Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 7
V
ào rồi tôi mới bắt đầu tự hỏi, thế cái CLB Cổ Điển này làm gì nhỉ? Ba năm liền không có thành viên đồng nghĩa với việc lớp thành viên cũ đều đã ra trường, trong khi tôi không có hứng hỏi thầy cô chút nào, và cựu-thành-viên-yêu-dấu thì biệt tăm biệt tích ở mãi Beirut. Ha, quả là hiếm có CLB nào mà tự thân nó còn chả biết được nó làm cái gì, mặc dù thật ra ở Kamiyama vẫn có một vài CLB - mà chính sự tồn tại và phương thức hoạt động của nó - vẫn nằm trong vòng bí ẩn.
Một tháng đã trôi qua sau sự "hồi sinh" thần kì ấy. Tổng hành dinh của CLB Cổ Điển - phòng Địa Chất học - đã không trở thành chốn riêng tư nhưng vẫn phù hợp để thành một nơi thư giãn. Mỗi khi chưa muốn về nhà thì tôi lại tìm tới đây và trông thời gian trôi qua. Lúc thì có satoshi, lúc thì Chitanda, có lúc là cả hai và cũng có khi tôi may mắn được ở một mình nhưng nói chung tôi không nề hà lắm việc có hai người họ ở đây hay không. Chúng tôi có thể chuyện trò, hoặc chỉ đơn giản là ngồi ngây ra đó. Satoshi nhìn vậy thôi nhưng là một tên rất giỏi chịu đựng sự yên lặng, còn Chitanda luôn giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có của mình - ít nhất là tới khi quả bom "hiếu kì" của nhỏ phát nổ. Nói cách khác, dù chẳng ai muốn nhưng chúng tôi giống cái hội lười biếng hơn là một CLB có thớ.
Tôi chưa bao giờ giỏi ăn nói với người khác, mặc dù thằng bạn Satoshi luôn nỗ lực để chứng minh điều ngược lại.
Hôm nay mưa phùn, và tôi đang ngồi trong phòng họp cùng với Chitanda. Trong khi nhỏ ngồi ngay giữa phòng với một cuốn sách dày cui thì tôi chọn vị trí sát với cửa sổ và đọc một cuốn truyện bìa mỏng rẻ tiền. Hiếm có khoảng thời gian nào đáng chán hơn lúc này.
Nhìn vào đồng hồ tôi nhận thấy chỉ mới ba mươi phút trôi qua. Quá chậm. Có thể bạn đang nhìn vào và bảo rằng tôi đang thoải mái nhưng chuyện lại không tốt đẹp như vậy đâu. Thú thực dạo gần đây tôi khá là căng thẳng và lo âu nên phải ráng ép mình "thoải mái" mà thôi. Duy trì chế độ tiết kiệm năng lượng quả là một điều khó.
Xen vào khoảng không trầm mặc chỉ có tiếng của mưa rơi và những trang sách bị lật.
"..."
Bắt đầu thấy buồn ngủ rồi, chắc tôi sẽ về nhà ngay khi mưa tạnh.
Thụp! Tiếng của một cuốn sách dày cui vừa đóng lại, Chitanda đang ngồi quay lưng về phía tôi khẽ thở dài và lẩm bẩm:
"Sao mà cằn cỗi thế?"
Nhỏ không nhìn tôi nhưng chắc chắn rằng nhỏ vừa bắt chuyện với tôi chứ không phải độc thoại. tôi chẳng biết đáp lại thế nào với lời than thở bất chợt đó. Thôi kệ, cứ hỏi thử xem:
"Cái gì cằn cỗi? Mấy thửa ruộng nhà cậu à?"
"Nhà tớ có hai thửa thôi."
Chitanda quay về phìa tôi và tiếp lời:
"Một năm thu hoạch hai lần, khó mà bị cằn cỗi lắm."
"Đúng như mong đợi từ một tiểu thư nhà nông."
"Không đâu, tớ còn phải học hỏi nhiều."
Âm thanh của mưa lại thống trị không gian im ắng trong một hồi...
"Nhưng mà tớ đâu có nói về chuyện đất đai?"
"Hồi nãy cậu vừa bảo cái gì 'cằn cỗi' ấy."
"Đúng, rất là cằn cỗi."
"Là cái gì mới được?"
Chitanda nhìn thẳng vào tôi, rồi nhỏ dang tay phải ra như muốn chỉ toàn bộ căn phòng.
"Tất cả những khoảng thời gian sau tan học! Từ lúc CLB đi vào hoạt động đến giờ chúng ta chưa tận dụng nó để làm việc gì có mục đích hay tạo lợi nhuận gì cả."
