Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1873 / 40
Cập nhật: 2016-07-13 10:15:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hời gian có lẽ đã trôi đi rất nhiều. Bà bớt khóc và ông bắt đầu nói ra lời:
- Bọn nó đi coi hát đã gần về chớ?
- Dạ, độ năm ba phút nữa thì chúng nó về.
- Ta nên lên gác. Không nên để người lạ chứng kiến cảnh nầy, và biết gì hết về việc nhà của ta.
Bà nguyên Thần Tốc mừng rỡ hết sức mà thấy phản ứng của ông không đúng như bà đã dự liệu. Ông không gầm thét, không rung lên, không đập phá lung tung.
Nhưng khi họ leo được vài nấc thang lầu, bỗng nhiên bà đâm hoảng. Người đờn ông đi sau lưng bà bình thản một cách kỳ lạ quá, có phải chăng đó là trời êm ả trước cơn bão tố dữ dội?
Ông có thể giết bà về tội không thủ tiết? Nghĩ tới đó bà càng sợ hơn và cứ muốn quay lại để chạy trở xuống dưới nhà. Nhưng ông to lớn hơn đã choán cả lối đi sau lưng bà.
Nhẫn nại, bà thở dài leo nốt cái thang và đi ngay vào căn buồng vừa được cô Lệ dọn.
Lúc sắp bước qua ngưỡng cửa, bà đừng chân lại để đợi ông. Đôi bạn im lặng nhìn nhau rồi thình lình cả hai bỗng nhớ lại đêm tân hôn của họ, cảnh tượng cũng tương tự như thế nầy, một căn buồng mới dọn, một cặp vợ chồng toan bước vào, trí đầy phấn khởi, lòng tràn ứ tình yêu.
Lần thứ nhì trong đời ông Thần Tốc, ông khóc ra nước mắt. Bà cũng khóc òa rồi ngã vào người ông. Giây lát sau, ông xô nhẹ bà ra, rồi cả hai đồng kéo ghế mà ngồi. Ông Thần Tốc nói:
- Bà không có lỗi gì cả, tôi cũng thế. Đây chỉ là rủi ro của số mạng thôi.
- Nhưng tại làm sao ông đi biệt luôn?
- Có phải là năm đó tôi trợt chân, bị nước cuốn đi hay không?
- Phải.
- Đi nghỉ mát với cả gia đình à?
- Phải.
- Khi tôi tỉnh dậy thấy mình bị kẹt nơi một hốc đá và trời sắp tối. Tôi mắc chứng bịnh gọi là bịnh kiện vong, quên tất cả cuộc đời qua.
- Bịnh gì mà lạ vậy ông?
- Đó là một thứ bịnh thần kinh do sự va chạm mạnh vào đầu gây ra. Có lẽ đầu tôi đã chạm vào đá quá mạnh. Thế rồi...
Ông Thần Tốc kể hết đầu đuôi câu chuyện lặp lại:
- Bà không có lỗi gì cả. Ai ở vào trường hợp bà lại không ngỡ tôi chết rồi.
- Bây giờ tính sao ông? - Bà Thần Tốc thút thít và hỏi như vậy.
- Khỏi phải tính sao cả. Cái gì đã rồi thì để nó yên, đừng có xáo trộn trật tự cũ. Bà tái giá với Vĩnh Xương, chắc đã có con với nhau chớ?
- Dạ, tôi đã có hai con với ông ấy.
- Trời!
Mặc dầu biết mình bị quên từ lâu, ông Thần Tốc cũng nghe chua xót khi chi tiết nầy được đưa ra. Trước đây ông không rõ ông bị quên hẳn lúc nào, nay thì...
- Năm năm rồi!... Thôi, cũng được, ông ấy cũng là người tốt.
- Còn về vụ của ông thì sao?
- Rắc rối lắm, vì án mạng kia. Nhưng để sáng đọc báo hẵng hay và hẵng tìm cách gỡ rối. Bây giờ bà về là hơn, đã khuya lắm rồi.
- Thật tôi không nỡ về.
- Bà phải về, nếu không, không biết ăn nói làm sao với ổng. Nhớ, chưa nên thố lộ rằng tôi trở về. Tôi còn đang ở trong một tình thế nguy, xin bà nhớ cho.
Bà Thần Tốc lại khóc một hơi nữa rồi mới chịu đi.
Khi Từ Thức Về Trần Khi Từ Thức Về Trần - Bình Nguyên Lộc Khi Từ Thức Về Trần