Số lần đọc/download: 2305 / 41
Cập nhật: 2017-05-25 16:42:31 +0700
Chương 6
B
UỔI CHIỀU ĐÔNG KHÁCH KHÔNG THUA BUỔI sáng. May có Pam đi Avocado về ghé ngang vô tiếp tay mà xong người khách hàng chót cũng xâm xẩm tối. Pam tất tả ra về, đi bươn bả để nguyên chiếc áo choàng trắng. Còn mau mau về lo cơm nước cho bố và đàn em chờ. Từ ngày mẹ mất cả gia đình Kwei trông vào mình nó.
Rand cũng lo rửa ráy trở vô nhà, dù bổn phận hắn không rõ rệt bằng. Không hiểu có phải bổn phận không nữa! Lupe có họ hàng bà con gì mà bắt buộc phải giúp đỡ, bảo vệ? Bạn bè không phải. Còn dễ ghét là khác, chỉ trừ những lúc nó trút bỏ lớp vỏ rắn rỏi, thành thạo để chỉ là đứa con gái nhỏ lâm nạn. Đối với Rand nó đã có ân huệ, tình nghĩa gì? Nhưng than ôi trên đời này mà chỉ có nợ có vay mới trả thì khó sống quá! Hãy ví vụ nó là một con mèo hoang bị một bầy chó dữ rượt đuổi... kẹt chạy vô thì sao? Dĩ nhiên thấy là phải đuổi. Một con vật còn vậy huống hồ con người?
Lupe bị săn đuổi ráo riết là cái chắc! Đó là một sự thực. Nhưng tại sao? Nó còn lánh mặt pháp luật, nếu không phải trốn tránh. Lý do nó nêu ra dù có đúng Rand cũng không có tư cách gì cung cấp phương tiện.
Vì thế giữa lúc đang thanh toán món thịt bỏ lò rất thơm ngon hắn cũng đặt lại vấn đề “nhờ Cảnh Sát bảo vệ”. Lập tức Lupe quắc mắt:
— Anh có chuyện tiếp xúc, dính dáng với cớm nhiều chưa?
— Rất ít!
— Vì vậy động một chút, hở ra cái gì cũng “Sao không nhờ Cảnh sát” là phải! Đừng quên nhiều lắm họ chỉ là “bạn dân”. Đâu phải siêu nhân kiêm vú em mà mỗi cái mỗi nhờ? Còn Công lý hả? Anh có quyền tin ở Công lý... cũng như mấy người có tiền có bồ bịch quen biết. Tiền trước, bồ bịch sau. Cả hai thứ tôi cùng zê-rô nên tin không nổi, anh biết không? Tốt hơn tôi cứ ở nán lại đây, lánh mặt tối đa.
— Sợ không được nữa. Chúng biết rồi!
Rand thủng thỉnh kể lại vụ gã tài xe giao hàng giả mạo, kể khéo cho nó khỏi hỏng. Nào ngờ Lupe dửng dưng: “Thế hả?”. Ngạc nhiên thì nó giải thích đằng nào cũng phải có. Tụi nó muốn biết thì thà chìa ra cho coi vì đã quyết thủ tiêu người thì phải đeo đến cùng.
— Tôi chẳng nói với anh tụi nó quyết vồ tôi bằng được sao?
— Nhưng chẳng thể vì tình cờ... khơi khơi. Phải có nguyên nhân. Tại sao? Theo tôi phải cùng đi một đường mới có thể có thanh toán, thủ tiêu. Cô phải ở trong, phải biết chớ?
— Không biết, hoàn toàn không mới khổ thân tôi? Nói thực với anh... ngoài anh là Rand Hammonđ bây giờ ra, tôi chỉ biết có bà chủ phố, bà Lomax và 3 người cùng sở làm. Tôi là thứ còn phải có người bảo lãnh, đâu dám và đâu được phép giao thiệp, lui tới nhiều chỗ? Châm ngôn của Trại “gần mực thì đen” anh còn lạ gì, Rand?
— Nghe đây Lupe. Dĩ nhiên mất số thuốc — nhất là có ma túy dính vô — là Cảnh sát phải tình nghi có “tay trong”. Cô lại biệt tăm thì họ có quyền nghi nữa, dù không nhất thiết đúng. Nhưng từ đó đi đến thanh toán, thủ tiêu còn xa, xa quá. Dù ma túy hay không ma túy vấn đề vẫn phải hiểu như vậy. Chỉ một mình cô biết, thấy không?
Rand ngước nhìn qua. Lần dầu tiên mới thấy Lupe mỉm cười, nụ cười e lệ, ngỡ ngàng của đứa con gái “Không hiểu sao họ coi mình quan trọng đến thế”. Nó thú nhận:
— Tôi nói điều này nghe? Cho đến chiều tối hôm qua, tôi chỉ là một con nhỏ làm công... không để ý đến ai và chẳng có gì để người khác chú ý tới. Một con Lupe Gomez vô danh. Đùng môt cái có chuyện ghê gớm: bắt cóc, thủ tiêu, săn đuổi... Rồi trộm cắp, lên Tivi cả nước biết! Nổi danh ngang xương, vậy là anh chứa chấp một nhân vật tên tuổi trong nhà này rồi, Rand!
— Nếu thực vậy thì tôi đề nghị một điều. Chịu không? Giả thử bây giờ tôi có một số tiền chưa tiêu đến. Tôi cho cô mượn để có phương tiện rời xa nơi này. Đi xuống Mễ-Tây-Cơ ít lâu, chờ tình hình lắng dịu.
— Ủa, sao lại Mễ Tây Cơ? Xuống Mễ Tây Cơ làm gì? Chẳng ai quen biết, chưa hề xuống một lần... ngay ngôn ngữ cũng mù tịt!
Chuyện không ngờ. Cái tên Guadelupe Gomez nghe rặt Mễ Tây Cơ! Rất thông minh, thấy Rand ấp úng là nó cười phá lên:
— Tôi Mễ Tây Cơ có cái tên thôi! Phần còn lại thì Mỹ cũng như anh vậy chớ? Rất có thể có máu Mễ Tây Cơ không chừng... nhưng cha mẹ còn đâu mà hỏi? Dám con cháu Lacuesta thiệt ấy chớ? Đùa đấy thôi, còn lâu! Tốt hơn hết thì mình hãy chỉ là mình, hãy giữ thân phận Lupe Gomez.
— Như vậy Lupe không có một chỗ nào để nương náu thật?
— Đúng ngoài nơi này! Nghĩa là ngoài anh. Phải chi được ở lại đây... có công việc gì giúp đỡ anh thì đẹp quá?
— Cảm ơn. Tôi có rồi, một là đủ!
Lupe nở nụ cười ranh mãnh. Không hiểu nó nói thực hay đùa:
— Nếu một đủ thì tại sao không cho Mông Cổ nghỉ sở? Con mọi ấy làm gì tôi cũng dư sức làm chứ bộ? Nếu cần làm đẹp dĩ nhiên tôi ngon hơn. Ngực nó thấp tè, đồng ý không?
— Tôi không cần để ý. Đây là một phòng mạch và tôi là thú y sĩ... chớ đâu phải văn phòng tuyển lựa thi Hoa hậu? Bỏ ý nghĩ đó đi!
— Xin lỗi! Thú y sĩ cũng vẫn là người, có con bé ngon lành cũng mát mắt lắm lắm chớ bạn? Kinh nghiệm cho tôi biết đàn ông chẳng ai chê gái đẹp, nếu đầy đủ sức khỏe, mà anh thì... không thể yếu đuối đưọc. Điều đó ngó qua biết liền!
Xem ra Lupe đề cập tới những chuyện nhảm dễ dàng quá. Nếu nó đã cố tình nham nhở tại sao hắn không nham nhở gấp bội để thử coi nó có dám không? Rand làm bộ ngó chòng chọc, bỏ nhỏ một câu.
— Nếu cô ngó qua biết liền... thì đỡ quá. Dễ giải quyết!
— Coi giải quyết gì?
— Dễ hiểu quá... giải quyết mối tương quan liên hệ rõ ràng và có thể giữa trai không vợ và gái chưa chồng cùng ở một nhà, đêm hôm vắng vẻ không có một người thứ ba. Nói vậy đủ chưa?
Quả nhiên bản năng con gái của nó vùng dậy thủ thế Lupe tròn mắt ngó lại:
— Hiểu chớ... nhưng anh dám làm thế? Anh đâu phải…
— Đúng, tôi nhất định đủ sức khỏe. Tôi là chủ nhà này. Cô cần phải nương náu, điều tôi không bó buộc phải nhận. Tôi có quyền yêu sách một trao đổi, phải không? Cứ kể như một món thuế phải đóng, một khoản mướn giường, mướn nhà phải nạp. Chẳng bên nào mất không, vậy mới hợp lý chớ?
— Hợp lý chớ nhưng tôi không tin. Anh không phải hạng người đó. Kinh nghiệm tiếp xúc với những thằng chuyên nghiệp tán tỉnh, dụ dỗ gái sẵn sàng ép buộc gò gẫm, ngay phút đầu gặp gỡ cho tôi đánh hơi ngay ra bản chất anh. Đừng qua mặt chớ? Anh không phải thứ đàn ông ngủ bừa, thấy đàn bà là nghĩ ngay đến cái giường. Anh có thể nồ chơi... nhưng tôi thách anh làm thiệt! Tôi còn lạ gì... týp quân tử tàu mà anh là một mà ngày giờ này quá hiếm?
— Lý thuyết cừ nhỉ? Nghe như “thẩm quyền”... nhưng coi chừng hố đấy!
— Không thể có vấn đề hố! Nhớ là tôi “bụi đời”... lớn lên bị đẩy vào thế bó buộc phải giữ mình nên phải giữ mình nên phải biết và biết rành rẽ đến viết sách được. Với những người như anh có ngủ chung phòng cũng chẳng sao, nếu chịu đựng được tiếng ngáy ồ ồ trâu rống. Mà tiếng ngáy thì tôi đầu hàng! Do đó ở hoàn cảnh đặc biệt như thế này yêu cầu chớ đi quá xa tình trạng ở chung. Đừng nghĩ đến giao du, nhất là chỉ bằng miệng!
Lupe cứ một mình tự ấn định mối tương quan, liên lạc một cách già dặn, đúng mức quá làm Rand muốn gài một câu không nổi. Ấp úng làm như kiêng sợ nó luôn! Ủa, sao nó cũng bắt thóp được để cười phá lên:
— Anh nói sợ cái giống đàn bà đúng quá! Týp tôi nên sợ hơn cả. Còn bày đặt dọa!
Hết nước nói, không lẽ quát ầm lên: “Đàn bà có gì bắt tao sợ? Tại sao, phải sợ nhất mày”? Rand giận đỏ mặt. Cũng may có tiếng chuông điện thoại. Phải chi có tin về vụ Lupe thì hay biết mấy? Ước gì có một giải pháp... Nhưng ở đầu dây đằng lúa là tiếng lão Kwei!
Lạ, tiếng hàng xóm láng giềng mấy năm... có tình chủ đất người mướn nữa nhưng giữa hai người không đi xa hơn “chỗ quen biết”, gần như Rand không giao thiệp với ai tên Kwei, dù ở sát nách và có chuyện gì biết hết. Một phần cũng không. Chỉ một mình Pam chạy qua chạy lại... Vì vậy nghe Kwei xưng danh Rand lạ quá!
— Tôi đây, bác sĩ. Xin bác sĩ vui lòng dời gót sang tệ xá, chúng tôi nóng lòng trông đợi. Dĩ nhiên phải có chuyện cấp thiết chớ? Chúng tôi biết bác sĩ nên qua ngay... vì chuyện quan trọng, nói ở điện thoại không được đâu!
Rand buộc lòng phải! “Nếu vậy tôi sẽ qua liền. Cỡ vài phút thôi” Hắn gác máy, Còn lạ gì tính nết sống riêng tư quanh năm lo làm ăn... giải trí giao thiệp gần như không. Có thể gọi là lạnh nhạt. Nếu tình cờ gặp, chào hỏi còn xã giao thì nhất định phải có chuyện gì “nguy hiểm” ông bạn Kwei mới nói đi nói lại, gần như ép buộc Rand phải dời gót sang tệ xá! Xưa nay có nghe nói hắn mời ai, đòi hỏi ai một chuyện gì?
Dù cấp thiết đến mấy cũng phải dặn dò Lupe mấy câu đã. Chẳng sợ thừa. Nghe hắn dặn “Tôi sang bèn nhà Kwei có chút chuyện gấp” Nó bĩu môi: “gấp gáp gì? Nàng mông cồ lai nhớ nhung mời hiệp sĩ sang nâng chén rượu thân thiện chớ gì? Anh không biết hay vờ không biết chớ tôi còn lạ gì thứ mê trai! Còn khuya nó mới gây gỗ với tôi chỉ vì chiếc áo, thỏi son!”
Lạ thật, vừa nghe đến tên Kwei Lupe đã ấm ức, cay cú ngay được. Hình như nó cũng ganh tức chỉ chờ dịp móc mói nên Rand phải giằn mặt trước:
— Lại tưởng bậy! Lão Kwei vừa phôn mời tôi sang có chuyện gấp mà?
— Cha nó kêu anh sang chơi “bộ nó trốn đi chỗ khác? Hay nó cũng ngồi kế bên?
— Mà nó ngồi kế bên có sao không? có liên quan gì đến cô không?
Biết trật đường rầy, Lupe không cãi cố mà chỉ ấp úng! “Ơ... ơ... liên quan gì tới tôi? Tôi... nói vậy thôi”.
Hắn dặn thêm:
— Cứ yên chí ở nhà, cửa khóa chặt. Trong nhà có con Morrigan... còn con Otto thả ngoài hàng ba thì khỏi sợ. Tha hồ vững!
— Sao không cho tôi đi càng vững hơn? Có một mình tôi vẫn ngán.
— Đi không được. Ở nhà coi vậy chắc hơn nhiều.
— Vậy đi một mình di. Tôi ở nhà khâu cho xong chuyện...
Có thế mà nó cũng làm mặt giận. Dĩ nhiên chỉ hơi hơi thôi, biểu “Ở nhà nghe” không buồn đáp vậy thôi!
Rand ra lối cửa hông để lấy xe cho tiện, nhà chưa có gara nên chiếc Station Wagon vẫn để nằm ngoài. Thấy chủ lên xe, con Doberman hí hửng tính nhảy lên ngồi kế như thường lệ. Bị nạt bắt ở nhà làm quân canh tối nay, nó rít lên phản đối nhưng bị nạt tiếng nữa là rút vô trong nhà tức thì. Không hiểu sao bữa nay Rand chơi kỹ, nhà Kwei ở đầu này hắn cho xe chạy ngã kia. Vừa lái vừa để ý nghe ngóng, tới ngã tư mới cho xe quay lại. Hai bên đường không có gì khả nghi, trước cửa nhà hắn cũng vậy. Cửa đóng đèn trên lầu bật sáng che rèm cẩn thận. Xe chạy chậm, Otto nghe tiếng máy quen chạy ra sủa đến rối rít. Tạm thời chưa có gì đáng ngại. “Tụi nó” kể như mới biết phải sắp đặt chớ? Không chừng bỏ cuộc luôn cũng nên.
Nhà Kwei đây rồi, Rand cho xe rẽ vô. Kề cũng trái ngược. Hắn thú y sĩ thì cửa hàng như nhà trại... còn trại chủ thứ thiệt Kwei thì nhà cửa kín như Ngũ Giác Đài! Căn nhà cũ y nguyên, cứ có dịp là hắn vác mấy căn tiền chế chính phủ bán son về, ghép vô căn đầu này, đầu kia. Đỡ tiền lắm, vừa biểu diễn nghề nề, nghề mộc mà đám con ngày một lớn còn đủ chỗ ở sau này chớ? Bầy con gần một chục đứa mà nhà cửa ghép vô, nối nhau chằng chịt... không quen dám đi lạc luôn!
Tối nay không hiểu sao cửa sổ căn nào cũng để sáng đèn nhưng cửa lớn đóng im ỉm và ngọn đèn trước nhà bật sáng trưng trông càng ra vẻ pháo đài phòng thủ kiên cố. Lúc Rand bấm chuông cánh cửa hông mới mở hé một chút cho khách vô lọt là đóng sập lại ngay, chặn then sắt đàng hoàng. Hắn đang ngơ ngác thì bị đích thân ông chủ nắm tay kéo tuột vô như chuột tha mồi. Rand tươi cười hỏi: “Ủa có chuyện gì thì Kwei đưa tay ra hiệu êm, kéo hẳn vô trong mới thì thào hỏi:
— Sao, lúc bác sĩ vô đây có để ý thấy tụi nó không? Tụi nó còn ở đó không?
— Ủa, tụi nó là ai? Có chuyện gì mới được chớ?
Kwei thấp giọng: “là tụi nó chớ ai?” Người hắn đã gầy gò, quanh năm lam lũ nên coi khắc khổ quá, nhất là mặc bộ đồ xanh nhà máy. Cả người hắn chỉ có nước da, cặp mắt là Tàu. Ngôn ngữ, cử chỉ Mỹ hóa từ lâu.
— Ủa, không thấy hai đứa tụi nó hả? Chiếc xe lớn, đen xì...
— Tụi nó còn đến đây nữa sao? Chúng có làm gì không?
— Không đến đây... Nhưng cháu Pam nhà tôi…
— Ủa, Pam làm sao? Bọn tụi nó...
— “Tôi đây... Không sao cả!” Nghe tiếng nó Rand để ý nhìn mới thấy Pam đang ngồi ghế xích đu ở góc nhà, vẫn khoác chiếc áo choàng trắng nhựng chân đi đất. Tự nhiên Rand bật câu hỏi:
— Không sao là thế nào? Chuyện gì đấy? và giày dép đâu?
— Giày để đây chớ đâu!
Thì ra đầu óc Rand đã in sâu, bàn chân đất, giày dép văng mất của Lupe! Có lẽ nào? Định hỏi tới nữa thì lão Kwei xích tới:
— Con cháu Pam cứ biểu không sao... nhưng theo tôi bắt buộc phải đề phòng mà chắc chắn bác sĩ cũng đồng ý... Coi, sao biểu đi ngủ hết mà tui bây nãy giờ cứ lấp ló, dòm nom gì đấy? Cút ngay không chết đòn!
Tiếng con nít cười khúc khích, ríu rít. Mấy cái đầu thụt vô, ló ra... la mắng không nổi. Đối với gia đình Kwei hiển nhiên tối nay có đại sự nên mấy đứa nhỏ mới núp lén, nghe hóng coi có chuyện gì. Lão lại phải nạt lớn, đi một vòng củ soát mới bảo Pam:
— Bây giờ mi kể lại cho bác sĩ nghe đi? Hay để tao...
— Thôi, để con kể cho. Này, chuyện như sau Rand... Kể cũng đáng ngại chớ? Nhớ hồi nãy tôi ở phòng mạch về không? Vội quá không kịp cởi áo. Mọi lần đi tắt băng ngang vườn chanh nhưng bữa nay hơi tối và đi giầy cao gót nên phải đi ngả đường cái. Thấy chiếc xe đậu sát lề lôi đâu có để ý? Xe còn nổ máy chắc họ kiếm nhà ai. Họ tà tà theo tôi cũng chẳng sợ... cho là họ tính thăm hỏi điều gì...
— Đáng lẽ mi phải để ý ngay. Tao dặn nhiều làn... thân con gái đi đêm là phải ngó trước trông sau.
— Con đâu ngờ cha? Có hai đứa trên xe nhảy xuống, áp hai bên nắm cứng lấy tôi. Chắc chúng tính thảy lên xe quá? Chúng làm lẹ quá, chưa kịp kêu đã bị bịt cứng họng. Tôi dãy dụa, chân đạp lung tung nhất định không cho tụi nó kéo đi. Thế rồi một thằng ghé sát mặt tôi và bảo thằng kia: “Lầm rồi! Không phải con đó” Thằng đang bịt miệng tôi vội bỏ ra. Hai đứa chạy thoát lên xe, giông thẳng.
— Còn gì nữa?
— Chúng bỏ đi và tôi cũng thủng thẳng đi về!
Như vậy là có chuyện quá rõ rồi! Đầu óc Rand làm việc nhanh như máy. Câu đầu tiên là phải hỏi lại Pam cho chắc:
— Pam nhớ chắc đi. Tụi nó bảo nhau: “Lầm rồi... Không phải con đó”?
— Tôi hoảng quá... nhưng kịp nghe vậy đó!
— Hai đứa hình dáng sao nhớ không?
— Một thằng bận nguyên bộ đồ nâu, một thằng quần áo kẻ ô vuông... không, áo kẻ ô vuông thôi? Cái đó không chắc đâu! Tôi hết hồn làm sao nhờ được quần áo? Chỉ biết 2 thằng to con, bặm trợn, lẹ làng lắm! Có vậy thôi, ngay bảng số xe còn không kịp thấy mà?
Rand đang suy nghĩ thì lão Kwei hỏi thẳng:
— Bác sĩ biết chúng?
— Cũng không chắc.
— Tôi định phôn cho cảnh sát... nhưng con Pam nhà tôi biểu để báo cho bác sĩ hay để rồi ông tính.
— Tôi thấy vậy hơn vì... tôi cảm tưởng vụ này dây dưa tới con nhỏ bên đó, phải không Rand?
— Cái đó không thể nhầm lẫn. Nhá nhem tối rình mò làm vội thì lầm người như không: Hai đứa cùng tác người, cùng tóc đen, cùng áo choàng trắng. Cũng may mà nhìn gần... cặp mắt xếch một mí phân biệt hẳn. May nữa là tụi nó nắm cứng lấy... chớ từ phía sau thúc bừa xe lên cán ngang người thì giờ này Pam đã chết oan! Tuy nhiên điều này không thể nói vì lão Kwei đã hỏi tới:
— Con nhỏ là... con nhỏ nào? Là người hay là con vật?
Dĩ nhiên Rand phải giải thích sự việc... nhưng phần nào thôi. Đại khái ở nhà hiện có một người quen xin nương náu vài bữa. Một đứa con gái gặp tình trạng khó giải quyết nên nhờ lo giùm, xin ở trong nhà ít ngày...
— Chuyện như vậy... khó giải quyết mà thôi ư? Riêng tôi ngửi thấy nguy hiểm, nguy hiểm nhiều là khác. Nhưng tại sao lại có con nhỏ nhà tôi vô?
— Theo tôi có thể vì hai người bề ngoài hơi giống nhau. Nhưng yên chí đi ông Kwei... hoàn toàn không liên hệ gì với Pam hết. Không đời nào, ông có thể tin tôi... Một người như lão Kwei đời nào dễ tin vậy? Phận sự làm cha đâu thể vì một câu nói mà... yên chí đi? Lão có ý kiến:
— Bác sĩ tính sao? Tôi cho mấy thằng âm mưu bắt cóc phải cho chúng rũ tù. Một chuyện phải làm, không thể bỏ qua được. Riêng phần con Pam nhà tôi từ nay tạm thời ở nhà, không đi đâu hết.
— Đâu được cha? vả lại cần gì phải thế! Con đâu phải con nít... con dư sức tự vệ chớ bộ?
Để ngầm phản đối đang ngồi Pam đứng bật dậy. Nó thủng thỉnh đi tới chỗ lò sưởi bên trên treo một cặp búa coi bộ quý giá, kính cẩn lắm. Đó là một đôi búa — võ khí tùy thân. Thứ búa đẽo đầu bạc, hai lưỡi thép bén ngót... chuôi ngắn bằng ngà voi chạm trổ cầu kỳ công phu. Nghe nói đây là đôi búa thờ vì từng là vật bất ly thân của ông nội Pam ngày trước từng theo người tung hoành trong những trận xung đột đẫm máu giữa các bang hội rung chuyển Cựu Kim Sơn năm 1930 mới dứt.
Đứng phía dưới, Pam đưa tay mân mê cán búa coi bộ sùng kính lắm:
— Con dư sức tự bảo vệ, cha biết quá mà? Hồi đó nhiều lần nội chẳng biểu con mới đáng truyền nhận của người về cái nghề này...
Khi không lão Kwei nạt lớn, rõ ra người có quyền uy chớ chẳng lẩn thẩn, rụt rè như vừa rồi:
— Pam, bỏ tay ra! Tao biểu mày bỏ tay xuống, không được rờ mó vô. Nếu mày là con tao thì phải nghe tao đây này...
Pam đâu phải vừa? Nó đứng sững. Hai cha con nghênh nhau một hồi. Nó định chịu thua, buông tay ra nhưng cương quyết nói:
— Được, buông thì buông... Nhưng ở nhà là con không chịu đâu đấy. Bên phòng mạch Rand đang nhiều việc, bỏ làm đâu được?
Mắc kẹt ở giữa, Rand vội đưa giải pháp trung dung:
— Thôi, Pam ráng ở nhà vài bữa. Thử coi chuyện này ngã ngũ thế nào...
— Đâu được? Tôi muốn sang mà? Tôi có làm sao đâu?
— Nếu cô không chịu thì tôi chẳng có cách nào khác hơn là mời cô nghỉ luôn vậy. Tiền lương của cô tôi sẽ gởi bằng bưu phiếu ngay sáng mai.
Đó là chỗ yếu của Pam. Nó ấp úng:
— Tôi biết mà? Đời nào Rand làm vậy!
— Nhưng tôi buộc phải làm, nếu cô cưỡng lời ông già. Tôi cũng thấy cô nên nghỉ vài bữa là hơn. Một vài bữa đâu có lâu la gì? Riêng phần ông, tôi xin ông Kwei giữ kín giùm vụ này. Cũng đợi vài bữa coi sao đã. Được không, ông Kwei?
— Chỗ bác sĩ với chúng tôi thì gì chẳng được? Mình hiểu nhau mà? Vả lại, tôi có lo là lo cho con Pam nhà tôi thôi chớ?
Lão chợt nhắc tới “lo” làm Rand nóng ruột thấy ngồi đây quá lâu. Ở nhà lỡ xẩy ra chuyện gì thì sao? Hắn vội đứng dậy cáo từ. Tiễn chân hắn ra về. Pam còn năn nỉ hắn suy nghĩ lại, nó sẽ xin ông già được. Nó thỏ thẻ: “Không có tôi bên cạnh... lỡ có chuyện xảy ra cho anh thì sao? Tôi trợ giúp đắc lực lắm chở bộ?”
Rand phải từ chối khéo. Ra đàn bà với nhau... họ tinh thật! Hắn đâu để ý nhưng mới đấy mà con Lupe đã cả quyết: “Anh phải có cái gì với con Mông cổ nên nó mới làm thế chứ?” Thì ra lâu nay Pam vẫn có ý gần bên hắn để giúp đỡ và “bảo vệ”! Còn trật đi đâu được khi chính đương sự cố theo ra tận cửa ngoài để hù nhẹ rằng:
— Biết sao không Rand? Có mình anh bao giờ tôi lo? Kẹt con nhỏ đó mới đáng ngại... tôi không yên chí chút nào. Anh phải tính lẹ lẹ lên? Bảo nó đi đâu đi khuất cho rồi!
Ơ hay, bộ hắn là cục xương để hai đứa tranh nhau chắc? Đập nhau một mách còn chưa hả hay sao đây? Rand muốn nói như vậy lắm nhưng thấy không tiện đành đưa đẩy cho qua:
— Đuợc, tôi sẽ thu xếp đúng mức, dù không phải dễ à nghe!
*
Lượt về Rand phóng xe thật nhanh, mắt không ngừng đưa sang bên hai lề sẵn sàng phát giác bất cứ một hình thù nào khả nghi. Tuyệt đối không thấy gì, ngoài bóng đêm đen. Nhưng không thấy đâu phải là không có? Địch thủ hiển nhiên phải quanh quất đâu đây, chỉ chờ cơ hội là chụp. Như chụp con Pam vừa rồi. Rõ ràng Rand có cảm giác vòng vây đang xiết lại gần.
Đến nhà rồi. Đèn vẫn để sáng, Otto vẫn lo canh gác chặt chẽ. Bề ngoài thì in hệt lúc hắn đi nhưng vừa trở về cho chiếc xe Station Wagon vào nằm đúng vào chỗ cũ để vào nhà bằng cửa hông thì rõ ràng mũi Rand đánh hơi thấy sự lạ. Nhất định phải có, không nhìn thấy nhưng hắn ngửi thấy như một con pointe theo dấu chim vậy. Hắn hối hả nhảy mấy bực cửa lên.
Người ra mở cửa đón hắn là Lupe. May quá! Nhưng làm sao nhầm lẫn được? Cái vẻ nó thế kia là phải có chuyện lạ chớ? Rand hỏi dồn: “Có gì đó? Ở nhà vừa có chuyện gì?”
Nó thản nhiên trả lời:
— Có gì đâu? Tối nay anh có khách. Một vị khách rất quen mà rất lạ. Vợ anh chớ ai?