This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Minette Walters
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột quãng im lặng kéo dài. Hawksley chống hai tay lên chiếc bàn bằng gỗ thông đã được lau chùi sạch bóng rồi đẩy người đứng dậy. “Cô có muốn uống thêm cà phê không?” Anh nhìn theo chiếc bút chì đang mải miết chạy trên trang giấy của tập ghi chú, “Thêm cà phê nhé?”
“Hừm, cà phê đen, không đường.” Roz vẫn cắm cúi viết.
“Chắc rồi, thưa bà chủ. Đừng để ý đến tôi, thưa bà chủ. Tôi chỉ là một tên người hầu thôi mà, thưa bà chủ.”
Roz phì cười, “Xin lỗi. Vâng, cảm ơn anh, tôi rất muốn được uống thêm cà phê. Xem nào, nếu anh còn chịu đựng được, tôi có vài câu hỏi đây và tôi đang cố ghi lại chúng kẻo quên mất.”
Anh quan sát Roz. Cô đẹp như thần Vệ nữ của Botticelli, anh đã nghĩ thế ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hơi quá mảnh dẻ so với gu của anh, cao khoảng 1m67 và nặng chưa tới 45 cân, giống hệt một người mẫu siêu gầy, nhưng tấm thân gồng lên vì căng thẳng, chẳng có chút mềm mại hay thoải mái nào. Anh thắc mắc không biết việc ăn kiêng hay lo nghĩ tạo nên vóc dáng mảnh khảnh kia. Có lẽ là vế sau. Rõ ràng cô là kiểu phụ nữ dễ bị ám ảnh, cứ xét trên vụ việc mà cô đang theo đuổi là rõ. Anh đặt cốc cà phê mới rót trước mặt cô, và giữ cốc của mình bằng cả hai tay.
“Được rồi,” Roz sắp xếp lại mấy tờ giấy. “Hãy bắt đầu với căn bếp trước. Tất cả củng cố cho lời khai nhận của Olive, rằng cô ta phạm tội một mình. Cụ thể là thế nào?”
Hawksley nhớ lại, “Cô phải nhìn thấy hiện trường vụ án thì mới hiểu rõ được. Nhà bếp không khác gì lò mổ, những dấu chân chi chít trên sàn nhà lênh láng máu. Chúng tôi đã chụp ảnh từng dấu một, và tất cả đều là của Olive, kể cả dấu giày dính máu in trên tấm thảm ngoài tiền sảnh.” Anh nhún vai, “Còn cơ man nào là dấu vân tay của ngón cái và ngón trỏ dính đầy máu ở những chỗ cô ta bám vào. Tất cả đều là của cô ta. Thành thật mà nói, chúng tôi có tìm thấy ba dấu vân tay khác, nhưng không khớp với bất cứ ai trong nhà Martin hay hàng xóm của họ. Nhưng cũng không bất ngờ. Hẳn là người thay ga, thợ điện, thợ sửa ống nước gì đó. Không có vết máu trên những dấu vân tay lạ nên chúng tôi nghiêng về giả thuyết rằng họ đã đến và rời đi vào khoảng thời gian trước khi xảy ra vụ án.”
Roz lại nhay đầu bút chì, “Còn cái rìu và con dao? Tôi đoán trên đó cũng chỉ có dấu vân tay của Olive?”
“Không hẳn, thực tế là chúng bẩn đến nỗi chúng tôi chẳng thu được gì cả.” Hawksley khẽ cười khi thấy Roz trở nên quan tâm, “Cô dễ bị đánh lạc hướng quá. Máu tươi rất trơn. Nếu tìm được dấu vân tay hoàn chỉnh nào trên đó mới là kì lạ đấy. Cây lăn bột có ba dấu vân tay còn mới, đều là của Olive.”
Roz cẩn thận ghi chép, “Tôi không biết cảnh sát có thể lấy được dấu vân tay từ gỗ thô đấy.”
“Nó làm bằng thủy tinh rắn, dài 60 phân, khá nặng. Sẽ rất ngạc nhiên nếu Gwen và Amber có thể sống sót dưới những cú đập của nó. Họ đều nhỏ người. Đáng lẽ họ phải vỡ sọ mới đúng.” Hawksley nhấp một ngụm cà phê, “Nhưng Olive cho biết cô ta chỉ đập nhẹ để bắt họ im miệng thôi. Chúng tôi đã lo ngại là Olive có thể dùng bằng chứng này để xin giảm án xuống tội ngộ sát, rồi biện luận rằng mình chỉ cắt cổ họ khi tin rằng họ đã chết và cố chặt hai cái xác trong cơn hoảng loạn thôi. Nếu Olive khai không dùng nhiều sức khi nện những cú đầu tiên thì có khi cô ta đã thuyết phục được bồi thẩm đoàn rằng toàn bộ sự việc chỉ là tai nạn khủng khiếp rồi cũng nên. Chúng tôi đã truy hỏi, nhưng cô ta vẫn khăng khăng không có hơi trên tấm gương, chứng tỏ họ đã chết.” Anh nhăn mặt, “Thế nên, tôi đã phải rất vất vả trong hai ngày, làm việc cùng các chuyên gia giám định cũng như nghiên cứu tử thi, để từng bước tìm hiểu xem tình trạng thực sự là gì. Rốt cuộc, chúng tôi cũng tìm được đủ bằng chứng cho thấy Gwen đã cố chống cự trước khi chết, từ đó cấu thành tội giết người. Tội nghiệp bà ta, tay và chân bị bầm giập ở những chỗ giơ ra để đỡ mấy cú đánh.”
Roz nhìn chằm chằm vào tách cà phê trong vài phút, “Hôm trước, Olive đã tỏ ra rất tử tế với tôi. Thật khó lòng tưởng tượng cô ta lại làm những chuyện như thế.”
“Cô chưa bao giờ nhìn thấy cô ta lúc giận dữ thôi. Có thể lúc ấy cô sẽ nghĩ khác.”
“Anh nhìn thấy cô ta lúc giận dữ rồi sao?”
“Chưa,” anh ta thừa nhận.
“Chà, tôi còn chẳng hình dung nổi ấy chứ. Tôi đồng ý rằng cô ta đã lên cân khá nhiều trong vòng sáu năm qua nhưng cô ta vẫn là kiểu người buồn bã, lạnh lùng. Chỉ có những người hay căng thẳng, và thiếu kiên nhẫn mới dễ nổi nóng thôi.” Cô phá lên cười khi thấy vẻ hoài nghi trên mặt anh, “Tôi biết mình là nhà tâm lý dở nhất mọi thời đại. Nhưng chỉ hai câu hỏi nữa thôi rồi tôi sẽ để anh yên. Điều gì đã xảy ra với quần áo của Gwen và Amber?”
“Olive đem đốt trong một cái lò đốt rác hình vuông có mặt lưới ở ngoài vườn. Chúng tôi đã thu được một vài mẩu vải từ đống tro, và chúng khớp với mô tả của Martin về quần áo mà hai người phụ nữ đã mặc sáng hôm đó.”
“Tại sao cô ta lại làm vậy?”
“Chắc là để tống khứ chúng đi.”
“Anh không hỏi Olive sao?”
Anh chau mày, “Tôi tin là chúng tôi đã hỏi rồi. Nhưng giờ tôi không nhớ nữa.”
“Olive chẳng hề đề cập đến việc đốt bỏ quần áo trong lời khai.”
Hawksley cúi đầu ngẫm nghĩ, chống ngón cái và ngón trỏ lên mi mắt. “Chúng tôi đã hỏi cô ta tại sao lại cởi bỏ quần áo của họ,” anh thì thầm. “Câu trả lời là nếu họ mặc quần áo, cô ta sẽ không xác định được các khớp nối để chặt. Tôi nghĩ sau đó Wyatt có hỏi cô ta làm gì với đống quần áo.” Anh bỗng im bặt.
“Và?”
Hawksley nhìn lên và xoa cằm vẻ trầm ngâm, “Hình như cô ta không trả lời. Nếu có thì tôi cũng không nhớ. Tôi có cảm giác chúng tôi biết về những mẩu vải sót trong thùng đốt rác là nhờ đã tiến hành lục soát khắp khu vườn.”
“Các anh có hỏi lại cô ta không?”
Hawksley lắc đầu, “Tôi thì không, nhưng Wyatt thì chắc là có. Cái váy của Gwen đã cháy rụi, chỉ còn lớp len và bông lót. Chúng tôi đã phải tách từng thành phần để phân tích, nhưng như thế cũng đủ để nhận dạng rồi. Nó hoàn toàn khớp với mô tả của Martin và những người hàng xóm. Cũng có vài cái cúc không cháy hết. Martin đã nhận ra dải nẹp trên chiếc váy vợ mặc.”
“Nhưng anh không thắc mắc tại sao Olive lại mất thời gian đi đốt quần áo sao? Cô ta thừa sức tống hết vào va li cùng với hai cái xác và quẳng tất cả xuống biển.”
“Cái lò đốt rác không hề cháy lúc 5 giờ hôm ấy, nếu không chúng tôi đã phát hiện được ngay. Suy ra, thiêu hủy quần áo nằm trong chuỗi hành động đầu tiên của Olive. Chắc cô ta không ngờ việc đó tốn thời gian vì vẫn tưởng rằng sẽ dễ dàng xử lý được hai cái xác. Nghe này, cô ta chỉ muốn xóa sạch bằng chứng thôi. Lý do duy nhất khiến cô ta hoảng sợ và gọi cho chúng tôi là bởi bố cô ta sắp về. Nếu nhà chỉ có ba người họ, hẳn kế hoạch của cô ta đã thành công, cảnh sát sẽ phải tìm kiếm và nhận dạng từng mẩu thịt bị cắt xẻo trôi nổi trên biển ở Southampton. Thậm chí, có khi cô ta còn thoát tội ấy chứ.”
“Tôi không cho là thế. Hàng xóm đâu phải kẻ ngốc. Họ sẽ thắc mắc về sự mất tích đột ngột của Gwen và Amber.”
“Đúng vậy,” Hawksley thừa nhận. “Câu hỏi thứ hai là gì?”
“Cánh tay và bàn tay của Olive có vết trầy xước sau khi xô xát với bà mẹ không?”
Anh lắc đầu, “Không. Có vài vết thâm tím chứ không sây sát.”
Roz trừng trừng nhìn anh, “Anh không thấy kì lạ sao? Anh nói Gwen đã cố chống cự để thoát chết cơ mà.”
“Gwen chẳng có gì để gây trầy xước cả.” Anh giải thích, “Móng tay bà ta đều được cắt cụt. Ở tuổi ấy thì cũng khó mà làm được gì khác ngoài việc nắm lấy cổ tay Olive để cố đẩy con dao ra. Đó chính là nguyên nhân của vết thâm tím. vết ngón tay in lằn. Chúng tôi đã chụp ảnh lại.”
Bằng một hành động dứt khoát, Roz thu tập giấy lại và thả vào cặp táp. “Chẳng còn gì để nghi ngờ nữa nhỉ?” Cô cầm tách cà phê lên.
“Ừ, đó là tất cả. Và dù sao Olive cũng bị kết án kể cả có chối tội hay giữ im lặng. Có quá nhiều bằng chứng chống lại cô ta. Cuối cùng, đến ông bố còn phải chấp nhận sự thật cơ mà. Tôi thấy tội nghiệp cho ông già đó. Ông ta suy sụp chỉ sau một đêm.”
Roz nhìn về phía băng ghi âm vẫn chạy, “Ông ta có quý Olive không?”
“Tôi không biết. Ông ta là người kín đáo nhất mà tôi từng gặp. Tôi có cảm tưởng ông ta chẳng yêu quý ai cả, nhưng…” anh nhún vai. “Ông ta phải rất choáng váng khi biết Olive có tội.”
Roz nhấp cà phê, “Có lẽ giám định pháp y đã phát hiện ra Amber từng có con khi mới 13 tuổi.”
Hawksley gật đầu.
“Cảnh sát có lần theo manh mối đó không? Cố tìm kiếm thằng bé chẳng hạn?”
“Chúng tôi thấy không cần thiết. Sự việc xảy ra đã quá lâu rồi. Gần như không có khả năng liên quan đến vụ án.” Hawksley ngừng lại, chờ đợi, nhưng Roz vẫn im lặng. “Cô vẫn tiếp tục viết cuốn sách chứ?”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Anh ngạc nhiên ra mặt, “Tại sao?”
“Vì bây giờ nảy sinh nhiều điểm mâu thuẫn hơn bao giờ hết.” Roz giơ ngón tay ra, liệt kê trên từng ngón một. “Tại sao Olive lại khóc thảm thiết đến mức người trực ban đã không hiểu nổi cô ta đang nói gì? Tại sao cô ta không mặc chiếc váy đẹp nhất để chuẩn bị tới London? Tại sao lại đốt đống quần áo? Tại sao Robert Martin nghĩ con gái mình vô tội? Tại sao ông ta không bị sốc trước cái chết của Gwen và Amber? Tại sao Olive nói không ưa Amber? Tại sao cô ta không đề cập đến vụ xô xát với mẹ mình? Tại sao cú đập bằng cây lăn bột lại có vẻ nhẹ như vậy? Tại sao? Tại sao chứ?” Cô bỏ tay xuống bàn và gượng cười, “Có thể tôi là người dễ bị đánh lạc hướng, nhưng rõ ràng ở đây có điểm không thỏa đáng. Cuối cùng, tôi không thể hiểu logic giữa việc anh và luật sư cố vấn của Olive cho rằng cô ta bị điên trong khi kết luận của năm bác sĩ tâm lý chi ra cô ta hoàn toàn bình thường.”
Hawksley im lặng quan sát Roz trong vài phút, “Cô buộc tội tôi đã khẳng định Olive bị điên trước khi biết chắc chắn, nhưng cô làm một điều còn tệ hại hơn. Cô cho rằng cô ta vô tội mà không thèm màng tới sự thật. Giả sử qua cuốn sách, cô khơi lên được sự ủng hộ đối với cô ta, và cứ xét trên tình hình bộ máy hành pháp đang chao đảo như hiện nay, cô không hề thấy băn khoăn khi (có thể sẽ) trả một người như thế về với cộng đồng sao?”
“Không hề, nếu cô ta thực sự vô tội.”
“Còn nếu Olive có tội, thì cô là người đã tìm mọi cách để phóng thích cô ta?”
“Vậy thì đó là lỗi của hệ thống luật pháp.”
“Được rồi, nếu Olive không phải thủ phạm, vậy thì là ai?”
“Ai đó cô ta yêu quý.” Roz uống nốt chỗ cà phê và với tay tắt máy ghi âm. “Làm gì còn nguyên nhân nào khác.” Cô cất máy ghi âm vào cặp táp và đứng dậy. “Anh dành nhiều thời gian tiếp tôi như vậy, thật quý hóa. Cảm ơn anh cả về bữa trưa nữa.” Cô chìa một tay ra.
Anh trang trọng bắt lấy, “Rất hân hạnh, cô Leigh.” Những ngón tay mềm và ấm của cô bỗng cựa quậy một cách lo lắng khi anh giữ chặt hơi lâu. Có lẽ cô cảm thấy sợ anh. Vậy cũng tốt. Dẫu sao thì, cô toàn mang đến rắc rối.
Roz bước ra cửa, “Tạm biệt, anh Hawksley. Tôi hi vọng công việc làm ăn của anh tiến triển thuận lợi.”
Anh cười vang, “Tất nhiên rồi. Tình trạng này chi là tạm thời thôi.”
“Tốt. À, còn một điều cuối cùng. Robert Martin đã đưa ra giả thuyết nghe chừng hợp lý hơn, là Gwen hành hung Amber, sau đó Olive giết mẹ mình để bảo vệ em gái. Tại sao anh lại gạt bỏ khả năng đó?”
“Vì hoàn toàn phi lý. Bác sĩ pháp y đã kết luận cả hai nạn nhân bị cắt cổ bởi cùng một người. Kích cỡ, chiều sâu và góc đâm của vết thương đều tương ứng với một hung thủ. Gwen không chỉ cố chống cự để tự vệ, mà còn muốn bảo vệ Amber nữa. Olive ra tay hết sức tàn nhẫn. Cô phải vô cùng ngu ngốc nên mới quên điều đó.” Hawksley lại cười nhưng mặt vẫn nghiêm nghị, “Nếu nghe theo lời khuyên của tôi, hẳn cô sẽ từ bỏ hết thôi.”
Roz nhún vai. “Tôi nói với anh điều này nhé, trung sĩ,” cô ra hiệu về phía nhà hàng. “Anh lo chuyện của anh, tôi lo chuyện của tôi.”
Hawksley lắng nghe tiếng gót giày nhỏ dần dọc theo hành lang, rồi với tay lấy điện thoại và quay số. “Geoff,” anh nói vào ống nghe. “Đến đây được không? Chúng ta cần nói chuyện.” Mắt anh vằn lên khi nghe tiếng trả lời ở đầu dây bên kia, “Chết tiệt, đó không phải việc của cậu. Tôi có phải đứa ngu đâu mà lại đi giơ đầu chịu báng.”
Roz nhìn đồng hồ khi lái xe đi. Bây giờ là 4 rưỡi. Nếu nhanh chân, cô sẽ kịp gặp Peter Crew trước khi ông ta tan sở. Cô tìm thấy một chỗ đỗ xe ở trung tâm Southampton và tới văn phòng đúng lúc ông ta đang rời đi.
“Ông Crew!” Cô gọi và chạy đuổi theo.
Luật sư quay lại với nụ cười giả tạo, rồi chau mày khi nhận ra cô, “Giờ tôi không có thời gian nói chuyện với cô đâu, cô Leigh ạ. Tôi có hẹn rồi.”
“Vậy để tôi đi cùng ông,” cô khẩn nài. “Tôi sẽ không kìm chân ông đâu, tôi hứa.”
Crew gật đầu chấp nhận rồi lại cất bước, lọn tóc ở búi tóc giả nảy lên theo từng nhịp đi, “Xe tôi đỗ không xa đây lắm.”
Roz không mất thời gian rào đón nữa, “Tôi được biết ông Martin đã để lại toàn bộ tài sản cho đứa con trai ngoài giá thú của Amber.” Cô kéo giãn sự thật như một miếng cao su, “Tôi còn nghe nói cậu bé được một người mang họ Brown nhận nuôi, và người này đã nhập cư vào Úc. Liệu ông có thể cho tôi biết việc tìm kiếm có tiến triển gì mới không?”
Crew kinh ngạc nhìn cô, “Tôi đang thắc mắc không biết cô moi ở đâu ra thông tin ấy đấy.” Ông ta bực bội gằn từng chữ, “Có phải ai đó ở chỗ tôi đã nói không?”
“Không,” cô khẳng định. “Tôi biết được từ một nguồn độc lập bên ngoài.”
Ông ta nheo mắt, “Thật khó tin. Cô tiết lộ được không?”
Roz mỉm cười bình thản, “Một người biết Amber từ khi mới lọt lòng.”
“Tại sao họ biết được họ của người nhận nuôi?”
“Tôi không biết.”
“Không bao giờ Robert nói,” Crew lẩm nhẩm. “Ông ta biết rõ rằng có những quy định về việc tìm kiếm trẻ em được nhận nuôi. Mà dù việc tiết lộ thông tin là hợp pháp đi nữa, thì ông ta vẫn muốn giữ bí mật chuyện này. Nếu tìm thấy đứa trẻ, chẳng đời nào ông ta muốn dư luận bu quanh câu chuyện thừa kế ấy. Vết nhơ từ vụ án mạng có thể đeo bám thằng bé cả đời.” Ông ta cáu kỉnh lắc đầu, “Tôi phải nói rõ, thưa cô Leigh, mong cô hãy giữ kín. Công khai thông tin này là một hành động vô cùng thiếu trách nhiệm, vì có thể gây hại cho tương lai của đứa trẻ.”
“Ông hiểu sai tôi rồi.” Roz vui vẻ khẳng định. “Tôi đến với công việc này vì sự tận tâm, và sẽ không bao giờ lợi dụng người khác để đánh bóng tên tuổi.”
Crew rẽ vào một góc, “Chà, hãy nhớ điều này, cô gái ạ. Đừng để tôi có lý do khởi kiện chống lại cuốn sách của cô. Tôi sẽ không ngần ngại đâu.”
Một cơn gió thổi qua, khẽ nâng phần chóp của mái tóc giả lên, Crew bèn lấy tay kéo nó xuống đầu như kéo mũ.
Đi phía sau chừng một mét, Roz rảo bước lên song song. “Tất nhiên rồi,” cô cố nén cười. “Vậy, về cơ bản, ông trả lời câu hỏi của tôi được không? Ông tìm thấy cậu bé chưa? Đã có tiến triển đột phá nào chưa?”
Ông ta dứt khoát gạt đi, “Tôi không có ý xúc phạm, nhưng tôi thấy thông tin này chẳng giúp ích gì cho cô hết. Chúng ta vừa thống nhất rằng cô sẽ không công khai chuyện đó mà.”
Roz quyết định đánh bài ngửa, “Olive biết về cậu bé đó. Cô ta cũng biết rằng bố mình đã để lại quyền thừa kế cho thằng bé, và ông đang đi tìm nó.” Cô giơ tay lên đầu hàng trước phản ứng khó chịu của ông ta, “Tất nhiên không phải do tôi nói ra, ông Crew ạ. Cô ta rất sắc sảo, nên đã đoán ra một phần và nghe phần còn lại từ các tin đồn trong tù. Cô ta nói bố mình sẽ để lại gia sản cho gia đình nếu có thể, nên chẳng khó khăn lắm cũng đoán được ông ta đang cố tìm con trai của Amber. Dù sao đi nữa, thì việc ông có tìm thấy thằng bé hay không cũng rất quan trọng với Olive. Tôi chỉ mong ông nói cho tôi biết vài thông tin có thể khiến cô ta thanh thản.”
Crew đột ngột dừng lại, “Olive có muốn tìm thấy thằng bé không?”
“Tôi không biết.”
“Hừm. Có lẽ cô ta nghĩ mình sẽ được hưởng số tiền nếu không còn ai trong danh sách thừa kế chăng?”
Roz ngạc nhiên ra mặt, “Làm sao có thể? Ông đã nói rõ ràng lúc trước rồi mà.”
Ông ta lại đi tiếp, “Không phải Robert muốn giấu Olive. Ông ta chỉ yêu cầu chúng tôi tránh làm phiền cô ta khi không cần thiết. Có lẽ tôi đã sai khi cho rằng thông tin về các điều khoản trong bản di chúc sẽ làm cô ta phiền lòng. Tuy nhiên, nếu Olive đã biết chuyện… Chà chà, cứ để tôi xử lý vụ này, cô Leigh ạ. Còn việc gì nữa không?”
“Có. Robert Martin có bao giờ tới thăm con gái không?”
“Không. Rất xin lỗi phải nói rằng Robert thậm chí còn không nói chuyện với con gái mình kể từ khi cô ta bị buộc tội giết người.”
Roz chộp lấy cánh tay Crew. “Nhưng ông ta nghĩ con gái mình vô tội,” cô phẫn nộ phản đối. “Và chịu trả án phí cho Olive. Vậy tại sao lại không đến thăm? Như thế chẳng phải quá tàn nhẫn hay sao?”
Một tia sắc lạnh ánh lên trong mắt Crew. “Đúng là rất tàn nhẫn,” ông ta đồng ý. “Nhưng không phải Robert. Mà Olive mới chính là người từ chối gặp bố mình. Điều đó làm ông già chết dần chết mòn. Và tôi cho rằng, cô ta cố tình làm như vậy.”
Roz chau mày thất vọng. “Ông và tôi có quan điểm khác nhau quá, thưa ông Crew. Tôi chỉ nhìn thấy khía cạnh tốt đẹp ở Olive mà thôi.” Nét mặt cô càng rầu rĩ hơn nữa, “Tôi đoán cô ấy biết ông bố muốn gặp mình.”
“Tất nhiên. Với tư cách bên nguyên, ông ta đã phải trình đơn lên Bộ Nội vụ xin sự chấp thuận đặc biệt để được phép thăm Olive, dù cô ta là con gái ruột. Cô có thể gọi điện tới đó để xác nhận nếu muốn.” Ông ta lại tiếp tục sải bước và Roz phải chạy theo mới bắt kịp.
“Vậy còn sự mâu thuẫn trong lời khai của Olive thì sao, thưa ông Crew? ông đã hỏi cô ta về những điểm đó chưa?”
“Mâu thuẫn nào?”
“Chà, ví dụ như Olive không hề đề cập đến việc bà mẹ đã chống trả, và khai rằng Gwen và Amber đã chết trước khi bị chặt ra.”
Crew sốt ruột xem đồng hồ đeo tay, “Cô ta nói dối.”
Roz lại chộp lấy cánh tay Crew một lần nữa, buộc ông ta dừng lại. “Ông là luật sư cố vấn,” cô giận dữ nói, “Ông có nghĩa vụ phải tin Olive.”
“Đừng ngây thơ thế, cô Leigh. Tôi chỉ có nghĩa vụ đại diện cho cô ta thôi.” Ông ta giật tay ra, “Nếu luật sư cố vấn bắt buộc phải tin bất cứ điều gì thân chủ nói với họ, thì chẳng cần đến luật pháp làm gì nữa.” Ông ta mím môi vẻ chán ghét, “Dù sao thì tôi cũng tin Olive đấy chứ. Cô ta nói mình là hung thủ và tôi chấp nhận chuyện đó. Tôi phải tin thì đúng hơn. Dù tôi đã cố gắng khuyên ngăn, nhưng cô ta vẫn khăng khăng tự thú hết.” Ông ta nhìn xoáy vào Roz, “Cô đang nói với tôi rằng bây giờ, Olive lại phủ nhận tội trạng của mình sao?”
“Không, nhưng tôi không nghĩ những điều cô ấy nói với cảnh sát là sự thật.”
Ông ta săm soi cô trong giây lát, “Cô đã nói chuyện với Graham Deedes chưa?”
Cô gật đầu.
“Rồi sao?”
“Anh ta đồng ý với ông.”
“Cảnh sát thì sao?”
Cô lại gật đầu, “Tôi đã nói chuyện với một người trong số họ. Anh ta cũng nói như ông.”
“Vậy mà cô vẫn chưa vỡ ra?”
“Không hẳn. Deedes chi đọc bản tóm tắt của ông và chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với Olive, còn cảnh sát vốn đã sai ngay từ đầu.” Roz gạt lọn tóc đỏ ra khỏi mặt, “Không may là, niềm tin vào công lý nước Anh của tôi không kiên định được như ông.”
“Rõ ràng là vậy.” Crew mỉm cười lạnh lùng, “Nhưng lần này chủ nghĩa hoài nghi của cô đã đặt nhầm chỗ rồi. Chúc cô một ngày tốt lành, cô Leigh.”
Viên luật sư rảo bước ra con phố lộng gió, một tay giữ chặt mái tóc giả lố bịch, vạt áo đuôi tôm ngúng nguẩy theo đôi chân dài. Trông ông ta thật khôi hài, nhưng Roz không cảm thấy buồn cười. Dù điệu bộ có lố bịch đến đâu, ông ta vẫn có những phẩm chất nhất định.
Roz vào một trạm điện thoại công cộng, gọi đến trường dòng Thánh Angela, nhưng đã quá 5 giờ chiều và người trực cho biết xơ Bridget đã về nhà. Cô gọi đến tổng đài để hỏi danh bạ điện thoại ở Dawlington, nhưng văn phòng đã đóng cửa và không có ai nhấc máy. Quay trở lại xe, cô lấy bút chì ghi lại thời gian biểu sơ lược cho sáng hôm sau, rồi ngồi một lúc, ghì quyển sổ ghi chép vào vô lăng, cố nghĩ về những điều Crew vừa nói. Nhưng cô không tài nào tập trung nổi. Tâm trí lại quanh quẩn với nét quyến rũ của Hal Hawksley trong gian bếp nhà hàng Xoong Chần Trứng.
Anh đã dùng mánh khóe nào đó để luôn bắt gặp ánh mắt cô khi cô không ngờ tới, và mỗi lần như thế, cơn sóng lòng lại dâng lên khiến cô ngất ngây choáng váng. Cô từng nghĩ “người nhũn như con chi chi” chỉ là cách nói văn vẻ sến súa, nhưng cứ đà này, nếu quay lại Xoong Chần Trứng lần nữa, chắc cô sẽ phải chống gậy thì mới bước qua nổi cửa chính. Cô điên rồi. Người đàn ông đó là một kiểu xã hội đen. Làm gì có nhà hàng nào mở ra mà không hề có khách? Mọi người đều phải ăn, dù đang suy thoái đi chăng nữa. Cô lắc mạnh đầu, nổ máy và quay trở lại London. Chết tiệt thật! Sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu, vì nếu những suy nghĩ của cô về anh ta chỉ toàn ảo tưởng thể xác, thì hẳn suy nghĩ của anh ta về cô (trong trường hợp anh ta thực sự nghĩ tới cô) cũng toàn là dâm đãng mà thôi.
Cô về tới London. Thành phố chật cứng và ngột ngạt với giao thông tắc nghẽn vào giờ cao điểm tối thứ Năm.
Một nữ phạm nhân lớn tuổi được những người khác cử ra, lo lắng dừng lại trước cánh cửa mở. Kẻ nặn sáp khiến bà ta sợ, nhưng mấy cô gái kia cứ động viên rằng bà ta là người duy nhất Olive chịu nói chuyện cùng. Bà ta khiến Olive nhớ về mẹ mình, họ đều bảo vậy. Ý nghĩ đó khiến bà ta cảnh giác, nhưng cũng khơi gợi trí tò mò. Bà ta lặng lẽ quan sát con người to lớn ủ ê trước mặt vụng về quấn mảnh giấy bạc quanh chút ít lá thuốc. Lát sau, bà ta cất lời, “Này, Kẻ nặn sáp! Cô gái tóc đỏ dạo này cô hay gặp là ai thế?”
Olive chỉ thoáng nhìn bà ta qua khóe mát, rồi lại lờ đi.
“Đây, lấy một điếu đi.” Bà ta moi một bao thuốc hiệu Silk Cut từ trong túi áo ra và đưa lên mời. Phản ứng đến ngay tức thì. Như một con chó đáp lại tiếng gõ nhẹ báo hiệu bữa ăn tối, Olive lê bước trên sàn và lấy một điếu, đoạn giấu vào nếp gấp trên áo. “Vậy cô gái tóc đỏ đó là ai?” Người phụ nữ già vẫn cố hỏi.
“Nhà văn. Cô ta đang viết một cuốn sách về tôi.”
“Chúa ơi!” Bà ta tỏ ý kinh tởm, “Cô ta muốn viết gì về cô? Tôi mới là người bị án oan chứ.”
Olive nhìn bà ta chăm chăm, “Có thể tôi cũng thế đấy.”
“À tất nhiên rồi,” bà ta vỗ đùi, cười khẩy. “Đứa ngu mới tin. Nghe mà sởn tóc gáy.”
Olive thở khò khè, có phần thích thú, “Chà, bà biết họ nói gì mà. Chỉ lừa gạt vài người thì lúc nào cũng có thể làm được, còn lừa tất cả mọi người thì chỉ thi thoảng ta mới làm được thôi…” Cô ta dừng lại vẻ chờ đợi.
“Nhưng chẳng ai lừa được mọi người mãi mãi.” Người phụ nữ sốt sắng nói nốt. Bà ta xua xua ngón tay, “Chẳng thể nào.”
Olive nhìn bà ta không chớp mắt, “Ai cần mãi mãi chứ? Tìm cho mình một phóng viên nhẹ dạ cả tin đi, rồi dùng thứ này một chút.” Cô ta gõ gõ lên đầu, “Biết đâu ngay cả bà cũng làm nên trò trống gì đó đấy. Cô ta là người bắc cầu quan điểm. Bà lừa cô ta, và cô ta sẽ lừa tất cả những người khác.”
“Thật đáng tởm!” Người phụ nữ vô thức thốt lên, “Họ chỉ hứng thú với những kẻ tâm thần khát máu thôi. Những người nhỏ bé đáng thương như chúng tôi, đời nào họ để tâm đến.”
Vẻ khó chịu thoáng lướt qua đôi mắt ti hí của Olive, “Bà gọi tôi là kẻ tâm thần sao?”
Người phụ nữ mỉm cười yếu ớt và lùi lại một bước. “Này Olive, chỉ là lỡ lời thôi.” Bà ta giơ tay lên vẻ đầu hàng, “Được chứ? Không cố ý đâu.” Rồi quay đi, người toát mồ hôi.
Phía sau bà ta, tận dụng vóc dáng to lớn của mình để che khuất tầm nhìn, Olive kín đáo lấy bức tượng bằng đất sét đang làm dở từ đáy tủ và nặn hình đứa trẻ nằm trong lòng mẹ bằng những ngón tay thô kệch, chậm chạp. Không biết là do cố ý, hay bởi kĩ năng chưa đủ thành thục, mà rõ ràng hai bàn tay thô ráp của người mẹ đang cố bóp chết đứa con thơ mũm mĩm.
Olive khẽ ngâm nga một giai điệu trong lúc nặn tượng. Đằng sau bà mẹ và đứa trẻ là một loạt các bức tượng khác, trông như búp bê bánh gừng màu xám. Hai hay ba bức tượng trong số đó mất đầu.
Anh ta ngồi thất thểu trên bậc tam cấp trước cửa căn hộ của Roz, nồng nặc mùi bia, hai tay ôm lấy đầu. Roz nhìn anh ta chầm chằm trong vài giây, gương mặt hoàn toàn vô cảm.
“Anh làm gì ờ đây?”
Hẳn anh ta vừa khóc, “Chúng ta cần nói chuyện. Em chẳng bao giờ chịu nói chuyện với anh.”
Cô không buồn trả lời. Chồng cũ của cô đã say khướt. Như cả trăm lần trước đây, họ đâu còn gì để nói. Cô đã quá mệt mỏi khi phải nhận những tin nhắn của anh ta trên máy trả lời tự động, mệt mỏi vì những lá thư, mệt mỏi vì nỗi hờn ghét luôn dâng lên trong lòng mỗi khi nghe thấy giọng nói hay nhìn thấy chữ viết của anh ta.
Anh ta túm vào váy Roz khi cô cố bước qua, và bám lấy như một đứa trẻ, “Xin em đấy, Roz. Anh say quá không thể về nhà được.”
Cô dìu anh ta lên thềm, vào trong.
“Nhưng anh không thể ở lại,” cô đẩy anh ta lên ghế bành. “Tôi sẽ gọi Jessica đến đón anh.”
“Sam bị Ốm,” anh ta lẩm bẩm. “Cô ấy không rời thằng bé được.”
Roz nhún vai lạnh lùng, “Vậy tôi sẽ gọi taxi.”
“Không.” Anh ta lao tới và kéo giật dây nối điện thoại, “Anh sẽ ở lại đây.”
Giọng anh ta có phần sắc lạnh như đang cảnh cáo, rằng anh ta rất sầu khổ và không muốn bị đối xử như thế. Nhưng họ đã kết hôn quá lâu và cãi vã quá nhiều nên cô không thể cho phép anh ta ra điều kiện. Giờ trong cô chỉ còn sự khinh miệt. “Cứ tự nhiên như ở nhà,” cô nói. “Tôi sẽ ra khách sạn.”
Anh ta lảo đảo chạy ra và đứng chắn ở cửa, “Đó không phải lỗi của anh, Roz. Đó chỉ là tai nạn. Vì Chúa, em có thể đừng trừng phạt anh nữa được không?”
Kẻ Nặn Sáp Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters Kẻ Nặn Sáp