Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
atiana nhìn chằm chằm vào xác ông chú, nét mặt thản nhiên. Ông ta chết đi, có nghĩa là cô được sinh ra lần nữa, hoặc những hình ảnh cô trông thấy đã cho cô biết điều này từ rất lâu. Nhắm hai mắt, cô nhen nhóm lại những hình ảnh cho thấy tương lai mình.
Khi màn đêm buông xuống vào đêm cuối cùng trong chuyến hành trình của người Romani, một thế lực đen tối sẽ kết thúc đời của chú cô và cứu cô thoát khỏi địa ngục do ông ta tạo ra.
Cô không thể chuộc lỗi mà không phải trả giá. Cái chết của chú cô là khởi đầu cho nhiều mạng người khác bị kết liễu, nhưng Tatianna sẽ không bị hề hấn gì, miễn là cô chịu đứng về phía thế lực kia.
Tatiana ngẩng đầu lên và mở mắt ra. Trên lối đi của cô là Grainna, một phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp hơn bất kỳ ai cô đã từng trông thấy trong suốt mười lăm năm qua.
Tuy nhiên vẻ ngoài đó chỉ “tráng” ở bề mặt. Bên dưới là mùi hương của Grainna phụt ra, cần phải có sức mạnh mới cưỡng lại được. Mùi hương chứa đựng một đám sương mù đen kịt và làm mê hoặc những linh hồn bị tàn phá dưới bàn tay Grainna. Những linh hồn chết đã lâu ngày miệng ngoác rộng nhưng không có âm thanh nào được thốt ra. Tatiana tự cổ cô.
Grainna chồm lên cô bé, phả luồng hơi thở dọc theo Tatiana co rúm người lại.
“Làm sao ngươi đọc được suy nghĩ của ta?”
“Tôi không làm chuyện đó, Grainna. Tôi thấy quá hỏi, liệu khi Grainna ngủ những linh hồn này có lên tiếng trong những giấc mơ của mụ không.
“Ngươi thấy gì, nhà tiên tri?”
Đầu Tatianna bắt đầu đau. Những móng vuốt sức mạnh của Grainna bắt đầu tìm thấy một chỗ hở trong tâm trí Tatiana và lần chui vào.
“Chuyến hành trình của tôi đã kết thúc. Tôi ở lại cùng với bà.”
Những linh hồn không tên tuổi náo loạn lên, và cố tìm cách thoát ra khỏi vùng mùi hương của Grainna. Mụ cau mày và nghiến chặt quai hàm. “Ta không cần một đứa trẻ bên cạnh.” Mụ gào lên giận dữ. Sự tức tối của Grainna dội mạnh vào ý thức của Tatiana làm bật ra một hình ảnh nổi lên trong màn đêm đen kịt.
Cô bé lảo đảo, đưa hai tay lên ôm lấy cái đầu đang đau buốt, muốn chấm dứt cơn đau. Hình ảnh đó đến từ quá khứ, không phải tương lai. “Tôi không phải người Druid”, Tatiana cố cất tiếng dù lúc này cô có cảm tưởng như đầu mình bị chẻ ra làm đôi. “Giết tôi bà sẽ không thấy được tương lai.” khứ.” Ngay cả khi những từ này lắp bắp tuôn ra khỏi miệng Tatiana thì mụ biết điều này chỉ đúng một phần.
Đôi mắt đen của mụ đảo qua đảo lại toan tính.
“Tôi có thể giúp bà biết trước tương lai. Miễn là bà để tôi sống.”
Grainna thẳng người lên, cân nhắc lời cô bé. Khi mụ nhấc tay lên, Tatiana cắn môi thật mạnh, đến túa máu, nhưng lần này cô không co rúm người lại nữa.
“Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ.” “Tôi biết.”
Nhưng cái chết không hề đến khi Grainna đặt lòng bàn tay lên đầu cô. Thay vào đó, cảm giác tê rần thế chỗ cho cơn đau do hình ảnh lúc nãy mang lại.
“Cảm ơn bà.”
“Đừng vội cảm ơn ta, nhà tiên tri.”
Khi Grainna quay đi, gã người Romani, đang đứng bên cạnh và quan sát suốt từ ban nãy đến giờ, theo sau. Tatiana biết Grainna sẽ không vội giết cô.
* * *
Mồ hôi chảy cả xuống mắt Fin dưới ánh nắng gay gắt buổi chiều. Thật bất ngờ, Todd buộc anh phải dồn hết sự chú ý trong suốt buổi luyện tập. Khả năng đánh kiếm của cậu ta ngày càng tiến bộ. Todd cần rèn luyện thêm để có thể chiến đấu bảo toàn mạng sống. Vì lý do đó, Fin không nề hà. Hạnh phúc em gái anh phụ thuộc vào mạng sống của Todd.
Có tiếng la lớn vọng xuống từ tháp canh. Tín hiệu cho biết có một kỵ sĩ đang đến gần.
Fin leo lên bậc thang để nhìn xem vị khách không mời là ai. Khi kị sĩ đến gần, sự căng thẳng tiêu tan. Chiếc áo choàng màu hổ phách và đen cho biết danh tính của anh ta. Fin ra lệnh mở cổng và cho người gọi mời cha.
“Ai thế?”, Todd hỏi.
“Không biết nữa. Còn xa quá.”
Khi người kỵ sĩ đến gần hơn, Fin hạ tay xuống khỏi chuôi kiếm và cười toe toét.
Logan.
Logan nhảy xuống ngựa ngay khi vừa dừng lại. Khuôn mặt rậm râu của anh ta đầy bụi bẩn do chuyến đi nhưng không giấu được vẻ hân hoan khi về đến nhà.
Một cậu giữ ngựa tới đón dây cương, rồi Logan tiến tới chào anh. “Trời đất ơi, gặp lại thật vui quá, thưa ngài.”
Fin cất tiếng cười trầm đục làm rung chuyển mấy bức tường. “Là con trai thứ, tôi đâu có được gọi là ngài, Logan.” Hai người khóa tay nhau mừng rỡ.
“Bao lâu rồi nhỉ?” “Gần ba năm.”
“Có thể thế thật sao?”, Fin biết chắc là thế. “Aye.”
Có tiếng ré lên từ trong bóng râm. Myra vừa hét lên vừa chạy ra sân. Fin lùi ra khi cô chào Logan bằng một cái ôm chầm thân thiết. Todd nhìn cảnh đó chằm chặp nhưng không nói gì.
“Anh về rồi!”
Logan đặt cô xuống đất. “Anh hẳn đã về sớm hơn nếu đi men theo biên giới Lancaster. Họ giữ anh ở lại đấy gần cả tuần.”
“Mọi chuyện vẫn ổn, đúng không?”
“Aye, nhưng có tin mới từ làng các vùng lân cận.”
Fin muốn hỏi tin gì nhưng Todd đã bước lên quàng tay quanh hông em gái anh.
Cử chỉ đó đập vào mắt Logan.
“Hình như anh đã lỡ mất vài chuyện thì phải.” “Logan Douglas, đây là Todd Blakely, chồng em.”
Logan bắt lấy bàn tay đang chìa ra của Todd.
“Lấy được người như Myra anh đúng là trúng số rồi đấy.”
“Tôi biết.”
Fin bật cười. Logan thừa hiểu câu trả lời và cung cách sở hữu của Todd là phản ứng mang tính bản năng của đa số đàn ông. Nét mặt điển trai và nụ cười dễ dãi của anh ta khiến nhiều phụ nữ điêu đứng. Quả thực là Myra nằm trong số hiếm hoi những cô gái không phải lòng anh ta.
“Gregore biết anh về chưa?” Logan lắc đầu.
“Để em đi tìm ông ấy”, cô nói rồi quay vào trong pháo đài.
“Tôi nghe nói Duncan đã lấy vợ và sinh được một cháu trai.”
Fin đi với anh ta và Todd vào chỗ có bóng mát. “Chúng tôi đã có một năm gặt hái được nhiều thứ.”
Todd khịt khịt mũi đi bên cạnh, nhưng không nói gì. Bên trong bức tường đá cao ngất mát lạnh, Fin kéo Logan vào ngồi xuống. “Alice!”, anh gọi lớn.
Ngay lập tức chị bếp tất tả chạy vào, tay cầm khăn. “Aye?” “Mang chút rượu và đồ ăn ra đãi lữ khách của chúng ta nào.”
Alice gật đầu và quay vào nhà bếp.
Có tiếng chân vang lên nơi cầu thang. Và mọi ánh mắt hướng về nơi có phát ra tiếng động. Khi Fin nhận ra váy của Elizabeth, bụng dưới anh bắt đầu nóng ran lên. Kể từ nụ hôn hôm trước hai người hầu như chẳng nói với nhau điều gì.
