The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
Chúng ta không quen nhau, chúng ta vẫn chưa quen nhau,
cho dù chia cách chúng ta là chiều rộng của bờ vai ta.
Cứ khép kín như vậy, trong pháo đài của mình,
trong sự riêng tư qua bức tường.
b###Edyta Bartosiewicz “Chúng ta không quen nhau”
o O o
Tất nhiên là tôi không hỏi thẳng Marek rằng anh có ngủ với Dominika không. Chỉ có điều về lý thuyết thì điều đó thật dễ. Rất nhiều lần tôi đứng trước gương và nhắc lại câu hội thoại này. Rồi lần nào tôi cũng vứt bỏ ý nghĩ rằng Marek có thể ngủ với cô bạn – có lẽ - của tôi. Nhưng tôi cứ phân vân, tại sao anh lại đưa tiền cho nó đi làm chuyện đó. Tôi không thể nghĩ về chuyện này. Trong mối quan hệ của tôi với Dominika tồn tại một vết nứt mà có lẽ không bao giờ mất đi. Tôi sẽ luôn luôn nhìn nó như một người có thể hiện thực hóa ước mơ của tôi (và có thể với ông xã tôi) và trả tiền để từ bỏ điều đó.
Thật đơn giản biết bao. Ngủ với chồng người khác, dính bầu và phá thai theo cái cách buồn nhất.
Ngày nào của chúng tôi cũng bắt đầu giống nhau. Sáng ra ăn sáng, thỉnh thoảng cùng nhau, thỉnh thoảng tôi phải chạy vội ra khỏi nhà để kịp giờ làm việc vào phút chót, cái công việc mà càng ngày càng ít cuốn hút tôi. Bởi công việc của một trợ lý làm sao mà hấp dẫn cho được? Đâu rồi những mơ ước của tôi về việc dịch tiểu thuyết của chị em Brontë hay về thế giới của Jane Austin? Tất cả đã bốc hơi trước khi tôi thực sự bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc thực hiện chúng.
Hết giờ làm chúng tôi gặp nhau ở nhà vào bữa chiều, nhưng bây giờ ngày càng thưa thớt. Những bữa ăn một mình không phải là điều mà tôi chờ đợi từ cuộc sống. Tôi có cảm giác là Marek lảng tránh tôi. Như thể anh ấy sợ tôi lại đả động đến đề tài khiến anh khó chịu và anh không được nghỉ ngơi trong chính ngôi nhà của mình. Dominika khiến tôi bận tâm hàng ngày. Tôi mơ thấy nó trong vòng tay Marek, tươi cười và mãn nguyện, tận hưởng tròn đầy cuộc sống mà lẽ ra phải thuộc về tôi.
Lần đầu tiên trong đời Marek không hiểu đang có chuyện gì xảy ra với tôi. Hay cũng có thể là anh ấy không muốn biết? Cho tới lúc này, anh ấy vẫn cảm nhận được tâm trạng của tôi không hề sai, và có thể chỉ bằng một cử chỉ, một ánh mắt đã khiến cho thế giới trở nên vui tươi. Giờ đây đã khác rồi. Chúi mũi vào báo chí hoặc TV – chỉ còn lại ngần ấy sau cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi.
Tất nhiên là chúng tôi vẫn cố gắng thử, nhưng có lẽ không người nào tin rằng sẽ thành công. Lại một tối nữa với hai chân giơ cao, và lần này thì Marek ngủ thiếp đi trên sa-lông, trước màn hình TV, điều khiển trong tay.
Cuối cùng thì tôi cũng quên đi những điều tồi tệ. Eva sinh bé gái thứ hai. Cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ cuộc nói chuyện khi nó khoe tôi cái tin vui ấy. Nó không muốn mọi người đến thăm trong bệnh viện. Nó cần sự yên tĩnh và chút ít thời gian để thở. Chặng đường vất vả với hai con nhỏ đang chờ đợi nó. Chúng tôi không đề cập chuyện của Dominika, bởi điều cần nói là về đôi mắt tuyệt đẹp gần như màu đen của bé Marika suýt soát bốn cân cơ. Chuyện của Dominika đã trôi đi, còn tôi thì tin chắc rằng Eva là người trong cuộc. Về việc không phải như thế, rất rất lâu về sau tôi mới được biết, khi tự tôi nhắc lại mọi chuyện.
o O o
Tôi với Marek vẫn cố gắng để tạo dựng một gia đình mẫu mực. Với những kết quả khác nhau. Tôi nhớ một lần đi làm, lúc ấy là gần trưa, nhìn vào cửa kính sau của xe buýt tuyến 143 và tôi không thể rời mắt. Ở phía đó có một đôi teen teen đang ngồi, họ vẫn còn rất trẻ. Ngoài mình ra, họ không nhìn thấy thế giới. Họ nhìn nhau và nói chuyện, cô bé vuốt ve má chàng trai rất tình cảm, còn chàng trai thì búng mũi cô bé. Cái búng mũi ấy khiến tôi xúc động. Tôi nhìn thấy mình và Marek của hơn chục năm về trước. Khi anh đến đón tôi đi học, khi chúng tôi cùng nhau đi xe buýt, và với chúng tôi, cuộc đời kết thúc chỉ trên những chiếc ghế sau của xe buýt. Ngoài cái khoảnh khắc ấy, chẳng còn gì quan trọng.
Tôi nhớ có lần tôi đi nghỉ lễ mà không có anh. Một tuần. Tôi nhận được bảy lá thư. Mỗi lá vào một ngày khác nhau trong tuần. Đó là tình yêu. Tình yêu đã tan biến bởi sự theo đuổi của tôi đến một hạnh phúc khác còn lớn hơn hạnh phúc mà tôi đã có khi ấy. Nhưng nếu nhìn nó đã kết thúc như thế nào, có lẽ tôi đã xử sự giống như thế.
Lần ấy tôi đi Matemblev. Có lẽ đó là nơi linh thiêng nhất của Đức Mẹ Mang Thai ở châu Âu. Điều kỳ diệu đã xảy ra. Hình như thế. Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ. Xung quanh là đám trẻ con đang đùa nghịch, chúng cười vang, bên cạnh là một chị ngồi đọc sách với một chiếc xe nôi, còn hai con mèo đang lười nhác nằm sưởi nắng. Không một ai xua đuổi chúng. Ở đấy, mọi người đều được đón tiếp thân tình.
Tôi quyết định thăm thú xung quanh nhà thờ. Nếu như y học không thể giúp tôi, biết đâu một sức mạnh siêu nhiên nào đó lại có thể. Chết đuối thường túm cọng rơm...
Tôi đi qua một cô gái đang ôm mặt.
— Dominika à? – tôi ngạc nhiên hỏi. – Mày làm gì ở đây thế?
Dominika là người cuối cùng mà tôi nghĩ tới ở thánh đường này, nơi mà phụ nữ đến để cầu con.
— Tao vừa... xưng tội.
Tôi ngồi xuống cạnh nó. Cầm tay nó. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt đẫm nước.
— Veronika, tao cũng không biết là mình có ân hận không. Tạo phải làm vậy. Tao ân hận là đã dính bầu, nhưng tao buộc phải bỏ. – Nó bật khóc.
Tôi ôm lấy nó và luôn phân vân, không biết có phải Marek là bố của đứa trẻ ấy không. Tôi sợ phải hỏi thẳng. Có lẽ tôi không muốn biết sự thật. Sự trớ trêu của số phận. Chúng tôi ngồi trước hình ảnh mang thai của Đức Mẹ, tôi – cầu xin Thượng Đế một đứa con, còn Dominika – xin tha tội vì đã trả lại đứa con của mình cho Thượng Đế.
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ:?
Mọi chuyện ổn cả chứ? Lâu rồi không có tin gì của anh, có nghĩa là đã tròn hai ngày...
Tất nhiên là em không hỏi Marek. Tụi em đã thất lạc trong cuộc hôn nhân của mình. Hai người sống cạnh nhau mà thậm chí nhìn về hai hướng hoàn toàn khác nhau rồi. Có một điều gì đó đã bị phá hỏng...
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: OK
Anh làm việc. Anh đã viết thư cho em, nhưng lại không gửi. Bởi có thể em sẽ hiểu nhầm. Khi em buồn, mắt em rất buồn. Cặp mắt nâu chứa trong chúng nỗi nhớ. Em nhớ gì vậy? Đứa con đâu có cho em hạnh phúc bên một người đàn ông chỉ đi cạnh em và nhìn về hướng khác.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Lá thư
Anh gợi ý cho em rằng em phải nhìn về một hướng cùng với một người nào đó khác? Anh viết những gì trong lá thư ấy?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Lá thư
Anh có gợi ý gì đâu. Anh chỉ nhìn thấy đôi mắt buồn của em, đôi mắt phải được ánh lên trong nụ cười.
Kuba
o O o
Càng ngày càng hiếm khi mắt tôi ánh lên niềm vui. Tôi có cảm tưởng như cả thế giới đang từ từ sụp đổ. Dường như không nhận thấy, từng bước từng bước một, nhưng hiệu quả. Giống như một thỏi domino bị đẩy nhẹ từ một phía và làm đổ tất cả những thỏi khác. Và về nguyên tắc là vô phương cứu chữa.
Chắc chắn tôi không có đơn thuốc cho mối quan hệ của chúng tôi. Marek thậm chí còn không đi tìm đơn thuốc ấy. Anh ấy hoàn toàn không hiểu những khát khao, theo đuổi của tôi...
— Veronika, chẳng lẽ không thể như ngày nào được sao? Chúng ta không thể sống vô tư, cùng nhau cười, nhìn nhau đầy thấu hiểu, suy nghĩ và cảm nhận giống nhau?
— Thì có gì thay đổi đâu. – Tôi tự lừa dối mình. – Vẫn thế.
— Đúng, chỉ có điều em muốn có con bằng mọi giá... Em thiếu đứa con để có hạnh phúc. Đã có thời em không bị thiếu gì cả.
Đã có thời...
Đã có thời tôi chẳng thiếu cái gì. Thời đại thay đổi, con người thay đổi. Chỉ có điều, cái gì xảy ra với hai người yêu nhau đến mê muội? Cái gì sẽ xảy ra với những người thì thầm với nhau đầy yêu thương trong xe buýt?
o O o
Lại đến khám bác sĩ.
Thụ tinh nhân tạo.
Biết làm sao được, đó là điều cho đến lúc này tôi biết được, có thể ngay lập tức trở thành công cụ để hiện thức hóa ước mơ của tôi. Xin nghỉ làm, ánh mắt nhăn nhó của sếp. Quả là thiếu trợ lý thì không thể quán xuyến hết được. Thậm chí gần đây cô trợ lý vô lương tâm còn là cánh tay phải của giám đốc. Mà ai chẳng biết, thiếu cánh tay thì khó mà sống nổi. Nhưng đôi khi cần phải thế.
o O o
Marek đồng ý mà không hề do dự. Hay là anh ấy yêu tôi thật?
o O o
Đo tinh hoàn, thụ tinh, xét nghiệm tinh trùng. Tôi cảm thấy như mình đang xem phim, như thể mình không phải là diễn viên chính của màn trình diễn này. Hài kịch? Bi kịch? Kịch mê-lô? Liệu có happy end?
o O o
Có lẽ một kết cục may mắn không phải để dành cho chúng tôi.
— Tinh trùng này không thể thụ thai được.
Những lời nói của bác sĩ như mũi dao đâm vào tôi. Tôi nghe chúng, nhưng hy vọng chúng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi nhắm mắt lại và lại nhìn thấy bộ phim.
— Chị khỏe chứ? – Tôi nghe thấy tiếng bác sĩ.
Tôi gật đầu. Nhiều hơn thì tôi không đủ sức. Tôi phải làm gì? Lấy chồng khác? Biến vào toalet với một người đàn ông lạ tại một bữa tiệc nào đấy được tưới đẫm rượu?
Phải chăng nếu như Marek đi khám sớm hơn thì chúng tôi đã không phải đến cái bệnh viện này, chiếc giường này và một màu trắng bao trùm lên tất cả và nỗi đau, không chỉ vật lý, mà cả về tâm lý nữa?
SMS
• Em không hồi âm. Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Kuba.
• Chẳng có gì ổn hết.
• Cà phê?
Chẳng lẽ lại trên giường bệnh viện. Tối em sẽ ở nhà. Em sẽ viết.
• Em vẫn nguyên vẹn chứ?
• Về vật lý thì nguyên vẹn. Tâm lý cần băng bó.
— Chị đừng lo lắng. Có các ngân hàng tinh trùng – Cô dọn buồng lau bụi bằng chiếc khăn màu xanh lá, mà hình như không có bụi.
Ngân hàng tinh trùng? Liệu nói chung, tôi có quan tâm đến chuyện này? Tôi muốn một đứa con gái xinh xắn, bé bỏng, có đôi mắt của Marek, nụ cười và anh mắt của anh ấy.
— Còn chị được mấy cháu rồi?
Người phụ nữ lặng người với chiếc khăn lau trong tay.
— Ba đứa. – Chị ta ngồi xuống chiếc ghế để cạnh giường. Đúng chiếc ghế mà hôm trước Marek đã ngồi, nắm tay tôi và nói rằng mọi thứ sẽ tốt thôi.
— Cứ năm một. Vất vả lắm. Nhưng biết làm sao được. Tôi cứ vác bụng bầu như thế năm một. Ba thằng, đến phát điên lên được.
Ôi, sao tôi muốn phát điên lên đến thế.
Điên năm này đến năm khác. Với ba cậu con trai.
o O o
Marek nhìn tôi với cặp mắt buồn bã.
— Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi tôi vì cái gì? Vì anh không thể trở thành bố?
Tôi nắm tay anh, đưa chúng lên mặt mình.
— Chúng ta sẽ liệu – anh nói. – Cho dù đó chỉ là con của em. Cho dù chỉ một nửa là của chúng ta.
— Marek, anh nói cái gì thế?
Anh đưa ánh mắt về phía tờ rơi sặc sỡ nằm trên chiếc giường bệnh viện của người phụ nữ cùng phòng.
Ngân hàng tinh trùng.
— Em không muốn làm việc đó với người đàn ông khác. – Tôi bất lực nằm vật ra giường.
— Verka, không phải thế...
— Em biết, em biết nó như thế nào. Anh không cần phải nói nữa. Em sẽ suy nghĩ.
— Chúng ta sẽ chăm sóc nó ngay từ đầu, còn xin con nuôi sẽ không được như thế.
Lần đầu tiên trong cuốn phim riêng tư của chúng tôi, tôi nghe thấy từ này. XIN CON NUÔI. Chúa ơi, việc này không thể xảy ra. Nó xảy ra với chị nằm bên cạnh kia, với cái ông mặc quần ca-rô kia, với cái bà đội mũ xanh kia. Nhưng không phải với chúng tôi!!!
Tôi nhìn thấy vết móng tay mình trên tay mình.
Đau.
Tôi muốn kiểm tra xem liệu đây có phải là một giấc mơ xấu. Rất tiếc. Nó là sự thật. Một sự thật buồn, xám xịt. Mặc cho bên ngoài cửa sổ bệnh viện đang là tháng bảy nóng nực. Mặc cho những bà mẹ trẻ đầy cảm xúc đang ra viện, cẩn thận đặt lên ghế những chiếc tã màn, để các bé không bị lạnh, không bị nóng, không bị gió thổi quá mạnh vào những hình hài mong manh. Tôi sẽ không bao giờ được che cho đứa con của chúng tôi bằng chiếc tã vải màn màu trắng. Sự bất công ở bên ngoài cửa sổ, nhưng nó đang gấp gáp bước vào cuộc sống của chúng tôi. Nhanh tới mức chúng tôi không kịp ngăn lại.
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Vỡ vụn
Em vừa ở bệnh viện về. Án đã được tuyên. Tụi em sẽ không có con. Marek sợ đi khám không phải là không có cơ sở.
Em như bị vỡ ra hàng ngàn mảnh vụn, không một ai, không gì có thể gắn lại.
Nhưng có một vấn đề được làm sáng tỏ. Marek không phải là bố của đứa con không được chào đời của Dominika. Mặc dù nhiều lúc em đã muốn đó chính là anh ấy và với anh ấy mọi chuyện đều ổn.
Kuba, em bị lạc trong thế giới này. Đã có thời em nghĩ làm người trưởng thành là một thử thách vô cùng to lớn. Giờ đây thì em biết rằng, đây là một thử thách mà em không biết cách đối đầu.
Em không phải là một bạn cà phê tốt đâu. Nói chung em không phải là một người đồng hành tốt. Vô tích sự. Marek đi công tác rồi. Thậm chí em cũng không tìm hiểu xem có thật không, hay anh ấy chỉ vờ vịt đến chỗ bố mẹ để nghỉ ngơi. Hình như anh ấy ở Poznan. Anh ấy đang bảo vệ cho một phụ nữ bị công ty cho nghỉ việc ngay khi người này có bầu. Chắc là anh ấy sẽ bảo vệ được. Nhưng em không biết, liệu từ “mang thai” có thoáng qua tai anh ấy một cách dễ dàng không. Còn với em, thật khó khăn. Em ở nhà một mình cho đến thứ sáu và xem các chương trình của cảnh sát. Thám tử, giết người và trộm cướp. Những cái đó bây giờ là thế giới hư cấu của em.
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Anh sẽ đến.
— Em hãy để những vụ cướp bóc ấy ở yên một chỗ. Anh sẽ đến với em. Có lẽ em cũng cần có bạn? Có thể một tiếng nữa anh sẽ đến nơi. Em có cần gì không?
Kuba
o O o
Lần ấy anh đến bằng động cơ. Xe máy – chắc là anh ấy sẽ sửa lại.
— Động cơ, đó là một phần của xe máy. Nếu như đi bằng động cơ, anh sẽ...
— Như một cái máy? – thời ấy tôi vẫn còn cười.
Bây giờ, khi nghe tiếng ồn đặc trưng dưới nhà, tôi vội khoác chiếc áo len và chạy xuống.
— Lại đây, chúng mình đi đâu đó đi.
— Em không ngồi với anh lên động cơ đâu. Xe máy – tôi sửa lại với nụ cười buồn bã. - Em đã nói với anh rồi, em sợ lắm.
— Mình đi dạo vậy. Em phải vứt bỏ những cảm xúc.
— Em chẳng có gì để vứt đi cả, Kuba. Tất cả những thứ em có, em đã vứt hết rồi. Em có cảm tưởng như lòng mình trống rỗng.
Chúng tôi trèo lên tháp ngắm cảnh ở Olivơ. Sống gần rừng thật thích biết bao.
— Dừng lại – Kuba nói.
Tôi ngạc nhiên thực hiện lệnh của anh. Một phút nghỉ trong cuộc hành trình lên đỉnh tháp là rất cần thiết cho tôi.
Kuba nắm lấy tay tôi và đặt lên ngực trái tôi, phía dưới ngực. Bàn tay anh che bàn tay tôi.
— Em cảm thấy cái gì – anh hỏi.
— Thế em phải cảm thấy cái gì? – tôi ngạc nhiên hỏi lại. – Tim em đang đập.
— Em thấy không? Tim. Em không trống rỗng. Em có tim. Nó đập mạnh đến nỗi anh cũng cảm thấy cho dù tay em đã ngăn cách nó với anh. Em không trống rỗng ở bên trong. Có thể em đang ngủ. Nhưng em sẽ thức dậy. Cuối cùng em sẽ thức dậy. Và em sẽ nhìn tất cả mọi thứ khác đi.
— Em chỉ muốn ngủ để không cảm thấy gì.
— Em hãy nghĩ đến ông xã, ông ấy cảm thấy như thế nào. Có lỗi?
Chắc chắn là có lỗi. Có lỗi với nỗi buồn của tôi và với việc vai trò làm mẹ của tôi đã không được toại nguyện.
Ở trên Pacholek tôi cảm thấy như mình đang ở trên nóc nhà của thế giới. Tháp ngắm cảnh nổi bật lên trên cánh rừng và những ngôi nhà của Gdańsk. Xa xa là biển, lúc này hẳn có những du khách đi nghỉ ở Ba Thành Phố đang tắm ngoài đó. Tất cả sao nhỏ thế.
— Em muốn nghỉ phép để tách khỏi hiện thực – tôi nói nhỏ.
— Nghe có vẻ có hai nghĩa. – Kuba cười. – Đúng không?
Tôi không trả lời. Hai nghĩa? Vậy trong cuộc đời này có cái gì chỉ có một nghĩa thôi không?
Anh tiến lại gần tôi từ phía sau và ôm tôi. Chúng tôi cứ đứng như thế một lúc, ngắm nhìn Gdańsk dưới nắng. Trong vòng tay anh ấy tôi cảm thấy an toàn. Tôi nhắm mắt lại. Anh thơm giống như mùi chiếc áo khoác của anh vào cái buổi chúng tôi làm quen với nhau trên bãi biển. Tôi không biết chúng tôi đã đứng như thế bao lâu. Anh áp mặt lên tóc tôi.
Kỳ nghỉ phép tách khỏi thực tế.
Vứt bỏ mọi thứ và mọi người và trốn trong rừng, cách biệt khỏi tất cả những gì làm ta đau.
Nhưng đâu có dễ như thế. Có lẽ không thể ngắt bỏ giác quan, trái tim và tâm hồn. Mặc kệ mùi của người đàn ông lạ và hơi thở cứ gấp gáp dần trên gáy, tôi vẫn cứ nhìn thấy trong ý nghĩ của mình đôi mắt xanh của Marek và giọng nói của anh: “Anh xin lỗi”.
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Xe máy
Em cứ tự nghĩ rằng... Đi xe máy với một người nào đó là một chuyện hết sức riêng tư. Có thể không giống như sex, nhưng giống như nằm với một người nào đó trên cùng một chiếc giường và nói chuyện về tất cả và chẳng về gì cả. Và điều đó em cũng sợ.
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Không bị trừng phạt?
Để nói về một vấn đề nào đấy, đặc biệt là về cảm xúc và ấn tượng, thì cần phải cảm nhận được những cái đó, dẫu chỉ một lần. Một lần chạm và nhìn. Ý thức được rằng trong khoảnh khắc ấy, có người đàn ông đó giữa hai đùi mình. Hoàn toàn không có chuyện trừng phạt hay xấu hổ. Cũng bởi những lý do ấy, CÓ THỂ ôm người ấy, có thể nép vào người ấy. Có thể cảm nhận sự gần gũi, và sau đó để lại tất cả ở phía sau và không bao giờ quay lại nữa. Nhưng cần phải thử một lần, cho dù chỉ là để biết.
Liệu anh đã thuyết phục được em?
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Không bị trừng phạt?
Em cũng không biết là mình đã bị thuyết phục chưa? Sự không bị trừng phạt thật lôi cuốn...
Nhưng liệu có tồn tại một cái gì đó như là sự không bị trừng phạt? Theo em, lỗi lầm bao giờ cũng bị trừng phạt. Nếu như không phải bây giờ, thì sẽ ở kiếp sau. Có lẽ không nên vì một vài giây phút ấy?
Veronika
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát