No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
uổi sáng hôm sau gã hiệp sĩ người Anh lặng im hơn và da gã khi chạm vào thấy mát hơn. Sau ba đêm, bộ râu tỉa tót gọn gàng của gã đã mọc lên nhiều tới mức râu ở trên cổ gã cứng lại và bắt đầu quăn, làm cho việc lau rửa thuốc đắp của cô trở nên khó khăn, đặc biệt là khi vết thương cũng sưng tấy thêm nữa.
Vậy nên Teleri cạo râu đi bằng một con dao sắc, điều này đòi hỏi phải khéo léo vì cô chỉ có một con mắt nhìn được. Con mắt còn lại, con mắt bị gã đánh trúng, cũng sưng như cổ gã và sờ vào rất rát.
Cô đặt một chiếc bát gỗ đựng đầy nước sạch xuống và phải đuổi mấy con sóc quấy quả tránh xa bát nước và gã. Lợn ở góc đối diện ăn rễ bồ công anh và tảng lờ cô, sự trừng phạt dành cho cô vì đã không chú ý tới nó.
Như thường lệ, con ó không bay được lại đậu trên lưng Lợn như thể bị mọc rễ ở đó. Tất cả các con vật nhỏ khác của cô đều ở trong lồng dây liễu hoặc bên ngòai. Nhưng những con chim nhại hoang và bọn sẻ tò mò vẫn ở trên bậu cửa sổ, mổ những vụn bánh mì khô cô để lại cho chúng.
Cô bắt đầu chậm rãi và cẩn trọng, nhúng con dao xuống chiếc máng đầy nước mát rồi chầm chầm miết lưỡi dao trên da gã. Gã không cử động khi cô làm chuyện đó, thật là may mắn vì cô chỉ có thực hành một vài lần khi cạo lông ở chỗ vết thương của một con cáo hay sóc.
Khi cô kéo lưỡi dao lên lớp râu thô ráp và da thịt gã, nó tạo thành tiếng xoàn xoạt như giọng gã. Cô cạo hết cằm gã rồi lên chiếc má đang đổi màu hồng khi lưỡi dao lướt qua. Công việc của cô gặp khó khăn hơn khi cạo quanh miệng gã.
Cắn môi dưới trong một thoáng chốc, cô nhìn chăm chú vào miệng gã, cố gắng xác định chính xác những sợi râu thô ráp mọc quanh đó. Cuối cùng cô nhẹ nhàng lấy hai ngón tay kẹp lấy môi gã và kéo miệng gã căng ra trong lúc miết lưỡi dao chầm chậm và chính xác trên da gã.
Khi xong việc cô ngồi thụp lại và thở một hơi khoan khoái. Xong.
Cô chằm chằm nhìn xuống gã.
Trước sự hoang mang và ngạc nhiên của cô, bộ râu đỏ của gã không che đi một chiếc cằm yếu đuối, nó thậm chí lại che một chiếc cằm mạnh mẽ hơn nhiều. Người Anh này là một gã đẹp trai, quá đẹp trai.
Gương mặt gã góc cạnh khắc nghiệt, đường nét uy nghi như chim ưng. Hai má gã hóp lại chỗ râu mọc còn môi và miệng thì kiên quyết bướng bỉnh ngay cả trong trạng thái bất tỉnh thế này. Khóe mắt có những nếp nhăn nhỏ, những nếp cho thấy gã đàn ông này là người hay cười.
Trong một lúc cô tự hỏi gã đàn ông này cười vì cái gì nhỉ. Con của gã ư? Hay vợ gã? Gã không đeo nhẫn cưới, không có đồ trang sức gì cả, ngay cả một cái nhẫn ngọc ấn.
Cặp lông mày của gã đậm màu hơn bộ râu, cùng màu đỏ sẫm như mái tóc. Nếu gã có mở mắt ra, chúng sẽ mang màu gì nhỉ?
Da của gã, sáng nay sờ vào thấy mát hơn, chắc đấy là do trời đêm lạnh, bởi vì đến trưa gã lại bị sốt. Máu dồn từ cổ lên trán gã và trên mặt gã, mồ hôi bắt đầu nhỏ thành giọt.
Cô làm một món xúp bằng ngọn bồ công anh, cải vị tỏi, và cỏ ba lá tươi rồi đút từng thìa vào miệng gã để gã thêm sức lực chống chịu với cơn sốt cứ tái đi tái lại này. Cô rửa mặt gã, rồi đáp thêm thuốc mới lên cổ gã.
Sau đó, khi gã trằn trọc trở lại, cô cắt chiếc áo ống chẽn của gã ra và đặt vải ướt và mát lên bộ ngực rộng của gã, chỗ này đã có một thảm lông đỏ loăn xoăn mọc dày như rêu dưới tán rừng.
Đến tối, gã cứ giằng co mãi với những dây trói quanh người, nhưng cô chẳng có lựa chọn nào ngoài việc nằm lại lên gã để dừng việc gã xoay trở người. Nhưng thật lạ, vì khi cô áp má lên vòm ngực trần của gã, gã nằm im ngay lập tức, giống như lúc trước và lại lần nữa cô nhấc đầu lên và nhìn gã chăm chú để xem gã có còn sống không.
Gã khò khè phát ra một từ. Và nét mặt gã trở nên đau đớn hơn, cái nhìn rất chung của những ai chịu đựng nỗi đau đớn và khổ não tới mức chỉ cần gương mặt cũng đã nói lên nhiều điều hơn hết thảy mọi từ ngữ.
Tên một người đàn bà. Cô tin điều đó từ cái cách gã cố gắng nói ra. Âm thanh phát ra từ miệng gã rất nhẹ nhàng, gần như dịu dàng, giống như gọi người yêu.
Rồi nước mắt ứa ra từ hai mắt gã, lên những nếp cười ở khóe mắt, chảy qua hai thái dương, rồi thấm vào trong tóc, nơi chúng biến mất như thể chưa từng có ở đó.
Elizabeth của anh đang đứng trong ô cửa vòm cung của căn phòng. Chiếc áo choàng có mũ che mất mớ tóc và phủ bóng xuống gương mặt cô. Anh đã không nhìn thấy cô suốt hai tuần lễ rồi. Anh không còn ngủ với cô từ khá lâu rồi. Anh nằm thao thức trong đêm, nghĩ về cô. Mỗi khi anh nhắm mắt, là gương mặt cô hiện ra như thể bao năm qua hình ảnh cô đã được khắc ở đó. Cô nắm giữ trái tim anh, và dường như là vĩnh viễn. Anh đã đợi chờ rất lâu để được gặp lại cô. Và cô đây rồi.
Cô thì thầm tên anh và anh bước lại phía cô, nắm lấy tay cô. Anh thấy cô đang khóc. Anh cố gắng ôm cô, nhưng cô gạt đi và quay lưng lại rất nhanh đến mức chiếc mũ choàng của cô rơi xuống. Ánh sáng chiếu lên tóc cô từ những ngọn nến lớn trên giá treo tường phía trên và sáng đến mức anh có thể nhìn thấy bóng mình trong đó.
“Em không thể gặp lại anh nữa, Roger.”
Anh nghe thấy lời nói nhưng không tin, không phải từ Elizabeth. Cô là của anh và luôn luôn là của anh.
“Không, Elizabeth,” anh cười bảo cô. “Em không có ý như vậy đâu.”
Cô quay người lại, hai vai cô thẳng, dáng điệu mạnh mẽ. Đôi mắt cô bây giờ ráo hoảnh vì cô đang giận anh, và chúng lóe sáng phản ánh tính khí cô. “Em có ý nói vậy. Nhưng anh sẽ không lắng nghe bởi vì đó không phải những gì anh muốn nghe. Đó là lý do em đã đợi rất lâu mới tới gặp anh.”
“Thế thì anh sẽ lắng nghe. Hãy nói anh biết lý do gì khiến em nghĩ em sẽ không gặp lại anh nữa.”
