Số lần đọc/download: 6251 / 11
Cập nhật: 2015-12-08 15:34:24 +0700
Chương 7
- Cám ơn.
Trao ly nước cho bạn, Bằng Lăng ngồi xuống kế bên:
- Sao hôm nay ăn cơm ít vậy? Thức ăn không vừa miệng mày à?
- Không phải. Thức ăn ngon lắm. Tại tao không muốn ăn thôi.
- Mày không được khoẻ?
Nam Du lắc đầu:
- Không, tao bình thường.
- Thế..... - Đừng thắc mắc nữa Bằng Lăng. Tao sẽ nói cho mày nghe.
Bằng Lăng im lắng chờ đợi. Nam Du hớp một ngụm nước, giọng cô chậm rãi:
- Mày còn nhớ mặt người đàn ông lúc chiều không?
- Người đàn ông nào? - Bằng Lăng nhíu mày - Thì là người mà Thu Hương đưa đi tìm tao đó.
- À! Gã Triệu Khang gì đó hả?
- Ừ!
- Nhưng Triệu Khang có liên quan gì đến việc mày không muốn ăn cơm?
- Triệu Khang là người bạn Việt Nam đầu tiên tao quen ở bên Pháp.
- Ửa! Nói vậy ông ta không phải sống ở đây?
- Ừm.
- Vậy lúc chiều, nghe ông ta giới thiệu tên tuổi với bác Văn, tao tưởng ông ta ở Sài Gòn xuống chứ.
- Triệu Khang sống ở Pháp từ nhỏ. Ông ấy là người Việt Nam thành đạt trên nước Pháp.
- Sống ở Pháp mà nói tiếng Việt rành ghê. Nhưng Triệu Khang làm nghề gì vậy Nam Du? - Bằng Lăng tò mò.
- Triệu Khang là chủ vườn nho.
- Chủ vườn nho ư?
Bằng Lăng chợt nhớ:
- Vậy ra triệu Khang là ông chủ nơi mày muốn xin vào làm trong ba tháng hè ấy hả?
- Ừ! Ngoài vườn nho ra, Triệu Khang còn là chủ của hai nhà hàng ở Paris và Lyon.
- Ôi! Ông ấy giàu đến thế cơ à? Không ngờ nha.
- Phải, vì giàu có nên cuộc sống ông ta không bình yên.
- Nhiều người ganh tỵ à?
- Cũng có thể.
Nam Du nhìn vào trong bóng đêm:
- Tao quen biết Triệu Khang, ông ta là người tao ngưỡng mộ, và cũng là người làm tao thất vọng và đau khổ.
Bằng Lăng chợt nhìn Nam Du:
- Mày có tình cảm với Triệu Khang, phải không?
- Tao yêu ông ấy thì đúng hơn.
- Đã yêu thì sao đau khổ? Chẳng lẽ tình yêu chỉ có từ một phía?
- Tao nghĩ là không.
- Vậy...
- Triệu Khang đã có gia đình.
- Hả!
Bằng Lăng giật mình:
- Tao không nghe lầm chứ?
- Không, đó là sự thật.
- Nam Du...
- Tình yêu đúng là điều không thể hiểu nổi. Một ngày đẹp trời, bên dòng sông Sein, tao gặp Triệu Khang. Rồi tại nhà hàng Lyon, tao lại gặp ông ấy trong vai trò chú rể. Triệu Khang cưới vợ, một cuộc hôn nhân không tình yêu mà tao được biết.
- Mày có hụt hẫng không?
- Lúc đó, tao chỉ thất vọng thôi, vì Triệu Khang không giống như những gì tao nghĩ.
- Thế mà mày vẫn tiếp tục làm bạn với ông ta?
- Tình bạn đâu cần đến nhiều mối quan hệ. Huống chi Triệu Khang đâu thiếu tư cách và đạo đức của một người Việt Nam. Ông ta làm và sống theo cuộc sống trên đất nước Pháp thôi. Hơn nữa, với những người bạn, Pháp, Triệu Khang luôn là người đàn ông tốt.
- Vì vậy, mày không từ chối tình cảm của ông ta.
- Tao từng đấu tranh với tư tưởng mình dữ dội lắm, nhưng cuối cùng không được. Tao né tránh, thế mà Triệu Khang vẫn tìm về đây.
- Mày khổ rồi, Nam Du ơi.
Nam Du cười buồn:
- Đành chấp nhận thôi. Ai biểu tao không điều khiển được trái tim mình chi.
- Rồi Triệu Khang có biết mày dành tình cảm cho ông ta không?
Nam Du lắc nhẹ:
- Chắc không. Bởi lúc nào, tao cũng xua đuổi và lạnh lùng với ông ấy. Cũng như lúc chiều này nè, tao nói không muốn qua lại nữa, thì Triệu Khang đã buồn bã bỏ đi.
- Không biết bây giờ, ông ấy đang ở đâu nữa?
- Hay ông ấy lên Sài Gòn và bay về Pháp luôn rồi.
Nam Du tỏ ra lo lắng:
- Triệu Khang không có người quen ở Việt Nam, Bằng Lăng ạ. Tao...
Bằng Lăng trấn an:
- Không có gì đâu. Triệu Khang đâu phải là đứa con nít, ông ấy sẽ biết cách tự chăm sóc mình.
- Nhưng ông ấy không rành đường sá Việt Nam, tao sợ....
- Nếu lo lắng như vậy thì lúc chiều đừng đuổi người ta đi.
- Tao đâu có đuổi.
Nam Du đặt ly nước xuống nền gạch rồi đứng dậy, đi qua đi lai. Hành động, thái độ và tâm trạng của cô, Bằng Lăng hiểu ra một điều:
Nam Du yêu Triệu Khang rất nhiều, yêu người đàn ông không trọn vẹn kia rồi sẽ đi đến đâu? Kết cuộc của ngày mai, không ai biết trước. Chỉ thấy hiện tại, cô bạn thân Nam Du đang rất đau khổ vì yêu.
Không chịu được khi thấy bạn như vậy, Bằng Lăng lên tiếng:
- Này! Đừng đi qua đi lại nữa, chóng mặt quá.
- Tao...
- Có muốn đi chơi với tao không?
Bằng Lăng hỏi:
- Bây giờ?
- Ừ - Nhưng đi chơi ở đâu?
- Thì đến chỗ nào có thể giúp mày khuây khoả nỗi buồn.
Bằng Lăng kéo tay bạn:
- Đi nghe?
Ngập ngừng rồi Nam Du cũng đồng ý:
- Ừ! Nhưng để tao vào nói với ba tao một tiếng đã.
- Nhanh lên đó!
Nam Du thoát vào rồi thật ra:
- Ba tao ngủ rồi. Thôi, chúng ta đi.
Bằng Lăng đẩy chiếc Dream ra sân.
Nam Du leo lên:
- Ê, rủ thêm Quốc Tuấn và Thu Hương đi cho vui.
- Thôi đi!
Bằng Lăng từ chối:
- Cả ngày bận rộn với công việc, hãy để họ nghỉ ngơi. Hơn nữa, tao định đưa mày đến chỗ bí mật. Rủ họ theo, bị lộ hết thì sao.
Nam Du đập vai bạn:
- Bí mật gì ghê đến nỗi sợ mọi người biết vậy? Nè! Thông báo trước là không được đưa tao đến những chỗ "cấm", nghe chưa? Tao còn ngây thơ lắm đó.
Nghe bạn nói, Bằng Lăng phá lên cười:
- Trời ơi! Cha mẹ ơi! Người ngây thơ mà biết yêu rồi. Cái này, ngây thơ... cụ thì có.
- Đồ quỷ!
Nam Du véo bạn. Bằng Lăng uốn éo rồi cho xe vọt nhanh.
- Ơ...
Nam Du giật mình ôm bạn:
- Chạy vừa thôi mày. Tao còn yêu đời lắm đó.
- Yêu đời và yêu người nữa.
- Đúng!
- Thừa nhận tình yêu thấy ớn lạnh không.
- Hì hì...
Bằng Lăng trêu chọc:
- Ước gì Triệu Khang nghe được lời thú nhận này nhỉ! Chắc ông ta mừng đến mức nhảy cẫng lên như một đứa trẻ cho mà xem.
- Ông ấy không nghe được đâu.
- Tao đang ước mà.
Nam Du gác cầm lên vai bạn:
- Thôi, đừng ước nữa. Mày ước một hồi, chắc tao cũng... không khô.
- Trời, con quỷ!
Bằng Lăng ré lên khi hiểu hàm ý của Nam Du.
- Mày vừa phải thôi nghe.
- Hì hì...
- Còn cười nữa hả?
- Chẳng lẽ mày biểu tao khóc.
- Ừ - Vô duyên! Tao mà khóc là mày khỏi chạy xe luôn đó.
- Thử đi!
- Hu hu...
Nam Du giả vờ cất tiếng khóc, làm những người đi trên đường ngạc nhiên quay lại. Còn Bằng Lăng vừa lúng túng vừa quê:
- Ê, ê! Mày dừng lại ngay cho tao. Dừng ngay!
- Ủa! Sao vậy?
Nam Du tỉnh tỉnh:
- Không phải mày biểu tao khóc sao?
- Ừ, tao có biểu mày, nhưng mày không phân biệt được câu nào nói thật câu nào nói chơi à?
- Xin lỗi nghe. Con người ta thật thà, biểu sao làm vậy hà.
Bằng Lăng lùng bùng:
- Nói chuyện với mày, mệt quá!
Cô bỗng tăng tốc chiếc xe. Gió đêm lành lạnh làm Nam Du phải ôm đôi vai trần của mình.
- Mày giận tao à?
- Không.
- Vậy sao chạy nhanh thế?
- Cho mau đến nơi, để mày không vì yêu mà khùng khùng ngoài đường nửa.
- Ơ...
Nam Du đấm bạn:
- Thừa cơ hội chửi hả? Mày có phải là bạn tốt không vậy?
- Nếu không là bạn tốt, tao đâu giúp mày giải toả nỗi buồn. Thôi, đừng lải nhải nữa, gần đến nơi rồi.
Xe qua thêm một ngã tư, Bằng Lãng rẽ phải rồi dừng lại trước một khách sạn lớn. Khách sạn Sông Hậu.
- Đến rồi!
Nam Du ngơ ngác:
- Khách sạn? Đến khách sạn làm gì?
- Giải toả nỗi buồn của mày.
- Mày điên hả?
Nam Du tức giận:
- Bộ mày nghĩ, tao tự do khi từng sống ở nước ngoài à?
-...
- Bằng Lăng! Tao không phải loại người tìm vui bằng cách đó. Xin lỗi, mày vui một mình đi.
Nam Du định quay lưng thì bị Bằng Lăng níu lại:
- Khoan đã! Mày khoan nổi giận đã.
- Nghe tao nói có được không? Mày hiểu lầm ý tao rồi. Tao chở mày đến đây là để gặp một người mày luôn trăn trở.
Nam Du nhíu mày:
- Nói rõ hơn đi!
- Triệu Khang đang trọ tại khách sạn này.
- Sao mày biết? Không phải...
- Ừ! Lúc chiều, Triệu Khang có từ giã mọi người, đón chuyến xe lên Sài Gòn và đi thẳng về Pháp luôn, nhưng bác Văn đã giữ ông ấy lại.
- Ba tao?
- Đúng! Bác Văn nói gì đó với Triệu Khang, tao không nghe được. Tao chỉ thấy anh Quốc Tuấn chở Triệu Khang đi, và lúc quay về, anh Tuấn bảo với tao, Triệu Khang trọ ở khách sạn Sông Hậu.
Nam Du thắc mắc:
- Tại sao ba tao giữ Triệu Khang lại?
- Cái đó mày nên hỏi bác Văn. Có thể bác ấy mến Triệu Khang, vì ông ta là một người đàn ông đáng nể phục.
- Ba tao có biết gì về Triệu Khang đâu mà nể mới không nể?
- Chưa chắc à.
-...
- Không chừng ba mày biết Triệu Khang qua những lần nói chuyện trên mạng với mày.
- Đúng là tao có nhắc đến một vài người bạn. Nhưng...
- Thôi đi, thắc mắc hoài! Triệu Khang ở lại, mày vui lên mới đúng.
Bằng Lăng đẩy vai bạn:
- Hãy vào trong đó tìm gặp Triệu Khang nhé!
- Còn mày?
- Tao sẽ qua quán nước bên kia đường chờ.
- Vậy coi sao được.
Nam Du đề nghị:
- Hay mày cùng vào với tao?
- "No no".
Bằng Lăng xua tay:
- Người lịch sự không bao giờ làm kỳ đà. Chịu khó vào một mình, há.
