Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: William Thackeray
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Rose And The Ring
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Công Chúa Angelica Có Một Thị Nữ Như Thế Nào?
ột hôm khi công chúa Angelica còn bé, cô đi dạo trong vườn thượng uyển với bà Gruffanuff. Bà này cầm một cái dù che nắng để giữ cho nước da của mình không bị tàn nhang, còn Angelica thì cầm một cái bánh để ném xuống hồ cho lũ thiên nga và vịt trời ăn.
Họ còn chưa đến bên hồ thì gặp một cô bé có khuôn mặt đến là buồn cười. Đôi má bầu bĩnh đáng yêu, nhưng mái tóc buông xõa ngang vai của cô bé có vẻ như đã lâu không biết đến nước và lược chải đầu. Chiếc áo khoác ngoài của cô nhàu nát, rách rưới và cô chỉ mang một chiếc giày.
“Con bé khốn khổ kia, ai cho mày vào đây?” Bà Gruffanuff hỏi.
“Cho tôi cái bánh đi,” cô bé nói với Angelica, “tôi đói quá.”
“Đói! Như thế nào là đói?” Công chúa Angelica hỏi, đưa cho đứa bé cái bánh.
“Ôi! Công chúa!” Bà Gruffanuff thốt lên, “công chúa mới tốt bụng và nhân hậu làm sao, thật đúng là một thiên sứ! Muôn tâu thánh thượng và hoàng hậu!” Bà ta kính cẩn nói với vua và hoàng hậu lúc này đang đi đến gần cùng với hoàng tử Giglio.
“Công chúa có một tấm lòng cao thượng thật. Nàng gặp con bé bẩn thỉu kia trong vườn, thần cũng không hiểu tại sao nó lại có thể lọt vào đây, tại sao quân cấm vệ không bắn nó chết ngay tại cổng nhỉ! Ấy thế mà công chúa bé bỏng đáng yêu của chúng ta đã cho nó cả một cái bánh cơ đấy!”
“Con không muốn ăn cái bánh ấy.” Angelica nói.
“Nhưng dù sao công chúa cũng là một tiểu thiên sứ,” bà bá tước khăng khăng.
“Phải, con biết mình đúng là một thiên thần! Này con bé bẩn thỉu kia, người có nghĩ là ta xinh đẹp không?” Sự thật thì công chúa đang mặc bộ quần áo đẹp nhất, đội cái mũ đẹp nhất và với mái tóc cuốn lô rất cầu kì cuộn lên thành từng lọn trông rất xinh.
“Tẹp! Tẹp!” Cô bé nói, nhảy cò cò xung quanh các luống hoa, cất tiếng cười rồi xoay người mềm mại trong một điệu múa trong khi vẫn nhai bánh trong miệng. Và khi ăn xong cô bé líu lo hát: “Thật vui khi có bánh ăn! Ta nhớ chưa bao giờ có bánh!”. Dáng điệu của cô ngộ nghĩnh đến nỗi cả vua, hoàng hậu lẫn hoàng tử Giglio và công chúa Angelica đều cất tiếng cười vui vẻ.
“Tôi nhảy múa cũng giỏi như ca hát,” cô bé nói, “tôi có thể hát múa, làm trò và có thể làm đủ mọi chuyện.” Vừa nói cô vừa chạy đến một luống hoa ngắt mấy bông hoa đỗ quyên, anh thảo và mấy loài hoa khác, tết cho mình một vòng hoa nhỏ đội lên đầu rồi nhảy múa trước mặt vua và hoàng hậu với một vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu đến mức mọi người ai cũng thấy vui.
“Mẹ của cháu là ai? Cháu có người họ hàng nào không?” Hoàng hậu hỏi.
“Sư tử bé là anh tôi, sư tử mẹ là mẹ tôi, chẳng biết ai khác nữa.” Cô bé lắc lư đầu nói rồi nhảy múa với một chân mang giày, một chân đi đất làm ai cũng thích mê.
Angelica quay sang nói với hoàng hậu: “Mẫu hậu, ngày hôm qua con vẹt của con bay ra khỏi lồng rồi, con cũng không thích món đồ chơi nào khác. Con nghĩ con bé dơ dáy này sẽ làm con vui. Mình hãy đưa nó về cung, cho nó mấy bộ váy áo cũ của con nhé.”
“Ôi công chúa, người mới rộng lượng làm sao!”
“Đó là những bộ ta đã mặc nhiều lần và chán ngấy rồi,” Angelica vùng vằng nói với nữ bá tước rồi quay sang hoàng hậu, “nó sẽ là một đứa hầu gái. Ngươi về nhà với ta chứ, con bé kia?”
Cô bé vỗ hai tay vào nhau, reo lên: “Về nhà với công chúa ư... được! Một công chúa xinh đẹp. Ăn ngon này, mặc đẹp này!”
Tất cả mọi người cùng bật cười và dẫn cô bé về cung, ở đó cô bé được tắm gội sạch sẽ và một khi đã mặc bộ đồ công chúa thải ra trông cô bé cũng đẹp như Angelica, nếu không muốn nói là xinh hơn. Nhưng Angelica không nghĩ thế đâu, cô công chúa không bao giờ có thể hình dung là trên đời này còn có ai đó cũng đẹp đẽ, tốt lành hoặc thông minh như cô. Để làm cho cô bé rách rưới không trở nên quá ngạo mạn hoặc ảo tưởng về mình, bà bá tước bèn lấy bộ quần áo rách mướp của cô và chiếc giày duy nhất cho vào một cái hộp thủy tinh, trong hộp có một miếng bìa cứng ghi dòng chữ: “Đây là bộ quần áo mà Betsinda đã mặc khi công chúa Angelica tốt bụng và cao quý gặp đứa trẻ bị ruồng bỏ này. Ngày... tháng... năm...” Chiếc hộp thủy tinh được khóa lại.
Trong một thời gian ngắn, Betsinda là nguồn vui cho công chúa. Cô bé nhảy múa, ca hát và đặt ra những bài vè ngộ nghĩnh làm vui lòng công chúa. Nhưng sau đó công chúa lại có một con khỉ, một con cún, rồi một con búp bê và công chúa không để mắt đến Betsinda nữa. Cô bé trở nên lặng lẽ, buồn bã không còn hát những bài vui vui nữa vì chẳng có ai chú ý đến cô. Ít năm sau Betsinda chính thức trở thành một người hầu hạ công chúa mặc dù cô chẳng nhận được đồng lương nào nhưng cô vẫn làm đủ mọi thứ việc, kể cả việc cuốn tóc cho công chúa bằng những chiếc lô giấy. Bao giờ cô cũng nóng lòng muốn chiều lòng công chúa, thức dậy sớm nhất, đi ngủ muộn nhất, không bao giờ tỏ vẻ buồn bực khi bị mắng chửi, lúc nào cũng sẵn sàng cho công chúa sai vặt. Nói tóm lại cô là một người hầu gái chăm chỉ, đắc lực. Thế là trong lúc hai thiếu nữ cùng lớn lên thì Betsinda cũng trở nên ngày càng hữu ích hơn; chờ đợi không biết mệt mỏi mỗi khi công chúa có việc đi ra ngoài; may cho công chúa những bộ quần áo đẹp hơn bất cứ một thợ may cung đình nào. Trong khi công chúa học với những ông thầy giỏi giang nhất thì Betsinda ngồi xa xa ở một xó nào đó chăm chú quan sát, lắng nghe. Nhờ thế mà cô học được rất nhiều điều bởi vì cô bao giờ cũng khao khát đón nhận những điều mới mẻ được truyền giảng, trong khi công chúa ngáp ngắn ngáp dài hoặc để đầu óc nghĩ vơ vẩn đến buổi vũ hội sắp tới. Vào giờ học khiêu vũ, Betsinda là bạn nhảy của Angelica, còn trong giờ học nhạc thì Betsinda mới là người dõi nhìn theo tay thầy và sau đó đánh những bài tập đàn dành cho Angelica trong khi cô công chúa tham gia những hoạt động mà nàng rất khoái như là dạ hội hay yến tiệc. Trong giờ họa, Betsinda ngồi ghi lại tất cả những lời dạy của thầy và tự làm bài tập. Mọi chuyện cũng xảy ra như vậy đối với giờ học tiếng Pháp, tiếng Italy và tất cả những ngôn ngữ khác. Khi công chúa đi ra ngoài chơi tối, nàng sẽ bảo: “Em Betsinda, em có thể hoàn thành những việc mà ta đã bắt đầu không?” “Vâng, thưa công chúa,” Betsinda vui vẻ đáp và ngồi vào bàn, không phải hoàn thành việc mà Angelica đang làm dở mà là làm một mình từ đầu đến cuối.
Ví dụ công chúa bắt đầu vẽ một chiến binh, thì nàng chỉ chấm cây cọ lên giá vẽ rồi bỏ đi chơi. Nhưng khi bức tranh đã được hoàn thành (đẹp như nó chỉ có thể đẹp đến thế) công chúa bèn viết tên mình vào một góc. Thế là cả triều đình cùng vua, hoàng hậu và trên tất cả là chàng Giglio đáng thương đều hết lòng ngưỡng mộ những tác phẩm ấy. Họ trầm trồ: “Có bao giờ lại có một họa sĩ tài năng xuất chúng như công chúa Angelica không?”
Tôi thật lấy làm tiếc khi phải thuật lại với các bạn là việc tương tự cũng xảy ra với các mẫu thêu và những tác phẩm khác, còn Angelica thì thật sự cho là tự mình đã làm ra những thứ đó và thản nhiên đón nhận những lời tâng bốc của bá quan trong triều như thể những lời khen đó không thể đúng hơn được. Từ đó cô bắt đầu đi đến chỗ tin là trên đời này không thiếu nữ nào có thể so sánh được với cô và không một chàng trai nào là đủ tốt đối với cô.
Nàng Betsinda chẳng bao giờ nhận được một lời khen tặng cho nên không biết đến cảm giác tự mãn, chỉ nóng lòng muốn làm tất cả mọi chuyện để cô chủ vui lòng. Nhờ vậy mà trở thành một cô gái dễ thương, duyên dáng rất mực đáng yêu. Bây giờ hẳn bạn đọc bắt đầu nhận ra là Angelica cũng có những chỗ chưa hoàn hảo và hoàn toàn không phải là tạo vật kì diệu nhất trong những điều kì diệu như người ta vẫn hằng tâng bốc.
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn - William Thackeray Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn