I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ịp đi xa này, Thảo mong rằng đời nàng sẽ nhận đựơc nhiều niềm vui lớn, biết đâu đời sẽ đem đến cho nàng những thú vị khác bù lại nỗi tuyệt vọng vừa qua thì sao?
Sau chuyến đi dài, ông CHâu đưa nàng đến bãi đỗ xe giới thiệu:
- Chú Liêm! Con Thảo theo anh đến đây, chú giới thiệu nó cho các ng quen của mình bị sốt rét. Anh có mua thuốc điều trị đó...chú Liêm.
Chú Liêm cười với Thảo:
- Vậy chú hoan nghênh cháu đó Thảo. Không ngờ cháu lại chịu khó như thế. Nếu không có gì trở ngại, hãy nhận nơi này làm quê hương đi con gái.
Thảo cười vui vẻ:
- ChÚ dám chứa cháu và làm mai không đó. Nếu chú không đuổi, cháu sẽ ở đây luôn.
Chú Liêm cười:
- Được chứ. Cháu không chê núi rừng buồn bã, chú đâu lấy lý do nào từ chối. Chỉ sợ chốn hoang vắng không đủ sức quyến rũ cô bác sĩ trẻ thôi.
Xuân Thảo dịu dàng đáp với nụ cười trên môi:
- Dạ, cháu không biết sức mình có chịu nổi không khí ở đây không nữa. Cháu đến thử vậy thôi, có điều gì chắc trở chú giúp đỡ cháu nghe.
- Giúp đỡ thì chú đây hết lòng, chỉ sợ tiếp xúc với ng dân quê mùa rồi cháu nản thôi. VỚI thiện chí của cháu, ở đây mọi ng vui vẻ hoan nghênh lắm, để chú cho em Hùng theo cháu thời gian sau cháu sẽ quen thôi.
- Nếu chú và anh chị giúp đỡ cháu sẽ quên dần nếp sinh hoạt của mọi ng. Chú đừng lo, sự mền dẻo trong cháu vừa đủ để chịu đựng mà.
Ông Liêm gật đầu tỏ vẻ vừa lòng:
- Vậy thì tốt, chú nghĩ rằng cháu là đứa con gái dễ hoà nhập với cuộc sống mới.
- Cám ơn chú.
Đêm ấy, ông Châu đưa nàng về nhà Tú trọ để nàng cùng Tú kiểm sổ sách cho biết số lãi sau mỗi chuyến hàng và sinh hoạt trong thời gian sắp tới.
Ông Châu rất vui vẻ, sung sướng khi có con gái bên cạnh. Ông hãnh diện về đứa con gái có bãn lĩnh như Thảo. Với ai, nàng cũng có thể chiều chuộng và hoà nhập vào sự yêu thích của họ.
Nhưng với Thảo, những phút cận kề Tú là điều đau khổ của Thảo. Nàng sợ tình cảm vô vọng kia tăng trưởng theo thời gian, nó sẽ đốt cháy trái tim nàng tàn lụi theo tháng năm.
Thảo tự nhủ:"Mình phải tự kiềm chế lòng, không để lộ cho ng ta biết đựơc nội tâm mình thì có sao đâu. Mình phải làm sao cho có nhiều tiền để lo cho ba lúc tuổi già".
Trước mặt nàng quyển sổ lớn đựơc anh Tú ghi rõ số gỗ nhập xuất và tiền mua bán chuyển.. Ánh mắt thăm thẳm và trọng trầm ấm ấy vang bên tai nàng:
- Thảo xem có chỗ nào không rõ hỏi anh nhé! Ngày mai, bác Châu nghĩ dưỡng sức tại nhà anh. Thảo theo anh đến các bãi bên cạnh rừng m2inh thu mua rẻ hơn. Sẵn dịp, anh giới thiệu các anh chị bị sốt rét để Thảo giúp ng ta luôn.
Thảo ái ngại đáp:
- BA EM có ý đó cũng tốt, nhưng em sợ họ không tin tưởng ở mình...kỳ lắm, anh thấy không?
Anh Tú lắc đầu cười:
- Không có đâu, họ biết Thảo có thành ý, họ quý lắm chứ không có lòng nghi kỵ đâu. Thảo đừng ngại.
Thảo ngập ngừng hỏi:
- Nơi đó nhà dân ở có nhiều không? Họ thế nào?
- Họ vốn hiền lành ở tụ tập rất đông, sống về nghề đốn cây. Anh nghĩ rằng Thảo đâu, ở đâu không ai ghét em đựơc, vả lại em đến với họ bằng tình thương làm sao họ không yêu mến em đựơc chứ?
Ánh mắt Tú nhìn nàng ấm áp khiến Thảo thở dài khi nhớ lại thân phận của mình. tú bất chợt hỏi:
- Em buồn gì vậy Thảo?
Nàng cúi đầu không đáp lại
- Không có.
- Anh mới nghe tiếng thở dài của em kia mà?
- Anh đừng để ý những chuyện không đáng ấy.
Tú ngước nhìn nàng im lặng một lúc rồi hỏi:
- Anh không đáng thì đúng hơn phải không?
Thảo không đáp, nàng hỏi:
- Sao anh không mua gỗ ở bãi của Liêm cho tiện, lên rừng vất vả quá.
Tú lạnh lùng đáp:
- Nếu mua gỗ chỗ chú Liêm số lãi sẽ ít hơn. Chuyến rồi, anh lên tận gốc mua nên số lãi gấp đôi đó, em nhìn sổ sẽ thấy sự chênh lệch.
Thảo nhìn thấy Tú không nhìn mình, giọng nói lạnh của chàng, nàng biết Tú không vui. Thảo kiểm lại sổ rồi hỏi:
- Anh không trừ chi phí đó cho mình sao? E thấy ba em chia đều ra nè!
- Lúc mới vào nghề anh cũng đâu biết gì, bác Châu vẫn chia đều vậy. Giờ bác già không khoẻ, anh thay bác làm chuyện ấy có sao đâu?
Thảo cười nhỏ nhẹ đáp:
- Thảo lên đây cho ba vui, vì ba em muốn giúp các anh chị bị sốt rét mà phương tiện điều trị thì không có. Em không thể cùng anh lặn lội thu mua để thay công cho ba em. Vì thế, em thấy anh nên chi cho mình số chi phí đủ để di chuyển...anh không nên chịu thiệt thòi hoài. Em rất áy náy khi nhận số lời bằng như anh.
Tú nhìn nàng bằng ánh mắt giận dỗi:
- Em chỉ biết hy sinh cho ng khác, còn ng ta đáp lại em không nhận à? Em cho rằng họ không xứng đáng với em sao? Nếu em không thích thì bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ tính tiền xăng dầu, trà nước, kể cả những chi phí nhỏ...em sẽ vui hơn?
- Ý em không phải chê tiền lãi do công của anh, nhưng đây là vấn đề công bình cần phải có trong việc hùn hạp với nhau. Ba em già rồi, tuy có kinh nghiệm và một số mối nhưng sức khoẻ và khả năng hoạt động đâu bằng anh. VÌ THẾ chia lời theo ý anh, em sợ thiệt thòi cho anh thôi. Anh gian khổ nhiều, lãi phải nhiều hơn em chứ. Mình tính vậy đi nha!
Tú đáp giọng khô khan:
- Tuỳ em. Ơn em anh mang, lòng anh đáp trả em không nhận, anh đâu đủ tư cách để thuyết phục em...Xin lỗi, anh biết phận anh mà.
Chàng bỏ đi sau câu nói lạnh lùng ấy. Thảo lắc đầu, lòng chán ngán, buồn bã.
Ngày hôm sau, Tú dùng xe đưa Thảo tới những nơi ông Châu dặn. Chàng giữ gương mặt nghiêm nghị khi tiếp xúc với Thảo. Khác với mọi ng, chàng vui vẻ bặt thiệp, nụ cười luôn hở trên môi chàng.
Thảo cũng thế, đối với bệnh nhân, Thảo vui vẻ mềm mỏng giải thích, chỉ dẫn mọi việc cần thiết liên quan đến căn bệnh mà họ đang mang trong ng. Nàng dịu dàng an ủi, vỗ về khi họ tỏ vẻ lo âu về chứng bệnh ấy...Mọi ng, ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt thương mến, ngưỡng mộ.
Nhưng với Tú, khi 2 ng ngồi trong xe, Thảo vẫn giữ khoảng cách cố định. Nét bình thản gần như lạnh lùng của Thảo khiến tự ái của Tú bừng dậy. Nét khó chịu in rõ trên gương mặt chàng trong suốt đường về. Thúy Lan đón Thảo với nụ cười trên môi:
- Sao, đi một ngày mệt lắm không?
Thảo đi theo nàng vào nhà, vui vẻ đáp:
- Mệt, nhưng vui lắm...Ng ta bệnh nhiều quá, mai mình mua thuốc thêm cho họ. Trên đó cảnh đẹp và nên thơ quá, phải không Thúy LAn?
Bạch LAN ngồi may đồ cạnh đó xen vào:
- Đựơc anh Tú đưa đi nhiều nơi, cô sẽ thích thôi. Anh Tú lúc xưa cũng đưa tôi lên ấy nên tôi biết cũng nhiều lắm.
Xuân Thảo cười tự nhiên đáp:
- Dạ, nhờ anh Tú mà em mới biết đựơc nhiều cảnh đẹp và giúp nhiều ng bệnh đang gặp khó. Sau này, nếu có dịp, chị đi chơi với em nhé.
Bạch Vân nhìn Tú mới bước vào với gương mặt lầm lì, nàng cười:
- Tôi chỉ thích đi với anh Tú thôi. Kìa, sao anh buồn vậy? Đưa cô Thảo đi nhiều nơi quá anh mệt hả? Để em làm nước cho anh uống nghe?
Tứ lắc đầu ngồi tựa mình lên ghế, chàng lạnh lùng đáp:
- Không cần, anh nghĩ chút là khoẻ ngay mà.
Bạch Vân ngồi kế bên ngọt ngào:
- cÔ Thảo ở đây vài ngày lận mà, mỗi ngày anh chở đi một nơi thôi, ai biểu đi nhiều cho rồi mệt. Xem kìa, anh bơ phờ luôn.
Xoay qua Thảo, Bạch Vân hỏi:
- Bộ cô Thảo định thay bác Châu đi gỗ à?
- Dạ đâu có, chị. Em đi theo cho vui thôi. Ý ba em muốn em điều trị giùm bà con ỡ thôn bản, họ bị sốt rét mà không biết cách điều trị, chứ em đâu rành mua bán mà thay cho ba em đựơc.
Bạch Vân tỏ vẻ hài lòng:
- Đúng đó. Thảo làm bác sĩ ở bệnh viện phù hợ- p với Thảo hơn. Nghề lái gỗ hỗn tạp vì giao tiếp với phái nam, nhất là dân ở thôn bản sẽ gây cho Thảo nhiều chuyện phiền muộn.
Thúy Lan xen vào:
- Chị Thảo tốt bụng đi giúp đỡ mọi ng. sẵn chị làm sổ sách giùm bác Châu luôn, bộ chị tưởng chị Thảo theo nghề này sao? MÀ có theo nghề cũng đâu có gì bất tiện đâu, bộ ai giao tiếp với đàn ông đều khó chịu.
Bạch Vân cau có đáp:
- CHị chỉ nói ý mình thôi, còn quyết định thì ở Thảo chứ. Chị đâu có bắt buộc.
Anh Tú lên tiếng:
- Cô Thảo chịu theo nghề của bác Châu khá hơn, làm bệnh viện với đồng lương ít ỏi thì sống vất vả đó!
Thảo cười hỏi:
- Anh không sợ em giành mối của anh sao? Nói vậy chứ đội trưởng phân công, em sẽ đi theo nghề mình. Con gái yếu đuôí như em theo nghề ba em đâu có hợp.
Anh Tú đáp:
- Sao lại không hợp, mua bán cần gì đàn bà hay đàn ông, mọi việc nặng nhọc đều có thợ làm, mình chỉ huy thôi mà, có gì khó đâu.
Bạch Vân cười xen vào:
- Thảo là một bác sĩ, chân yếu tay mềm, có địa vị trong xã hội ai thèm lăn vào nghề sớm nắng chiều mưa mà anh gọi mời chứ.
Thảo dịu dàng đáp trả:
- Nghề nào cũng có cái vui buồn, đâu có nghề nào không tốt. E cũng nhờ vào sự cực khổ của ba em bao nhiêu năm trong nghề mới đựơc như ngày nay. E quý nghề của ba em lắm, chứ em nào có dám khinh thị gì.
Thảo đựơc Thúy Lan nắm tay về phòng nhường không khí ấm cúng đó cho 2 ng.
Thúy Lan kể cho Thảo nghe mọi sinh hoạt trong gia đình...Nàng hỏi Thảo:
- Chị thấy Bạch Vân như thế nào?
Thảo nghiêng nghiêng đầu hỏi:
- Ra sao là sao? Về khía cạnh nào mới đựơc chứ?
Thúy Lan bật cười:
- Em muốn hỏi chị Bạch Vân đẹp hay xấu, tính tình thế nào, có dịu dàng, hiền hậu không?
Thảo cười lắc đầu:
- Mình đâu có quyền phê phán, nhất là ng ấy lại là...Bạch Vân, vợ sắp cưới của anh tú và là chị dâu của Thúy Lan.
Thúy Lan cười:
- Em muốn chị thẳng thắng phê bình dù đó là ai, có liên quan với mình thế nào cũng mặc.
Thảo cười dịu dàng đáp:
- Phê bình ng ta đó là điều không nên làm. Họ thế nào tuỳ theo ng đối diện nhận xét. Vả lại chị còn vấp nhiều khuyết điểm chưa sửa đựơc thì đâu đủ tư cách để phê bình ng ta chứ, nhất là Bạch Vân đựơc anh Tú và gia đình yêu thương.
Thúy Lan hỏi giọng giận dỗi:
- Sao chị biết em thương bà ấy?
- Bà ấy nào?
- Bạch Vân đó
Thảo nhìn Thúy Lan ôm gối vào lòng nhìn nàng phụng phịu, Thảo cười đáp:
- Bộ Thúy Lan không thương Bạch Vân sao?
- Nếu thương đựơc bà ấy, em đâu còn lòng dạ thương chị đựơc.
- Vậy 2 ng chẳng phải vui vẻ với nhau là gì?
- Mà không cho em phản đối chị ấy ra mặt. Má bắt em phải ngọt ngào dù lòng em không hề muốn. Nếu em và Bạch Vân không hợp tính, yêu thương nhau, em làm quen với chị làm gì. Không phải em là em chồng có thành kiến với chị ấy, mà em đóng vai bạn gái em cũng không hoà hợp với chị ấy nổi. Tính bà Vân làm sao ấy!
Xuân Thảo dịu dàng hỏi:
- Sao kì vậy?
- Chị ấy kiêu kỳ, phách lối, không thành thật chút nào. Vì thế, cả bạn bè, bà con không ai thích. Chính anh Tú không yêu chị ấy chứ đừng nói ai.
Thảo dọ ý:
- Không yêu sao cưới?
- Cưới đâu, đính hôn anh ấy còn chưa chịu, ở đó mà cưới, còn lâu à!
- Vậy sao Bạch Vân ở đây?
Thúy Lan ấm ức:
- Lúc xưa, ba Bạch Vân và ba em thân lắm, hai ng như anh em ruột, giúp đỡ tận tình. Sản nghiệp của nhà em ngày hôm nay là do 1 tay ba Bạch Vân giúp đỡ...Nên ba em cùng ông kết nghĩa thông gia. Sau này, ba Bạch Vân chết trong lúc đi buôn, tài sản của chị bị mẹ kế sang đoạt cho con của bà và ba chị ấy. BA em mới đem chị ấy về ở và xem chị ấy như là dâu. Ba em thương chị ấy, lúc nào cũng lo lắng cung cấp tiền bạc cho Bạch Vân như một thượng khách. Em phân bì, ba bảo rằng:chị như một ân nhân còn sót lại, ba có bổn phận đền đáp.
Thảo chợt hiểu tại sao Bạch Vân tự do ở đây với cương vị vợ của Tú, nàng lẩm bẩm:
- Thì ra là như vậy.
Thúy Lan như nói cho đã cơn tức trong lòng. Nàng hậm hực kể:
- Anh Tú không chịu, nhưng ba em cằn nhằn đòi từ anh ấymấy lần nên ảnh chần chừ hoài đó.
- Bao giờ cưới?
- Ba bắt cưới trong năm nay. Ảnh buồn lắm nhưng cuối cùng chắc cũng phải chịu thôi, vì ba đe nếu anh ấy phản đối, ba phải chết cho anh ấy vừa lòng.
- Căng thẳng quá há! Bạch Vân đẹp, dịu dàng, ngọt ngào với anh Tú quá chứ.
Thúy Lan chề môi:
- Chị ấy đựơc ngữ ấy thôi...ngọt ngào khi nào anh Tú tính sổ để lấy mớ tiền son phấn, quần áo...Bạch Vân là vậy đó, còn bình thường khi tiếp xúc với mẹ, với khách, chị nói ăn nói không khéo léo chút nào, nhiều lúc mẹ xấu hổ vì không ngăn kịp chị trước mặt ng khác. Có lẽ xuất thân ở gia đình không đựơc học hành không mấy gì nhiều nên chị không có thái độ thanh nhã, lịch sự. Anh Tú khổ sở, đòi bỏ nhà đi mặc cho ba mắng thế nào cũng đựơc. Nhưng mẹ không cho, mẹ an ủi, năn nỉ anh ấy hoài luôn.
Xuân Thảo thương thương cho cuộc đời cô độc cho Bạch Vân. Nàng bảo:
- Bạch Vân mất đi tình mẹ, sống với mẹ kế khổ sở phiền muộn nên tính tình không đựơc thuần hậu. Thúy Lan khuyên chị ấy lần lần cho hợp với anh Tú, đừng để anh ấy chia tay với Bạch Vân, duyên con gái lỡ làng tội nghiệp ng ta. Biếy đâu nay mai mình nằm torng hoàn cảnh đó thì sao?
Thúy Lan càu nhàu:
- Chị ở đây rồi sẽ thấy. Một ngày, 2 ng chưa nói với nhau 1 câu. Nếu có chuyện gì chỉ nghe bà Vân nói thôi, còn ông Tú chỉ gật hoặc lắc đầu rồi đi. Em ở gần phòng ảnh nè! Nếu thương chị Vân, 2 ng ở chung phòng lâu rồi, chứ đâu có đưa em ở phòng chính giữa 2 ng.
- Anh Tú cũng ít nói vậy sao?
- Đâu có. Ngày xưa ảnh tếu nhất nhà đó. Anh Thịnh, anh Phương đâu có ai vui vẻ, bặt thiệp như anh ấy, đến đâu chỉ nghe tiếng cười giòn của bà con cho anh...Theo anh Tú đi vào nơi buôn gỗ, chị sẽ chứng kiến tình cảm mọi ng cho anh ấy mà. Chỉ khi về nhà là trầm ngâm bên điếu thuốc ngày cũng như đêm thôi.
- Có lẽ anh ấy buồn...thời gian dần qua sẽ hết thôi.
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng