A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Bà Tùng Long
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2926 / 46
Cập nhật: 2017-04-07 17:54:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
HÚY ẲM BÉ LỘC TỪ TRÊN TAXI XUỐNG và xách va-li ra khỏi xe. Thúy vừa trả tiền xong thì cánh cửa sắt trước nhà bà Hà cũng vừa mở. Một thiếu nữ bước ra và lễ phép hỏi Thúy:
- Có phải cô là người đã nhận giúp việc cho dì tôi không?
Thúy nói:
- Dạ phải, cô là cô Phương?
- Thế là dì tôi đã nói về tôi cho cô biết rồi? Tôi ở gần đây. Tôi đến lấy tiền đi chợ giùm dì tôi. Cô hãy đem cháu về nhà, để va-li đó tôi xách giùm cho. Cháu bé trông dễ thương quá. À, dì tôi dậy rồi, đang ngồi đọc báo ở phòng ăn.
Thúy ẵm bé Lộc đi vào thì bà Hà đứng dậy ra đón Thúy:
- Hôm nay Hai đem cháu đến đây ở với tôi có phải không? Đâu, cháu của bà đâu? Cháu Tâm phải không?
Thúy nói:
- Dạ phải.
Bà Hà ẵm bé Lộc:
- Cháu Tâm thật dễ thương, từ nay ngôi nhà này sẽ vang tiếng nô đùa của trẻ con. Như vậy cũng đỡ cảm thấy hiu quạnh.
Rồi hôn lên đầu bé Lộc, bà Hà nói:
- Hai mẹ con ráng ở đây với bà nhé, ở cho lâu, đừng bỏ bà mà đi nhé. Bà buồn lắm đó.
Phương đã xách va-li của Thúy thẳng vào một căn phòng và nói lớn:
- Phòng của chị Hai ở đây nghe. Bây giờ tôi đi chợ. Dì có mua thêm thức ăn không?
Bà Hà dặn Phương mua trái cây cho bé Tâm, mua cá thu, thịt bò để nấu cháo.
Bé Lộc được bà Hà ẵm mặt mày tươi hẳn lên, lấy tay vuốt vai áo của bà. Bà Hà cười:
- Coi bộ nó chịu tôi rồi.
Bà cho Thúy biết:
- Phương là cháu tôi, nhưng không phải cháu ruột. Mẹ nó là vợ bé người em rể tôi. Em ruột tôi đã chết, không con. Tuy vậy nó rất yêu thương tôi. Đến tuổi ấy mà chưa có chồng! Trông nó cũng dễ thương phải không Hai?
- Cô ấy đẹp mà. Có lẽ tại chưa gặp được người vừa ý.
- Đến sớm như vậy chắc chưa ăn sáng phải không? Vậy thì Hai khuấy sữa cho cháu Tâm uống đi, hay lấy cam quýt gì cho cháu ăn cũng được. Còn Hai thì ăn bánh mì, còn một ổ để trên bàn kìa.
- Bà cứ để con.
Thúy ẵm bé Lộc vào căn phòng bà Hà dành sẵn, rồi thay áo dài và ngồi lên chiếc ghế ở góc phòng. Thúy siết chặt thằng bé vào người, lòng không khỏi buồn cho sự thay đổi đột ngột này.
Căn phòng tuy rộng và sạch sẽ, nhưng làm sao so sánh được với căn phòng của Thúy. Từ địa vị người chủ giờ đổi thành người làm công, Thúy làm sao khỏi buồn. Và hai hàng nước mắt của Thúy tuôn dài hai bên má. Bé Lộc có lẽ cũng đang lấy làm lạ trước khung cảnh mới mẻ ấy, nên nó nhìn mẹ và khi thấy mẹ khóc, nó cũng oà khóc:
- Cha! Cha đâu rồi?
Thúy vội vàng lau nước mắt, đỡ nó đứng lên và làm bộ vui vẻ với nó:
- Cha đi làm chưa về.
Lộc liền nói:
- Đi về nhà, đi về nhà, Lộc không ở đây đâu.
Thúy phải dỗ dành nó và đưa nó ra ngoài phòng ăn, xin bà Hà một trái cam cho nó.
Bà Hà hỏi:
- Cháu Tâm lạ nhà?
- Dạ phải, nhưng rồi cháu sẽ quen.
Bà Hà đưa Thúy đi xem qua các phòng, giao công việc và nói:
- Hôm nay vì cháu bé lạ nhà. Hai khoan làm việc gì hết. Đã có con Phương làm giùm, vì nó không đi bán với mẹ nó.
Khi đi chợ về, Phương nói với bà Hà:
- Hôm nay cháu rảnh mà chị Hai chưa quen việc, vậy để cháu ở đây với dì, làm giúp dì. Ngày mai có chị Hai rồi, cháu sẽ đi bán với mẹ cháu.
Bà Hà nói:
- Như vậy càng tốt.
Nói xong bà Hà cầm mấy tờ báo đi lên lầu dặn Phương đóng cửa ngõ cho kỹ
Phương soạn giỏ chợ ra và nói với Thúy:
- Có bánh dầy nhân đậu chị Hai ăn không? Sáng nay tôi chưa ăn gì hết, nghe đói quá, chị ăn với tôi đi.
Thúy lấy bánh ra ăn. Hai người vừa ăn vừa chuyện trò. Phương hỏi:
- Có phải Ngọc Hoa ở bên Úc giới thiệu chị lại đây làm không?
- Phải. Nhưng sao cô Phương lại biết?
- Tôi nghe dì tôi nói. Chị buồn việc gia đình, phải không? Trông chị không có vẻ gì là người nghèo khổ cả.
- Không nghèo khổ ai đi làm?
- Trước đây có một bà nọ, vợ một ông lớn, không hiểu giận chồng hay đánh bạc thua, đến đây xin ở. Dì tôi nhận cho chị ở, nhưng sau đó ông chồng tìm ra chỗ đến làm khó dễ dì tôi.
- Tại sao làm khó dễ, bà ấy lớn rồi chớ bộ nhỏ nhít gì sao? Nhưng cô đừng lo. Tôi ở đây, không ai đi tìm hết.
Phương nhìn Thúy cười:
- Tôi không tin. Tôi chỉ sợ chị ở đây vài ba tuần gì thôi… Tướng chị đâu phải là tướng đi làm, còn cháu bé thì mặt mày thế kia.
- Tôi là con một gia đình công chức, không giàu có nhưng đủ ăn. Nhưng chẳng may cha tôi bị tai nạn lưu thông trở thành tàn tật. Mẹ tôi lo làm lụng nuôi hai chị em tôi, nhưng rồi cũng qua đời khi cha tôi mất. Tôi phải bỏ học đi làm nuôi đứa em trai. Rồi tôi có chồng, chồng tôi là người rất tốt, anh hứa giúp em tôi đi học và không cho tôi đi làm. Nhưng khi tôi có thai thì anh ấy tử trận…Chị em tôi lao đao lận đận từ khi ấy… May sao em tôi xin được học bổng đi Úc, tôi thì đến nương náu với một người bạn, may vá qua ngày. Nhưng khổ nỗi tôi còn trẻ, nhiều người cứ theo chọc ghẹo, và đôi khi họ còn hổn ẩu, vô lễ. Tôi mới viết thư than phiền với em trai tôi. Nào ngờ em tôi bên ấy lại quen thân với cô Ngọc Hoa.
- Thì ra là. Chắc chị Hai may vá khéo lắm phải không?
- Cũng biết chút ít thôi.
- Còn nấu nướng?
- Cũng có biết đủ dùng.
- Dì tôi thích ăn ngon. Ai làm bếp dở, dì ghét lắm. Dì nói có thức ăn mà không biết nấu là vụng về. Dì lại thích ăn vặt, bánh trái cả ngày. Khi nào rảnh tôi lại đây làm cho dì một cái bánh kem hay một ổ bánh bông lan, dì tôi chịu lắm.
