài năng của cô bỏ xa tôi. Tôi nhớ mẹ cô khi bà ấy còn làm việc ở đây; bà ấy giỏi, nhưng cô thì tuyệt giỏi. Phòng vẽ này như có một luồng sinh khí mới. Tại sao ư, ngay cả các hình vẽ hoạt hình của tôi trông cũng đẹp hơn!” ông đùa cợt nói.
Lòng tốt và sự thành thật rành rành của ông khiến mắt cô mờ nước, và sau khi lau mắt bằng lưng bàn tay, cô nuốt xuống nặng nhọc. “Cảm ơn, Mike. Ông là một người đàn ông tốt bụng,” cô nói, cố mỉm cười.
“Không có vấn đề gì với cuộc họp quản trị chứ?” ông dịu dàng hỏi, khi thấy đôi mắt xanh sáng của cô. “Tôi nghe thấy vài lời đồn đại không hay lắm, và tôi ghét phải bắt đầu tìm một công việc khác ở tuổi của tôi.”
“Cuộc họp đó rất thành công. Công việc của ông cũng được đảm bảo,” cô cam đoan với ông.
“Thế thì ổn rồi.” Mike thở dài nhẹ nhõm, và khẽ vỗ vai cô, rồi ông quay trở lại góc của mình và quyển truyện của mình.
Trong giây phút đó Katy nhận ra rằng không có đường thối lui nữa. Đêm nay cô sẽ trở thành nhân tình của Jake, nhưng với một điều kiện của riêng cô. Cô kiên quyết muốn tiếp tục công việc của mình. Cô yêu nơi này và mọi người ở đây và cô không nghi ngờ gì là đang làm việc tốt. Mối quan hệ của cô với Jake có thể chỉ là thoáng qua, nhưng nghề nghiệp của cô trong lĩnh vực thiết kế là công việc cả đời đem lại cho cô sự dễ chịu.
Cô đi cùng Mike và một vài nhân viên khác tới một quán ăn trưa gần đó, nhưng món thịt bò và bánh bầu dục mà cô gọi như tắc nghẹn trong cổ họng cô. Cô thầm biết ơn sự đồng hành dễ dãi của những người làm cùng, nhưng sau bữa trưa cô không thể chịu được việc quay lại văn phòng, do vậy thay vì thế cô trở về trong sự an toàn trong căn hộ của mình.
Cô ném túi xách lên một cái ghế, và sau khi cởi văng đôi giày, cô chìm xuống cái ghế sofa nhồi căng. Cô nhìn quanh căn phòng khách của mình. Trong mấy tuần cô đã trang trí nó với nhiệt huyết và sự quyết tâm chưa từng có, và nơi này như một cái tổ kết hợp dễ chịu giữa cũ và mới.
Tấm màn sa tanh màu kem thanh lịch viền quanh cửa sổ. Hai cái ghế sofa lớn phủ sa tanh đứng như hai người lính gác mỗi bên lò sưởi kiểu Adam. Tấm thảm dày màu hoa hồng tối phủ lên sàn, màu sắc kết hợp với tấm thảm Trung Hoa được trang trí tinh tế trước lò sưởi. Một cái bàn café bằng gỗ dái ngựa sáng bóng trong khung cảnh này trông như một bản sao của tạp chí Cosmopolitan tuần trước, với một bình hoa tươi vui mắt ở trên. Một cái tổ ấm áp, dễ chịu để náu mình, nhưng sẽ không còn được như thế nữa, cô rầu rĩ nghĩ.
Ở Pháp cô đã mua một số bức tranh. Một số là cô tự vẽ, nhưng hầu hết là cô mua từ một vài họa sĩ khó khăn bên bờ trái trái ở Paris. Khi nhìn quanh những bức tranh chấm phá trên tường, tất cả gợi cô nhớ đến những kỷ niệm hạnh phúc hơn – đi mua sắm với Anna, hay chỉ là đi lang thang vào một chiều chủ nhật. Những sắc màu sống động, những câu chuyện hài hước gợi cô nhớ tới một giây phút hạnh phúc, và người bạn của cô.
Katy nhắm mắt khi cơn đau lòng làm mặt cô nhăn nhó. Liệu cô có bao giờ vượt qua được nỗi đau sau cái chết của Anna? Cô đã nghĩ rằng hôm qua là ngày tồi tệ nhất trong đời, và không gì có thể tệ hơn, nhưng cô có cảm giác nôn nao là đêm nay sẽ tệ hơn nữa.
Tiếng điện thoại reo phá tan dòng suy tư của cô. Claude gọi, từ Paris. Âm thanh giọng nói thân thiện khiến tinh thần cô phấn chấn lên một ít. Anna đã cưới con trai của Claude là Alain ngay từ hồi còn học đại học. Khi ông bà La Tour được bổ nhiệm tới đại sứ quán Pháp ở Brazil thì cô chuyển vào sống trong nhà Claude.
Điều đó đã tạo ra nhiều tin đồn không tốt vì vợ ông đã mất lâu rồi, nhưng sự thực thì nhà Claude có một tá người phục vụ, và mối quan hệ duy nhất giữa Katy và Claude là mối quan hệ như chú như cháu. Họ đã là những người bạn tốt của nhau. Khi Anna mất, Claude đã an ủi và hỗ trợ cho Katy rất nhiều, và cô thích nghĩ là cô cũng giúp ông.
Ông gọi để nhắc cô là cháu gái của cô – con gái đỡ đầu của cô – sẽ tròn 1 tuổi trong tháng tới, và liệu cô có thể tới Paris tham dự bữa tiệc được không? Thêm vào đó, ông cũng khiến cô ngạc nhiên khi nói rằng nếu cô hoàn toàn chắc chắn muốn quay trở lại sự nghiệp người mẫu thì tất nhiên ông sẽ thuê cô.
Katy nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị công việc của ông. Quá muộn rồi. Nhưng khi cô đặt điện thoại xuống cô không còn cảm thấy quá tuyệt vọng nữa. Jake không có quyền lực tuyệt đối như anh tưởng. Anh đã không thể đe dọa được Claude.
Cô bước vào bếp, đổ đầy ấm nước, và bật bếp lên. Lấy ra một hộp café uống liền từ tủ chén, cô múc một thìa vào một cái cốc vại. Môi cô cong cho một nụ cười nhẹ mỉa mai khi hồi tưởng lại quá khứ khi nhìn vào lời đề tặng trên cái cốc: ‘“Chúa trao cho tôi sự trong trắng – nhưng chưa phải thế đâu.” Thánh Augustine, 354-430.' Anna đã tặng cô cái cốc này làm quà nhiều tháng trước khi cô mất. Cô có thể nghe thấy giọng của Anna, rõ ràng trong tâm trí cô như thể cô ấy ở trong phòng vậy.
“Tớ không thể cưỡng lại việc mua cho cậu cái này, Lena ạ, sau khi thấy tấm ảnh quảng cáo của cậu, và biết rằng cậu sống như một nữ tu vậy. Điều đó không bình thường. Cậu có đủ thời gian để sống độc thân khi cậu già và bạc tóc; nhưng ở tuổi 21 thì cậu cần phải tận hưởng cuộc sống hết mình. Câu nói trên cái cốc này sẽ nhắc cậu nhớ rằng thánh cũng còn là con người.
Katy đổ nước vào bột café và chậm rãi khuấy lên bằng một cái thìa. Cô đã cười to lúc đó, nhưng có lẽ bạn cô nói đúng….
Tội nghiệp Anna, cuộc đời cô ấy chấm dứt quá sớm khi mà cô có mọi điều để tồn tại. Cô phân vân không biết liệu Anna sẽ nói gì về việc Katy đồng ý trở thành nhân tình của Jake. Cô có thể đoán. Anna sẽ cười với đôi mắt nâu và hài hước nói. “Lạy Chúa, từ thánh nhân trở thành kẻ tội đồ chỉ trong một đêm. Thật là nhanh đấy!”
Mắt cô mờ đi vì nước. Chúa ơi, cô nhớ có một người bạn gái để nói chuyện cùng, để tâm sự biết bao. Cô nuốt một ngụm café lớn và cố kìm những giọt nước mắt châm chích. Cô cảm thấy đơn độc hơn lúc nào trong đời.
Cô chỉ vừa mới hòa giải với ba cô và nhận ra rằng ba cô thực sự quan tâm đến cô, không đời nào cô chịu để bản thân quá gần gũi với ông. Jake Granton đã thấy điều đó. Cô phải đóng vai nhân tình của anh mà không được để cho ba cô phát hiện ra lý do thực sự cho tình bạn được nối lại giữa cô và Jake.
Cô uống cạn cốc café và đặt nó lên giá. Cô nghe thấy có tiếng chuông trong đầu, và phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng đó là tiếng chuông cửa. Với tiếng thở dài mệt mỏi, cô bước ra khỏi phòng bếp, băng qua sảnh nhỏ và tự động mở cửa. Cô cảm thấy như thể lúc này thậm chí một cuộc nói chuyện bên cánh cửa cũng được chào đón hơn là suy nghĩ lo lắng.
“Vâng, tôi có thể giúp…?” lời nói dừng lại ở cổ họng cô, đôi mắt xanh lá của cô mở to vì kinh ngạc trước hình ảnh Jake chấn ở khung cửa.
“Tại sao lại phải sợ hãi kinh hoàng như vậy, Katy? Em không nghĩ là tôi sẽ để em nuốt lời với vụ thỏa thuận của chúng ta đấy chứ? Tôi không nhân từ như vậy đâu.” Miệng anh uốn lại mỉa mai khi anh băng qua cô và bước vào trong căn hộ.
Cô theo anh vào phòng khách. “Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
“Tôi đến để giúp em đóng gói đồ đạc.” Và trước khi cô có thể gom được những mảnh trí khôn rời rạc thì anh đã ấn một nụ hôn ngắn mạnh mẽ lên cái miệng đang mở của cô rồi quét nhanh mắt khắp phòng. “Trông không có vẻ gì là em đã chuẩn bị cả.”
Cô nhìn vào anh trống rỗng: miệng anh đang mím lại thành đường thẳng, và đôi mắt anh, nửa che giấu dưới hàng mi dài thì không thể đọc được. “Đóng gói ư?” cô yếu ớt nhại lại, tuyệt vọng tìm cách trì hoãn sự đầu hàng cuối cùng của mình. “Anh bảo tối nay cơ mà.” Một cái đâm sắc nhọn của ham muốn cuộn lên trong dạ dày cô, và cô muốn vươn ra phía anh, rồi thực tế tình huống đập vào cô, và nỗi cay đắng dâng lên trong cổ họng cô.
“Hãy xem đồng hồ của em đi, Katy,” anh mỉa mai hối thúc.
Cô đã xem – và từ khi nào mà cả ngày đã trôi qua vậy? Gần 6 giờ rồi. Cô nhìn lên và thấy Jake trượt ra khỏi phòng, đi dọc sảnh nhỏ vào phòng ngủ của cô. Gom góp những giác quan rời rạc của mình, cô bước theo anh và đâm sầm vào ngực anh khi anh quay trở lại cửa.
“Muốn ném mình vào tôi ư, Katy?” đôi tay mạnh mẽ của anh nắm lấy vai cô và giữ cô cách khỏi anh. Anh nhướn mày mỉa mai, “Không việc gì phải vội cả, em yêu ạ, nhưng tôi đánh giá cao lòng nhiệt tình của em.”
Cô mở miệng định phủ nhận, nhưng anh đã cúi đầu xuống và cướp lấy môi cô. Cô rùng mình trước niềm đam mê nóng bỏng mạnh mẽ của nụ hôn, và chỉ lơ mơ nghe thấy điều anh nói khi anh dứt miệng ra khỏi cô.
“Tôi nghĩ sau cùng thì có lẽ em đúng đấy, Katy – sao phải đợi chứ?” Và, choàng tay ôm lấy cô, anh kéo cô áp mạnh vào bắp đùi căng cứng của anh.
Cô lập tức nhận ra tình trạng bị khuấy động của anh, và với một tiếng kêu nhỏ cô đẩy mạnh vòm ngực rộng của anh ra khi những lời nói của anh xâm nhập vào đầu óc mụ mẫm của cô.
“Không!” cô kêu lên. “Tôi sẽ không….”
Tay anh rơi xuống bên cạnh. Cô thấy mặt anh nhăn lại, và ngón tay anh nắm giữ trên cánh tay cô. Cô có thể cảm thấy làn sóng giận dữ dữ dội tỏa ra từ anh, và cô run rẩy. Cô xấu hổ nhận thấy sự kích động hoang dại tan chảy trong cơ thể thậm chí cả khi đầu óc cô bảo cô nên sợ anh mới phải.
“Chúng ta đã thỏa thuận, em và tôi, và không đời nào em được rút lui nữa,” anh càu nhàu.
“Nhưng còn công việc của tôi…” từ ngữ nhát gừng trượt ra khỏi miệng cô, và cảm xúc mãnh liệt rực sáng trong đôi mắt sẫm màu của anh khiến cô kinh hãi.
“Một cô nhân tình thì làm những gì được bảo, Katy, còn về công việc của em, tôi đã kiểm tra rồi, và phòng thiết kế vẫn vận hành hoàn hảo mà không có em trong một thời gian.”
“Nhưng….” Cô bắt đầu giận dữ; cô chưa từng nghĩ Jake là một kẻ đần độn nhưng rõ ràng anh là người như vậy.
“Tuy nhiên,” anh cắt ngang trước khi cơn giận dữ của cô bùng lên, “nếu em thích thì có thể sắp xếp cho em quay trở lại làm việc trong vòng một tuần gì đó.”
Jake đang đề nghị thỏa hiệp….bắt đầu biết lý lẽ! “Anh không phiền tôi đi làm chứ?” cô cần phải hỏi anh.
“Không, không phiền nếu điều đó làm em vui, Katy. Em luôn là người làm việc chăm chỉ, tôi biết điều đó, thậm chí cả khi tôi không chấp nhận mọi việc em làm. Theo kinh nghiệm của tôi thì một người phụ nữ có nghề nghiệp thú vị có vẻ là một người đồng hành thú vị hơn, và tôi không muốn em buồn chán khi tôi không ở xung quanh.”
“Tôi sẽ đóng gói đồ đạc,” cô nói không tự nhiên, và kỳ lạ là cô cảm thấy nhẹ nhõm. Khi cô có đủ can đảm ngước mắt lên nhìn anh, cô ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi nơi anh: Jake không còn giận dữ nữa, khuôn mặt đẹp trai của anh thư giãn trong một nụ cười uể oải.
“Cô gái ngoan, em sẽ không phải hối tiếc đâu – tôi có thể là một người tình rất hào phóng,” anh lè nhè mềm mại, và, xoay cô ngược lại, anh đặt tay lên lưng cô, đẩy cô vào trong phòng. “Giờ thì đóng đồ đi trong khi tôi ra ngoài và uống một ly.”
Cái vỗ tự nhiên vào mông cô khi cô vấp chân bước vào phòng ngủ cũng đủ để khơi lại cơn giận của Katy và sự cay đắng đủ lâu để cô lôi ra vài cái va li ra khỏi tủ quần áo và lấy hầu hết quần áo trong tủ ngăn kéo. Chửi thề chua cay bằng cả tiếng Anh và tiếng Pháp, cô chất đầy váy, áo và giày lung tung vào trong vali.
“Xong rồi à?”
“Vâng,” cô nói cộc lốc, không thèm nhìn lên, và đóng nắp cái vali cuối cùng, cô đóng vali cái tách. “Nhưng anh có cần phải thẳng thừng để ba tôi biết chúng ta là----” cô không thể nói từ “nhân tình” “-bạn? Cũng đủ bẽ mặt cho tôi khi ba tôi không biết rồi.” Điều này làm cô phiền lòng suốt cả ngày.
Anh im lặng một lúc. “Tôi không hề có ý định làm em bẽ mặt, Katy, nhưng tôi cũng không muốn nói dối. Việc em sống với tôi sẽ sớm được mọi người biết thôi, và ba em xứng đáng được biết trước. Nếu em có bất kỳ ý định nào lén lút quay lại và trốn về căn hộ này, thì quên điều đó đi.”
Anh băng tới nơi cô đứng, và tay anh vươn ra và vuốt ve cổ họng cô, nâng đầu cô lên, ngón tay anh siết chặt trên cằm cô, mắt anh hẹp lại. “Có cái gì đó giữa chúng ta, em không thể phủ nhận điều đó. Tôi có thể cảm thấy mạch đập điên cuồng trong cổ họng em, em tan chảy khi tôi chạm vào em, và có Chúa biết, tôi cũng vậy. Mối quan hệ của chúng ta không có gì phải khó xử như một chuyện tình giấu diếm. Em hiểu chưa…?”
Nước mắt dâng lên mắt cô, cô chớp đi và nuốt mạnh xuống. Cô không thể từ chối anh lâu hơn được nữa. “Tôi đóng đồ xong rồi,” cô nhẹ nhàng nói, chấp nhận điều không thể tránh được.
Albemarle Towers là một tòa nhà ấn tượng, và sự quyết tâm của Katy phút chốc lung lay khi cô bước ra khỏi xe của Jake trước lối ra vào. Hãy nghĩ đến ba cô, những nhân viên của công ty, nhiều thế hệ tự hào của gia đình, cô tự quở trách bản thân khi đôi chân run rẩy theo Jake vào trong phòng chờ; cô đứng yên lặng khi Jake chào người khuân vác.
“Chào buổi tối, Tom,” và vừa nắm khuỷu tay Katy, anh đẩy cô lên phía trước. “Đây là Tom Charles, Katy; anh ấy là một nhân viên tuyệt vời – nếu em cần bất cứ cái gì thì Tom sẽ làm nó cho em.” Anh trao chìa khóa xe cho người khuân vác. “Hãy đỗ xe cho tôi, Tom, và làm ơn hãy xách cho tôi một vài cái vali trong thùng xe.”
Cô nhìn vào người đàn ông già trong bộ đồng phục lòe loẹt, và cố gắng mỉm cười. Ông ây khoảng 60 tuổi, và có khuôn mặt của người đấm bốc bị đánh nhiều lần: chắc chắn mũi ông bị vỡ hơn một lần, và các vết sẹo quanh mắt ông là dấu vết không thể nhầm lẫn được của nghề nghiệp trước đây. “Xin chào,” cô lẩm bẩm, giọng cô khàn khàn vì xấu hổ.
Jake, hoàn toàn không bận tâm, vẫn tiếp tục nói. “Đây là cô Meldenton. Cô ấy sẽ ở đây một thời gian. Tôi sẽ đưa cho cô ấy một cái chìa khóa nhưng tôi hy vọng ông sẽ chăm nom cô ây khi tôi không ở quanh.”
“Rất vui được gặp cô, Madam.” Ông giơ ra một bàn tay to lớn, và Katy thấy bàn tay mảnh mai của cô như bị nuốt chửng trong tay ông. Cô đỏ mặt – cô không thể đừng được.
Khi cánh cửa thang máy đóng sau lưng họ, Katy lập tức quay sang Jake. “Làm sao anh có thể nói với người đàn ông đó là tôi dọn đến với anh?” cô thốt ra giận dữ. “Tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trong đời.”
“Thật vậy, Katy, tôi thấy khó mà tin điều đó. Tôi biết em đã sống với Claude – kiểu quan hệ này hầu như không mới với em,” anh nói thẳng.
“Nhưng….” Cô chưa từng, theo kiểu Jake ám chỉ, nhưng anh đã cắt ngang cô.
“Và đây là tòa nhà dịch vụ với độ an ninh cao. Nếu tôi không nói với Tom em là ai thì ông ấy sẽ không bao giờ cho em vào hay ra khỏi tòa nhà. Nếu em biết, ý tưởng giữ em như tù nhân trong căn hộ penthouse của tôi thật hấp dẫn đấy,” anh lè nhè mỉa mai, “Đó có thể là cách duy nhất để giữ em trung thành.”
“Khi đến từ anh, điều đó thật hào phóng,” cô bật lại. Thang máy dừng lại và Jake ném cho cô một cái nhìn cứng rắn, nhưng lờ đi lời bình luận của cô.
“Tom sẽ mang các vali lên sau. Lại đây nào.” Và, bắt lấy tay cô trong tay anh, anh dẫn cô ngang qua một đại sảnh phủ thảm dày tới một cánh cửa đôi to lớn, cái duy nhất trong tầng.
Mắt mở to, cô nhìn chằm chằm quanh căn phòng khổng lồ. Nó gây cảm giác rất nam tính. Có những giá sách lớn phủ khắp một phía tường, với rất nhiều đồ trang trí chen giữa các quyển sách.
Môi cô cong lại thành một nụ cười khi nhìn thấy một trận bóng bầu dục được chụp ảnh lại. Jake luôn luôn phát điên vì trò chơi này. Một cái chặn giấy nhỏ bằng pha lê Caithness thu hút sự chú ý của cô, và cô đột nhiên tỉnh lại. Cô đã mua nó tặng Jake nhân ngày sinh nhật nhiều năm trước.
Một cái ghế sofe bằng da sống to lớn nhưng dễ chịu đặt một bên lò sưởi lớn bằng gỗ dái ngựa được chạm khắc đẹp đẽ. Một cặp ghế tựa được nhồi căng ở phía bên kia với một cái bàn nhỏ ở giữa. Các bức tranh rải rác trên tường có những mảng màu sống động đối lập với toàn bộ ấn tượng màu nâu và màu be. Jake rõ ràng thích nghệ thuật đương đại và cô nhận ra một bức Hockney.
“Chào mừng em đến nhà tôi, và để tôi giới thiệu em. Đây là bà Charles, kho báu của tôi; bà ấy cũng là vợ của Tom. Còn đây là Cô Meldenton.” Anh trịnh trọng giới thiệu.
“Tôi rất vui được gặp bà, bà Charles,” Katy cố gắng mỉm cười lịch sự, nhưng người phụ nữ già gần như chỉ cong môi đáp lại – gần giống điệu bộ nhăn nhó ghê tởm hơn là một nụ cười.
“Bữa tối đã sẵn sàng, ngài Granton,” bà quản gia thông báo với Jake, và cô cảm thấy hoàn toàn rõ ràng sự lạnh lùng của bà, và với một cái gật đầu ngắn với Katy bà ta biến mất vào cánh cửa phía sau bà.
“Bà ấy là một đầu bếp tuyệt vời đấy, do đó đừng làm bà ấy buồn,” Jake nói huỵch toẹt.
“Tôi không dám đâu,” cô khô khốc trả lời. Jake đã làm rõ vị trí của cô trong nhà anh, đâu đó giữa một bà đầu bếp và một người rửa chén mà thôi.
“Đi nào, tôi sẽ chỉ cho em xung quanh.” Anh nắm tay cô, và dẫn cô qua một phòng đợi lớn tới một phòng ăn chính nhỏ hơn.
Cô có ấn tượng ngạc nhiên với các bức tường màu đỏ tươi và đồ đạc sáng bóng bằng gỗ dái ngựa trước khi anh dẫn cô tới một căn phòng bên trong. Bốn cánh cửa mở vào bên trong, và khi anh mở một cánh đầu tiên với cử chỉ vung mạnh tay cô đã đoán đó là phòng ngủ chính.
Bước chân cô loạng choạng khi cô bước vào trong căn phòng. Một cái giường cỡ đại khổng lồ với một tấm phủ nhồi lông vịt màu nâu sẫm được trang trí kiểu Paisley phủ khắp giường. Giọng nói mềm mại của Jake làm cô mất cả nhuệ khí.
“Phòng ngủ của chúng ta.” Anh thả tay cô ra và chỉ một tay về bên phải. “Phòng thay đồ và phòng tắm ở đằng kia. Tôi sẽ để em tự nhiên như ở nhà. Tôi nghĩ tôi nghe thấy Tom đã mang hành lý của em lên.” Cô run rẩy khi anh vươn tới, ngón tay anh cởi một cái khuy trên cùng của cái váy kiểu áo mà cô đã mặc cả ngày. Anh nhìn phản ứng của cô, miệng anh mở rộng vui thích. “Có lẽ em thích sửa soạn một chút trước bữa tối,” anh mềm mỏng nói, rồi bước đi.
Một nụ cười cuồng loạn như muốn nhấn chìm cô. “Tự nhiên như ở nhà…sửa soạn một chút.” Anh đã nói vậy. Để làm gì chứ? Cô điên cuồng nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào cái giường lớn.
Katy đang mơ. Một lần nữa cô lại 18 tuổi, và Jake, người bạn của cô, người tình của cô, đang ở với cô. Môi anh, mềm mại như lụa trên da cô, lướt những nụ hôn ấm áp lên mắt cô, lên đường cong mềm mại trên má cô. Đôi môi đầy đặn của cô khẽ hé mở chờ đợi khi miệng anh cuối cùng cũng với tới miệng cô. Lưỡi anh búng nhẹ lười lĩnh trên răng cô, vuốt ve đầu miệng nhạy cảm của cô, và lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh trong cái vuốt ve rào đón. Đôi tay mảnh mai của cô di chuyển dè dặt lên đường cong quanh tấm lưng rộng của anh, ngón tay cô vày vò trong mái tóc đen mềm mại của anh.
Một lần nữa cô cảm thấy như mọi lỗ chân lông trên da cô mở ra náo nức chào đón hơi ấm từ mỗi cái đụng chạm của anh. Bàn tay nam tính mạnh mẽ âu yếm khum lấy khuôn ngực đầy đặn của cô; ngón tay anh táo bạo trêu chọc đỉnh hồng nhạy cảm, khiến cho chúng cứng lên như đá.
Cô cong người lên áp vào cơ thể ấm áp của anh khi môi anh hôn tới tấp những vệt dài nóng bỏng xuống cổ họng cô, và miệng anh đói khát bú cặp vú nhức nhối của cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô choáng váng vì ham muốn.
Tay anh trượt qua bụng cô xuống đến bắp đùi đồng thời kéo theo cái váy ngủ của cô. Cô run rẩy khi những ngón tay dài của anh vuốt ve bên trong đùi cô và tìm thấy trung tâm ẩm ướt nóng bỏng nữ tính của cô. Cô rên rỉ sâu trong họng vì khoái cảm tinh tế, và móng tay cô bấm chặt vào da anh. Đã bao lần cô đã mơ đến điều này trong những năm qua? Và nó luôn kết thúc khi cô thức dậy và cô độc…
Mí mắt Katy khẽ mở, nhịp tim đập rộn rã trong tai cô. Cô không muốn thức dậy, và đánh mất khoái cảm này. “Ôi, Jake!” cô lẩm bẩm.
“Phải, Katy, phải; hãy mở ra cho anh nào.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên môi cô.
“Em muốn tôi, em biết em muốn mà. Em quá nóng, quá ẩm, và quá sẵn sàng.”
Đó không phải là giấc mơ. Cô đã tỉnh và đang nằm trên giường với Jake. Cô phải ngừng anh lại, nhưng khi ý nghĩ xuyên qua giác quan mê mụ của cô thì Jake đã thúc tách chân cô ra. Cô run rẩy hết lần này đến lần khác khi ngón tay anh trêu ghẹo và tra tấn cô. Thật quá, quá muộn để ngăn anh lại, và, Chúa giúp cô, cô cũng không muốn thế.
Miệng anh khóa miệng cô lại, lưỡi anh dữ dội và lục soát, và cô phản ứng ngay lập tức. Cơ thể cô uốn cong vô vọng dưới anh. Cô ngước lên nhìn vào đôi mắt sẫm tối của anh chỉ cách cô vài inch, và tim cô như ngừng lại; tia sáng dữ dội của niềm đam mê được kiểm soát và hơn cả là sự giận dữ được kiềm chế mãnh liệt khiến cô do dự.
Cảm thấy sự rút lui đột ngột của cô, anh gầm gừ, “Không, Katy, không phải lần này,” ánh mắt dữ dội của anh trượt dọc xuống cơ thể cô khi anh lăn qua và nằm giữa chân cô. Cơ thể mạnh mẽ của anh ghìm chặt cô dưới anh; cô không thể di chuyển ngay cả khi cô muốn. Mơ hay thật thì có khác gì chứ? Cô vẫn muốn anh…
Katy không thể từ chối anh; cái chạm đầu tiên của anh đã gỡ bỏ bốn năm đói khát. Cô rực cháy vì anh. Những sợi lông sẫm màu của cơ thể anh cọ xát như trêu ngươi trên làn da đã quá nhạy cảm của anh khi tay anh lang thang tùy ý khắp cơ thể đầy đặn của cô. Vật cứng rắn đàn ông của anh đẩy nhẹ vào giữa hai đùi cô. Cô nhức nhối muốn được anh chiếm hữu, và quằn quại dưới anh, móng tay cô cắm sâu vào tấm lưng rộng của anh như mời gọi dữ dội.
Một lần nữa miệng anh lại chiếm lấy đôi môi sưng phồng của cô bằng cơn đói khát hoang dại, sức nặng của anh đè lên người cô, khiến cô chìm xuống, nhưng anh vẫn không chiếm lấy cô. Anh ngẩng đầu lên, đôi môi gợi cảm của anh cong lên thành một nụ cười cương quyết mê hoặc. “Em sẽ nhớ điều này cho đến hết đời, Katy,” anh trêu chọc, giọng anh vang lên đắc thắng rất đàn ông.
Một bàn tay ngấu nghiến vuốt ve ngực cô và một lần nữa miệng anh lại đáp xuống. Răng anh cắn nhẹ và cô thình lình giật mạnh; cô như bị lạc trong trò chơi gợi tình của anh mà chỉ Jake mới biết luật chơi. Anh đưa cô đến rìa khoái cảm hết lần này đến lần khác khi anh khám phá từng inch cơ thể cô với sự thân mật dâm đãng mà cô chưa từng biết là có tồn tại. Miệng anh lại phủ lên miệng cô, lưỡi anh công kích theo môt nhịp điệu gợi cảm, nhưng anh vẫn kìm lại bản thân không chiếm lấy cô. Anh dừng nụ hôn lại và ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tan chảy vì ham muốn, và dán chặt vào đôi môi sưng phồng của cô.
“Tôi tự hỏi có bao nhiêu người đàn ông đã từng thấy em như thế này…từng khiến em cảm thấy như thế này?” một giọt mồ hôi sáng lấp lánh trên làn da màu đồng của anh.
Cô nhìn chằm chằm lên khuôn mặt cứng rắn của anh, và ngạc nhiên vì nét đau khổ trong giọng nói của anh. Không có ai cả….cô muốn nói cho anh biết, nhưng kịp nuốt lại lời nói. Rồi tay anh lại luồn vào trong cô lần nữa, như gửi những làn sóng choáng váng khắp cơ thể cô.
“Làm ơn….” cô nhắm mắt lại; cô không quan tâm anh nghĩ gì về cô. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa, và tay cô vuốt xuống ngực anh, vòng quanh eo anh, rồi xuống thấp hơn tới cặp mông căng cứng của anh. Ngón tay dò tìm của cô trượt xuống giữa đùi anh và cuộn quanh vật đàn ông của anh. “Làm ơn,” cô cầu xin lần nữa.
“Tôi thích nghe em cầu xin, Katy; tôi cần nghe điều đó.” Giọng anh là tiếng gầm gừ trầm khàn vì chiến thắng.
Cô không nghe thấy tiếng thút thít của cô. Cô đặt những nụ hôn nóng bỏng lên ngực anh, răng cô tìm kiếm cái nụ nhỏ và cắn nó trong cơn điên loạn vì nhu cầu.
Jake bắt lấy tay cô và kéo nó ra xa, rồi lái vào trong cô bằng một cú thúc hoang dại dữ dội.
Cô cảm thấy một chốc không thoái mái, nhưng không còn sự chiếm hữu gượng gạo nữa – cô đã cầu xin anh chiếm lấy cô.
Trong một lúc anh bất động, rồi từ từ rút khỏi cô.
“Không,” cô rền rĩ, và bỗng bám dính lấy anh khi anh lại đẩy vào lần nữa, cơ thể to lớn của anh chiếm lấy cô bằng nhịp điệu nhanh mạnh khiến cô đạt đến điểm cực khoái choáng váng chỉ trong vài giây. Cô cảm nhận thấy sự giải thoát của anh khi anh rùng mình rồi đổ sập lên cô, cơ thể to lớn của anh co thắt dữ dội, rồi tiếng thở nặng nhọc của họ là âm thanh duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch.
Sau đó, dù bao lâu sau đó thì cô không thể biết được, Jake trượt nằm ngửa lưng lên nệm, và khi sức nặng quen thuộc của cơ thể anh không còn nữa thì thực tế lạnh lùng của tình huống đã tác động đến cô.
“Anh là đồ con heo xảo quyệt, lạnh lùng, nhẫn tâm, và tôi ghê tởm anh,” giọng cô dội lên trong yên lặng. Liệu cô có thể vừa ghét vừa yêu một người đồng thời? Não cô suy tư về điều này khi mí mắt cô nhắm lại.