Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 7
“D
ậy đi Astrid. Tên tội phạm thần kinh của cô đang chơi đùa với dao kìa.”
Astrid ngay lập tức choàng tỉnh dậy khi nghe giọng của của Sasha vang lên trong đầu cô. “Cái gì?” cô hỏi to trước khi nhận ra hành động của mình. Cô ngồi dậy trên giường.
Những hình ảnh Sasha nhìn thấy lóe lên trong đầu cô. Cô nhìn thấy Zarek đang đứng trong bếp của cô, lục lọi ngăn kéo đựng tất cả dao kéo của cô.
Zarek lấy ra một con dao chặt thịt lớn, rồi dùng ngón cái của mình kiểm tra lưỡi dao. Cô cau mày trước hành động của anh.
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Anh đặt con dao sang một bên rồi lấy một con dao khác trong ngăn kéo ra.
Sasha gầm gừ.
“Im đi, Scooby.” Zarek quát. Anh ném cho Sasha một cái liếc mắt dữ tợn và độc địa hơn cả loài rắn độc. “Tao đã bao giờ nói với mày là tao rất khoái món cày hầm chưa? Thịt của mày có thể đủ cho tao ăn trong vòng một tuần.”
Sasha di chuyển lên trước.
Dừng lại! Cô thét lên trong tâm trí người bạn đồng hành của mình.
Thôi nào Astrid. Để tôi cắn hắn. Chỉ một lần thôi.
Không, Sasha. Lùi lại đi.
Cậu nghe theo một cách miễng cưỡng. Cậu ấy lùi lại, nhưng mắt cậu chưa một lần rời khỏi Zarek, người đang lấy ra một con dao gọt trái cây nhỏ. Anh lướt ngón tay trên lưỡi dao rồi nhìn về phía Sasha. Cô có thể thấy đôi mắt như màng đêm của Zarek lóe sáng như thể nói anh đang thực sự cân nhắc đến việc dùng con dao này với người bạn đồng hành của cô.
Cuối cùng, anh cất con dao chặt thịt lại trong ngăn kéo, rồi mang con dao gọt trái cây vào trong phòng khách.
Astrid nhăn nhúm mặt khi thấy Zarek đi về phía đống củi cô đặt cạnh lò sưởi và lấy ra một mảnh gỗ lớn. Anh mang nó đến cái ghế trường kỉ của cô rồi ngồi xuống.
Phớt lờ Sasha, con vật đã theo sát từng bước chân của anh và kết thúc bằng việc ngồi cạnh chân Zarek, Zarek bắt đầu đẽo mảnh gỗ.
Astrid sững sờ vì hành động bất ngờ của anh.
Anh ngồi đó trong hàng phút liền, im lặng đẽo gọt mảnh gỗ. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn cả không phải là thái độ kiên nhẫn và trầm lắng của anh mà là cách con sói anh đang đẽo gọt được thành hình. Cứ mỗi nét khắc của anh mảnh gỗ lại từng chút một giống Sasha hơn.
Thậm chí ngay cả Sasha cũng phải nghểnh đầu lên nhìn.
Bàn tay Zarek di chuyển con dao trên mảnh gỗ thành thạo như một chuyên gia. Anh chỉ dừng lại mỗi khi cần phải so sánh mẫu khắc với Sasha.
Người đàn ông này quả là một người nghệ sĩ cực kỳ tài năng và tài năng của anh có vẻ hoàn toàn trái ngược với những gì cô biết về anh.
Tò mò, Astrid nhận ra mình đã thức dậy và đang trên đường trở lại phòng khách. Chuyển động của cô bẻ gẫy kết nối tâm trí với Sasha. Đi lại luôn luôn phá vỡ kết nối. Cô chỉ có thể dùng đôi mắt của cậu ấy mỗi khi cô hoàn toàn bất động.
Zarek ngẩng đầu lên nhìn quanh khi anh cảm thấy luồng không khí phía sau bị khuấy động.
Anh dừng lại khi ánh mắt của anh gặp Astrid và cô cướp đi hơi thở của anh. Không quen với việc có người ở chung nhà với mình, anh không chắc mình nên chào cô hay tiếp tục im lặng.
Anh lựa chọn chỉ quan sát cô.
Cô nữ tính và xinh đẹp. Kiểu phụ nữ giống như Sharon. Chỉ là Sharon không có vẻ mong manh như cô. Sharon sở hữu miệng lưỡi lanh lợi có thể đối đầu với miệng lưỡi cay độc của anh và những năm tháng làm một người mẹ đơn thân mang lại cho cô ấy vẻ từng trải. Nhưng Astrid không như vậy. Cô là mẫu người dịu dàng, hiền lành có thể bị người khác lợi dụng và bắt nạt.
Ý nghĩ đó gây một tia phẫn nộ trong anh.
Astrid di chuyển vào trong phòng và hướng thẳng về phía cái ghế đệm dài mà anh trước đó đã dịch chuyển khỏi đường đi của mình.
Ý định đầu tiên của anh là để mặc cái ghế ở đó và để cô té ngã, nhưng anh chỉ vừa vặn kịp thời kéo cái ghế ra khỏi đường đi của cô. Cô tránh được cái ghế đệm dài, tuy nhiên lại trượt chân ngã nhào về phía anh làm cho con dao trượt đi.
Anh rít lên khi lưỡi dao bén cắt sâu vào tay anh.
“Zarek?"
Anh lờ cô và lao vào nhà bếp để chăm sóc vết thương nhức nhối này trước khi máu của anh nhỏ xuống khắp nền gỗ bóng loáng và những tấm thảm đắt tiền.
Lẩm bẩm chửi rủa, anh thả con dao vào bồn rửa tay và vặn nước rửa nó.
Cô theo anh vào bếp. “Zarek? Có chuyện gì không ổn hả?”
“Không.” Anh cáu kỉnh nói. Anh nhăn mặt khi nhìn thấy vết cắt rất sâu. Nếu anh là con người, anh hẳn đã cần phải khâu vết thương này lại.
Astrid di chuyển đến bên cạnh anh. “Tôi ngửi thấy mùi máu. Anh bị thương à?”
Trước khi anh kịp nhận ra cô định làm gì thì cô đã cầm lấy tay anh và dùng tay mình để cảm nhận. Cái chạm của cô nhẹ tựa như lông khi cô dịu dàng sờ vào vết thương của anh, tuy vậy thì cảm giác bàn tay cô trên tay anh vẫn làm anh choáng váng. Cảm giác này cứ như ai đó dùng một cây búa tạ nện vào bụng anh.
Cô ở gần anh đến nỗi anh chỉ cần ngả người về phía trước là có thể hôn cô.
Cắn vào cổ cô.
Nếm máu của cô...
Chưa có người phụ nữ nào lại cám dỗ anh nhiều như người phụ nữ này.
Lần đầu tiên trong đời, anh muốn nếm thử đôi môi của ai đó. Muốn ôm lấy khuôn mặt cô bằng bàn tay mình và dùng lưỡi của anh chiếm lấy miệng cô.
Cảm giác được ôm là như thế nào?
Cái quái gì đang xảy ra với mình vậy?
Anh không phải là mẫu đàn ông để người khác ôm và anh cũng không thích như vậy.
Không hẳn vậy.
Anh chỉ muốn...
“Sâu vậy sao.” Cô nói khẽ, giọng nói của cô còn mê hoặc anh hơn.
Anh nhìn xuống, thay vì nhìn thấy bàn tay mình, anh lại thấy cổ áo chữ V của cô để lộ ra một thung lũng sâu giữa hai bên ngực. Anh chỉ cần hạ tay mình xuống vài inch là có thể chạm vào đôi gò bồng đào mềm mại đó. Có thể kéo cổ áo cô sang một bên để anh có thể khúm lấy chúng bằng đôi bàn tay của mình.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô hỏi.
Anh chớp mắt để xua tan đi những hình ảnh làm cho háng anh nhức nhối đòi hỏi được thỏa mãn. “Không có gì.”
“Anh chỉ biết mỗi từ đó thôi sao?” Cô nhăn mặt với anh khi cô đang nắm lấy tay anh và với lấy một chai ô-xi già ra khỏi tủ thuốc được đặt phía trên bồn rửa tay. Anh ngạc nhiên khi cô biết chính xác những chai thuốc đó dùng để làm gì, nhưng rồi, mọi thứ đựng trong tủ thuốc đó có vẻ được sắp xếp cẩn thận và theo thứ tự.
Anh lại rít lên khi cô đổ chất lỏng lên miệng vết thương của anh. Chất lỏng mát lạnh này khiến vết thương của anh nhức nhối nhiều như công dụng khử trùng của nó.
Dù vậy, anh vẫn sững sờ bởi sự chăm sóc của cô, bởi sự dịu dàng của đôi bàn tay cô.
Cô mò mẫm xung quanh bằng một tay để tìm cái khăn lau chén để gần bồn rửa. Khi cô tìm được cái khăn, cô quấn nó quanh tay anh. “Giữ nó cao như vậy đi. Tôi sẽ gọi bác…”
“Không.” Anh gay gắt ngắt lời cô. “Không bác sĩ.”
“Nhưng anh bị thương.”
“Tin tôi đi, vết thương này không là gì cả.”
Astrid nhận thấy sự ngập ngừng trong giọng nói của anh. Hơn bao giờ hết,cô ước cô có thể thấy mặt anh khi anh nói. “Có phải vì tôi đâm sầm vào anh không?”
Anh không trả lời.
Cô mở rộng các giác quan để cảm nhận anh và không cảm thấy gì cả. Cô không biết là anh vẫn ở gần cô hay cô hoàn toàn ở một mình.
Trước đây các giác quan của cô chưa bao giờ thất bại.
Thật đáng sợ khi biết không thể ‘cảm nhận’ được anh.
“Zarek?”
“Cái gì?”
Cô thực sự đã nhảy dựng lên khi nghe chất giọng trầm, nặng của anh ở quá gần tai mình. “Anh không trả lời câu hỏi của tôi.”
“Phải, thì sao? Làm như là cô thực sự quan tâm tại sao tôi lại bị thương vậy?”
Giọng anh nhỏ dần khi anh đi xa khỏi cô.
“Sasha, anh ta đang ở đâu vậy?”
“Hắn ta đang hướng về phía phòng khách.”
Cô nghe tiếng Sasha gầm gừ trong hành lang.
“Mày lùi lại.” Zarek gầm lên.
“Mày biết không, tao nghe nói loài chó sẽ sống thọ hơn khi chúng bị thiến. Và chúng cũng thân thiện hơn.”
“Ồ, phải rồi, thử thiến mày coi và rồi xem việc đó có tác động gì đến mày không, mày…”
“Sasha!”
“Cái gì? Hắn ta thật đáng ghê tởm. Và tôi không phải là chó.”
Cô đi xuống hành lang rồi vỗ nhẹ đầu Sasha. “Mình biết.”
Zarek lờ con sói và người phụ nữ khi anh đi đến cửa sổ và kéo rèm cửa ra. Lúc này chỉ hơn một giờ sáng một chút và cơn bão tuyết vẫn dữ dội như trước đó.
Chết tiệt. Anh sẽ không bao giờ ra khỏi nơi này. Anh chỉ hy vọng, thời tiết sẽ tốt hơn đủ lâu để anh có thể trở về khu rừng của mình. Chắc chắn là những tên Cận vệ, Jess và Thanatos đang đợi anh tại căn nhà gỗ của anh, nhưng anh vẫn còn vài khu vực ‘an toàn’ mà không ai trong bọn chúng biết đến. Nơi mà anh có thể lấy vũ khí và đồ dự trữ.
Nhưng anh phải ở trên vùng đất của mình thì mới lấy được chúng.
“Zarek?”
Anh tống ra một hơi thở bực dọc.
“Cái gì?”Anh quát.
“Đừng có dùng cái giọng đó với tôi.” Cô nói với giọng điệu bén nhọn khiến anh phải nhướng mày bởi sự táo bạo của cô. “Tôi muốn biết người ta ở đâu trong nhà của mình. Tỏ ra lịch sự hoặc tôi sẽ phải đeo cái chuông bò lên cổ anh.
Anh cảm thấy một thôi thúc kỳ lạ được cười to. Nhưng cười đùa và anh là hai kẻ xa lạ.
“Tôi rất muốn nhìn thấy cô thử làm thế.”
“Anh luôn tỏ ra cáu kỉnh như vậy hay anh chỉ thức dậy ở lộn bên giường?”
“Tôi là vậy đó, cưng. Cố quen với nó đi.”
Cô đến ngay bên cạnh anh và anh có cảm giác là cô cố tình làm vậy để chọc tức anh. “Và nếu tôi không quen thì sao?”
Anh quay lại đối mặt với cô. “Đừng có ép tôi, công chúa.”
“Ồ ồ ồ.” Cô nói không có vẻ gì là bất ngờ. “Tiếp theo anh sẽ nói theo kiểu của Người khổng là xanh à. ‘Đừng chọc tôi,cô sẽ không thích khi tôi tức giận đâu’.” Cô ném một cái nhìn kiêu căng về phía anh. “Ngài không dọa được tôi đâu,ngài Zarek. Vì vậy ngài hãy quẳng cái thái độ đó ở ngoài cửa và tỏ ra lịch sự khi ở trong đây.”
Sự hoài nghi tràn ngập trong anh. Trong suốt hai ngàn năm qua chưa một ai trả treo với anh dễ dàng như vậy và hiện giờ anh rất tức tối vì cô dám coi thường anh. Hành động đó làm anh nhớ đến những kí ức tồi tệ về những kẻ đã nhìn thấu anh. Những kẻ đã không xem anh là cái thá gì.
Điều đầu tiên anh thề khi trở thành Thợ săn đêm là anh sẽ không bao giờ bận lòng dành lấy lòng tốt hay sự coi trọng của những người khác.
Sợ hãi là công cụ hữu hiệu hơn cả.
Anh dồn cô vào tường.
Astrid hoảng loạng khi cô nhận thấy Zarek dồn cô vào bức tường phía sau, khóa chặt đường thoát của cô. Cô không có chỗ để trốn. Không thể thở. Không thể động đậy.
Anh ta quá to lớn, mạnh mẽ.
Cô chỉ có thể cảm nhận thấy anh. Anh bao vây cô với sức mạnh và sự nguy hiểm. Với những hứa hẹn chết chóc. Cô biết là anh đang cố hù dọa cô.
Và nó đã có tác dụng.
Anh không chạm vào cô, nhưng mà anh không cần làm vậy. Sự hiện diện của anh cũng đủ làm người khác kiếp sợ.
Đen tối. Nguy hiểm.
Chết chóc.
Cô cảm thấy anh cúi đầu xuống, giận dữ thì thầm vào tai cô. “Nếu cưng muốn lịch sự thì chơi với con chó chết tiệt của cô đó. Chừng nào cô sẵn sàng chơi với đàn ông thì gọi tôi.”
Trước khi cô kịp trả lời thì Sasha đã tấn công.
Zarek loạng choạng rời khỏi cô lớn tiếng chửi rủa trong khi bầu không khí xung quanh cô khuấy động dữ dội vì sự tấn công điên cuồng của Sasha.
Co rúm lại theo bản năng, Astrid nín thở khi cô nghe tiếng của người và sói đánh nhau. Cô căng người cố nhìn, nhưng xung quanh cô chỉ toàn bóng tối dày đặc và những âm thanh đầy phẫn nộ.
“Sasha.” Cô hét lên, ước gì cô có thể thấy chuyện gì đang xảy ra giữa hai người bọn họ.
Cô chỉ có thể nghe thấy hợp âm của những tiếng rít, gầm gừ và chửi rủa.
Rồi một cái gì cứng rắn đập vào bức tường bên cạnh cô.
Sasha kêu ăng ẳng.
Cô kinh hoàng với những gì Zarek đã làm với người bạn đồng hành của cô, Astrid quỳ xuống sàn và dò dẫm đường đến chỗ Sasha đang nằm trước lò sưởi.
Cậu ấy không chuyển động.
Tim cô ngừng đập khi sự sợ hãi lấp đầy cô. Nếu có chuyện gì xảy ra với Sasha, cô sẽ tự tay giết chết Zarek.
Làm ơn, làm ơn để cậu ấy không sao..
“Sasha?” Cô ôm cậu ấy và đi vào tâm trí của cậu ấy.
“Tôi sẽ giết hắn. Vì vậy hãy giúp tôi, tôi sẽ giết hắn.”
Cô lắc đầu nhẹ nhóm với cơn phẫn nộ của Sasha. Tạ ơn Zeus cậu ấy còn sống!
Zarek cởi cái áo rách tơi tả của mình ra và dùng nó cầm máu ở cánh tay phải, cổ và vai của anh đó là những nơi mà con chó đã dày xéo da anh bằng răng và móng vuốt của nó.
Trong anh giờ chỉ có sự thịnh nộ. Kể từ khi anh chết, anh chưa bao giờ bị thương nhiều lần trong một giờ đồng hồ như lần này.
Anh gầm gừ khi nhìn vào chỗ thịt sưng đỏ của mình. Anh ghét bị thương.
Giờ anh chỉ muốn quay lại phòng khách và đảm bảo rằng con chó chết tiệt đó sẽ không bao giờ có khả năng tấn công bất kỳ sinh vật còn sống nào trong suốt quãng đời còn lại của nó.
Anh muốn máu. Máu của sói.
Quan trọng hơn, anh muốn máu người. Một vết cắn nhỏ để làm dịu đi cơn thịnh nộ của anh và nhắc nhở anh là ai.
Chỉ nếm thử cô một lần thôi...
Astrid bước vào phòng tắm và đi lướt qua anh.
Anh gầm gừ khi cảm giác ấm áp của cơ thể cô tấn công anh.
Không nói một lời, cô đẩy anh ra khỏi bồn rửa tay và cuối người lấy túi sơ cứu.
“Cô có thể nói ‘Làm ơn’ mà.”
“Tôi không nói chuyện với anh.” Cô cáu kỉnh nói.
“Tùy cưng thôi.”
Cô đông người với sự mỉa mai của anh và liếc về hướng anh. “Anh thực sự là một con thú phải không?”
Zarek nghiền răng với lời nói của cô. Tất cả mọi người đều nhìn anh như một con thú. Anh đã quá già để thay đổi cách cư xử. “Woof, woof.”
Nổi cáu với anh, cô định rời đi nhưng rồi lại đứng lại. “Anh biết không, tôi không biết là anh chui ra từ cái xó xĩnh nào nhưng tôi không quan tâm. Anh không có quyền gì làm đau người khác hay Sasha. Cậu ấy chỉ bảo vệ tôi thôi, trong khi anh... Anh không là gì ngoại trừ kẻ bắt nạt.”
Zarek đứng bất động khi những hình ảnh đáng sợ, dữ dội xé toạc tâm trí anh. Hình ảnh ngôi làng của anh chìm trong biển lửa. Hình ảnh xác người nằm rải rác khắp nền đất.
Âm thanh mờ ảo của tiếng người đang la hét.
Cơn thịnh nộ trong tim anh yêu cầu máu...
Anh nhăn mặt khi cơn đau xé rách anh. Anh ghét những kí ức của mình nhiều như anh ghét bản thân mình vậy.
“Một ngày nào đó sẽ có người dạy anh biết thế nào là lễ độ.” Astrid quay người và hướng về phía phòng khách.
“Phải.” Anh cong môi. “Lo mà chăm sóc con chó của cô đi, công chúa. Nó cần cô đó.”
Mặt khác, Zarek không cần ai cả.
Anh không bao giờ cần ai cả.
Với ý nghĩ đó trong đầu, Zarek đi vào căn phòng nơi anh tỉnh dậy.
Có bão hay không, thì cũng đã đến lúc anh ra khỏi đây.
Anh tròng áo khoác qua bờ ngực trần của mình và cài nút áo lại. Nó đã bị hư bởi phát đạn và sẽ không thể che chở phía sau ót của anh khỏi thời tiết này. Cứ như vậy đi.
Sao thì anh cũng không thể chết cóng ở ngoài đó. Cũng có rất nhiều lợi thế khi được bất tử.
Lỗ hổng chỉ làm cho một cơn gió mát thổi vào khắp lưng anh cho đến khi anh tìm thêm được quần áo thôi.
Sau khi mặc áo vào, anh hướng về phía cửa trước và nỗ lực không để ý đến Astrid, người đang quỳ trước ngọn lửa ấm áp, dỗ dành và an ủi con thú cưng của cô trong khi cô điều trị cho nó.
Hình ảnh đó làm anh nhức nhối theo cách mà anh không thể nào hiểu nổi.
Phải, đây là lúc anh ra khỏi cái chỗ chết tiệt này.
“Hắn ta đang rời khỏi đây.”
Astrid giật mình khi giọng nói của Sasha vang lên trong đầu cô. “Cậu có ý gì khi nói anh ta đang rời đi?”
“Hắn ta ở đằng sau cậu, mặc đầy đủ quần áo và đang tiến ra ngoài.”
“Zarek?”
Câu hỏi của cô được trả lời bằng tiếng cửa chính đóng sầm lại.