Số lần đọc/download: 2878 / 6
Cập nhật: 2015-11-29 10:44:41 +0700
Chương 7
B
uổi sáng, Diệu Hương thức dậy rất trễ. Đêm qua cô phải trải qua một chặng đường nên đến bây giờ vẫn còn uể oải khắp người. Diệu Hương định nằm nán lại trên giường một lát nữa thì nghe tiếng ông Hai Đặng gọi:
- Diệu Hương à!
- Dạ.
- Dậy đi con. Tám giờ rồi mà ngủ gì nữa.
Diệu Hương gượng gạo ngồi dậy. Cô bước ra phía sau nhà tắm. Một lúc thật lâu sau cô bước vào nhà trên trò chuyện với nội cô.
- Con về lúc nào vậy? Khi thức dậy nội mới thấy mấy giỏ đồ đạc con để lung tung đây này.
Diệu Hương nhỏ nhẹ nói:
- Dạ con về khuya lắm. Thấy nội ngủ ngon quá nên con không dám phá giấc.
Ông Hai Đặng nhìn cô rồi gặng hỏi:
- Con về có chuyện gì không mà phải gấp gáp quá vậy?
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Dạ không. Con chỉ xin về nhà nghỉ ngơi một thời gian thôi nội à.
- Sao lại về tối dữ vậy? Hay ở công ty có chuyện gì nên con mới về đó.
Đừng giấu giếm nội nha.
Diệu Hương trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:
- Con nói thật mà nội. Lúc chiều qua khi hết giờ làm việc, con xin phép cô Hoa và vội về đây ngay.
Ông Hai Đặng gật gù rồi nói với giọng nghiêm nghị:
- Cũng may là con đã về đầy rồi chứ nội định điện thoại gọi con về đấy.
Diệu Hương cảm thấy bất ngờ vì câu nói đó. Cô trôn mắt nhìn ông:
- Nội định gọi con về chi vậy?
Ông Hai Đặng đốt điếu thuốc hít một hơi rồi chậm rãi nói:
- Nội định gọi con về để bàn với con một chuyện đấy, Diệu Hương à.
Diệu Hương hỏi nhanh:
- Chuyện gì vậy? Có quan trọng lắm không nội?
Ông Hai Đặng gật gù:
- Dĩ nhiên là quan trọng chứ con.
Diệu Hương hỏi với vẻ sốt ruột:
- Thật ra là chuyện gì vậy nội?
Ông Hai Đặng phì phà vài hơi thuốc rồi nghiêm túc nói:
- Con đã lớn rồi, công ăn việc làm cũng ổn định rồi, nội muốn bàn về chuyện lập gia đình của con.
Diệu Hương lắc đầu nguầy nguậy:
- Con chưa nghĩ đến chuyện đó đâu nội à.
Ông nói một cách cứng rắn:
- Lần này thì nội không chiều ý con nữa đâu.
Diệu Hương nỏi một cách thật lòng:
- Con chưa muốn bị ràng buộc lúc nây đâu. Con cần có một cuộc sống độc thần để được ở bên nội, lo lắng cho nội.
Ông Hai Đặng khoát tay:
- Con đừng bận tâm như vậy. Ông còn khỏe mạnh mà. Vả lại, khi con có gia đình thỉnh thoảng về đây thăm nội hay con và chồng con ở đây luôn với nội cũng được mà.
Diệu Hương lại lắc đầu phản đối:
- Con không đống ý đâu nội à. Con không chịu ràng buộc như vậy đâu.
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng. Đó là điều đương nhiên mà con.
- Nhưng con chưa muốn làm điều đó vào lúc này.
Ông Hai Đặng nhíu mày nhìn cô:
- Chứ con đợi đến chừng nào nữa? Con gái qua tuổi thanh xuân thì dễ lỗi thời lắm con à.
Diệu Hương nói bừa:
- Con không sợ.
Ông Hai Đặng nói một cách dứt khoát:
- Con đừng bướng bỉnh như vậy. Nội đã quyết định rồi.
Diệu Hương nói với giọng nài nỉ:
- Thôi mà nội. Nội để cho con tự quyết định chuyện này mà.
Ông Hai Đặng lặng im không nói gì. Ông trầm ngâm một lúc rồi nói như thông báo:
- Ông cũng không muốn giấu giếm điều này. Ngày hôm qua gia đình Thành Tần đã đến đây. Lần này họ đã chính thức xin hỏi con cho Thành Tân.
Diệu Hương vô cũng sửng sốt vì điều ông vừa nói. Cô nhíu mày rồi nói lớn:
- Cái gì? Họ muốn cưới con cho Thành Tân hả?
- Đúng vậy! Nên nội muốn gọi con về để bàn chuyện này.
Diệu Hương hấp tấp nói:
- Sao nội không trả lời người ta cho rồi. Còn gọi con về làm gì nữa.
Phải bàn bạc cho kỹ chứ con.
Ông Hai Đặng dừng lại rồi tròn mắt nhìn Diệu Hương:
- Con nói vậy là con đồng ý lấy Thành Tân hả?
Diệu Hương xua tay rối rít:
- Không đâu nội à. Con không đồng ý đâu. Sao nội không trả lời dứt khoát với người ta cho rồi.
Ông Hai Đặng nói với giọng ngọt ngào:
- Con đồng ý lấy Thành Tân đi Diệu Hương à. Chỗ họ cũng là gia đình đàng hoàng mà con.
- Con không đồngý lấy anh ta đâu. Tính tình của Thành Tân con không bao giờ hợp ý nổi.
- Con chưa gần gũi vđi nó thì sao mà biết không hợp ý được. Phải có thời gian tìm hiểu nhau chứ con.
- Thành Tân và con học chung với nhau từ nhỏ. Con còn lạ lẵm gì tính tình của anh ta nữa.
Không dừng lại, ông lại tìm cách thuyết phục Diệu Hương:
- Tại lúc đó còn nhỏ, bây giờ nó đã khác nhiều rồi con à.
Diệu Hương nói như kể lại:
- Chuyến đi vừa rồi con và anh Khang gặp anh ta ở Vĩnh Kim. Tự nhiên anh ta lại ghen tuông ra mặt.
- Nó thương con nên mới làm như vậy.
Diệu Hương nói một cách mạnh dạn:
- Con chỉ xem anh ta là bạn bè thôi. Anh ta không đủ tư cách làm như thế.
Ông Hai Đặng chậm rãi nói:
- Dù sao thì bây giờ gia đình nó cũng bước đến cưới con rồi. Con nên đồng ý đi. Nội hy vọng tụi con sống chung một thời gian thì sẽ hiểu nhau mà.
Vẻ mặt Diệu Hương nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu:
- Nội muốn con làm gì cũng được. Nhưng đừng bảo con phải lấy Thành Tân nội à.
Dù ông Hai Đặng đã hết lời thuyết phục nhưng Diệu Hương vần cứ từ chối.
Không thể trầm tĩnh được nữa, ông bắt đầu bộc lộ sự nóng giận của mình.
Ông Hai Đặng nói lớn như khẳng định:
- Con không cần phải từ chối cho mất công. Nội quyết định rồi. Con phải lấy Thành Tân.
Diệu Hương đứng bật dậy, nước mắt cô chảy ròng và ấm ức:
- Đây là chuyện quan trọng cả đời con. Con nhất định không đồng ý lấy một người mà con không hề yêu thương đâu.
Ông Hai Đặng nói một cách dứt khoát:
- Con không được quyền từ chối.
Diệu Hương nói lớn:
- Con nhất định không đồng ý lấy anh ta.
Ông Hai Đặng quát lớn:
- Con đừng vô lễ với nội. Con phải đồng ý, nội đã hứa với gia đình họ rồi.
Diệu Hương không thể dằn được cơn xúc động của mình nữa. Cô khóc một cách tức tưởi:
- Sao nội lại quyết định liều lĩnh như vậy. Con nhất định không đồng ý đâu.
