With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
au sự vụ xảy ra ở quầy thực phẩm, Rachel sợ chết khiếp khi nghĩ đến chuyện phải gặp lại Gabe, nhưng trong vài ngày tiếp theo, anh chẳng làm gì nhiều ngoại trừ xổ ra những mệnh lệnh, rồi lờ cô đi khi anh làm công việc của mình. Anh nói rất ít, không hề nhìn vào mắt cô, và nhìn chung, anh nhắc cô nhớ đến một người đang sám hối một cách khổ sở.
Đến đêm, sự mệt mỏi đã đem lại cho cô giấc ngủ sâu không mộng mị. Cô đã hy vọng những bài tập thể dục thường xuyên sẽ làm cô thấy khá hơn, nhưng những cơn choáng váng và tình trạng yếu ớt vẫn cứ tiếp tục. Vào chiều thứ Sáu trong khi đang sơn phía bên trong quầy vé, cô ngã xuống đất ngất xỉu.
Chiếc xe bán tải của Bonner rẽ vào lối vào từ ngoài đường cao tốc ngay lúc cô đang kéo lê mình đứng dậy. Tim cô đập thình thịch khi chiếc xe chậm dần. Cô cố hình dung xem anh đã thấy được bao nhiêu, nhưng vẻ mặt bí hiểm của anh không cho cô tí manh mối nào. Túm lấy cây chổi quét sơn, cô quắc mắt nhìn anh như thể anh vừa xen ngang công việc của cô, rồi anh lái xe đi.
Kristy đã xung phong giữ Edward trong ngày thứ Bảy trong lúc Rachel làm việc, và Rachel đã nhận lời với vẻ vô cùng biết ơn. Đồng thời cô cũng biết mình không thể lạm dụng người bạn chung nhà hơn được nữa. Giả như cô vẫn chưa hết xui xẻo phải ở Salvation đến thứ Bảy tới, cô sẽ mang theo Edward đi làm dù Bonner có thích hay không.
Thật không may, dự định leo xuống núi và đột nhập vào ngôi nhà cũ của Rachel vào buổi tối hôm sau  sau khi cô đã đưa Edward lên giường đã bị phá vỡ bởi cơn mưa bão cuồn cuộn như thác lũ. Giá như cô có thể lái xe thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng cánh cổng khóa im ỉm đã biến điều đó trở nên không thể thực hiện. Vào thứ Hai, đúng một tuần kể từ khi chiếc xe của cô bị hỏng ngay trước bãi chiếu bóng Niềm Kiêu hãnh cuả Carolina, cô hạ quyết tâm sẽ xuống núi vào đêm đó.
Ngày hôm đó trời nhiều mây nhưng khô ráo, và đến trưa vài vạt nắng đã xuất hiện. Trong suốt buổi sáng, cô quét lớp men xám lên các vách bằng kim loại trong các ngăn phòng vệ sinh và nghĩ về chuyện cô sẽ vào ngôi nhà đó bằng cách nào. Công việc không nặng nhọc, và nếu không phải vì cơn choáng váng và sự mệt mỏi thường trực, dù là sau một ngày nghỉ, thì cô đã có thể rất thích thú làm việc này.
Cúi người xuống, cô dùng một tay giữ lấy chiếc váy chambray màu xanh ra phía sau trong khi nhúng trục lăn sơn vào xô. Mặc váy trong khi sơn khá là bất tiện, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Vào thứ Bảy, chiếc quần jean của cô cuối cùng cũng rách toạc ở mông và không còn vá lại được nữa.
“Tôi mang cho cô bữa trưa.”
Cô xoay đầu lại và thấy Bonner đang đứng trên ngưỡng cửa phòng vệ sinh với một túi thức ăn nhanh trên tay. Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Anh đã tránh xa cô kể từ khi diễn ra cái cảnh tượng ghê tởm đó trong quầy thực phẩm vào ngày thứ Tư. Vậy tại sao lúc này anh lại đi tìm cô?
Anh cau mày. “Kể từ giờ trở đi tôi muốn cô đem theo bữa trưa, và dừng làm việc đủ lâu để ăn uống.”
Cô buộc mình phải nhìn thẳng vào đôi mắt xám chết chóc đó để cho anh biết ngay lập tức rằng màn trình diễn Jack – kẻ cưỡng hiếp đó chẳng hề làm cô sợ hãi. “Ai cần thức ăn chứ? Chỉ cần nụ cười của anh thôi cũng đủ làm tôi no nê hàng tuần rồi.”
(Jake the Raper: kẻ cưỡng hiếp và giết người hoàng loạt.)
Anh phớt lờ vẻ châm chích của cô và đặt túi thức ăn lên một trong những bồn rửa mặt. Cô chờ anh rời đi, nhưng thay vào đó anh đi quanh xem xét công việc của cô. “Phải mất hai lớp sơn,” cô nói, cố hết sức để che giấu vẻ dè chừng cảnh giác. “Những nét vẽ graffiti cũ rất khó mà che phủ hết.”
Anh hất đầu nhìn về cánh cửa cô vừa mới sơn xong. “Nhớ để sơn tránh xa mấy cái bản lề mới. Tôi không muốn chúng dính vào nhau.”
Cô đặt trục lăn trở lại vào xô sơn và lau tay lên miếng vải bông xù dùng làm giẻ lau. “Tôi vẫn chưa hiểu tại sao anh lại không chọn màu vỏ trứng trắng dễ chịu thay vì màu xám cũ kỹ tẻ ngắt này.” Cô không quan tâm đến màu sắc. Cô chỉ quan tâm đến việc giữ công việc này và không làm anh nghi ngờ dù chỉ trong thoáng chốc rằng trông cô thiếu sức sống thế nào trong khi chỉ làm những việc đơn giản.
“Tôi thích màu xám.”
“Hợp với bản chất của anh đấy. Không, tôi rút lại câu đó. Bản chất của anh còn xám xịt hơn gấp mười lần.”
Anh chẳng hề dựng ngược lên. Thay vào đó, anh ngả người ra sau dựa vào một ngăn vệ sinh chưa sơn và quan sát cô. “Nói cô biết điều này, Rachel. Tôi có thể xem xét việc tăng lương lên mức trăm đô la nếu cô bắt đầu hạn chế bản thân trong sáu từ khi tôi nói chuyện với cô. Có, thưa ông. Không, thưa ông.”
Bỏ qua đi, trí óc cô van nài. Đừng chọc tức hắn. “Thế thì phải tăng cao hoành tráng đấy, Bonner. Anh là trò thư giãn thú vị nhất mà tôi có sau Dwayne. Giờ, nếu anh không phiền thì tôi có việc phải làm, và anh đang làm tôi mất tập trung.”
Anh chẳng hề nhúc nhích. Thay vào đó, anh công khai soi mói cô. “Cô mà gầy thêm dù chỉ một chút nữa thì sẽ không thể nhấc được cái trục lăn đó lên đâu.”
“Thế cơ đấy, này, đừng lo về việc đó, okay?” Cô cúi xuống túm lấy chiếc giẻ, nhưng đầu cô bắt đầu bập bềnh, và cô phải bám vào mép cửa để có thể đứng vững.
Anh túm lấy tay cô. “Cầm lấy bữa trưa đi. Tôi vừa quyết định là sẽ ngồi nhìn cô ăn chỗ đồ ăn đó.”
Cô lùi lại. “Tôi không đói. Tôi sẽ ăn sau.”
Anh dùng mũi chân đẩy xô sơn ra xa khỏi cô. “Cô sẽ ăn ngay bây giờ. Rửa tay đi.”
Cô giận dữ nhìn khi anh bước qua lấy lại túi thức ăn. Cô định sẽ giấu nó phía sau tủ lạnh của quầy thực phẩm để phần cho Edward, nhưng cô không thể làm thế trong lúc anh đang nhìn.
“Tôi sẽ gặp cô ở sân chơi.” Anh nói từ trên ngưỡng cửa rồi biến mất.
Cô giậm chân bước đến bên chậu rửa, xoa rửa bàn tay và cẳng tay, cùng lúc đó làm nước bắn tung toé lên chiếc váy dính đầy sơn của mình. Rồi cô quầy quả tiến về phía sân phơi.
Anh ngồi tựa lưng vào một trong những thanh xà đu, tay cầm một lon Dr Pepper. Một chân duỗi ra, chân kia gập lại. Anh đội chiếc mũ lưỡi trai của đội Chicago Stars cùng với một chiếc áo T-shirt màu xanh nhạt nhét vào trong chiếc quần jean thủng một lỗ nhỏ gần đầu gối, tuy vậy nó vẫn còn tốt hơn cái quần cô đã phải ném đi cả ngàn lần.
Cô tìm được chỗ ngồi cách con rùa bê tông vài yard. Anh đưa cô túi đồ ăn. Cô để ý thấy tay anh đã được rửa sạch. Ngay cả miếng Band-Aid quanh ngón cái cũng là mới. Làm sao một người đàn ông làm việc cực nhọc lại có thể giữ mình sạch sẽ đến thế?
Cô đặt chiếc túi trên váy và rút ra một miếng khoai tây chiên. Mùi nó ngon đến mức cô phải kiềm chế để không tọng nguyên cả nắm vào miệng. Thay vào đó, cô nhấm nháp phần mép và liếm vị muối trên môi.
Anh bật nắp lon Dr Pepper, nhìn xuống cái lon rồi liếc qua cô. “Cô xứng đáng được nhận một lời xin lỗi vì những gì tôi đã làm ngày hôm đó.”
Cô ngạc nhiên đến nỗi làm rơi mất một miếng khoai tây chiên quý giá xuống mặt cỏ. Vậy ra bữa trưa ấm áp này là vì thế. Lương tâm cuối cùng cũng đã tóm được anh ta. Thật vui khi biết anh ta cũng còn có lương tâm.
Trông anh có vẻ thận trọng, và cô ngờ rằng anh đang chờ cô nổi cơn kích động và đuổi theo anh với hai khẩu súng trên tay. Ha, cô sẽ không cho anh có được sự thỏa mãn đó. “Đừng có nghĩ sai về chuyện này, Bonner, nhưng hôm đó trông anh thảm hại đến mức tôi phải cắn lưỡi để không cười phá lên.”
“Thật thế sao?”
Cô chờ bản mặt cau có của anh trở nên quạu cọ hơn, nhưng thay vào đó anh lại thả lỏng người thêm một chút bên cạnh thanh xà. “Không thể bào chữa gì được cả. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa.” Anh dừng lại, không nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi đã say.”
Cô nhớ cái cách hơi thở của anh phả vào cô – sạch sẽ, không có chút mùi cồn nào. Cô vẫn có cảm giác sự tấn công của anh liên quan đến con quỷ bên trong con người anh hơn là đến cô. “Thế sao, mà, có thể anh nên bỏ rượu đi thì hơn. Anh cư xử như một con lừa ấy.”
“Tôi biết.”
“Vua lừa ấy”.
Ánh mắt anh bật lên dán chặt vào cô, và cô thực sự nghĩ rằng mình đã thoáng thấy một tia thích thú lóe lên trong đôi mắt xám khắc nghiệt đó. Điều đó có thể xảy ra sao?
“Cô bắt tôi phải bò phục xuống đất, đúng không?”
“Như một con sâu.”
“Đã có cái gì bịt được cái miệng đó của cô chưa?” Miệng anh cong lên thành một cái gì đó giống như một nụ cười, và cô choáng váng đến mức phải mất một lúc mới lầm bầm đáp lại được.
“Vô lễ chính là một phần trong sức cuốn hút của tôi đấy.”
“Bất cứ người nào nói với cô điều đó đều đã nói dối.”
“Anh đang bảo Billy Gramham là kẻ nói dối đấy hử?”
(Billy Gramham: là nhà truyền bá phúc âm có tầm ảnh hưởng lớn, thường cố vấn cho các Tổng thống Hoa Kỳ và liên tục có tên trong danh sách "Mười nhân vật được kính trọng nhất trên thế giới").
Trong một giây, góc miệng anh cong lên một cách rõ rệt hơn, nhưng sau đó vẻ quàu quạu quen thuộc quay trở lại. Rõ ràng là thời gian quỳ gối của anh đã chấm dứt. Anh phẩy lon Dr Pepper về phía cô. “Cô không có cái quần jean nào sao? Nói xem, loại ngốc nghếch nào lại làm việc chân tay trong một chiếc váy chứ?”
Loại người không có gì để mặc, cô nghĩ thầm. Cô sẽ không tiêu một xu nào vào việc mua quần áo cho bản thân mình, không khi mà quần áo của Edward đang chật dần đi. “Tôi thích váy, Bonner. Nó làm tôi cảm thấy xinh xắn và nữ tính.”
“Với đôi giày kia à?” Anh ngắm nghía đôi giày đen đế bệt buộc dây của cô với vẻ ghê tởm.
“Tôi có thể nói gì đây? Tôi là nô lệ của thời trang.”
“Ngớ ngẩn. Chiếc quần jean cũ rách rồi đúng không? Thế thì mua vài chiếc mới đi. Tôi sẽ mua cho cô vài chiếc quần mới. Hãy coi đó là đồng phục.”
Anh đã chứng kiến cô nuốt xuống lòng kiêu hãnh hết lần này đến lần khác, nhưng những lúc đó là vì Edward. Lần này thì khác. Cô không hề cố gắng giấu vẻ khinh miệt của mình. “Nếu anh mua thì anh đi mà mặc.”
Vài giây trôi qua trong khi anh ước lượng cô. “Cô cứng cựa lắm, đúng không?”
“Loại rắn nhất.”
“Rắn đến nỗi thậm chí không cần ăn.” Anh nhìn xuống túi thức ăn đặt trên đùi cô. “Cô sẽ ăn mấy miếng khoai tây chiên đó hay chơi đùa với chúng?”
“Tôi đã nói là tôi không đói.”
“Điều đó giải thích cho việc tại sao cô lại gầy trơ xương. Cô mắc chứng biếng ăn à?”
“Người nghèo không mắc chứng biếng ăn.” Cô đút miếng khoai tây chiên thứ hai vào miệng. Nó ngon tới nỗi cô chỉ muốn tống cả túi vào miệng. Cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy tội lỗi vì đã cướp đi của Edward miếng ăn mà nó hẳn sẽ vô cùng thích thú.
“Kristy bảo cô hầu như chẳng ăn thứ gì.”
Việc khám phá ra Kristy báo cáo với Gabe sau lưng cô làm cô bực bội. “Chị ta nên quan tâm đến việc của mình thì hơn.”
“Vậy tại sao cô không ăn?”
“Anh nói đúng. Tôi mắc chứng biếng ăn. Giờ không nói đến chuyện này nữa, okay?”
“Người nghèo không mắc chứng biếng ăn.”
Cô lờ anh đi và nếm thêm một miếng khác.
“Thử ăn bánh hamburger xem.”
“Tôi ăn chay.”
“Cô ăn thịt ở nhà Kristy.”
“Anh là cái quái gì chứ, cảnh sát thực phẩm à?”
“Tôi vẫn chưa hiểu. Trừ khi …” Anh dò xét cô bằng đôi mắt sắc sảo. “Ngày đầu tiên khi cô ngất xỉu, tôi đã đưa cho cô một chiếc bánh nướng nhỏ, và cô thì cố đưa nó cho thằng nhóc của cô.”
Cô cứng người.
“Đó là chuyện đang xảy ra, đúng không? Cô đưa thức ăn cho thằng nhóc của cô.”
“Tên nó là Edward, và chuyện này sẽ chẳng dẫn tới việc gì liên quan đến anh cả.”
Anh nhìn cô chằm chặp và lắc đầu. “Cô đang cư xử thật điên rồ. Cô biết điều đó, đúng không? Thằng bé có rất nhiều thứ để ăn. Còn cô mới chính là người đang nhịn đói đến chết.”
“Tôi sẽ không bàn đến chuyện này nữa.”
“Chết tiệt, Rachel. Cô lẩn thẩn như bánh trái cây vậy.”
“Không phải thế!”
“Thế thì giải thích đi.”
“Tôi không phải giải thích cái gì cả. Hơn nữa, thử xem ai đang nói đấy. Trừ khi anh không để ý, còn thì anh đã vượt qua bức tường ngăn cách giữa người thường với người loạn trí cả đến hàng trăm dặm rồi.”
“Chắc vì thế mà chúng ta rất hợp nhau.”
Anh nói điều đó vui vẻ đến nỗi làm cô gần như mỉm cười. Anh uống thêm một ngụm Dr Peper. Cô nhìn qua mép màn hình về phía Núi Heartache và nhớ lại cô đã từng yêu những ngọn núi này biết bao nhiêu khi Dwayne lần đầu tiên đưa cô tới đây. Những lúc ấy, khi cô ngắm nhìn cảnh vật xanh xanh qua cửa sổ phòng ngủ, cô có cảm giác như thể cô đang chạm vào gương mặt của Chúa.
Cô nhìn qua Gabe, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, cô nhìn thấy một con người khác thay vì một kẻ thù. Cô thấy một người đang lạc lối như cô và cũng kiên quyết như cô là sẽ không để lộ ra điều đó.
Anh tựa gáy vào thanh xà và quan sát cô. “Con trai cô… Nó ăn bữa tối ngon lành mỗi ngày, đúng không?”
Sự đồng cảm trong cô biến mất. “Chúng ta lại trở về chủ đề này sao?”
“Chỉ cần trả lời câu hỏi thôi. Nó có được ăn bữa tối tươm tất không?”
Cô miễn cưỡng gật đầu.
“Bữa sáng nữa chứ?” Anh hỏi.
“Tôi đoán thế.”
“Họ có thức ăn nhanh ở nhà trẻ và bữa trưa thịnh soạn. Tôi cá là hoặc cô hoặc Kristy sẽ cho nó ăn nhẹ khi nó về nhà.”
Nhưng còn tháng tới thì sao? Cô nghĩ. Năm tới thì sao? Một cơn lạnh xuyên qua người cô. Cô đang bị đẩy đến một điều gì đó nguy hiểm.
“Rachel,” Anh lặng lẽ nói ”Việc nhịn ăn này phải dừng lại ngay lập tức.”
“Anh chả biết mình đang nói gì!”
“Thế thì giải thích cho tôi đi.”
Nếu như anh nói một cách khắc nghiệt thì có lẽ mọi chuyện sẽ không sao, nhưng cô có rất ít sự phòng vệ trước cái giọng lặng lẽ, đều đặn này. Cô tập trung tất cả sự phòng vệ còn lại rồi phản pháo. “Tôi có trách nhiệm với nó, Bonner. Chỉ có tôi! Không có ai khác. Tôi là người chịu trách nhiệm lo cho nó cái ăn, cái mặc, tiền chữa bệnh, tất cả mọi thứ!”
“Thế thì có lẽ cô nên chăm sóc bản thân mình tốt hơn.”
Mắt cô cay xè. “Đừng có bảo tôi phải làm gì.”
“Hai kẻ điên chung phòng thì phải bám dính lấy nhau thôi.”
Những lời nói cùng với sự thấu hiểu hiện rõ trong đôi mắt anh làm cô nghẹn thở. Cô muốn đáp trả anh một lần nữa nhưng không thể nghĩ ra được điều gì. Anh đã phơi bày một thứ mà cô lẽ ra đã phải xem xét đến từ lâu, nhưng cô đã không thể đối mặt với nó.
“Tôi không muốn nói về chuyện này.”
“Tốt. Vậy thì ăn đi.”
Những ngón tay cô co giật trên chiếc túi giấy đặt trên đùi, và cô buộc mình phải đối diện với sự thật mà cô đã không muốn thừa nhận. Cho dù cô có hy sinh bản thân đến đâu, cô cũng không thể đảm bảo rằng Edward được an toàn.
Trong cô trào dâng cơn sóng bất lực mạnh tới mức gần như xô cô gục ngã. Cô muốn dành dụm tất cả mọi thứ cho con, không chỉ thức ăn, mà còn là sự an toàn và lòng tự tin, một cơ thể khỏe mạnh, một nền giáo dục tươm tất, một căn nhà để sống. Và dù cô có hy sinh đến đâu cũng không thể đem lại điều đó. Cô có thể nhịn đói đến khi trở thành một bộ xương khô, nhưng điều đó vẫn không đảm bảo dạ dày của Edward lúc nào cũng được no đủ.
Càng làm mất tinh thần hơn, mắt cô nhòa đi, rồi một giọt nước mắt trượt trên mi dưới và lăn dài xuống má. Cô không thể chịu đựng được chuyện Bonner chứng kiến cô khóc, và cô nhìn anh thật dữ dội. “Anh dám nói một lời thử xem!”
Anh giơ hai tay lên giả vờ đầu hàng và hớp một ngụm Dr Pepper nữa.
Một cơn run rẩy chuyển động xuyên qua cô. Bonner nói đúng. Việc thu mình trong mấy tháng qua đã khiến cô trở nên như một kẻ điên cuồng. Và chỉ một người điên không kém mới có thể nhìn thấy thực tế đó.
Cô thẳng thắn nhìn thẳng vào sự điên loạn của bản thân. Edward không còn ai khác ngoài cô trên cõi đời này, và cô thì không chăm lo cho bản thân mình. Bằng cách để cho cơ thể chết đói, cô đã làm cho cuộc sống vốn đã bấp bênh của họ lại càng gập ghềnh hơn.
Cô quệt mắt và túm lấy chiếc hamburger lôi ra khỏi túi. “Anh là đồ khốn kiếp!”
Anh rũ người xuống bên thanh xà và kéo sập chiếc mũ Chicago Stars màu xanh nhạt xuống che mắt như thể đang chuẩn bị ngủ một giấc dài no nê.
Cô tống chiếc burger vào miệng, nuốt nó xuống cùng với nước mắt. “Tôi không biết anh lấy đâu ra can đảm để bảo tôi là điên khùng.” Cô tống thêm vào một miếng nữa, vị của nó ngon lành tới mức cô rùng mình. “Loại đầu đất nào mà lại mở một bãi chiếu bóng cho xe hơi chứ? Trong trường hợp anh không để ý, Bonner, bãi chiếu bóng cho xe hơi đã chết cách đây cả ba chục năm rồi. Anh sẽ sớm phá sản vào cuối mùa hè này thôi.”
Môi anh hầu như không động đậy bên dưới viền mũ. “Cứ như thể tôi quan tâm ấy.”
“Cơn điên của tôi chấm dứt. Anh còn khùng hơn tôi cả tá lần.”
“Tiếp tục ăn đi.”
Cô quệt đôi mắt ướt bằng lưng bàn tay, sau đó cắn thêm một miếng nữa. Đó là miếng hamburger ngon nhất mà cô từng được ăn. Sốt pho mát ngập tận chân răng, vị dưa chua làm từng gai vị giác của cô trào ra nước miếng. Cô nói với cái miệng lúng búng đầy thức ăn. “Tại sao anh làm chuyện này?”
“Không thể nghĩ ra được chuyện gì khác để choán thời gian của tôi.”
Cô mút nướt sốt cà chua trên ngón tay. “Trước khi anh mất trí, anh đã làm việc gì để kiếm sống?”
“Tôi là kẻ giết thuê cho Mafia. Cô khóc xong chưa đấy?”
“Tôi không khóc! Và tôi ước gì anh thực sự là tên giết mướn, vì nếu tôi có tiền, tôi sẽ thuê anh xé xác anh ra ngay giây phút này.”
Anh nhấc vành mũ và nhìn cô với vẻ dò xét. “Cô chỉ cần giữ lòng căm thù mãnh liệt và chân thành đó dành cho tôi, và chúng ta sẽ rất hòa thuận với nhau đấy.”
Cô lờ anh đi và bắt đầu ăn ba miếng khoai tây chiên cùng một lúc.
“Thế cô đã đổ gã G. Dwayne đó thế nào?”
Câu hỏi xuất hiện không từ đâu cả - có lẽ chỉ là để chuyển hướng – nhưng vì anh đã không cho cô biết bất cứ thông tin gì về bản thân anh, nên đổi lại cô cũng vậy. “Tôi gặp ông ta tại câu lạc bộ thoát y nơi tôi từng là vũ công múa bụng.”
“Tôi đã thấy cơ thể cô, Rachel, và trừ khi lúc đó cô có nhiều da thịt hơn là xương xẩu, còn thì cô sẽ không thể mua được kẹo gôm với số tiền cô kiếm được nếu làm vũ công thoát y.”
Cô cố tỏ ra bị xúc phạm, nhưng lòng kiêu hãnh còn lại trong cô không nhiều. “Họ không thích bị gọi là vũ công thoát y. Tôi biết bởi vì một trong số họ sống gần phòng tôi một vài năm trước. Cô ta thường đến salon tắm nắng mỗi ngày trước khi biểu diễn.”
“Không phải chứ.”
“Tôi cược là anh nghĩ các vũ công múa bụng khoả thân phơi nắng, nhưng thật ra thì không. Họ mặc rất ít, chỉ là đồ lót dây để có được những mảng da trắng và rám nắng sắc nét. Cô ta nói nó làm cho những gì mà họ phơi bày trở nên cấm kỵ hơn.”
“Không phải tôi đang nghe thấy vẻ ngưỡng mộ trong giọng nói của cô đấy chứ?”
“Cô ta kiếm tiền rất khá, Bonner.”
Anh khịt mũi.
Khi bụng cô bắt đầu no nê, sự tò mò đã vượt qua bản thân cô. “Trước đây anh thường làm gì để kiếm sống? Sự thật ấy.”
Anh nhún vai. “Chẳng có gì bí mật cả. Tôi là bác sĩ thú y.”
“Bác sĩ thú y?”
“Đó là điều tôi đã nói, đúng không?” Tình trạng giao tranh lại được tái thiết lập.
Cô nhận ra là mình tò mò về anh. Kristy đã sống ở Salvation suốt cả cuộc đời, và cô ta chắc sẽ biết vài bí mật của Gabe. Rachel quyết định sẽ hỏi Kristy.
“Cô trông không giống loại người có thể làm một nhà truyền giáo qua vô tuyến liêu xiêu.” Đến lượt anh thăm dò. “Tôi đã nghĩ G. Dwayne phải chọn một trong những quý cô sùng đạo ở nhà thờ mới đúng.”
“Tôi là người sùng đạo nhất trong số họ.” Cô không để một chút cay đắng nào lộ ra ngoài. “Tôi gặp Dwayne khi tôi làm tình nguyện viên trong chiến dịch của ông ta ở Indianapolis. Ông ta làm tôi cực kỳ xúc động. Tin hay không thì tùy, tôi đã từng là một đứa con gái mộng mơ.”
“Ông ta không phải hơi già so với cô sao?”
“18 tuổi. Một hình mẫu người cha lý tưởng cho một đứa trẻ mồ côi.”
Anh nhìn cô với vẻ dò hỏi.
“Tôi được nuôi nấng bởi bà tôi trong một trang trại ở miền trung Indiana. Bà là người cực kỳ mộ đạo. Giáo đoàn nhỏ ở vùng quê đã trở thành gia đình của bà, và cả của tôi nữa. Tôn giáo nơi đây nghiêm khắc, nhưng không giống như thứ tôn giáo của Dwayne, nó rất chân thật.”
“Điều gì đã xảy ra với cha mẹ cô?”
“Mẹ tôi là dân hippie, bà không biết cha tôi là ai.”
(Hippie là những người trẻ tuổi sống ở thập niên 1960 và 1970, là những người từ bỏ nếp sống, trang phục và cách hành xử thông thường, cố gắng sống một cuộc sống dựa trên hòa bình và tình yêu. Những người hippie thường để tóc dài, và nhiều người sử dụng thuốc).
“Người hippie?”
“Tôi được sinh ra trong một cộng đồng ở Oregon.”
“Không đùa chứ.”
“Tôi chỉ ở với mẹ trong hai năm đầu, nhưng bà bị nghiện thuốc, và vào năm tôi lên ba, bà bị dùng thuốc quá liều. May cho tôi là tôi được gửi đến bà ngoại.” Cô mỉm người. “Bà ngoại là người đơn giản. Bà tin vào Chúa, vào Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, vào bánh táo làm từ hư không, và vào G. Dwayne Snopes. Bà rất hạnh phúc khi tôi lấy ông ta.”
“Rõ ràng là bà cô không biết ông ta nhiều lắm.”
“Bà nghĩ rằng ông ta là một người vĩ đại của Chúa. May thay, bà đã mất trước khi phát hiện ra sự thật.” Thức ăn không còn và bụng cô no đến mức nhức nhối, cô chuyển qua cốc chocolate sữa, nhấc đầu ống hút phần có một miếng chocolate cuộn dày thịch và đưa vào miệng. Cho đến giờ, cô đã nói hết những chuyện về mình nhưng đổi lại chưa nhận được gì hết. “Nói xem. Anh cảm thấy thế nào về chuyện trở thành con cừu đen trong gia đình?”
“Điều gì làm cô nghĩ tôi là con cừu đen?” Giọng anh nghe thật sự bực bội.
“Cha mẹ anh là những người đứng đầu cộng đồng, em trai anh là Quý ông Hoàn hảo, còn anh trai anh là một gã triệu phú đô con. Anh, hoàn toàn ngược lại, cáu kỉnh, xấu tính, một gã bần cùng không tương xứng sở hữu một bãi chiếu bóng đổ nát và chuyên gây thù địch với trẻ em.”
“Ai bảo cô là tôi bần cùng?”
Cô cảm thấy thật thú vị khi anh chỉ chọn mỗi điều này trong nhiều mô tả cô dành cho anh để mà phủ nhận. “Nơi này. Phương tiện di chuyển của anh. Mức lương nô lệ mà anh trả cho tôi. Có thể tôi bỏ sót điều gì đó nhưng tôi không thấy bất cứ dấu hiệu nào của một túi tiền lớn ở đây.”
“Tôi trả cho cô đồng lương nô lệ để cô cuốn xéo, Rachel, chứ không phải vì tôi không thể trả nhiều hơn.”
“Ồ.”
“Và tôi thích chiếc xe bán tải của tôi.”
“Vậy ra anh không nghèo?”
Trong một thoáng cô không nghĩ là anh sẽ trả lời. Cuối cùng anh nói. “Tôi không nghèo.”
“Chính xác là anh không nghèo đến mức nào?”
“Bà ngoại cô không dạy cô rằng thật thô thiển nếu hỏi người ta những câu như thế hay sao?”
“Anh không phải người ta, Bonner. Tôi còn không chắc anh là người nữa.”
“Tôi có nhiều việc tử tế để làm hơn là ngồi đây nghe cô sỉ nhục.” Anh chộp lấy lon Dr Pepper đã uống cạn trên mặt đất đầy cát và đứng dậy. “Làm việc thôi.”
Khi nhìn anh hiên ngang bước đi, cô ngẫm nghĩ đến khả năng cô đã xúc phạm anh. Rõ ràng là trông anh có vẻ bị xúc phạm. Với một nụ cười thoả mãn, cô quay trở lại với cốc chocolate sữa của mình.
***
Ethan bước ra khỏi văn phòng và đi theo tiếng la hét của bọn trẻ trên sân chơi phía sau nhà thờ nơi chúng đang chờ cha mẹ đến đón. Anh tự bảo mình đây là một cách hay để kết nối với các thành viên trong cộng đồng không phải là một phần trong giáo đoàn của anh, nhưng sự thật là, anh muốn gặp Laura Delapino.
Khi anh bước tới sân chơi, cặp sinh đôi nhà Briggs bỏ rơi chiếc xe đồ chơi để chạy lại bên anh.
“Đoán được không? Tyler Baxter nôn òng ọc ra sàn, và nó lênh láng khắp nơi.”
“Thật ấn tượng.” Ethan nói.
“Con cũng suýt nôn ra,” Chelsey Briggs thú nhận, “Nhưng Bà Wells đã để con phun ra chút xíu như que tính thôi.”
Ethan bật cười khi hình dung đến hình ảnh gợi lên từ câu nói trẻ con đó. Anh yêu bọn trẻ, và trong nhiều năm anh đã mong chờ có được vài đứa của chính mình. Con trai Gabe, Jamie, là một cục cưng trong trái tim anh. Ngay cả sau hai năm, chuyện xảy ra cho cháu anh và người chị dâu dịu dàng vẫn thật khó chấp nhận đối với anh.
Anh suýt nữa đã rời mục sư đoàn sau cái chết vô lý của hai người họ, nhưng anh đã vượt qua nó dễ dàng hơn tất cả các thành viên còn lại của gia đình. Thảm kịch đó đã đẩy cha mẹ anh vào một cuộc khủng hoảng tuổi trung niên khiến họ suýt nữa đã kéo nhau ra tòa ly dị, còn Cal thì đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì trong cuộc sống ngoại trừ việc thắng trong những trận bóng bầu dục.
May mắn thay, sau khoảng thời gian ly thân ngắn ngủi, cuộc hôn nhân của cha mẹ anh đã trải qua một sự biến chuyển từ đó cả Jim lẫn Lynn Bonner đều cư xử như một đôi uyên ương, và đồng thời cũng đã thay đổi luôn cuộc sống của họ. Lúc này, cả hai người họ đang ở Nam Mỹ, ở đó cha anh làm việc như một bác sĩ trong hội Nhân đạo trong khi mẹ anh thiết lập một hiệp hội để tiếp thị các sản phẩm của thợ thủ công trong vùng.
Về phần Cal, một nhà vật lý học lỗi lạc - Tiến sỹ Jane Darlington đã bước vào đời anh, và giờ gia đình anh đã có một em bé khác, cô bé Rosie tám tháng tuổi, một con cún con tinh quái với đôi mắt xanh đang xoay tất cả bọn họ trong lòng bàn tay bé xíu của nó.
Tuy vậy, không một ai trong số họ đã trải qua khoảng thời gian nghiệt ngã như Gabe. Đôi khi, Ethan cảm thấy thật khó khăn khi nhớ về người anh trai dịu dàng có khả năng hàn gắn những vết thương một thời. Trong suốt thời thơ ấu của Ethan, quanh nhà luôn có những con thú bị thương nằm đâu đó: một con chim gãy cánh trong nhà bếp, con chó đi lạc được chăm sóc cho đến khi khỏe lại nằm trong gararge, một con chồn con còn quá nhỏ để có thể tự sống sót được giấu ở buồng để đồ trong phòng ngủ của Gabe.
Cả cuộc đời mình, Gabe luôn muốn trở thành bác sĩ thú y, nhưng anh chưa bao giờ tính đến việc mình sẽ trở thành một nhà triệu phú. Sự giàu có bất ngờ của anh làm cả gia đình thích thú, vì Gabe nổi tiếng là rất thờ ơ với tiền bạc. Chuyện đó xảy ra thật tình cờ.
Anh trai anh là một kẻ hiếu kỳ đến cùng cực, anh luôn thích việc chữa trị các vết thương. Vài năm sau khi thành lập một phòng khám ở vùng quê Georgia, anh đã sáng chế một thanh nẹp xương chỉnh hình chuyện dụng khi chữa bệnh cho một con ngựa quán quân thuần chủng cho một người phối giống địa phương. Thanh nẹp đó có hiệu quả rất tốt khiến nó nhanh chóng được giới đua ngựa giàu có đón nhận, còn Gabe thì đã kiếm được cả gia tài từ bằng sáng chế đó.
Anh luôn là người phức tạp nhất trong số cả ba anh em. Trong khi Cal hay công kích và đối đầu, nhanh giận nhưng cũng nhanh tha thứ, thì Gabe lại hay giữ cảm xúc cho riêng mình. Tuy vậy, anh vẫn là người đầu tiên mà Ethan chạy đến mỗi khi gặp rắc rối khi còn nhỏ. Giọng nói nhẹ nhàng, cử động chậm chạp từ tốn có thể xoa dịu được cậu bé đang gặp phiền toái cũng như xoa dịu những con vật đang hoảng loạn. Nhưng giờ, người anh dịu dàng sâu sắc xưa kia đã trở nên cay đắng và đầy hoài nghi đến thế nào.
Ethan bị sao lãng khỏi những suy tư của mình khi Laura Delapino, người phụ nữ ly hôn mới nhất của thị trấn bước đến. Cô ta mặc một chiếc áo ngoài màu vàng chanh bên ngoài một chiếc yếm buộc màu đen và chiếc quần soóc bó màu trắng. Móng tay dài bóng sơn màu đỏ sẫm giống như màu của móng chân lộ ra bên ngoài đôi sandal buộc dây dây màu bạc. Ngực cô ta đầy đặn, đôi chân dài, mái tóc dày vàng óng. Cả người cô ta toát ra những mời gọi, và anh muốn được nếm thử nó.
Bề tôi của Chúa bí mật ham muốn những phụ nữ thấp kém! Trực tiếp hôm nay trên Oprah!
Anh thầm rên lên. Anh không có tâm trạng cho chuyện này. Nhưng vô ích. Vị Nữ Chúa Khôn ngoan luôn biết cách đẩy điểm bình chọn lên cao mỗi khi có cơ hội.
Chỗ bạn bè với nhau, nói xem, Mục sư Bonner, tại sao anh không bao giờ thích những người phụ nữ đứng đắn trong thị trấn?
Những người phụ nữ tử tế làm tôi chán đến rơi nước mắt.
Họ đương nhiên là để gây nhàm chán cho anh. Anh là mục sư, nhớ không? Tại sao chỉ có những chị em sặc sỡ hơn mới được anh để mắt?
Laura Delapino cúi xuống nói chuyện với cô bé con, anh có thể thấy đường viền của chiếc quần lót ren bên dưới chiếc quần soóc bó màu trắng. Một luồng hơi nóng hổi bắn thẳng vào giữa háng.
Ta đang nói chuyện với anh đấy, Mục sư, Oraph nói.
Biến đi, anh đáp lại, chỉ làm Người thêm cáu.
Đừng có bắt đầu như thế với Ta! Tiếp theo đây anh sẽ rền rĩ là anh không thể cắt bớt công việc, hay nhiệm vụ truyền giáo hủy hoại cuộc sống của anh như thế nào.
Anh muốn Eastwood quay trở lại.
Chú ý đến lời Ta, Ethan Bonner. Đã đến lúc anh phải tìm cho mình một người phụ nữ đoan trang, tử tế và ổn định cuộc sống được rồi đấy.
Người có thể ngậm miệng lại một phút để con ngắm cảnh này được không? Ngực Laura kéo căng hai vồng áo trên chiếc yếm buộc khi cô ta chồm về phía trước để xem bức vẽ của cô con gái. Mẹ kiếp! Anh không có ý định kiêng khem.
Anh nhớ đến những năm đầy phóng túng ở tuổi hai mươi trước khi anh nhận được tiếng gọi. Những cô nàng xinh đẹp ngực nở, những đêm tình dục nóng bỏng tự do – hưởng lạc theo đủ mọi cách mà anh có thể nghĩ đến. Ôi Chúa ơi …
Ta đây? Oraph đáp lại.
Anh bỏ cuộc. Làm sao anh có thể thưởng thức được thân hình của Laura trong khi Đức Chúa MC vĩ đại của chương trình Talk-show đang lắng nghe cơ chứ? Khi anh quay đi, anh thấy mình đang ước gì mình vẫn có thể khuyên răn bọn thiếu niên về chuyện kiêng khem tình dục và thuyết giảng về tính thiêng liêng của lời thề ước hôn nhân mà không phải tự mình tuân theo những đức tin đó, nhưng anh không phải được tạo nên như thế.
Anh chào Tracy Longben và Sarah Curtis, cả hai đều là những người cùng anh lớn lên, sau đó anh an ủi Austin Longben bị gãy cổ tay và khen đôi giày màu hồng của Taylor Curtis. Qua khoé mắt, anh thấy Edward Snopes đang đứng một mình.
Stone, anh tự nhắc mình, không phải Snopes. Họ của đứa bé đã được thay đổi theo luật pháp. Thật tệ là Rachel đã không làm gì với tên của thằng bé. Tại sao cô ta không gọi nó là Eddie hay Ted?
Lương tâm đang ngắt nhéo anh. Thằng bé đã ở lại nhà trẻ được ba ngày, vậy mà Ethan chưa một lần nào tiếp cận nó. Không phải là lỗi của Edward khi nó có cha mẹ là những kẻ lừa lọc, còn Ethan thì không có một lời bao biện nào ngoài sự giận dữ lầm lạc để bào chữa cho bản thân mình khi bỏ rơi thằng bé này.
Anh nhớ đến cuộc gọi của Carol Dennis ngày hôm trước. Sự tức giận của anh không là gì nếu so sánh với chị ta. Chị ta nổi cơn thịnh nộ khi buộc tội anh đã để Rachel sống ở nhà Annie, và anh quá bảo vệ Gabe nên không thể nói cho chị ta biết rằng đó là quyết định của anh trai anh. Anh đã cố nói lý lẽ với chị ta, nhẹ nhàng nhắc cho chị ta nhớ rằng họ cần phải cẩn thận khi tung ra lời chỉ trích, mặc dù anh đã tung nó ra từ lâu rồi, nhưng chị ta không nghe.
Anh không thích ngáng trở Carol. Dù kiến thức về tôn giáo của chị ta hạn chế hơn anh, chị ta vẫn cứ là người phụ nữ có đức tin cao và đã làm nhiều việc có ích cho thị trấn.
“Nếu anh để cô ta sống trong ngôi nhà đó, Mục sư,” Chị ta nói, “nó sẽ gây hại cho anh, và tôi không cho rằng anh muốn điều đó.”
Mặc dù chị ta nói đúng, nhưng thái độ của chị ta vẫn làm anh bực bội. “Tôi nghĩ là tôi sẽ phải giải quyết chuyện đó khi nó xảy ra thôi.” Anh đáp nhẹ nhàng nhất trong khả năng có thể.
Lúc này anh buộc mình phải bước đến chỗ Edward và mỉm cười. “Chào, anh bạn nhỏ. Ngày hôm nay thế nào?”
“Okay.”
Đứa trẻ ngước mắt nhìn anh bằng đôi mắt nâu to tròn. Nó có chút tàn nhang mờ mờ trên mũi. Một đứa trẻ dễ thương. Ethan cảm thấy trong anh trào dâng lên một cảm giác xót xa cho thằng bé. “Con đã kết bạn được với ai chưa?”
Thằng bé không trả lời.
“Có lẽ sẽ mất một thời gian để mấy đứa khác làm quen với việc có người nào đó mới, nhưng sớm hay muộn thì chúng cũng sẽ thoải mái lên thôi.”
Edward ngước nhìn anh và chớp mắt. “Chú có nghĩ là Kristy quên đón cháu rồi không?”
“Kristy không bao giờ quên việc gì, Edward. Cô ấy là người đáng tin cậy nhất mà con từng được biết đấy.”
Krsity nghe được câu nói của Ethan khi cô xuất hiện phía sau họ. Đáng tin cậy. Cô chỉ có ý nghĩa với Ethan có chừng đó.
Kristy Brown già nua đáng tin cậy. Kristy sẽ làm cái này. Kristy sẽ xử lý cái kia.
Cô thở dài với chính mình. Cô mong chờ điều gì chứ? Không lẽ cô nghĩ Ethan sẽ nhìn cô theo cái cách mà anh nhìn Laura Delapino vài phút trước hay sao? Không thể nào. Laura hào nhoáng và đầy sức sống, trong khi Kristy quê mùa và kém hấp dẫn. Dù vậy, cô vẫn có niềm kiêu hãnh của mình, và qua nhiều năm cô đã học được cách che giấu tính nhút nhát đầy phiền toái bên dưới tính hiệu quả đến chết người. Chuyện gì cần phải xong thì cô sẽ làm xong. Tất cả mọi thứ trừ việc chiếm được trái tim của Ethan Bonner.
Kristy đã biết Ethan gần suốt cả cuộc đời, biết anh hay bị cuốn hút bởi những người phụ nữ hào nhoáng, dễ dãi ngay từ năm lớp tám khi Melodie Orr bỏ chiếc niềng răng và đi tiên phong trong việc mặc quần jean bó. Họ thường quan hệ mỗi ngày sau bữa trưa kế bên phòng hợp xướng.
“Kristy!”
Mặt Edward sáng lên khi thằng bé thấy cô, và cảm giác ấm áp bao phủ lấy cô. Cô yêu trẻ con. Cô có thể thoải mái thư giãn với chúng và là chính mình. Cô hẳn sẽ thích được làm việc trong nhà trẻ hơn là thư ký nhà thờ như hiện nay, và lẽ ra cô đã bỏ việc nhiều năm trước nếu cô không quá tuyệt vọng cần được ở gần bên Ethan Bonner đến thế. Bởi vì cô không thể là người yêu của anh nên cô chấp thuận trở thành người quán xuyến công việc cho anh.
Khi cô quỳ xuống khen ngợi bản xếp hình mà Edward đã làm ngày hôm đó, cô nghĩ đến thực tế là cô đã yêu Ethan suốt hơn hai mươi năm nay. Cô nhớ rất rõ lúc cô ngắm nhìn anh qua khung cửa sổ phòng học lớp ba khi anh ra ngoài chơi với các bạn học lớp bốn. Lúc đó anh cũng ngời sáng như bây giờ, một cậu con trai đẹp trai nhất mà cô từng thấy. Anh luôn đối xử với cô thật tử tế, nhưng anh cũng tử tế như thế với tất cả mọi người. Ngay cả khi còn nhỏ, Ethan đã khác biệt so với mọi đứa trẻ khác: nhạy cảm hơn, ít tham gia những trò chọc ghẹo hơn.
Dù vậy, anh không phải là người dễ bị lợi dụng; hai người anh trai của anh đã lo chuyện đó. Cô vẫn nhớ ngày Ethan đánh nhau với D.J. Loebach, tên côn đồ tồi tệ nhất trong trường và làm hắn ta bị chảy máu mũi. Tuy vậy, sau đó Ethan đã cảm thấy có lỗi và đến nhà D.J với hai cây kem que vị nho để hòa giải. D.J vẫn thích kể câu chuyện đó trong cuộc họp giữa những người trợ tế.
Khi cô đứng dậy và nắm lấy tay Edward, cô ngửi thấy một luồng hương thơm của mùi nước hoa đậm đặc, gợi cảm. “Hey, Eth.”
“Hi, Laura.”
Laura bắn cho Kristy một nụ cười thân thiện, và Kristy cảm thấy trái tim cô như vón lại vì ghen tị. Sao lại có những người phụ nữ quá sức tự tin như thế chứ?
Cô nghĩ đến Rachel Stone và tự hỏi người đàn bà ấy lấy can đảm ở đâu ra. Bất chấp tất cả những chuyện kinh khủng mà người dân thị trấn đang nói về Rachel, Kristy vẫn thấy thích cô ta; cô gần như là kính nể người phụ nữ đó. Kristy chắc chắn là mình sẽ không bao giờ có được can đảm để đối mặt với tất cả mọi người theo cách mà Rachel đang làm.
Cô đã nghe chuyện Rachel đụng độ với Carol Dennis tại cửa hàng tạp phẩm, và ngày hôm qua Rachel đã đương đầu với Gary Prett ở tiệm thuốc. Thái độ thù địch mãnh liệt của mọi người làm Kristy bực bội. Cô không tin là Rachel phải chịu trách nhiệm cho thói tham lam của Dwayne Snopes, và cô không thể hiểu được những người tự cho mình là con chiên của đạo Cơ đốc lại có thể định kiến và kém khoan dung đến như vậy.
Cô tự hỏi Rachel nghĩ về cô thế nào. Có thể là không gì cả. Người ta chỉ chú ý đến Kristy khi họ muốn làm xong việc gì đó. Ngoài ra cô chỉ là giấy trắng lót tường.
“Này Eth,” Laura nói. “Sao anh không ghé qua chỗ tôi tối nay để tôi thết đãi món thịt nướng cho chúng ta nhỉ?” Cô ta bậm hai môi vào nhau như thể đang làm nhẵn lớp son môi vậy.
Trong một khoảnh khắc, mắt Ethan nán lại trên môi cô ta, và anh trao cho người phụ nữ ấy một nụ cười rộng mở, thân thiện như anh đã làm với những người phụ nữ cao tuổi trong giáo đoàn. “Chúa ơi, tôi thích lắm, nhưng tôi phải chuẩn bị cho bài thuyết giáo.”
Laura nài nỉ, nhưng anh đã xoay xở tránh né được cô ta không quá khó khăn. Kristy ngờ rằng anh không tin vào chính bản thân mình khi phải ở một mình với Laura.
Có điều gì đó thật đau đớn đang xoắn lấy tim cô. Ethan luôn luôn tin tưởng chính mình khi ở một mình với cô.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)