Số lần đọc/download: 11114 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7 -
T
hừa biêt Uyên Trúc trả đũa mình, Khải Nguyên giành lấy bình tưới trong tay cô, giọng khiêu khích:
-Tôi sẽ giúp cô.
TRước khi Uyên Trúc kịp hiểu ra chuyện gì thì cô đã hứng trọn những giòng nước phun xối xả lên người. Khải Nguyên ném mạnh bình tưới xuống đất. Anh ngỡ ngàng khi Uyên Trúc ngồi bệt xuống cỏ thút thít khóc.
Anh định nói với cô một điều gì đó nhưng nghĩ sao anh lại cau mày bỏ đi….
Nằm dài trên giường Khải Nguyên cảm thấy tâm trạng thật nặng nề. Anh không sao xóa được hình ảnh Uyên Trúc ngồi trên cỏ và mở lớn mắt nhìn anh với vẻ thất vọng.
Quỷ thật. Không muốn nhớ đến cô cũng không được. Nhớ cảnh cô vắt vẻo trên cầu thang trong bộ đồ màu xanh ngọc. Nằm khép mắt lại. Cô y hệt một con búp bê biêt nhắm, mở mắt. Hồn nhiên.
Anh ghét phụ nữ. Anh ghét luôn cả Uyên Trúc. Vậy mà cứ có nhu cầu tìm cô đễ cãi cọ, để được nhìn vào đôi mắt đẹp như nhung của cộ Mày đừng mềm tim. Khải Nguyên tự nhắc nhở mình như vậy.
Anh dùng dậy để mở cassettẹ Băng đã nhão hay vọng ca của ca sĩ nhão. Nghe càng thêm sầu. Khải Nguyên thở dài, anh bước đến bên cửa sổ nhìn xuống khu vườn. Nhận ra rất nhanh Uyên Trúc đang ngồi bó gối trên cỏ, trong hoàng hôn.
Khoảng cách khá xa nên anh không thể nhìn rõ là cô đã nín khóc chưa. Dáng ngồi ũ rũ, buồn tênh. Bộ đồ may bằng vải katê màu hoa cà làm hoàng hôn chợt thêm sẩm màu.
Khải Nguyên cau mày lại khi nghĩ đến một lời xin lỗi. KHông đời nào. Anh đã thề không bao giờ xiêu lòng vì một người con gái.
Đóng mạnh cánh cửa sổ, Khải Nguyên thay cuốn băng khác vào máy cassettẹ Một điệu nhạc Rap vui nhộn trỗi lên……
Bước vào nhà của bác Lân, Uyên Trúc mới biết được cô chỉ là nhân vật…số hai. Vì nhân vật số một đang nằm khểnh trên đi-văng và đọc báo. Bất ngờ thật.
Cô đưa mắt nhìn quanh. Bác Lân đi đâu mất tiêu. Chẳng biêt hỏi ai, cô đành ngồi xuống ghế và tìm cho mình một….tờ báo.
Chúi mũi đọc nhưng Uyên Trúc không thể nào tập trung được, cô đang do dự giữa hai quyết định: về hay ở lại?
Liếc Khải Nguyên thật nhanh, Uyên Trúc rủa thầm, đúng là đồ bất lịch sự. Lẽ ra anh ta phải ngồi dậy hơn là nằm dài ra đấy. Dù khoảng cách giữa chiếc đi-văng và chỗ Uyên Trúc ngồi khá xa nhưng cô vẫn cảm thấy xốn mắt.
Vo tròn tờ báo lại, Uyên Trúc lững thững đi ra vườn.
Khu vườn nhỏ nhưng sạch sẽ. Bác Lân trồng hoa rất ít, chủ yếu là các cây ăn quả. Uyên Trúc định nhảy lên cây ổi đang sai trái của bác để phá phách nhưng nhớ lại oan gia đang nằm ở trong nhà nên đành khe khẽ thở dài.
Có lẽ nên về thì hơn. Uyên Trúc quyết định như vậy. Lập tức cô vào trong nhà để lấy chiếc mũ vải để trên bàn.
Không thể tưởng tượng được, Khải Nguyên đang dùng một ngón tay để xoay xoay chiếc mũ của cộ Vẫn mải mê đọc báo nhưng thay vì nằm, anh đã bắt đầu…..có tí lịch sự và ngồi dậy với chiếc mũ vải trong tay.
Mở miệng với Khải Nguyên thì cô không thể, cô vẫn chưa quên buổi chiều được tắm nước mệt nghỉ. Nhưng cái mũ của cô đang nằm trên tay của hắn. Cô không thể bất thần lao vào để chụp vì hắn ngồi với một tư thế rất khó để cướp.
Thí cho hắn cái mũ vậy, Uyên Trúc mím môi lại và quay trở ra. Suýt nữa cô đứng tim vì Khải Nguyên đột ngột gọi lớn:
-Này!
Uyên Trúc cắm cúi đi thẳng. thật nhanh, Khải Nguyên lao theo cô và chụp lấy tay cộ giọng anh vội vàng:
-Khoan đã. Bác Lân nhờ tôi giữ cô lại. Bác đi đâu có chút việc, sẽ về ngay bây giờ.
Uyên Trúc bặm chặt môi và cố rút tay ra khỏi bàn tay của sư tử. Nhưng thật lì lợm, Khải Nguyên vẫn không buông tay cô ra. Uyên Trúc nghiến chặt hàm răng nhỏ xíu:
-Buông ra!
Khải Nguyên cười tỉnh bơ:
-Khộng. Tôi sợ cô giận bỏ về, lúc đó tôi biết giải thích với bác Lân như thế nào cho ổn vì bác đã nhờ tôi giữ cô lại.
Uyên Trúc hằm hè:
-tôi không muốn nói chuyện với anh.
-Tôi cũng vậy. Nhưng đây là trường hợp ngoài ý muốn nên tôi phải khai khẩu.
Khải Nguyên thật khó khăn mới kéo Uyên Trúc vào được nhà (trùi đất). Anh đẩy cô ngồi xuống ghế và buông tay cô ra. Suýt xoa ôm lấy bàn tay đỏ nhừ của mình, Uyên Trúc nhếch môi mai mỉa:
-Y hệt một cuộc trấn lột.
Khải Nguyên nháy mắt với cô:
-Sai hoàn toàn, vì tôi chẳng được gì ngoài tiếng nguyền rủa củ cô.
Hất mặt lên, Uyên Trúc nói giọng giận dữ:
-Tại sao anh không cho tôi về chứ. Thật đúng là….du côn.
Khải Nguyên nhún vai. Anh tìm chai nước lọc và rót vào ly, đặt trước mặt Uyên Trúc và nói tính lại:
-UỐng nước để hạ hoả. Bò cạp núi lúc nào cũng thích đưa càng để doa. dẫm người khác. Phải công nhận cô có một cái miệng thật lợi hại ngoài đôi mắt cũng lợi hại không kém.
Ấm ức xoa nhẹ bàn baty vẫn còn ê ẩm của mình, Uyên Trúc cao giọng:
-Tôi về hay ở lại thì mặc kệ tôi. Mắc mớ gì đến anh. Giờ tôi về, đố anh đụng vào người tôi.
Khải Nguyên cười thành tiếng:
- Đừng dại dột thách thức. Tôi quyết tâm giữ đúng lời hứa của mình với bác Lân mà.
Uyên Trúc giận dữ đứng dậy. Chợt cô cảm thấy toàn thân như bị nhấc bổng lên. Khải Nguyên ôm ngang thắt lưng của cô, anh không có ý định thả cô ra.
Bặm môi lại, Uyên Trúc giáng thật mạnh một cái tát lên mặt Khải Nguyên. Lập tức cô bị anh ném xuống đất như người ta ném một quả bóng.
Vừa lồm cồm đứng dậy, Uyên Trúc đã bị Khải Nguyên ép sát tường. Anh trừng mắt nhìn cô:
-Ai cho phép cô làm vậy?
Uyên Trúc nhìn trả lại anh, cô thản nhiên trả lời:
-Anh phải tự hỏi mình trước. Khi không ôm lấy tôi. Tôi không cho phép anh làm như vậy.
Tiến đến một bước và ghé mặt sát xuống đôi mắt mở to của cô, Khải Nguyên cười ngạo mạn:
-Tôi cho phép tôi. Chẳng những vậy, tôi còn muốn…hôn cô để dạy cho cô một bài học. Cô gái kiêu hãnh.
Uyên Trúc xô Khải Nguyên ra, nhưng anh đã ghì lấy cô và áp đặt đôi môi của minh lên đôi môi đang giận dữ của cô.
Uyên Trúc bật khóc. Cô không thể nào dang tay để tát vào bản mặt đáng ghét của Khải Nguyên vì anh đã khóa tay cô lại.
Rời khỏi môi cô, Khải Nguyên hất hàm:
-Cô về đi. Tôi không giữ cô lại đâu.
Uyên Trúc cầm lấy lọ hoa trên bàn để ném vào người Khải Nguyên nhưng anh đã hụp người tránh được. Lọ hoa vỡ tan tành dưới chân anh.
Khải Nguyên kêu lên:
-Cô dữ như gấu. Không phải là bò cạp mà còn là gấu.
Vừa quệt nước mắt, Uyên Trúc lao nhanh ra cổng. Cô hận Khải Nguyên. Anh là quỷ sứ. Tại sao cô lại dành nhiều cảm tình cho anh. Cô là một con ngốc. Khải Nguyên là con người có trái tim bằng đá. Đáng ghét.
Cô gặp bác Lân ngay đầu ngõ. Nhìn thấy cô, bác Lân mừng rỡ:
-Cháu đến lâu chưa? Sao không vào nhà bác?
Uyên Trúc cố nói thật tự nhiên:
Đạ, cháu ghé đến cho biết nhà, hôm nào rảnh cháu sẽ vào chơi.
Bác Lân cười phúc hậu:
-Con nhỏ này thiệt. Bác không để cháu về đâu. Bác định đãi cháu và cậu Nguyên món bánh pía đặc sản vùng quê Sóc Trăng của bác.
Uyên Trúc giọng yếu xìu:
-Cháu không được khoẻ. Cháu muốn về nhà để nằm nghỉ một lát mà.
Bác Lân chăm chú nhìn cô, chợt thấy Uyên Trúc không được vui, bác thắc thỏm:
-Hay là bác để cháu đợi hơi lâu nên cháu giận?
Uyên Trúc gượng cười:
Đạ, không phải đâu.
Bác Lân đột nhiên buồn xo:
-Có phải cháu chê nhà bác nghèo nên không muốn vào, đúng như vậy không?
Hoảng hồn, Uyên Trúc kêu lên:
-Bác đừng nghĩ như vậy, tội nghiệp cháu.
Bác Lân vẫn băn khoăn:
-Vậy thì vào ăn với bác vài cái bánh, đâu có ai ăn thịt ăn cá cháu mà cháu một hai đòi về như vậy. Nếu cháu về, từ nay đừng nhìn mặt bác nữa.
Bất đắc dĩ phải theo bác Lân phải vào nhà, Uyên Trúc tím gan tím ruột khi nhìn thấy Khải Nguyên đang ngủ. Thật đúng là đồ vô lương tâm. Trong lúc cô nước mắt ngắn, nước mắt dài thì hắn lại vô tư đánh một giấc.
Đập nhẹ lên vai của Khải Nguyên, bác Lân gọi khẽ:
-CẬu Nguyên.
Mở choàng mắt ra, Khải Nguyên uể oải ngồi dậy. Nhìn thấy Uyên Trúc, mắt anh trố lên như cô là người của Sao Hỏa vừa đáp xuống. Bác Lân chợt nhìn thấy những mảnh vỡ của lọ hoa. Bác nói thật vô tình.
-Rồi. Con mèo lại nhảy lên bàn đánh đổ lọ hoa nữa rồi.
Khải Nguyên liếc Uyên Trúc để đo lường phản ứng của cộ Giọng anh tỉnh bơ:
-Ở một mình bày đặt hoa cỏ chi vậy bác.
BÁc Lân chỉ ghế mời Uyên Trúc ngồi và lui cui dọn mảnh dỡ nhưng cô đã giành với bác:
- Để cháu làm cho.
BÁc Lân thao thao bất tuyệt:
-Cô độc như bác thì lại càng phải chơi hoa. Chăm sóc vườn hoa và dọn dẹp trong nhà cũng là thú vui của người già. Ngoài thời gian làm việc cho bà chủ, bác dành toàn bộ thời gian cho mảnh vườn bé tí của mình.
Uyên Trúc rủa thầm. Đáng ra Khải Nguyên phải dọn dẹp các mảnh vỡ chứ không phải cộ Đáng ghét. Mà sao Khải Nguyên lại ngủ nhanh như vậy. Cô không tin là hắn nằm ngủ. Người đâu vô tâm cũng vừa thôi.
Mải ghét Khải Nguyên, Uyên Trúc vô ý để một mảnh chai cứa đứt vào taỵ Cô nắm chặt bàn tay lại và cố ý giấu bác Lân và Khải Nguyên. Đang nói chuyện với bác Lân nhưng ánh mắt của Khải Nguyên không rời khỏi Uyên Trúc. Anh thấy cô nắm chặt tay và chỉ quét dọn bằng một tay còn lại.
Khải Nguyên nhíu mày, anh bước đến trước mặt Uyên Trúc, giọng nghiêm khắc:
-Xoè tay ra.
Uyên Trúc nguẩy mặt và xoay lưng lại. Chưa kịp bước đi, một vai của cô đã bị Khải Nguyên giữ lại, anh trầm giọng:
-Uyên Trúc, xoè tay ra!
Uyên Trúc bướng bỉnh lắc đầu, bàn tay vẫn nắm chặt.
Chợt bác Lân la lên:
-Ý trời, máu. Sao vậy Uyên Trúc?
Khải Nguyên chụp lấy bàn tay đau của cộ Anh cảm thấy nhói tim khi máu rỉ ra từ những kẻ ngón tay của cộ Anh dỗ dành:
-Uyên Trúc. Mở tay ra đi!
Bác Lân đã kịp mang bông băng lại, bác kêu trời luôn miệng và không hiểu tại sao con nhỏ mà bác rất mực thương yêu lại bỗng dưng bướng bỉnh như vậy, cương quyết không mở tay ra.
Khải Nguyên nhìn vào đôi mắt uất hận của Uyên Trúc, anh dịu dàng nói với cô:
-Uyên Trúc thả tay ra đi, có giận tôi cô cũng đừng làm như vậy.
Uyên Trúc bặm môi lại để khỏi khóc. Cô từ từ thả những ngón tay ra. Bác Lân lại kêu trời vì máu chảy ra khá nhiều. Bác lăng xăng cầm bông gòn và cồn lên lại đặt xuống, không biết phải làm như thế nào.
Khải Nguyên dìu Uyên Trúc đến ghế, ấn cô ngồi xuống và tiếp tục dỗ dành:
-Uyên Trúc rang chịu đau một chút thôi. Tôi sẽ sát trùng vết thương và băng lại để cầm máu. Chịu khó một chút nghe!
Uyên Trúc cảm thấy tủi thân khi Khải Nguyên thổi nhè nhẹ vào ngón tay đau của cộ Anh ngồi xổm trước mặt cô, đặt bàn tay đau của cô lên đầu gối của mình và cố gắng làm tất cả mọi việc thật gượng nhẹ. Đôi mày rậm của anh hơi nhíu lại.
Từ trên nhìn xuống, Uyên Trúc chợt khám phá Khải Nguyên còn quyến rũ hơn cô tưởng rất nhiều. Vẻ bụi bặm của anh không hiểu sao đã từng chinh phục trái tim cộ Cô là con ngốc khi mềm tim với…..sư tử.
Khải Nguyên quay sang nói với bác Lân:
-Vết thương nhỏ nhưng khá sâu nên máu chảy nhiều như vậy.
Bác Lân mắng yêu Uyên Trúc:
-Sao cháu gan quá vậy, làm bác muốn đứng tim.
Uyên Trúc cười buồn. Cô tránh ánh mắt của Khải Nguyên. Bác Lân đứng dậy, giọng sốt sắng:
-Cậu Nguyên và Uyên Trúc ngồi đó chơi. Bác xuống bếp để làm cho xong món bánh pía Sóc Trăng của bác chứ.
Uyên Trúc định đứng dậy nhưng Khải Nguyên đã giữ cô lại, anh nhẹ nhàng trách:
-Tay của Uyên Trúc vẫn còn đau, Uyên Trúc cứ ngồi đó đừng đi đâu cả.
BÁc Lân vội vàng hưởng ứng:
-Cậu Nguyên nói phải. Món bánh pía này bác đã làm xong phần bột bọc ngoài, chỉ còn một chút nữa là xong phần nhân. Hai cháu đợi một lát sẽ có bánh ăn.
Chỉ còn lại hai người với nhau, Uyên Trúc im lặng ngó lơ ra vườn. Cô vẫn còn giận và thù Nguyên ghê gớm, không bao giờ cô tha thứ cho anh những nụ hôn anh đã cưỡng bức cô.
Khải Nguyên đứng dậy lục lọi tìm trong tủ thuốc gia đình, anh quay lại với hai viên ampi xanh đỏ trong tay.
Rót nước cho cô, giọng anh thật ấm:
-Uyên Trúc uống đi,không thôi vết thương lại bị nhiễm trùng đó.
Uyên Trúc trào nước mắt. Cô ngây người nhìn sững lũ chime chích loạn xạ đáp trước thềm, đầu óc trống rỗng. Khải Nguyên dung ngón tay để lau những giọt nước mắt cho cô nhưng cô đã hất mạnh tay anh.
Giọng anh buồn buồn:
-Uyên Trúc giận tôi lắm phải không?
Uyên Trúc thẩn thờ uống từng viên thuốc. Cô chợt cảm thấy mình như bị ai xô xuống tận đáy vực khi Khải Nguyên đột nhien lãnh đạm bước đến đi-văng lượm tờ báo, anh ngồi xuống ghế và đọc.
Cứ như thể là anh không hề buông ra một câu nói đã bất ngờ làm rụng tim cô như vậy.
Đang ngồi bó gối trên giường vẩn vơ suy nghĩ, Uyên Trúc giật mình khi nghe dì Năm réo gọi ngoài cửa:
-Uyên Trúc, pha cà phê rồi mang lên phòng cho cậu Quang.
Uyên Trúc lười biếng:
Đì pha dùm cháu đi.
Thò đầu vào trong phòng, nhìn thấy Uyên Trúc vừa trườn người nằm dài xuống giường, dì Năm chép miệng than thở:
-Café thì dì chịu, bảo nấu ăn món Tây món Tàu gì thì dì không ngán. Với lại, cậu Quang chỉ thích café do cháu pha thôi.
Uyên Trúc xụ mặt ngồi lại, cô lằm bằm:
-Ai pha mà chẳng được.
Kéo ghế ngồi cạnh Uyên Trúc, dì Năm kể lể:
-Hôm trước, con Tâm pha café sao đó, cậu Quang la quá chừng. Hình như khẩu vị café của cậu hơi khác người, loại café nào mua về cậu cũng chê.
Uyên Trúc chớp mắt:
-Người ta quen sống ở nước ngoài nên vậy đó thôi.
Hưởng ứng với câu nói của cô, dì Năm gục gặc đầu:
-Có lẽ cháu nói đúng đó.
Uyên Trúc cắc cớ hỏi:
-Giữa anh Nguyên và anh Quang, dì cảm tình với ai nhiều hơn?
Dì Năm trả lời không một chút đắn đo:
Đù cậu Quang lịch sự, khôn ngoan nhưng dì vẫn thương cậu Nguyên nhiều hơn.
Uyên Trúc mở to mắt ngạc nhiên:
-Sao kỳ vậy dì?
Đì chăm sóc cậu Nguyên từ hồi cậu còn ẳm ngửa trên tay mà. Với mọi người cậu Nguyên làm trời làm đất vậy nhưng với dì và bác Lân thì không. Cậu Nguyên cũng dành cho dì nhiều tình cảm không kém gì bác Lân. Có điều đàn ông dễ gần nhau hơn, vì thế cậu Nguyên thường hay tâm sự với ông già Lân hơn là nói chuyện với dì.
Uyên Trúc giọng ấm ức:
-Nhưng mà anh Nguyên rất dễ ghét. Bộ dì không thấy bà chủ khổ sở, thất vọng vì ảnh sao?
Dì Năm thở dài:
-Chỉ mới gần hai năm nay thôi, trước đây thì không vậy. Nhiều lúc dì và bác Lân cũng buồn, có muốn khuyên răn thì cũng nói xa xa gần gần vì dù sao mình cũng là phận người ăn kẻ ở.
Sực nhớ ra nãy giờ Uyên Trúc chưa đem café cho Đức Quang, dì Năm vội vàng đứng dậy giục:
-Cậu Quang chờ lâu rồi, nhanh lên cháu….
Uyên Trúc gõ nhẹ cửa phòng Đức Quang, cô gọi khẽ:
-Anh Quang à….
Đang nằm dài trên giường nghe nhạc, Đức Quang nhổm người ngồi dậy. Xỏ dép vào, anh ra mở cửa giọng ngọt ngào:
-Uyên Trúc vào đi.
Uyên Trúc đặt nhanh ly café xuống bàn, cô vội vàng quay trở ra.
Nắm lấy khuỷu tay của cô, Đức Quang trách móc:
-Kìa Uyên Trúc. Sao vội vậy. Trúc ngồi xuống đây nói chuyện với anh đi.
Uyên Trúc bối rối từ chối:
Đạ không được. Tôi bận rất nhiều việc, không thể ngồi đây được.
Chẳng lẽ mình yêu Uyên Trúc thật tình?
Nhiều lúc Đức Quang phải băn khoăn tự hỏi lòng. Anh không biết phải lý giải như thế nào. Ban đầu, anh choáng ngợp trước vẻ đẹp của Uyên Trúc, cô chỉ là mục đích sưu tập của anh trên con đường chinh phục cái đẹp.
VẬy mà cô chưa bị đốn ngã nhưng chính anh lại bị ngã gục thật bất ngờ vì sự quyến rũ hồn nhiên của cộ Trong những lần nói chuyện, Uyên Trúc thích làm khổ trái tim phong sương của anh bằng những câu nói ngang hơn cua bò. Hình như đó cũng chính là một trong những ưu thế để cô có thể luôn ở thế thượng phong.
Đức Quang tỉ tê nói với cô:
-Buổi trưa yên tĩnh như thế này, ngồi nghe nhạc rất thú. Uyên Trúc có thích thể loại nhạc nhẹ không?
Uyên Trúc dẩu môi:
-Không. Anh có băng nhạc….cải lương không?
Đức Quang cảm thấy đắng họng. Giọng anh đầy kiên nhẫn:
-Anh không có.
-Tiếc thật.
-Nếu Uyên Trúc thích, ngày mai anh sẽ mua cho Uyên Trúc khoảng chục cuốn băng cải lương.
-Phiền anh quá. Tôi chưa nhận quà tặng của ai bao giờ.
-Có gì đâu. Chuyện nhỏ mà.
Uyên Trúc trợn mắt ngó lên trần. Cô đang tức cười. Với kiểu này coi bộ ngày mai cô nhận được một đống băng cải lương quá. Cô bặm môi lại và đột ngột nói giọng cương quyết:
-tôi không muốn nghe cải lương nữa.
Đức Quang nhìn vào đôi mắt lém lỉnh của cô và chợt hiểu. Cô đang đùa với anh. Anh cười xoả. Không thể giận cô được.
Chống tay lên cằm, Uyên Trúc cảm thấy thú vị khi nghe bản “Over and over”.
Đức Quang ngắm nhìn cộ Anh thích vẻ hồn nhiên trong trẻo của Uyên Trúc.
Giọng anh vui vui:
-Anh chỉ thích nhạc ngoại. Giọng hát của ca sĩ và dàn âm thanh chuẩn đến mức không thể nào chê được.
Uyên Trúc chúm chím cười:
-Thế nhưng tôi lại thích nhạc dân tộc hơn.
Đức Quang không tán thành nhưng cũng không phủ nhận lời nhận xét của cộ Anh nhịp chân và khẽ hát theo bản “Over and over” bằng lời việt.
Uyên Trúc bâng khuâng nhìn sóng mũi cao và thẳng của Đức Quang. Hình như khi anh hát đệm lời Việt cho bài hát, anh có vẻ là Đức Quang của lần gặp gỡ đầu tiên hơn. Cô vẫn còn nhớ lúc anh vừa bước xuống xe, cô đã không được tự chủ khi bắt gặp đôi mắt quyến rũ của anh. Chỉ tiếc là tình cảm ban đầu không còn nguyên vẹn.
Khe khẽ thở dài, Uyên Trúc không hiểu được lòng mình nữa. Tại sao cô lại dửng dưng với tình cảm của Đức Quang dành cho cô và cố đuổi theo một chiếc bóng vô định. Cô đang tự làm khổ trái tim yếu đuối của mình?
Đức Quang nhìn cô không chớp mắt khiến Uyên Trúc phải buột miệng kêu lên:
-Mặt tôi không dính lọ đấy chứ?
Đức Quang cười nhẹ. Anh nghiêng đâu khẽ hỏi cô:
-Uyên Trúc có thích ngồi nói chuyện với anh không?
Uyên Trúc bĩu nhẹ môi:
-Không. Anh nên nhớ là lúc nãy tôi định chuồn êm đấy chứ.
Đức Quang trầm giọng:
-Uyên Trúc nói dối.
Cười khúc khích. Uyên Trúc nhướng mày:
-Tùy. Tôi nói thật mà anh không chịu tin thì thôi.
Khoanh hai tay trước ngực, Uyên Trúc nhìn Đức Quang thật thẳng thắn. Cô đang nghĩ về một người không có mặt ở đây, nhưng lại luôn hiện diện trong tâm trí của cô.
Đốt cho mình điếu thuốc, Đức Quang khàn giọng:
-Anh rất thích bài thơ nói dối, một bài thơ nước ngoài nhưng chắc có lẽ phù hợp với tâm trạng của anh và của em.
Uyên Trúc im lặng. Cô nghe Đức Quang đọc bằng giọng trầm trầm:
“Cả trong những lần nói dối
Sự thật đôi khi vẫn có ít nhiều.
Quả tình em nói không yêu
Nhưng anh tin
Có thể em vẫn yêu một tí.”
Uyên Trúc trốn ánh mắt yêu thương của Đức Quang. Anh nghiêng đầu soi vào đôi mắt bối rối của cô, giọng tỉ tê:
-Anh quyết định sẽ rời bỏ đất Pháp. Quen với rất nhiều cô gái nhưng chẳng hiểu sao, chỉ với Uyên Trúc anh mới yêu tha thiết đến như vậy. Uyên Trúc có hiểu được tình cảm của anh không?
Dù biết Đức Quang dành nhiều thiện cảm cho mình nhưng Uyên Trúc không thể ngờ anh lại đột ngột tỏ tình như vậy. Cô ấp úng:
-Tôi chỉ xem anh như một người anh mà thôi.
Đức Quang đưa tay để nắm lấy bàn tay cô đang đặt hờ hững trên bàn nhưng Uyên Trúc đã rụt lại, đôi mắt của cô nghiêm trang nhìn trả lại anh.
Nhếch môi. Đức Quang thầm rủa Khải Nguyên. Là một kẻ lão luyện trong tình trường, Đức Quang thừa hiểu được Uyên Trúc đang dành toan bộ tình cảm cho Khải Nguyên.
Còn Khải Nguyên, quả là một tên ngốc khi mang mãi trong mình một vết thương lòng để thù hận đàn bà.
Giọng Đức Quang cay độc:
-Khải Nguyên là một người thiếu tự trọng, thấy Uyên Trúc phải ra vào dọn phòng cho hắn, thật sự trong lòng anh không yên tâm.
Uyên Trúc khẽ lắc đầu khi nghe Đức Quang hỏi:
-Qúa khứ của Khải Nguyên, Uyên Trúc đã biêt gì chưa?
Cười nửa miệng, Đức Quang nhứơng mắt:
-Khải Nguyên sa vào rượu chè, thụt két của công ty ăn chơi xả láng.
Uyên Trúc nhỏ nhẹ:
-Tưởng chuyện gì, chuyện ấy tôi đã biết từ lâu.
-Cả Khải Nguyên say rượu, tham gia đua xe tông vào người đi đường khiến họ suýt chết, Uyên Trúc cũng biêt à?
Uyên Trúc trả lời thành thật:
-Tôi chưa biêt về chuyện này. Nhưng đã lâu rồi có thấy anh Nguyên tham gia vào các băng nhóm đua xe nữa đâu.
Đức Quang cười gằn:
-Chẳng lẽ nó có nhiệm vụ báo cáo với Uyên Trúc những chuyện xấu xa của nó. Với một con người thiếu tự trọng như Khải Nguyên thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khuôn mặt Uyên Trúc buồn xọ Cô không muốn nghe Đức Quang lên án Khải Nguyên. Mà tại sao đột nhiên anh lại đề cập đến Khải Nguyên trong lúc này chứ. Với một kiểu hằn học khó chấp nhận. Thở dài, Uyên Trúc đứng dậy. Cô nói giọng nhạt nhẽo:
-Quên mất, tôi phải phụ với dì Năm chuẩn bị cơm chiều.
Đức Quang thắc thỏm:
-Uyên Trúc giận anh à?
-Không. Tôi không có quyền giận ai.
Trả lời Đức Quang với vẻ mặt lãnh đạm, Uyên Trúc bước ra ngoài.
Ngang qua phòng của Khải Nguyên, không kìm được sự thôi thúc từ con tim, Uyên Trúc liếc vào phòng. Cửa khép hờ, Khải Nguyên đang gãy đàn guitar. Anh ngẩng đầu nhìn lên và thấy cộ Khuôn mặt tỉnh bơ như không.
Uyên Trúc bặm môi lại.
Chợt cô thèm được khóc. Giá như khóc được, lòng cô sẽ nguôi ngoai hơn nhiều. Cô đi như chạy xuống các bậc thang, đợi chờ một tiếng gọi từ sau lưng nhưng chợt nhận ra rằng mình đang kiếm tìm sự vô vọng…..
Vừa đi chậm rãi bên cạnh Uyên Trúc trên lối đi rãi đầy sỏi, vừa ngắm hoa, bà Hằng nhẹ nhàng hỏi cô:
-Con thích loài hoa gì? Hồng nhung, lys, hay là cúc Nhật?
Uyên Trúc trả lời không một chút ngần ngừ:
Đạ, con yêu nhất hoa mười giờ. Yêu cả hoa màu trắng lẫn hoa tím.
Ngạc nhiên nhìn cô, bà Hằng nhíu mày:
-Trong vườn hoa có gần năm chục chủng loại khác nhau, nhiều loài hoa quý và hiếm như bách hợp, hồng, hàm tiếu, cúc Nhật, hồng tỷ muội….tại sao con lại thích hoa mười giờ, một loài hoa tầm thường rẻ tiên và không hương sắc?
Dí những ngón chân trần xuống thảm sỏi, giọng Uyên Trúc buồn buồn:
- Điều mà con sợ nhất trong cuộc đời là sự thay đổi. Có lẽ vì vậy mà con yêu hoa mười giờ chăng. Ở hoa mười giờ, sự nở hoa luôn tuân theo một chu kỳ sinh học nhất định. Cứ đúng giờ, hoa lại mở cánh một cách thầm lặng. Đó chính là một sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Bà Hằng bứt một lá sâu vừa nhìn thấy và vò nhẹ trong bàn tay, bà trìu mến hỏi Uyên Trúc:
-Con sợ sự đổi thay à?
Uyên Trúc nói với vẻ mặt cay đắng:
-Sự thay đổi có thể đổi thay số phận một con người.
Bà Hằng lặng lẽ suy nghĩ.
Rất ít khi Uyên Trúc có giọng nói chua chát như thế này. Ở cô, chỉ thường nghe thấy những tiếng cười trong trẻo hồn nhiên và những lời đùa nghịch vô tự Có lẽ cô có tâm sự riêng.
Vuốt tóc Uyên Trúc, bà Hằng bỗng dâng lên một thứ tình cảm thật kỳ lạ. Bà chợt muốn có một đứa con gái như Uyên Trúc. Rồi một ý nghĩ lạ lùng lại đến với bà, bà băn khoăn tự hỏi tại sao Khải Nguyên có thể dửng dưng trước vẻ đẹp hồn nhiên tươi trẻ của cô.
Nếu Khải Nguyên và Uyên Trúc yêu nhau thì hay biết mấy.
Nụ cười bí ẩn trên môi bà làm Uyên Trúc băn khoăn, cô ửng hồng mặt khi nghe bà Hằng hỏi khẻ:
-Khải Nguyên có thường cải cọ với con nữa không?
Cô nói lí nhí:
Đạ, thỉnh thoảng.
Bà Hằng giọng nửa giận nửa thương trong lòng, bà vỗ vai Uyên Trúc thật thân ái và vội vàng đi vào nhà.
Uyên Trúc đưa tay bứt một lá tường vi đưa lên môi. Ngồi xuống thảm cỏ xanh, cô ngửa mặt lên bầu trời. Những cụm mây trắng nhẹ xốp như bông gòn di chuyển chầm chậm.
Rồi cô ngã lưng xuống cỏ, nghe chung quanh thơm ngát mùi đất. mây trắng vẫn bay, lãng đãng trôi.
Cô tự phát hoa. những hình thù tưởng tượng. Một con gấu trắng. Một cánh hải âu trăng. Một cây thông phủ tuyết trắng….rồi cô ngủ thiếp đi trong giấc mơ bồng bềnh.
Khải Nguyên suýt vấp phải cô khi đi vào vườn hoa. Tiếng huýt sáo của anh im bặt. Anh ngồi xổm trên cỏ và ngắm nhìn cộ Cô tựa như con búp bê hôm nào vắt vẻo trên lan can. Chỉ khác là bây giờ rèm mi dài cong cong không nhấp nháy, mà lại im lìm điểm tô khuôn mặt khả ái của cô.
Mỉm cười, anh ngắt vội những cánh hồng và đặt bên cạnh cộ Nghiêng đầu, anh nhìn vào ngón tay bị mảnh chai cứa đứt hôm nọ, một vết sẹo mờ mờ như sợi chỉ, một kỷ niệm anh không rõ là buồn hay vui.
Muốn cúi xuống đặt một nụ hôn trên vầng trán ngây thơ của cô nhưng Khải Nguyên kìm lại, anh không muốn lặp lại sự sai lầm thêm một lần thứ hai.
Quỷ con. Khải Nguyên bật cười khi vừa nghĩ ra một cái tên để gọi cô, một cô gái thích lách chách cãi cọ với anh.
Quỷ con trở mình và nhấp nháy mắt. Khải Nguyên định co giò phóng nhanh nhưng không kịp. Uyên Trúc vùng ngồi dậy. Có lẽ tiếng cười khẽ khi nãy của anh đả đánh thức cô.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhìn những cánh hồng rực rỡ trên thảm cỏ với đôi mắt ngơ ngác. Khải Nguyên làm mặt lạnh, anh hất hàm hỏi cô:
-Bộ….hết chỗ để ngủ hay sao mà cô lại nằm giữa vườn, suýt nữa thì tôi đã đạp nhằm cô.
Uyên Trúc cầm mấy nhánh hồng lên, cô nhẹ nhàng hỏi:
-Của ai?
Khải Nguyên cười khinh mạn:
Đứt khoát không phải là của tôi.
Giọng Uyên Trúc buồn xo:
-Chỉ có những người không yêu hoa mới như vậy.
Cô đứng dậy, phủi những bông cỏ gấu bám trên áo mình và nhìn Khải Nguyên bằng đôi mắt lãnh đạm, dửng dưng.
Chậm rải đi về cuối khu vườn. Uyên Trúc ngồi lên xích đu, đong đưa nhè nhẹ.
Cô không buồn chú ý đến Khải Nguyên đang đứng ngẩn ngợ Anh sững người nhìn cộ Chỉ đúng một giây khẽ nhún vai và huýt sáo một điệu nhạc vui vẻ, anh quay lưng lại với cô và bước ra khỏi khu vườn.