Số lần đọc/download: 8637 / 24
Cập nhật: 2021-08-28 15:42:56 +0700
Chương 7 -
T
ùng Chi ríu cả chân. Anh ngồi đó, cách cô có vài ba bước, nhưng Chi cảm giác anh xa lắm. Cô thấy bước chân mình bềnh bồng, bềnh bồng và rơi thỏm vào vòng tay Hòa lúc nào không haỵ Bỗng dưng Chi òa khóc.
Hòa dỗ dành:
- Anh xin em đừng khóc.
Tùng Chi đẩy anh ra. Hòa nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh tỏa hơi nóng như lửa. Bao nhiêu lời Chi muốn nói bay đi đâu hết.
Hòa đưa ngón tay trỏ lên môi Chi:
- Em cắn đi! Cắn một cái cho đau cho hả giận, cho đáng tội anh.
Tùng Chi sụt sùi lắc đầu. Hòa nâng mặt cô lên:
- Nửa tháng qua với anh quả là cơn ác mộng. Vì tự ái anh đã quay mặt mỗi khi gặp em để rồi đối diện với nỗi cô đơn rợn người.
Chi sướt mướt:
- Em đã lỡ lời, nhưng em không bình thản được trước nhừng gì nghe nói về anh.
Hòa lau nước mắt cho cô:
- Là Trung phải không? Anh không trách nó vì Trung chưa bao giờ chịu hiểu anh. Nó luôn quan trọng hóa những mối quan hệ với phái nữ của anh.
Tùng Chi thắc thỏm:
- Nghĩa là anh từng quen nhiều người?
Hòa gật đầu:
- Đúng vậy! Vì giao tiếp, vì công việc. Anh không quen biết, thậm chí thân thiết với nhiều người mới đáng ngạc nhiên. Nhưng tất cả là quá khứ. Một quá khứ đang chờ chấm hết.
Chi kêu lên:
- Rồi mai mốt em cũng sẽ là quá khứ à?
Hòa làm thinh. Vài giây sau, anh nói:
- Anh không nói chuyện tương lai, anh chỉ biết bây giờ chúng ta đang là bên nhau.
Dứt lời, Hòa nhẹ nhàng ôm Tùng Chi trong taỵ Chi giấu mặt vào vai anh chấp nhận. Cô chấp nhận yêu một người như thế. Cô tin Hòa. Cuộc đời như dòng sông, ai biết nó sẽ qua những ghềng thác nào trước khi xuôi về biển. Nhưng lẽ nào Chi sợ nhừng ghềnh thác ấy khi dòng sông đời cô đang trôi qua những bờ cỏ mịn màng đang in bóng những nụ hoa dại ven bờ cùng trời xanh mây trắng?
Cô sẽ yêu, sẽ chảy đi như dòng sông kia, dầu biết muốn về tới biển sông sẽ phải qua bao nhiêu là ghềnh thác.
Hòa cười thật quyến rũ khi thấy Hoàng Lan đẩy cửa kính bước vào. Quán cà phê buổi chiều vẫn còn vắng khách. Hòa đứng lên kéo ghế cho Lan. Cô gái mỉm cười tự mản khi được đối xử theo kiểu.. Tây.
Hòa trách cứ:
- Sao bắt anh chờ lâu thế?
Hoàng Lan chới đôi mi dài:
- Phải tập xong em mới được về. Khiếp! Mỏi rời rã cả 10 ngón tay.
- Để anh xoa cho.
Vừa nói Hòa vừa nắm bàn tay mềm trắng suông dài của Lan. Anh ân cần nhẹ bóp từng ngón với tất cả dịu dàng khiến cô hết sức cảm động.
Hạ thấp giọng, Hoàng Lan thầm thì:
- Em yêu anh.
Hòa đặt môi mình lên tay Lan:
- Ừ, chúng ta yêu nhau.
Hoàng Lan phụng phịu:
- Bao lâu rồi anh nhớ không?
Hòa nhần ngừ:
- Ba năm.
Hoàng Lan nhấn mạnh:
- Ba năm, hai tháng, 8 ngày.
Hòa buột miệng:
- Em nhớ còn hơn máy tính. Hay thật.
Lan nói:
- Chả phải anh bảo "Yêu em ngay cái nhìn đầu tiên sao?". Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào sinh nhật của em. Bởi vậy với em không có gì khó nhớ hết.
Hòa nồng nàn:
- Cám ơn sinh nhật. Nhờ đó, anh mới có được em.
Hoàng Lan chúm chím. Cô không giấu vào đâu hạnh phúc đang ngập tràn. Bên Hòa, cô luôn được nghe những lời ướp mật, một thứ mật khiến người ta saỵ Nhưng hôm nay dường như trông Hòa lạ lạ. Lan có cảm giác hồn vía anh đang lang thang đâu đây chớ không ở hết bên cô như trước đây.
Hoàng Lan nhỏ nhẹ:
- Có chuyện gì à?
Hòa bẹo má cô:
- Chuyện gì là chuyện gì?
Lan cong môi:
- Không biết nên em mới hỏi anh. Nhưng em chắc anh đang gặp chuyện gì đó.
Hòa đợi người phục vụ đi xong mới nói:
- Mẹ anh vừa chọc giận dì Giang đến mức phải nhập viện vì lên cơn tim.
Hoàng Lan nhíu mày:
- Hồi nào? Sao không cho em biết để em vào thăm dì ấy.
- Cách đây một tuần. Bữa nay dì Giang đỡ rồi nhưng vẫn còn rất giận mẹ anh.
Thở dài, Hòa nói tiếp:
- Anh thật kho chịu khi là người ở giữa, không bênh mẹ thì bất hiếu, nhưng bênh mẹ anh không làm được.
Lan tò mò:
- Nhưng tại sao mẹ và dì Giang lại xung đột?
Hòa trầm giọng:
- Mẹ đòi rút vốn ra khỏi công ty của gia đình. Điều này khiến công ty sẽ thiếu vốn trầm trọng và dẫn đến phá sản như chơi.
Hoàng Lan ngạc nhiên:
- Tại sao bác lại có ý định đó?
Hòa chép miệng:
- Mẹ anh muốn làm ăn riêng. Dì Giang rất bất bình, thế là hai bên lời qua tiếng lại và dì ấy ngất đi vì giận mẹ.
Hoàng Lan tò mò:
- Thời gian qua, ai chăm sóc dì Giang?
- Con bé Nạ Nó chạy ra chạy vào bệnh viện như cái đèn cù.
- Bác gái bỏ mặc dì Giang à?
Hòa nói:
- Mẹ có vào viện nhưng anh và Trung đâu dám để hai người gặp nhau. Trung về phe mẹ, nó toàn trách ba, dì Giang và anh.
- Trách là trách thế nào?
Hòa ngập ngừng:
- Trung bảo mọi người xử ép khi cứ giữ vốn của mẹ lâu nay không chịu trả lại bà.
Hoàng Lan im lặng. Cô nhớ tới hai người đàn bà của gia đình anh. Bà Khánh Hà mẹ anh là một người đầy cá tính, dù không được tiếp xúc nhiều với bà, song Lan vẫn dễ dàng cảm nhận sự phóng túng, nghệ sĩ trong tâm hồn bà. Cô cảm thông nhiều hơn phê phán bà Hà, có lẽ vì cô cũng là một nghệ sĩ hay nói khác đi cô là người hoạt động nghệ thuật.
Hoàng Lan đang học những năm cuối ở Nhạc viện. Cô sẽ là một nghệ sĩ dương cầm. Hoàng Lan không tài năng nổi tiếng để làm nên tên tuổi trong giới âm nhạc, tương lai cô sẽ là một giáo viên dạy dương cầm và cô bằng lòng với công việc nhàn hạ, thanh cao lẫn khuôn mẫu đó.
Giọng Hòa lại vang lên:
- Anh nghĩ khác Trung. Nếu trả vốn lại cho mẹ, bà sẽ làm tiêu tan hế. Đã vậy, công ty nhà anh cũng điêu đứng. Bởi vậy, dù có hơi ép, anh cũng không thể chiều theo ý bà. Chính vì chuyện này, anh luôn sống với tâm trạng khó chịu, không thoải mái.
Hoàng Lan thắc mắc:
- Nếu giữ vốn lại, bác Hà không phản ứng gì sao?