Đúng rồi, làm gì có nơi nào vừa thư giãn mà lại kiếm ra tiền chứ? Tôi đóng quyển sách của mình lại và nhìn nhỏ,
"Tớ không có ý kiến, và cậu có ý tưởng gì muốn CLB làm à?"
"Tớ sao?"
Tôi cố ý hỏi một câu ma mãnh, vì chẳng mấy người thể hiện được rõ ràng mong muốn của mình khi bị hỏi thẳng như thế. Ít ra tôi luôn thể hiện rõ ràng mong muốn của mình là chẳng làm gì cả.
Tuy nhiên tôi đã bé cái lầm, Chitanda không ngần ngại đáp trả:
"Ừm, có chứ!"
"Hở?"
Ngạc nhiên đấy chứ khi nhỏ có thể "ừm" nhanh như vậy. Tôi chưa kịp hỏi là làm gì thì nhỏ đã vội nói: "Mặc dù là lí do cá nhân..."
Thế thì chẳng phải hỏi nữa.
Chitanda lại tiếp tục:
"...nhưng đây là hoạt động chung nên phải gắn liền với mục đích của CLB. Chúng ta không thể chỉ ngồi một chỗ mà không làm được gì."
"Tốt lắm, mặc dù mục đích của CLB là gì chúng ta còn chẳng biết."
"Nhưng mỗi CLB đều có mục đích mà."
Với giọng diệu dõng dạc của một hội trưởng CLB và một tiểu thư của gia tộc danh giá, Chitanda tuyên bố: "Chúng ta sẽ xuất bản một tập san văn học vào dịp lễ hội truyền thống tháng mười này!"
Lễ hội?
Tôi đã được tham dự lễ hội truyền thống của trường Kamiyama trước đây nên cũng không quá ngạc nhiên cho lắm. Mô tả cho ngắn gọn: đó là kết tinh của nền văn hoá cực kỳ đa dạng của giới trẻ quanh đây. Và theo lời quảng cáo của Satoshi thì nổi tiếng trong mỗi mùa lễ hội phải kể đến Tiệc Trà dành cho người muốn làm quen với sự thanh cao và cuộc tranh tài Nhảy Hiện Đại luôn sôi sục nhiệt huyết của những tay hứa hẹn sẽ trở thành những "breakdancer" chuyên nghiệp trong tương lai,... bên cạnh vô số những cuộc thi, trò chơi và hoạt động khác từ tất cả các CLB của trường mang lại. Trong ba năm chị tôi học ở đây đã có lần tôi thấy bà chị phải vác một thùng đầy tập thơ đến trường.
Nếu đời học sinh quả thực màu hồng thì cái sắc hồng đó dám chỉ tồn tại trong sự kiện này mà thôi. Để tiếp tục trung thành với phương châm sống tôi nghĩ tốt nhất mình không nên dây vào những thứ như vậy, một chút cũng không.
Tuy nhiên, vấn đề được đặt ra là một tập san văn học. tôi bèn hỏi Chitanda về thắc mắc chỉ mới hiện ra trong đầu: "Này Chitanda, làm ra tập san chỉ là kết quả, nó không nói lên mục đích của CLB này."
Chitanda lắc đầu và đáp:
"Không đâu. Nếu mục đích của CLB này là làm ra tập san, thì bằng việc tạo ra kết quả chúng ta đã đạt được mục đíchrồi đấy."
"Là sao?"
"Như tớ đã nói, nếu xem kết quả là mục đích thì để đạt được mục đích chúng ta chỉ cần nhắm đến việc tạo ra kết quả."
Hơi nhức óc vì sự lặp từ, nhưng tôi nghĩ mình đã hiểu ý của nhỏ.
Nhưng nói qua nói lại thì cái việc phải làm một tập văn vẫn là phiền toái. Tôi làm văn không dở nhưng không làm vẫn tốt hơn chứ. Và dù chỉ đơn thuần là một hoạt động hay thậm chính là mục đích tồn tại của CLB đi nữa thì tôi cũng sẽ tốn sức. Nói cách khác - phí năng lượng.
"Làm một tập san thì tốn công quá. Vả lại chỉ có ba người, hay là bỏ..."
Chitanda phản đối rất nhanh:
"Không được, chúng ta nhất định phải làm."
"Nếu cậu muốn kiếm lợi nhuận thì vào dịp lễ làm một cái sạp bán đồ uống hay cái gì đại loại vậy có phải dễ hơn không?"
"Trường không cho dựng sạp bán hàng trong lễ hội truyền thống đâu, với lại dù gì chúng ta cũng phải làm mà."
"Sao lại thế?"
"Ngân quỹ hoạt động của CLB được đặc biệt chỉ định cho việc xuất bản tập san, thế nên sẽ rất là rắc rối nếu chúng ta không làm."
Chitanda rút từ trong túi một mảnh giấy được gấp rất ngay ngắn và đưa cho tôi. Thật vậy, số tiền ít ỏi được ghi trên tờ giấy chính là ngân quỹ hằng năm của CLB Cổ Điển và đã được chú thích "dành cho việc xuất bản tập san" ở bên cạnh.
"Và thầy Ooide cũng đã yêu cầu chúng ta làm tập san. Truyền thống của CLB Cổ Điển là hơn ba mươi năm qua năm nào cũng xuất bản một tập, và thầy chắc chắn là không muốn nó kết thúc đâu."
"..."
Theo lẽ thường, những người nói năng hợp lí thì đa phần thông minh nhưng không có nghĩa đa phần những người nói năng bất thường thì là lũ ngốc. Chắc chắn Chitanda không ngốc, nhưng ý định của nhỏ tôi hiểu không nổi. Mới nãy còn than thở về "lợi nhuận" với chả "mục đích" rồi rốt cuộc quyết định CLB sẽ làm theo một rập khuôn có sẵn từ ba chục năm trước, cùng với yêu cầu của một ông thầy thích-truyền-thống.
Khi mà việc chống đối lại những thứ đã được dán vào cái mác "truyền thống" thường là hại nhiều hơn lợi, tôi chỉ biết cười cay đắng và chấp thuận.
"Được rồi được rồi, làm thì làm vậy."
Thế là những ngày thư giãn không-mục-đích-không-lợi-nhuận đã kết thúc, ít ra sức khoẻ của tôi vẫn còn tốt...
Trời chưa tạnh mưa nên tôi đành phải tiếp tục trò chuyện với Chitanda,
"Vậy... chúng ta sẽ xuất bản cuốn tập san này như thế nào?"
" 'Thế nào'? Ý cậu là sao?"
"Hằng năm người ta viết loại văn học gì trong đó?"
Tự tin mà nói tôi từng giải quyết khá tốt một số đề văn đề những tác phẩm tiêu biểu như: luận về tác phẩm 'Bát tuất kí sự', luận về vai trò của vị hoàng đế trong truyện "Mỏ trắng" của "Nguyệt Vũ truyền kì", và gần nhất là "Hãy nêu quan điểm về sự đổi thay trong xã hội Nhật Bản, đồng thời luận về nghệ thuật tự phản biện đặc sắc trong tác phẩm 'Chiếc gương khổng lồ'" - một danh sách đáng tự hào để kể. Bây giờ tôi phải chấp nhận khả năng viết của mình không còn tốt như trước và cũng chẳng biết cái "truyền thống" sắp bước đến kỉ nguyên hiện đại sẽ dùng loại thơ văn gì đây.
Câu trả lời thật dễ hiểu.
"Ưm... tớ không biết nữa. Nên viết gì đây ta?"
Không ngạc nhiên. Vì nhỏ là hội trưởng nên cũng dễ quên một sự thật là nhỏ vào CLB cùng với tôi - tức là chưa quá một tháng.
"Tớ chắc rằng chúng ta sẽ tìm được chủ đề nếu tham khảo ấn bản của những năm trước."
"Cậu biết nó ở đâu không?"
"Ở phòng họp CLB chăng?"
Ra là vậy...
Uầy, tôi thấy mình thật là thảm hại khi "tỉnh" với nhỏ như vậy. Từ tốn, tôi trỏ tay xuống phần sàn nhà trước mặt nhỏ.
"Ồ, đây chính là phòng họp!"
Một trăm điểm!
"Mặc dù chẳng trông như vậy chút nào..."
Đúng thế thật.
Phòng địa chất ngoài một số máy móc và dụng cụ học tập chuyên dụng thì chỉ có bảng, bàn và ghế. Chẳng có chỗ nào trong phòng có vẻ như được dùng để trữ sách cả.
"Hình như không có ở đây rồi."
"Còn phải nói."
"Vậy thì, tụi mình đến thư viện nào!"
Nghe hợp lí đấy, tôi gật đầu. Chitanda xách cặp rồi dứng dậy.
"Mình đi nào."
Không thèm chờ tôi phản ứng nhỏ đã mở cửa và bước ra ngoài. Nhỏ đúng là quá chủ động so với vè ngoài thục nữ của mình. Vả lại, nói cho bạn biết, sở dĩ tôi đồng tình nhanh như vậy là vì thư viện nó nằm trên đường từ đây ra cổng...
Khoan!
Đợi đã! Hôm nay là thứ sáu, vậy thủ thư sẽ là...
"Ô, chẳng phải Oreki đây sao? Lâu rồi không gặp, mặc dù tôi có nhớ nhung gì ông đâu?"
Vừa bước vào thư viện tôi đã được đón tiếp bằng một lời chào quá đỗi lịch sự.