Nói vừa dứt câu, Diệu Hương vội chạy ra phía sau vườn. Ngồi dưới gốc sầu riêng nhớ lại những gì đã qua tự nhiên Diệu Hương thấy nản ghê gớm. Cô tự trách tại sao nỗi đau khổ lại liên tiếp đeo đẳng cô. Dúi mặt vào tay, Diệu Hương ngồi dưới gốc sầu riêng và khóc một cách lặng lẽ.
Mấy ngày sau, ông Hai Đặng lại tiếp tục tìm cách ép Diệu Hương phải đồng ý lấy Thành Tân. Vừa đau khể chuyện của Nhật Khang giờ lại phải đau khổ vì chuyện này. Chưa bao giờ Diệu Hương lại sống trong cảnh như thế này. Tự nhiên cô cám thấy buồn không chịu nổi. Không còn cách nào khác, Diệu Hương quyết định trở về Sài Gòn tìm nơi trọ mới.
Một tuần đã qua, ông Hai Đặng không biết tin tức gì của Diệu Hương. Ông cảm thấy lo lắng vô cùng và quyết định lên Sài Gòn tìm cô cháu gái.
Ông đến nhà trọ cũ của Diệu Hương. Thấy ông cô bé Hồng Trang ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, ông Hai! Có chuyện gì mà ông phải lặn lội lên Sài Gòn vậy?
Ông hít thở một hơi thật dài cho khỏe rồi chậm rãi nói:
- Ông lên đây để tìm Diệu Hương con à.
Hồng Trang sửng sốt vô cùng vì câu nói của ông. Cô tròn mắt:
Diệu Hương về dưới rồi sao ông lại lên đây tìm nó.
Ông Hai Đặng thở dài:
- Đúng là nó đã về dưới nhưng nó đã đi đâu mất biệt cả tuần nay rồi con à.
Hồng Trang thốt lên:
- Trời ơi! Nhỏ này làm chuyện gì kỳ lạ vậy?
Ông Hai Đặng hỏi với vẻ sốt ruột:
- Nó không có trở lên đây sao Trang?
Cô nói với vẻ hấp tấp:
- Dạ không. Không có ông Hai à.
- Con có tin tức gì của nó không?
- Dạ không. Từ hôm nó về quê đến nay. Con không có liên lạc gì với nó hết.
Vẻ lo lắng lại lộ trên gương mặt ông Hai Đặng:
- Ông nghĩ nó trở lên đây nên mới tìm nó. Bây giờ không gặp nó, giữa đất Sài Gòn mênh mông ông biết tìm ở đâu bây giờ.
Hồng Trang thắc mắc:
- Có chuyện gì không mà Diệu Hương tự ý bỏ đi vậy ông Hai?
Ông Hai Đặng lắc đầu thất vọng:
- Chuyện dài lắm con à.
Hồng Trang gặng hỏi:
- Thật ra là chuyện gì vậy?
Ông Hai Đặng cũng không giấu giếm nữa, Ông nói một cách chậm rãi:
- Gia đình Thành Tân muốn hỏi cưới nó. Ông cũng muốn nó chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng nó thì một mực phản đối.
- Và vì thế mả Diệu Hương đã bỏ đi?
Ông Hai nói như đã nhận ra sai lầm của mình:
- Có lẽ vì ông quá áp đặt nó nên mới phản ứng dữ dội như vậy.
Hồng Trang nói một cách liều lĩnh:
- Chuyện này cứ để nó quyết định. Con nghĩ ông không nên làm như vậy ông Hai à.
- Ông nhất định không làm điều sai lầm nữa đâu.
Dừng lại một lúc rồi ông Hai Đặng nói với vẻ sốt ruột:
- Biết tìm nó ở đâu bây giờ hả Trang?
Trầm ngâm một lúc rồi Hồng Trang mạnh dạn nói:
- Ông cứ để con và vài người bạn thân trên này tìm Diệu Hương cho. Ông Hai cứ về quê đi, nếu gặp Diệu Hương con sẽ đưa nó về dưới.
- Thôi, ông trở về quê chứ biết đâu mà tìm nó. Con cố gắng tìm giúp ông nha Hồng Trang.
Hồng Trang khẽ gật đầu:
- Dạ. Ông Hai cứ về quê đi. Con tranh thủ tìm Diệu Hương ngay mà.
Hồng Trang nói xong, ông Hai Đặng bắt đầu chậm rãi bước ra về. Lúc gần đến bến xe, bất ngờ tai nạn lại đến với ông. Một chiếc xe mô tô đâm thẳng vào người đã làm ông ngất xỉu.
Lúc tỉnh dậy, ông Hai Đặng mới biết mình đang nằm trong bệnh viện. Ông quay qua thì thấy Nhật Khang đang ngồi bên cạnh. Anh nhỏ nhẹ hỏi:
- Ông khỏe chưa ông Hai?
- Ông Hai gượng gạo gật đầu nhỏ nhẹ rồi hỏi với vẻ sửng sốt:
- Sao con lại ở đây vậy Nhật Khang?
Nhật Khang chậm rãi nói:
- Chiều ngày hôm kia con đang đi trên đường thì thấy một vụ tai nạn xe. Con dừng lại thì thấy ông Hai đang ngất xỉu và con đưa ông vào đây cấp cứu.
Ông Hai Đặng nói như kể lại:
- Ông vẫn còn nhớ có một chiếc xe mô tô cồng kềnh chạy rất nhanh cứ đăm thẳng vào ông. Rồi sau đó ông không còn nhớ gì cả.
- Lúc đó ông Hai đã ngất xỉu. Ông đã mê man hai ngày nay rồi ạ.
Ông Hai Đặng định nghiêng người qua trở mình nhưng lại không được. Ông có cảm giác như cái chân đau nhức đến tận xương. Ông than thở:
- Cái chân ông sao đau quá, Nhật Khang à.
- Ông Hai ráng nằm yên nha. Đợi trên khoa hội chẩn rồi sẽ có kết quả về vết chấn thương của ông mà.
Nhật Khang vừa nói dứt câu thì có một cô y tá bước đến:
- Xin phép cho gặp người nhà ông Nguyễn Văn Đặng ạ.
Nhật Khang đứng bật dậy:
- Tôi đây chị ạ.
Chị ta nói như thông báo:
- Kết quả chụp X. quang đã có và khoa đã hội chẩn xong.
Nhật Khang hỏi với vẻ sốt ruột:
- Kết quả như thế nào vậy chị?
Chị ta đưa cho Nhật Khang một xấp hồ sơ và chậm rãi nói:
- Đây là phim X. quang của ông cụ và một số hồ sơ. Xương chân trái của ông cụ gãy, anh làm hồ sơ để ngày mai bó bột.
Nhật Khang thắc mắc:
- Có cần phẫu thuật rồi bó bột không chị.
- Không cần đâu. Xương gãy khớp, nó chỉ rạn nứt không cần phải phẫu thuật đầu anh à.
- Vậy à!
- Anh cần hỏi thêm gì nữa không?
- Dạ không.
Vậy anh nhanh chống hoàn thành hồ sơ để nộp cho phòng khoa.
- Dạ, cám ơn chị.
Nhật Khang cầm xấp hồ sơ trên tay rồi trở vào ngồi cạnh giường ông Hai Đặng. Nhật Khang chưa kịp nói gì thì ông hỏi với vẻ sốt ruột:
- Kết quả ra sao rồi con?
Nhật Khang nói một cách dè dặt:
- Dạ, xương chân trái của ông Hai bị gãy.
Ông Hai Đặng thốt lên:
- Gãy chân hả?
Nhật Khang xua tay rối rít:
- Dạ không. Xương chân của ông chỉ bị rạn nứt thôi ạ.
Dừng lại một lúc rồi ông Hai Đặng hỏi với vẻ lo lắng:
- Chừng nào mới khỏi hẳn vậy Khang?
Nhật Khang trầm ngầm một lúc. Hình như không thể giấu giếm ông chuyện này mãi được, anh thành thật nói:
- Dạ phải bó bột ông Hai à. Chắc cần phải có một thời gian dài điều trị.
Ông Hai Đặng thở dài rồi than thở:
- Nhà cửa vườn tượt không ai lo cả. Bây giờ ông phải nằm viện còn Diệu Hương thì không rõ tung tích.
Nhật Khang sửng sốt vô cùng về những gì ông nói. Anh tròn mắt nhìn ông Hai Đặng:
- Ông Hai nói sao? Diệu Hương không có về dưới hả?
Ông Hai Đặng nói với giọng buồn rầu:
- Nó đi đâu mất biệt cả tuần nay rồi con à.
Nhật Khang thốt lên:
- Trời ơi! Có chuyện đó nữa sao?
- Ông định đi tìm nó nên mới bị tai nạn này.
- Con cứ ngỡ Diệu Hương về quê chơi vài ngày. Ai ngờ cô ấy lại làm như vậy.
Nhật Khang loay hoay lấy chiếc điện thoại ra thì ông Hai Đặng thắc mắc:
- Con định gọi cho ai vậy?
- Con gọi Hồng Trang đến đây chăm sóc cho ông Hai. Con và Hiếu Cương sẽ đi tìm Diệu Hương.
Ông Hai Đặng nhẹ lắc đầu:
- Không cần đầu con à. Hồng Trang đã biết chuyện Diệu Hương bỏ đi rồi.
Nó nói sẽ nhờ mấy người bạn tìm Diệu Hương ngay.
Nhật Khang ngồi phệt xuống ghế với vẻ mặt đầy lo lắng. Một lúc sau, ông Hai Đặng nhìn anh rồi nói như yêu cầu:
- Con hãy trở về nhà lo việc công ty đi Nhật Khang. Ông ở đây một mình được rồi.
- Ở công ty đã có mẹ con rồi. Con muốn ở đây chăm sóc cho ông Hai mà.
Ông Hai Đặng thở dài:
- Con đừng vi chuyện này mà làm ảnh hưởng đến việc ở công ty.
Nhật Khang nói một cách thật lòng:
- Con không thể bỏ ông vào lúc này được Diệu Hương thì không hay biết gì, con mà bỏ đi thì ai mà lo lắng cho ông Hai chứ.
- Con phải ở suốt trong đây mấy ngày nay rồi. Phiền phức cho con quá.
- Dạ, không sao đâu ông à. Con đã nhắn với mẹ con sắp xếp việc ở công ty rồi.
Ông Hai Đặng nhìn Nhật Khang một lúc rồi nói thật lòng:
- Ngày trước con đã cứu ông thoát chết một lần rồi, bây giờ con lại lo lắng cho ông như thế này, ông thật sự biết ơn con nhiều lắm.
- Đừng nói vậy mà ông Hai! Những lúc gặp nạn như thế này con giúp đỡ ông thì có đáng gì đâu.
Cả hai người ngồi lặng thinh mà không nói gì thêm. Một lúc sau, Nhật Khang mới sực nhớ:
- Để con mua cháo cho ông Hai ăn nha.
Ông xua tay:
- Không cần đâu con ạ.
- Hai ngày nay ông không ăn gì cả.
- Ông cũng đói nhưng khắp mình đau nhức lắm. Ông chưa muốn ăn đâu.
- Vậy ông Hai nằm nghỉ cho khỏe nha, con lên phòng khoa làm thủ tục để sáng mai bó bột.
- Ừ. Con đi đi!
Nói xong, Nhật Khang vội vã bước đi. Ông Hai Đặng cũng không hiểu vì sao mỗi lần ông gặp nạn thì đều được Nhật Khang giúp đỡ. Nghĩ đến điều đó tự nhiên ông thấy thương Nhật Khang ghê gớm.
Suốt hai tuần qua, gia đình Thành Tân liên tục đến tìm ông Hai Đặng. Cửa nhà thì đóng chặt. Còn Diệu Hương, "cô vợ" tương lai của Thành Tân cũng đã mất biệt. Hình như bà Ngọc Mai không còn can đảm chờ đợi nữa.
Buổi tối, Thành Tân đang ngồi lặng lẽ hút thuốc ở phòng khách. Anh chợt giật mình khi nghe những bước chân nặng nề của bà Ngọc Mai mỗi khi bà tức giận.
- Con định tính sao đảy Thành Tân?
- Diệu Hương và ông Hai đã đi đâu mất biệt. Con biết tính sao bây giờ.
Bà Ngọc Mai nói với giọng hầm hè:
- Con định đợi nó đến chừng nào hả?
Thành Tân xoa dịu bà:
- Mẹ hãy bình tĩnh đi! Con sẽ tìm cô ấy và ông Hai mà.
Bà Ngọc Mai khoát tay:
- Không cần tìm gì hết.
Thành Tân nhíu mày:
- Sao mẹ nói gì kỳ lạ vậy? Con nhất định phải tìm Diệu Hương và ông Hai về.
Bà Ngọc Mai nói một cách dứt khoát:
- Con đừng tìm họ làm gì cho mất công. Chúng ta sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
Vẻ mặt Thành Tân nhăn nhó tỏ vẻ bực bội:
- Sao vậy mẹ?
Bà Ngọc Mai khẳng định:
- Mẹ nhất định không cưới nó.
- Nhưng con chỉ muốn cưới Diệu Hương thôi. Ông nội cũng ủng hộ con chuyện này:
- Còn mẹ thì nhất định không đồng ý.
Thành Tân nói bừa:
- Nhưng cưới vợ cho con chứ đầu phải cưới cho mẹ.
Bà Ngọc Mai khoát tay:
- Con đừng nói năng kỳ lạ vậy. Mẹ được quyền quyết định chọn dâu của mẹ chứ.
- Diệu Hương vừa đẹp vừa dễ thương. Mẹ còn lựa chọn nào khác hả?
- Nhưng họ có chịu lấy con đâu. Gia đình họ đã trốn mất biệt rồi đấy.
Thành Tân nói với giọng nài nĩ:
- Mẹ bình tĩnh nha mẹ. Con sẽ cố gắng tìm họ về ngay.
Thành Tân nhất định đòi cưới bằng được Diệu Hương. Điều đó làm bà Ngọc Mai tức giận vô cùng. Bà quát lớn:
- Con không biết tự ái hả?
- Sao mẹ nặng lời với con như vậy?
Bà Ngọc Mai nói nhanh:
- Gia đình người ta chê con nên bỏ đi hết. Vậy mà con còn ở đó đòi cưới.
- Ai mà dám chê con hả?
- Gia đình Diệu Hương làm vậy là khinh rẻ con rồi chứ còn gì nữa.
Thành Tân lặng yên không nói gì. Hình như anh bắt đầu thấy tự ái vì điều mà bà Ngọc Mai nói. Bà nhìn Thành Tân một lúc rồi nói thêm:
- Con vừa đẹp trai, lại là Việt kiều, con gái nghe tới là chết mê chết mệt rồi.
Con đâu cần phải hạ mình với nó như vậy.
Thành Tân bộc bạch:
- Nhưng con cảm thấy thích Diệu Hương quá.
Bà Ngọc Mai quát ngang:
- Thích cái gì mà thích. Con bị hớp hồn bởi sắc đẹp của nó rồi hả? Tỉnh lại đi con à. Rồi mẹ sẽ tìm người khác cưới cho con.
- Người khác hả? Con không chịu đầu mẹ à.
- Thôi con à. Con đừng nhớ đến nó nữa. Mẹ sẽ nhờ bà Tú tìm vợ cho con. Bà ấy là người chuyên mai mối cho các Việt kiều đấy. Rồi đây vợ con sẽ đẹp gấp trăm ngàn lần con Diệu Hương đáng ghét đó.
Thành Tân nói với giọng ỉu xìu:
- Con không chịu cưới vợ mai mối kiểu như vậy đâu mẹ ơi.
Bà Ngọc Mai lại tiếp tục thuyết phục Thành Tân:
- Con cứ đồng ý đi. Đám cưới con sẽ được tổ chức vào đầu tuần sau. Vợ con sẽ rất đẹp rất dễ thương.
Rồi bà Ngọc Mai quyết định cưới vợ gấp cho Thành Tân. Ban đầu anh cũng phản ứng yếu ớt nhưng rồi cũng miễn cưỡng chấp nhận theo quyết định của mẹ mình.
Đám cưới Thành Tân được tổ chức vài ngày sau. Đúng như lời bà Ngọc Mai đã hứa. Đám cưới của Thành Tân được tổ chức linh đình, trang trọng.
Một tháng trôi qua. Cô con dâu của bà Ngọc Mai đã lộ hết những bản chất của mình. Tự nhiên, gia đình ông Thành Trí đã lục đục sau ngày cưới.
Buổi tối, trong phòng trà đã diễn ra cuộc đấu khẩu giữa ông Thành Trí và Ngọc Mai.
- Ba nói rồi, con cưới dâu kiểu gì mà có mấy ngày là cưới ngay.
- Tại con nghĩ bà Tú làm mai có uy tín từ trước tới giờ mà.
- Cưới dâu là điều rất quan trọng. Con không biết con bé này như thế nào mà cũng quyết định cưới.
Vẻ mặt bà Ngọc Mai nhăn nhó tỏ vẻ bực bội:
- Mặc kệ nó, sao ba nói hoài chuyện này vậy.
Ông Thành Trí nói lớn:
- Không nói sao được, dâu con gì suốt ngày chưng diện. Tối thì đi nhảy nhót ở quán bar phòng trà, lại còn đánh bạc nữa chứ.
- Tại nó như vậy chứ bộ con muốn đâu.
- Hậu quả này là do con đó.
Bà Ngọc Mai cau mày:
- Sao ba nói vậy?
- Đó là hậu quả của việc cưới dâu chỉ trong vòng có vài ngày đấy.
Bà Ngọc Mai khoát tay:
- Ai có ngờ nó hư hỏng như vậy đâu ba.
Trầm ngâm một lúc rồi ông Thành Trí nói với giọng buồn rầu:
- Thằng Thành Tân nó chán nản nên ăn nhậu be bét tối ngày.
Bà Ngọc Mai nói bừa:
- Để chừng nào nó về, con bảo nó ly dị Trinh Trinh rồi cưới vợ khác cho nó.
Ông Thành Trí nói với vẻ bực bội:
- Con định cưới dâu kiểu này cho nó nữa hả?
- Con không đến bà Tú nữa. Con sẽ tìm người khác mai mối có uy tín hơn.
Ông Thành Trí quát ngang:
- Con bỏ ý định đó đi. Bỏ con này cưới con khác thì cũng vậy thôi.
Ông Thành Trí vừa nói dứt câu thì Trinh Trinh về đến. Cô mặc chiếc váy ngắn ngủn, son môi đỏ chót. Thấy dáng điệu của cô ông Thành Trí phát bực mình. Ông gằn giọng:
- Con đi đâu về đó?
Hình như Trlnh Trinh không nhận ra vẻ bực bội của mọi người, cô nói một cách điệu đàng:
- Dạ, con đi công chuyện về ạ.
Ông Thành Trí hỏi nhanh:
- Công chuyện gì mà tới giờ này mới về?
Trinh Trinh nói một cách tỉnh bơ:
- Dạ, con đến vũ trường với tụi bạn.
ÔngThành Trí thở dài rồi không nói thêm gì. Vẻ mặt ông hầm hầm tỏ vẻ bực bội vô cùng.
Bà Ngọc Mai lướt nhìn Trinh Trinh rồi chậm rãi hỏi:
- Chồng con đâu rồi Trinh Trinh?
- Mẹ hỏi anh Tân hả?
- Chứ ai?
Trinh Trinh nói tỉnh bơ:
- Con cũng không biết nữa.
Ông Thành Trí gằn giọng:
- Chồng con mà con cũng không biết ở đâu nữa à?
Trinh Trinh nhíu mày nhìn ông Thành Trí:
- Mỗi người một việc mà nội. Con bận đến vũ trường nên đâu có để ý ảnh đi đâu.
Bà Ngọc Mai trách móc:
- Chồng con đi đâu mà con cũng không biết sao?
- Anh đi đâu kệ ảnh, quản lý làm gì cho mệt.
Cách nói của cô làm ông Thành Trí giận không thể tả. Ông đứng bật dậy rồi quát lớn:
- Con nói vậy mà nghe được hả? Chồng đi đâu mà cũng không biết.
Bà Ngọc Mai cũng tỏ vẻ bực bội:
- Con nói chuyện kỳ lạ vậy Trinh Trinh?
Trinh Trinh chưa kịp nói gì thì ôngThành Trí đã nói thêm:
- Con gái gì đã có chồng rồi mà suốt ngày chỉ biết đến quán bar, vũ trường.
Cô lại nôi một cách tỉnh bơ:
- Giải trí mà nội.
Cơn tức giận trong ông Thành Trí như dâng đến tột cùng. Không còn dằn được nữa ông quát lớn:
- Đó là thói ăn chơi hư hỏng chớ giải trí gì.
Trinh Trinh trừng mắt nhìn mọi người:
- Bộ mấy người tưởng con cháu mấy người tốt lắm hả? Tôi hư hỏng nhưng vẫn còn đỡ. Còn con cháu mấy người nhập băng với mấy con nghiện để chích hút đấy. Bây giờ nó cũng nghiện rồi.
Bà Ngọc Mai thét lớn:
- Con đừng vô lễ như vậy.
Bà Ngọc Mai chưa nói dứt câu thì Trinh Trinh đã ngoe nguẩy bỏ lên lầu. Cả ông Thành Trí và bà Ngọc Mai đều lặng yên như chết sững.
Một lúc thật lâu sau, ông nhìn bà Ngọc Mai rồi nói với giọng hầm hầm:
- Con thấy hậu quả của việc con làm rồi chưa?
Bà Ngọc Mai xua tay tỏ vẻ bực bội.
- Chuyện đã lỡ rồi, sao ba cứ rầy con hoài vậy?
- Từ lúc đám cưới Thành Tân đến giờ gia đình này luôn có chuyện. Đúng là tai họa mà.
Bà Ngọc Mai thở dài rồi nói với giọng buồn rầu:
- Bây giờ phải tìm cách giải quyết thôi. Ba cứ than trời trách đất hoài mà làm sao cứu vãn được gì.
Ông Thành Trí than thỉ:
- Thằng Thành Tân ăn nhậu be bét, bây giờ còn nghiện cả ma túy. Ba rầu quá Mai à. Cha thằng Tân mà nghe chuyện này chắc nó chết mất.
- Tính sao bầy giở hả ba? Con cũng không lường được hậu quả như thế này nữa.
Ông Thành Trí lặng yên không nói gì. Bà Ngọc Mai nói nhanh như vừa nghĩ ra:
- Hay mình đợi nó về rồi khuyên nó ở nhà để thuê bác sĩ giúp nó cai nghiện.
Ông Thành Trí lắc đầu phản đối:
- Không làm như vậy được đâu con à.
- Sao vậy ba?
- Nó ở đây thì không cai nghiện được đâu. Bạn bè đến rủ rê thì nó cũng nghiện lại thôi.
Bà Ngọc Mai hỏi với vẻ sốt ruột:
- Vậy ba định tính sao bây giờ?
- Đưa nó trở về Úc đi.
Bà Ngọc Mai liền tỏ ra đồng tình với ông Thành Trí. Và Thành Tân buộc phải trở về Úc bằng chuyến bay sáng hôm sau.