To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hảo Vân dành hai ngày nghỉ cuối tuần đi lên Củ Chi một mình để khảo sát thị trường.
Cô làm công việc nghiên cứu tìm hiểu mà giống như một khách nhàn du, tham quan Củ Chi vậy.
Đến khi Thảo Vân đến công ty Ngọc Ngà cùng đi với Minh Đạt thì anh nhìn cô mỉm cười bảo:
- Tưởng cô ngại nắng gió, xa xôi không?
Thảo Vân bùng thụng mặt:
- Nếu biết anh đánh giá nhân viên như thế thì em ở nhà cho xong.
Nhìn đôi môi hồng phụng phịu một cách dễ thương, Minh Đạt cười cầu hòa:
Đùa thôi chứ anh biết Thảo Vân rất tích cực. Cô đã bảo sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu mà.
- Vâng? Bây giờ đi được chưa giám đốc?
Minh Đạt nhìn Thảo Vân hóm hỉnh bảo:
- Anh xong cả rồi chỉ còn chờ Thảo Vân thôi.
Thảo Vân khẽ đùa giọng:
- Không dám để giám đốc chờ đâu.
Minh Đạt vui vẻ:
- Vậy thì đi ngay cô bé!
Hai người rời khỏi công ty Ngọc Ngà. Minh Đạt lái xe đưa Thảo Vân đi Củ Chi.
Buổi sáng.
Bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.
Những tia nắng hồng như những sợi ta lung linh chiếu trên tán cây. Ngồi trên xe mà Thảo Vân nghĩ ngợi lung tung.
Xe lướt qua những hàng cây cao su thẳng tắp.
Mới ngày nào Thảo Vân đến công ty gốm sứ xin việc làm, nay cô là trợ lý cùng khảo sát thị trường và giới thiệu sản phẩm.
Nếu Uyển Thư ở nhà, có lẽ người đi với Minh Đạt là cô ta chứ không phải Thảo Vân.
Phải chăng Thảo Vân chỉ là chỗ thừa dùng để lấp vào khoảng trống của Uyển Thư khi cô ta vắng mặt.
Ôi vậy thì có vinh dự gì khi làm trợ lý giám đốc đâu hả Thảo Vân?
Có chút gì cay đắng dâng lên trong lòng Thảo Vân. Nhưng cô cố xua tan, công việc thì cứ làm, có lẽ không phải tự nhiên mà bà Minh Đạt chọn Thảo Vân làm trợ lý.
Thảo Vân nghĩ đến bà Lệ Minh nên bình tâm trở lại.
Chiếc xe bóng lộn của Minh Đạt vẫn lướt êm trên đường phố, chẳng mấy chốc hai người đã đến Củ Chi.
Thảo Vân cung cấp cho Minh Đạt địa chỉ của mấy công ty và khẳng định:
- Sẽ có công ty hợp tác đặt hàng của chúng ta đó.
Minh Đạt trố mắt nhìn Thảo Vân:
- Sao hayquá vậy Thảo Vân?
Thảo Vân cười nhẹ tênh:
- Tìm hiểu là biết chứ em cũng chẳng hay gì đâu.
Rồi cô kể cho Minh Đạt nghe việc đi khảo sát thị trường.
Minh Đạt buột miệng khen:
- Không ngờ Thảo Vân năng nổ đến thế.
Thảo Vân cùng Minh Đạt đến công ty của ông Thành Lợi.
Mọi việc trao đổi giữa hai bên diễn ra khá trôi chảy và suôn sẻ.
Ông Thành Lợi mời Minh Đạt và Thảo Vân dự chiêu đãi:
- Tôi xin mời hai vị thưởng thức đặc sản nhé!
Minh Đạt vui vẻ hỏi:
- Món đặc sản gì thưa ông?
Ông Thành Lợi tỏ vẻ thân mật:
- Tôi đố cậu và cô Thảo Vân đó.
Cả hai cùng nhìn vào đĩa đặc sản gồm những món nhỏ chiên vàng. Chịu!
Không thể biết đó là món gì.
Minh Đạt chưa từng ăn, còn Thảo Vân là phụ nữ nên cũng không rành đặc sản.
Thấy hai người lắc đầu, ông Thành Lợi cười khà:
- Không biết hả? Đó là dế cơm chiên giòn, ngon lắm!
Thảo Vân thích thú kêu lên:
- Chú dế mèn phiêu lưu ký đó hả ông?
Ông Thành Lợi vui vẻ pha trò:
- Tôi có biết chú đế mèn phiêu lưu ký nào đâu, chỉ biết dế cơm chiên giòn thôi. Dế cơm ăn ngon lắm? Cô cậu dùng thử đi!
Vừa giới thiệu, ông Thành Lợi vừa gắp dế cơm chiên giòn vào chén của Minh Đạt và Thảo Vân.
Thảo Vân buột miệng nhận định:
- Côn trùng mà cũng ăn được. Lạ nhỉ?
Ông Thành Lợi ân cần:
- Ăn được mà ngon lắm nữa đó. Cô ăn thì biết!
Thấy Thảo Vân ngần ngừ, Minh Đạt nói thêm:
- Ở nước ngoài côn trùng làm đặc sản quí và đắt lắm đó Thảo Vân, bởi vì nó rất ngon.
Thảo Vân hỏi lại Minh Đạt:
- Anh có thường thức món dế cơm chiên giòn này được không?
Minh Đạt cười pha trò:
- Chắc chắn được, vì là món ăn ngon.
Vừa nói, Minh Đạt vừa gắp con dế cơm lăn bột chiên giòn nhai ngon lành.
Ông Thành Lợi giục Thảo Vân:
- Cô cũng đùng đi cho biết!
Đại lý gốm sứ Thành Lợi tỏ ra rất ưu ái với Thảo Vân. Ông nhiệt tình mời mãi Thảo Vân món ''dế cơm chiên giòn''. Cô không dám từ chối và thử luôn cho biết.
Nhưng Thảo Vân chỉ ăn được một "con dế" mà thôi.
Ông Thành Lợi lại tiếp tục mời:
- Cô dùng nữa đi!
Thảo Vân lắc đầu:
- Thôi! Thôi!
Cô nhanh tay gắp dế cơm vào chén cho Minh Đạt:
- Anh Minh Đạt ăn giùm em nhé!
Tất nhiên là Minh Đạt không từ chối. Vừa được thưởng thức món ăn ngon, vừa được tiếng ăn giùm Thảo Vân.
Ông Thành Lợi bắt đầu giới thiệu tiếp:
- Chúng ta thưởng thức món thứ hai là ''Đuôn dừa dồn đậu phộng chiên bơ" nhé!
Nghe tên con Đuôn, Thảo Vân rùng mình phát ớn. Cô đưa tay đậy chén lại không để cho ông Thành Lợi bỏ vào.
Nhưng ông Thành Lợi vẫn mời cô trợ lý dễ thương của Minh Đạt ăn món này:
- Cô dùng đi! Đuôn dừa ngon lắm!
Thảo Vân lắc đầu nguầy nguậy:
- Tôi không ăn được đâu! Không ăn?
Nhìn thấy Thảo Vân nhắm mắt khẽ rùng mình khổ sở từ chối, Minh Đạt vội ''ra tay nghĩa hiệp'':
- Để tôi ăn giùm cho Thảo Vân.
Mừng rơn vì được thoát nạn. Thảo Vân gắp đuôn dồn đậu phộng chiên bơ vào chén Minh Đạt.
Minh Đạt thì lại gắp cho ông Thành Lợi:
- Mời ông?
Hai người đàn ông vừa thưởng thức vừa trao đổi với nhau có vẻ rất tâm đắc.
Ông Thành Lợi cùng Minh Đạt nâng ly:
- Chúc mừng sự hợp tác của chúng ta?
- Tôi rất cảm ơn ông đã hợp tác! Từ nay ông đã là đại lý của công ty gốm sứ Ngọc Ngà.
Bữa ăn kết thúc. Mọi người chia tay trong vui vẻ.
Minh Đạt lái xe đưa Thảo Vân đi dạo một vòng Củ Chi.
Thảo Vân rủ:
- Tham quan địa đạo Củ Chi đi anh!
- Địa đạo Củ Chi ở đâu?
- Phải hỏi thăm chứ em cũng chẳng biết ở đâu.
Hai người hỏi thăm đường và đến tham quan địa đạo Củ Chi. Xuống dưới các chiếc hầm, Minh Đạt rất thích thú.
Đến chiều hai người trở về.
Đang lái chiếc xe du lịch chạy bon bon, bỗng Minh Đạt nhăn mặt ôm bụng.
Thảo Vân lo lắng cất tiếng hỏi:
- Anh bị sao vậy Minh Đạt?
Minh Đạt ôm bụng suýt buông tay:
- Anh... đau bụng.
Nhìn Minh Đạt, Thảo Vân ân cần bảo:
- Anh ngưng lái xe, nghỉ một chút xem tình hình thế nào!
Minh Đạt mỉm cười cho Thảo Vân yên lòng:
- Anh còn lái được mà, không sao đâu.
Mở túi xách lấy chai dầu đưa cho Minh Đạt, Thảo Vân dịu dàng:
- Anh xoa dầu cho đỡ đau bụng.
Minh Đạt lấy dầu xoa bụng và buông lời khen ngợi:
- Phụ nữ thật là chu đáo?
Nhìn trán Minh Đạt lấm tấm mồ hôi, Thảo Vân ái ngại bảo:
- Anh đau đến toát mồ hơi. Em tiếc là không lái xe được để đưa anh đến bệnh viện.
Minh Đạt cố nén cơn đau:
- Không trầm trọng như em nghĩ đâu.
Trong cơn đau, anh đã trở nên thân mật với Thảo Vân một cách tự nhiên.
Xoa dầu và thấy dịu bớt cơn đau. Minh Đạt cố lái xe về đến công ty.
Chiều tối, Thảo Vân định lấy xe ra về, nhưng thấy Minh Đạt mệt phờ phạc.
Cô lo lắng hỏi:
- Anh mệt lắm phải không?
Chưa kịp trả lời Thảo Vân thì Minh Đạt đã ói xối xá, ói liên tục.
Thảo Vân quýnh quáng chẳng biết tại sao. Cô vội lấy khăn lạnh lau cho Minh Đạt, xoa dầu cạo gió cho anh, rót trà nóng cho anh uống.
Hai bàn tay Thảo Vân làm nhanh thoăn thoắt mọi công việc.
Minh Đạt cảm giác thật dễ chịu khi được bàn tay Thảo Vân mơn man xoa dầu.
Thảo Vân lên tiếng:
- Để em gọi điện mời bác sĩ đến.
Minh Đạt ngăn lại:
- Anh không sao đâu, có gì mà gọi bác sĩ.
- Anh thấy đỡ nhiều chưa?
- Đỡ nhiều rồi?
- Chắc anh bị trúng...
Minh Đạt pha trò:
- Anh đâu có nhậu say xỉn mà ói thế này.
Thảo Vân ngây thơ:
- Anh có uống...
Minh Đạt đáp nhanh:
- Chỉ mấy ly bia thôi làm sao mà ói được.
Thảo Vân chợt nhớ ra:
- Có lẽ tại anh ăn mấy món côn trùng đặc sản.
- À phải rồi, tại mấy con dế cơm và đuôn dừa chiên mà ra nông nổi.
Thảo Vân mỉm cười:
- Anh đừng đổ thừa tại ăn giùm em nha!
Minh Đạt nheo mắt với Thảo Vân:
- Chứ còn gì nữa! Anh ăn giùm em nên ăn khá nhiều mới bị trúng thực.
Thảo Vân lại trêu chọc:
- Chứ không phải tại món đặc sản hấp dẫn anh quá hả?
Minh Đạt nhìn Thảo Vân với ánh mắt khác lạ:
- Có một thứ hấp dẫn anh hơn món đặc sản dế cơm nhiều.
- Thứ gì hả anh?
- Bí... mật!
Vừa trả lời Thảo Vân, Minh Đạt vừa nhăn mặt. Bụng anh lại đau quặn thắt lên.
Thảo Vân lo lắng:
- Anh đau nữa à?
Minh Đạt trấn an cô:
- Hơi đau, mà không sao đâu!
- Để em đi mua thuốc cho anh.
- Em khỏi bận tâm! Anh nghỉ chút sẽ về nhà.
- Anh đau mà khỏi bận tâm được à?
- Anh đau rồi sẽ hết, có phải là đứa con nít đâu mà không chịu được.
Thảo Vân cười lý sự:
- Người lớn hay con nít gì đau bệnh cũng như nhau, phải lo chữa trị anh ạ.
Nói rồi Thảo Vân đi nhờ bác bảo vệ công ty mua thuốc cho Minh Đạt.
Khi bác bảo vệ về, Thảo Vân rót nước ân cần đưa cho Minh Đạt:
- Anh uống thuốc đi? Uống xong sẽ khỏe ngay!
Cầm lấy thuốc uống, Minh Đạt hóm hỉnh bảo:
- Đau bệnh mà được em chăm sóc thì sẽ hết ngay.
Thảo Vân khẽ đùa:
Còn nếu không hết thì nguy to.
- Không nguy đâu.
Minh Đạt định bảo:
- ''Anh muốn được kéo dài để được em chăm sóc nữa kìá'.
Trời tối nhưng Thảo Vân chưa thể về nhà được. Cô không muốn rồi Minh Đạt, bỏ anh trời tình trạng này không ớn chút nào.
Sau khi uống thuốc và được Thảo Vân chăm sóc, Minh Đạt thấy khỏe hẳn.
Anh thật sự cảm kích Thảo Vân, sự ân cần chăm sóc của cô quí báu hơn cả những viên thuốc mà anh đã uống.
- Chỉ vì mấy con dế cơm và đuôn dừa mà anh làm phiền đến em!
Nghe giọng tươi tỉnh của anh, Thảo Vân có vẻ yên tâm. Cô lắc nhẹ:
- Có gì phiền đâu anh!
- Làm cho em nhọc lòng mà không phiền à? Chăm sóc người bệnh cực lắm chứ bộ.
Thảo Vân mỉm cười:
- Người mạnh chăm sóc người bệnh là chuyện bình thường, chẳng có gì cực nhọc đâu anh.
Minh Đạt hóm hỉnh bảo:
- Anh mong là được chăm sóc lại em!
Thảo Vân ré lên:
- Ối em không chịu đâu! Anh mong em thế chẳng khác nào trù em... bệnh.
Minh Đạt đính chính:
- Anh thật lòng muốn được như thế chứ không phải trù em bệnh đâu.
Thảo Vân lắc đầu:
- Em không bệnh, anh khỏi phải chăm sóc - Đâu phải chỉ bệnh mới chăm sóc?
- Vậy anh muốn chăm sóc nhân viên hả? Giám đốc như thế là tốt, nhưng phải chăm sóc hết nhân viên đó nha!
Minh Đạt nhăn mày:
- Bây giờ em đừng nhắc đến giám đốc và nhân viên, ở đây không có đâu.
Thảo Vân mỉm cười:
- Có giám đốc và nhân viên ở tại công ty mà anh bảo không?
- Anh nhất định là không.
Hai người trò chuyện thật thoải mái. Minh Đạt thấy anh thân thiết gắn bó với Thảo Vân hơn cả với Uyển Thư.
Một tình cảm lạ lùng đang chen vào lòng Minh Đạt.
Bảy giờ tối Thảo Vân mới về đến nhà.
Ông Năm Cần và Thảo Lan, Thảo Vi vô cùng lo lắng. Hai cô em đứng ngồi không yên cứ đi tới đi lui, hết ra cửa lại trở về.
Thảo Lan chép miệng:
- Chị Thảo Vân ít khi về trễ lắm, chắc có chuyện gì rồi.
Thảo Vi lại bình luận:
- Đi xe giám đốc, không biết xe có bị hư...
- Bộ xe giám đốc rồi không hư hả?
Nghe hai cô con gái bàn tán, ông Năm Cần sốt ruột:
- Thôi hai con đừng nói nữa! Ba rối lên đây này.
Thảo Lan nhìn Thảo Vi:
- Đừng làm ba lo!
Thảo Vi nhẹ giọng:
- Chắc không có gì đâu ba. Chị Thảo Vân sẽ về ngay đó ba!
Lúc đó Thảo Vân đã về đến nhà. Vừa thoáng thấy dáng Thảo Vân nơi cửa, Thảo Vi, Thảo Lan vội chạy ùa ra:
- Ồ chị Thảo Vân đã về!
- Sao chị về trễ vậy.
Thảo Vân đáp nhanh:
- Chị bận chút việc.
Thảo Vi lanh chanh:
- Tưởng xe chị có chuyện gì, ba lo quá chừng.
Thảo Lan hồn nhiên:
- Xe có bị gì không chị?
- Chị đi xe giám đốc an toàn.
Thảo Lan quay sang Thảo Vi:
- Xe giám đốc tốt đó Thảo Vi. Xe không có bị gì.
Thảo Vân buông gọn:
- Xe không có gì nhưng giám đốc có gì.
Thảo Vi thắc mắc:
- Nghĩa là sao hả chị?
- Nghĩa là có vấn đề.
Thảo Vi nhăn mặt:
- Chị nói gì khó hiểu quá.
Thảo Vân mỉm cười:
- Nói chung là chẳng có gì quan trọng cả, để chị nói chuyện với ba.
Ông Năm Cần nhắc nhở:
- Thảo Vân đi tắm đi! Ba có chuyện muốn nói với con.
Thảo Vân phân vân:
- Chuyện gì hở ba?
- Con đi tắm đi! Cả nhà ăn cơm rồi ba nói.
Thảo Vân nhìn cha ân cần hỏi:
- Hôm nay ba thấy thế nào, có đỡ nhiều không?
Ông Năm Cần trầm giọng:
- Đỡ chút thôi? Con thừa biết ba lâm bệnh vì lý do gì rồi.
Thảo Vân thở ra. Cô thừa biết cha cô lâm bệnh là do làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất...
Thảo Vân chỉ biết xót xa nhìn cha chứ không chia sẻ được gì với ông. Công việc làm ăn của ông Năm Cần bao năm nay suôn sẻ, bỗng dưng nửa năm qua gặp sự cố.
Thảo Vân cố an ủi cha:
- Chuyện đâu còn có đó! Ba đừng quá lo lắng.
Ông Năm Cần đã lo lắng và buồn rầu đến lâm trọng bệnh, làm sao mà không lo lắng được.
Ông vội xua tay:
- Mọi việc không như con nghĩ đâu.
- Thôi lo đi tắm đi.
Thảo Vi giục Thảo Vân:
- Chị tắm nhanh nha! Em với Thảo Lan dọn cơm đây.
Khi Thảo Vân tắm xong trở ra thì hai cô em song sinh đã dọn cơm rồi. Cả nhà quây quần bên chiếc bàn ăn ấm cúng.
Mẹ Thảo Vân mất đã lâu, bốn cha con sống bên nhau.
Thảo Vân là chị cả lo quán xuyến việc nhà cho cha. Ông Năm Cần lo việc làm ăn, yên tâm vì có Thảo Vân chăm sóc hai em. Nói chung ba chị em rất yêu thương, sống đùm bọc nhau.
Khi ông Năm Cần lâm trọng bệnh, Thảo Vân hết lòng chăm sóc và thuốc thang cho cha. Bệnh ông đã thuyên giảm nhưng nỗi buồn đau lại khắc sâu.
Thảo Vân gắp thức an cho cha và dặn:
- Mai mốt con có việc về trễ, cả nhà cứ ăn cơm trước đừng chờ.
Thảo Lan phàn nàn:
- Chị này! Cả nhà chờ ăn chung mà nói thế hả?
Thảo Vân phân trần:
- Chờ chị về, ba và hai đứa em đói bụng. Cứ ăn trước, hai đứa còn lo chuyện học hành nữa.
Thảo Vi liếng thoắng:
- Em cũng muốn ăn trước cho rồi, đói bụng quá chừng. Nhưng ba bảo đợi chị có chuyện gì đó.
Thảo Vân bỗng hỏi cha:
- Có chuyện gì hở ba?
Ông Năm Cần lại thúc giục:
- Thôi lo ăn cho nhanh đi!
Ông muốn nói cho các con nghe chuyện nhưng lại đổi ý muốn giấu. Nói ra trong bữa cơm, cả nha sẽ không thể nào ăn được, mà không nói thì cũng chẳng được. Bản thân ông có giải quyết được gì đâu.
Lòng ông Năm Cần đầy mâu thuẫn, nhìn các con ông day dứt khôn cùng.
Ông phải làm sao đây?
Ông Năm Cần trầm tư nghĩ ngợi. Thoáng chốc Thảo Vi và Thảo Lan đã ăn cơm xong. Hai cô bé tranh thủ vì còn phải lo học bài.
Ông Năm Cần ngồi trầm tư bên bàn ăn, Thảo Vân đưa mắt nhìn cha. Dường như ông đang có điều gì nghĩ ngợi. Nét mặt ông hằn lên nét khắc khổ, âu lo.
Thảo Vân rót cho cha ly trà nóng:
- Ba uống nước đi ba! Hôm nay ba vẫn uống thuốc đầy đủ chứ ba?
Ông Năm Cần chùng giọng:
- Thuốc thang với ba cũng chẳng có tác dụng gì đâu.
- Sao ba lại nói thế? Uống thuốc thì sẽ khỏi bệnh.
- Bệnh ba sẽ chẳng bao giờ khỏi đâu con.
Cố mỉm cười, Thảo Vân trấn an cha:
- Bệnh của cha không có gì trầm trọng cả. Tại ba quá âu lo nên suy nhược cơ thể, bác sĩ nói thế mà! Bệnh nan y, ngày nay còn chữa được nữa là.
Giọng ông Năm Cần đầy vẻ bi quan:
- Phải chi ba bị nan y có lẽ còn tốt hơn.
Mắt Thảo Vân mở lớn nhìn cha đầy vẻ ngạc nhiên:
- Sao ba lại nói thế? Có ai muốn mình bệnh nan y đâu.
Ông Năm Cần thản nhiên:
- Bệnh nan y chết luôn, ba không phải khổ tâm thế này.
Thảo Vân ân cần hỏi:
- Bệnh ba rồi sẽ hết, có gì đâu mà ba khổ tâm?
Ông Năm Cần trầm giọng:
- Ba không khổ tâm vì bệnh mà vì việc làm ăn thua lỗ phải mang nợ.
- Từ từ rồi giải quyết ba ạ.
- Nợ nần chồng chất có cách nào giải quyết nữa đâu con.
Thảo Vân hơi lo:
- Nghĩa là sao ba?
- Tiền ba vay chưa trả được, khu vườn cao su sau nhà sắp bị chủ nợ hóa giá.
Thảo Vân thản thốt:
- Ôi vậy sao ba? Họ hóa giá vườn cao su của mình hả?
Ông Năm Cần chép miệng than vãn:
- Đành vậy thôi con, không làm thế thì làm sao trả nợ?
Như vậy là khu vườn cao su sẽ không còn là của gia đình nữa. Thảo Vân thoáng buồn, nhưng Thảo Vân biết cha cô không còn cách nào khác.
Ngừng một chút, ông Năm Cần lại nói tiếp với giọng trĩu buồn:
- Ba làm ăn chẳng ra cái gì cả, lại làm cho mất của.
Thấy cha buồn bã ray rứt, Thảo Vân không nghĩ đến khu vườn cao su nữa, Cô dịu dàng xoa dịu ông:
- Công việc làm ăn thất bại chứ ba đâu có muốn thế.
Thảo Vân còn mỉm cười giữ giọng lạc quan:
- Vườn cao su hóa giá để trả nợ cũng ổn thôi ba ạ! Mình sẽ không còn mắc nợ ai. Chừng nào làm ăn có tiền, mình sẽ chuộc lại.
Ông Năm Cần buông giọng cay đắng:
- Làm sao mà chuộc lại đây, chắc chẳng bao giờ.
Thảo Vân cười:
- Biết đâu mình sẽ trúng số đó ba.
- Thôi thôi! Con đừng nói điều đó, có nằm mơ cũng không được.
Đúng là như vậy. Làm sao mà có tiền chuộc lại khu vườn cao su khi bị hóa giá bán đi? Cũng chẳng bao giờ Thảo Vân trúng số vì cô chưa từng mua vé số.
Bán khu vườn cao su là mất tất cả. Một số tiền khá lớn để giải nợ, gia đình Thảo Vân chẳng còn gì.
Thảo Vân buồn hiu hắt, khu vườn cao su, tài sản của ông bà để lại. Bao nhiêu năm qua ông Năm Cần cố giữ gìn chỉ vì việc làm ăn thua lỗ mà ra nông nổi.
Biết cha buồn lắm, Thảo Vân không dám thốt lên lời nào nữa.
Hai cha con lại im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư.
Ông Năm Cần đau xót vì mất khu vườn cao su. Ông muốn làm ăn mà bị thất bại, phải chi ông đi làm thuê làm mướn thì không lâm vào tình cảnh này. Ông biết tính toán thế mà công việc làm ăn vẫn không xuôi chèo mát mái, thật khốn khổ cho ông mà phải phiền lụy đến mấy đứa con.
Vườn cao su bị bán hóa giá, ông Năm Cần đau đớn khôn cùng. Ông biết Thảo Vân cũng buồn như ông. Thảo Vân luôn có trách nhiệm với gia đình, lo lắng cho mợi người.
Thở dài áo não, ông Năm Cần bảo:
- Ba không làm gì cho các con, thật là tệ!
Thảo Vân lên tiếng ngay:
- Ba đừng tự trách mình, tụi con lớn rời tự lo được.
Rồi Thảo Vân lại căn dặn:
- Ba đừng nói cho Thảo Vi và Thảo Lan biết.
- Mọi chuyện sẽ xảy ra, trước sau gì hai đứa nó cũng biết.
- Chừng nào chuyện xảy đến cứ đến.
- Để chúng nó biết sớm mất công suy nghĩ, tội nghiệp.
Hai cha con thỏa thuận như thế.
Đêm về Thảo Vân không sao ngủ được.
Trong cô trĩu nặng suy tư. Trong ngày bao nhiêu chuyện xảy ra với Thảo Vân.
Buổi sáng đi Củ Chi với Minh Đạt thật vui và lý thú. Rồi Minh Đạt bị ăn đặc sản nhiều quá nên xảy ra sự cố đau bụng ói...
Lại chăm sóc cho anh, được ở bên anh, thời gian dù ngắn ngủi nhưng Thảo Vân thấy xao xuyến, khác thường.
Phải chăng Thảo Vân đã ngưỡng mộ và yêu quí giám đốc. Có gì đâu, tình cảm bình thường của một người đối với một người. Hay khác thường.
Tình cảm của Thảo Vân chỉ là sự lặng thầm, không nói. Chỉ mình Thảo Vân biết, Thảo Vân hay.
Nghĩ đến món đặc sản dế cơm chiên giòn và đuôn dừa là Thảo Vân rùng mình. May là cô không ăn, nếu không chắc cũng bị ói như Minh Đạt. Chẳng biết trong các đặc sản có nhiễm thứ gì mà Minh Đạt bị trúng?
Có lẽ từ nay chẳng những Thảo Vân né tránh mà Minh Đạt cũng né luôn đặc sản đuôn dừa.
Nhớ lúc Minh Đạt bị đau bụng oằn oại mà Thảo Vân hốt hoảng. Anh đỡ đau nhờ xoa đầu, uống thuốc khiến cô mừng rơn.
Nhưng đến lúc đi về, Thảo Vân lại không yên tâm để Minh Đạt về một mình.
Cô phải nhờ bác bảo vệ đưa anh khiến Minh Đạt bật cười:
- Làm như anh là con nít vậy?
Thảo Vân thản nhiên:
- Không nói giám đốc là con nít, chỉ sợ anh gặp sự cố đau bụng nữa.
Minh Đạt tặc lưỡi:
- Trời ạ? Đau từ chiều đến tối rồi còn gì.
Cuối cùng dù Minh Đạt không đồng ý, bác bảo vệ cũng ân cần đưa anh về theo đề nghị thích đáng của Thảo Vân.
Thế là Thảo Vân đã vên tâm về Minh Đạt Tại sao Thảo Vân lại nghĩ đến Minh Đạt? Biết anh có nghĩ đến cô chút nào không?
Một nỗi nhớ xôn xao, Thảo Vân âm thầm biết, âm thầm hay.
Và Thảo Vân lại âm thầm đau. Nỗi đau xót của gia đình. Khu vườn cao su sẽ bị phá giá bán đi.
Từ nay khu vườn cao su không còn là của gia đình Thảo Vân nữa. Buồn chông chênh, có ai biết nỗi niềm của Thảo Vân.
Hạnh Phúc Vô Biên Hạnh Phúc Vô Biên - Hồng Kim