Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Chương 7
S
au khi cân nhắc, chọn lựa cuối cùng ông bà Thanh Thông cùng quyết định sẽ tổ chức tiệc cưới cho Thúy Ái ở nhà hàng Giang Đông. Vừa dễ thắt chặt thêm mối quan hệ vốn đã thân thiết giữa hai gia đình, vừa tạo điều kiện để Thuy San và Giang Đông có cơ hội tiếp xúc nhau hơn.
Với những lý do đặc biệt như thế nên mọi khâu chuẩn bị đều được Giang Đông xem xét tỉ mỉ đến từng chi tiết, nhất là cách bài trí trong phòng việc.
Sau những nghi thức trang trọng, căn phòng lại trở nên ồn ào, huyên náo hẳn lên bởi những âm thanh đặc biệt của tiệc cưới.
Nhìn cô dâu lộng lẫy, tươi tắn bên cạnh chú rể khi đến từng bàn chào khách, niềm hạnh phúc ngời ngời trong mắt, mọi người đều muốn bày tỏ tâm trạng hân hoan qua những lời chúc mừng hạnh phúc. Điều đó càng làm cho ông bà Thanh Thông thêm hãnh diện.
Tháp tùng theo Thuy Ai và anh rể đến từng bàn là Thuy San. Khuôn mặt cô cũng được trang điểm cẩn thận không kém cô dâu, bởi cô đang làm phù dâu cho chị, và nhất là đi bên cạnh cô luôn có Giang Đông. Sự lịch lãm, ân cần của anh khiến cô thực sự hãnh diện và nụ cười còn rạng rỡ hơn cả cô dâu.
Tiếng chạm ly, tiếng chúc tụng, tiếng vỗ tay cứ vang vang, đầy ắp trong phòng tiệc, tạo nên bầu không khí hết sức tưng bừng. Tự nhiên, trong không khí rộn rã ấy, Thuy San cảm thấy như những lời chúc tụng ấy có phần dành cho cô.
Gần cuối buổi tiệc Thuy San mạnh dạn kéo tay Giang Đông đến chỗ bạn bè cô. Tuy không thể chính thức giới thiệu với mọi người, Giang Đông là vị hôn phu của tớ, nhưng một chữ “bạn trai” cũng được Thuy San nhắc đến một cách trịnh trọng và hãnh diện.
Tuyết Hướng kéo tay Thuy San lại gần, nói nhỏ đủ … cả bàn cùng nghe:
- Hôm nay, San đẹp lắm! Anh Đông cũng vậy. Hai người có phải được sinh ra theo lời hẹn ước không vậy?
Một tràng pháo tay sôi nổi vang lên, tán thưởng cho câu nói khá văn vẻ của Hương. Giang Đông cũng gật đầu, nhã nhặn:
- Hương nói rất hay, và nghĩ mình sẽ rất khó quên sự nhiệt tình của các bạn trong buổi tiệc này.
Câu nói cùng thái độ bặt thiệp của Giang Đông lại châm ngòi cho những tiếng cười thoải mái. Ánh Như từ phía đối diện nói với sẵng:
- Hôm nay uống rượu mừng của chị Thuy Ai rồi bao giờ đến Thuy San đây? Chúng tôi rất mong đấy.
- Nhất định phải có mặt Dương Kha này nghe.
- Cả Quyên nữa.
- Vũ nữa …
Cứ mỗi người một câu, ai cũng tranh nhau nói và nói lớn một chút để tiếng của mình được nghe rõ hơn. Trong không khí tưng bừng này, mọi người đến quên bẵng tuổi tác và địa vị xã hội của mình để vui hết mình trong cuộc gặp mặt. Minh Tâm nâng ly lên, nói một cách trịnh trọng:
- Trước tiên, cho phép Tâm chúc mừng cô dâu, chú rể. Kế đến là chúc Thuy San sớm đến ngày này. Lúc đó, nhớ gửi thiệp đầy đủ cho bạn bè đấy.
Những lời chúc tụng, tiếng chậm ly, tiếng vỗ tay, và cả tiếng nhạc dìu dặt cứ như có men, có cánh, khiến cảm giác lâng lâng, ngây ngất cứ mỗi lúc một tăng thêm trong lòng Thuy San. Cô sung sướng đón nhận tất cả như đón nhận sư chăm sóc ân cần, hoàn hảo của Giang Đông. Và trong một thoáng hưng phấn, cô hình dung đến ngày chính cô sẽ mặc chiếc áo cô dâu đi bên cạnh Giang Đông giữa những lời chúc mừng, những tiếng vỗ tay … Chắc sẽ tuyệt vời lắm.
Thuy San bật chợt nhìn Giang Đông và bắt gặp Giang Đông cũng đang nhìn mình. Trong ánh mắt ấy, không chỉ riêng cả hai, mà mọi người đều hiểu rằng, ngày cưới của họ sẽ chẳng còn xa.
Các khách mời đã lần lượt ra về, phòng tiệc không còn cảnh tưng bừng, huyên náo, những dư âm cuộc vui vẫn đầy ắp trong lòng mỗi người. Một buổi tiệc thành công hơn cả mong đợi.
Giang Đông cho dọn một bàn đặc biệt, mời gia đình ông Thành Thông, bởi anh biết “mọi người đều bận lo tiếp khách chứ chưa ai ăn gì”. Cách giải thích hết sức đơn giản, nhưng qua giọng nói chân tình của Giang Đông, mọi người đều thấy không thể từ chối. Và với thói quen giao tiếp, anh chăm sóc mỗi người chu đáo đến nỗi người trước nay nổi tiếng khó tính và kiêu kỳ như mẹ Thuy San cũng cảm thấy hài lòng.
Nhìn Giang Đông ân cần, kiên nhẫn, dỗ dành Thuy San chịu ăn hết những thức ăn anh gấp vào chén cô, bà Thanh Thong thực sự hãnh diện. Bà thấy tương lai của con gái cũng như hiện ra trước mắt. Rực rỡ và bóng ngời như nhan sắc của cô. Bà nhìn qua phía bà Giang Hoang:
- Lo xong cho con chị, tôi nhẹ cả người đấy chị. Giờ còn con em. Hay anh chị cũng chọn ngày cho Thuy San và cậu Đông làm lễ đính hôn luôn đi. Đến sang năm sẽ cưới.
Đó là dự định của hai gia đình, nhưng sự gợi ý của bà Thanh Thong làm câu chuyện rộn rã chợt khựng lại. Thuy San cũng bằng lòng, nhưng vẫn thấy có điều gì không ổn. Nếu để bên gia đình ông Hoàng nói điều đó thì hay hơn. Cô ngượng ngùng:
- Sao mẹ lại nói thế?
Chỉ có Giang Điền hưởng ứng nhiệt tình, bởi đó là điều anh ta vẫn luôn mong đợi. Giang Điền liếc mắt nhìn Giang Đông rồi quay qua ông Hoàng:
- Bác Thông nói thật hợp lý, phải không ba? Con thấy Giang Đông và Thuy San có vẻ tâm đầu ý hợp, cưới nhau là phải rồi.
Ông Hoàng gật gật đầu, nhưng nụ cười hơi gượng gạo sau ánh mắt trao đổi vội vàng với bà Yến:
- Tất nhiên rồi. Chỉ cần có câu quyết định là chúng ta sẽ kết thông gia ngay. Chúng tôi cũng mong ngày ấy đến sơm sớm.
Bà Thanh Thong không để ý đến cách nói có phần xã giao của ông Hoàng. Bởi bà luôn nghĩ được bà đồng ý gả Thuy San thì chỉ có vinh hạnh. Và cười thật tươi:
- Thuy San nhà tôi đã có nhiều đối tượng ngấp nghé rồi, cũng sáng giá lắm. Nhưng chúng tôi muốn dành ưu tiên cho cậu Đông. Dù sao, hai gia đình chúng ta đã có nhiều điểm tương đồng hơn.
Một lần nữa, mọi người lại đưa mắt nhìn nhau sau câu nói của bà Thanh Thong, Thúy Ái và Minh Quân rời khỏi chỗ ngồi, đến sau lưng mẹ, nói nhỏ nhẹ:
- Ba, mẹ! Tụi con về trước nghe. Xin phép hai bác.
Cả hai gật đầu chào mọi người trong bàn rồi nhẹ nhàng đi ra. Thuy San đâm ái ngại với sự khoe khoang lộ liễu ấy. Cô liếc nhanh qua Giang Đông, tò mò muốn biết ý nghĩ của anh, nhưng Giang Đông vẫn bình thường. Khuôn mặt đẹp và cương nghị ấy chẳng biểu lộ một thái độ nào, dù là rất nhỏ. Và cô lại thấy yên tâm với thái độ đàn ông ấy.
Sau bữa ăn, Giang Đông xin phép được đưa Thuy San về. Dĩ nhiên lời đề nghị ấy được ông bà Thanh Thong đồng ý tức khắc. Cả hai chào mọi người rồi đi ra, và họ được tiễn bằng những ánh mắt tràn trề hy vọng, nhất là Giang Điền.