Rồi không đợi phản ứng của Nam Du, Bằng Lăng đề máy xe vọt đi.
- Ê!
Nam Du giậm chân:
- Con nhỏ này thật là... tự nhiên bảo mình vào khách sạn tìm người. Ôi, người ta sẽ nghĩ gì đây? Nhưng... không vào mà đứng đây lóng ngóng, cũng không ổn.
Bặm môi, lấy hết can đảm, Nam Du đẩy cánh cửa kính bên ngoài. Cô chuẩn bị nụ cười thân thiện dành cho cô gái duyên dáng đứng ở quầy tiếp tân:
- Chào chị!
- Vâng. Chị cần gì ạ? - Cô tiếp tân hỏi.
- Dạ, em muốn gặp ông Randy Triệu.
- Nam Du nói danh xưng bên Pháp của Triệu Khang - Ông ấy đang trọ ở khách sạn này. Chị làm ơn...
Cô tiếp tân nhìn Nam Du:
- Chị là bạn của ông Randy Triệu à?
- Vâng!
- Vậy chị chờ chút nghen!
- Vâng!
Cô tiếp tân nhấc điện thoại bấm số. Sau những hồi chuông dài mà không thấy khách trọ trên phòng trả lời, cô quay sang Nam Du:
- Có lẽ ông ấy đang tắm hay đang ngủ cũng nên. Chị..... Nam Du hấp tấp:
- Không, tôi có việc rất gấp cần gặp ông ấy. Chị giúp giùm đi!
Thấy cô tiếp tân lưỡng lự, Nam Du vội nói:
- Hay chị cho tôi lên phòng gọi ông ấy?
Cô tiếp tân lắc đầu:
- Xin lỗi, theo quy định của khách sạn, là không để người lạ lên phòng trọ của khách. Nếu có, chỉ trường hợp khách trọ phòng xác định là người quen và đồng ý tiếp, lúc ấy chúng tôi mới làm theo yêu cầu.
- Nhưng mà thôi...
- Chị thông cảm cho nhé!
Nam Du bắt đầu thấy bực mình vì nhiều quy định, cô đi qua đi lại:
- Vậy phiền chị liên lạc giùm tôi lần nữa. Nếu còn không được, tôi sẽ ra về.
- Vâng!
Cô tiếp tân bấm số. Lần này chỉ một hồi chuông thì có người cầm máy.
- À xin lỗi, ông có phái là Randy Triệu không ạ?
- Vâng, tôi đây.
- Tôi từ quầy tiếp tân gọi lên. Có một vị khách nữ tìm ông.
- Khách?
- Triệu Khang hơi ngạc nhiên, song anh hỏi:
- Cô ấy tên gì?
- Tôi vẫn chưa hỏi, nhưng cô ấy rất trẻ.
Cô tiếp tân chưa nói hết cau, thì đã bị Nam Du giật máy:
- Xin lỗi chị....
Và cô nhanh miệng nói vào điện thoại:
- Ông muốn biết người tìm ông là ai thì mau xuống đây đi!
- Nam Du!
Triệu Khang bất ngờ:
- Cô bé...
- Cô bé, cô bé gì? Ông không xuống là tôi về đó!
Nam Du dập máy trước ánh mắt ngơ ngác của có tiếp tân. Có lẽ cô đang thắc mắc, cô gái trước mặt mình là ai mà quyền hành, lớn lệnh như vậy.
Và để trả lại cho thắc mắc đó, Randy Triệu - vị khách Việt kiều Pháp, xuất hiện nơi cầu thang:
- Nam Du!
Anh không giấu được vui mừng:
- Sao cô bé biết tôi trọ ở đây?
- Thì có người dẫn đường mới biết.
Nam Du dấm dẳng, rồi bỏ đến bộ xa lông, chỗ dành cho khách của khách sạn.
- Tôi cứ tưởng ông về lại Pháp rồi chứ.
- Đáng lý ra tôi về đấy. - Triệu Khang bước theo Nam Du.
- Thế tại sao không về?
- À, có một lời mời hấp dẫn, nên tôi suy nghĩ và ở lại.
Triệu Khang ngồi đối diện với Nam Du:
- Thêm nữa, cảnh đẹp Cần Thơ, con người nghĩa tình Cần Thơ, làm tôi không nỡ bỏ đi.
Nam Du trề môi:
- Bày đặt văn chương. Ông cứ nói ông không cam lòng thì hay hơn đó.
- Ồ! Cô bé đoán đúng suy nghĩ của tôi quá vậy! Thật ra, tói cũng đang ấm ức, vì không hiểu sao người ta rủ tôi về đây rồi người ta lại đuổi tôi. Đuổi một cách không thương tiếc.
- Ai đuổi ông hồi nào? - Nam Du cong môi cãi lại - Tự ông bỏ đi rồi bây giờ nói ngược hả? Ông có tin...
- OK... Là tự tôi.
Triệu Khang giơ tay như đàm phán:
- Tự tôi tất cả. Nhưng bây giờ, cô bé tìm đến đây, tôi thấy hình như mình được an ủi.
Anh hạ giọng:
- Không còn giận tôi nữa chứ? Đồng ý là người bạn bên cạnh tói chứ?
- Là bạn thì là bạn, nhưng giận vẫn giận.
- Gì kỳ vậy?
- Hừm! Tôi giận ông vì ông vẫn chưa thay đổi được mình. Ông vẫn chọn cuộc sống trả thù đời, và luôn làm những gì bên cạnh ông đau khổ.
- Khoan đã!
Triệu Khang ngăn lại:
- Cô bé vẫn giận tôi là không công bằng. Vì khi tôi quyết định về Việt Nam, đồng nghĩa với việc tôi đã bắt đầu lại từ đầu, cuộc sống của chính mình.
- Bắt đầu lại từ đầu?
- Phải. Ngoài danh vọng, tiền tài, địa vị ra, tôi rất cần tình yêu và một mái ấm gia đình. Vì thế, nếu trái tim tôi bây giờ lỗi nhịp vì ai, tôi cũng sẽ quyết tâm đeo đuổi người đó cho đến cùng. Dù muộn màng, tôi cũng không bỏ cuộc đâu.
Nam Du gục gặc:
- Xem ra ông có chút gì đó thay đổi rồi. Nhưng những gì đã từng xảy ra thì sao? Ông không định thu gọn lại "tàn chiến" à?
- Tất cả đã xong. Bây giờ, tôi là người tự do, tự do nhất từ trước đến nay.
Nam Du lờ mờ hiểu được câu nói của Triệu Khang. Cô nghiêm mặt:
- Này? ông đừng bảo với tôị.... - Phải. Nếu cô bé đã phần nào hiểu thì tôi cũng không giải thích thêm làm gì.
Là do Alex tự nguyện rời khỏi tôi, chứ tôi không ép buộc cô ấy.
- Tôi có nên tin ông không? Lúc ở Pháp, điều tôi thấy là Alex một mực không muốn rời xa ông. Chị ấy luốn bảo vệ gia đình mà chị ấy đang có.
- Cô ta diễn tuồng đấy thôi, chứ nào có yêu gì tôi.
- Vậy chia tay Alex, chắc ông cũng mất một khoảng không nhỏ?
Triệu Khang nhún vai:
- Với tôi mất bao nhiêu, tôi cũng không bận tâm. Điều tôi bận tâm duy nhất là, tôi có thể trở lại cuộc sống của chính mình, được tự do chọn người mình yêu và đắp xây hạnh phúc cùng người đó.
- Ông không còn gì cả, thì liệu người ta có còn yêu ông, chọn ông nữa không? - Nam Du bất ngờ hỏi.
- Trong hàng ngàn phụ nữ chọn người yêu cho mình, với điều kiện, đẹp trai, học thức, có địa vị.... thì tôi tin, vẫn có một người yêu tôi thật lòng. Người ấy không quan tâm đến những gì tôi có hay không có, mà chỉ quan tâm đến trái tim tôi thôi.
Nam Du tiếp tục đùa:
- Ai mà dại vậy?
- Ờ thì... tôi ví dụ người trong tương lai ấy mà.
- Vậy là ông đã có đối tượng?
-...
- A, ha! Mới bỏ vợ đó, giờ lại ngắm nghía người mới. Sao ông đa tình thế?
- Tôi...
Triệu Khang gãi đầu:
- Tôi chỉ...
- Đúng là đa tình có trong máu ông chứ không còn là bản tính nữa. Người đàn ông như thế, làm sao yêu và tin tưởng được đây?
- Không, không... Khi tôi yêu người nào đó, tôi rất nghiêm chỉnh.
Triệu Khang đính chính:
- Tôi không đùa giỡn với tình yêu, càng không muốn đùa với hôn nhân nữa, cô bé đừng hiểu lầm.
Nam Du giấu nụ cười:
- Hết giải thích rồi đính chính, ông thật là... chẳng giống ông chút nào.
- Tại tôi sợ.... Nhưng chỉ riêng mình cô bé là tôi giải thích thôi nghe. Người khác, không có chuyện đó đâu.
- Tôi biết rồi.
Nam Du khoát tay:
- Chuyện đó bỏ qua một bên đi. Bây giờ đến chuyện khác nè.
Cô hất mặt:
- Ông định ở lại Việt Nam bao lâu?
- Tôi không biết nữa.
Nam Du cau mày:
- Nghiêm chỉnh đi!
- Thì tôi đang nghiêm chỉnh đấy. Tôi bảo không biết là vì còn phải phụ thuộc vào cô bé.
- Tôi?
- Phải. Khi nào cô bé trở sang Pháp để tiếp tục việc học, thì tôi sẽ cùng đi.
- Có cần thiết phải vậy không? Tôi còn hơn hai tháng hè nữa. Tôi e...
Triệu Khang ngăn lại:
- Đừng lo cho tôi! Mọi công việc ở Pháp, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy. Sẽ ổn hết.. Nam Du trề môi:
- Ai lo cho ông chứ. Hừ!
Triệu Khang tủm tỉm:
- Nè! Những ngày tôi ở Việt Nam, cô bé phải làm hướng dẫn viên cho tôi đó nghe.
- Ủa! Có vụ này nữa hả?
- Chứ sao. Tôi là khách mà.
- Nhưng tôi không rảnh, tôi phải phụ ba tôi thu mua trái cây.
- Thế...
- Hay tôi giới thiệu cho ông một hướng dẫn viên khác. - Nam Du chợt đề nghị:
- Cô ấy có thể giúp ông thưởng ngoạn cảnh đẹp vùng sông nước.
- Tôi không thích.
Triệu Khang mè nheo:
- Tôi chỉ thích cô bé làm hướng dẫn thôi.
Biết Triệu Khang đang làm nư với mình, Nam Du nghiêm giọng:
- Này! Đừng thấy người ta dễ rồi làm tới nghe. Tôi không phải Alex hay những cô gái đỏng đảnh khác đâu.
Cô đứng bật dậy:
- Nếu muốn đi chơi đâu đó, thì ngày mai trở lại nhà tôi. Còn không...
"Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...".
Tiếng nhạc chuông điện thoại cắt ngang câu nói của Nam Du. Cô nhìn Triệu Khang một thoáng rồi mới lấy máy ra nghe.
- Alô.
Giọng Bằng Lăng lảnh lót:
- Ê, xong chưa vậy? Muỗi cắn tao quá rồi nè.
- Xong rồi!
- Vậy ra ngay đi, tao chờ trước cổng khách sạn.
- Ừ!
- Nhớ chào chàng và chúc chàng ngủ ngon nha.
- Vớ vẩn!
- Hì hì... Lời chúc của mày có ý nghĩa lắm đó. Không tin, thử đi!
- Thôi!
Nam Du khóa điện thoại, cô quay sang Triệu Khang:
- Tôi phải về rồi. ông nghỉ ngơi đi nhé!
- Nhưng...
- Vẫn như lúc nãy. Đi thì đến, không đi thì thôi.
Nam Du vẫy tay với Triệu Khang, mỉm cười chào cô tiếp tân rồi bước đều ra cửa.
Triệu Khang đi theo:
- Cô bé về bằng gì?
- Tôi có bạn đón.
- Anh chàng Quốc Tuấn hả?
- Không, là Bằng Lăng. Nhưng ông hỏi chi vậy? - Nam Du nhíu mày:
- Không, không có gì. Cô bé về đi nhé.
Triệu Khang lúng túng xua tay:
- Chúc cô bé ngủ ngon!
Cử chỉ, hành động của Triệu Khang, Nam Du chẳng hiểu gì cả. Cô lắc đầu bước vội đi.
- Chúc ông ngủ ngon!
Triệu Khang không theo Nam Du nữa anh chỉ đứng bên trong nhìn ra. Khi thấy Nam Du leo lên xe một cô gái, anh mới thở phào yên tâm.