Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 7 - Đại Tá Làm Ăn
T
ối hôm đó, một bữa tiệc nhỏ vui vẻ đã được tổ chức trong một căn hộ sang trọng ở tòa nhà Albemarle. Đó là một bữa tiệc chỉ gồm năm giới, gồm ba người - Đại tá với trang phục tiệc tối, Crewe Phong Nhã và một người đàn ông trung niên với bộ đồ cổ xưa và áo sơ mi vải lanh có vài vết ố, bộ trang phục không thể hiện được sự phong lưu của người sở hữu. Tuy nhiên, người đàn ông có bộ ria mép lởm chởm và cái đầu hói nhẵn này có thể viết một tấm séc bảy chữ số là ngài Thomas Crotin của Công ty Crotin and Principle, có các nhà máy đang khuếch trương chiếm diện tích đáng nể ở Huddersfield và Dewsbury.
“Ông chính là Đại tá Boundary, phải không?” ông ta ngưỡng mộ hỏi, và đây là lần hỏi thứ bảy kế từ khi bữa ăn bắt đầu.
Đại tá gật đầu với ánh mắt hài hước.
“Chà, thử tưởng tượng xem!” Ông Crotin nói. “Tôi sẽ có một câu chuyện để kể khi quay lại Yorkshire. Thật may mắn tôi đã gặp bạn của ông, Crewe, tại câu lạc bộ của chúng tôi ở Huddersfield.”
Có một thứ còn hơn cả may mắn trong cuộc gặp ấy, Đại tá cũng biết rõ.
“Tôi đã đọc báo về phiên tòa và tất cả mọi chuyện,” người đàn ông từ Yorkshire nói. “Tôi phải nói rằng mọi chuyện có vẻ rất đen đủi đối với ông, Đại tá ạ.”
Đại tá lại mỉm cười và nhấc cái chai về phía người kia.
“Không, không!” Ông chủ nhà máy nói. “Tôi không thể uống thêm. Tôi đã uống hết sức mình rồi, và tôi biết khi nào thì đủ.”
Đại tá đặt cái chai bên cạnh.
“Vậy là ông đã đọc báo về phiên tòa?”
“Tôi đã đọc tất cả,” người kia nói, “và tôi đã nói với bà nhà tôi: ‘Ông ta là người thông minh, tôi muốn gặp ông ta.’”
“Ông ngưỡng mộ giới tội phạm sao?” Đại tá hài hước nói.
“Chà, tôi không gọi ông là tội phạm,” người kia nói và hiểu lời nói của chủ nhà theo nghĩa đen, “nhưng là quan tòa công lý và hòa bình, ngồi trên ghế thẩm phán, tôi tự nhiên quan tâm đến những trương hợp này. Ông không bao giờ biết trước mình có thế học được điều gì.”
“Vậy quý phu nhân đã nói gì?” Boundary hỏi.
Người đến từ Yorkshire cười ngoác miệng.
“Chà, bà ấy không có hứng thú với những chuyện này. Bà ấy là phụ nữ London chuẩn mực, bà vợ của tôi ấy. Bà ấy có địa vị cao khi chúng tôi kết hôn.”
“Năm năm trước,” Boundary nói, “ông đã cưới con gái của quý ngài Westsevem. Ông phải trả 100.000 bảng để trang trải các khoản nợ của lão ta.”
Người đàn ông Yorkshire nhìn chằm chằm ông ta.
“Làm thế nào ông biết được điều đó?” Ông ta hỏi.
“Ông cũng được đề cử vào Quốc hội, đúng không? Và ông sắp trở thành thị trưởng của Little Thornhill?”
Ông Crotin cười rộ lên.
“Ái chà, ông đã ghi chép về tôi chuẩn xác đấy,” ông ta nói với vẻ ngưỡng mộ, và Đại tá đồng tình bằng một cử chỉ.
“Vậy là ông quan tâm đến giới tội phạm?”
Ông Crotin vẫy tay phản đối.
“Tôi không nói ông là một người trong giới tội phạm, Đại tá,” ông ta nói. “Bạn của tôi, ông Crewe đây sẽ cho rằng tôi là kẻ thô lỗ mất. Tất nhiên, tôi biết lời buộc tội ông là sai lầm.”
“Vậy đó chính là điểm sai lầm của ông đấy,” Đại tá bình thản ngắt lời, “tất cả đều đúng.”
“Hả?”
Người kia nhìn chằm chằm.
“Những lời buộc tội tôi có cơ sở hoàn hảo,” Đại tá nói, tay đang nghịch con dao gọt hoa quả, “trong hai mươi năm qua, tôi đã kiếm tiền bằng cách mua các doanh nghiệp với giá khoảng một phần hai mươi giá trị và bán lại.”
“Nhưng làm thế nào…”
“Đợi chút, tôi sẽ kế với ông. Tôi có nhân viên làm việc khắp đất nước, các tổng đại lý và chi nhánh, những người liên tục thu thập thông tin những vụ bê bối. Quản gia, phục vụ, đầy tớ, ông biết đấy, những loại người nắm giữ thông tin.”
Ông Crotin không nói nên lời.
“Sớm muộn gì tôi cũng phát hiện ra một sự thật không hay nào đó liên quan đến tài sản của một quý ông nào đó. Tôi thích những vụ bê bối có khuynh hướng tội phạm,” Đại tá tiếp tục.
Ông Crotin phẫn nộ vò chiếc khăn ăn.
“Ông đi đâu? Ông định làm gì? Đêm còn dài mà,” Đại tá nói như thể ngây thơ.
“Tôi đi đây,” ông Crotin mặt đỏ phừng phừng, nói. “Đúng là một trò đùa. Khi anh bạn Crewe giới thiệu tôi với ông, tôi không biết ông là người như thế này. Ông không nghĩ rằng sau những gì ông vừa kể, tôi vẫn ngồi đây nói chuyện với ông đấy chứ - tôi, người có những mối quan hệ thượng lưu như của tôi?”
“Tại sao không? Rốt cuộc, kinh doanh là kinh doanh, và tôi đang đưa ra đề nghị với ông về nhà máy Riverbome…”
“Nhà máy Riverbome?” Ông chủ nhà máy gầm lên. “A ha! Ông nghĩ đây là một trò đùa! Ông đừng hòng mua được nhà máy Riverbome của tôi, thưa quý ngài!”
“Ngược lại, tôi sẽ mua được nhà máy Riverbome từ ông. Mà thật ra, tôi đã chuẩn bị tất cả các giấy tờ, tài liệu chuyển nhượng để ông chỉ việc ký thôi.”
“A, ông đã chuẩn bị, phải không?” Người kia gay gắt nói. “Vậy ông có thể trả gì cho tôi để lấy Riverbome?”
“Tôi đề nghị với ông cái giá 30.000 bảng tiền mặt,” Đại tá nói và đối tượng của ông ta á khẩu.
“30.000 bảng tiền mặt!” Ông ta nói sau giây lát. “Sao nào, trời ơi, tài sản đó trị giá 200.000 bảng.”
“Tôi nghĩ rằng nó đáng giá hơn thế nữa,” Đại tá lơ đễnh nói.
“Ông ngu ngốc hay bị điên vậy?” Người đàn ông Yorkshire tức giận nói. “Đó không phải nhà máy của tôi, mà là một doanh nghiệp.”
“Nhưng ông nắm giữ phần lớn cổ phần - chín mươi lăm phần trăm, tôi nghĩ vậy,” Đại tá nói. “Đó là những cổ phiếu mà ông sẽ chuyển nhượng cho tôi với mức giá tôi đề nghị.”
“Tôi sẽ nhìn ông xuống địa ngục trước,” Crotin gầm lên, vung tay đập bàn.
“Ông hãy ngồi xuống một lúc đã.” Giọng Đại tá dịu dàng nhưng kiên quyết. “Ông có biết Maggie Delman không?”
Khuôn mặt Crotin đột nhiên trắng bệch.
“Cô ta là một trong những cô gái trong xưởng của cha ông, ông nhớ chứ?” Đại tá nói tiếp. “Ông rất yêu cô ấy, và vào một lễ Phục sinh, hai người đã cùng nhau đến Blackpool. Ông nhớ ra rồi chứ?”
Crotin vẫn không nói gì.
“Ông kết hôn với cô ấy, cuộc hôn nhân được giữ bí mật vì ông sợ cha mình, và nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn bằng lòng với tổ ấm nhỏ mà ông đã xây và tiền trợ cấp mà ông gửi cho cô ấy. Dường như không cần thiết thừa nhận cuộc hôn nhân này, nhất khi hai người không có con. Sau đó, ông bắt đầu tham gia hoạt động chính trị địa phương và nuôi tham vọng. Ông không dám ly dị vợ, ông nghĩ việc đó không cần thiết. Ông có cơ hội cải thiện địa vị xã hội bằng cách kết hôn với con gái của một lãnh chúa người Anh và ông đã lao vào việc đó.”
“Ông phải chứng minh tất cả chuyện đó,” ông ta nói khàn khàn.
Người đàn ông tìm lại được giọng mình.
“Tôi hoàn toàn có thể chứng minh điều đó. Ồ, không, vợ ông không phản bội ông, ý tôi là người vợ thực sự của ông. Ông đã làm lộ chính mình vì khăng khăng gửi tiền cho cô ấy bằng lệnh chuyển tiền điện báo. Chúng tôi đã nghe nói về những khoản thanh toán bí ẩn này, nhưng ngờ rằng đó chỉ là một vụ ngoại tình thô tục. Rồi một đêm nọ, trong khi người vợ ngoan ngoãn và hài lòng của ông đang ngồi trong rạp chiếu phim, người của tôi đã tìm kiếm chiếc hộp đựng giấy tờ của bà ấy và tìm được giấy chứng nhận kết hôn. Ông có muốn xem không?”
“Tôi không có gì để nói,” Crotin nói với giọng khàn đặc. “Ông đã nắm được tôi, thưa ông. Vậy ra đây là cách ông vẫn làm ăn!”
“Đây là cách tôi làm ăn,” Đại tá nói. “Tôi tin vào việc thẳng thắn với những người như ông. Đây là giấy chuyến nhượng. Ông thấy vị trí cho chữ ký của ông đã được đánh dấu bằng bút chì.”
Đột nhiên, Crotin nhảy xổ vào Đại tá trong cơn giận dữ mù quáng, nhưng Đại tá nắm chặt cổ họng ông ta bằng một bàn tay như gọng kìm thép, và lắc ông ta như một con chó lắc một con chuột nhắt. Và ngữ điệu lịch sự trong giọng nói Đại tá thay đổi nhanh chóng.
“Ngồi xuống và ký tên!” Boundary hầm hè. “Nếu ông còn làm thế, tôi sẽ bẻ gãy cái cổ chết tiệt của ông! Thử dùng bất kỳ mánh khóe nào xem, tôi sẽ đập nát ông. Đưa cho ông ta cây bút, Crewe.”
“Tôi sẽ tiễn ông vào tù vì chuyện này,” người đàn ông mặt trắng bệch, run rẩy nói.
“Đó là chỗ mà chúng ta sẽ gặp nhau, nếu ông không ký tên. Đằng sau song sắt, là nơi ông sẽ gặp tôi.”
Người đàn ông lảo đảo đứng dậy, quăng cây bút xuống trong khi đứng lên.
“Ông sẽ phải trả giá vì chuyện này,” ông ta rít giữa hai kẽ răng.
“Không có gì quá đáng,” Đại tá nói.
Có tiếng gõ cửa và Đại tá quay ngoắt lại.
“Ai đó?”
“Tôi có thể vào được không?” Một giọng nói vang lên.
Crewe cau mày.
“Ai vậy?” Đại tá hỏi.
Cánh cửa từ từ mở ra. Một bàn tay đeo găng, và rồi một khuôn mặt trắng dưới mũ trùm đầu, trườn vào qua khe cửa hẹp.
“Kẻ Hành Pháp. Lão Jack tội nghiệp đã đến thăm đây,” hắn cười khúc khích với giọng nói đáng ghét “Ngồi xuống, đồ chó, ngồi!” Hắn cường điệu vung vẩy khẩu súng lục dài, rồi quay lại với một tiếng cười khúc khích về phía ông Crotin đang há hốc miệng.
“Jacob tội nghiệp,” hắn ngâm nga, “ông ta đã bán quyền thừa kế của mình lấy một nồi hổ lốn! Đừng chạm vào tờ giấy đó, Crewe, kẻo anh sẽ chết ngay tại chỗ!”
Tay hắn vụt thò ra và chộp lấy giấy chuyển nhượng, và dúi vào tay của ông chủ nhà máy.
“Về nhà đi, con cừu tội nghiệp của tôi,” hắn nói, “chui vào chăn ấm! Ông tưởng bọn họ sẽ hài lòng với một nhà máy hay sao? Mỗi năm họ sẽ đến đòi một nhà máy, và không bao giờ thả ông ra cho đến khi ông chết hoặc phá sản. Hãy gặp cảnh sát, con cừu tội nghiệp của tôi và kể cho họ nghe câu chuyện đáng buồn của ông. Hãy đến chỗ Stafford King, viên thanh tra đáng ngưỡng mộ, anh ta sẽ nâng niu chăm bẵm ông. Nhưng ông sẽ không làm điều đó, tôi biết ông sẽ không làm!”
Tiếng cười lại vang lên, rồi với một cánh tay, hắn nhanh chóng xoay người thương nhân lại và đứng im lặng cho đến khi cánh cửa đóng sầm.
Đại tá tìm lại giọng nói của mình.
“Tôi không biết anh là ai,” ông ta thở nặng nề, “nhưng tôi sẽ mặc cả với anh. Tôi đã hứa thưởng 100.000 bảng cho bất cứ ai có được anh. Tôi sẽ cho anh số tiền tương tự nếu anh để tôi yên.”
“Làm tròn thành một trăm triệu đi!” Kẻ Hành Pháp nói bằng giọng tò mò và the thé, “cho tôi cả Mặt trăng và một quả táo nữa, tôi sẽ là của ông!”
Hắn biến mất trước khi họ nhận ra hắn đã đi qua cánh cửa và rời khỏi căn hộ trước khi họ động đậy.
“Nhanh nhanh! Cửa sổ!” Đại tá nói.
Cửa sổ có tầm nhìn bao quát lối ra vào phía trước của tòa nhà Albemarle House, và lối vào được chiếu rất sáng. Họ chạy ra cửa sổ kịp lúc để thấy người đàn ông Yorkshire xuất hiện với những bước loạng choạng và vội vã trong màn đêm. Họ chờ đợi vị khách của mình đi theo. Một phút, hai phút trôi qua, và rồi ai đó bước xuống bậc thềm đầy ánh sáng. Đó là một phụ nữ, và khi cô quay mặt lại, Đại tá hít mạnh.
“Maisie White!” Ông ta nói với giọng băn khoăn. “Cô ta làm cái quái gì ở đây?”