“Lý do hợp lý nhất.” Cô ngừng lại và nhìn thẳng vào anh. “Hugh về rồi.”
“Chồng em đã chết.”
Cô lắc đầu. “Anh ấy bị giữ để đòi tiền chuộc với Neville. Anh ấy đã bị ốm một thời gian lâu nhưng không chết.”
Những lời cô nói bóp nghẹt anh như có bàn tay chặn ở cổ họng. “Em không yêu Hugh Bigod.”
Cô nhìn đi chỗ khác. “Anh không biết chuyện gì giữa em và Hugh. Anh, Roger à, không biết chúng tôi có và không có cái gì.”
“Em luôn luôn yêu anh.”
Cô đưa những ngón tay vuốt dọc theo mép chiếc bàn gỗ sồi. “Em không nghĩ cái chúng ta có với nhau là tình yêu, Roger ạ.” Cô ngước lên nhìn anh. “Chúng ta đã gặp nhau khi còn quá trẻ. Chúng ta không thích bị cha mẹ bảo xem yêu hay không thể yêu ai. Đó là cái chúng ta có với nhau.”
Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ. Anh biết điều anh cảm nhận là tình yêu. Anh buộc cô quay lại và hôn cô để chứng tỏ cho cô biết điều gì thực sự có giữa họ - cái thứ mãnh liệt ấy đã cắn rứt tim anh suốt đêm suốt ngày giống như thứ gì đó sống trong phần sâu thẳm nhất của con người anh. Nếu đó không phải là tình yêu, thì anh chắc phải điên rồi.
Cô không hôn trả lại anh. Cô chỉ đứng trơ ra đó. Thản nhiên. Lạnh lùng.
Anh lùi lại và nhìn vào mắt cô, muốn nhìn thấy cô khao khát anh trong đó. Nhưng không hề có chút khao khát nào. Không có yêu đương. Không có thứ gì anh muốn nhìn ở đó cả.
Bởi vì cái anh nhìn thấy còn tồi tệ hơn bất cứ cái gì anh từng tưởng tượng thấy. Cái anh nhìn thấy trong đôi mắt cô là sự thương hại. Anh chửi thề và quay đi trước khi anh làm thứ gì đó ngu xuẩn như là lắc cô. “Em không phải chọn giữa bọn anh, giữa Hugh và anh. Anh sẽ ở mãi trong đời em, dù cho Bigod vẫn là một phần trong đó.”
“Vâng. Anh sẽ. Nhưng Hugh sẽ không. Và em từ chối việc cố tình cắm sừng anh ấy. Anh ấy là chồng em. Trong con mắt của chúa và của luật pháp. Anh ấy là một người đàn ông tốt. Roger, và em sẽ không làm anh ấy bị tổn thương.”
“Nhưng em sẽ làm tổn thương anh.”
“Hãy tìm ai đó sẽ yêu anh theo cách mà anh xứng đáng được yêu.”
“Anh đã tìm,” anh bảo cô.
Cô lắc đầu. “Người đó không phải là em.” Cô bước tới cửa. “Tạm biệt Roger. Em chúc anh tốt lành.” Và Elizabeth đóng cửa lại.
Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cô đi trên những bậc thang bằng đá, tiếng gõ nho nhỏ và rờn rợn không khác một tiếng vọng trống rỗng, như cách người đưa tin gõ cửa trước khi báo có ai đó qua đời.
Elizabeth bước đi. Cái im lặng cô để lại phía sau thật là choáng váng. Anh đứng giữa căn phòng nhìn chằm chằm lên những thanh dầm bằng gỗ sẫm màu trên trần nhà, song chẳng thấy gì cả.
Anh gần thở không nổi. Cảm xúc của anh, linh hồn của anh, nỗi đau này trong tim anh đã vắt mất cuộc sống và hơi thở ra khỏi thân xác anh. Anh nghe tiếng ngựa cô cưỡi đi xa. Giờ thì cô đang rời bỏ anh. Chẳng để lại gì.
Và Roger khóc.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã