Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Chương 7
C
uối cùng trong sự chờ đợi khắc khoải, trong buồn và giận, nàng thua nhận sự thất bại của mình. Thi Diệp không đến như đả hứa cùng sự biến mất của Nhã Trúc cho biết giờ này họ đang ở bên nhau.
Nhã Đình ôm mặt, rủ xuống như người bị bệnh tật quật ngả Nàng tự trách mình sao lại xen vào câu chuyện tình tuyệt vọng này. Đang trách hờn, nàng đả để cho con tim yếu đuối bị lôi cuốn để bây giờ nó đau lại càng đau hơn. Nàng không chỉ thất bại một mà cả hai mặt trận.
Nghỉ đến đây, không kèm được Nhã Đình đả để nước mắt trào ra.
Có tiếng gỏ cửa rồi Nhã Văn bước vào Nhã Đình vội lau nước mắt nhưng đả không giấu được Nhã Văn.
- Em khóc ả.
Nang chối.
- Bụi bay vào mắt em.
Đôi mắt Nhã Văn thoáng lên một tia ranh mảnh rồi vụt tắt. Nàng trở lại với vẻ hiền lành của mình.
- Em giấu chị làm gì, rỏ ràng em đả đau khổ vì ghen tuông mà.
Vừa nói Nhã Văn vừa ngồi xuống, thân mật nắm tay Nhã Đình, nàng tiếp.
- Chàng Thi Diệp thật khờ nên không hiểu được tình yêu của em. Thật ra Nhã Trúc có gì hơn em chớ Một lần nó nói với chị là sẻ làm em đau đớn vì ghen tuông.
Nhã Đình tuy có một chút ngong cuồng nhưng so với kinh nghiệm sống thì nàng hơn hẳn Nhã Trúc. Nàng đả được tôi luyện từ những năm tháng thơ ấu phải kiếm ăn lăn lóc ngoài đời. Từ lâu rồi, nàng tự hỏi, Nhã Văn đóng vai trò gì trong cuộc chiến giửa nàng và Nhã Trúc?
Nếu nhìn khách quan thì Nhã Văn có vẻ dửng dưng, ngoài cuộc, nhưng một cách khéo léo và nhẩn nại. Nhã Đình nhận ra thỉnh thoảng Nhã Văn lại chen vào với mục đích đạo sâu lòng thù hận giửa hai ngừơi. Trò chơi nói xấu sau lưng người khác thì Nhã Đình không ưa. Nàng tự biết củng có thể Nhã Văn củng nói với Nhã Trúc một cách riêng tư và thân mật như bây giờ chị ta đang nói với nàng.
- Tại sao chị có vẻ như muốn bênh vực cho em?
Nhã Đình hỏi, chiếu tia mắt sắc sảo vào Nhã Văn.
- Em có vẻ nghi ngờ chị điều gì.
Nhã Đình vốn thẳng tính nên nói không ngần ngại.
- Em không muốn nói lén người khác.
Nhã Văn tái mặt. Trong mắt nàng thoáng lên tia nhìn rợn người nhưng nhanh chóng nàng dập tắt nó đi. Giọng Nhã Văn hoà dịu.
- Chị có ý bênh em nhưng nếu em không thích thì từ nay chúng ta không nói nửa.
Đến đây thì có tiếng gỏ cửa. Hai người cùng quay lại nhìn và thấy Thi Diệp cùng Nhã Trúc bước vào.
- Anh xin lổi vì đả không đến sớm như đả hứa với em.
Nhã Đình có thể dể dàng nhìn thấy gương mặt rạng rở, tràn ngập niềm hân hoan hạnh phúc của Nhã Trúc. Không cần suy nghỉ nhiều nàng củng đoán được họ đả trải qua nhưng giờ phút như thế nào.
Nàng cố gắng để không lộ vẻ ganh tỵ qua giọng nói, nhưng có vẻ như không thành công.
- Tất nhiên anh phải lo cho chị Nhã Trúc.
Thi Diệp cười trừ.
- Em đả thật khoẻ chưa?.
- Ít nhất em củng không cần tới bác sỉ nửa.
Nhã Văn lên tiếng.
- Sao em ăn nói có vẻ gai góc thế, Nhã Đình?
Đột nhiên Nhã Trúc bước về phía Nhã Đình, trước đây ít phút nàng đả thoa? thuận với Thi Diệp sẻ làm hoà với Nhã Đình. Sau câu chuyện của người đàn ông cô đơn kia, Nhã Trúc y thức được tình yêu đòi hỏi sự nghiêm túc như thế nào Nàng không muốn cùng với Nhã Đình và Thi Diệp tạo nên một bi kịch tình yêu đáng sợ như chính đời sống của người đàn ông tội nghiệp kia đang sống.
Nàng nắm tay Nhã Đình ôn tồn.
Để chị bắt mạch cho em nhe.
Nhã Đình không phản đối nhưng tự hỏi có phải Nhã Trúc đang đóng kịch trước mặt Thi Diệp? Nàng củng mệt mỏi và không muốn tranh đua nửa. Nhưng vì kiêu hảnh, nàng không đầu hàng trước.
Nhã Văn đả lặng lẻ rút lui. Rồi Mỹ Nhiên đến, nàng hỏi thăm sức khỏe Nhã Đình, an ủi nàng bằng giọng trìu mến của một người mẹ thương con.
Khi hạnh phúc thì con người ta trở nên rộng lượng, yêu đời và thương người hơn. Đối với Nhã Trúc bây giờ mà nói, nàng đang có tâm trạng như thế. Tuy không dám khẳng định, nhưng nàng biết tình cảm của Nhã Đình đối với Thi Diệp khác hơn bình thường một chút. Nàng thông cảm và hiểu được sự tổn thương trong tâm hồn Nhã Đình hiện tại.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm gây cấn giữa hai chị em, sau khi tự nhủ sẽ không tranh chấp với Nhã Đình nữa, Nhã Trúc cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.
Tình yêu đã mang đến cho Nhã Trúc một đời sống khác. Như đã nói, nàng tự tin và yêu đời hơn. Sau khi thay áo ngủ, nàng lên giường và hy vọng sẽ có một giấc mơ đẹp. Nàng chợt nghĩ đến món quà của Thi Diệp tặng nhưng khi nàng tỉm nó thì không thấy nữa. Nhã Trúc đứng sững ở giữa phòng, cố nhớ lại xem nàng đã cất nó ở đâu. Rõ ràng nàng để chiếc hộp ấy ngay trong học bàn trang điểm thế mà bây giờ không còn nhìn thấy nữa.
Nghĩ đến món quà quí giá có ý nghĩa tinh thần đối với Thi Diệp, Nhã Trúc biết là anh không thể để mất nó. Nàng bắt đầu nỗ lực tìm kiếm, cuối cùng biết là chiếc hộp không còn trong phòng mình nữa.
Nhã Đình! Nàng lập tức nghĩ như thế. Nếu có ai muốn lấy chiếc hộp ấy thì người đó phải là Nhã Đình.
Như có một cơn gió thổi mạnh làm cửa phòng Nhã Đình bung ra. Rồi Nhã Trúc xông vào cũng mạnh và bất ngờ như thế.
- Trả lại đây cho tôi.
Nhã Trúc gần như là rít lên. Đôi mắt nàng tròn xoe, long lanh giận dữ. Nhã Đình đang nằm trên giường, vội vàng ngồi dậy với vẻ ngơ ngác.
- Chị làm gì vậy? Trả cái gì chứ?
Nhã Trúc xoè tay ra.
- Mau trả chiếc hộp của Thi Diệp cho tôi, cô đừng vò vịt qua mặt tôi nữa.
- Chiếc hộp gì cở.
- Nhã Đình - Nhã Trúc thét lên - Tôi thật muốn tát vào mặt trơ tráo của cộ Thế mà trước đây ít phút tôi đã nghĩ là sẽ cải thiện mối quan hệ của hai chúng tạ Bây giờ tôi đã biết trong thâm tâm cô lúc nào cũng ganh tỵ và muốn hãm hại tôi.
- Chị im miệng đi - Nhã Đình cũng không vừa - Tôi làm gì biết chiếc hộp của chị Ở đâu chứ? À, tôi hiểu rồi, chị muốn vu oan cho tôi. Thật không ngờ con người của chị trong xinh đẹp lại có thể nghĩ ra trò chơi độc ác này.
Nhã Trúc giận đến run rẩy. Nàng bị mất chiếc hộp thế mà bây giờ còn bị cho là vu oan người khác. Lúc này sao mà nàng cảm thấy căm ghét Nhã Đình qua đổi. Chính nó đã lấy chiếc hộp bây giờ lại muốn lật lọng nàng.
Nàng bước tới vài bước, trừng trừng nhìn vào Nhã Đình.
- Tốt nhất hãy trả chiếc hộp cho tôi. Nếu chúng ta không có tình chị em thì hãy nghĩ đến mẹ.
Nghe nhắc đến mẹ Nhã Đình hơi bối rối nhưng nàng vẫn cương quyết.
- Một lần nữa tôi nhắc lại, tôi không có lấy cái gì của chị hết.
Bây giờ thì Nhã Trúc không kềm chế được nữa. Nàng xông đến! Cuộc chiến tương tàn sắp xảy ra thì Mỹ Nhiên đến đúng lúc. Giọng nói của nàng làm cả hai chị em đang đầy lòng thù hận phải bừng tỉnh.
- Có chuyện gì thế? - Mỹ Nhiên còn mặc áo ngủ trên người, nàng bước vào phòng, ngay sau đó là vú gìa - giữa lúc mọi người đang ngủ nghê thì các con làm gì thế này?.
Hai cô gái cúi đầu, điều duy nhất cả hai gặp nhau trong ý nghĩ là không muốn làm cho mẹ đau buồn.
- Nếu mẹ không vào kịp thì các con đánh nhau phải không? Trời ơi, mẹ không thể nào tưởng tượng được. Nhã Trúc, con hãy cho mẹ biết tại sao con sang phòng Nhã Đình kiếm chuyện thế này?.
- Con không có kiếm chuyện.
- Vậy thì vì lý do gì con có mặt ở đây?.
Bị trách móc, Nhã Trúc có vẻ uất ức.
- Con đi tìm đồ của con.
- Đồ gì của con mà lại trong phòng của Nhã Đình?
Nhã Trúc mím môi lại nàng thương mẹ biết bao, nhưng nàng cũng không thể bỏ qua chuyện này. Thi Diệp sẽ trách nàng đã không gìn giữ cẩn thận kỷ vật còn lại của Nghi Bình mà anh ấy rất quí báu.
- Mẹ - Nàng tha thiết nhìn Mỹ Nhiên - Con xin mẹ đừng xen vào chuyện này có được không? Hãy để chúng con tự giải quyết với nhau.
- Bằng cách đánh nhau à? - Mỹ Nhiên có vẻ tức giận - Nếu con không nói cho mẹ biết tại sao thì đêm nay tất cả chúng ta không cần ngủ.
Nhã Đình lên tiếng.
- Đã thế này thì không thể giấu mẹ được nữa - Nhã Đình hất gương mặt ương bướng lên nhìn Nhã Trúc - Nếu chị không nói thì tôi sẽ nói.
- Nhã Đình - vú già bước tới - gần đây bác sĩ cho biết sức khỏe của mẹ con không tốt đấy.
- Sức khỏe của chúng ta đều không tốt - Nhã Đình cao giọng - Ngay từ khi con bước chân vào nhà này mọi chuyện đã như thế rồi.
Nàng bước tới nắm tay mẹ và nhìn bà trìu mến.
- Mặc dù con rất kính yêu mẹ nhưng con vẫn nói. Lẽ ra mẹ không nên nhận nuôi con. Ngay từ nhỏ con đã có dòng máu phản kháng và ngang tàng - rồi nàng quay sang Nhã Trúc - lẽ ra tôi đã mệt mỏi và không muốn tranh đua với chị nữa, nhưng xem ra cuộc chiến giữa chúng ta không thể chấm dứt được.
- Nếu cô đừng lấy cắp chiếc hộp của tôi.
Nhã Đình gằn giọng.
- Tôi không có lấy.
- Chiếc hộp gì chứ? - Mỹ Nhiên hỏi - Tốt nhất hai con thành thật nói cho mẹ biết đi.
- Thôi được - Nhã Trúc thở dài - Con nghĩ là không thể giấu mẹ được nữa. Câu chuyện tồi tệ này rồi không biết sẽ kết thúc như thế nào nhưng con xin mẹ đừng đau lòng vì chúng con.
Nàng dừng lại một chút. Sau đó trừng trừng nhìn vào Nhã Đình với giọng lên án.
- Nhã Đình đã lén vào phòng con lấy cắp chiếc hộp mà anh Thi Diệp tặng cho con.
- Chiếc hộp gì? Vì sao Nhã Đình phải lấy cắp nó?
- Vì ghen, thưa mẹ.
- Ghen? Mẹ không hiểu.
- Nhã Trúc ….
Nàng cắt ngang câu nói của bà vú.
- Con nghĩ là không thể giấu mẹ được nữa vú à.
Bà vú thở dài.
- Các cô đang làm chuyện rồ dại đấy, có biết không?
Mỹ Nhiên sốt ruột.
- Con mau giải thích chữ 'ghen' ở đây là như thế nào?.
Nhã Trúc lấy can đảm rồi cao giọng nói một hơi.
- Thưa mẹ, đó là lòng ghen tuông ích kỷ. Không phải chị Nhã Đình mà chính con cũng thế. Mẹ cũng biết từ bấy lâu nay chị em chúng con ganh tỵ nhau, nhưng cuộc chiến ấy dữ dội như thế nào thì mẹ không hiểu được. Chúng con đã giấu mẹ vì không muốn mẹ đau lòng.
- Chiến tranh ư? - Mỹ Nhiên lẩm bẩm - Mẹ đã nhìn thấy và đã đau buồn rồi. Không lẽ còn hơn thế nữa?.
- Như con đã nói, Nhã Đình lấy cắp chiếc hộp của con, mục đích làm cho con và anh Thi Diệp tan vỡ.
- Nhưng tại sao?.
- Bởi vì Nhã Đình cũng yêu anh Thi Diệp, vì nó ganh tỵ với hạnh phúc của con.
Câu nói của Nhã Trúc làm không khí lặng đi vì bàng hoàng. Mỹ Nhiên không giấu được vẻ kinh khủng lẫn sợ hãi.
- Có… có chuyện đó nữa sao?.
- Mẹ hãy hỏi Nhã Đình đi. Con tin là nó sẽ can đảm nói ra sự thật.
Gương mặt Nhã Đình thật lạnh lùng. Đến giờ phút này nàng mới thật sự cảm thấy giữa nàng và Nhã Trúc không còn có thể hàn gắn được nữa.
Nàng ngẩng cao đầu, kiêu ngạo và can đảm.
- Con không có lấy chiếc hộp.
- Chỉ có cô là biết được tôi có chiếc hộp ấy, ngoài ra, không ai có thể vào căn phòng đã khoá cửa của tôi, trừ cộ Nhà này còn lạ gì những tài vặt của cô nữa.
Nhã Đình không chú ý đến Nhã Trúc mà đăm đăm nhìn vào Mỹ Nhiên, nàng đau lòng khi thấy có vẻ như mẹ nàng cũng tin như thế. Thì ra cái quá khứ tối tăm mà nàng tưởng mình đã gạt bỏ được vẫn còn đeo đuổi nàng đến tận bây giờ.
Nàng cố giữ giọng dửng dưng.
- Có vẻ như mẹ tin Nhã Trúc?
- Mẹ muốn nghe con giải thích.
- Thật đơn giản, từ lâu rồi chị ta muốn hất con ra khỏi nhà này và đây là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần chị ta giấu chiếc hộp đi rồi vu cho con. Nhã Trúc, tôi phải thành thật khen chị, nhưng lý do mà chị đưa ra có vẻ như tôi không thể chối cãi nữa.
Một lần nữa Nhã Trúc lại điên lên vì giận. Nó tráo trở đến độ lật lọng thế này thì thật không thể tưởng tượng được.
- Tóm lại - Nhã Đình lên giọng - Tôi nói không có lấy không phải vì sợ chị. Còn về việc Thi Diệp - Nàng dừng lại một chút, gương mặt ánh lên vẻ ngạo mạn, nàng nhấn mạnh - phải tôi yêu anh ấy và tôi nhất định sẽ chiếm đoạt từ tay chị.
Nói rồi nàng đường hoàng bước đi. Mỹ Nhiên gọi lại vì sợ và giận.
- Nhã Đình ….
Nàng quay lại đối diện với mẹ.
- Nếu con đã làm cho mẹ giận thì con xin lỗi mẹ.
Trong phòng chỉ còn lại ba người và hầu như bị bao trùm bởi vẻ thất vọng và đau buồn của Mỹ Nhiên. Nhã Trúc thì thương mẹ và cảm thấy ân hận. Lẽ ra nàng không nên làm lớn chuyện này. Nàng có thể xin lỗi Thi Diệp và chắc chắn anh không thể vì mất chiếc hộp mà bỏ rơi nàng.
Có tiếng thở dài của bà vú. Với tuổi tác và địa vị của mình, bà không thể giúp gì cho những con người đáng thương này.
Không khí thoáng đãng bên ngoài làm cho Nhã Đình tỉnh táo lại nhưng không giúp nàng bớt đau buồn. Nàng đau lòng khi thấy mẹ nuôi cô vẻ tin câu chuyện thêu dệt của Nhã Trúc.
Thì ra cuối cùng nàng vẫn là con bé có nhiều tật xấu trong mắt mọi người. Tuổi thơ tốI tăm và đau buồn vẫn còn đeo đuổi nàng cho tới bây giờ. Điều đó làm cho Nhã Đình vỡ mộng khi nghĩ ra mình thật sự chỉ là con bé lọ lem. Nàng không có tư cách tranh đua với Nhã Trúc.
Nàng dẫn chiếc cub của Mỹ Nhiên mua cho ra khỏi nhà rồi nổ máy, phóng vụt đi. Nàng lao xe trong đêm, không buồn mở đèn, tốc độ như làm cho Nhã Đình điên cuồng hơn.
Nàng nhớ lại những gì còn có thể nhớ được trong những năm tháng nàng ở với mẹ ruột. Đòn roi, những câu mắng chửi thậm tệ… Tuổi thơ của nàng đã rơi nhiều nước mắt, và bây giờ, sau bao nhiêu năm nàng lại khóc. Nàng cảm thấy trống trải và cô đơn quá. Tại sao… Tại sao nàng không có được một gia đình thật sự như bao đứa trẻ khác chứ? Tại sao cha bỏ rơi nàng? Tại sao mẹ ruột nàng gieo lòng thù hận cha lên cơ thể bé bỏng và chà đạp tinh thần thơ dại của nàng?
Nhã Đình vẫn chạy điên cuồng và vẫn khóc. Đột nhiên trong nàng hiện lên hình ảnh những người bạn cùng cảnh ngộ, cũng đáng thương như nàng. Nếu biết trước đời sống đau khổ thế này thì nàng thà đi bụi đời còn hơn.
Bụi đời! Đột nhiên trong số những hình ảnh ấy có gương mặt Thi Diệp hiện lên. Phải rồi, chính là anh! Tại sao tới giờ nàng mới nhớ ra chứ. Anh là thằng bé ngốc nghếch thường đốt đền dầu ngồi đọc sách tới khuya. Anh có một đứa em gái dễ thương và lanh lợi hơn anh nó nhiều. Phải rồi, chính là anh. Bây giờ nàng mới biết tại sao nàng có cảm giác anh như rất thân quen.
Thì ra không chỉ bây giờ mà trước đó lâu lắm rồi nàng đã chú ý đền anh. Anh là một phần quá khứ của nàng. Vậy thì không phải nàng mà chính Nhã Trúc đã giật Thi Diệp trong tay nàng.
Nghĩ đến đây Nhã Đình hưng phấn hẳn. Nàng tin là chỉ cần nàng nhắc lại quá khứ của hai người thì chắc chắn Thi Diệp sẽ nhận ra. Đó là cơ hội tốt nhất để nàng có thể gần gũi Thi Diệp.
Có ánh đèn xe ngược chiều rọi vào mặt Nhã Đình khiến nàng giật mình. Chừng nàng ý thức được mình đang mạo hiểm với mạng sống quí báu thì không còn kịp nữa.
Rầm một tiếng! Hai chiếc xe lao vào nhau. Nhã Đình cảm thấy loé mắt như có muôn ngàn tia lửa xẹt lên rồi vụt tắt, sau đó nàng không còn biết gì nữa.
Có lẽ vì sự ngẫu nhiên nên Nhã Đình được đưa vào bệnh viện này và lại đúng ngay ca trực của Thi Diệp. Lúc Thi Diệp nhận ra Nhã Đình thì thấy toàn thân nàng bê bết máu. Ông bác sĩ đồng nghiệp của chàng khám cho bệnh nhân thứ hai rồi lắc đầu.
- Ông ta chết rồi.
Thi Diệp với tư cách bác sĩ trưởng khoa, ra lệnh.
- Đưa cô gái này sang chụp hình nào, ê kíp mổ hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Tất cả nhân viên dưới quyền đều tuân theo lệnh của Thi Diệp. Chàng tiến về phía máy điện thoại.
Mười lăm phút sau hầu như cả gia đình Mỹ Nhiên đều có mặt trừ vú già phải ở lại coi nhà. Chính Nhã Trúc nhận điện thoại của Thi Diệp, lúc ấy nàng có cảm giác xốn xang và mặc cảm tội lỗi. Nàng cầu mong cho Nhã Đình tai qua nạn khỏi. Và chính lúc ấy, đột nhiên trong lòng nàng trào lên một thứ tình cảm ruột thịt, thương yêu và xót xa cho Nhã Đình.
Thi Diệp bước ra phòng mổ với một chút mệt mỏi nhưng ánh mắt thì phấn khởi. Chàng nói ngay không để mọi người phải chờ đợi.
- Máu bầm trong não đã được lấy ra. Ca mổ hoàn toàn tốt đẹp, gia đình có thể yên tâm.
- Nhã Đình bị chấn thương não?.
Nhã Trúc hỏi. Thi Diệp trấn an nàng.
- Nhẹ thôi, sẽ không có biến chứng sau này. Chỉ có điều đáng lo ngại là có khả năng sẽ để lại vết sẹo trên má phải.
Mọi người thở phào, vừa mừng vừa thương cho Nhã Đình. Mỹ Nhiên lau mấy giọt nước mắt trào ra trên má rồi mỉm cười với Thi Diệp.
- Bác cám ơn cháu nhiều lắm. Mong cháu chú ý chăm sóc cho Nhã Đình giùm.
- Bác cứ yên tâm. Dù sao cũng còn có Nhã Trúc ở đây mà bác.
Nhã Trúc thấy mẹ nhìn mình có vẻ không tin tưởng lắm. Nhưng nàng không trách bà.
- Con hứa với mẹ sẽ hết lòng lo cho Nhã Đình. Bây giờ mẹ và chị về nghĩ một chút đi.
Mỹ Nhiên nhìn đồng hồ, thở dài.
- Nếu sáng nay mẹ không có cuộc họp quan trọng thì mẹ sẽ ở lại đây.
- Để con ở lại với Nhã Trúc.
- Chị hãy đưa mẹ về. Ở đây có em và anh Thi Diệp được rồi.
Cuối cùng Mỹ Nhiên và Nhã Văn ra về. Còn lại hai người, Nhã Trúc nhìn Thi Diệp, chợt thấy có lỗi với chàng. Vật kỷ niệm đầu tiên nhiều ý nghĩa của hai người thế kia mà nàng không giữ được.
Thi Diệp nhìn nàng trìu mến.
- Em có muốn vào phòng anh nghỉ mệt một chút không?
Đột nhiên nàng muốn tránh mặt Thi Diệp.
- Em muốn nhìn Nhã Đình một chút.
Thi Diệp chợt giữ vai nàng lúc nàng định quay đi. Nhã Trúc run lên vì hơi ấm đàn ông quen thuộc của chàng. Giọng Thi Diệp trìu mến.
- Anh đã không chọn lầm người.
- Anh nói gì em không hiểu.
Nàng hỏi lại. Cũng nhìn Thi Diệp bằng ánh mắt long lanh.
- Anh đọc được sự lo lắng trong mắt em có cả tình thương dành cho Nhã Đình nữa. Bây giờ anh đã tin chắc em giàu lòng nhân ái và đáng yêu như thế nào. Nhã Trúc, anh đã may mắn được gặp em.
Nàng chớp mắt, nhìn chàng xúc động. Đến lúc này nàng càng ân hận hơn về chuyện cái hộp làm cho Nhã Đình phải đi ra ngoài trong lúc đêm hôm để xảy ra tai nạn.
Thi Diệp chợt nghiêm trang.
- Anh có điều này muốn cho em biết.
- Chuyện gì thế anh?
Tai nạn của Nhã Đình đã làm cho một người phải chết. Sở dĩ anh không nói lúc này vì sợ bác lo lắng.
Nhã Trúc lặng người đi một lúc. Nàng biết đây là một đòn nặng nề đối với tâm lý Nhã Đình. Đúng là một tai nạn với đầy đủ ý nghĩa của nó.
Thi Diệp nói tiếp.
- Cho nên nhiệm vụ chúng ta bây giờ là phải lo liên hệ với gia đình nạn nhân để dàn xếp với họ. Chúng ta chưa biết lỗi tại ai nhưng điều cần thiết là phải biết điều với người ta.
Nhã Trúc cũng đồng ý với Thi Diệp như thế.
Nhã Đình tỉnh dậy lần đầu tiên có Nhã Trúc và Thi Diệp ở đó. trong ký ức mơ hồ của nàng, trước lúc tai nạn xảy ra, nàng nhớ mình đang nghĩ đến Thi Diệp. Thế là nàng gọi tên anh.
- Anh Thi Diệp… Anh Thi Diệp….
- Nhã Đình tỉnh rồi.
Thi Diệp lập tức bước về phía giường của nàng. Nhã Đình gọi tên chàng một lần nữa rồi thiếp đi. Thi Diệp chỉ chú ý đến sức khoẻ của Nhã Đình nên hầu như không nhận ra nàng đã gọi tên chàng trìu mến như thế nào.
Nhưng Nhã Trúc thì biết rõ. Bây giờ Nhã Đình đang nằm đau đớn trên giường bệnh, nàng không còn lòng dạ để thù hằn ganh tị nữa. Nhưng lòng nàng thì đau nhói. Nàng tự hỏi tại sao có bao nhiêu đàn ông trên thế gian này, cuối cùng hai chị em nàng lại chọn phải một người?.
- Sức khoẻ của Nhã Đình tốt lắm.
Thi Diệp quay lại, mỉm cười lạc quan, nhưng nụ cười chợt tắt trên môi chàng.
- Chuyện gì thế? Nhã Trúc, sao em lại khóc?
Nàng ngoảnh mặt đi, mím môi tự trách mình đã yếu đuối. Thi Diệp lo lắng đi về phía nàng đầy vẻ quan tâm.
- Em đừng nói là bụi bay vào mắt nhé, anh không tin đâu.
- bây giờ là ca trực của anh - Nàng nói - Em muốn về nghĩ một chút. Chị Nhã Văn sẽ vào thay em.
Nhưng Thi Diệp đã ngăn nàng lại bằng đôi tay khoẻ mạnh của anh.
- Em chưa cho anh biết vì sao có những giọt nước mắt này - Chàng dịu dàng lau khô nước mắt trên má nàng - Anh tự nhủ không bao giờ để em phải buồn, phải khóc nữa. Thế này thì anh thật là đáng trách.
- Em khóc, sao anh lại tự trách mình?
- Vì lẽ ra anh phải làm cho em sung sướng. Nhã Trúc, em đang nghĩ gì trong đầu, sao không nói cho anh biết?
Nàng ngước đôi mắt long lanh nhìn chàng, hai má nàng thoáng ửng hồng, nhẹ nhàng trách.
- Anh tò mò quá đấy, có nhiều chuyện anh không biết thì hơn.
- Nhưng nhõ anh biết rồi thì sao?.
Nàng giật mình khi thấy nụ cười ranh mãnh của chàng.
- Anh biết những gì rồi?.
Thi Diệp ôm vai nàng dìu về phía cửa sổ. Vì phòng có người bệnh nên cửa không được mở. Họ đứng nhìn ra hoa vien của bệnh viện qua cửa kính trong suốt. Thi Diệp vẫn ôm chặt vai nàng.
- Em tưởng anh không biết gì hết sao? - Chàng nghiêm trang nói - Cái cách Nhã Đình nhìn anh, rồi thái độ cô ấy cần anh như thế nào lúc bị té sông, rồi sự ghen tuông trong mắt em… Tất cả đã cho anh biết giữa ba chúng ta đang có vấn đề.
Nàng bàng hoàng đến cúng người trong vong tày Thi Diệp. Nhưng nàng chưa kịp nói thì Thi Diệp đã tiếp.
- Trong ba chúng ta anh chính là người sáng suốt và bình tĩnh nhất. Cuối cùng anh đã nhìn ra vấn đề.
Nàng sốt ruột hỏi.
- Anh thấy như thế nào?.
Thi Diệp cười.
- Anh biết anh không có số đào hoa nên không thể cùng lúc có hai cô gái xinh đẹp yêu anh được.
Nàng véo chàng một cái rõ mạnh rồi trách.
- Giờ phút này mà anh còn đùa được sao?.
Thi Diệp nhăn mặt, xuýt xoa.
- Đau qua! Sao mà em không nương tay chút nào vậy?.
- Cho đáng đời anh.
- Anh đâu có lỗi gì?
- Ai biểu anh làm cho chị em người ta cắn đắng nhau.
- Không phải tại anh mà vì sự ganh đua ngấm ngầm từ lâu lắm rồi làm cho hai em mù quáng - Thi Diệp nghiêm nghị nói - Nhã Đình không phải yêu anh mà chỉ muốn giật anh trên tay em để thỏa mãn lòng tự ái.
- Ban đầu em cũng nghĩ thế, nhưng ….
- Nhưng em đã quá tưởng tượng thành ra nghĩ rằng Nhã Đình….
Thi Diệp không nói hết cái điều khó nói ấy, Nhã Trúc nhăn mặt.
- Hồi nãy Nhã Đình gọi tên anh, điều đó chứng tỏ rằng….
Thi Diệp cắt lời nàng.
- Rằng anh đã làm cho cô ấy quý mến nhiều hơn bình thường, điều mà lẽ ra chính em phải làm được như thế.
- Em?
- Dù gì em cũng là chị Nhã Đình, sao em không đi trước một bước, dẹp bỏ lòng tự ái mà giảng hòa với em gái mình.
Rồi chàng kết luận.
- Cả hai em đều là người tốt, chỉ vì các em đã quá kiêu ngạo.
Chợt có tiếng gõ cửa, có vẻ như Thi Diệp biết người bên ngoài là ai.
- Bây giờ em có thể về, nếu muốn, đã có người đến thay chúng ta săn sóc Nhã Đình rồi.
Nhã Trúc rất ngạc nhiên khi thấy Trúc sau khi cánh cửa được Thi Diệp mở ra. Trúc vẫn hiền lành và ăn mặc giản dị. Lần này có vẻ như chàng tiến bộ thêm một chút khi có một bó hoa trên tay.
Nhã Trúc chợt nhìn Thi Diệp và chợt hiểu ra anh đã dàn xếp vụ này. Đột nhiên bao nhiêu cảm giác xúc động đều trút lên làm mắt nàng mờ đi. Nàng cảm thấy may mắn vì đã gặp được anh.
Trúc tự hỏi tại sao mình trở lại đây và nuôi hy vọng gì ở cô gái này? Nàng quá kiêu ngạo và đã hơn một lần chà đạp lên lòng tự trọng của chàng. Lần đó, cách đây mấy tháng, Trúc giận kinh khủng và thề sẽ không gặp nàng nữa. Thế nhưng….
Thế nhưng lúc Thi Diệp tìm chàng cho biết Nhã Đình bị thương nặng thì chàng không còn muốn gì khác hơn là phải đến thăm nàng. Chàng chợt nhận ra trong bấy lâu và cho dù có lâu hơn nữa, chàng mãi mãi vẫn không quên được nàng.
Có thật chăng có hy vọng như Thi Diệp nói không?
Nhã Đình không có kiêu ngạo như anh tưởng đâu. Nàng cũng yếu đuối lắm, cũng đa cảm và dễ xúc động. Vấn đề của nàng là ở chổ nàng không muốn thua kém Nhã Trúc. Sao anh không dùng tấm lòng rộng lượng và bao dung mà cảm hoá nàng.
- Anh Thi Diệp… Anh Thi Diệp.
Trúc giật mình khi nghe giọng nói yếu đuối của nàng. Tại sao nàng lại gọi Thi Diệp? Nhưng chàng không có nhiều thời gian để thắc mắc, Nhã Đình đã tỉnh. Mắt nàng chớp nhẹ với vẻ mệt mỏi.
- Anh Thi Diệp.
Trúc muốn nắm tay nàng nhưng không dám. Chàng ghé sát vào nàng, nhỏ nhẹ hỏi.
- Em muốn gặp Thi Diệp à? Để anh đi gọi.
Nhã Đình chớp mắt, đã nhận ra chàng.
- Anh T.
- Phải - Chàng mừng rỡ - Là anh đây.
- Sao anh lại tới đây?.
- Anh tới thăm em.
- Anh không còn giận em sao?.
Lấy hết can đảm, Trúc nắm tay nàng. Chàng đã ước ao được nắm bàn tay xinh đẹp, thanh mảnh của nàng lâu lắm rồi.
- Anh cho em hay một điều… cho dù em đối với anh thế nào thì anh vẫn không giận em.
Nhã Đình nhìn sững T, rồi nhắm mất, rồi hai dòng lệ trào ra. Nàng mệt mỏi nên không đủ sức nghĩ được nhiều. Tuy nhiên nàng biết là mình đã rung động như thế nào.
Triều bóp nhẹ tay nàng, dỗ dành.
- Em còn mệt lắm, phải không? Nghỉ ngơi đi. Từ giờ trở đi, chỉ cần em mở mắt ra là sẽ nhìn thấy anh, cho đến khi em không cần anh nữa.
Nàng ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Trúc mừng rỡ vì cảm thấy hạnh phúc. Chàng vẫn nắm tay nàng không muốn rời ra nữa.
Trúc tự hỏi tại sao mình trở lại đây và nuôi hy vọng gì ở cô gái này? Nàng quá kiêu ngạo và đã hơn một lần chà đạp lên lòng tự trọng của chàng. Lần đó, cách đây mấy tháng, Trúc giận kinh khủng và thề sẽ không gặp nàng nữa. Thế nhưng….
Thế nhưng lúc Thi Diệp tìm chàng cho biết Nhã Đình bị thương nặng thì chàng không còn muốn gì khác hơn là phải đến thăm nàng. Chàng chợt nhận ra trong bấy lâu và cho dù có lâu hơn nữa, chàng mãi mãi vẫn không quên được nàng.
Có thật chăng có hy vọng như Thi Diệp nói không?
Nhã Đình không có kiêu ngạo như anh tưởng đâu. Nàng cũng yếu đuối lắm, cũng đa cảm và dễ xúc động. Vấn đề của nàng là ở chổ nàng không muốn thua kém Nhã Trúc. Sao anh không dùng tấm lòng rộng lượng và bao dung mà cảm hoá nàng.
- Anh Thi Diệp… Anh Thi Diệp.
Trúc giật mình khi nghe giọng nói yếu đuối của nàng. Tại sao nàng lại gọi Thi Diệp? Nhưng chàng không có nhiều thời gian để thắc mắc, Nhã Đình đã tỉnh. Mắt nàng chớp nhẹ với vẻ mệt mỏi.
- Anh Thi Diệp.
Trúc muốn nắm tay nàng nhưng không dám. Chàng ghé sát vào nàng, nhỏ nhẹ hỏi.
- Em muốn gặp Thi Diệp à? Để anh đi gọi.
Nhã Đình chớp mắt, đã nhận ra chàng.
- Anh T.
- Phải - Chàng mừng rỡ - Là anh đây.
- Sao anh lại tới đây?.
- Anh tới thăm em.
- Anh không còn giận em sao?.
Lấy hết can đảm, Trúc nắm tay nàng. Chàng đã ước ao được nắm bàn tay xinh đẹp, thanh mảnh của nàng lâu lắm rồi.
- Anh cho em hay một điều… cho dù em đối với anh thế nào thì anh vẫn không giận em.
Nhã Đình nhìn sững T, rồi nhắm mất, rồi hai dòng lệ trào ra. Nàng mệt mỏi nên không đủ sức nghĩ được nhiều. Tuy nhiên nàng biết là mình đã rung động như thế nào.
Triều bóp nhẹ tay nàng, dỗ dành.
- Em còn mệt lắm, phải không? Nghỉ ngơi đi. Từ giờ trở đi, chỉ cần em mở mắt ra là sẽ nhìn thấy anh, cho đến khi em không cần anh nữa.
Nàng ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Trúc mừng rỡ vì cảm thấy hạnh phúc. Chàng vẫn nắm tay nàng không muốn rời ra nữa.
Mỹ Nhiên lại thở dài.
- Không phải mẹ trách con, nhưng điều làm cho mẹ đau buồn là có vẻ như con chưa bao giớ xem mẹ như mẹ ruột của con. Cũng như chưa từng coi gia đình mình là gia đình thật sự của con.
Nhã Đình chớp mắt, xúc động nói.
- Nếu mẹ biết được cơn mộng ước được những điều mẹ vừa nói như thế nào thì chắc mẹ sẽ không trách con. Nhưng con không làm được. Tại trong thâm tâm con biết rằng mẹ thương con, biết rằng chị Nhã Trúc là một người tốt, thế mà con….
- Vấn đề của các con thật sự làm cho mẹ đau lòng.
- Con hứa với mẹ, từ nay con sẽ không giành Thi Diệp vời chị Nhã Trúc nữa.
- Thế thì mẹ yên tâm phần nào. Còn cậu T….
- Con không muốn nói trước. - Nàng không để cho mẹ nói hết - Con cảm thấy con sẽ không mang lại hạnh phúc cho anh ấy.
- Thôi được - Mỹ Nhiên vỗ nhẹ len tay Nhã Đình - Con mới tỉnh lại không nên suy nghĩ nhiều. Hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Nhưng Nhã Đình không thể thoải mái hoàn toàn được. Nàng sò lên vết thương trên má, lo lắng không biết rồi nó sẽ để lại vết tích gì?
Cuối cùng cả gia đình cũng có một buổi họp mặt vui vẻ. Mỹ Nhiên cùng với hai cô con gái có mặt trong bệnh viện, bên cạnh Nhã Đình dần dần khoẻ lại. Trên bàn là một bình hoa lớn do Trúc mang tới. Anh đứng cạnh giường Nhã Đình, ánh mắt hiện làn sau đôi kính nhìn nàng trìu mến.
Theo yêu cầu của Thi Diệp, Mỹ Nhiên kể lại lý do vì sao nàng nhận cùng lúc ba đứa con nuôi. Nàng kể về một tai nan xe thuong tâm. Có lúc nàng hơi ngập ngừng và thỉnh thoảng nhìn sang Nhã Văn như có điều gì nàng con muốn giấu.
Dù sao câu chuyện cũng làm mọi người rất xúc động. Mỹ Nhiên trở thành hình ảnh người mẹ vĩ đại, chịu nhiều đau khổ và hy sinh trong lòng những đứa con của mình.
Đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên có một thiếu phụ đầu tóc rũ rượi xô cửa xông vào, cùng với sự bất ngờ là tiếng hét chỏI tai của bà.
- Hãy trả chồng lại cho tôi. Đồ sát nhân. Hãy trả cha của những đứa con tội nghiệp của tôi.
Bà nhận ra Nhã Đình và xông về phía nàng. Tất nhiên mọi người ngăn bà lại nhưng không thể ngăn những lời kêu la thống thiết từ bà.
- Trời ơi! Cô giết chết chồng tôi rồi cô có biết không? Cô làm cho hai đứa con tôi từ nay vĩnh viễn không còn có cha nữa.
Mỹ Nhiên bước tới hỏi.
- Chồng chị là ai? Tại sao chị lai xông vào đây?.
- Các người còn hỏi nữa sao? - bà chỉ vào Nhã Đình, đôi mắt long lên - Chính nó, chính nó đã..ng chết chồng tôi.
Nhã Đình thoáng rùng mình và rồi trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh hoàng. Mỹ Nhiên nhìn Thi Diệp, Nhã Trúc rồi bà chợt hiểu ra.
- Lẽ ra các con nên cho mẹ biết chuyện này.
Thi Diệp vẫn đõ người đàn bà đang khóc than vật vã trên tay chàng.
- Chị bình tĩnh lại đi. Chúng tôi đồng ý đền bù xứng đáng mà.
- Hừ, đền bù ư? - Bà ta rít qua kẽ răng - Có sự đền bù nào gọi là xứng đáng chứ? Các người có thể làm cho chồng tôi sống lại không? Còn cô - bà lại chỉ vào Nhã Đình - Tôi nhất định bắt cô đền mạng cho chồng tôi.
Từ đầu Nhã Đình không nói được gì, toàn thân nàng tê cúng, ý thức được tai họa nghiêm trọng mà mình đã gây ra.
Cuối cùng, theo lệnh của Thi Diệp, các nhân viên y tế trong bệnh viện cũng dìu được người đàn bà mất chồng ra ngoài. Nhã Đình vẫn như người mất hồn. Khi Nhã Trúc đến lay vai nàng thì nàng chỉ nói được một câu rồi ngất đi.
- Tôi đã giết người.
Mỹ Nhiên ngay lập tức đi tiếp xúc với gia đình nạn nhân. Nàng hứa sẽ đứng ra làm ma chay, nhận đỡ đầu cho hai đứa con của người chết. Vì là vụ án mạng nên Mỹ Nhiên phải nhờ Thi Diệp làm một giấy chứng thương về tinh thần để tạm thời Nhã Đình không phải tiếp xúc với cơ quan luật pháp. Bây giờ Thi Diệp và Nhã Trúc mới tiếc là đã không cho Mỹ Nhiên biết trước chuyện này, vấn đề còn lại là tâm trí của Nhã Đình.
Nàng đã tỉnh dậy nhưng không muốn mở mắt. Nàng ước gì có thể ngủ mãi để không phải đối diện với sự thật. Trời ơi, nàng đã hại chết một mạng người. Một mạng người! Sự thật khủng khiếp ấy là một cú đánh trí mạng vào tâm lý đang suy sụp của nàng.
Càng nghĩ Nhã Đình càng đau lòng, rồi nước mắt trào ra. Nàng nghe có bàn tay ai đó nhẹ nhàng lau hai dòng lệ nóng hổi chạy dài xuống tay nàng. Với một chút an ủi, nàng mở mắt ra.
- Em không có muốn như thế, đúng không nào? - Giọng nói trìu mến của T, đúng như anh đã hứa, lần nào nàng mở mắt ra cũng nhìn thấy anh. - Trong đời ai cũng ít nhất một lần phạm sai lầm và tất nhiên, ai cũng có cơ hội để sửa chữa.
Nàng nghẹn ngào.
- Nhưng em đã có quá nhiều sai lầm.
- Điều quan trọng là em đã nhìn thấy là phải biết phục thiện.
- Anh không ghê sợ em sao? Em đã là kẻ giết người.
- Đâu có nghiêm trọng như vậy, Nhã Đình. Anh cho em biết một tin, người nhà của nạn nhân đã đồng ý tha thứ cho em. Em thấy đó, cuộc đời này cũng tốt đẹp lắm phải không?
Nàng lại khóc, lần này vì xúc động và sung sướng. Đột nhiên nàng gọi tên anh bằng sự rung cảm của con tim.
- Anh T.
Chàng nắm chặt tay nàng, rồi thu hết can đảm, chàng cúi xuống hôn lên những giọt lệ mặn mà, đáng thương của nàng. Nhã Đình muốn vòng tay ôm chặt lấy anh nhưng không dám. Nàng tự hỏi tại sao trước đây nàng không nhận ra anh tốt với nàng và yêu nàng nhiều như thế nào. Nàng cũng muốn nói xin lỗi anh nhưng nghĩ như thế và chưa đủ, nàng cần phải hành động.
Đột nhiên có tiếng nói làm phá vỡ giây phút thơ mộng ấy.
- Xin lỗi! Tôi không có ý định phá rối, nhưng đã đến giờ khám bệnh cho Nhã Đình rồi.
Trúc quay lại nhìn Thi Diệp, rồi đứng thẳng lên, sửa lại cặp mắt kiếng để che giấu sự bối rối.
- Anh có biết anh vừa phá vỡ một cơ hội mà tôi đã chờ đợi suốt bao năm không?
- Tôi nghĩ cơ hội của anh đã đến rồi. Lúc này thì không có sức mạnh nào phá vỡ nó được nữa. Đúng không Nhã Đình.
Nàng vò nhăn nhó.
- Ôi em nhức đầu quá.
- Anh hy vọng là em chỉ vò vịt thôi.
Rồi Thi Diệp tiến tới làm nhiệm vụ của một bác sĩ.
- Anh rất mừng thấy em đứng vững. Sau cú sốc này, sức khỏe em rất tốt, Nhã Đình à. Em là một cô gái cứng cỏi.
- Nếu là em thì em không chịu nổI rồi.
Nhã Trúc cũng vừa vào tới, nàng nói tiếp.
- Chị mang tin vui cho em đây. Mẹ đã dàn xếp ổn thoa? với người ta rồi. Và đặc biệt, từ nay chúng ta có thêm hai đứa em nuôi nữa.
- Em nuôi?
- Mẹ nhận đỡ đầu cho hai cô bé đáng thương và hứa chăm sóc tinh thần cũng như vật chầt cho chúng nó.
Nhã Đình xúc động kêu lên.
- Ôi mẹ.
- Mẹ thật là tuyệt vời, phải không?
Trong một lúc, Nhã Đình như quên tất cả thù hận với Nhã Trúc trước đây. Nàng lần lượt nhìn từng gương mặt thân yêu vây quanh nàng. Chợt nhận ra họ rộng lượng, bao dung và đáng yêu vô cùng.
Cuối cùng Nhã Đình cũng từ bệnh viện trở về. Bây giờ nàng đã có Trúc và tất nhiên không muốn giành Thi Diệp của Nhã Trúc nữa. Mọi chuyện sẽ bắt đầu tốt đẹp, nếu như không có một sự kiện lạ lùng xảy ra.