Hòa tự tin:
- Mẹ có thể nhờ pháp luật giải quyết, nhưng anh tin chắc bà không làm thế vì danh dự.
Hoàng Lan buộc miệng:
- Như vậy khác nào chiếm dụng vốn?
Hòa sa sầm mặt:
- Em đã quá lời rồi.
Hoàng Lan gượng ngạo:
- Xin lỗi. Có lẽ em không hiểu vấn đề này, nên nói không dúng ý anh.
Hòa phất tay:
- Tốt hơn hết, chúng ta chuyển đề tài. Anh muốn biết chừng nào em công diễn mà dạo này tập dợt trối chết vậy?
Hoàng Lan nhíu mày, cô hơi khó chịu vì cách nói, thái độ của Hòa nhưng vẫn trả lời:
- Dạ cuối tháng. Tới lúc đó em sẽ gởi vé mời anh.
- Nhớ gởi sớm để anh còn sắp xếp thời gian.
- Vâng.
Cả hai bỗng rơi vào im lặng. Hoàng Lan xoay cái ly thủy tinh trong taỵ Hòa lặng lẽ đốt thuốc. Lan nhận ra càng lúc cô và anh càng có khoảng cách. Cô yêu nhưng không hiểu thấu đáo con người anh như đã tưởng, hay là cô đang dần dà khám phá anh nên nhận ra hai người yêu nhau nhưng không nhìn chung một hướng?
Hoàng Lan không biết nữa. Cô linh cảm một điều, con đường tình cô đang đi không phẳng lặng chút nào và hạnh phúc cô đang có rất phù du dễ vỡ.
Lan nhíu mày khi thấy Hòa nhìn đồng hồ:
- Anh không rảnh hả?
Hòa trợn mắt:
- Với em anh lúc nào cũng rảnh, nhưng công việc không cho phép. Lúc nãy anh đã đợi em cả nửa tiếng, giờ anh phải về công ty.
Hoàng Lan nhếch môi:
- Càng ngày con người càng khô khan, nghèo nàn hơn trong tình yêu chỉ vì công việc.
Hòa nói:
- Nghệ sĩ như em còn cay đắng như thế, huống hồ những người tất bật như anh.
Hoàng Lan nói:
- Em vẫn không biết chỗ ở mới của anh.
Hòa nhăn nhó:
- Ối dào! Bề bộn lắm. Anh không thích chút nào làm sao đưa em tới được.
- Nhưng em thích trông thấy anh lượm thượm, vô trật tự một chút.
Hòa có vẻ ngạc nhiên:
- Để làm gì?
Hoàng Lan tủm tỉm:
- Không biết, nhưng em thích thế.
Hòa nhún vai:
- Em buồn cười thật. Tiếc là anh không có thói quen xấu đó để đáp ứng đúng sở thích bốc đồng của em.
Hơi nghiêng người về phía Lan, Hòa nói:
- Chúng ta về thôi.
- Nhớ điện thoại cho em đấy. Dạo này điện thoại anh cũng lười, em gọi lại thì không gặp.
- Anh sẽ cố nếu rảnh.
Vừa nói anh vừa hôn phớt lên má Hoàng Lan. Ngay lúc đó. Hòa cảm giác có người nhìn mình. Xoay ra cửa, Hòa thấy Tùng Chi, cô vừa bước vào với một người bạn và đang đứng như trời trồng. Mặc cho cô bạn ngơ ngác.
Hòa khựng lại, sững sờ một tích tắc thôi, anh nhanh chóng bình tỉnh như không, khiến Tùng Chi đang chới với vì bất ngờ lại thấy mình có lỗi khi đã xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.
Cô đã bắt Oanh Nhi và lũ bạn tìm cho ra quán cà phê Đồng Vọng trong thành phố có ức tỉ quán cà phê này và cô đã tìm ra nó để bây giờ Tùng Chi chợt hiểu thế nào vỡ tan hụt hẵng khi đất dưới chân cô sụp lỡ và xung quanh nhập nhòe vì sự thật quá tàn nhẫn.
Tùng Chi bấu lấy Oanh Nhị Con bé vốn nhạy cảm, nên hiểu ngay vấn đề.
Con bé rít lên bên tai Chi:
- Thằng đểu! Để tao dạy nó một bài học.
Chi lắp bắp:
- Đừng, đừng, tao van mày!
Oanh Nhi chua ngoa:
- Mắc mớ gì tao mà van với xin.
Dứt lời con nhỏ ngồi phịch xuống cái bàn trống gần đó. Như một cái máy. Tùng Chi líu ríu ngồi theo. Cô ngơ ngác nhìn đoá cúc tím lẽ loi trong bình và thấy sao tội nghiệp màu hoa buồn tê tái ấy chớ không nghĩ được gì nữa.
Oanh Nhi bực tức:
- Mày biết sẽ có ngày thế này, nên nhất định tìm cho ra quán cà phê đồng Vọng phải không? Đúng là ngốc! Tìm thấy rồi phải tỏ thái độ đi chứ. Sao cứ như chết rồi thế này?
Hòa đứng dậy với Hoàng Lan. Ngang bàn Chi ngồi, anh không giới thiệu mà ngừng lại hơi với vẻ bình thường của người quen gặp người quen.
- Chào! Tùng Chi cũng vào quán này à?
Tùng Chi không biết trả lời thế nào, cô nghe cổ khô đắng, mắt cay xè chực khóc.
Nhỏ Oanh Nhi cay cú:
- Chả lẽ quán này dành riêng cho anh? Phải vào đây để nhìn thấy con người không đơn giản chút nào chứ.
Hòa mỉm cười kể cả:
- Thì vậy! Hai em cứ tiếp tục ngồi nhìn thiên hạ nhé. Anh về trước.
Oanh nhi nghiến răng nhìn theo Hòa:
- Mày từng bảo Hòa đểu và ân hận vì lờ buột miệng ấy thật không đáng. Tao thấy con người này thật dễ sợ. Hắn còn hơn cả đểu nữa.
Tùng Chi liếm môi:
- Trong trường hợp này ai cũng ứng xử như Hòa, chứ có gì đâu mà dễ sơ.
- Thế còn mụ đi chung với hắn không nói lên điều gì sao?
- Có thể là đồng nghiệp không chừng.
Oanh Nhi kêu lên:
- Trời ơi! Hắn có gì khiến mày u mê đến thế?
Tùng Chi làm thinh. Cô biết mình không hề tin những gì mình vừa nói, nhưng cũng không đủ sức nói đúng những điều mình thấy vì như thế dầu sao Chi còn chút hy vọng vào Hòa. Thật là mâu thuẫn! Rõ ràng Tùng Chi nghi ngờ Hòa, nên cô đã tìm chi bằng được quán cà phê đồng vọng khi nghe những lờ lấp lửng của Trung. Tuy nhiên, khi tìm đúng quán, Tùng Chi vẫn tự trách sao yêu mà không tin người mình yêu. Đến khi đẩy cửa bước vào, thắc thỏm đảo mắt tìm, thấy Hòa đang âu yếm người con gái khác, Chi tưởng mình rơi xuống chín từng địa ngục thế mà cô vẫn bênh vực anh. Đúng là u mê.
Oanh Nhi nói với người phục vụ:
- Hai ly cà phê đen!
Rồi quay sang Chi, Nhi lên giọng:
- Mày cần uống cho tỉnh người để nhận định thật rõ mối tình điên rồ này, nếu với mày đó là tình yêu.
Ừ, đó phải là tình yêu chưa? Hòa đã nói yêu Chi bao giờ đâu? Những câu chuyện qua lại bằng điện thoại của hai người chỉ là những câu chuyện bâng quơ, ỡm ờ, nhớ nhớ, thương thương kiểu tán tỉnh mà mỗi lần nghe Hòa nói lên bằng giọng trầm đàn ông, Tùng Chi luôn ngất ngây hạnh phúc. Cô đã yêu bao giờ đâu để biết khi yêu đàn ông thể hiện ra sao.
Nhỏ Oanh Nhi lại cao giọng … thầy đời:
- Tao đọc đâu đó trong tạp chí.. Tiến sĩ tâm lý phân tích rằng: "Bao giờ cũng thế khi yêu con gái trở nên bạo dạn, còn con trai thì hoá ra nhút nhát". Bởi vậy nghe mày kể những lời Hòa nói với mày, tao cho rằng hắn xạo. Những gã mồm mép tía lia là trong bụng không có gì, trong tim toàn máu đen. Dại dột tin nó thì chết.
Tùng Chi vuốt mặt, cô lạnh gáy vì những lời sắc sảo của Oanh Nhị Chi cố nhấm nháp. Cà phê không ngọt cũng không đắng mà sao chát ngắt tình đời, nhưng Chi vẫn nghẹn ngào nuốt xuống. Cô đã cố tin rằng Hòa chỉ có mổi mĩnh cô dù anh luôn nói rằng: "Vì giao tiếp, vì công việc anh quen rất nhiều phụ nữ". Chi từng hãnh diện nghĩ là trong những phụ nữ Hòa quen, cô quan trọng nhất.
Ôi chao! Sao Chi lại tự huyền hoặc mình như thế.
Oanh Nhi tiếp tục lãi nhãi:
- Ngay từ đầu tao đã thấy Hòa không dược. Quên đi vì hắn chẳng đáng cho mày khổ, mày nhớ.
Bỗng dưng Tùng Chi phát khùng:
- Im giùm tao đi. Chưa rõ về người ta thì đừng vội đánh giá hay kết luận như đinh đóng cột.
Oanh Nhi bĩu môi:
- Mày muốn rõ cỡ nào. Giữa chốn đông người mà vai kề má ấp thế kia.
Tùng Chi ra vẻ thản nhiên:
- Với tao là chuyện nhỏ.
Nhi trợn mắt:
- Vì mày cũng từng thế với Hòa à?
Chi ú ớ:
- Tầm bậy! Tao muốm nói là tao không ghen.
Oanh Nhi buông một tiếng:
- Xạo! Lúc nãy trông mày như xác chết mà làm bộ. Hừ! Ghen hay không, không quan trọng. Điều tao muốn nói là Hòa giả dối, hắn bắt cá bằng lưỡi chớ không chỉ bằng tay.
Tùng Chi xẵng giọng:
- Cám ơn mày đã cảnh báo. Tao không muốn mày quan tâm sâu sát chuyện riêng của tao.
Oanh Nhi dỗi:
- Hừ! Tao đúng là dư hơi.
Tùng Chi ôm mặt. Cô không dám nhìn Oanh Nhi vì tia mắt nó dữ dội quá. Chi biết Nhi rất thương mình, nên mới có những lời thẳn thắn đến thế với cộ Song Nhi không thể nào hiểu sự mãnh liệt của tình yêu, nên khăng khăng bắt cô quên trong khi bản thân nó không hiểu quên là điều khó khăn nhất trong tình cảm.
Cô yếu ớt mở lời:
- Tao cần thời gian.
Oanh Nhi làm tới:
- Bao lâu? Đừng nói với tao là hai ba năm mới quên được đấy!
- Mày đừng ép tao như vậy.
Nhi đưa hai tay lên trời như đầu hàng:
- Rồi! Tao xin lỗi đã quá nóng. Đúng là mày cần thời gian. Nhưng trong khoảng thời gian vô hạn đó mày phải tỉnh táo bỏ ngoài tai lời đường mật của hắn. Mày phải là người dứt khoát trước.
Tùng Chi rền rỉ:
- Vài tháng nữa hắn cũng dọn nhà đi cơ mà.
Oanh Nhi chua ngoa:
- Aí chả biết vậy, nhưng thành phố này có bao lớn, chỉ vòng vèo vài con phố là gặp nhau thôi.
Tùng Chi lẫy:
- Tao không tìm, không gặp, mày vừa ý chưa?
Oanh Nhi khịt mũi:
- Vừa ý!
Rồi cô nói tiếp:
- Tao biết mày đang giận, đang ghét tao, nhưng sau này nghĩ lại mày phải cám ơn tao đấy.
Tùng Chi uống hết ly cà phê và buông thỏng:
- Về!
Oanh Nhi … xung phong nhận việc nó ghét nhất:
- Để tao chở.
Chi cười gượng:
- Mày sợ tao lạc tay lái à?
Nhi nhún vai:
- Tao sợ những người bốc đồng, nông nổi.
Tùng Chi đưa chìa khóa xe cho Oanh Nhi, con bé đưa cô về nhà. Mở cửa cô chạy một mạch vào phòng. Ngã xuống gường, cô vái mình được chết.