Nguyên tác: La Guerre Du Feu
Số lần đọc/download: 465 / 24
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:45 +0700
B###chương 6 Trốn Chạy Trong Đêm Tối
S
áu ngày đêm đã qua kể từ trận đọ sức giữa ba người Oulhamr với con cọp cái. Mấy vết thương trên ngực Gaw đã thành sẹo, những người chiến sĩ vẫn chưa lấy lại được sức do mất máu nhiều, về phần Nam, tuy không còn thấy đau đớn gì nữa nhưng một chân vẫn tê dại. Naoh bứt rứt vì nóng ruột và lo ngại. Mỗi đêm, con sư tử khổng lồ lại vắng lâu hơn, bởi các con vật khác ngày càng nhận ra rõ hơn sự có mặt của nó: hơi nó thấm đẫm vào ánh tranh tối tranh sáng trong rừng, gieo rắc khủng khiếp dọc hai bên bờ sông. Đã háu đói lại cứ phải tiếp tục nuôi báo cô con cọp cái, công việc của nó càng cực nhọc: thỉnh thoảng cả hai con thú đã phải chịu đói, cuộc sống của chúng trở nên khốn đốn hơn và đáng lo ngại hơn là lũ sói.
Con cọp cái khỏi dần; nó lết bằng những chiếc cẳng lóng ngóng trên đồng cỏ vô cùng chậm chạp khiến Naoh không cần phải ra hẳn bên ngoài để thét lên cho nó thấm thía sự thất bại của nó. Anh không hề có ý định giết chết nó, bởi vì cứ phải nuôi báo cô nó thì bạn nó chỉ có mệt nhọc thêm và càng vắng mặt lâu thêm. Và dần dần hình ảnh một nếp quen giữa con người đó với con vật què đó. Mới đầu, những hình ảnh cuộc đọ sức chợt sống lại trong kí ức khiến ngực nó căng lên vì căm tức và sợ hãi. Nó lắng nghe đầy uất hận tiếng nói rành rọt của con người, cái thứ tiếng trầm bổng và biến đổi, khác xa những tiếng gầm gừ, hú và rống, nó ngẩng cái đầu bè bè và chìa ra những vũ khí ghê gớm tua tủa của đôi hàm.
Naoh vung tròn cây chùy hoặc giơ cao lưỡi rìu, nhắc lại:
- Bây giờ thì móng vuốt con cọp cái còn được tích sự gì nữa! Naoh có thể quật gãy hết nanh nó dưới ngọn chùy, đâm thủng bụng nó bằng mũi giáo. Con cọp cái không còn bao sức lực chống lại Naoh, nó chỉ như con hươu sao hoặc con lừa hoang thôi!
Con thú quen dần với lời tuyên bố, với vũ khí vung tít; nó chăm chắm chiếu cái ánh xanh lục từ đôi mắt đã mở ra được, tới cái bóng kì dị đứng thẳng. Và mặc dầu không quen những nhát chùy đập xuống kinh khủng, nó không còn lo ngại tới những nhát đập khác; bản chất các sinh vật vốn là tin vào sự cố định của những gì mà nó thấy cứ lặp đi lặp lại. Bởi vì, mỗi lần Naoh vung chùy lên mà không đập xuống, nó tin tưởng rằng anh ta sẽ không đập chùy xuống nó đâu! Vả lại, mặt khác, nó đã được nếm mùi và hiểu rõ rằng con người là đáng sợ, nó không còn coi con người là một thứ mồi nữa; nó cũng quen dần một cách đơn giản sự có mặt của anh ta; và một quan hệ xô bồ, không mục đích, đối với tất cả loài vật cũng là một thứ thiện cảm. Naoh cuối cùng cũng thấy vui vui mà để cho con thú dữ ấy sống: chiến thắng của anh do đó lại càng kéo dài và càng vững chắc thêm. Từ chỗ đó, chính anh cũng cảm thấy có một sự gắn bó mơ hồ đối với con thú.
Bây giờ thì trong khi vắng con sư tử khổng lồ, Naoh không còn đi một mình ra sông nữa; Gaw đã lê bước đi sau anh cũng ra. Sau khi đã uống thỏa thuê, họ múc nước vào một vỏ cây lõm đem về cho Nam uống. Thế rồi, buổi chiều ngày thứ năm, con cóp cái bò lết ra bờ sông, nhờ ở thân nó trườn đi hơn là ở cẳng, và nó uống nước vất vả quá, bởi vì bờ sông khá dốc, Naoh và Gaw phá lên cười.
Con trai Báo đốm bảo:
- Bây giờ thì một con linh cẩu cũng mạnh hơn con cọp cái... Lũ sói sẽ cắn chết nó thôi!
Thế rồi, vục đầy nước vào mảnh vỏ cây lõm, anh thấy thích thú, do tính mạo hiểm, đem đặt trước mặt con cọ cái. Nó liếm nhè nhẹ, nó uống. Việc đó làm cho hai người lữ hành thích thú, đến nỗi Naoh làm lại lần nữa. Sau đó, anh la to một cách giễu cợt:
- Con cọp cái không còn biết uống nước dưới sông nữa!
Và oai quyền của anh làm cho anh nức lòng.
Rồi đến ngày thứ tám, Nam và Gaw thấy mình cũng đã dủ sức để vượt qua đồng cỏ mênh mông, và Naoh lo chuẩn bị cho cuộc bỏ trốn vào buổi tối hôm sau. Buổi tối ấy đến, ẩm thấp và nặng nề: hoàng hôn màu đất thó đỏ gạch kéo dài rất lâu ở gầm trời, cỏ cây cong xuống dưới mưa bụi; những chiếc lá rơi động như tiếng đập của những chiếc cánh mềm yếu lẫn với tiếng lào xào của côn trùng. Những tiếng than vẫn ầm ì đưa lên từ trong sâu thẳm những khoảng rừng già thưa và những bụi rậm run rẩy, bởi vì lũ thú dữ đều buồn bã và những con nào đã no bụng thì ẩn kín trong hang ổ.
Suốt cả buổi chiều, con sư tử có vẻ mệt mỏi, nó tỉnh giấc và rùng mình: hình ảnh một chỗ trú ẩn vững chãi, giống như cái hang đá của nó trước khi có tai họa xảy đến, xuyên qua kí ức nó. Nó đã chọn một cái hốc trong đồng cỏ, nó cũng đã thu dọn được tàm tạm cho nó và cho con cọp cái, nhưng nó sống ở đó không được thoải mái. Naoh nghĩ rằng nhất định là đêm nay, đồng thời đi săn mồi, nó kiếm luôn một chỗ trú ẩn nào đó. Nó sẽ vắng mặt rất lâu. Ba người Oulhamr sẽ có đủ thì giờ sang sông; mưa bụi tạo thuận lợi cho cuộc rút lui của họ: nó thấm ướt đất, nó xóa hơi dấu vết và con sư tử khổng lồ sẽ không theo được cho tinh nhạy.
Chạng vạng tối một lúc, con thú dữ bắt đầu đi kiếm mồi. Nó sục sạo vùng quanh đó trước tiên, nó tin chắc chẳng có con mồi nào ở gần: rồi sau, cũng như những đêm trước, nó sục sâu vào trong rừng. Naoh chờ đợi, do dự, bởi vì mùi ẩm ủng của cây cỏ không để cho hơi những con thú dữ nổi lên dễ dàng; tiếng lá rung và những giọt nước rơi khiến tai nghe lẫn. Cuối cùng, anh ra hiệu và dẫn đầu, còn Nam và Gaw đi theo sau, chếch về phải và trái, sắp xếp như thế thì họ dễ nhận ra những vận động áp sát bất ngờ và do đó được an toàn hơn. Trước hết, phải vượt sông. Trong những chuyến đi về, Naoh đã nhắm được một chỗ có thể lội đến độ giữa dòng, tiếp đó, phải bơi tới một mỏm đá rồi lại lội tiếp. Trước khi vượt sông, các chiến sĩ làm rối loạn dấu vết: họ đi quanh co một lúc gần bờ, cắt ngang rồi trở về lối cũ, dừng lại và ấn xuống thật mạnh cho dấu vết rõ thêm. Lại cũng phải cẩn thận không đi thẳng lên từ trên bờ xuống chỗ lội mà phải đi ngược lên rồi mới bơi xuống đó.
Sang bờ bên kia, họ lại bắt đầu đan ngang đan dọc bước đi của họ, vạch ra những đoạn cong queo và những đường vòng quẩn quanh chán chê rồi mới giẫm chân lên những đống cỏ nhổ trong cánh đồng để bước ra khỏi cái trận đồ bát quái ấy. Họ đặt những đống cỏ ấy song song từng đôi rồi lấy đi dần dần: một cái mẹo nhờ đó mà con người vượt lên hẳn trên con hươu rậm sừng tinh tế nhất và con sói khôn ranh nhất. Đi như thế được độ ba bốn trăm cẳng tay, họ nghĩ rằng cũng đã đủ cho kẻ săn đuổi phải bỏ dở vì thất vọng, họ tiếp tục hành trình theo đường thẳng.
Ba người lặng lẽ đi một lúc lâu, rồi Nam và Gaw gọi nhau, còn Naoh thì vểnh tai nghe ngóng. Từ xa, một tiếng rống vang tới; nó lặp lại ba lần, tiếp theo là một tiếng dài như mèo kêu. Nam nói:
- Con sư tử khổng lồ đấy!
- Đi nhanh nữa lên! - Naoh thì thào.
Họ đi thêm độ trăm bước nữa, chẳng thấy có gì phá rối sự yên lặng của bóng tối; sau đó, tiếng ầm ào vang đến choáng tai hơn.
- Con sư tử khổng lồ đương ở trên bờ sông đấy!
Họ bước nhanh lên thêm; bây giờ thì là những tiếng gầm nối tiếp nhau, cắt khúc, chói tai, đầy giận dữ và bực bội. Những người lữ hành hiểu rằng con thú dữ đương lồng lộn giữa cái đám dấu vết chằng chịt. Tim họ đập thình thịch trong lồng ngực như mỏ con gõ kiến mổ vào vỏ cây, họ tự cảm thấy sao mà trơ trụi và yếu đuối trước cái mảng bóng tối nặng nề. Mặt khác cái bóng tối ấy lại giúp cho họ yên tâm: nó che kín họ trước cái nhìn của những kẻ thù ban đêm. Con sư tử khổng lồ chỉ có thể đuổi theo họ bằng cách dò dấu vết: và nếu nó sang sông, nó lại sa vào cạm bẫy do sự tinh khôn của con người giăng ra, nó sẽ không thể lần ra được họ đã đi qua chỗ nào.
Một tiếng gầm khủng khiếp rạch mạnh khoảng rộng bao la; Nam và Gaw dịch lại gần Naoh:
- Con sư tử khổng lồ đã vượt sông! - Nam thì thầm.
- Nhanh chân lên! - Người chỉ huy đáp lại bằng một mệnh lệnh, trong khi chính anh thì dừng lại và nằm xuống sát đất để nghe cho rõ hơn những rung động trên mặt đất.
Dồn dập những tiếng gầm khác vang lên.
Naoh đứng nhỏm dậy, kêu lên:
- Con sư tử khổng lồ vẫn còn ở bờ bên kia!
Tiếng gầm bực bội nhỏ dần; con mãnh thú đã bỏ dở cuộc săn đuổi mà rút trở về phía bắc. Giờ thì dễ gì có một con thú dữ khác cũng một tầm vóc đồ sộ đặt chân lên vùng này! Còn loài gấu xám, rất hiếm hoi trong miền đất mà Naoh đã quật ngã con hôm trước, hẳn khó mà kiếm ra được ở phía nam quá xa và quá thấp này. Và, cái nhóm ba người hợp sức này, họ chẳng phải sợ con báo hoặc con beo lớn.
Họ đi rất lâu. Mặc dầu mưa bụi đã tan, bóng đêm vẫn còn mịt mù. Một bức màn mây dày đặc che khuất các vì sao. Chỉ còn gặp những đốm sáng xanh nhẹ nhàng vụt ra từ những cây nhỏ hoặc hạ xuống mặt nước; một con vật nào đó thở phì phò trong yên lặng hoặc làm bật lên cái tiếng cẳng bước sột soạt nho nhỏ; một tiếng gầm gừ lan dần trên cỏ ướt; những con thú dữ đương săn đuổi thì hú lên, sủa, cắn vang.
Thỉnh thoảng, mấy người Oalhamr lại dừng bước để bắt lấy những tiếng động và những luồng hơi, dấu hiệu lơ lửng trong không trung những cuộc rình rập của thú vật. Cuối cùng, Gaw và Nam đã thấy thấm mệt, Nam cảm thấy mỏi trong xương và những cái sẹo của Gaw thì tấy lên. Phải tìm một chỗ trú ẩn, tuy vậy, họ vẫn tiếp tục đi và dấn thêm được bốn nghìn cẳng tay, không khí trở nên ẩm ướt hơn, gió lộng thêm. Họ đoán có một dải nước rộng lớn ở gần đâu dây. Chẳng mấy lúc, họ đã biết chắc chắn là đúng như thế!
Tất cả đều có vẻ yên tĩnh. Thoảng nghe như có một vài thứ tiếng động lén lút, chứng tỏ có một con vật nhỏ bé lẩn trốn; thoáng thấy một cái bóng nào đó xuất hiện rồi biến mất sau một bước nhảy mau lẹ. Cuối cùng, Naoh chọn một cây sến đen xum xuê làm nơi trú đêm. Cây đại thụ cũng chẳng tạo được một thứ gì để bảo vệ chống lại sự tấn công của thú dữ, nhưng trong đêm tối mịt mù, tìm đâu cho được một nơi trú ẩn chắc chắn hoặc còn bỏ không! Đám rêu thì ẩm ướt và tiết trời mát mẻ. Cũng chẳng sao đối với những người Oulhamr: cơ thể họ cũng từng dày dạn nắng mưa gió rét không kém bọn gấu hay lũ lợn lòi. Nam và Gaw nằm dài trên mặt đất và thiếp ngay đi trong giấc ngủ. Naoh canh gác. Anh không mệt mấy; anh đã được nghỉ ngơi lâu dài dưới những tảng đá, đã được luyện rèn đầy đủ cho những cuộc đi đường dài, những công việc lao động nặng nhọc và những cuộc chiến đấu; anh quyết định kéo dài lượt gác của anh để cho Nam và Gaw được khỏe lên thêm.