Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thanh Thuỷ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoàng Huyền
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 195 / 8
Cập nhật: 2020-03-12 22:17:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Hiệp Đồng Vô Giá Trị- Cuộc Tường Thuật Trực Tiếp Trên Đài Phát Thanh- Hóa Ra “ Cơn Lốc” Là Một Ổ Trộm Cắp- Tiền Vệ Trái Bị Bắt Cóc- Hiệp Đầu “ Nữ Thần Cá” Bị Dẫn 0:1- Dù Chết Cũng Xông Trận
hứ bảy. Từ sáng, Ma-nhút mừng thầm trong bụng rằng hôm nay được nghỉ sớm. Đúng hai giờ, khi còi nhà máy cơ khí “ Cáp-xắc” vang lên, cậu sẽ vứt bỏ chiếc đệm lò xo của ghế ô tô. Từ sáng đến giờ cậu phải mệt nhọc với chiếc đệm này. Đến bốn giờ cậu bé sẽ gặp gỡ bạn bè ở Côn-vích-to-xca. Đấy sẽ là buổi tập cuối cùng trước trận đấu với “ Cơn lốc”. Anh Xtê-pa-nếch bảo rằng sau khi khởi động, chúng sẽ được tập về chiến thuật. Bọn trẻ hoan hỉ được anh Xtê-pa-nếch tập cho chúng chiến thuật. Đối với chúng đấy là buổi tập trước trận đánh lớn.
Đang nghĩ như vậy cậu bé nhìn thấy Ta-đếch Phu-khan-xki. Cầu thủ cũ của “ Nữ thần cá” đứng nhìn Pa-ra-gôn như muốn nói gì với nó. Ma-nhút rất ngạc nhiên. Cậu bé không chờ đón cuộc gặp gỡ này. Thấy vẻ mặt tư lự của Ta-đếch cậu bé gọi hỏi:
- Ê, sao? Ở chỗ bọn “ Chim trĩ” ra sao rồi?
Pu-khan-xki cười chua chát.
- Tớ được biết cậu làm ở đây. – Nó nói lảng.
- Đúng đấy người an hem ạ. Cả tuần nay tớ là trợ lý chuyên môn bên cạnh các thây ma này. Từ những chiếc xe cũ rich chúng tớ sẽ làm ra những chiếc “ đơ lu-xy” ( Đơ lu-xy: thượng hảo hạng- ND) mới. Những điều lạ của kỹ thuật áp dụng vào phát minh mới. – Pa-ra-gôn cười.
Ta-đếch thấy Ma-nhút nhìn mình gần như thân thiện liền xích lại gần.
- Tớ muốn nói chuyện với cậu. – Nó thì thầm.
- Ngồi xuống và cọ gỉ ở phía bên kia chiếc đệm này. Bằng cách đó cậu sẽ góp phần vào việc cải tiến kỹ thuật. – Ma-nhút đùa.
Ta-đếch ngại ngùng đụng tay vào chiếc đệm lò xo cũ. Thấy như vậy sẽ dễ dàng tâm sự với Ma-nhút hơnn, nó liền bắt tay vào việc.
- Ở chỗ các cậu thế nào? – Ma-nhút gợi chuyện.
- Ê ê ê …- Ta-đếch thở dài. – Tốt hơn kà không nên nói về chuyện đó.
- Câụ lại không vừa ý rồi hả?
- Đấy không phải là câu lạc bộ. Đấy là lũ ô hợp.
- Vậy cơ à?
- Giá cậu biết. Tớ là vận động viên chân chính. Tớ không thể ở đó được nữa. Tớ muốn gặp cậu nói chuyện. Tớ biết cậu là người đáng tin cẩn, không như Ma-da-rô lúc nào cũng lên mặt. Này, tớ muốn trở về với các cậu.
- Hô! Hô…- Ma-nhút cười lớn.
- Đừng đùa nữa. Tớ nói với cậu nghiêm chỉnh mà cậu lại cứ giễu tớ.
- Đôi khi cũng xảy ra một cách “ hợp pháp” như vậy. – Ma-nhút công nhận.
- Ở chỗ chúng mình tuy có thế này, thế khác,nhưng ít ra cả đội hình còn thống nhất, thỏai mái. Còn đằng kia… Cậu thử tưởng tượng xem. Hôm nay Lô-bô-đô-viưch bạt tau tớ trong lúc tập.
- Hô! Hô!.- Ma-nhút lại cười lơn. - Ở đằng ấy có những biện pháp giáo dục tốt đấy chứ. Thế cậu?
- Tớ nhặt quần áo bỏ đi. Cơ-rô-lê-vích nói với theo tớ: “ Cút đi! Đồ “ Chim câu” hôi hám. Không có mày chúng tao cũng vẫn thắng! “ Tớ nói thật với cậu: cả “ Cơn lốc” không hợp với tớ. Còn lão chủ, người anh em ạ…
- Lão chủ nào?
- Nào ư? Cái lão béo thường cho đội tiền … Cậu không biết lão à? Lão cũng ghê gớm lắm. Sau trận với “ Thủ đô”, lão đem tất cả đên hiệu ăn, bắt uống rượu.
- Hắn chăm sóc chân thành. – Pa-ra-gôn nhạo.
- Thôi đi cậu! – Ta-đếch bực mình. – Thế mà là câu lạc bộ thể thao à? Tớ bảo rằng không uống vì là vận động viên chân chính. Tất cả cười giễu tớ… Hay như hôm kia Cơ-rô-lê-vích đến chỗ tớ nói: “ Người anh em đi với tớ! Đi canh gác. Gác cái gì? Cứ đi, không phải hỏi.”. Chúng kéo tớ đi, người anh em ạ, đến phố Grô-khốp-xca. Hóa ra bọn nó dỡ loại hàng gì đó. Còn cả đội canh gác xem công an có tới không. Sau đó mỗi đứa được tiền ăn kem.
- Hừ, hay đấy! – Ma-nhút thốt lên tò mò. – Thế bọn nó bốc hàng gì vậy.
- Tớ biết đâu đấy. Chúng nó xoay xở suốt. Lão chủ cùng với Rô-mếch Váp-du-sắc có những nguồn hàng đen tối. Chúng moi ở của hàng những thứ gì đó. Sau đó đem bán ở chợ giời. Lão chủ được chúng gọi là “ Vua móc ngoặc”. Tiền của lão nhiều như kem que. Chính lão mua cho tất cả quần áo thể thao. Lão còn nói nếu thắng, lão sẽ mua giày mới cho cả bọn.
- Đấy là bọn nhà nghề. – Ma-nhút cắt ngang. – Chúng đá vì tiền.
- Còn xấu hơn nữa. – Ta-đếch tiếp lời. – Hôm qua cả bọn có mặt ở chỗ Cơ-rô-lê-vích. Tớ nghe thấy chúng nói về một chiếc ô tô nào đó. Chúng muốn ăn cắp ô tô, cậu hiểu chứ? Rô-mếch nói chúng sẽ phá chiếc xe ra từng phần. Sau đó đem bán những gì có thể …
- Ha! Ha! – Ma-nhút cười lớn. – Đây mới là bọn kiếm chác. Cần phải nói chuyện với anh “ khu vực”.
- Đừng! Tớ van cậu, đừng làm điều đó! – Ta-đếch hạ giọng. Trên mặt nó đầy lo âu, sợ sệt. – Bọn nó bảo sẽ treo cổ tớ nếu tớ để lộ. Chúng bảo chúng làm như vậy… - Đưa bé dừng lời đột ngột, nhìn Ma-nhút vẻ van xin.
Cả hai im lặng một hồi lâu. Chỉ nghe thấy tiếng cọ gỉ ken két cùng với hơi thở dồn dập.
- Cậu đã đi quá xa. – Ma-nhút phá tan sự im lặng.
- Thế đấy. – Ta-đếch thở dài não ruột. – Nhưng tớ không trở lại với chúng nó nữa. – Pa-ra-gôn này, cậu nói với các cậu khác để chúng nhận lại tớ.
- Cái đó không phải dễ. Ma-da-rô lại sẽ họp tất cả. Rồi lại lấy biểu quyết. Tớ sẽ bỏ phiếu cho cậu, nhưng còn người khác? – Ma-nhút dừng tay nhìn Pu-khan-xki. – Tớ rất hiểu cậu. Cậu biết gì không? Tốt nhất là cậu đến gặp anh Xtê-pa-nếch. Cậu nói tất cả với anh ấy.
- Khó nói lắm.
- Đừng sợ. Đấy là con người đáng tin cậy. Tớ sẽ nói trước với anh ấy. Còn sau đó liệu tiếp.
Hai đứa trẻ dừng câu chuyện. Chúng không động đến chuyện khó chịu đó nữa.
o O o
Khi bọn trẻ đi tập về, hòang hôn màu tím đã phủ lên đường phố. Trước của hàng mậu dịch có những đám đông nhiều màu sắc. Những gã thanh niên ăn mặc lịch sự túm năm tụm ba. Chúng cười nói, chọc ghẹo người đi đường.
Những bà mẹ đưa con đi dạo, cho con trẻ được tự do. Lũ trẻ chạy lon ton quanh các đám người. Chúng hò hét, gọi nhau lanh lảnh, ầm ĩ. Ở cá ban công, những ông già ngả mình trên ghế xếp đọc báo. Họ chúi vào những tờ báo, tách mình ra khỏi nhịp đập của cuộc sống trên phố. Tiếng nhạc từ ra-di-ô vọng vang ra qua các khung cửa sổ.
Bọn trẻ rẽ về phố Gu-chép-xca. CHúng đang bàn cãi sôi nổi. Cái đầu đề của cuộc cãi nhau này tất nhiên là trận đấu ngày mai. Chúng đã tranh luận với nhau nhiều về đủ hết mọi điều, nhưng đề tài này dường như là vô tận.
Cả đội dừng lại cạnh “ Tổ chim câu”.
- Tớ còn phải đến xưởng. – Ma-nhút trịnh trọng nói. – Chào các bạn! Các bạn hãy vững vàng. Ngày mai sẽ là ngày “ nóng nực”. – Cậu bé cười với các bạn và đưa tay lên vành rồi bước nhanh đi.
Cậu bé vẫn còn nghĩ về trận đấu ngày mai. Cấu nắm chặt tay và nhắc lại thì thầm. – Nhất định chúng mình phải thắng! Chúng mình dứt khoát thắng.
Khi cậu bé chui qua lỗ tường thủng, trời đã tối hẳn. Đây đó trong những dãy nhà bị cháy đổ đèn đã sáng; trông giống như những chiếc đèn lồng được treo trên nền trang trí kỳ dị.
Cậu bé luồn nhanh qua bức tường, chạy qua sân bóng vắng vẻ, tối om tới gần cổng nhỏ dẫn vào nghĩa địa ô tô. Bỗng cậu đứng sững lại. Cạnh cổng, cậu nhìn thấy Rô-mếch Váp-du-sắc. Gã quay lại phía cậu bé miệng ngậm thuốc lá chăm chú quan sát khu vực của ông thợ Lô-pô-tếch. Ma-nhút nhớ lại những lời đe dọa của gã, và câu chuyện mà Ta-đếch Pu-khan-xki mới kể. Nỗi lo âu trùm lấy cậu.
Từ giữa nghĩa địa ô tô vang lên tiếng máy nổ đều đều. Một chiếc xe vận tải, tiến vào sân. Ánh đèn loang loáng trải dài, lướt qua các khung xe cũ. Váp-du-sắc ném điếu thuốc, lùi lại ẩn sau một đống gạch. Chiếc xe vòng một vòng rộng, quay lại dừng trước xưởng. Tiếng nổ im bặt. Ánh đèn xe phụt tắt làm xung quanh trở lại tố om.
Rô-mếch Váp-du-sắc di chuyển vị trí đứng. Từ sân xưởng vọng ra tiếng của ai đấy.
- Ông Lô-pô-tếch, ông có đấy không?
Giọng đáp lại rất quen thuộc với Ma-nhút.
- Có đấy. Anh vào đây đã.
Có tiếng đóng cửa xe. Váp-du-sắc lẻn qua cổng, rồi thận trọng tiến lại gần chiêc xe, Ma-nhút bước theo. “ Nó tìm gì ở đây?” – Cậu bé ẩn người trong đống xe cũ. Cậu thấy bóng đen của Váp-du-sắc vụt qua khỏang trống giữa đống xác xe và chiếc xe vận tải. Bóng đen biến mất sau chiếc xe to lớn đó. Cửa xe được mở khe khẽ. Đột nhiêntiếng máy nổ gầm lên khô, lảnh vang như hiệu lệnh báo động.
Trong đầu cậu bé vụt thoáng ý nghĩ:
“ Ta-đếch nói là bọn nó muốn ăn cắp ô tô…” Có cái gì đó đẩy cậu bé lại gần chiếc xe vận tải. Khi cậu bé chạy lại gần thì chiếc xe đã bắt đầu chuyển bánh. Bánh xe xoay tròn trên nền đất sét rồi đẩy chiếc xe lao đi. Ma-nhút chỉ kịp túm lấy thành xe phía sau. Cậu bé bị lôi đi. Đôi chân cậu lơ lửng trên không. Cậu bé đạp mạnh chân lần nữa xuống đất, nhanh nhẹn leo vào thùng xe. Cậu bé nghe thấy từ phía sau mình tiếng hét thất thanh:
- Dừng lại! Dừng lại!
Cậu bé quay lại nhìn. Cửa xưởng mở toang. Trong luồng ánh sáng mờ đục bác thợ Lô-pô-tếch chạy ra, theo sau là người lái xe, Váp-du-sắc nghe thấy tiếng gọi, hắn dận thêm ga. Chiếc xe điêng cuồng lao đi. Hai bóng người chạy theo mờ dần rồi chìm vào trong màn sương dày đặc.
Ma-nhút muốn hét lên điều gì đó. Nhưng nỗi sợ làm tiếng nó mắc lại trong cổ họng.
Tiếng phanh rít lên kin kít ở các đoạn đường vòng, chiếc xe nghiêng ngả làm cậu bé lộn vào đống hộp trong thùng xe. Lúc sau máy nổ đều lại. Chiếc xe vận tải tăng tốc độ lao đi trên đường phố vắng vẻ.
Khi Ma-nhút trấn tĩnh lại, cậu quyết định nhảy xuống. Cậu đã lọt vào tình thế nguy hiểm. Nếu Váp-du-sắc biết gã đang chở ai trong thùng xe, hắn có thể đánh chết cậu ngay tại chỗ. Nghĩ vậy cậu bò lần về phía cuối thùng xe. Cậu thử nhòai người ra ngòai. Nhưng cứ mỗi lần thò chân ra thì chiếc xe lại bật xóc, nảy tung.
Cậu bé nắm chặt thành sau xe chờ đợi, hy vọng xe sẽ giảm tốc độ, hoặc dừng lại ở ngã phố nào đó.
Nhưng cậu bé đã thất vọng. Chiếc xe lao đi mỗi lúc một nhanh. Tấm bạt phủ nóc bay phàn phật.Máy móc không còn nổ đều nữa, mà gầm lên dữ dội. NHững vạch sơn trên đường loang loáng chạy lùi về sau.
Đột nhiên chiếc xe đứng sựng lại. Cậu bé cùng với hòm hộp dồn cục vào sát thành xe phía đầu máy. Khi cậu bé chui ra khỏi đống hộp thì xe đã chạy chậm lại, rồi rẽ vào một ngõ hẻm. Cậu nhảy vội về phía cuối thùng xe, đạp mạnh hai chân vào thành xe nhảy xuống…
Chân cậu bé tê dại đi khi chạm đất. Cậu lảo đảo rồi ngã úp mặt xuống đất. Có một bóng đen phía trên người cậu. Bóng đen lớn dần, chùm hẳn lấy cậu. Một sức nặng đè lên người cậu bé. Cậu vùng vẫy. Lát sau cậu bé thoát khỏi vật đè ép mình. Cậu nhận ra đó là Cơ-rô-lê-vích.
- Bỏ ra! – Ma-nhút hét lên.
Từ đâu đó bên cạnh vang lên tiếng sáo mồm. Một người đàn ông to lớn bước vội tới. Chiếc áo sơ mi của hắn phanh tung cúc.
- Cái gì thế? – Hắn bực tức hỏi.
- Nó ở trong xe, ông chủ ạ. – Cơ-rô-lê-vích vừa giằng co với Pa-ra-gôn vừa trả lời.
Người kia chạy đến túm gáy Ma-nhút. Hắn đè giúi cậu xuống đất, rồi giật mạnh dựng cậu bé, lôi vào cổng.
- Ai đấy? – Một thằng nữa chạy theo hỏi Cơ-rô-lê-vích gọi là ông chủ dựng cậu bé vào chân tường.
- Mày làm gì ở đây, thằng nhãi? Tại sao mày đi đến đây? Nói! Không tao đập vỡ đầu bây giờ!
Ma-nhút chết lặng vì sợ. Cậu bé co dúm người,mắt nhắm nghiền lại chờ đợi cú đấm. Cạu nghe thấy tiếng hổn hển của Váp-du-sắc anh:
- Mày ở đâu lọt vào đây, thằng khốn nạn?
Hàng loạt quả đấm liên tiếp bổ xuống đầu, vai, ngực cậu bé. Cậu rên rỉ, khụyu đầu gối xuống. Lúc đó cậu thấy sức nặng của một cú đá vào bụng. Cậu thấy người nôn nao và ngất đi.
Khi tỉnh dậy, cậu thấy trong ánh đèn dầu có ba chiếc đầu đang cúi xuống nhìn nó: cái mặt đỏ đầy mồ hôi của gã chủ, cái mặt rộng của Cơ-rô-lê-vích, cái mặt đen đang tức tối của Váp-du-sắc anh.
- Hãy còn sống. – Lão chủ lên tiếng.
- Nó sẽ chẳng sao. – Rô-mếch Váp-du-sắc nói.
Đôi mắt Ma-nhút mở to, hỏang sợ. Đôi môi nó run run.
Rô-mếch lấy mũi giày thúc vào hông cậu bé.
- Đứng dậy! – Hắn hét.
Ma-nhút chống tay, nặng nhọc đứng lên. Váp-du-sắc anh túm lấy cổ cậu bé.
- Mày nhảy lên xe ở đâu? – Hắn lắc lắc cậu bé.
Đứa bé mở to đôi mắt sợ hãi, rồi im lặng.
- Nói! Không tao bóp cổ, - Rô-mếch tức tối gầm lên.
- Ở chỗ ông Lô-pô-tếch.
- Ai sai mày?
- Không ai sai…
- Tại sao?
Ma-nhút nhún vai. Trong cử chỉ này lộ sự mệt mỏi, kiệt quệ khiến Váp-du-sắc anh thả cậu bé ra. Hắn lấy tay quệt mồ hôi ở trán, rồi quay lại phía lão chủ.
- Làm gì với nó bây giờ?
Lão chủ nhìn cậu bé với đôi mắt hằn những tia máu.
- Cứ cho nó ngồi đấy. Có thể rồi nó hiểu đời.
Bọn kia đặt cậu bé vào chân tường. Chúng bỏ đi. Cánh cửa kọt kẹt đóng lại. Ánh đèn lù mù vàng quạch lọt qua kẽ cửa, rồi cũng yếu dần, kéo dài ra, và biến mất. Cậu bé còn lại một mình. Cậu đứng tựa lưng vào tường. Đôi mắt cậu nhìn như cắm chặt vào khung cửa tối om. Xung quanh tối mù mịt. Hơi ẩm mốc xông lên. Ma-nhút quệt mãi. Những giọt nước mắt nóng, đắng mang theo nỗi tủi nhục vô hạn lăn dài trên má cậu. Cậu cảm thấy vị mặn của nước mắt ở mép. Cậu nhắc đi nhắc lại như một cái máy: - Ngày mai có trận đấu… ngày mai có trận đấu ….Thế là bọn nó lại đá thiếu mình.
o O o
Cả đêm, Ma-nhút ngồi ở hầm chứa đồ. Cậu bé cuộn gập người như con cún ốm và run rẩy vì lạnh. Giấc ngủ của cậu không ngon. Sáng ra cậu bị đánh thức dậy vì tiếng máy nổ. Cậu rùng mình, khắp người đau nhừ, tê cóng. Cậu bé nghe nghóng. Một chiếc ô tô nào đó đang bò ra khỏi ngõ. Khi đã tỉnh hắn, cậu nghĩ tới việc bọn cướp sẽ phá chiếc xe. Cậu đã hòan tòan nhận ra mình đang ở tình trạng như thế nào.
Lúc đầu cậu muốn lao ra đập cửa đòi thả ra. Nhưng vừa dướn người, cậu thấy đau quặn ở bụng. Chỗ đó hôm qua Rô-mếch Váp-du-sắc đã đánh. Sự tỉnh táo đã hạ lệnh cho cậu ngồi nguyên chỗ cũ.
KHi cánh cửa mở ra, trong luồng ánh sáng đục ngầu từ trên cao rọi xuống. Cậu bé nhận ra người mở cửa là Cơ-rô-lê-vích.
- Pa-ra-gôn, mày ở đâu? – Váp-du-sắc em hỏi khe khẽ. Mắt nó chớp chớp vì không quen với bóng tối.
- Mày muốn gì? – Ma-nhút khô khan hỏi lại.
Cơ-rô-lê-vích lại gần chỗ cậu bé. Trên người nó có bộ com-lê mới. Thoang thỏang mùo nước hoa rẻ tiền.
- Mày đã thấy chưa? – Cơ-rô-lê-vích nói có vẻ thương cảm. – Với lão chủ, cũng như với Rô-mếch không nên cứng cổ.
Ma-nhút thấy sự mềm mỏng trong lời thằng kia. Cậu liền hỏi:
- Chúng nó sẽ làm gì tao?
- Này, hôm nay có trận đấu của chúng ta…Tao thả mày…Để cho bọn nó khỏi nói là thua vì thiếu Pa-ra-gôn… Thắng bọn mày phải có danh dự, người bạn thân mến ạ. Chỉ có điều mày phải thề với ta là mày không để lộ một tý gì, hiểu chưa?
Ma-nhút sững sờ về điều nó vừa nghe. Cậu bé không nói một lời, chỉ gật đầu.
- Mày thế chứ?
- Tao thề.
- Bằng cái gì?
- Vì “ Nữ thần cá” của tao.
- Không đủ.
- Không ư?... Vì cái chết của tao…
- Được. – Đôi mắt đẹp của Cơ-rô-lê-vích ánh lên những tia kỳ dị, khó hiểu. – Mày nhớ đấy! Tao cũng mạo hiểm. Nếu mà họ biết tao thả mày ra, thì rồi tao … cũng no đòn như mày hôm qua. Nhớ kỹ lấy. Mày thấy đấy, tao không phải như mày nghĩ. Còn bây giờ theo tao. – Nó kéo tay cậu bé.
- I-u-lếch! – Người nào đó gọi giật giọng. – Mày ở đâu?
Cơ-rô-lê-vích dựa lưng vào tường ẩm.
- Quay vào! – Nó nói thầm với Ma-nhút.
Từ trên những bậc thang cao hiện rõ đôi chân của ai đó.
- I-u-lếch!
- Cái gì? – Cơ-rô-lê-vích gắt hét lại. Giọng không được tự tin cho lắm.
- Mày tìm kiếm cái gì đó?
- Chẳng tìm gì… Đưa cho nó ít mì sợi. Từ hôm qua đến giờ nó chưa ăn gì.
Người ở trên không tin câu trả lời quanh co của Cơ-rô-lê-vích. Hai đứa trẻ thấy tiếng chân bước vội trên bậc thang. Ma-nhút quay vội trở lại, nấp sau cánh cửa. Qua khe cửa, nó nhìn thấy một gã đàn ông cao lớn.
- “ Lão chủ”, - Ma-nhút nghĩ.
Người vừa xuống có bộ mặt đỏ lự túm lấy vai Cơ-rô-lê-vích.
- Mày quanh quẩn ở đây làm gì? – Gã hét. – Mày muốn ăn bạt tai hả? – Lão đẩy Cơ-rô-lê-vích ra khỏi hầm, khóa cửa lại.
Nỗi nuối tiếc xáo động trong tim Ma-nhút. Cậu bé nhìn qua khe hở theo bóng hai người. Lúc đầu cậu còn nhìn thấy nửa người, sau cậu chỉ còn thấy chân, cuối cùng trong tầm mắt cậu chỉ còn lại những bậc thang trống rỗng, bẩn thủi. Cậu bé tỳ trán vào cửa gỗ xù xì. Cậu thấy cô đơn như chỉ có mình cậu trên trái đất. Niềm hy vọng vừa cho phép cậu tin rằng chiều nay cậu sẽ đứng trên sân cạnh Pê-rê-ca, Ma-da-rô, I-gờ-nát và các bạn khác, bây giờ thành nỗi thất vọng đau đớn xót xa. Cậu bé không khóc. Nhưng cả người cậu rung lên.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao?... – Cậu bé nhắc lại tuyệt vọng.
Cậu lê chân về góc hầm cũ, uốn người gập như con cún bị đòn, không ai đoái hòai đến. Cậu nhắm chặt mắt lại, nghĩ tới sân Ác-ri-cô-la. Xung quanh sân, bọn trẻ nhỏ đang chen lấn nhau. “ Xem kìa, đấy là Pa-ra-gôn. CHính cậu đã sút thủng lưới đội “ Truy kích” ba lần, - Bọn trẻ chỉ trỏ vào cậu. Rất cao trên bầu trời không mây lá quốc kỳ nửa trắng nửa đỏ tung bay. Cao hơn là đàn chim câu trắng đang bay về phía bờ song Vi-xla. Trận đấu sắp bắt đầu. Tất cả mọi người đều có vẻ mặt nghiêm trang. Trọng tài trong bộ quần áo đen bước ra sân. Ông ta đưa còi lên miệng… rồi lấy hết sức thồi một hồi dài…
Đang chìm người trong giấc mơ, Ma-nhút tỉnh dậy. Cậu bé mở mắt. Đôi mắt cậu dừng lại ở vệt sáng trên tường. Một ý nghĩ táo bạo thoáng hiện trong đầu cậu bé. “ Có thể moi rộng khe tường, nạy gạch để chui ra?...” Cậu bé đứng dậy, trở nên vui vẻ.
- Cần phải thử! Cần phải thử! Nếu mà mình chuồn được ra thì hãy còn kịp trận đấu. – cậu thì thầm với mình.
Cậu bước lại gần khe hở xem xét. Khe hở rất hẹp, không thể cho bàn tay vào được. Nhưng bức tường xây bằng đá hộc không dày lắm.Cậu bé quay lại nhìn quanh khắp gian hầm. Thật đáng tiếc gian hầm ngòai chiếc thùng gỗ không còn vật gì khác. Bàn tay cậu bé chạm phải vòng đai sắt của thùng.
“ Có rồi, - Nó nghĩ, - chỉ cần lấy chiếc vòng đai ra khỏi thùng gập lại”.
Cậu bé dễ dàng tháo chiếc đai sắt. Sau một cái đạp mạnh cái đai đã tụt ra khỏi thùng. Bằng cả sức người đè lên cậu bẻ gập vòng đai. Cậu đã có trong tay một đoạn sắt.
Bằng đoạn sắt đó cậu bé bắt đầu cạy vữa. Cậu làm vội vàng, hấp tấp. Hòn đá gần khe nứt bị khoét hết vữa lung xung quanh. Vữa tơi vụn dễ dàng, hòn đá lung lay. Ma-nhút vẫn còn khoét tiếp lúc nữa. Sau đó cậu thử lôi hòn đá ra. Hòn đá thứ nhất rời khỏi tuờng. Bây giờ công việc đã dễ dàng hơn. Hòn đá thứ hai được cậu bé bẩy ra bằng đoạn sắt. Cậu bé làm việc nhanh hơn, hối hả hơn. Cậu chỉ nghĩ rằng các bạn đang chờ.
o O o
- V…à…o…à…o…à…o!- Tiếng reo hò vang lên từ mấy nghìn chiếc ngực, vọng đi khắp khu thể thao của học sinh đang ngập trong nắng.
“ Vào!” – Anh Xtê-pa-nếch nhắc lại khe khẽ. Anh nhíu trán nhìn Pê-rê-ca đang nhặt bóng từ trong lưới ra.
Trước đó một lúc đội “ Cơn lốc” mở một cuộc tấn công chớp nhoáng. Tiền vệ cánh chạy vào giữa, đổi chỗ cho Cơ-rô-lê-vích. Cơ-rô-lê-vích lừa qua Mô-tin-xki rồi đưa bóng cho Skum-ba. Tay này vừa chạy vừa sút luôn. Cú sút bất ngờ làm cho Pê-rê-ca không kịp đưa tay ra. Đội “ Cơn lốc” dẫn điểm 1: 0
“ Cậu Mô-tin-xki yếu quá!” – Anh Xtê-pa-nếch nghĩ. – Vì cậu ấy mà thua quả này”. Anh đi lại gần đường biên, gọi cậu bé khá cao lớn.
- Phơ-răng-nếch chú xem xem chú là gì đấy? Kèm chặt lấy Váp-du-sắc.
Cậu bé chỉ gật đầu. Huấn luyện viên nhìn đồng hồ. Đã là phút hai mươn lăm. Còn năm phút nữa là giải lao. Anh lo âu nhìn ra sân. Bóng đã được đặt ở giữa sân. Ma-da-rô chuyền cho Pa-ra-đốp-xki. Tiền vệ này tạt cho Pa-ôn-ca. Cậu này dẫn bóng về phía khung thành đối phương.
Khán giả lại hét đến điếc tai:
- “ Nữ thần cá” lên đi! “ Nữ thần cá” gôn!
Pa-ôn-ca lắc lư trên đôi chân dài khẳng khiu của mình. Cậu bé xoay người vượt qua đôi thủ thứ nhất, rồi đổi hướng chạy vòng qua đối thủ thứ hai, bóng được chuyền cho Côn-pích. Cậu này đã thay chô Pa-ra-gôn ở cánh trái. Ô-lếhc nhỏ bé nhận được bóng. Nhưng ngay lúc đó một hậu vệ cao lớn của đội “ Cơn lốc” chạy đến. Hai đứa trẻ xô ập vào nhau. Côn-pích bật ra như quả bóng.
- Hừm! – Huấn luyện viên Xtê-pa-nếch thở dài. – Nếu mà ở đó là Pa-ra-gôn thì tình thế đã khác hẳn.
Chỉ nghĩ tới Ma-nhút là anh lại thấy lo lắng. Chiều qua, khi bác Lô-pô-tếch về, huấn luyện viên đã báo với đồn công an về cậu bé. Anh còn hy vọng Ma-nhút về vào buổi sáng. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi của cậu bé. Bọn trẻ cũng bực bội khó chịu. Không có gì lạ. – Chúng thi đấu thiếu cầu thủ khá nhất. Việc đó ảnh hưởng đến phong độ đá của tòan đội. Bọn trẻ đá rời rạc. May là đến giờ chúng mới thua có một quả. Suốt cả thời gian “ Cơn lốc” có ưu thế tuyệt đối. Kết quả trận đấu như vậy là nhờ tài năng của Pê-rê-ca. Cậu bé đã mấy lần cứu những bàn thua trông thấy.
Đội “ Cơn lốc” tấn công liên tục, Skum-ba mở cuộc tấn công cá nhân. Cái đầu tóc vàng của nó thấp thoáng trong đám cầu thủ. Thằng bé dễ dàng lướt qua các đối thủ. Khi tới gần vòng cấm địa, nó tạt bóng cho Cơ-rô-lê-vích đang chạy tới. Tay này sút nhanh như chớp…
Anh Xtê-pa-nếch nhắm mắt lại. Anh tin chắc rằng bóng lại cuộn vào lưới. Nhưng … lần này bàn thắng không có. Pê-rê-ca đã kịp đấm phá bóng ra. “ Cơn lốc” lại mở cuộc tấn công mới.
- Không đứng một chỗ, các chú! – Huấn luyện viên gọi. – Kèm chặt! Một kèm một! Lùi về nhà! Lùi về!
Là cầu thủ có kinh nghiệm, anh biết lúc này chỉ có thể cứu vớt bằng cách “ đổ bê tông” trước gôn. Hãy cứ để cho đối phương mệt nhòai đi. Hãy cứ để cho đội nhà tự trấn tĩnh lại. Sang hiệp hai có thể tình thế sẽ thay đổi…
Khi trọng tài báo hiệu hết hiệp một, anh thở nhẹ ra.
“ Vậy là hiệp đầu 0:1” – Anh nghĩ.
Bọn trẻ lặng lẽ đi về phía gốc cây, nơi chúng để quần áo.
Pê-rê-ca ngồi xuống cạnh gốc cây đầu tiên. Cậu bé tựa vào cây, tay vò chiếc mũ bực bội.
- Đá với đấm như khỉ… - cậu bé cáu bẳn nói. – Người ta đứng ở gôn và không biết có hậu vệ hay không!
Phơ-răng-nếch dang tay.
- Nếu mà cậu khá hơn thì lên thay tớ. Hàng tiền vệ phải lùi về cơ mà. Một mình tớ không thể ngăn được cả cuộc tấn công.
- Cậu đá chán bỏ cha đi ấy. – I-gờ-nát xen vào. – Lại còn nói gì ai.
Mô-tin-xki nhăn nhó:
- Còn các cậu lẽ ra phải sút thì lại cú đùa với bóng! Cho hàng tiền đạo vào sọt rác được. – Cậu bé tức bực, mở bật tung nút chai xi-rô.
- Các cậu bình tĩnh nào! – Ma-da-rô quát các bạn. – TRận đấu chưa hòan tòan thua mà các cậu đã kêu ca.
- Chưa…chưa…. – Pê-rê-ca nhại. – Nhưng chúng hòan tòan muốn làm gì cũng được …
- Nếu mà không có Pê-rê-ca thì lưới đã bục ba chỗ rồi. – Cơ-rích Xlô-nết-xki nhận xét.
- Và nói chung thì …- Pa-ôn ca chen vào câu chuyện. Cậu bé thường ít tranh luận, nên cậu ta vấp ngay ở nửa câu.
- Nói chung cái gì? – Mê-tếch Gra-lép-xki phá lên cười. – Có thể tốt hơn là nói riêng.
Pa-ôn-ca đỏ mặt. Đôi mắt xanh lơ của cậu bé cụp xuống.
- Nói chung tất cả chẳng ra đếch gì cả! – Cậu bé phát cáu.
Anh Xtê-pa-nếch đi vào giữa đám trẻ. Anh nghiêm giọng.
- Các chú thân mến, - anh nói. – Anh xin các chú đừng cãi nhau nữa. TRận đấu chưa kết thúc cơ mà. Cần phải ngẩng cao đầu. Còn có thể gỡ được.
- Ôi dào! – Thủ môn bé nhỏ ngắt lời anh. – Nếu mà có Pa-ra-gôn … - đột nhiên cậu bé bặt im. Đằng sau vòng vây khán giả cậu bé nhìn thấy thân hình quen thuộc. Pê-rê-ca nhón gót, mồm há hốc, Pa-ra-gôn hay không phải Pa-ra-gôn? Cậu bé đang đi lại gần, trông hao hao như anh bạn vui tính ở “ Tổ chim câu”. Chỉ có khác là khuôn mặt này đầy vết tím bầm, dính đất cát lem luốc.
- Pa-ra-gô…ôn! – Pê-rê-ca hét toáng lên sung sướng, rẽ đám người lao ra đón bạn.
Quanh cảnh cuộc gặp gõ bất ngờ đến mức tất cả như bị chôn chân tại chỗ. Thủ môn bé nhỏ ôm chặt lấy cổ cậu.
- Cậu đã tới, người an hem ạ! Cậu đã về! Chúng tớ nghĩ là xong đời cậu rồi. Pa-ra-gôn yêu quý, cậu hãy còn sống. Cậu đã về! – Cậu bé Pê-rê-ca gào thét hân hoan.
Bây giờ bọn trẻ mới túm tụm vây quanh tiền vệ trái. Chúng ngạc nhiên, vui mừng, và hỏi bạn dồn dập:
- Cậu ở đâu? Cái gì đã xảy ra? Sao nom cậu thảm hại vậy?
Ma-nhút đứng ở giữa. Đôi mắt đầy nước mắt nhìn khắp lượt. Cậu bé như không tin rằng mình đã lại ở giữa các bạn. Khi nhìn thấy huấn luyện viên, cậu bé cười thảm thương, và hỏi:
- Anh Va-xếch, em có thể đá không?
Anh Xtê-pa-nếch kéo cậu lại gần mình.
- Ôi, chú em, chú em, anh biết làm gì với chú bây giờ?!... – Đặt tay lên vai cậu bé, mắt nhìn thẳng vào măth nó, anh tiếp: - Chú ở đâu về? – Giọng anh kéo dài.
Ma-nhút cúi mặt:
- Em không thể nói được. – Cậu bé khẽ ấp úng.
- Chú hãy cho anh biết một điều. Có phải chú dẫn lũ người đó tới chỗ bác Lô-pô-tếch?
- Không phải em. – Cậu bé nói giọng cứng rắn, vững vàng.
- Anh tin chú, - huấn luyện viên mỉm cười. Lúc này anh trút bỏ được điều lo âu bấy lâu nay. – Được rồi. Thay quần áo đi. Hiệp hai sắp bắt đầu rồi.
o O o
“ Cơn lốc” dẫn điểm 1: 0 …” Cơn lốc” dẫn điểm…”
Ý nghĩ này giờ đây day dứt Ma-nhút. Khi ra sân, cậu đã quên mọi chuyện về chiếc xe bị mất cắp, về lời thề, về cú đá vào bụng của Rô-mếch Váp-du-sắc, ngay cả về những đau đớn mỗi khi cậu cử động mạnh. Cậu chỉ còn nghĩ đến trận đấu.
Cơ-rô-lê-vichs nhìn thấy cậu trên sân. Thằng kia sững người. Bị bất ngờ, nó buôn thõng tay, gọi hỏi Ma-nhút:
- Mày từ đâu đến?
Ma-nhút không trả lời. Cậu chỉ nhún vai. Hiệp hai đã bắt đầu. Từ khán đài vang lên:
- “ Cơn lốc”! “ Cơn lốc”! “ Cơn lốc”!
Và như tiếng vọng từ phía đối diện của sân:
- “ Nữ thần cá”! “ Nữ thần cá”!
Không khí trên sân cỏ sôi nổi hẳn lên. Hai mươi hai cầu thủ lao vào cuộc chiến đấu. Quả bóng vàng lăn tròn trên cỏ lôi kéo về phía mình sự chú ý của hàng nghìn đôi mắt.
Pa-ra-gôn lùi dọc theo đường biên, chăm chú theo dõi bóng. Cuộc tấn công của “ Cơn lốc:” đang dồn về phía khung thành của Pê-rê-ca. Trước khung thành đầy các cầu thủ. Quả bóng len lỏi giữa chân các cầu thủ. Cái áo vàng bay vút ra. Thủ môn bé nhỏ đã cướp bóng ngay trước mũi giày của Skum-ba.
Pê-rê-ca phát bóng. Quả bóng bay rất cao rồi rơi xuống gần Pa-ra-gôn. Cậu bé giữ bóng lại, rồi rê đi. Những cvử động của cậu bé rất thuần thục, nhanh nhẹn. Cậu xoay người lừa đối thủ, mắt vẫn nhìn về phía khung thành đối phương. Những chiếc aó trắng, áo xanh đua nhau chạy về phía đó. Vừa chạy Pa-ra-gôn vừa tạt bóng cho Ma-da-rô gảy đầu, bóng đổi hướng bay rơi ngay sát chân I-gờ-nát. Tiền vệ phải sút ngay lập tức. Bóng khẽ cọ vào xà ngang vọt ra ngòai biên.
“ Thế là tốt rồi – Ma-nhút nghĩ rồi lùi lại vị trí của mình. – Vài lần như vậy thì có thể gỡ hòa được”.
“ Cơn lốc” mở cuộc tấn công mới. Bây giờ Cơ-rô-lê-vích tỏ rõ khả năng kỹ thuật của nó. Nhận được bóng từ hậu vệ, nó rê đi. Cứ tưởng như quả bóng đã dính vào đôi chân đang di chuyển nhịp nhàng của nó. Quả bóng tuân theo mỗi cửa đông cuả đứa bé lăn về phái khung thành đối phương. Váp-du-sắc vượt qua hai cầu thủ. Nó nhẹ nhàng, kín đáo chuyền bóng cho Skum-ba. Tay này sút luôn… Pê-rê-ca lao ra như con mèo. Trong giây cuối cùng cậu bé phá bóng ra biên ngang.
“ Sẽ lại có Coóc-ne”,- Pa-ra-gôn nghĩ.
Tiền vệ trái của đội “ Cơn lốc” đặt bóng ở góc sân, lại lấy đà. Bóng được đá vào vòng cấm địa. Các cầu thủ đua nhau nhảy lên đón bóng. Bóng rơi xuống, Cơ-rô-lê-vích nhảy tới như con cọp nó sút từ vô-lêi.
Lại biên!
Pa-ra-gôn giậm chân xuống cỏ. Cậu bé lo lắng về vòng vây của “ Cơn lốc” ở trước gôn “ Nữ thần cá”.
- Bình tĩnh. – Cậu gọi các bạn. – Đá chứ không đứng! Kèm chặt!
Không có thời gian để nói nữa. Lúc này Cơ-rích Xlô-nết-xki nhận bóng của hậu vệ. Cậu bé chuyền dài sang cánh trái. Ma-nhút đón bóng từ trên cao. Cậu giữ bóng lại rồi dẫn đi. Ngay trước mặt, cậu thấy đối thủ áo xanh. Cậu xoay người lừa nhanh qua. Đổi hướng chạy, cậu lao hết sức về phái khung thành đối phương. Phía trước thấp thoáng chân ai đó. Quả bóng lăn nhanh. Ma-nhút thở gấp, trước khung thành cậu nhìn thấy thru môn đang chạy ra phía mình. Bằng má chân Ma-nhút nhẹ nhàng đổi chiều đi của bóng. Bóng được tạt vào trung lộ. Thoáng trong mắt Ma-nhút chiếc áo đen của I-gờ-nát và lưới gôn rung lên.
- Vào … vào … vào! – Tiếng reo hò phấn khởi ầm vang.
Ma-nhút giơ cao hai tay, vẫy vẫy. Cậu bé gào lên:
- 1:1 rồi… Hòa rồi!
Cậu nhào vào giữa hai cánh tay của I-gờ-nát. Cậu bé này cười hân hoan.
- Nhưng mà cậu đã đặt bóng rất tuyệt cho tớ! Cám ơn cậu, Pa-ra-gôn.
Ma-da-rô chạy tới.
- Rất tuyệt! – Cậu bé la lên. – Chúng mình cứ đá thế này nhé. Chúng ta sẽ thắng!
- Đừng có vội. Cậu lãi sắp sửa gở mồm! – I-gờ-nát quát át bạn đi.Nó rất mê tín, lo sợ cho kết quả trận đấu.
Sauk hi gỡ hòa, bọn trẻ đội “ Nữ thần cá” liên tiếp tổ chức các đợt tấn công mới. Bàn thắng gỡ hòa đã làm chúng tin vào sức mình. Bấy giờ cả đội hiệp đồng rất tốt. Quả bóng tuân theo các cử động chính xác, chạy từ chân đứa này sang chân đứa khác.
Pa-ra-gôb lăn lộn giữa đám cầu thủ, Cậu như hóa hai, hóa ba. TRong đầu cậu bé một ý nghĩ được nhắc đi nhắc lại: “ Sút một quả nữa! Chỉ một quả nữa…”
Cậu bé nhận được bóng do Pa-ôn-ca chuyển cho, liền đánh đầu đẩy tới I-gờ-nát. I-gờ-nát nhanh nhẹn dẫn bóng ra sát biên dọc. Cậu này kéo về phía mình hai đối thủ, lừa qua chúng và tạt vào trung lộ. Từ đám cầu thủ, Ma-nhút bật lên đánh đầu. Thủ môn lao ra tuyệt vọng. Bóng chỉ sượt qua đầu ngón tay đấu thủ này. Lần nữa lưới lại rung lên.
Ma-nhút vẫp ngã. Nằm trên cỏ, cậu bé nhìnvề phía trọng tài.
- Vào rồi! – Đám đông la hét.
“ Vào rồi” – ý nghĩ hân hoan hiện lên trong đầu cậu bé. Cùng lúc đó cậu nhìn thấy trọng tài xua tay.
- Việt vị! – Lời trọng tài đập vào tai nó.
Cậu bé vùng đứng dậy, chạy lại gần trọng tài.
- Thưa trọng tài! Như tôi yêu quý bà cô Phơ-răng-na, không hề có việt vị.
Trọng tài cương quyết chỉ chỗ cho đội “ Cơn lốc” đá phạt.
- Thưa trọng tài… - Ma-nhút lắp bắp thất vọng.
- Thôi, cậu! – Cậu bé nghe thấy tiếng Ma-da-rô. Giọng của đội trưởng cũng không kém thất vọng. – Thôi, trọng tài nhìn rõ hơn cậu.
Những tiếng la ó phản đổi của khán giả vàng lên. Một giọng cao, kéo dài lảnh lót.
- Trọng tài là cái ủng! Cái …ủ…n…g!
Trọng tài không để ý những khán giả bất trị đó. Ông ra hiệu bằng hồi còi. Trận đấu tiếp tục.
- Thề với cậu là không có việt vị. – Pa-ra-gôn thất vọng nói với I-gờ-nát. Cả hai đàng lùi về phía khung thành của mình. Bây giờ Skum-ba nhận được bóng từ giữa sân. Nó lại mở cuộc tấn công cá nhân. Thân hình to, chắc của nó len lỏi giữa các cầu thủ. Nó đã tới gần khung thành. Pê-rê-ca đang lom khom theo dõi đối phương qua khe chân các cầu thủ. Bất ngờ cậu bé lao ra lăn xả vào chân Skum-ba. Hai bàn tay thủ môn cùng lúc với giày của đối phương chạm vào bóng. Tiếng bóng kêu bụp, khô, gọn.
Cả hai cầu thủ xô vào nhau, cuộn tròn lại lăn lông lốc. Quả bóng từ từ lăn về phía khung thành.
- Vào! – Ma-nhút lắc đầu, kêu lên đau khổ.
Nhưng đúng lúc này Ca-đếch PI-gơ-lô như từ dưới đất chui lên, văng ngừoi lấy chân khều bóng từ ngay vạch gôn ra ngoài.
- Vào rồi! – Cơ-rô-lê-vích chạy lại phía trọng tài gào ầm ỹ.
Trọng tài đưa tay ra trước mặt như muốn tự vệ trước hành động dữ dội của Cơ-rô-lê-vích.
- Vào rồi! – Bọn bạn Cơ-rô-lê-vích ủng hộ nó.
- Chưa vào! – Trọng tài bĩnh tĩnh nói.
- Đấy là sự lừa gạt. – Cơ-rô-lê-vích hét lớn.
Trọng tài giơ ngón tay trỏ dọa nó:
- Tôi còn nghe thấy lần nữa thì cậu sẽ ra khỏi sân.
Cơ-rô-lê-vích cắn môi. Đôi mắt đẹp của nó hằn học, tức giận. Nó muốn văng ra một câu gì đó. Nhưng Skum-ba chạy tới kéo nó sang cạnh.
Trận đấu tiếp tục, ngày càng căng thẳng, ác liệt. Tỷ số vẫn không thay đổi. Cả hai đội đều muốn bằng mọi giá ghi bàn thắng. Trận đẩu rất căng. Không nhân nhượng. Trong khi đó thời giant hi đấu đã sắp hết. Những tiếng hò hét của khán giả mỗi lúc một to. Khán giả chia thành hai phe cổ vụ hai đội. Xung quanh sân náo nhiệt, rung động. Mấy nghìn người đang bị trận đấu thu hút, lôi cuốn.
Ông Sô-ren-ca len qua hàng rào của bọn trẻ ở cạnh đường biên. Ông lấy mũ cói vẫy khoắng lia lịa. Từ lồng ngực to, rộng của ông vang lên:
- Ơi Pa-ra-gôn! Hãy cho chúng thấy chú biết những gì.
Ma-nhút đang ở cạnh bóng. Nghe thây lời gọi, cậu lao lên như bay lên trước. Lách qua bức tường cầu thủ, cậu chuyền bóng cho Ma-da-rô. Cậu bé này sút… Khán giả lặng im. Bóng vọt qua đầu thủ môn đang chạy ra và … bật vào xà ngang.
Ngay lập tức Pa-ôn-ca giữ được bóng. Cậu bé đứng tâng bóng bằng trán một hồi. Hai đối thủ chạy tới. Pa-ôn-ca lao lên trước giữa hai đối thủ. Thoát khỏi sự bám riết của đối phương, Pa-ôn-ca tạt bóng ra cánh trái. Pa-ra-gôn sút từ vô-lêi…
- Ùi…ùi…ùi…! Mấy nghìn khán giả xuýt xoa.
Quả bóng cọ sượt vào chân cột gôn, ra ngoài.
Ông Sô-ren-ca rên rỉ vì tiếc. Lấy mùi xoa lau măt, ông nói thầm với chính mình.
- Cú sút tuyệt!...Cú sút tuyệt…Chỉ lệch đi vài li…
- Các chú nhỏ, chỉ còn ba phút! – Anh Xtê-pa-nếch gọi lũ trẻ. Anh chạy dọc đường biên nhắc lại giọng sốt ruột: - Ba phút…
Pa-ra-gôn đã nghe thấy: “ Còn ba phút, - Cậu bé nhắc lại trong đầu. Cậu cũng đã hiểu ý của huấn luyện viên. Nếu bây giờ tỷ số không đổi thì sẽ phải đấu thêm giờ. Khi đó “ Cơn lốc” có thể thắng.
Pê-rê-ca phát bóng! Cơ-rích Xlô-nết-xki nhận bóng. Cậu bé bình tĩnh dẫn bóng đi. Rồi chuyền cho Pa-ôn-ca. Cậu bé này lại biểu diễn nghệ thuật tâng bóng. Khi đã vượt qua tiền vệ đối phương cậu bé chuyền bóng cho I-gờ-nát. I-gờ-nát la đi. Vừa chạt cậu vừa tạt bóng cho Ma-nhút.
- Sút đi! – Khán đài xanh ầm vang thúc giục.
Pa-ra-gôn đã rất mệt. Cậu bé lảo đảo trên đôi chân. Trước mặt cậu như có màn sương mù. Tất cả như mờ ảo. Cậu bé thấy đau trong mỗi cử động. Nhưng khi thấy bóng trước mặt, cậu bé dồn hết sức lực còn lại, xông tới. Ai đó chạy cạnh cậu, người đó cũng thở hổn hển. Một chiếc áo mày xanh muốn cản đường Ma-nhút…Cậu bé lừa vượt qua…Cậu vượt đối thủ nữa, và sút bóng rất căng về phía gôn…Cùng lúc, có ai đó ngáng chân cậu. Ma-nhút ngã, người kéo lê trên cỏ. Cậu dừng lại trên vạch gôn.
Trong tai cậu vang tiếng la hét của khán giả. Trong mắt cậu những đốm sáng tròn màu đỏ, đen đua nhau nhảy nhót. Thủ môn đối phương nằm úp sấp xuống cỏ trong khung thành. Quả bóng vàng đã nằm im ở sát chân lưới.
“ Vào rồi”. – Ma-nhút nghĩ.
- Gôn! Gôn! – Cậu bé nghe thấy tiếng reo hò hân hoan của đồng đội.
Cậu nặng nhọc bò dậy. Cậu đừng lặng vì hạnh phúc bất ngờ. Màu xanh của sân cỏ, bầu trời xanh thẳm, khán đài nhiều màu sắc, áo trắng của đồng đội. – Tất cả quay tròn trước mắt cậu bé. Cậu như đang đứng giữa một chiếc đu quay lớn.
I-gờ-nát và Ma-da-rô chạy ùa tới ôm lấy cổ bạn.
- Tuyệt vời! Pa-ra-gôn! Hoan hô cậu!
Cậu bé nghe thấy giọng hổ hển của đồng đội. Nếu mà không có các bạn giữ thì cậu lại ngã phịch xuống đất. Ở phía ngòai đường biên, cậu nhìn thấy anh Xtê-pa-nếch. Anh cũng đang vẫy cậu. Xa hơn, ở giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy, cậu thấy chiếc mũ cói trắng của ông Sô-ren-ca.
Nước mắt trào ra. Cậu bé không thể nói được câu nào.
Hồi còi dài của trọng tài vang lên báo hiệu hết giờ. Ma-nhút đứng không nhúc nhích. Khuôn mặt cậu nhòe nhoẹt nước mắt.
Bức tường nhiều màu của khán giả ùa vỡ. Bọn trẻ khu Vô-la chen nhau chạy vào sân. Chúng chạy tới đón những người mình hâm mộ. Chúng vừa chạy, vừa la hò inh ỏi, phấn chấn. Ông thợ cắt tóc vùng vẫy, chen lấn không để cho bọn trẻ con chạy lên trước. Kéo cậu bé áp vào chiếc bụng phệ của mình, ông vỗ lưng nó, hổn hển.
- Bác biết mà, bác biết là các cháu sẽ thắng…Lũ “ chim câu” của ta…Bác biết là cháu sẽ ghi bàn thắng quyết định…Cháu đã không phụ lòng tin của ta.
Ông thợ chỉ kịp nói vậy. Đám đông khán giả đang hân hoan, mững rỡ với thắng lợi, giật Pa-ra-gôn ra khỏi vòng tay ông thợ. Pa-ra-gôn được nâng bổng trên tay khán giả. Miệng hò la vang dậy. Các cầu thủ khác của “ Nữ thần cá”: Ma-da-rô, Pê-rê-ca, Pa-ôn-ca… cũng bị nâng bổng. Các “ Ngôi sao” trên sân cỏ, những nhân vật chính của trận đấu trôi đi trên biển đầu người. Ma-nhút dang hai tay. Cậu cười chia vui cùng đám trẻ đang khiêng cậu về gốc cây, nơi nghỉ của cả đội.
Đây là ngày vui lớn của bọn trẻ “ Tổ chim câu”. Những cậu bé dũng cảm, thường bị coi là bọn nhãi nhép, đã thắng lũ “ Chim trĩ”. Các cầu thủ nhỏ bé khu Vô-la sẽ còn nói nhiều về trận đấu này. Không một cầu thủ nào của “ Nữ thần cá” sẽ quên trận đấu này.
Những ý nghĩ đó in đậm trong đầu Pa-ra-gôn.
Bỗng khuôn mặt hào hứng, sung sướng của Ma-nhút thừ ra. Cơ-rô-lê-vích đang đứng dựa vào gốc cây cạnh đó. Đôi mắt nó thẫn thờ nhìn cuộc diễu hành của những người chiến thắng. Ma-nhút hiểu rằng thằng kia muốn gặp cậu.
Ngay sau khi thoát khỏi vòng tay của khán giả, cậu tự đến gần Váp-du-sắc em. Thằng này nghiêng người, thì thầm.
- Mày nói lộ ra phải không?
- Không.
- Không nói láo đấy chứ?
- À sao? Mày muốn gì?
- Không. Chỉ có… công an tóm cổ thằng thọt ỏ phố Ma-ri-môm rồi.
- Thằng nào?
- Thằng có nhà làm nơi giấu xe. Rô-mếch tìm mày đấy. Trốn đi! Hắn mà thấy mày thì nó bẻ gãy hết xương người mày…
Ma-nhút tái mặt. Cậu đờ đẫn nhìn Cơ-rô-lê-vích hồi lâu. Cậu quay lại gốc cây vơ vội quần áo của mình, cuộn tròn lại, rồi lách qua hàng râm bụt ngăn sân bóng đá với sân quần vợt. Đi được một đoạn cậu nghe thấy từ sau lưng tiếng anh Xtê-pa-nếch.
- Pa-ra-gôn, Pa-ra-gôn đợi anh!
Cậu bé không quay lại. Cậu càng lẩn sâu vào giữa bụi cây.
Hiệp Đầu 0-1 Hiệp Đầu 0-1 - A-Dam Ba-Hơ-Đai Hiệp Đầu 0-1