Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột cô gái tóc vàng, mũi cao, da trắng đẹp như lai nhưng trang điểm khá cầu kỳ đậm nét, ăn mặc cực kỳ mát mẻ, áo dây lửng màu đỏ, váy ngắn, đang yểu điệu bước vào phòng làm việc của Minh Thạch.
- Khách tới mà không buồn tiếp hả, ông giám đốc?
Giọng trách móc kéo dài. Minh Thạch ngẩng lên:
- Ồ, Huyền Mỹ? Vậy mà anh cứ ngỡ khách hàng mua nữ trang chứ.
Huyền Mỹ trách móc:
- Ông chủ cửa hàng chỉ lo mua bán không hà, chẳng có tình cảm gì cả.
- Em nói oan cho anh rồi, anh tình cảm tràn đầy.
- Tình cảm tràn đầy sao không mừng em về hả?
Minh Thạch phân trần:
- Anh đâu có hay em về.
Mắt Huyền Mỹ lúng liếng nhìn Minh Thạch:
- Bây giờ hay chưa?
- Hay rồi!
Minh Thạch cười đáp rồi hỏi lại:
- Em về hồi nào sao không báo để anh ra sân bay đón?
Huyền Mỹ cười, phô hàng răng trắng đẹp.
- Em muốn dành bất ngờ thú vị cho anh.
Cô bạn gái ở nước ngoài về bình thường thôi, có gì mà bất ngờ thú vị.
Vậy mà Huyền Mỹ làm ra vẻ trịnh trọng.
Thật ra nếu cô gọi điện báo tin, có lẽ anh cũng sẽ ra phi trường rước cô về.
- Anh ra phi trường rước em khỏi mắc công vào đây.
Huyền Mỹ thản nhiên:
- Vào đây đột xuất mới kiểm tra được anh có nghiêm túc không hay lăng nhăng trong giờ làm việc?
- Trời đất! Em không biết anh xưa nay vốn là...
- Người đa tình, lãng mạn...
Huyền Mỹ tiếp lời Minh Thạch rồi còn khẳng định:
- Em biết anh từ ngày còn ở bên ấy chứ bộ.
Minh Thạch nhếch môi:
- Ở đâu anh cũng là chàng trai bình thường.
Huyền Mỹ phàn nàn:
- Chàng trai bình thường ơi! Về nước rồi quên em hả? Sao không liên lạc với em?
Minh Thạch gãi đầu:
- Anh bận đủ thứ công việc. Vả lại, anh đã...
Chưa kịp thông báo anh đã cưới vợ thì Huyền Mỹ đã cướp lời anh:
- Gã đàn ông nào cũng mắc bệnh ngụy biện!
- Anh có làm gì sai trái đâu mà ngụy biện hả em?
- Vậy là anh luôn tốt, phải hôn?
- Chứ sao.
Huyền Mỹ cười vui vẻ:
- Anh đưa em đi ăn nha. Về đến đây, em thấy thèm các món ăn Việt Nam quá.
Minh Thạch xua tay:
- Còn đang giờ làm việc mà em.
Huyền Mỹ xì mũi:
- Thì sao? Bộ anh không có trợ lý, phó giám đốc để giao việc lại hả.
- Có, nhưng mà...
- Đừng nói với em là anh không dám đi ăn trong giờ làm việc nghe.
Bị Huyền Mỹ khích tướng, Minh Thạch nhún vai:
- Anh là sếp mà không dám à?
Đôi môi màu sô- cô- la cười chúm chím:
- Dám thì đi! Còn chờ gì nữa hả anh?
- Để anh gọi...
Nhấc máy điện thoại lên, Minh Thạch định gọi cho Châu Ngọc, bảo cô đi cùng anh và Huyền Mỹ, nhưng chợt nhớ ra hôm nay cô có việc bận đi với bà Bội Ngọc nên không đến công ty. Anh để máy xuống.
Tò mò, Huyền Mỹ hỏi:
- Anh gọi cho ai vậy? Sao không gọi đi?
- Anh thấy không cần thiết.
Huyền Mỹ bĩu môi châm chọc:
- Chứ không phải định hẹn lại với cô nàng nào hả?
Minh Thạch cau mày:
- Cái gì mà hẹn lại?
- Đi với em thì phải hẹn lại chứ sao.
- Em giỏi suy diễn quá Mỹ à?
Bất ngờ Huyền Mỹ ôm cổ Minh Thạch nhõng nhẽo:
- Vậy là không có cô nào hả anh? Chỉ có em thôi hén.
Minh Thạch tỉnh giọng:
- Chỉ có vợ anh thôi.
Dụi đầu vào cổ anh, Huyền Mỹ:
- Em là vợ anh nha. Chúng mình cưới nhau nghen anh.
Minh Thạch lắc đầu hết biết:
- Thôi, mình đi ăn, đừng nói gì nữa!
Huyền Mỹ đỏng đảnh khoác tay Minh Thạch đi ra ngoài, vẻ mặt hân hoan như muốn tỏ cho mọi người biết Minh Thạch là của cô và cô đang sở hữu anh.
Minh Thạch lịch sự đi với Huyền Mỹ vì cô từ nước ngoài mới về. Là bạn cũ hay nói đúng hơn là người yêu cũ. Hai người đã một dạo yêu nhau. Tuy nhiên Minh Thạch thấy không hợp với Huyền Mỹ, nên hai người không tiến triển.
Anh về Việt Nam xem như đã chấm dứt.
Minh Thạch đưa Huyền Mỹ vào nhà hàng Lâm Viên. Đây là một nhà hàng sang trọng có vườn hoa cây cảnh xanh tươi hoáng mát.
Bàn ăn được đặt dưới các giàn hoa rũ bóng lung linh, lãng mạn. Thiên nhiên thơ mộng phù hợp cho đôi lứa yêu nhau.
Cầm tờ thực đơn, Huyền Mỹ nghiêng đầu, điệu đàng hỏi Minh Thạch:
- Anh thường đến đây không hả?
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Có chứ!
- Đi với ai?
- Với vợ!
Lườm Minh Thạch một cái nhưng rồi nét mặt Huyền Mỹ lại giãn ra và tươi hẳn.
- Bắt đầu hôm nay đi với vợ há.
"Cô mà là vợ tôi à? Không dám đâu".
Nhìn Huyền Mỹ, Minh Thạch kêu thầm trong bụng.
Anh chỉ giục cô:
- Gọi thức ăn đi Mỹ!
- Em gọi hết nhà hàng cho anh trả nghen.
- Nếu em ăn hết.
- Em sẽ ăn cho anh thấy.
Minh Thạch cười chọc:
- Thấy rồi, chắc anh đi một lần này thôi quá.
Huyền Mỹ phụng phịu:
- Anh không muốn đãi em hả, keo kiệt quá vậy!
Huyền Mỹ gọi chả giò, nem nướng, gỏi tôm, canh chua, ếch chiên bơ, cá hấp...
Khi người phục vụ mang thức ăn đến, Minh Thạch nháy mắt với cô.
- Em gọi còn thiếu.
Huyền Mỹ tròn mắt:
- Thiếu gì hả?
- Rượu bia.
Huyền Mỹ reo lên:
- À, phải rồi! Rượu mạnh. Anh với em chạm cốc nghen.
Nói xong cô gọi một chai rượu Whisky.
Minh Thạch cất tiếng rên vào lòng. Cũng tại anh thôi, nhắc làm chi? Huyền Mỹ sống rất phóng khoáng và luôn chứng tỏ mình là dân sành điệu trong những cuộc chơi.
Rượu được mang ra, Huyền Mỹ rót ra hai chiếc ly thủy tmh đế cao trong suốt:
- Uống mừng cuộc hội ngộ của hai đứa mình nghe anh.
Minh Thạch nâng ly lên cùng Huyền Mỹ.
- Chúc mừng!
- Mừng cho chuyến về của em!
- Em về với ai vậy?
- Hai ông anh. Mục đích của em là tìm gặp anh.
- Tìm gặp anh rồi đó!
Huyền Mỹ nũng nịu:
- Anh có nhiệm vụ đưa em đi chơi. Em muốn được tham quan khắp đất nước mình đó.
- Có lẽ em nên theo những khách tham quan đi một Tour du lịch xuyên Việt.
- Đi với anh chứ khách du lịch nào hả?
Minh Thạch lắc đầu:
- Anh bận.
Huyền Mỹ bướng bỉnh phán:
- Bận gì cũng dành thời gian cho em.
Thật là quá quắt!
Gắp thức ăn vào chén cho Huyền Mỹ, Minh Thạch nhắc:
- Ăn đi! Thức ăn chờ em kìa!
- Em sẽ "thanh toán" cho anh thấy.
- Ửa! Em không ăn kiêng để giữ vòng hai à?
- Em chẳng đi thi hoa hậu, cũng không phải người mẫu, có gì mà lo giữ chứ!
- Anh chỉ sợ em béo phì.
Liếc xéo Minh Thạch một cái, Huyền Mỹ phàn nàn:
- Em thon thả thế này mà anh chê béo phì à?
Minh Thạch lém lỉnh:
- Anh lo thì tương lai.
- Vô duyên!
Ngồi nhấm nháp thức ăn, Huyền Mỹ đề nghị:
- Ăn xong, đưa em về nhà anh nghe!
- Hôm khác đi.
- Hôm nay chứ còn hôm nào nữa. Em mới về nước, anh phải chiều em nha.
Đúng là tiểu thư hay bắt người khác chiều chuộng. Minh Thạch đành gật đầu:
- Cũng được! Em về gặp mẹ anh, còn anh trở lại công ty một chút.
Huyền Mỹ giãy nảy:
- Hết giờ làm việc rồi nghe ông chủ.
Minh Thạch pha trò:
- Bởi vì anh là ông chủ nên phải trở lại công ty đó.
- Trở lại đóng cửa hả?
- Có thể.
Huyền Mỹ hóm hỉnh:
- Còn em sẽ đến kiểm tra anh đóng cửa.
- Cứ tự nhiên!
Hai người chuyện thật vui vẻ và thân mật.
Ăn xong, Minh Thạch thanh toán tiền:
- Vừa định đứng lên thì bất chợt Đình Tân và Lam Khanh bước vâo.
Lam Khanh khều tay Đình Tân:
- Anh "Đá sáng" kìa!
- Hả?
Đình Tân chưa biết biệt hiệu mà Lam Khanh đã gọi Minh Thạch khi dịch tên anh.
Lam Khanh nhắc lại:
- Anh Minh Thạch đi ăn với bà nào mà đỏm dáng quá vậy?
Đình Tân mỉm cười:
- Chắc bạn bè hay đối tác gì đó.
Lam Khanh trề môi:
- Không phải đâu.
- Chúng ta hãy đến chỗ Minh Thạch đi em.
Có cái gì đó khiến Lam Khạnh bực dọc:
- Thôi, để cho họ tự nhiên.
Đình Tân thuyết phục:
- Gặp người thân phải chào chứ em. Minh Thạch đã thấy chúng ta rồi.
- Thấy mình anh hà!
- Thấy chúng ta đi chung rồi.
Minh Thạch vẫy tay cho Đình Tân và Lam Khanh.
- Lại đây Tân!
Hai người bước đến trước bàn của Minh Thạch. Anh nhe răng cười trêu:
- Hai người đi đâu đây?
Đình Tân lém lỉnh:
- Đi ăn chung như ông vậy.
Nháy mắt với Lam Khanh, Minh Thạch trêu:
- Anh biết rồi nghe Lam Khanh.
Lam Khanh ngây thơ:
- Biết gì cơ.
- Chuyện của em.
Liếc mắt sang Huyền Mỹ, Lam Khanh đối đáp với Minh Thạch:
- Nói chuyện của anh. Chị Ngọc em đâu hả?
Minh Thạch thản nhiên:
- Đi vắng rồi.
Lam Khanh ấm ức:
- Đi vắng, hèn gì anh đi ăn và tình tự với cô gái khác. Đàn ông thật đáng ghét!
Thấy Lam Khanh cứ nhìn Huyền Mỹ chằm chằm, Minh Thạch hiểu ý giới thiệu:
- Đây là Huyền Mỹ, bạn anh ở Mỹ mới về.
- Việt kiều à? Trông cô ta diêm dúa làm sao! Lam Khanh chẳng mấy thiện cảm.
Không chờ giới thiệu lại, Huyền Mỹ kéo tay Minh Thạch:
- Đi anh, mình còn về thăm mẹ nữa.
- Mẹ của ai hả trời? Lam Khanh nóng mũi mà không nói gì.
Nháy mắt với Đình Tân, Minh Thạch mỉm cười:
- Tao về trước nghe. Lúc khác gặp lại.
- Chúc hai người vui vẻ!
Lam Khanh không thể nào vui được khi thấy Minh Thạch và Huyền Mỹ khoác tay nhau tình tứ.
Mắt cô nhìn theo muốn đứt đuôi. Nghiêng đầu ngó Lam Khanh, Đình Tân trêu:
- Coi em kìa, người ta đi khuất rồi mà.
Lam Khanh giậm chân như con nít:
- Em đang tức đây này.
- Sao tức hả?
- Tức giùm chị Châu Ngọc.
Đình Tân trấn an:
- Có gì đâu mà em tức hả?
Lam Khanh ấm ức vặn lại:
- Anh không thấy gì cả sao? Chị Ngọc vắng nhà, anh ấy cặp bồ tình tứ với bà Việt kiều như vậy đó.
Đình Tân mỉm cười:
- Chỉ là bạn thôi mà em.
- Anh tin họ là bạn à?
Đình Tân giải thích:
- Cô ta mới về nước, đi ăn với Minh Thạch là bình thường thôi.
Liếc Đình Tân bằng đuôi mắt, Lam Khanh bực dọc:
- Bình thường à? Anh đừng biện hộ cho anh "Đá sáng".
- Có biện hộ gì đâu? Anh thấy đúng như vậy.
Lam Khanh cau mặt:
- Cùng là đàn ông nên anh bênh anh ta chứ gì. Anh coi chừng đấy!
Đình Tân kêu ca:
- Ối! Sao em lại cự nự anh hả?
- Ai bảo anh cứ bênh anh ta chằm chặp.
- Anh nói công bằng chứ có bênh ai đâu?
Lam Khanh chép miệng nhận định:
- Anh Đá sáng coi bộ tối thui rồi chứ không còn sáng nữa.
- Trời đất!
Đình Tân kêu lên rồi bật cười khanh khách:
- Em bị ám ảnh nặng rồi. Tốt nhất là đừng nghĩ đến anh Đá sáng nữa.
Phồng mặt lên, Lam Khanh cãi lại:
- Em nghĩ đến chị Châu Ngọc đấy chứ. Tiếc là chị ấy không có ở đây để thấy ông chồng hào hoa lăng nhăng của mình.
Nhìn cô, Đình Tân nghiêm giọng:
- Minh Thạch không tồi tệ, lăng nhăng như em nghĩ đâu.
Lam Khanh hừ mũi:
- Em không tin. Bị các ả chinh phục thì gã đàn ông nào không xiêu đổ.
- Không có anh trong đó đâu nha.
- Chắc không đó?
- Chắc chắn!
Đình Tân ưỡn ngực trả lời rồi nhắc Lam Khanh:
- Đừng nói chuyện Minh Thạch nữa!
Quan trọng là chuyện của anh và em.
- Có chuyện gì đâu?
Đình Tân hắng giọng:
- Nhiều chuyện lắm đó em. Thứ nhất là chuyện ăn. Tự nhiên đi nhà hàng không lo ăn lại nói chuyện người khác.
Lam Khanh lắc đầu:
- Em không thèm ăn đâu. Tức quá no rồi!
Vỗ vỗ vai Lam Khanh, Đình Tân ân cần như dỗ đứa trẻ:
- Đừng tức nữa em. Ăn đi rồi nói chuyện chúng mình.
Ngước nhìn Đình Tân, Lam Khanh thản nhiên:
- Chuyện gì, anh nói đi?
- Ăn xong, anh mới nói.
- Khéo dụ! Em không nghe đâu.
Đình Tân vờ rên:
- Em không nghe thì anh nói với ai đây?
Cố giấu nụ cười trong lòng, Lam Khanh nói như khiêu khích:
- Anh nói với ai, mặc kệ anh chứ.
Nhìn cô, Đình Tân cười dịu dàng:
- Anh chỉ nói với em thôi.
Anh nói gì mà Lam Khanh cảm thấy xôn xao...
Buổi trưa.
Châu Ngọc về nhà, kết quả chuyến đi công tác từ thiện với bà Bội Ngọc tốt đẹp.
Trong niềm vui hạnh phúc, được về Hà Tiên, Châu Ngọc phấn chấn lạ thường. Trở lên thành phố, cô mang theo tâm trạng lâng lâng.
Châu Ngọc và Minh Thạch hết làm vợ chồng giả rồi. Anh đã làm cho con tim cô rung cảm. Anh đã từng bước đưa cô vào tình yêu lãng mạn, đầy ắp mộng đẹp.
Về Hà Tiên, cô thấy nhớ anh, mới xa đấy thôi mà cứ mong. Chẳng biết anh có vậy không?
Bước vào căn biệt thự thênh thang giờ đây cô thấy thân quen gần gũi, vì nơi đây luôn có bóng dáng Minh Thạch.
Có phải anh là Đá sáng đang phát sáng quanh đây?
Mãi mãi anh là đá phát sáng cho ngọc thêm lung linh sắc màu há, Minh Thạch.
Những khóm hoa rực rỡ trong sân như đang mỉm cười cùng Châu Ngọc. Cô hân hoan đi vào trong.
Bỗng dưng, Châu Ngọc khựng lại.
Trong phòng khách, Minh Thạch đang trò chuyện cùng với một cô gái lạ.
Nếu họ đối diện nhau thì rất bình thường, không có gì để nói. Nhưng đằng này cô gái đang ngả đầu trên vai Minh Thạch, tay anh đậu trên người cô. Chiếc áo hở cổ, khuôn ngực trần lồ lộ như trêu người...
Sao hai người tình tứ âu yếm đến vậy?
Châu Ngọc choáng váng muốn hụt hơi. Cô không thể nào tin được. Nhưng hình ảnh trước mắt như xoáy vào tim óc cô.
Muốn hét lên hỏi Minh Thạch đang làm cái trò gì vậy, nhưng Châu Ngọc nín thinh. Cô quá đỗi ngỡ ngàng trước sự việc đó.
Anh có thể làm được chuyện này sao, Minh Thạch? Không...
Bất giác Minh Thạch quay ra. Thấy Châu Ngọc, anh kêu lên:
- Em về rồi à? Đi Hà Tiên với mẹ có vui không?
- Vui!
Châu Ngọc đáp cụt ngủn rồi hỏi:
- Mẹ đâu anh?
- Mẹ ở trong nhà!
Bực dọc vì cô ả ngó lom lom, Châu Ngọc hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
Hơi ngượng, Minh Thạch nói khẽ:
- À! Để anh giới thiệu. Đây là Huyền Mỹ, bạn anh ở bên Mỹ mới về.
Châu Ngọc nhận định với vẻ mỉa mai:
- Bạn lâu gặp, thảo nào thân mật quá nhỉ!
Huyền Mỹ vẫn thản nhiên bá cổ Minh Thạch, làm như cô là vợ Minh Thạch chứ không phải Châu Ngọc.
Đưa mắt nhìn Châu Ngọc, Minh Thạch nói nhanh, giọng thân thiết:
- Châu Ngọc vợ anh, em biết rồi há Mỹ.
Huyền Mỹ hầm hừ:
- Anh cưới vợ rồi à? Em có biết đâu.
- Mẹ đã nói với em rồi đó.
- Em tưởng mẹ với anh đùa.
Cô ngụy biện để tự tiện nhào vô à? Thật quá đáng!
Liếc Huyền Mỹ, Châu Ngọc dài giọng:
- Chuyện vợ chồng là quan trọng, không ai đùa đâu cô.
Huyền Mỹ cong môi:
- Biết rồi bà chị!
Rồi cô cười với Châu Ngợc vẻ như khiêu khích:
- Cô hãy giữ kỹ nha, coi chừng tôi giành chức vợ của cô đấy.
Vô duyên chưa từng thấy. Châu Ngọc không muốn nói chuyện với kẻ vô liêm sỉ đang lả lơi với chồng mình.
Minh Thạch lên tiếng:
- Đừng đùa quá trớn, Mỹ à.
- Em có đùa đâu. Phải nói cho vợ anh biết quan hệ của chúng mình chứ.
Những lời nói của Huyền Mỹ làm cho con tim của Châu Ngọc muốn nổi loạn. Và cô ta không dừng lại ở đó.
Giọng Huyền Mỹ vang lên như muốn nhấn mạnh với Châu Ngọc:
- Hồi ở bên Mỹ, tôi là bồ anh Thạch, chúng tôi yêu nhau. Tự nhiên về đây anh ấy cưới vợ hà. Mà không sao, chúng tôi sống phóng khoáng, cởi mở như ở phương Tây quen rồi.
Phóng khoáng cởi mở là ôm chặt bá cổ chồng người ta khi vợ người ta vắng nhà đấy hả? Không ai chấp nhận luận điệu quái đản của cô đâu.
Cố giữ điềm tĩnh, Châu Ngọc nói với Huyền Mỹ bằng giọng chủ nhà:
- Cám ơn cô đã ghé thăm anh Thạch chồng tôi.
Huyền Mỹ thản nhiên:
- Thật sự tôi về đây là để gặp anh Thạch đó. À! Bây giờ cô cho tôi mượn anh Thạch một chút nha.
Giận không thể tả, tim Châu Ngọc như sôi lên sùng sục.
Vậy mà Minh Thạch cũng hưởng ứng lời cô ta. Anh ân cần nói với Châu Ngọc:
- Em mới đi xa về mệt, ở nhà nghỉ ngơi. Anh đi với Huyền Mỹ một chút.
Muốn hét lên nhưng sao âm thanh không thoát ra khỏi cổ Châu Ngọc.
Đi đi! Hai người làm cho tôi chướng mắt quá!
Minh Thạch và Huyền Mỹ đi rồi, Châu Ngọc cảm thấy hụt hẫng như vừa đánh mất một cái gì.
Về phòng riêng, Châu Ngọc ôm một núi tức. Không làm gì được cả, cô chạy sang phòng bà Tuyết Lệ:
- Con mới đi Hà Tiên về mà ở nhà có chuyện hả mẹ?
Bà Tuyết Lệ mỉm cười:
- Có chuyện gì đâu con?
Châu Ngọc ấm ức:
- Cô Huyền Mỹ với anh Thạch..... Đặt tay lên vai con dâu, bà Tuyết Lệ trấn an:
- Ờ! Không có gì đâu con. Chúng nó ở bên Mỹ thân thiết. Con Mỹ về nước chơi rồi nó sẽ đi mà.
- Nhưng cô ta làm gì kỳ quá! Cứ bám theo anh Thạch.
Bà Tuyết Lệ ân cần:
- Con là vợ thằng Thạch, đừng có lo gì cả. Quan hệ của chúng bình thường, trong sáng mà.
- Bình thường, trong sáng ư? Tại bà Tuyết Lệ không chứng kiến cảnh thân mật tự nhiên quá trớn của họ nên nói vậy.
Thở ra, Châu Ngọc kêu lên:
- Không như mẹ nói đâu mẹ ơi. Họ....
- Sao hả con?
- Họ làm thấy chướng mắt lắm.
Bà Tuyết Lệ xua tay:
- Đừng bận tâm chuyện đó nữa con. Kể chuyện con đi Hà Tiên cho mẹ nghe đi!
Nghe lời bà Tuyết Lệ, Châu Ngọc chẳng thèm bận tâm về Huyền Mỹ nữa.
Cô kể chuyến đi về Hà Tiên cho bà Tuyết Lệ nghe.
Bà thích thú bảo:
- Lần sau mẹ con đi, mẹ sẽ tháp tùng đi nữa.
- Mẹ con bảo giúp được người khác, mẹ rất vui. Mẹ sẽ lấy việc giúp người khó khắn làm lẽ sống ở đời.
- Mẹ cũng đồng ý với mẹ con..... - Con có mang quà Hà Tiên về biếu mẹ.
Nói xong Châu Ngọc nhanh nhẹn chạy về phòng lấy quà trao cho bà Tuyết Lệ:
Khi một mình ở trong phòng. Châu Ngọc lại thấy khó chịu. Hình dung cảnh hai người vui chơi bên nhau là cô thấy nóng mặt.
Giận sôi gan, Châu Ngọc tức Huyền Mỹ bao nhiêu thì cũng tức Minh Thạch bấy nhiêu.
Cớ gì mà anh chiều chuộng cô ta dữ vậy?
Dám bỏ mặc vợ ở nhà để đi chơi với cô ta. Thật hết nói!
Từ Hà Tiên - Phú Quốc, Châu Ngọc háo hức về nhà gặp anh. Vậy mà anh ngang nhiên bên người đẹp và dạo chơi cùng cô ta. Rồi chẳng biết anh làm gì nữa, có trời biết!
Đồ trời đánh thánh đâm. Hình dung cảnh hai người đi chơi vui vẻ bên nhau, đầu k ề đầu, mặt kề cận mặt là Châu Ngọc muốn nổi trận lôi đình. Cô không thể nào chịu nổi cảnh chồng mình đi chơi và đùa giỡn với một cô gái khác.
Rõ ràng Huyền Mỹ muốn quyến rũ Minh Thạch. Cô ăn mặc thật khiêu gợi, cô muốn đốn ngã Minh Thạch dù anh đã có vợ.
Minh Thạch là đàn ông và cũng như bao gã đàn ông khác, anh cũng sẵn sàng chết bởi người đẹp.
Trời đã tối mà Minh Thạch vẫn chưa về, Châu Ngọc chỉ muốn lao đi tìm anh.
Ở trong phòng không chịu được, cô thơ thẩn ra ngoài sân. Dưới ánh đèn hoa viên rực rỡ hẳn lên, cây cỏ lung linh, hoa tỏa ngát thơm. Lại nhớ bài hát anh đã hát cho cô nghe về hoa nhung nhớ ở Đà Lạt.
Vườn nhà anh có hoa nhung nhớ không nhỉ? Cô định bảo Minh Thạch tìm giống trồng, nhưng bây giờ thì không thèm trồng bất cứ hoa gì cả.
Ngồi yên trên chiếc ghế mấy dưới giàn hồng leo rợp mát, Châu Ngọc thấy buồn chông chênh. Giá như Minh Thạch rủ Châu Ngọc đi cùng thì cô đâu thấy chơi vơi vì bị bỏ rơi.
- Hù!
Không thấy người mà nghe tiếng "hù", Châu Ngọc hoảng hốt la lên:
- Ối ma...
Minh Thạch cười phá lên:
- Anh đây mà.
Đang bốc hỏa vì giận lại bị hù, Châu Ngọc đay nghiến:
- Anh còn vác mặt về đây làm gì hả?
Minh Thạch vuốt ve cầu hòa:
- Nhà anh thì anh phải về chứ.
- Sao không đi luôn đì?
- Biết em đang đợi, anh phải về chứ.
Không hiểu sao những câu ngọt dịu như đường mía của Minh Thạch không có tác dụng chữa cơn giận, mà nó lại như dầu đổ thêm vào lửa.
Châu Ngọc nóng nảy gắt lên:
- Anh còn biết là tôi đang đợi à?
Minh Thạch năn nỉ:
- Đừng gay gắt với anh, có được không Ngọc?
Đôi mắt bén ngót nhìn Minh Thạch như có lửa:
- Tôi chẳng thêm gay gắt với anh đâu. Anh hãy nhìn lại mình đi!
Vờ ngắm nghía mình, Minh Thạch cất giọng tự hào:
- Anh vẫn rất đẹp trai và đầy phong độ.
Châu Ngọc tức tối:
- Phải rồi, đẹp trai và phong độ nên có người mê.
Minh Thạch hớn hở:
- Em mê là đủ rồi!
Châu Ngọc nổi đóa:
- Anh đừng đánh trống lảng nghe. Anh quên là anh đã có vợ rồi sao mà đi chơi hú hí với người ta vậy?
Nhăn mặt như ăn phải cả ký lô ớt cay, Minh Thạch phân trần:
- Đừng nói vậy em à! Huyền Mỹ chỉ là bạn cũ. Cô ấy mới về nước, anh lịch sự dành cho cô ấy chút thời gian vậy mà.
Châu Ngọc bĩu môi:
- Anh nói nghe đơn giản quá nhỉ!
- Em hãy tin anh!
Tin anh à? Tôi không đủ niềm tin đâu.
- Sao em lại nặng nề với anh quá vậy?
Bằng giọng ớt hiểm cay xè, Châu Ngọc chỉ trích Minh Thạch:
- Anh dành thời gian và cả bản thân anh cho người ta mà bảo tôi đừng nói hả? Tôi chưa thấy ai như anh, có cô bạn Việt kiều về thì bỏ mặc vợ.
Minh Thạch vụng về giải thích:
- Anh lịch sự với Huyền Mỹ vậy thôi. Mai mốt cô ấy về bển rồi.
- Anh với cô ta tình tứ trong ngôi nhà này vẫn chưa đủ, lại còn đi chơi bên nhau liên tục. Tôi không thể chấp nhận được.
- Em đừng suy diễn, Ngọc à.
- Chính mắt tôi thấy chứ suy diễn gì hả? Cô người yêu cũ của anh đã trở về, tình cũ không rủ cũng tới. Anh trở lại với người ta mà còn ngụy biện nữa à?
Trong lúc này, Minh Thạch không thể phân trần hay biện hộ gì cả. Anh kêu ca:
- Em muốn nói sao thì nói, anh mệt mỏi quá rồi.
Châu Ngọc giận run:
- Đi chơi với người ta về nên mệt mỏi hả?
- Em vừa phải thôi nha!
Nói xong, Minh Thạch đi vào nhà, để lại cho Châu Ngọc nỗi tức tối khôn nguôi.
Cô lao về phòng tiếp tục vặn vẹo kết tội Minh Thạch. Anh hậm hực lầy quần áo đi tắm rồi mang mền gối xuống nền gạch... ngủ.
Châu Ngọc càng điên tiết. Vậy là đã rõ, Minh Thạch trở lại với cô ả Huyền Mỹ nên không xem Châu Ngọc ra gì...
Anh chẳng đoái hoài đến cô, quên hẳn cô là vợ của anh rồi.
Suốt đêm không ngủ được, Châu Ngọc cứ trằn trọc mãi miên man suy nghĩ chuyện đời chuyện mình.
Huyền Mỹ từ nước ngoài ngang nhiên chiếm lại Minh Thạch của Châu Ngọc. Thật ra cô có chiếm Minh Thạch của ai đâu. Hai người đám cưới và là của nhau cơ mà.
Tại sao Huyền Mỹ lại làm vậy? Huyền Mỹ không được chen vào cuộc sống của Minh Thạch và Châu Ngọc.
Vợ chồng người ta đang hạnh phúc, cô lại nhào vô. Phải đánh giá Huyền Mỹ là kẻ như thế nào đây?
Huyền Mỹ đến chơi liên tục. Và tự nhiên đến trơ tráo:
- Cho tôi mượn Minh Thạch một lát nghe.
Châu Ngọc nổi sùng, còn cô ta thì hớn hở tươi rói khi cặp tay Minh Thạch đi chơi.
Minh Thạch thì ngày càng quá đáng. Mỗi lần Châu Ngọc đay nghiến thì anh ôm gối xuống đất ngủ. Cuối cùng Châu Ngọc đi đến một quyết định.
Buổi tối khi Minh Thạch đi chơi với Huyền Mỹ về, Châu Ngọc đang ngồi đợi anh với vẻ mặt của quan tòa tuyên án:
- Cô ta cứ mượn anh hoài, tôi cho luôn đó. Khỏi mượn nữa!
Minh Thạch trợn mắt:
- Em nói gì lạ vậy hả?
- Không lạ đâu. Cả anh và cô ta rất mong điều này mà.
Minh Thạch vô tình:
- Điều gì hả?
Nhìn xoáy vào mặt Minh Thạch, Châu Ngọc thẳng thừng tuyên bố:
- Tôi hết chịu nổi rồi. Tôi và anh phải ly dị ngay.
Minh Thạch kêu lên:
- Anh không đồng ý ly dị đâu.
- Anh định bắt cá hai tay hả?
- Anh chỉ yêu em và có mỗi mình em thôi.
Châu Ngọc lạnh lùng:
- Tôi không chấp nhận tình yêu bị chia sẻ và bị chiếm đoạt.
- Không có chuyện đó đâu mà.
Châu Ngọc mím môi:
- Sự thật rành rành, anh còn ngụy biện hả?
Minh Thạch trần tình:
- Không có đâu, em đừng làm mọi chuyện thêm u ám.
Nuốt ấm ức vào lòng, Châu Ngọc tuôn một hơi dài với giọng khô lạnh:
- Không có gì à? Cô ta thản nhiên âu yếm anh trước mặt tôi, còn khiêu khích tôi nữa chứ. Cô ta nghĩ mình là vợ anh mà quên hẳn tôi. Cả anh nữa. Anh công khai đi chơi với cô ta. Hai người làm gì nữa chỉ có trời mà biết. Tôi dứt khoát ly dị, anh lo làm thủ tục đi.
Không ngờ Châu Ngọc mạnh mẽ và quyết liệt như vậy, Minh Thạch chỉ còn biết kêu trời:
- Đừng mà em, chuyện đâu còn có đó.
đến đây mượn anh đi chơi. Mượn làm chồng chứ còn gì nữa.
Minh Thạch phản ứng:
- Sao em nói vậy hả?
- Tôi muốn phát điên lên đây này.
Minh Thạch yên lặng. Châu Ngọc không sao hiểu nổi anh có thể thản nhiên đi chơi với cô bồ cũ mà không nghĩ đến tâm trạng của cô.
Anh không biết là cô tổn thương đến thế nào.
Cô nói một cách dứt khoát:
- Tôi nhất định ly dị! Anh đừng lay chuyển tôi.
Bực dọc, Minh Thạch thốt lên:
- Em muốn gì cũng được.
- Anh lo các thủ tục đi. Tôi sẽ rời khỏi đây ngay.
Châu Ngọc nói một cách khẳng khái rồi bỏ đi ngay. Minh Thạch nhìn theo cô chán nản không biết phải làm gì đây.
Anh có quá đáng không khi đi chơi thoải mái với Huyền Mỹ?
Ký Ức Dấu Yêu Ký Ức Dấu Yêu - Hồng Kim