Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Chương 7
Trần Hào đưa tay lắc khóa cửa. Hạnh Nhi đi đâu mà anh gọi điện thoại cô không trả lại, nhà lại khóa cửa. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra cho cô. Trần Hào lái xe đi tìm Hiền:
- Cậu có gặp Hạnh Nhi không?
- Không! Cô ấy đi đâu? Cậu gọi điện thoại xem, Hạnh Nhi có điện thoại mà.
- Gọi rồi, nhưng không nhận máy. Cầu mong là không xảy ra tai nạn gì.
Nhưng cho đến tối, Hạnh Nhi vẫn không về nhà, Trần Hào tưởng như mình phát điên lên được. Phải xảy ra chuyện gì, nếu không, cô không phải cho anh biết là cô đi đâu. Mới sáng nay cô còn vui vẻ tiễn anh và hứa nấu món canh chua măng cá bông lau cho anh.
Nhi ơi! Không thể chạy rong mãi ngoài đường, Trần Hào đến từng bệnh viện cũng không có. Anh thoáng nghĩ đến Anh Thư. Cả tháng rồi, cô vẫn vào công ty, khi nào cần gì cô điện thoại cho anh chứ không gặp mặt. Anh không muốn nghĩ đến điều xấu, Anh Thư đã làm cái gì đó với Hạnh Nhi.
Một đêm Hào thức trắng chờ nghe điện thoại, nhưng nó vẫn như lạnh lùng thi gan với anh.
Buổi sáng Trần Hào đi làm về bằng vẻ mệt mỏi. Anh biết đến công ty đi nữa cũng làm việc không nổi. Nhưng nếu không đến công ty, anh sẽ điên lên mất vì sự mất tích vô lý của Hạnh Nhi. Cô ở đâu? Ngày hôm qua và cả đêm hôm nữa, không thể nào cô rời bỏ anh mà khộng có một lời nói!
Trần Hào gõ cửa phòng Ânh Thư. Lần đầu tiên, anh sụp xuống chân Anh Thư. Anh Thư lặng người:
- Anh làm cái gì vậy?
- Anh tin là em hiểu rõ hơn anh.
Anh Thư cau mày. Cô hiểu Trần Hào muốn nói gì, tuy nhiên cô vờ như không hiểu:
- Anh làm ơn nói rõ hơn có được không?
- Nhất định em có liên quan đến sự mất tích của Hạnh Nhi. Anh Thư! Anh xin em, Hạnh Nhi đang mang thai đau ốm, cô ấy cần anh.
Anh Thư giận dữ:
- Tại sao anh không nghĩ cô ta bỏ đi mà lại nghĩ em làm hại cô ấy?
- Bởi vì cô ấy không có lý do nào để rời bỏ anh cả, ngoại trừ có ai ngăn trở cô ấy. Nếu cần, anh quỳ dưới chân em để xin em đừng làm điều gì phương hại đến cô ấy.
- Này! Tại sao anh nghĩ em là người xấu mà không nghĩ... Hiền vì quá yêu Hạnh Nhi, cũng có thể...
- Không thể nào! Cho đến trưa nay nếu Hạnh Nhi vẫn không về, anh sẽ đi báo công an.
- Anh dọa em đấy à?
- Anh không dọa, bởi vì cố ấy đang mang thai, cần được chăm sóc và bảo vệ.
- Vậy thì anh... cứ đi báo công an, em không biết gì cả. Tại sao anh dám nghĩ em đã làm chuyện đó với Hạnh Nhi? Anh trân trọng cô ấy và xem thường em, em căm ghét anh.
Anh Thư tuôn ra ngoài. Thái độ của cô khiến Trần Hào phải suy nghĩ. Có khi nào anh đã nghi oan và nói lời xúc phạm Anh Thư. Trần Hào đành chạy đuổi theo Anh Thư:
- Cho anh xin lỗi, việc cô ấy không về nhà đã khiến anh muốn điên lên mất rồi.
