Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Chương 7
1
già 1 trẻ lần lượt bước vào nhà ăn, Hoàng Trinh nhanh mắt nhận ra Diệu Hiền tay cầm cuốn chả giò. Miệng nhai nhóp nhép đứng cạnh bà Phương Linh.
à! Thì ra con bạn quỷ quái bỏ cô 1 mình ngoài vườn để chạy vào đây ăn vụng. Thật tức chết đi được. Cô muốn chạy đến cho nhỏ vài cái đấm, nhưng ngặt nỗi có mặt mẹ nuôi và bà Phương Linh nên cô đành phải giả vờ vui vẻ. Bước đến chỗ bà Phương Linh, cô nhỏ nhẹ:
- Dạ thưa dì, con mới đến.
Bà Phương Linh ngẩng lên.
- Con đến rồi, sao không vào nhà? Diệu Hiền nó nói đi cùng với con, mãi đến giờ dì mới thấy con.
Rồi bà nghĩ, chắc Hoàng Trinh ngại nên nói luôn:
- Con cứ xem ở đây như nhà của mình. Ngoài dì Hai và anh chị của con Diệu Hiền ra không có ai lạ đâu. Con tự nhiên đi, đừng ngại ngùng mà mất vui.
Hoàng Trinh chưa kịp trả lời bà, Diệu Hiền đã nhanh miệng:
- Nhỏ Trinh không có hiền đâu, mẹ đừng nhìn bề ngoài dịu dàng của nhỏ mà lầm to đấy. Núp sau khuôn mặt thánh thiện là con mèo ngoan ngổ ngáo đấy.
Bà Phương Linh rầy con:
- Diệu Hiền! Con ăn nói gì mà lạ lùng vậy? Con không sợ bạn giận hay sao? Dù gì đã đến đây thì nó cũng là khách của mẹ và dì Hai. Con không được nói lung tun nghe chưa.
Diệu Hiền bị mẹ la xịu mặt làm thinh khiến Hoàng Trinh khoái chí. Cô ấm ức mét bà:
- Dì biết không, con cực khổ chở nhỏ đến đây, vậy mà phóc 1 cái nhỏ đã biến đâu mất, bỏ con 1 mình ngoài sân, chẳng thèm đếm xỉa lấy 1 tiếng nên con không dám tự ý vào nhà.
Bà Phương Linh ngẩn người:
- Vậy ra từ nãy giờ con ở ngoài đó 1 mình à?
Kín đáo liếc tia mắt hài lòng về phía Diệu Hiền, cô đáp:
- Dạ phải. Dì xử nó để lấy lại công bằng cho con đi.
Hoàng Trinh vừa dứt tiếng, bà quay qua Diệu Hiền mắt cô:
- Diệu Hiền! Mẹ không ngờ con mất lịch sự quá. Dẫn bạn đến nhà rồi bỏ đi, không mời người ta vào nhà. Con thật là hư! Cha con nuông chiều con cho lắm thành thử con ngày càng trở nên quá quắt.
Bị mẹ mắng, Diệu Hiền nóng mũi rít nhỏ vào tai Hoàng Trinh:
- Chuyện gì cũng tại mi hết á, còn bày đặt thèo lẻo. Lúc nào cũng chậm chạp như rùi lật ngửa khiến ta bị mẹ chửi. Mi coi chừng cái miệng hay nói, ta không bỏ qua chuyện này đâu.
- Diệu Hiền! Con vừa nói gì đó?
Nghe mẹ hỏi, Diệu Hiền giật mình lấp liếm:
- Dạ, đâu có. Con chỉ nói với nhỏ Trinh rằng con quên mất đây là lần đầu tiên nhỏ đến đây. Mong nhỏ xí xóa cho con vậy mà.
Miệng trả lời nhưng ánh mắt cô nhìn Hoàng Trinh đầy đe dọa. Như ngầm gởi cho Hoàng Trinh 1 thông điệp chẳng mấy tốt đẹp nếu cô kêu rên.
Hoàng Trinh nhìn trả lại Diệu Hiền. Không phải cô sợ nhỏ mà cô hơi bất ngờ khi mẹ của Diệu Hiền tỏ ra nghiêm khắc trong việc dạy con, nên cô chẳng dám hó hé gì thêm.
Thấy mẹ im lặng, Diệu Hiền phân bua:
- Mà không phải con mất lịch sự đâu. Chỉ tại tới trễ sợ mẹ mắng nên con mới chạy vi vào. Con cứ tưởng nhỏ theo sau, nào ngờ hôm nay nhỏ bỗng trở chứng hiền như ma- sơ.
Diệu Hiền nói dối mà trong bụng đánh lô tô. Cô không dám ngó mẹ, sợ bà phát hiện thì chết với bà.
Đến lúc này, bà Hải Phượng mới lên tiếng:
- Cháu gái ngoan à. Bỏ bạn 1 mình ngoài ngõ để chạy vào bếp ăn vụng thì ti đó phải xử thế nào đây?
Diệu Hiền đỏ mặt, chống chế:
- Dì Hai nói oan cho con rồi. Con chỉ thử qua cách món 1 tí thôi mà. Nhưng con cũng đã giúp mẹ được vài việc chứ b.
Hoàng Trinh tủm tỉm cười:
- Chỉ khơi khơi vài việc mà đã được ăn hả, Diệu Hiền? Vậy ta phải bắt chước nhỏ mới được.
Diệu Hiền bậm môi, trừng mắt ngó Hoàng Trinh làm cô nín bặt.
Bà Phương Linh trêu con:
- Diệu Hiền nói đúng đấy. Từ nãy giờ nó cực khổ giúp em vài chuyện quan trọng lắm.
Diệu Hiền nghe mẹ bênh vực, cô hỉnh mũi:
- Đó! Dì Hai thấy không, có mẹ làm chứng giùm con thì dì phải tin con đấy.
Cô đâu ngờ mình lọt vào bẫy của mẹ 1 cách êm ái như vậy, nên cô thản nheien nắm cánh tay mẹ, lắc lắc.
- Mẹ! Mẹ nói cho dì Hai và nhỏ Trinh nghe mấy chuyện quan trọng mà con làm đi mẹ.
Bà Phương Linh cố nhịn cười, hỏi cô:
- Có cần lắm không con?
Diệu Hiền giật mạnh đầu, nhấn mạnh:
- Cần. Rất cần đó mẹ.
- Nhưng mẹ nói ra thì con không được xụ mặt trách mẹ nghe chưa.
Cô nôn nóng:
- Mẹ nói tốt cho con thì con còn cám ơn mẹ không hết nữa. Để dì Hai và con nhỏ Trinh thấy con gái của mẹ không phải là đồ bỏ.
Bà Hải Phượng nói với em:
- Đâu, em hãy kể vài thứ con Diệu Hiền làm xem. Nó có vẻ nôn nóng dữ lắm rồi kìa.
Diệu Hiền chăm chú ngó mẹ. Bà Phương Linh ngừng tay khuấy tô nước mắm nhìn quanh như tìm kiếm, rồi chậm chạp lên tiếng như muốn kéo dài sự hồi hp của Diệu Hiền:
- à! Đại thể là: Mẹ ơi! Món gà này ăn với món gì mà trông hấp dẫn thế? Còn món chả giò nữa, ôi ngon tuyệt vời. -! Lại còn có cả gỏi ngót sen bóp thịt lỗ tai heo, món rut của con. Mới nhìn bụng đã cồn cào rồi, mẹ cho con "nhón" thử 1 tí nhé. Đấy, mấy chuyện quan trọng trong bếp mà nó tận tình chiếu cố tới.
Mẹ nói đến đâu là Diệu Hiền nổi gai ốc đến đó. Trời ơi! Mẹ nỡ lòng nào bêu xấu con gái của bà chứ. Dù mấy chuyện đó có thật, mẹ cũng không nên nói ra trước mặt dì và nhỏ Trinh để cô phải ê mặt. Nhưng chính cô đã năn nỉ bà thì còn nói được gì cơ chứ.
Cô càng đỏ mặt tía tai khi giọng cười ngặt nghẽo của 2 người vang lên không dứt. Cô giậm chân thình thịch.
- Thì ra mọi người cùng về 1 phe để ăn hiếp con. Con không chịu đâu.
Hoàng Trinh thôi cười, hỏi bạn:
- Không chịu rồi Diệu Hiền định làm gì, ngồi khóc à? Nếu muốn người ta không trêu nữa thì hãy thành thật nhận ti ăn vụng đi. Trinh và mọi người sẽ bỏ qua cho.
Diệu Hiền nguýt bạn:
- Hứ! Mi đừng có tưởng mẹ và dì bênh vực rồi ép người quá đáng nha. Ta chỉ cần phone cho cha và anh Triệu Minh 1 tiếng thì cả mẹ, dì Hai và mi nữa cũng không chống đỡ nổi đâu.
Nghe Diệu Hiền hăm dọa, Hoàng Trinh le lưỡi rụt vai như sợ hãi:
- Í ẹ! Nhỏ không còn nghĩ ra điều gì mới hơn sao mà lại đem bác trai ra làm bình phong. Nhỏ nên nhớ dì Phương Linh cai quản từ... bác trai trở xuống thì dì có đủ quyền vụt vào đít mi vài roi nếu mi còn ngoan cố.
Bí quá, Diệu Hiền đáp bừa:
- Nhưng mẹ và dì cũng nên công bằng 1 chút. Con đã giúp mẹ rửa rau và rửa bát thì bù lại con được quyền thử đồ ăn mẹ nấu chứ. bộ có gì ghê gớm lắm ư?
Lại 1 tràng cười r lên sau câu nói của Diệu Hiền khiến cô nín bặt. Cô không hiểu sai, cô nói đúng sự thật nhưng mọi người lại chẳng chịu hiểu mà còn trêu cô nữa.
Diệu Hiền cố nghĩ ra coi mình có nói gì sai không. Nhưng tuyệt nhiên cô không tìm ra được điều gì đã làm mọi người cười nghiêng ngã.
Cô bực bi ngó Hoàng Trinh thầm nghĩ:
- Cái con bạn chết bầm kia! Hôm nay có đồng minh lớn nên nhỏ dám phản phé lại cô. Mọi ngày cô vẫn đàn áp nhỏ. Chuyện gì cũng tại nó mà ra cả. Càng nghĩ càng tức, nhỏ đáng bị đem đi câu sấu cho chừa cái ti bép xép.
Cố nuốt cục giận xuống, Diệu Hiền lầm bầm chỉ đủ mình cô nghe:
- Hoàng Trinh ơi, Hoàng Trinh! Mi cứ cười thỏa thích trên nỗi khổ của ta đi. Rồi sẽ có 1 ngày Diệu Hiền này sẽ tính sổ với mi.
Nghĩ là chọc Diệu Hiền như vậy đã quá đủ, bà Hải Phượng lên tiếng giải vây cho cô cháu đang ngồi buồn so.
- Diệu Hiền nói cũng có lý, có làm gì phải có ăn. Đàng này nó mới có "nhón" mỗi thứ 1 ít thì cũng đúng thôi. Chuyện này coi như bỏ qua.
Nghe dì mở lời bênh vực cho mình, Diệu Hiền chớp lấy thời cơ nhảy phóc lại bên bà, nịnh nọt:
- Con biết mà, chỉ có dì Hai hiểu con thôi. Dì có 1 tấm lòng khoan dung như Phật bà Quan Âm. Không như mẹ và con nhỏ Hoàng Trinh, cứ cho con là đồ vô dụng, không làm nên trò trống gì.
Bà Hải Phượng lắc đầu, xỉ trán cô.
- Mi là chúa nịnh bợ. Sao không đem ba mi và thằng Triệu Minh ra mà thị oai. Dì nói thật nhé, chiêu bài con dùng không có tác dụng gì đâu, mau đổi chiến thuật đi. Mai mốt có hù dọa người ta thì nên kiếm ai nặng ký 1 chút, nghe cháu gái.
Biết đã bị hớ 1 vố quá mạng, cô cười toe, lấp liếm:
- Để rút kinh nghiệm xương máu, lần sau con sẽ chọn dì làm chỗ dựa và chắc cú nhất. Không phải sợ mẹ mắng và con nhóc Hoàng Trinh hết dám làm tàn.
- Có lần sau nữa hả Hiền? - Bà Phương Linh hỏi con - Mẹ nghĩ, chỉ cần 1 lần là quá đủ rồi. Cứ cái đà này, không ai còn dám đi chung với đứa loi choi quên trước, quên sau như con đâu.
Nghe em nói thế, bà Hải Phượng đỡ lời cho cháu:
- Xem ra, nó cũng được cái sốt sắng và rất dễ bảo. Em đừng rầy nó nữa, chỉ cần phạt nó 1 lần cho chừa là được rồi.
Diệu Hiền chưa kịp mừng vì được nói giúp, cô đã xụ mặt như bong bóng xì hơi khi bà chuẩn bị đưa ra hình phạt mà bị cáo chính là cô.
Diệu Hiền nhìn dì cầu cứu:
- Dì Hai à! Dì định hại chết con sao? Mới lúc nãy dì còn bênh vực con mà bây giờ dì lại...
Mẹ cô cũng đồng ý, bà ngắt lời con gái:
- Phải đó. Ở đây chị là người lớn nhất. Vậy chị định xử nó bằng cách nào?
Bà Hải Phượng còn đang suy nghĩ thì Hoàng Trinh reo lên:
- Con có cách này để phạt nhỏ Hiền mà vẫn có lợi ích trong nhà nè.
Cả 3 người đồng loạt hướng tia nhìn sang Hoàng Trinh với thái độ ngạc nhiên. Nhưng ở đó chỉ có duy nhất cái nhìn của Diệu Hiền là dữ di hơn cả.
Hoàng Trinh thấy rõ những cố tình làm ngơ. Cơ hi ngàn năm có 1, ti gì phải bỏ qua. Cô quyết định tận dụng để trả đũa vì Diệu Hiền đã ngang nhiên bỏ cô 1 mình.
Hoàng Trinh thủng thỉnh giải thích:
- Con nói ra xem mọi người có đồng ý không nhé. Với Diệu Hiền, chỉ cần bắt nhỏ dọn dẹp và rửa sạch chén bát sau buổi cơm trưa nay là được rồi.
2 người đàn bà nhìn nhau, hi ý rồi cùng gật đầu:
- Đồng ý với cách giải quyết của Hoàng Trinh.
Bà Hải Phượng nhìn cháu:
- Con có ý kiến gì không? Con Trinh nó còn sợ con cực nên mới áp dụng hình phạt tương đối nhẹ cho con đó.
Diệu Hiền bĩu môi thầm rủa con bạn tinh quái đã dồn cô vào tình trạng khó xử. Nếu không chịu thì mẹ và dì lại cho cô là làm biếng. Diệu Hiền đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Giọng cô xìu xuống:
- Rửa chén thì rửa. bộ con sợ sao?
- Vậy thì mọi người mau vào bàn ăn - Mẹ của Diệu Hiền vừa múc nước mắm ra chén và vừa nói - Hoàng Trinh! Cháu phụ Diệu Hiền dọn bát đũa ra đi. Từ nãy giờ mãi nói chuyện chắc mọi người đã đói bụng rồi.
Hiệu lệnh bà vừa ban ra lập tức được thực hiện nhanh chóng. 2 cô gái lăng xăng dọn các thứ trên bàn và ríu rít chọc ghẹo nhau như không có chuyện gì xảy ra.
Trên bàn ăn hình ht xoài rng lớn bày ê hề thức ăn. Chỉ có 4 người gồm, 2 già, 2 trẻ thưởng thức các món ăn và cười đùa vui vẻ khi có ai đó đưa ra 1 câu chuyện tiếu lâm.
Lâu lắm rồi Hoàng Trinh mới thấy mình thật vui khi được sống trong bầu không khí đầm ấm đầy yêu thương, không có chút giả dối nào ngoài những ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
Cô hào hứng luôn tay gắp thức ăn cho mọi người.
- Đây chén súp vi cá nóng hổi là phần của dì Phương Linh, người có công nhiều nhất trong bữa tiệc hôm nay.
Cô quay sang bà Hải Phượng và gắp bỏ vào chén bà miếng đùi gà thật ngon.
- Cái này là phần của mẹ nuôi.
Câu nói của Hoàng Trinh làm bà Phương Linh ngạc nhiên, ngó chị như ngầm hỏi. Phần Diệu Hiền thì sém mắc nghẹn vì cục thịt to tướng đang ngậm trong miệng. Cô há hốc mồm hết nhìn dì lại quay qua nhìn Hoàng Trinh.
Rồi không đủ kiên nhẫn lặng im như mẹ để chờ nghe giải thích, cô bỏ cục thịt xuống và trố mắt hỏi bạn:
- Mi vừa gọi dì Hai là gì? Mi lập lại một lần nữa cho mẹ và ta nghe coi.
Hoàng Trinh nhíu mày khó hiểu:
- Thì gọi là mẹ nuôi, bộ mi lạ lắm sao?
Diẹu Hiền truy tới:
- Nhưng mi và dì Hai mới gặp nhau thì làm sao mi gọi dì bằng mẹ nuôi được? Chuyện lạ à nha.
Hoàng Trinh còn đang ngắn ngứ thì bà Hải Phượng xen vào:
- Hai mẹ con không biết cũng phải. Vì lúc ta nhận Hoàng Trinh làm con nuôi chỉ có ta và nó. Thôi, cứ dùng cho xong bữa rồi di ra phòng khách ta kể lại cho nghe.
Câu chuyện của dì Hai và Hoàng Trinh thật hấp dẫn. Diệu Hiền chỉ muốn được nghe liền. Nhưng dì đã nói vậy thì ráng đợi thêm tí nữa. Các món ăn vẫn còn nhiều nhưng không làm Diệu Hiền chú ý bằng chuyện sắp được nghe.
Bữa ăn rồi cũng xong. Hai cô gái lo phần dọn dẹp rồi cùng hai bà mẹ quây quần trong phòng khách.
Bà Hải Phương cầm dao tách từng trái chôm chôm xếp ra dĩa. Hoàng Trinh cũng bắt chước, cô hí háy mãi mà chẳng trái nào nhìn cho ra hồn.
Diệu Hiền thì cứ nhấp nhổm trên ghế xa- lông. Mấy chùm dâu vàng ươn mọng nước khá ngon mà mọi lần cô rất khoái, cô cũng chẳng thèm đụng tới.
Bà Phương Linh nói với chị:
- Chôm chôm mùa này trái to và ngọt hơn năm rồi. Giá bạn hàng mua có tăng lên được chút nào không chị?
- Nghe người ta bảo nhau ghép cây theo phương pháp mới, chị cũng muốn thử. Chị đành đánh liều áp dụng cho vườn cây ở nhà. Mới đầu còn thấy mình liều lĩng khi mọi nhà xung quanh ngập ngừng không dám. Ai ngờ kết quả rất khả quan, cây có trái to hơn và ngọt nữa nên giá cả cũng hơn hẳn người ta.
Rồi bà cười vui vẻ:
- Mấy chủ vườn gần đây thấy trái cây của chị họ rất khoái. Họ bảo kỳ thu hoạch xong mùa trái sẽ nhờ chị chỉ cách ghép chôm chôm có hiệu quả hơn.
- bộ chị không sợ con Ngọc Khánh cằn nhằn nữa ư, mà lại ôm thêm phần ghép cây ăn trái?
- Thì họ thấy mình làm được, họ mới nhờ.
- Chị làm vậy chỉ cực thân thôi. Thu nhập chắng bao nhiêu mà công bỏ ra đâu phải ít. Chị cũng lớn tuổi rồi, em nói chị tìm mướn một người về giúp trông coi dọn dẹp nhà cửa. Để một mình chị ra vô em chẳng yên tâm.
- Em khéo lo, chị còn khoẻ lắm không bệnh hoạn gì đâu, với lại giúp được người khác chị cũng thấy vui. Tuy tiền bán trái cây chẳng đáng la bao, nhưng từ nó chị thấy mình còn làm ra được dù ít mà lại thoải mái hơn ngồi không.
Bà Phương Linh thở dài:
- Em chả hiểu chị tính sao, chứ với số tiền hiện có trong ngân hàng chị chỉ ngồi không mà hưởng cũng không hết. Thằng Triệu Minh và con Ngọc Khánh đều có công việc ổn định. Phần hùn của thằng Triệu Minh trong công ty của nhà em đâu phải nhỏ. Chị còn lo gì nữa?
Bà Hải Phượng nhìn em cười nhẹ.
- Còn chứ, mai mốt còn phải dựng vợ, gả chồng cho chúng nó. Chị để phần cho tụi nó mỗi đứa một ít làm của hồi môn. Dù sao khi lập gia đình mà có được số vốn kha khá chị nghĩ, lúc đó chúng sẽ không hục hặc nhau về chuyện tiền bạc, chị đỡ phải lo hơn.
- Chị nghĩ đến tương lai chúng nó em cho la rất đáng hoan nghênh. Nhưng phần mình chị cũng nên nghĩ tới. Chị đâu còn trẻ trung gì.
- Chính vì chỗ không còn trẻ nên mới chọn nơi này để sống nửa đời còn lại. Không khí thoải mái nơi ngoại ô cùng vẻ tĩng lặng của đồng rung làm chị cảm thấy không còn ngt ngạt như trong thành phố và cũng sống lâu hơn một chút.
Biết nói thế nào bà chị cũng không bỏ ý định ở lại nơi này, bà Phương Linh dựa người ra ghế xa- lông thở dài. Dù bà có cố gắng thuyết phục cách mấy chị mình vẫn khư khư không chịu, nên bà không nói nữa.
Diệu Hiền và Hoàng Trinh ngó nhau im lặng. Nhưng được một lúc không lâu Diệu Hiền không ngồi yên được nữa, mà cô bắt đầu ngọ ngoạy trên ghế.
Cô khều tay dì.
- Chuyện đó để mai mốt anh Minh có vợ hẵng hay. Còn bây giờ, dì kể chuyện dì và nhỏ Hoàng Trinh cho con và mẹ nghe đi.
Dì Hải Phượng lườm yêu cháu.
- Mi chỉ giỏi cái nước ngóng chuyện thiên hạ. Bộ bị kiến cắn hay sao mà dì thấy con ngồi không yên vậy, Diệu Hiền?
Nghe dì hỏi móc, cô cười hì hì:
- Đâu có. Tại con nôn muốn cho mẹ biết thôi mà - Cô phụng phịu - Dì không nói cũng được. Con chỉ sợ mẹ thắc mắc, chớ phần con thì thuc diện ăn theo thôi.
Mẹ Diệu Hiền lắc đầu trước vẻ lém lỉnh của con. Bà Bĩu môi:
- Nè! Người hỏi là con, người muốn biết cũng là con. Mẹ không dính dấp, đừng lôi mẹ vào cuc.
Rồi bà quay sang chị.
- Chị không nói thì nó sẽ không để yên cho con bé Trinh đâu. Em rành con em quá. Nó sẽ còn kiếm cách quay con Trinh đến thở không ra hơi cho mà xem. Tính tò mò của nó, chắc chị cùng không lạ gì.
Bị mẹ nói vanh vách ý đồ, Diệu Hiền đỏ mặt chống chế:
- Con có ý tốt nên mới lên tiếng để dì kể cho mẹ nghe, vậy mà cũng bị mẹ nói xấu.
Hoàng Trinh nheo mắt, nhìn bạn.
- Nhỏ Hiền là chúa tò mò đó dì Linh. Nè! Đừng gắp lửa bỏ tay người nghe Diệu Hiền, xấu lắm đó nha bạn.
Diệu Hiền trợn mắt nhìn con bạn thân. Hôm nay nhỏ ăn trúng cái gì thếy nhỉ? Đã không nói giúp mà còn kê cô một câu đau điếng. Cô phải ra tay cho nhỏ tởn mới được.
Thế là cô phóng sang chỗ Hoàng Trinh, đè nghiến bạn xuống ghế xa- lông, rồi cù lét khắp người bạn khiến Hoàng Trinh trân mình chịu đựng. Đến khi hết chịu nht được, Hoàng Trinh la chói lói:
- Diệu Hiền! Coi như ta có lỗi vì đã dại dt nói sự thật. Mi tha cho ta có được không?
Nghe Hoàng Trinh van xin thật thảm não, Diệu Hiền định buông bạn ra, nhưng khi kịp hiểu câu nói mồm mép của Hoàng Trinh cô càng nổi giận hơn.
- à! Thì ra mi vẫn cho ta là đồ tò mò. Vậy thì ta cho mi chết.
Hai cô gái không còn nhớ trước mặt mình là ai. Cứ vật lộn ầm ĩ cả lên, đến khi bà Phương Linh hét lớn, cả hai mới buông nhau ra.
- Hai đứa chúng bây có thôi không. Bộ định phá nhà dì Hai sao hả?
Bà trừng mắt với Diệu Hiền:
- Con ngồi yên giùm mẹ một chút, đừng chọc phá người khác được không, Diệu Hiền? Lớn rồi mà cứ như con nít, phải ăn thua đủ mới vừa lòng.
Diệu Hiền và Hoàng Trinh le lưỡi nhìn nhau im lặng. Cả hai cô gái đang bị chiếu cố thật kỹ dưới đôi mắt quan sát của hai bà mẹ, nên đành thúc thủ như ti phạm.
Bà Phương Linh nói với chị:
- Chị xem, hai con nha đầu này có giống con giáp nào không? Đầu tóc rối bù, mặt mày đỏ lựng như tôm luc, quần áo xc xệch, thật chẳng ra làm sao.
Bà Hải Phượng ngừng tay tách vỏ chôm chôm, cười cười với hai cô gái tinh quái đang giả vờ lấm lét sợ hãi:
- Em la chúng nó làm gì. Cứ để chúng giỡn thoải mái. Mai mốt lấy chồng rồi sẽ không được hồn nhiên như hồi còn trẻ nữa đâu. Cũng nhu chị và em bây giờ.
Diệu Hiền nghe dì giải vây, cô bp chp xen vào:
- Đúng đó mẹ. Sau này có chồng, tụi con không còn cơ hi được giỡn như thuở còn đc thân nữa. Mẹ thông cảm cho tụi con nhờ.
- Cô đừng tưởng có dì Hai bênh vực rồi mè nheo với tôi là không được đâu.
Diệu Hiền cười nịnh với mẹ.
- Con biết mẹ chỉ nói vậy thôi, chớ nỡ lòng nào mẹ lại giận đàn con thân yêu của mình.
Hoành Trinh mới đầu còn cố kềm nhưng khi thấy cả hai bà mẹ đều tỉm cười trước câu nói nịnh của Diệu Hiền, cô bật cười thoải mái làm Diệu Hiền ngơ ngác, rồi như hiểu ra Diệu Hiền cũng cười giòn giã.
- Để đáp ứng yêu cầu của Diệu Hiền và để Hoàng Trinh được danh chánh ngôn thuận gọi ta là mẹ nuôi. Ta sẽ kể lại cho mọi người cùng nghe đầu đuôi câu chuyện.
Diệu Hiền vỗ tay lốp bốp:
- Hoan hô! Vậy mới đúng là dì Hai dễ thương của con chứ.
Bà Phương Linh nhìn cô.
- Mi có im lặng để dì Hai nói, muốn ra ngoài kia ngồi hả?
Diệu Hiền đành rụt cổ, ngồi yên. Câu chuyện đã đến hồi hấp dẫn mà cô đợi nãy giờ thì dại gì làm mẹ nổi giận để tống cô ra ngoài.
Bà Hải Phượng chép miệng:
- Hai mẹ con mi coi bộ không hạp nhau hay sao mà nói ra câu nào cũng khắc khẩu hết.
Rồi bà chậm chạp thuật lại cuc gặp gỡ giữa bà và Hoàng Trinh. Diệu Hiền nhìn dì chăm chú như nuốt từng lời của bà, y như chính cô là nhân vật chính.
Bà Hải Phượng kết thúc câu chuyện:
- Những gì xảy ra ta đã kể lại hết. Bây giờ thì Hoàng Trinh có thể gọi em bằng dì và Diệu Hiền mai mốt có thêm người chị nữa để nó hết than buồn.
Bà Phương Linh gật đầu đồng ý.
- Chị và Hoàng Trinh xem ra cũng có duyên. Thôi thì chị nhân con, còn em nhận cháu. Từ nay nó sẽ là đứa con, cháu ngoan trong nhà.
Bà nhìn chị ngập ngừng:
- Nhưng về phần thằng Triệu Minh và con Ngọc Khánh, chị coi có vấn đề gì không?
- -! Em khỏi lo. Chị tin rằng tụi nó cũng nhất trí với việc chị nhận con bé Hoàng Trinh làm con nuôi.
Diệu Hiền bật thốt:
- Vậy con "bị" làm em của Nhỏ Trinh hả mẹ?
- Ừ. Vai em thì chịu làm em chớ sao cô nương.
Hoàng Trinh nhoe mắt, hếch mũi:
- Từ nay, mi còn dám ăn hiếp ta thì ta sẽ mách mẹ và dì cho xem. Còn nữa, mi phải nghe lời ta mà không được cãi, bởi vì bây giờ ta đã là chị rồi nha.
Diệu Hiền bĩu môi.
- Hách nhỉ? Chưa chi đã lên giọng chị Hai. Nhưng không được lâu đâu cưng. Đợi anh Minh về coi mi còn dám làm tàn nữa không?
Bà Hải Phượng như chợt nhớ ra, bà quay sang nói với em:
- Đợi bữa nào có ba Diệu Hiền và mấy đứa nhỏ về đông đủ, chị định làm một bữa tiệc nhỏ để con Hoàng Trinh ra mắt. Em thấy có được không?
- Chị tính sao cũng được, miễn tụi nhỏ vui vẻ thì còn gì bằng.
Để hai bà mẹ bàn bạc chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới. Hoàng Trinh và Diệu Hiền rút êm ra vườn. Hai cô cười đùa đuổi nhau chí choé quanh gốc cây. Cho đến khi cả hai mệt hả, ngồi bệch xuống đất thở dốc mà vẫn không thôi nhìn nhau cười nắc nẻ.