“Cô gái xinh xắn kia là ai mà làm sáng bừng nhà cậu lên thế?”
Giọng nói bỡn cợt của Logan khiến Fin quay ngoắt lại nhìn anh ta. Ánh nhìn tọc mạch và cái nhếch môi của anh ta gợn lên trong lòng anh một mối ghen tuông mơ hồ. “Chị vợ của Duncan đấy.”
“Mẹ.” Simon ở đâu chạy ào vào, chắn ngang trước mặt Elizabeth.
Logan ghé tai Fin hỏi, “Có chồng cô ta ở đây không?”. “Không, Elizabeth… góa chồng.” Fin biết những câu hỏi như vậy sẽ đi tới đâu và không quan tâm gì đến chúng.
Từ bên này phòng Logan đưa mắt nhìn Liz từ đầu đến chân. Anh ta hẳn đang tính toán trong đầu xem mình có bao nhiêu cơ hội đến được với cô. Trước khi anh kịp khiến bạn mình thôi mơ mộng thì Elizabeth đã bước vào phòng cùng với Simon bên cạnh. Logan đứng bật dậy, quệt một bàn tay lên hàm râu quai nón rậm dày.
Simon mở miệng định nói gì đó rồi đưa mắt sang mẹ. Fin biết hai mẹ con đang nói với nhau bằng ý nghĩ. Ánh mắt Liz đậu xuống Logan và cô khẽ khều Simon.
“Giống như nhà có khách đó Simon. Có lẽ việc luyện tập phải hoãn lại một hai ngày rồi.”
Fin bắt gặp ánh mắt cô và gật đầu xác nhận. “Giới thiệu đi chứ Finlay?”
Logan cười phá lên. Fin chìa một tay về phía Logan. “Logan Douglass, đây là quý cô Elizabeth McAllister. Logan Douglass là con trai của…”
Có tiếng gọi vang từ sảnh chính khi Ian, Gregore, và Lora đi vào cùng một lúc làm quân số trong phòng tăng lên. Họ quay lại và nhìn thấy Gregore đang bước thấp bước cao chạy tới.
“Con trai, thật vui khi thấy con trở về!”
Gregore ôm chầm lấy con trai, tiếp đó là những nụ cười chào đón và những cái đập lưng tới tấp. Duncan xuất hiện cùng với Tara khoác tay anh. Chẳng mấy chốc tất cả đều có mặt chào đón người bạn thân thiết của mình.
Elizabeth và Tara đứng quan sát. Chỉ khi Fin dịch lại gần hơn anh mới nghe loáng thoáng câu chuyện giữa hai chị em, “… không biết ở đây họ cho vào nước thứ gì nhỉ?”.
“Em không biết nữa. Scotland nuôi đàn ông cao lớn thật đấy.”
Liz bật cười trước lời bình phẩm của em gái trước khi nhận ra Fin đứng đủ gần để nghe thấy. Anh vội nhìn lảng đi.
“Cậu có tin gì từ Lancaster không?”, Fin hỏi.
Logan đón ly rượu từ Alice kèm theo một cái nháy mắt trước khi trả lời câu hỏi của anh. “Có đấy. Hình như Lancaster rốt cuộc đã tìm được người cướp Regina khỏi tay ông ấy.”
“Chàng nào mà may mắn thế?” Giọng Fin mai mỉa. “Finlay MacCoinnich, Regina là một cô gái tốt, con ăn nói cho đàng hoàng”, Lora mắng.
Ian bật cười. “Biết con bé ấy đã chịu lấy chồng Fin sẽ vui hơn tất thảy chúng ta ấy chứ. Có lẽ từ lúc này con bé sẽ thôi nhìn nó không chớp mắt rồi đấy.”
Fin chịu đựng những lời trêu chọc, anh biết sự thật đúng là như thế. Trước đây Regina từng làm mọi cách không được tinh tế cho lắm để chiếm được cảm tình của anh.
“Là ai đấy?”
“Một quý tộc Brisbane từ miền Nam.” “Người Anh à?”, Ian hỏi.
“Một nửa thôi, tôi nghĩ vậy. Regine sẽ làm vợ hai của ông ta.”
“Tôi cược là cô ta sẽ không vui đâu.”
“Thì Lancaster sắp đặt mà. Ông ấy đang yêu cầu tất cả những đồng minh tham dự lễ cưới.” Logan liếc nhìn Elizabeth, ngoác miệng cười. Tóc gáy Fin dựng cả lên.
“Tất cả những đồng minh của ông ta sao? Tại sao?”
“Người ta đồn rằng ở vùng đất thấp Scotland có biến động.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Liz nhướng mắt có ý hỏi.
“Biến động ư?”, Ian chồm về phía trước.
“Có lẽ ta nên để Logan nghỉ ngơi và dùng bữa chào mừng cậu ấy trở về rồi bàn luận về chuyện này sau”, Duncan lên tiếng, mau chóng chuyển đề tài. Nhìn nét mặt của Liz và Tara cho thấy hai chị em còn lo lắng hơn cả anh. Tất cả những trận đánh của họ kể từ khi đến thời đại này đều mang một màu sắc ma thuật. Tuy nhiên từ những cuộc nói chuyện với em trai, anh biết rằng mối lo lắng về việc xung đột với những đồng minh khiến họ tê liệt vì sợ. Fin tự hỏi liệu đó có phải là do kiến thức về lịch sử của họ không.
“Phải đấy, Duncan.”
“Chắc chúng tôi nên ra ngoài.” Liz đứng lên kéo theo em gái. “Rất vui được gặp anh, Logan.”
Logan nghiêng đầu. “Tôi cũng rất vui, tiểu thư.”
Hai má Liz thoáng ửng hồng. Myra cũng theo ra còn Lora đi vào bếp. Simon và Amber thấy vậy cũng tự hiểu rồi đi chỗ khác.
“Có vẻ như người nhà mình đông lên gấp đôi từ khi cháu đi đến nay ấy nhỉ.”
“Nhà ta có thêm thành viên mới”, Ian đáp chiếu lệ.
“Cánh phụ nữ đi cả rồi đấy, kể chúng ta nghe xem nào. Có chuyện gì phải không?”
“Thực ra, cháu không biết. Lancaster không cần đến sự cố vấn của cháu nhưng bảo cháu rằng ông ta muốn ngài tư vấn, Ian. Ông ta nói các đồng minh lâu rồi không tập hợp lại với nhau và có thể lấy đám cưới làm bình phong cho việc đó.”
“Nghe có vẻ như ông ta nghĩ có gián điệp theo dõi.” “Có thể.”
“Khi nào thì tổ chức đám cưới?”
“Cuối tháng sau ạ. Vùng đất của Brisbane cách một tuần đi ngựa.”
Fin hít một hơi thật sâu và liếc nhìn quanh căn phòng. Đối phó với cơn điên cuồng của Grainna chưa đủ giờ còn thêm chuyện này nữa.
“Tôi có bỏ lỡ điều gì không? Có rắc rối gì khác nữa hay sao?”
Gregore nhướng một bên mày. “Gần đây có chút chuyện… lạ lùng.”
Fin hốt nhiên căng thẳng.
“Ta chắc chắn là những chuyện này sẽ qua thôi, Gregore. Tuy nhiên, chúng ta cần cho lính canh gác pháo đài cẩn thận trong thời gian chúng ta vắng mặt.” Ian đứng lên, kết thúc cuộc thảo luận. “Chào mừng cháu trở về nhà, Logan. Sau bữa tối, chúng ta sẽ nói thêm về chuyến đi của cháu.” Ian đặt ly rượu xuống bàn rồi ra khỏi phòng.
* * *
“Chúng ta phải đi hay sao?”
“Đương nhiên rồi”, Myra giải thích. “Khi một đồng minh kêu gọi, thì có nghĩa là họ mong mình có mặt. Lancaster có thể sinh ra những đứa con kém cỏi, nhưng ông ta vẫn là người có quyền lực hùng mạnh. Chúng ta không muốn hai bên thù hằn nhau.”
Liz bắt đầu thấy choáng váng. “Trời ơi, chẳng lẽ như thế này còn chưa đủ lo hay sao?” Myra ngồi bên cạnh cô và Tara giải thích những nghi thức xã giao thời trung cổ. “Rồi chúng ta sẽ như thế nào đây, bốn tuần để chuẩn bị ư? Lộ diện tại nơi Grainna có thể tìm được chúng ta xem ra quá mạo hiểm.”
“Có vẻ như chúng ta phải đành thế thôi.”
“Chỉ nhà mình đi với nhau thôi hả?”, Tara hỏi.
Myra tròn mắt. “Không! Đi đông người nhất có thể chứ. Nếu Lancaster lo lắng về vụ rắc rối, và thông điệp của ông ta nghe có vẻ như thế thật, đi một mình có thể là đi vào chỗ chết.”
“Vậy chúng ta sẽ phải luyện tập nhiều hơn nữa. Chị không muốn khắp người Simon găm đầy lông vũ giữa chốn đông người đâu.”
“Chị đừng có lo lắng nhiều. Có thể mối lo ngại của Lancaster chỉ đơn giản là những chuyện đã và đang xảy ra ở đây thôi.”
“Hoặc có thể Grainna không chỉ tấn công mỗi chúng ta.”
“Em biết đất của Brisbane ở phía nam và gần với bờ biển hơn. Ít nhất chúng ta sẽ tận hưởng không khí của biển trong chuyến đi sắp tới.”
Tara thở ra. “Hay quá, em nhớ biển.”
Liz lắc đầu. “Chị không bao giờ nghĩ mình sẽ đi khỏi Cali. Chị đã không đi biển kể từ khi Simon đi cắm trại lướt sóng năm nó lên mười.”
“Biển ở đây lạnh và sóng dữ hơn chỗ chị đó.”
Liz nghiêng nghiêng đầu. “Không thể ngụp lặn một chút được sao?”
“Ý chị là bơi ấy hả?” “Ừ.”
“Em không nghĩ là chị muốn bơi đâu, ngay cả khi chúng ta có thể tìm thấy một chỗ kín đáo.”
Liz không thể không cảm thấy một chút tự do hơn khi biết rằng chuyến đi sắp tới sẽ giúp cô thoát khỏi cái pháo đài này. Lớn lên và sống cả đời tại vùng ngoại ô, di chuyển nháo nhào hết nơi này đến nơi khác, thật tuyệt khi lại có cơ hội như thế. Nghĩ đến việc được đi chân trần trên cát cô bất giác mỉm cười. “Chuyện gì thế?”
“Chị mơ màng chút ấy mà.” “Về Fin ư?”
“Không.”
Myra tủm tỉm cười.
“Chị có thấy cách anh ấy nhìn Logan trừng trừng không?”, Tara hỏi một câu nghe như bâng quơ nhưng Liz hiểu nhiều hơn thế.
“Thế ư?”
“Đừng có mà giả ngô giả nghê nữa đi. Chuyện gì đang xảy ra với hai người đấy?”
Liz đứng lên và cố hết sức để giấu hai gò má đang nóng bừng lên. Nhưng không thành công.
“Trời ơi, anh ấy lại hôn chị nữa, đúng không?” Cô không thể bác bỏ được nữa.
“Lizzy, sao chị không kể với bọn em? “Kể gì mà kể chứ?”
Tara đảo mắt. “Thế nào? Ở đâu? Hôn thôi hay có gì khác nữa không?”
“Chúa ơi, chị nghĩ chúng ta lại trở về mười bốn tuổi nữa rồi.”
“Nào. Chị em cả mà.”
“Tara, bọn chị lúc nào cũng tranh cãi thôi. Fin và chị hầu như không hợp nhau.”
Tara khoanh tay ngang ngực tủm tỉm cười. “Bọn chị đấu khẩu suốt ấy.”
Tara đưa mắt sang Myra. Hai người không nói ra lời nhưng ngầm hiểu nhau rất rõ.
“Đó là phản ứng hóa học. Không có gì khác.” Như chất lỏng sủi bọt trong chai hay tiếng nổ tự phát, phản ứng hóa học.
“Chị ghét hóa học.”
Liz nhắm hai mắt và hít một hơi thật sâu. “Sức hút của Fin đối với chị sẽ chấm dứt vào giây phút chị hoặc anh ấy chịu nhượng bộ.”
“Thế chị định nhượng bộ không??
Câu hỏi hay. “Có lẽ chị nên làm vậy. Làm tình với nhau và để mọi việc tiếp diễn như thế.” Kế hoạch cũng có một sức hút nhất định nào đó, kiểu như lôi kéo được một con voi vào phòng để người xem có thể đi xung quanh nó vậy.
“Hmm.”
Liz bắt gặp vẻ mặt tự mãn của cô em gái. “Gì đấy?” Tara giơ hai tay lên trời làm ra vẻ như đầu hàng. “Em có nói gì đâu nào.”
Có đấy.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề