Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 7
L
ần tiếp theo cô tỉnh lại, gã đàn ông đang nhảy xung quanh cô trong chiếc quần yếm của gã, vặn vẹo hai bàn tay từ bên này sang bên kia và ông ổng hát bài Brown Sugar không theo bất cứ giai điệu nào. Mặt trời đã lặn, và hai khung cửa sổ hướng về phía tây của khu cửa hàng bỏ hoang - với khung kính phủ đầy bụi nhưng thật kỳ lạ vẫn chưa bị những kẻ phá hoại lai vãng qua làm vỡ - sáng rực lên như có lửa. Bóng của gã đàn ông nhảy nhót đằng sau hắn, chạy dài ra trên sàn nhà lát ván, hắt lên bức tường nổi bật những ô vuông sáng màu nơi từng có thời là chỗ treo các biển quảng cáo. Tiếng đôi ủng của gã dậm xuống sàn nghe như âm thanh của ngày tận thế.
Cô có thể thấy chiếc quần ống rộng của mình nằm nhàu nhĩ dưới quầy thu ngân, nơi hẳn từng có thời nhân viên thu ngân đứng làm việc (có lẽ là cạnh một cái lọ đựng trứng luộc và một lọ khác đựng món chân giò lợn muối chua). Cô có thể ngửi thấy mùi mốc. Và Chúa ơi, cô thấy đau khủng khiếp. Khuôn mặt, lồng ngực cô, và hơn hết là phần dưới, nơi cô có cảm giác như bị xé toang ra.
Hãy giả bộ bạn đã chết. Đó là cơ hội duy nhất của bạn.
Cô nhắm mắt lại. Tiếng hát ngừng bặt, và cô ngửi thấy mùi mồ hôi đàn ông đang áp sát lại gần. Giờ đây còn nặng mùi hơn.
Vì hắn đã hoạt động thể lực, cô thầm nghĩ. Cô quên khuấy việc giả vờ chết và cố hét thật to. Nhưng trước khi cô có thể làm thế, hai bàn tay khổng lồ của hắn đã chộp lấy cổ cô và bắt đầu siết lại. Cô thầm nghĩ: Thế là hết. Tôi đang chết. Những ý nghĩ thật bình thản, thật nhẹ nhõm. Ít nhất khi đó sẽ không còn đau đớn, không còn phải tỉnh lại để nhìn thấy con-quái-vật-người kia nhảy múa trong ánh nắng chiều lóe lửa.
Cô lịm đi.