Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Chương 7
N
hìn theo cho đến khi xe của Thăng đã chạy khuất, Việt Hà mới đóng cổng rồi lững thững quay vào. Sáng nay, cô thật là rảnh rỗi, vì nhân lúc đi sớm, Thăng đã đưa luôn bé Việt Linh đến trường. Ngoài ra, trưa nay Thăng không về ăn cơm vì anh phải đi Đồng Nai để gặp một khách hàng.
Chậm rãi đếm từng bước, Việt Hà thầm nghĩ, không biết mình sẽ làm gì cho qua một ngày dài vô vị như thế này. Dọn dẹp nhà cửa ư? Mấy tháng nay cô đã làm cho căn nhà của cô vô cùng gọn ghẽ và ngăn nắp rồi cơ mà, hôm nay cô còn việc gì để làm nữa đâu?
Chưa gì mà Việt Hà đã thấy ngán ngẫm với một ngày rảnh rỗi của mình, thời gian sẽ dài biết bao nhiêu khi mà cô chỉ biết đi ra đi vào, lẫn thẫn dọn dep. như một bà làm tám mươi. Giả như cô có một công việc gì để làm nhỉ?
Việt Hà nhớ tiếc biết bao công việc của mình. Trước khi kết hôn, cô đã có một công việc rất thú vị, tuy chỉ là một nhân viên bình thường. Ngày ấy, Việt Hà là nhân viên của một công ty du lịch, những chuyến đi đã đem lại cho cô thật nhiều hứng thú.
Tuy nhiên, từ khi lấy chồng, Thăng đã cương quyết không cho cô tiếp tục công việc của mình. Việt Hà đành phải từ bỏ công việc mình yêu thích để khép mình vào với công việc của người vợ, người mẹ trong gia đình.
Những năm tháng bình lặng đã trôi qua, Việt Hà làm quen dần với cuộc sống mới. Cô cũng thấy thích với vai trò nội trợ của mình. Rồi khi Việt Linh ra đời, Việt Hà lại có thêm niềm vui mới và sự bận rộn mới nên ngày tháng đối với cô không còn dài nữa.
Nhưng giờ đây, khi mọi việc đã đi vào nề nếp, lại thêm con gái cô, đã lớn nên những công việc đã không còn làm cô bận rộn nữa, Việt Hà mới thấy sợ những giờ giấc dài lê thê trong căn nhà rộng lớn của mình. Và cô lại càng tiếc nuối công việc của mình.
- Reng.. reng.. reng...
Vừa ngồi xuống chiếc băng đá kê nơi bậc thềm, tiếng chuông điện thoại reo vang trong nhà như thúc giục làm cho Việt Hà phải vội vã đứng lên. Cô đi nhanh vào trong nhà mà trong lòng thầm thắc mắc, ai lại gọi giờ này thế nhỉ? Chẳng lẽ có chuyện gì nên Thăng gọi về hay sao?
- A lô!
Việt Hà vừa cất tiếng thì đầu dây bên kia đã vọng tới tai cô một giọng nói mà suốt đời cô không thể nào quên được.
- Anh đây, Việt Hà!
Việt Hà sững người, miệng cô cứng lại khiến cho cô không thể thốt lên lời. Quân lại tiếp:
- Em còn đó không, Việt Hà? Em trả lời anh đi!
Việt Hà vẫn im lặng, cô không biết mình phải nói gì bây giờ nữa. Quân lại hối thúc:
- Việt Hà, em nói đi! - Rồi Quân hạ giọng - Việt Hà, anh nhớ em quá!
Việt Hà vẫn im lặng, Quân lại nói tiếp, giọng anh tha thiết:
- Nói gì với anh đi Hà, anh thèm nghe tiếng em nói biết bao! Đã bao lâu nay, anh chờ đợi giây phút này. Em nói đi Hà!
Việt Hà cô mở đôi môi đang se lại của mình, cô nhẹ giọng:
- Anh Quân...
Tiếng Quân mừng rỡ:
- Việt Hà, anh muốn gặp em... Em hãy ra gặp anh đi Hà!
Tiếng Việt Hà nghẹn lại:
- Anh đang ở đâu?
- Anh đang đứng trước cổng nhà em đây, em ra đi Hà!
Việt Hà gật đầu như có Quân đang đứng trước mặt mình:
- Anh đợi em một chút, em sẽ ra ngay.
Buông ống nghe xuống, Việt Hà cuống quít chạy vào phòng ngủ. Cô lấy đại một bộ quần áo trong tủ ra thay thật nhanh. Rồi nhìn vào trong gương, thấy gương mặt mình nhợt nhạt quá, cô thoa vội một lớp phấn hồng mỏng, và phớt nhẹ lên đôi môi một lớp son hồng. Không kịp chải đầu, cô vuốt những sợi tóc lòa xòa của mình rồi cầm chiếc bóp nhỏ trên tay, cô đi nhanh ra ngoài.
Xe Quân đang đậu ngay trước cổng nhà anh, nhìn thấy Việt Hà vừa lách mình ra khỏi cổng, anh cho xe chạy ngay tới. Cánh cửa xe được mở ra, Quân nhoài người sang gọi:
- Em lên xe đi, Việt Hà!
Việt Hà như người mộng du, cô không còn có thể suy nghĩ được điều gì nữa ngoài việc làm theo lời Quân như một cái máy. Cô ngồi vào xe, không nói một lời với Quân.
Quân cũng im lặng, anh cho xe chạy thẳng tới trước, Việt Hà không hỏi là Quân đưa mình đi đâu, mà anh cũng không nói.
Quân lái xe khá nhanh, nhưng Việt Hà đã không còn chú ý đến điều gì vì tâm trí cô giờ+` đây bàng hoàng như người trong mơ. Đã bao lâu rồi cô không ngồi bên Quân nhỉ? Việt Hà cũng không còn nhớ nữa! Chỉ biết bây giờ+`, cô lại có anh như những ngày nào.
Khi Quân ngừng xe lại, và anh mở cửa xe gọi, Việt Hà mới như người vừa tỉnh cơn mơ. Cô bước xuống xe, đưa mắt nhìn quanh. Một khung cảnh thật lạ lẫm hiện ra trước mắt cô. Quân đã đưa cô tới một vùng quê nào đó, nơi đây chỉ có mỗi dãy nhà lá giữa những vườn cây bát ngát một màu xanh.
Nắm nhẹ tay Việt Hà, Quân ân cần nói:
- Mình vào đây đi em!
Việt Hà lẳng lặng bước theo Quân, cô ngồi xuống chiếc ghế mà anh vừa kéo ra cho cô. Quân hỏi Việt Hà khi người phục vụ đến bên bàn chờ đợi:
- Em uống gì hơ? Việt Hà?
Việt Hà lãng đãng trả lời:
- Gì cũng được!
Quân quay sang gọi nước, đợi cho người phục vụ đi khỏi, anh chống tay dưới cằm, nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn Việt Hà mà trong lòng anh, cảm xúc đang dâng trào.
Quân thật không ngờ anh còn có ngày được ngồi với Việt Hà như thế này. Những tưởng đâu đã mất hút đời nhau, không ngờ ngay nay, anh lại được ngắm nhìn người xưa dấu yêu với ngút ngàn thương yêu trong lòng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, nước cũng đã được mang ra từ lâu. Thế nhưng không một ai trong hai người đụng tới. Việt Hà cứ mãi lặng thinh với nỗi bồi hồi, và Quân thì cứ mãi ngắm nhìn gương mặt dấu yêu như để thỏa bao ngày tháng mong nhớ.
Thật lâu, Quân mới đưa tay nắm nhẹ bàn tay Việt Hà. Anh khẽ khàng nói:
- Em nói gì với anh đi Hà!
Việt Hà ngẩng đầu lên, cô nhìn Quân bằng hai mắt long lanh ngấn lệ:
- Anh Quân...
Quân nhỏ nhẹ:
- Việt Hà, anh đã tưởng là không bao giờ anh còn được ngồi bên em như thế này nữa, em có biết không?
Việt Hà gật đầu, mắt cô rưng rưng:
- Em cũng thế...
Quân siết tay Việt Hà chặt hơn chút nữa:
- Anh đã nhớ em biết bao, không khi nào anh nguôi nhớ em, em tin không Hà?
- Em tin, vì... em cũng thế mà!
Quân kéo ghế sát lại bên Việt Hà, anh choàng tay qua vai cô kéo nhẹ, giọng anh thật nhẹ:
- Cám ơn em, Hà ạ!
Việt Hà ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại cám ơn em?
Quân nhìn Việt Hà, ánh mắt anh như muốn nói với cô trăm nghìn ý nghĩ đang hiển hiện trong đầu anh. Anh trầm giọng:
- Anh có lỗi với em rất nhiều, Hà ạ! Bao nhiêu năm nay, anh đã ray rức vì điều đó rất nhiều. Hầu như không một đêm nào mà anh không nhớ em, nỗi nhớ cứ cuộn chặt vào tâm hồn anh cho tới khi anh phải vất vả tìm vào giấc ngủ muộn màng. Mà cứ mỗi khi nhớ tới em như thế, anh lại tự sỉ vả mình đã hèn nhát không dám đương đầu với hoàn cảnh để rồi bỏ mặc cho em một mình với cuộc đời.
Việt Hà cúi mặt, Quân đã nhắc đến nỗi đau ngày đó khiến cô thấy lòng quặn lại. Giá như ngày đó, cô cũng đừng buông xuôi như Quân thì giờ này...
Việt Hà lắc mạnh đầu để xua đuổi đi cái ý nghĩ vừa đến trong đầu cô. Cô còn nuối tiếc gì nữa khi mà giờ này, cô cũng đã có một hạnh phúc thật đầy. Nếu như trong một góc nhỏ của trái tim, hình bóng của Quân đừng hiện diện, và trong tận cùng tâm linh cô, Việt Hà có thể quên được thiếu sót của mình đối với chồng thì hạnh phúc của cô vẹn toàn biết bao!
Nhưng thôi, trong cuộc sống này, mấy ai được hưởng trọn vẹn hạnh phúc màu hồng ngọt ngào mà không có chen vào chút màu xám của quá khứ? Vậy thì cô còn muốn đòi hỏi gì thêm nữa đây? Hãy bằng lòng với số phận của mình và quên hết những gì đã qua.
Việt Hà ngồi thẳng lên, cô nghiêng người một chút đủ để thoát khỏi cánh tay của Quân đang choàng trên vai mình. Cô nhìn Quân đầm thắm:
- Anh Quân à, em đã quên hết những chuyện ngày đó rồi, anh đừng tự dằn vặt mình nữa.
Quân lắc đầu:
- Làm sao anh có thể thanh thản được khi mà anh chưa biết được cuộc sống của em như thế nào? Em có hạnh phúc không hơ? Hà?
Việt Hà bâng khuâng:
- Biết thế nào gọi là hạnh phúc nhỉ? Nếu như chỉ cần có một người chồng thành đạt và rất mực yêu thương mình, một vài đứa con ngoan, một cuộc sống đầy đủ về vật chất thì có thể nói là em rất hạnh phúc rồi đó. Nhưng không hiểu sao, em vẫn cứ thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Quân nhìn Việt Hà bằng ánh mắt thật sáng:
- Chồng em có yêu em không hơ? Hà?
Việt Hà gật đầu:
- Thăng rất yêu em, có thể nói bất kỳ người phụ nữ nào mà có được một người chồng như anh ấy thì không còn ước ao điều gì nữa.
Việt Hà có vẻ tự hào khi nói về người chồng của mình, điều đó khiến cho Quân khó chịu. Như thế có nghĩa là cô đã rất bằng lòng với gia đình của mình. Và như thế cũng có nghĩa là tình yêu dành cho anh đã được thay thế bằng tình yêu dành cho người đàn ông diễm phúc đó.
Nghĩ tới đó, Quân lại thấy buồn cười cho chính mình. Tại sao anh lại ghen tức như thế nhỉ khi mà anh đã thật lòng mong muốn cho Việt Hà hạnh phúc biết bao. Vậy thì giờ đây, khi biết được Thăng rất yêu vợ, anh phải vui mừng mới phải chứ!
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng miệng Quân vẫn cứ nói lên câu nói rất thật với tâm trạng của mình:
- Anh thật ghen tị với anh ta đó.
Việt Hà mở to hai mắt nhìn Quân:
- Tại sao anh phải ghen tị với anh Thăng, anh ấy có làm gì anh đâu?
- Còn phải làm sao nữa mới gọi là có hở em? Anh ta đã chiếm mất của anh người anh yêu quý, lại còn chiếm luôn cả tình yêu của em dành cho anh nữa. Như vậy mà bảo anh không ghen tị sao được?
Việt Hà nhẹ khép hai rèm mi, nhắc đến chuyện giữa ba người, cô không tránh khỏi nỗi buồn:
- Anh Thăng nào có chiếm đoạt gì của anh đâu, chỉ tại anh không cần nữa thôi mà.
Câu nói của Việt Hà như một lời oán trách khiến Quân ân hận, anh đã khơi dậy nỗi đau ngày đó của Việt Hà mất rồi. Bởi vì ngày đó, nào phải cô có lỗi với anh, mà chính anh, anh mới là người có lỗi cơ mà.
Trầm giọng, Quân nói lên lời hối tiếc của mình:
- Xin lỗi em, Việt Hà! Anh thật là kẻ chẳng ra gì. Chính anh mới là người có lỗi cùng em, thế mà anh lại còn buông lời trách móc. Nhưng mà xin em hiểu cho anh, thật lòng anh không muốn, không bao giờ muốn thế đâu. Nếu như anh có thể làm lại từ đầu, nhất định anh không bao giờ cư xử như ngày đó, cho dù anh có vất vả tới đâu chăng nữa.
Việt Hà xúc động, bởi vì cô tin điều Quân vừa nói là sự thật. Ngày đó, chẳng phải là Quân đã nói cô hãy cho anh thời gian, và chẳng phải là cô cũng đã hiểu rất rõ hoàn cảnh của anh hay sao. Nhưng rồi chính cô đã không thắng được những khó khăn của mình, đã không vượt được sự yếu đuối của chính bản thân mình để chống lại sự sắp xếp của gia đình để rời xa anh đó sao? Và chính cô, mới chỉ ít ngày trước đây, khi chưa gặp lại được Quân, chẳng phải cô đã rất bằng lòng với hạnh phúc của mình hay sao? Vậy thì nào phải anh là người có lỗi, chỉ là do mệnh trời thôi mà!
Việt Hà nghẹn ngào:
- Anh đừng nói như thế, Quân ạ! Chỉ tại chúng ta không có duyên nợ mà thôi.
Quân lắc đầu, anh phản đối:
- Nào phải chúng ta không có duyên nợ với nhau. Nếu như chúng ta đã gặp nhau là chúng ta đã có duyên nợ rồi. Nhưng chúng ta có duyên nợ thì sao chứ khi mà giờ này chúng ta chỉ biết nhìn nhau mà ngậm ngùi nuối tiếc. Tất cả cũng chỉ vì anh vô dụng quá mà thôi. Em biết không, từ ngày ấy đến nay đã mười năm dài, thế mà anh vẫn không sao tha thứ cho mình được. Anh đã luôn luôn thấy sự yếu đuối hèn nhát của mình ngày ấy.
Việt Hà nắm tay Quân, cô an ủi:
- Anh đừng tự dằn vặt mình như thế nữa, chẳng phải là em đã tự ý rời bỏ anh trước hay sao? Nếu như có trách, anh hãy trách em mới chính là kẻ bạc tình. Nhưng mà thôi, chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, mình phải quên đi Quân ạ. Bởi vì ngày hôm nay, mỗi người chúng ta đã có một con đường riêng rồi, có nuối tiếc thì cũng chỉ mãi đớn đau mà thôi.
Quân nhìn sâu vào mắt Việt Hà như muốn tìm trong đó một chút tình yêu ngày nào. Anh trầm giọng:
- Em không oán trách anh thì anh đã mãn nguyện rồi, nhưng còn bảo anh quên đi chuyện của chúng mình thì anh không thể nào quên được đâu Việt Hà ạ.
Việt Hà cười nhỏ, cô cố tạo một không khí vui tươi giữa hai người:
- Dù sao thì anh cũng phải quên đi chứ, em đã yên vui với hạnh phúc của mình rồi mà. Anh phải lấy vợ đi thôi, anh cứ ở mãi một mình như vậy làm em áy náy đó!
Quân cũng cười, nhưng nụ cười của anh buồn quá:
- Anh cũng muốn thế lắm, nhưng tìm mãi chẳng thấy ai muốn lấy mình nên đành thôi em ạ.
- Chứ không phải anh còn kén chọn hay sao? Mà sao anh lại không yêu cô Khánh Chi? Em thấy cô ấy yêu anh lắm mà?
Quân lắc đầu:
- Chuyện người ta mà em biết, hay thật đấy!
Việt Hà vênh mặt lên:
- Em chỉ nhìn thái độ của cô ấy đối với anh là đã đoán biết ngay cô ấy rất yêu anh rồi, cần gì phải hay mới biết được điều đó.
Lần này thì Quân bật cười thành tiếng:
- Em làm thầy bói từ bao giờ mà đoán hay như thế?
- Nhưng mà em nói có đúng hay không?
Việt Hà gặng lại, Quân gật:
- Đúng là Khánh Chi yêu anh thật, cô ấy không hề giấu điều đó bao giờ.
Việt Hà tỏ ra quan tâm tới chuyện tình cảm của Quân, nhưng trong đó hình như cũng có một chút tò mò:
- Vậy tại sao anh không đáp ứng, em thấy cô ấy cũng đủ điều kiện lắm mà.
Trầm ngâm một chút, rồi Quân chậm rãi nói:
- Khánh Chi là một cô gái tốt, cô ấy lại thông minh, dịu dàng đáng yêu. Thật ra, nếu như có một người vợ như cô ấy thì cũng là một điều mà nhiều anh chàng ao ước đấy. Có rất nhiều chàng trai đã theo đuổi Khánh Chi, nhưng cô ấy lại yêu anh mà đã từ chối bao nhiêu là cơ hội. Anh cũng rất áy náy nhưng khổ một nỗi, anh lại chỉ có thể coi cô ấy như một người bạn thân thiết, hay là như một cô em gái để mà chiều chuộng thôi chứ không thể yêu được.
Nghe Quân ca tụng Khánh Chi, Việt Hà thấy trong lòng có một cảm giác khó chịu. Nhưng rồi những câu cuối của Quân đã khiến cô thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, hay có thể nói, cô mang trong lòng một cảm giác thỏa mãn vì biết là anh vẫn còn rất yêu mình.
Nhưng Quân yêu cô thì sao chứ? Cô có thể đáp ứng được tình yêu đó hay sao khi mà chồng cô vẫn còn đó, con cô vẫn còn đó, và nhất là hạnh phúc của cô vẫn cứ đong đầy. Vậy thì tình yêu mà Quân vẫn cứ ôm ấp trong lòng cứ mãi là nỗi khổ ải của anh mà thôi!
Không! Cô không thể nào ích kỹ như thế được. Cô và Quân đã không thể cùng nhau đi trọn đường tình thì thôi, mỗi người hãy xây đắp hạnh phúc cho riêng mình chứ không thể nào cứ mãi vùi sâu cuộc đời của mình trong nỗi thương đau ngọt ngào này được.
Với ý nghĩ đó, Việt Hà dịu dàng nói với Quân:
- Em thấy là cô Khánh Chi đó rất hợp với anh, và quan trọng hơn cả là cô ấy rất yêu anh. Như thế thì cô ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho anh đó. Anh đừng phụ lòng của cô ấy nữa. Anh cũng lớn tuổi rồi đấy, phải mau tìm cho mình một mái ấm đi thôi.
Quân gật đầu, anh không muốn Việt Hà phải băn khoăn vì mình:
- Được rồi, chuyện đó để tính sau đi. Nếu như không phải duyên nợ thì mình có cố gắng tới đâu chăng nữa cũng chẳng có kết quả đâu.
Việt Hà chợt hỏi:
- Nãy giờ em quên hỏi thăm anh, ba mẹ của anh có khỏe không? Còn em trai của anh thế nào rồi?
Nghe nhắc tới gia đình, hai mắt Quân chợt tối lại:
- Gia đình anh có còn ai nữa đâu.
Việt Hà thảng thốt:
- Họ đi đâu?
Quân thấp giọng:
- Cả gia đình anh đã không còn nữa sau một tai biến. Ngày đó, sau đám cưới của em, anh trở về quê với ý định là sẽ ở lại đó luôn chứ không trở lên đây nữa vì anh sợ nhìn thấy những nơi ghi đầy kỷ niệm của chúng mình. Nhưng không ngờ, mới chỉ hai hôm trước đó, một cơn lũ đã cuốn phăng căn nhà nhỏ của gia đình anh cùng với cha mẹ và em trai anh ra biển - Tiếng Quân chợt nhỏ lại nghe như tiếng thầm thì - Anh không còn gì nữa, thật sự không còn gì nữa. Những ngày đó, anh như phát điên khi mà anh đã đánh đổi tình yêu của mình để có được họ, nhưng rồi họ cũng không chịu ở lại với anh. Không hiểu anh đã làm điều gì lầm lỗi mà trời lại trừng phạt anh nặng nề như thế?
Việt Hà siết chặt tay Quân, cô thật sự thương xót anh:
- Em không ngờ, không thể nào ngờ được anh lại đau khổ như thế. Giá như em biết được...
Quân cười, nụ cười của anh thật thê thảm khi nhớ lại những đau khổ trong cuộc đời anh:
- Anh không thể nào ngờ được cuộc đời anh lại có một lối rẻ đớn đau như thế. Những ngày đó, anh cứ suốt ngày lang thang trên bãi như muốn tìm lại những người thân của mình, nhưng tất cả đã mất hút mịt mù, nào anh có thể tìm được ai nữa bây giờ. Nhưng hình như ông trời còn giang tay an ủi anh cho nên một hôm, khi anh buồn quá mới lấy đại một chiếc thuyền con của ai đó trên bãi chèo ra khơi thì một con sóng lớn đã cuốn anh ra xa, anh cũng không thèm chèo về nữa mà cứ nằm dài trên thuyền để mặc nó lênh đênh trên biển như thế. Khi anh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên một chiếc tàu buôn của Anh, thế là cuộc đời anh đã sang một trang mới. Anh ơ? Anh Quốc tám năm, đủ để trang bị cho mình một số vốn, cả về kiến thức lẫn tiền bạc. Những ngày đó anh chỉ biết lao vào học hành và làm việc chứ không dám nghĩ tới một chuyện gì khác.
- Vậy là anh đã về đây bao lâu rồi?
- Anh trở về đây hơn hai năm rồi, một thời gian đủ để anh hòa nhập với cuộc sống mới ở đây. Anh thật không ngờ trời đất còn run rủi cho anh mua nhà ngay sát nhà em như thế. Đúng là mệnh trời! Nhưng mà thôi, chuyện vui hay buồn thì cũng đã qua rồi, hãy nghĩ tới những ngày sắp tới em ạ. Bây giờ anh đưa em đi ăn trưa nhé, có được không? Hay là em phải về nhà ăn cơm với chồng?
Nghe Quân nói thế, Việt Hà vội đưa mắt nhìn đồng hồ. Hai chiếc kim đồng hồ đã chập vào nhau ở con số một. Đúng là muộn quá rồi thật! Thế mà mải mê nói chuyện, cô và Quân đã quên mất cả thời gian.
Việt Hà lắc đầu:
- Hôm nay anh Thang không về buổi trưa, em không phải nấu cơm. Nhưng mà anh cho em về anh ạ, chúng mình đi với nhau không tiện lắm đâu.
Quân phản đối:
- Có gì mà không tiện, chúng ta gặp nhau giữa thanh thiên bạch nhật, ngại gì hở em. Bây giờ cũng muộn rồi, em về nhà lại phải nấu cơm ăn mất thì giờ lắm. Thôi, chúng ta đi!
Vẫy tay gọi người phục vụ, Quân chỉ tay vào tờ giấy bạc anh dằn dưới ly nước rồi nắm tay Việt Hà, anh kéo cô đi nhanh ra cửa.
"Suốt cuộc đời này, anh không thể nào quên được em đâu, Hà ạ! Suốt cuộc đời này... Suốt cuộc đời này..."
Âm hưởng câu nói của Quân cứ mãi vang vang trong đầu Việt Hà khiến cô cứ mãi ngẩn ngơ. Cô thật không ngờ, đã bao nhiêu năm vắng hẳn đời nhau, anh lại vẫn cứ yêu cô như ngày nào.
Mà chẳng phải mình Quân, ngay cả cô cũng thế chứ có khác gì đâu. Ngày đó, giận Quân coi mình nhẹ hơn gia đình anh, Việt Hà đã vâng lời cha mẹ, lẳng lặng đi lấy chồng. Tưởng đâu với cuộc sống mới mẻ đó, Việt Hà sẽ chỉ còn lại những ngày buồn tẻ trói mình trong bổn phận. Cô thật không ngờ mình lại có được một người chồng quá đổi tuyệt vời. Thăng đã hết lòng yêu thương cô và với hạnh phúc nồng nàn đó, Việt Hà đã cất giấu tình yêu ngày nào trong một góc nhỏ của trái tim mình. Tưởng đâu mọi chuyện đã đi vào quên lãng, không ngờ ngay khi Việt Hà không ngờ thì cố nhân lại xuất hiện, khơi lại trong cô bao nhiêu là kỷ niệm ngày nào.
Dĩ vãng đã được khơi dậy, Việt Hà hiểu rằng mình đã không bao giờ quên được Quân. Và một thoáng mây mờ đã lởn vởn trên bầu trời hạnh phúc của cô mất rồi.
- Em nghĩ gì đó Hà?
Câu hỏi của Thăng vang lên thật to bên tai làm Việt Hà giật nẩy người, cô vội nhìn sang chồng:
- Anh hỏi gì cơ?
- Em nghĩ gì mà anh hỏi nãy giờ mà em không nghe?
Việt Hà cười gượng, cô lắc đầu:
- Nào có nghĩ gì đâu anh!
- Vậy tại sao anh hỏi mấy lần mà em không trả lời.
Việt Hà ngớ người ra, cô không biết phải nói sao với chồng để che giấu đi tâm sự của mình. Nhưng cũng may, Thăng không để ý đến sự bối rối của cô mà anh lại quan tâm đến cô theo một cách khác:
- Em không khỏe hơ? Hà?
Việt Hà lắc đầu:
- Em không sao, sao anh lại hỏi như thế?
- Mấy hôm nay anh thấy em có vẻ phờ phạc sao đó, trông em có vẻ lơ đãng chứ không tập trung như mọi khi. Hay là có chuyện gì xảy ra hở em?
Việt Hà giật mình thật khẽ, cô không ngờ Thăng lại nhạy bén đến như vậy, cô đã cố gắng che giấu tâm trạng của mình để sống thật bình thường, thế mà chỉ với những thay đổi nhỏ nhặt của cô, anh cũng đã nhận ra.
Quả thật là hôm gặp Quân về đến nay, cô không sao có thể tập trung tất cả tâm trí vào công việc, vì lúc nào đầu óc cô cũng lơ lơ lửng lửng như người trên mây. Vì những gì Quân nói với cô hôm đó, cùng với tình cảm của anh mà cô cảm nhận được đã khiến cô cứ nghĩ rất nhiều về chuyện tình yêu ngày nào của mình.
- Sao hở em? Có chuyện gì thì nói cho anh biết chứ tại sao lại ôm một mình như thế?
Việt Hà tìm cách che giấu tâm trạng của mình, cô nhẹ lắc đầu:
- Không có gì đâu anh, chỉ tại em buồn quá.
Thăng choàng tay qua vai Việt Hà, anh siết chặt vợ vào lòng:
- Nào, có chuyện gì mà em buồn? Anh làm gì cho em buồn hở? Hay là bên nhà anh đã có ai nói gì làm em buồn?
Câu hỏi của Thăng làm Việt Hà tự thấy hổ thẹn với mình. Chồng cô đã yêu thương và chiều chuộng cô biết bao, ngay cả chuyện anh là con trai lớn, thế mà anh đã không nghe lời gia đình buộc vợ chồng cô phải sống chung mà lo riêng cho mình một tổ ấm cũng đủ chứng tỏ tình yêu của anh dành cho cô. Và biết là mẹ và em gái không thích vợ mình, anh luôn luôn bảo vê. Việt Hà. Thế mà đối với tình yêu đó, cô đã đáp lại thế nào hay là đang ngồi bên anh đây mà cô lại cứ nghĩ đến một người đàn ông khác!
Việt Hà lắc đầu, cô cụp hai hàng mi xuống để không phải đối diện với đôi mắt sáng của chồng:
- Không có chuyện gì đâu anh, chỉ tại em...
Việt Hà ngập ngừng, Thăng sốt ruột thúc hối:
- Tại em làm sao, mau nói cho anh nghe đi nào! - Anh bỗng mỉm cười, tay anh đặt lên bụng vợ - Hay là em có cu tí trong này rồi nên mới mỏi mệt như thế?
Việt Hà vội nắm lấy tay chồng bỏ ra, lắc đầu thật nhanh:
- Không có đâu anh, chỉ tại em ở nhà thấy... thời gian dài quá, em lại không có việc gì để làm nên mới buồn như thế thôi.
Thăng thở ra, anh hỏi có vẻ buồn:
- Em vẫn thích đi làm hay sao? Chẳng lẽ anh đã để cho em thiếu thốn? Hay là anh gò bó em quá nên em muốn đi kiếm tiền thêm?
Việt Hà lắc mạnh tay chồng:
- Không phải như thế đâu anh, anh đâu có khó khăn chuyện tiền bạc với em, và tiền anh đưa về cho em có bao giờ chi tiêu hết đâu. Nhưng vấn đề là em rảnh rang quá, mỗi khi anh đi làm và con gái đi học rồi thì em thấy cô đơn quá trong căn nhà rộng lớn của mình. Những khi đó, em lại thấy mình vô dụng làm sao...
Vòng tay Thăng siết chặt vợ vào lòng, anh vỗ về:
- Làm sao mà em lại nghĩ như thế? Em làm sao mà vô dụng được khi mà anh cần em biết bao. Hay là Hà nè...
Thăng ngừng lại, Việt Hà ngước lên nhìn chồng, chờ đợi. Thăng cúi xuống, anh hôn nhẹ lên môi vợ, nồng nàn:
- Hay là em sinh cho anh thêm một đứa con nữa đi. Khi đó, em sẽ không thấy thời gian của mình dài nữa. Có được không em?
Việt Hà hơi đỏ mặt. Làm vợ đã 10 năm, thế mà nói tới chuyện con cái, cô vẫn thấy ngượng ngùng. Cô nhỏ giọng:
- Chuyện đó đâu phải em muốn là được, khi nào có thì em sẽ có thôi. - Việt Hà đổi giọng nũng nịu - Hay là anh à...
Thăng âu yếm:
- Em muốn sao cứ nói đi!
- Hay là anh cho em đi làm, khi nào chúng mình có con nữa thì em sẽ nghỉ để ở nhà lo cho con, có được không hở anh?
Thăng không trả lời, trán anh nhíu lại có vẻ suy nghĩ. Việt Hà lại hỏi:
- Sao hở anh, như thế có được không?
Thăng nhìn xuống, anh có vẻ xiêu lòng trước sự chờ đợi của Việt Hà. Cúi thấp xuống thêm chút nữa, anh hôn vợ cái nữa:
- Thôi được rồi, tình hình này nếu anh mà không chịu thì chắc là em sẽ ủ ê như thế này mãi thì anh làm sao mà chịu nổi. Nhưng mà anh giao hẹn như thế này nha...
Việt Hà mừng rỡ, cô hỏi ngay:
- Anh muốn ra điều kiện gì em cũng chịu hết, miễn là anh chịu cho em đi làm thôi hà.
- Anh chỉ có một điều kiện thôi, là khi nào chúng mình có thêm em bé thì em sẽ phải nghỉ làm ngay.
Việt Hà gật đầu ngay lập tức:
- Khi đó thì anh không bắt em nghỉ, em cũng sẽ nghỉ.
Thăng trêu vợ:
- Coi em kìa, nghe nói được đi làm là mừng rỡ ra mặt ngay vậy đó. Chắc là muốn đi làm để cho mọi người ngắm mình đây mà.
Việt Hà vênh mặt:
- Chắc là vậy quá, chứ không anh cứ bắt em ru rú ở nhà mãi, ai nào biết tới em đâu.
Thăng làm vẻ mặt thiểu não:
- Cái điệu này chắc là anh phải tìm cách giữ chân em ở nhà quá chứ để em đi làm, bao nhiêu người ngắm em thì làm sao anh chịu nổi?
Việt Hà nguýt chồng:
- Anh nói gì mà lộn xộn quá vậy, làm như em dễ dãi lắm vậy đó!
- Em thì không lộn xộn, nhưng mà mấy tên đàn ông ngoài đường đó, họ đâu có là thánh thần gì mà không ngắm, nhìn em. Chắc là từ hôm nay anh phải tích cực hoạt động quá...
Việt Hà ngạc nhiên:
- Cái gì mà phải tích cực hoạt động hở anh?
Thăng cười hóm hĩnh:
- Thì đó, em hứa là khi nào tụi mình có thêm em bé thì em sẽ nghỉ làm. Anh muốn giữ em trong nhà làm báu vật riêng của mình thì phải làm sao cho em mau có em bé chứ!
Việt Hà đỏ bừng cả mặt, cô đập cả hai nắm tay nhỏ của mình vào ngực chồng, miệng cô ré lên:
- Thôi đi, anh lại nói năng lung tung rồi. Em không nghe nữa đâu.
Thăng bật cười to, giọng cười của anh mới sảng khoái làm sao. Bởi vì nỗi băn khoăn của anh mấy hôm nay đã được giải tỏa rồi. Vợ anh thích đi làm đến thế hay sao? Thế mà 10 năm qua, cô đã chịu làm cái bóng của anh, suốt ngày cứ lục thục trong nhà để làm một bà nội trợ bình thường. Điều đó chứng tỏ là cô cũng rất yêu anh nên mới chịu hy sinh như thế. Vậy mà có lúc anh lại nảy sinh sự nghi kỵ đối với cô.
Thật dịu dàng, Thăng lại cúi xuống. Một nụ hôn nồng nàn như để ngầm thay cho anh một lời tạ lỗi với vợ.
Thật lâu, Thăng mới ngẩng đầu lên. Vòng tay anh ôm gọn Việt Hà trong lòng, Thăng âu yếm:
- Hà này...
Việt Hà không đáp nhưng cô nhướng cao hai hàng mi cong như để thay một câu hỏi. Cử chỉ của cô đáng yêu quá, Thăng lại không cầm lòng được. Anh lại cúi xuống.
Lần này thì Việt Hà đẩy chồng ra:
- Anh định nói gì với em cơ mà!
Thăng gật đầu:
- Anh muốn nói với em là, nếu như chúng mình sinh con nữa thì...
Việt Hà cướp lời chồng:
- Thì em sẽ phải nghỉ việc ngay chứ gì? Em hứa là sẽ làm đúng như lời đã nói mà.
Thăng lắc đầu:
- Không phải như thế, anh sẽ không buộc em phải nghỉ việc đâu. Mà chúng mình sẽ tìm một người giúp việc để lo cho con. Như thế em sẽ có thể tiếp tục công việc mà em yêu thích.
Việt Hà tròn mắt nhìn chồng, cô không ngờ anh lại rộng rãi với mình như thế. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hai mắt long lanh và giọng nói mềm hẳn lại vì xúc động:
- Cám ơn anh, anh Thăng!
Thăng dịu dàng:
- Em không phải cám ơn anh như thế, chúng mình là vợ chồng mà. Lúc nào anh cũng muốn đem lại niềm vui cho em. Nếu biết là được đi làm mà em vui như thế này thì anh đã để em đi làm từ khi em muốn rồi.
Vòng tay Việt Hà đang choàng qua lưng Thăng được siết chặt thêm chút nữa. Cô thật sự cảm động với tình yêu của chồng. Giờ phút này, mọi ý nghĩ của cô chỉ còn tập trung vào Thăng chứ không còn đi hoang như mấy hôm nay nữa. Quân dù có yêu cô bao nhiêu thì cũng chỉ còn là kỷ niệm. Còn Thăng mới chính là cả cuộc đời của cô.
Ghé sát tai vợ, Thăng thì thầm:
- Em đang nghĩ gì thế?
Việt Hà lắc đầu:
- Nào em có nghĩ gì đâu.
Thăng hỏi vặn:
- Ngay cả nghĩ tới anh cũng không có hay sao?
Việt Hà bật cười khi nghe giọng điệu trẻ con của chồng:
- Anh đang ôm chặt lấy em như thế này thì em đâu cần phải nghĩ ngợi gì nữa cho mất công, chỉ cần mở mắt ra là em đã trông thấy anh rồi mà.
- Vậy khi nào em mới nhớ tới anh?
Việt Hà ngẫm nghĩ, cô cũng không biết phải trả lời Thăng như thế nào nữa, vì đã có bao giờ cô nghĩ tới việc này đâu. Bởi vì từ khi có nhau thì Thăng luôn luôn hiện diện trong đời sống của cô, có vắng nhau thì cũng chỉ trong chốc lát, không sợ gì nổi chia xa thì có bao giờ phải bận lòng gì đâu.
Nhìn chồng, Việt Hà thành thật nói rõ ý nghĩ của mình:
- Có bao giờ anh rời xa em đâu, nên cũng chưa bao giờ em phải nghĩ về anh. Nhưng mà em luôn có cảm giác là không bao giờ em lại không có anh bên mình, ngay cả những khi anh đi làm.
Thăng cảm động nhìn vợ, anh cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh qua những điều cô vừa nói. Thì ra anh lại có ảnh hưởng đến cô mạnh như thế hay sao? Như vậy cũng có nghĩa là Việt Hà đã toàn tâm toàn ý đối với anh, và điều đó cũng có nghĩa là những gì trong quá khứ của cô đã không còn sót lại trong lòng cô nữa.
Vòng tay Thăng chợt siết chặt hơn, anh thì thầm bên tai cô những lời yêu thương nồng nàn. Việt Hà mềm người trong tay chồng, cô nhắm chặt hai mắt lại để tận hưởng hạnh phúc đang vây phủ quanh mình.