Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 6
C
hiba Atsuko cuối cùng cũng có thể trở về phòng làm việc của mình vào lúc hơn 1 giờ chiều. Từ đêm qua đến tận sáng nay, cô mải xem xét danh mục câu hỏi từ các báo và nghĩ câu trả lời.
2 giờ chiều sẽ có buổi họp báo với ký giả, Các tòa soạn đã đưa trước cho cô danh sách các câu hỏi có khả năng sẽ được đưa ra trong buổi phỏng vấn. Ngoài ra Atsuko luôn phải chuẩn bị cả phần trả lời cho Tokita Kousaku, vì con người này chẳng biết cách nói chuyện thế nào cho rõ ràng rành mạch. Đã vậy, lần nào cũng xuất hiện những câu hỏi bất ngờ không có trong danh sách, nên Atsuko lại phải tự đặt ra câu hỏi rồi trả lời.
Photo các câu trả lời ra hai bản xong, cô nhờ Kakimoto Nobue đưa Viện trưởng Shima Toratarou và Tokita Kousaku mỗi người một bản, sau đó tự thưởng cho mình một tách cà phê. Atsuko không ưa gì các buổi họp báo với ký giả. Lần nào cũng thế, y như rằng chỉ có các nhà báo mới thuộc mảng Khoa học hay Đại cương, vừa vào nghề nên còn tràn trề nhiệt huyết, tới buổi họp báo mong học hỏi thêm điều gì đó và đặt những câu hỏi nhàm chán rỗng tuếch mà thực ra đã được lặp đi lặp lại từ các buổi phỏng vấn trước rồi. Đám nhà báo cũng chỉ mong Atsuko đưa ra các câu trả lời súc tích dễ hiểu cho những câu hỏi vô vị đó mà thôi. Đặc biệt là lần này, vì thông tin về việc Tokita và Atsuko đang là ứng cử viên sáng giá cho giải Nobel Sinh lý học và Y khoa bị rò rỉ ra ngoài, nhất định các ký giả từ mảng Xã hội vốn nổi tiếng chưa bao giờ ngần ngại khi đưa ra các câu hỏi khiếm nhã sẽ kéo tới hàng đàn. Chuẩn bị sẵn phản hồi cho những câu hỏi dạng đó để Tokita Kousaku ngây ngô không gặp phải rắc rối gì trong buổi phỏng vấn cũng là nhiệm vụ của Atsuko.
Viện trưởng Shima thường nhắc nhở mọi người, việc thành quả nghiên cứu của Viện được xã hội công nhận, cũng như để mọi người biết được nghiên cứu có ý nghĩa như thế nào là rất quan trọng, nhưng trước đây, khi quan sát tình hình các buổi họp báo, Atsuko chỉ nhìn thấy viễn cảnh mình sẽ trở thành trò cười của thiên hạ, không hơn không kém. Trong mắt cô, đám nhà báo chẳng hề có ý định tìm tòi về những miền tri thức vượt xa tầm hiểu biết của họ từ Atsuko, một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Họ chán ghét việc lĩnh hội một điều gì đó có ích từ cô, và chỉ chăm chăm đào bới ra những nét đậm chất phụ nữ Nhật Bản truyền thống ở Atsuko mà thôi.
Khoảng trước 2 giờ 5 phút, nhân viên văn phòng tới gọi Atsuko. Vừa đặt chân tới phòng hội nghị nơi buổi họp báo sẽ diễn ra, chưa gì cô đã thấy hơn hai trăm ký giả và nhiếp ảnh gia đang xôn xao bàn tán, vẻ bồn chồn lo lắng thể hiện cả ra ngoài. Không khí trong phòng gần như sôi lên sùng sục.
Vị trí ngồi đã được Shima Toratarou quyết định từ trước. Như mọi khi, Chiba Atsuko ngồi chính giữa, Tokita Kousaku bên trái và và Shima bên phải. Chỗ ngồi trong góc dành cho Trưởng phòng Katsuragi, người sẽ điều hành buổi họp báo hôm nay. Khi Atsuko tới, ba thành viên còn lại đã có mặt đủ cả. Trong đám nhà báo mảng Xã hội, có vài người mới nhìn thấy Atsuko lần đầu, buột miệng “Ồ” lên, trầm trồ cảm thán trước nhan sắc chim sa cá lặn vượt xa những lời đồn đại về cô. Hôm nay Atsuko mặc một bộ vest màu xanh đậm.
Katsuragi đứng dậy, tuyên bố khai mạc buổi họp báo, giới thiệu ba nhà khoa học sẽ trả lời câu hỏi ngày hôm nay. Tiếp theo, Shima Toratarou đứng lên, chào hỏi mọi người với sự dí dỏm một cách thông minh của ông. Dù buổi họp được tổ chức do lời đề nghị khẩn thiết từ phía tòa soạn, Shima vẫn nhấn mạnh sự vinh hạnh và cảm kích của các thành viên khi được có mặt ở đây, nhưng không đề cập gì tới chuyện Tokita và Atsuko trở thành ứng cử viên của giải Nobel. Nhưng ngay khi Katsuragi vừa mời các phóng viên đưa ra câu hỏi, một nam nhà báo có vẻ làm trong mảng Xã hội đã dồn bọn họ vào thế bí.
“Hai anh chị nghĩ khả năng mình thắng giải Nobel là bao nhiêu phần trăm?”
Trước câu hỏi quá đỗi ngớ ngẩn và vô lý, cả ba người lặng im không biết nói gì. Thấy vậy, nhà báo nọ lại hướng câu hỏi về phía Atsuko.
“Tôi không nghĩ mình có thể trả lời câu hỏi này.”
“Tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Bởi đây không phải câu hỏi tôi có thể trả lời được.”
Vài người bật cười, một ký giả trong mảng Khoa học, gương mặt khá quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong các buổi họp báo trước đặt một câu hỏi khác, giọng điệu như thể hối lỗi vì chưa gì đã để cậu phóng viên lần đầu tới Viện Nghiên cứu đưa ra một câu hỏi thiếu chuyên nghiệp đến vậy.
“Tôi xin dành câu hỏi này cho Tiến sĩ Tokita. Tất cả mọi người đều biết anh được đề cử giải Nobel bởi thành công vang dội do thiết bị PT mang lại, tuy đã hỏi nhiều lần nhưng chúng tôi vẫn chưa biết rõ nguyên lý hoạt động của thiết bị ấy. Nhân cơ hội này tôi xin hỏi lại một lần nữa, liệu anh có thể giải thích một cách đơn giản để chúng tôi cũng có thể hiểu được không?”
Câu hỏi này có ghi trong danh mục câu hỏi, nhưng Atsuko đành phải giao phó phần trả lời cho Tokita thôi. Bao gồm cả Tokita, chỉ có ba người trên thế giới này hiểu rõ về nguyên lý của thiết bị PT. Tokita lại vốn không phải người nhanh mồm nhanh miệng, làm sao có thể giải thích với đám nhà báo này về cách hoạt động của cổ máy kia được chứ. Atsuko nghĩ mà rùng mình, Shima Toratarou ngồi bên cạnh cũng trong tâm trạng tương tự. Tokita Kousaku ngập ngừng mở lời, dường như anh đang nỗ lực hết sức để diễn đạt sao cho dễ hiểu nhất có thể nhưng thực ra đây là lần đầu tiên anh phải giảng giải thứ gì đó cho người khác.
“Vâng, để giải thích dễ hiểu thì, hồi tiểu học và cấp hai, tôi thuộc dạng người mà thời ấy cả thiên hạ gọi là ‘otaku’. Tôi chỉ biết cắm đầu chơi điện tử, dần dà bắt tay vào lập trình game, táy máy linh kiện bán dẫn rồi làm nhiều thứ lắm, nhưng người cha đã khuất của tôi sinh thời rất muốn con mình sau này làm bác sỹ, nên tôi vào khoa Y. Đại khái sau đó tôi nghiên cứu Tâm thần học, đồng thời vẫn tiếp tục mày mò máy tính điện tử. Cùng lúc ấy tôi cũng có hứng thú với điện não đồ, nên mới nảy ra ý tưởng kết hợp tất cả mọi thứ với nhau. Tôi nghĩ biết đâu mình có thể tạo hệ thống ‘slit-no-check’ cho việc xử lý hình ảnh máy tính kiểu phao bằng cách sử dụng bó sợi thì sao? Khi tôi dùng thiết bị này để quét não, những thứ khác không phải sóng não cũng hiện ra.”
“Xin lỗi Tiến sĩ nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm”, ký giả mảng Khoa học ban nãy mới đặt câu hỏi sốt ruột nói. “Hệ thống ‘slit- no-check’ là gì vậy?”
“Xem nào, không biết phải nói sao nhỉ. Tính hiệu quả của việc truyền dòng điện qua khe hẹp, hay nói cách khác là điện cực trong khe hẹp mà dòng điện đi qua, tỷ lệ giữa dòng điện trung bình chạy qua khe hẹp và dòng điện được bơm vào ấy mà, nếu sử dụng bó sợi để đồng hóa mã chuyển đổi trên không gian đồ họa tạo từ nén fractal, chúng ta sẽ không phải kiểm tra độ chuẩn xác, khe hẹp và lõi khoan nổi cũng không cần thiết nữa.”