- Anh luôn xúc phạm em rồi xin lỗi.
Anh Thư bật khóc ngon lành, Trần Hào lúng túng:
- Anh xin lỗi mà!
Vậy Hạnh Nhi đi đâu? Ôi! Trần Hào rối cả ruột...
Vừa xuống xe, Anh Thư nhìn trước nhìn sau xem có ai đi theo mình.
Xong, cô đi nhanh vào nhà:
- Ba!
Ông Ngôn mỉm cười:
- Ba đã ra tay giùm con, cho người bắt cô ta về đây nhốt xuống hầm. Cô ta sẽ biến mất, không lảng vảng trước mặt con nữa.
Anh Thư lo lắng ngồi xuống ghế:
- Liệu có ai thấy mình bắt cóc nó không ba?
- Con yên tâm, không ai nhìn thấy đâu, lúc đó quãng đường vắng.
- Vậy ba đang nhốt nó ở đâu?
- Ở dưới hầm!
- Vậy ba tính khi nào thả nó?
- Ba tùy con! Con muốn xử nó như thế nào?
- Con muốn nó phải bỏ đứa bé trong bụng nó.
- Nhưng nếu trở về nhà nó sẽ tố cáo chúng ta, ba muốn dùng nó cho công việc nghiên cứu của ba. Bây giờ muốn xin xác người nào đó để nghiên cứu khoa học không phải dễ dàng.
Anh Thư rùng mình. Tuy cô hận ghét Hạnh Nhi nhưng chưa bao giờ cô nghĩ có một ngày Hạnh Nhi phải chết hay dùng làm vật thí nghiệm cho ba cô. Ông vẫn luôn mơ về một nghiên cứu nhân bản thành công. Cô đứng lên:
- Con muốn gặp nó!
- Con biết đường xuống đường chứ?
- Dạ biết!
Ông Ngôn chỉ xâu chìa khóa treo trên vách:
- Chìa khóa đó, con đi gặp nó đi.
Anh Thư cầm lấy xâu chìa khóa đi xuống hàm, mùi ẩm mốc của căn phòng khiến cô muốn buồn nôn. Dưới ánh sáng lù mù của ngọn đèn nhỏ, Hạnh Nhi đang ngồi dựa vào vách, tay và chân bị trói, mắt bị bịt lại. Nghe tiếng động, Hạnh Nhi kêu lên nghẹn ngào:
- Làm ơn thả tôi ra đi! Các người muốn gì mà bắt trói tôi như thế này?
Anh Thư quay đi, cô không có can đảm nhìn Hạnh Nhi trong lúc này, dù cô đã tàn nhẫn hại Lâm Phong và từng muốn Hạnh Nhi phải biến mất khỏi cuộc đời này.
Anh Thư quay gót đi lên. Cô gọi tên giữ cửa:
- Anh hãy vào thuyết phục cô ta chịu bỏ đứa bé, cô ta sẽ được tự do, nhớ đừng để lộ ra gì cả nhé.
- Vâng!
Tên giữ cửa trở vào, đứng trước mặt Hạnh Nhi:
- Cô muốn về nhà đúng không?
Hạnh Nhi mừng rỡ:
- Xin làm ơn hãy thả tôi ra.
- Cô sẽ được về nhà nếu như cô chịu bỏ đứa bé trong bụng cô.
Hạnh Nhi kinh hoảng:
- Không, không đời nào! Thà tôi chết chứ không thể là một người mẹ giết con, đừng bắt tôi phải như thế!
- Hãy suy nghĩ cho kỹ đi.
Gã quay lưng đi, Hạnh Nhi cố lết về phía trước, bóng tối chung quanh cô mịt mù. Cô nức nở:
- Xin đừng ép buộc tôi làm người mẹ giết con.
Cánh cửa hầm đã lạnh lùng đóng sầm lại Hạnh Nhi đau đớn nằm luôn trên sàn đất ẩm ướt. Không! Nếu phải chết, cô thà chết đi còn hơn là giết chết con mình. Con tôi vô tội, xin hãy cho nó được làm người.
Hạnh Nhi không còn sức để gào lên được nữa. Cô chua xót nghĩ đến Hào, có lẽ anh đang rối cả lòng vì sự vắng mặt của cô, anh có biết chăng người ta đang buộc cô giết con của anh. Người đó là ai? Có thể nào là... Anh Thư.
- Anh Hiền! Cứu em vđi, em sắp chết rồi anh ơi...
Rầm... Cánh cửa sổ phòng đóng mạnh vào một tiếng thật lớn đánh thức Hiền, anh giật mình thức giấc. Gió bên ngoài đang thổi mạnh, ánh sáng chớp giật xanh màu ma quái xuyên qua cửa sổ, trời giông chuyển báo hiệu cơn mưa lớn. Hiền vẫn chưa ngồi dậy được để đóng cửa sổ lại. Giấc mơ lúc nãy khiến anh hãy còn bàng hoàng. Anh thấy Hạnh Nhi tóc tai dã dượi, cô khóc nức nở van xin anh cứu cô.
Hạnh Nhi đã như thế nào? Cô bỗng dưng mất tích sang ngày thứ tư, anh không thể không quan tâm, cho dù cô đã là vợ của Trần Hào. Hạnh Nhi! Em đang ở đâu?
Hiền đứng dậy đóng cửa sổ lại, nhưng rồi không vội đóng lại, anh cứ đứng nhìn ra đêm đen với nỗi lo lắng đến cháy lòng.
Chậm chạp trở lại giường, Hiền gọi điện thoại cho Trần Hào.
- Cậu đã có tin gì của Hạnh Nhi chưa?
Cũng như Hiền, Trần Hào bị đánh thức bởi tiếng gầm chuyển của cơn mưa sắp đến. Anh cầm điện thoại lên nghe, giọng thiểu não:
- Chưa! Bên công an họ vẫn chưa tìm thấy được.
Hiền buông điện thoại, vùi mặt xuống gối. Hạnh Nhi ơi! Em ở đâu? Anh không muốn tin em đã chết đâu, chiêm bao và cuộc đời là hai thử khác nhau.
Trong thầm lặng, nước mắt Hiền yếu đuối và đau khổ rơi ướt gối. Từ lâu, anh đã quen đành cho cô một sự quan tâm, cho nên anh không thể nào yên lòng.
Hiền lao ra ngoài trong cơn mưa, anh chạy hết con đường này sang con đường khác gào to lên:
- Hạnh Nhi ơi! Em đang ở đâu?
Chỉ có gió và cơn mưa bắt đầu trút nước xuống, ào ạt như giận đữ, như điên cuồng...
Cũng trong đêm nay, Anh Thư ngủ không được. Đầu óc cô cứ lảng vảng hình ảnh Hạnh Nhi tay chân bị trói, mất bị bịt lại, nằm trên nền xi măng ẩm, tóc tai rũ rượi, chút lương tâm của kẻ làm người khiến cô không chịu nổi. Anh Thư trỗi dậy, cô khoác thêm áo đi ra ngoài. Trời đang mưa, mưa rát lớn, tiếng mưa rơi kèm gió rít thành âm thanh ghê rợn.
Anh Thư đi nhẹ trên hành lang. Phòng ông Ngôn khóa cửa. Anh Thư nhíu mày. Giờ này ba cô đi đâu? Chẳng lẽ ông xuống phòng thí nghiệm. Anh Thư đi xuống phòng thí nghiệm.
Đúng là ánh đèn hắt sáng qua cánh cửa kính đóng kín. Anh Thư ngập ngừng đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa... Suýt một chút nữa, cô đã hét lên vì trên chiếc bàn thí nghiệm là một xác người. Ông Ngôn mặc áo blouse tay cầm đao mổ. Anh Thư lùi lại, cô đưa hết cả năm tay vào miệng. Ba của cô đang làm gì vậy? Ông đang nghiên cứu cho tế bào nhân bản hay người nhân bản gì đó của ông? Kinh khủng!
Mà cũng có thể cô quá sợ chứ cha là một bác sĩ nghiên cứu ông đã quá quen với người chết...
Tiếng động ở cửa khiến ông Ngôn nhíu mày, và ngay lập tức đèn trong phòng tắt ngấm. Ông bước ra hành lang lia cây đèn pin. Anh Thư hoảng sợ hét lên:
- Ba!
- Con làm gì ở đây vậy?
- Con... Ba đừng đến gần con! Trong phòng của ba... có người chết phải không?
- Con biết ba là nhà nghiên cứu khoa học mà, con có biết ai không? Là mẹ của con đó.
- Mẹ của con? Vô lý! Mẹ con đã chết từ lâu!
- Thời đại này có gì không làm được, ba đã ướp xác mẹ con.
- Ướp xác?
- Con có muốn xem không?
- Con sợ lắm... Nhưng ba à! Có thật là mẹ của con, ba đã...
- Vào đây!
Ông Ngôn bước trở vào phòng bật đèn lên. Anh Thư bước theo, bước chân ngập ngừng vì sợ. Cô len lén đưa mắt nhìn lên người nằm trên bàn. Đúng là mẹ của cô, bà nhắm mắt như ngủ, môi tô son, mặt đánh phấn hồng. Anh Thư nhắm mắt lại, cô không dám nhìn nữa.
- Ba! Con sợ lắm!
- Con đừng sợ, mẹ con chết vì đau tim. Ba muốn lấy tim của Hạnh Nhi...
Anh Thư kinh hoàng:
- Ba, không được đâu!
- Ba đang thí nghiệm, trong thí nghiệm chưa thể nói thành công hay thất bại.
- Ba ơi! Không được đâu ba!
- Con không nên như vậy, mà phải có lòng tự tin ba con là một người kiệt xuất. Khi mẹ con sống lại, ba sẽ là người nổi tiếng vì làm người chết sống lại. ''] - Nhưng lại giết chết một người sao ba?
- Có sao đâu! Hạnh Nhi không đáng sống, nó cướp mất Trần Hào của con.
Con yên tâm đi, ba sẽ loại bỏ kẻ không đáng sống đó vào đêm mai.
Anh Thư lắc đầu nguầy nguậy:
- Đừng ba ơi!
- Con cũng không mất công tìm hết mưu này đến chước nọ để có Trần Hào một khi Hạnh Nhi không còn nữa. Chắc chắn Trần Hào lại quay về với con.
Ôi, thật kinh khủng! Anh Thư ngước nhìn cha. Đúng là cô có nhẫn tâm khi hại anh trai Hạnh Nhi đi từ, hay muốn Hạnh Nhi bỏ đứa bé trong bụng, nhưng một người sống phải chết để cho người chết sống lại, hoang đường. Cha cô quá yêu quý mẹ cô nên đã tâm thần mất rồi.
- Con hãy về phòng nghỉ đi, mọi việc ba sẽ sắp xếp cho con.
- Ba ơi! Nhưng để một người sống phải chết liệu mẹ con có sống lại không?
Không thể nào đâu ba i Cơn xin ba!
- Không! Con phải có lòng tin ở người cha tài ba của con chứ! Mau về phòng ngủ đi con!
Anh Thư đi ra ngoàì, toàn thân cô nổi gai. Đây là lần đầu cô nhận rõ về cha mình. Dường như ông không phải là người bình thường nữa...
Phải cứu Hạnh Nhi! Bốn tiếng ấy vang lên trong đầu Anh Thư. Bản năng lương thiện của một con người trỗi dậy trong cô. Nhưng để mang Hạnh Nhi đi thật không phải dễ dàng...
Mỗi buổi ăn cơm tối, ông Ngôn đều uống một ly rượu... Tối nay Anh Thư hồi hộp nhìn cha, khi ông rót đầy ly rượu ra ly:
- Hôm nay con có vẻ trầm lặng quá vậy Anh Thư?
Ông Ngôn đã uống cạn ly rượu, đưa mắt nhìn Anh Thư trong lúc cô đang lén quan sát ông. Câu hỏi của cha làm Anh Thư giật bắn người, cô ấp úng:
- Anh Hào... báo công an về sự mất tích của Hạnh Nhi ba ạ.
- Ba biết chuyện này từ mấy hôm trước. Con yên tâm đi! Sau khi xong thí nghiệm, ba sẽ cho cô ta lập tức biến mất không một dấu vết.
Anh Thư rùng mình. Chưa bao giờ cô thấy sợ cha mình như vậy. Ông Ngôn đã uống xong ly rượu sau bữa ăn, nên đứng lên:
- Con ăn xong rồi dọn đi nhé! Bữa nay ba cho người làm về nhà họ hết rồi.
- Dạ!
Bao giờ chất thuốc ngủ ngấm đây? Anh Thư cúi đầu lùa nốt phần cơm còn lại trong chén. Cô biết mình sẽ làm cái việc chống lại cha, là giải cứu Hạnh Nhi.
Không hiểu Hạnh Nhi có đủ sức để chạy trốn.
Mười giờ ba mươi. Anh Thư đến gõ cửa phòng ông Ngôn:
- Ba!
Yên lặng! Ông Ngôn đã ngủ, Anh Thư đẩy cánh cửa nhìn vào, cô hiểu chất thuốc ngủ cực mạnh đã làm cho ông Ngôn chìm vào giấc ngủ. Lập tức, Anh Thư chộp lấy xâu chìa khóa, cô bước ra khỏi phòng, không quên khóa trái cửa lại, nếu như ông Ngôn có thức dậy chưa chắc ông ra ngoài được. Xong, Anh Thư chạy bay xuống con đường dẫn ra căn hầm.
Trời tối đen như mực, Anh Thư lia cây đèn pin, cô mở khóa căn hầm bước vào. Hạnh Nhi nằm lặng yên trên nền đất, cô không còn hơi sứcnữa. Chiều ngày hôm qua cho tới nửa đêm nay, cô bị bỏ đói và bỏ khát.
Anh Thư ngồi thụp xuống rụt rè lay Hạnh Nhi:
- Hạnh Nhi!
Hạnh Nhi mở mắt ra, cô đã quá yếu vì đói và khát. Người cô cũng bốc nồng mùi, đôi mắt lờ mờ yếu ớt vụt sáng lên:
- Chị.... Thư...
- Tôi đến cứu Hạnh Nhi, mau ngồi dậy đi!
Anh Thư để cây đèn pin xuống, cô cởi trói cho Hạnh Nhi, bàn tay cứ run rẩy vì sợ và hồi hộp, cứ lọng cọng mãi.
- Hạnh Nhi đứng lên được không?
Anh Thư cố xốc nách Hạnh Nhi lên. Hạnh Nhi yếu như bún, cô lả người đi.
- Làm ơn... cho tôi... nước.
- Không có thời giờ uống nước đâu. Đi!
Hạnh Nhi đi không nổi, hai chân bị trói những mấy ngày của cô tê cứng.
Anh Thư phải xoa bóp một lúc:
- Ráng lên trên đi, tôi pha cho ly sữa!
Nhưng cuối cùng Anh Thư phải cõng Hạnh Nhi lên. Cô lập cập, không thể nào có thời gian pha cho Hạnh Nhi ly sữa, cô đưa luôn Hạnh Nhi ra xe và leo lên xe.
Điện thoại reo, Trần Hào choàng dậy ngay. Vào những đêm từ khi Hạnh Nhi mất tích, anh luôn mong điện thoại gọi đến. Lại là số điện thoại của Anh Thư, Trần Hào định bấm tắt không nghe, nhưng rồi như linh tính sẽ có tin của Hạnh Nhi. Anh cầm máy lên nghe, điện thơại của Anh Thư:
- Trần Hào nghe đây.
- Anh Hào! Anh mau đến nhà em đưa Hạnh Nhi về. Nhi đang yếu lắm.
Nhanh lên!
- Anh đến ngay!
Tay cầm điện thoại và quên mình đang mặc áo thun quần đùi, Hào lao nhanh ra khỏi phòng, lên xe lái đi. Tại sao Hạnh Nhi lại ở nhà Anh Thư? Trần Hào lái xe vun vút...
Vừa đặt Hạnh Nhi vào băng sau, Anh Thư mở cửa xe để ngồi vào tay lái. Cô sững sờ kêu lên vì ông Ngôn xuất hiện như một vị hung thần.
- Ba!
- Con định mang cô gái ấy đi đâu vậy? Ba chẳng đã nói với con đêm nay ba sẽ lấy tim cô ta thay cho mẹ con à?
- Ba à! Không thể nào đâu ba! Một người đã chết dù có thay tim cũng không thế nào sống lại.
Ông Ngôn quát khẽ:
- Nhưng ba đã nói với con ba làm được điều này.
- Con xin ba đừng điên nữa!
- Con đừng nói nhiều!
Ông Ngôn tiến lại, Anh Thư đã ngồi vào xe mở máy, ông vội dang tay chận lại:
- Ba bảo con xuống xe nghe chưa?
Miệng nói, ông chạy lại trước đầu xe, quát:
- Xuống xe, đi đóng cổng lại ngay!
Không thấy Anh Thư nghe lời mình, ông chạy nhanh đến đống cửa cổng lại.
Anh Thư kêu lên thất thanh:
- Ba mở cửa cổng cho con!
- Không bao giờ! Nếu con muốn đưa cô ta đi thì cán ba đi, ba không chịu nổi cuộc sống không có mẹ con.
Anh Thư nghẹn ngào:
- Xin ba đừng ép con mà.
- Con rất yêu Trần Hào và sống không thể thiếu nó, đúng không? Ba cũng vậy, ba không thể sống mà không có mẹ con.
- Nhưng mà mẹ con đã chết rồi ba ạ.
- Xuống xe!
Anh Thư mím môi cho xe lăn bánh.
- Ba tránh ra khỏi cửa cổng đi!
- Không!
Anh Tnư tiếp tục cho xe lăn bánh, cô nghĩ cha sẽ nhảy tránh qua. Nhưng không, ông vẫn đứng sừng sững ngay cửa.
- Ba!
Không còn kịp nữa, chiếc Camry màu trắng của Anh Thư lướt qua người ông Ngôn và húc vào cánh cổng sắt. Anh Thư hét lên kinh hoàng:
- Ba ơi!
Đèn pha sáng quắc phía trước. Trần Hào vừa đỗ xe lại, anh bước nhanh xuống. Cánh cổng sắt nặng nề đang mở tung ra, một tiếng ''ầm'' vang động và chiếc xe băng luôn ra đường, sau đó thắng lết bánh trên đường nhựa. Ngực Anh Thư va đập mạnh vào vôlăng, cô đau đớn gục luôn lên tay lái...
Chiếc Camry cán lên người ông Ngôn xong, đâm vào cột điện... Trần Hào chứng kiến từ đầu, anh gần như chết sững rồi sực tỉnh, nhào đến bên xe:
- Anh Thư!
- Hãy... cứu Hạnh Nhi... đàng sau xe.
Anh Thư ngất lịm, Trần Hào luýnh quýnh. Anh càng quýnh lên khi nhận ra Hạnh Nhi:
- Hạnh Nhi!
Vừa ôm cô, Trần Hào vừa run rẩy gọi điện thoại:
- 115... 115 xin cấp cứu ở đường... số nhà...