“Đ-đợi đã”, ký giả mảng Khoa học lại cuống quýt chặn lời Tokita, “Anh có thể giải thích từng khái niệm một không, đầu tiên là bó sợi, có phải là các sợi chúng ta hay thấy ở máy nội soi dạ dày không? Gộp các sợi đó vào nhau thì thành bó sợi, tôi hiểu vậy có đúng không ạ?” Atsuko vô tình bật ra một tiếng thở dài. Bởi tiếng thở dài khá lớn, sự chú ý của đám nhà báo lại hướng về phía cô.
“Cô Chiba vừa thở dài là sao ạ?”, Tokita cười, cố gắng bao che sơ hở của đồng nghiệp.
“Đây mới là vài điều cơ bản nhất về nguyên lý của thiết bị PT thôi, nếu phải giải thích từng cái một sẽ mất vài tiếng đồng hồ, nhưng nếu để trả lời thắc mắc về bó sợi, các vị cứ tưởng tượng nó giống như một đường truyền. Vậy nên khi gộp các sợi lại thành bó, xếp chúng thành hàng ngang, rồi tiếp tục chồng lên một đường chéo nữa, chúng ta sẽ có một điện trường vô hạn nên không cần kiểm tra dữ liệu nhập vào hay sử dụng lõi khoan nổi nữa”, Tokita Kousaku gật gù, như thể đang tự tán thưởng bản thân vì đã tìm được cách giải thích đến cả trẻ con tiểu học cũng hiểu. “Tới đây đã được chưa ạ?”
Hình như vẫn chẳng ai hiểu cả nên không có người nào đặt câu hỏi gì thêm.
“Tôi không hiểu gì cả”, một ký giả trung niên đứng dậy, gượng gạo cười trừ bởi não bộ vẫn chưa thể phân tích hết những điều Tokita vừa trình bày. “Nhưng thưa Tiến sĩ Tokita, nếu chúng tôi không hiểu thì sao có thể viết được những bài báo giải thích rõ ràng cặn kẽ cho độc giả đây?”
“Anh nói có lý”, Tokita Kousaku gật đầu, vẻ khó xử hiện ra trên gương mặt.
“Thế nên Tiến sĩ có nghĩa vụ làm thế nào để tất cả chúng tôi đều hiểu được.”
“Vâng, tôi biết.”
“Tiến sĩ Chiba hẳn nhiên cũng nhận thức rõ điều đó đúng không?”, nhà báo nọ chĩa mũi nhọn về phía Atsuko
“Tôi cũng muốn cố gắng hết sức.”
“Ừm... ‘muốn’ nghĩa là sao thưa cô?”
“Các thiết bị PT, bao gồm cả những bộ phận nhỏ nhất của chúng, phần lớn mới được phát triển gần đây, thậm chí còn chưa biết gọi tên là gì. Nguyên lý cũng là nguyên lý mới, vẫn chưa có định nghĩa chính xác để đem ra giải thích.”
“Phiền thật nhỉ. Vậy thì…”, hai bên cánh mũi ký giả nọ phập phồng, hắng giọng rồi nói tiếp, “Xin thứ lỗi vì đến bây giờ mới giới thiệu, tôi là Chủ nhiệm phụ trách mảng Khoa học và Nhân văn của tờ Shinnichi.”
Nói đoạn ông ta dừng lại một chút như để xem phản ứng của mọi người. Atsuko tiếp lời, không lỡ một nhịp, “Suy nghĩ đó trong anh bắt đầu từ bao giờ thế?”
Mọi người bật cười trước câu đùa của cô, bầu không khí trong phòng họp báo đã bớt căng thẳng hơn nhưng ông Chủ nhiệm kia lại tỏ ra hơi cáu kỉnh. “Ý tôi là, tôi biết các vị phải giữ bí mật nghề nghiệp, nhưng xin đừng giải thích nhập nhằng để che mắt cánh ký giả chúng tôi.”
“Thôi thôi, được rồi”, Shima Toratarou nói lớn, cố trấn tĩnh ông chủ nhiệm đang tức tối muốn tranh luận gay gắt hơn. “Không phải bí mật nghề nghiệp hay gì đó đâu, cậu Tokita đây đã viết luận văn đầy đủ đàng hoàng rồi. Viết bằng tiếng Anh nên các học giả nước ngoài cũng đọc được, ai cũng có thể sử dụng kết quả nghiên cứu hết. Tôi sẽ nhờ người giản lược bài luận văn đó cho dễ hiểu rồi gửi các vị sau.”
“Dù sao được nghe chính Tiến sĩ Tokita đây giải thích vẫn tốt hơn nhiều”, ký giả mảng Khoa học tỏ vẻ tiếc nuối rồi chuyển sang câu hỏi tiếp theo. “Nhân đây tôi muốn hỏi, xâm nhập vào ý thức của bệnh nhân không phải điều duy nhất thiết bị PT vừa được phát triển có thể làm, các vị có nghĩ đến chuyện tính năng của cỗ máy có thể bị lợi dụng để gây hại cho người bình thường không? Để điều tra hành vi phạm tội thì đã đành, nhưng nếu doanh nghiệp dùng nó nhằm tác động lên suy nghĩ của nhân viên hoặc chính phủ thao túng suy nghĩ của người dân thì sao? Câu hỏi này dành cho Tiến sĩ Tokita và Tiến sĩ Chiba.”
Tokita có vẻ vẫn chưa thèm đọc qua câu hỏi mẫu Atsuko chuẩn bị cho, nhìn mặt như sắp khóc tới nơi, bắt đầu cằn nhằn như mọi khi, “Lúc nào chẳng thế. Phải có sự tách biệt rạch ròi giữa nghiên cứu khoa học và cảm nhận của người dân chứ.”
“Khi không muốn ý thức của bản thân phản chiếu lên màn hình, mọi người hoàn toàn có quyền từ chối chuyện đó”, Atsuko vội vã chen ngang. “Nếu tất cả mọi thứ được tiến hành mà không cần sự cho phép, chắc chắn sẽ xảy ra hành vi phạm pháp. Ở thời điểm hiện tại, những người có khả năng sử dụng máy thu vẫn còn hạn chế. Vả lại, nếu máy chiếu cảm nhận được người sử dụng nó đang có mục đích bất chính, việc xâm nhập vào suy nghĩ của bệnh nhân sẽ không thể thực hiện được.”
“Cậu Tokita đây đã yêu cầu tất cả các thiết bị PT mới được phát triển bắt buộc phải có tính năng đó đấy.”
“Cái đó giống như ba định luật dành cho robot của Asimov* ấy mà.
Không ai phản ứng gì trước tiếng lầm bầm nghe như đứa trẻ bị ngắn lưỡi của Tokita. Cánh ký giả có vẻ đã từ bỏ hy vọng được nghe những lời nói bình thường của một công dân đã trưởng thành từ anh rồi.
“Tôi được biết Tiến sĩ Chiba đã có những đóng góp không nhỏ cho phát minh của Tiến sĩ Tokita trong nhiều năm nay”, một nữ ký giả đeo kính tầm ba mươi tuổi mở lời, bên dưới nụ cười của cô ta ẩn chứa chút tò mò. “Chỉ là thắc mắc đơn thuần của phụ nữ thôi, giữa cô và anh Tokita không nảy sinh chuyện tình cảm nam nữ chứ?”
Đám ký giả cười hả hê. Thực ra bọn họ chỉ muốn xóa đi mặc cảm về sự thiếu hiểu biết của mình qua việc âm thầm cười nhạo vóc dáng phương phi của Tokita Kousaku, cố tình hạ thấp Atsuko, người có cả tài lẫn sắc bằng cách tạo tin tình cảm tầm phào giữa cô và Tokita.
“Câu hỏi của nhà báo đơn giản chỉ xoay quanh chuyện tôi đã đóng góp thế nào cho việc phát triển cỗ máy PT của anh Tokita, nên tôi xin phép được giải đáp vấn đề đó trước”, Atsuko vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa trên gương mặt. “Hồi đó tôi vẫn là sinh viên Y khoa, được Viện trưởng Shima chỉ định hỗ trợ anh Tokita, khi ấy còn là trợ giảng trong trường.”
“Từ lúc ấy cô Chiba đã là một bác sỹ trị liệu tâm lý xuất sắc rồi”, Shima Toratarou nói thêm vào.
“Vì các nghiên cứu của anh Tokita chủ yếu đã bước vào giai đoạn sắp hoàn thành, tôi chỉ cần chọn bệnh nhân để thử nghiệm quét hình ảnh trong não, sau đó phân tích và lý giải các hình ảnh đó. Thỉnh thoảng anh Tokita và tôi cũng thử quét não của nhau. Thiết bị PT được anh Tokita phát triển là một công cụ phát hiện, lưu trữ những hình ảnh trong tiềm thức một cách rất chân thật và đáng tin cậy, chắc chắn có thể hỗ trợ các bác sỹ trị liệu tâm lý một cách hiệu quả nhất.”
“Ừm, nếu hai vị thân nhau đến thế, ý là tới mức có thể nhìn vào tâm tư của nhau, tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai vị không chỉ đơn thuần là quan hệ giữa hai đồng nghiệp khác giới nữa”, nữ ký giả sốt sắng chen ngang như thể chẳng còn chút kiên nhẫn nào.