- Vậy thì tôi có thể làm vừa ý bà chủ.
- Chị cũng biết làm bánh phải không?
- Vài thứ thường dùng vậy mà.
- Ở đây có máy may, có lò làm bánh… Dì tôi ngày trước cũng khéo lắm, bây giờ hơi lớn tuổi nên làm biếng. Cũng thì hai chị em, mà dì tôi đây có chồng giàu, rồi chồng chết. Mẹ của tôi có chồng nghèo, cũng lại chết sớm.
Phương kể đủ chuyện. Thúy không muốn nhưng buộc lòng phải nghe, Thúy nghĩ:
- Cái cô này bép xép quá, ta không khéo e lộ chuyện.
Thúy đứng lên ẵm bé Lộc vào phòng:
- Để tôi sắp áo quần vào tủ. Chắc tôi có thể làm ở đây lâu được. Bà chủ thì tử tế, cô lại vui vẻ. Bé Tâm chưa chi đã chịu chạy tung tăng, không còn lạ nhà như lúc nãy.
Phương vui vẻ:
- Chị cứ lo dọn phòng của chị đi. Ngày mai tôi phải đi Thủ Đức mua hàng cho mẹ tôi. Tôi không đến đây được.
- Ngày mai đã có tôi... Nhưng tôi đã xin với bà chủ tôi không đi chợ được.
- Tôi mua thức ăn cho ba ngày, ba ngày đi chợ một lần vì có tủ lạnh.
Chỉ vài hôm là Thúy quen việc và bà Hà rất phục tài làm bếp của Thúy. Bà bảo Thúy ăn chung một mâm với bà, nhưng Thúy viện lẽ phải cho bé Tâm nên ăn sau. Bà không ngờ Thúy lại may vá, bánh trái khéo đến thế, Thúy sửa lại những chiếc áo dài của bà thành áo ngắn, may màn cửa, làm đủ thứ bánh để vào hộp để bà ăn sáng hay ăn nửa buổi. Bà Hà nói:
- Hai à, em làm bánh khéo như vậy chắc có đi học phải không?
- Cháu học lỏm.
Bà Hà không tin:
- Không, ta ngó qua là biết ngay... Chắc em buồn việc nhà sao đấy mới đi làm. Lại nữa em có cậu em đi du học thì đâu phải là nhà nghèo... Nếu có thể được em hãy kể cho ta nghe để ta giúp em.
Thúy ứa nước mắt:
- Bà tử tế và thương mẹ con cháu, cháu vô cùng cảm ơn... Nhưng xin bà đừng nói gì đến chuyện riêng của cháu.
- Vậy thì ta không hỏi em nữa.
- Cháu buồn chuyện gia đình phải ra đi, vì không còn làm sao được nữa. Bà cho cháu ở đây và thương yêu mẹ con cháu như thế này là bà đã giúp mẹ con cháu nhiều lắm. Khi nào em của cháu học thành tài về nước, lúc ấy cháu sẽ về ở với em cháu.
- Cháu Tâm thật dễ thương... À, tôi có điều này đề nghị với cháu không biết cháu có bằng lòng không?
- Dạ, xin bà cứ dạy.
- Tôi muốn xem cháu như là cháu của tôi. Và từ nay cháu hãy gọi tôi bằng dì như con Phương.
- Nếu bà cho phép thì còn gì may mắn cho bằng.
Bà Hà rất tử tế, nếu Thúy ở đây với bà đến bao giờ cũng không sao. Nhưng còn Phương thì Thúy rất ngại vì Phương tò mò và muốn biết về Thúy lắm. Có một hôm, Thúy dỗ bé Tâm ngủ, Phương ở bên nhà qua không thấy Thúy tưởng Thúy dọn dẹp trên lầu liền nói với bà Hà:
- Cháu nghi lắm, dì ạ.
- Nghi việc gì?
- Cái chị Hai này chắc có chồng sang trọng và là con nhà tử tế. Hoặc chị ta cờ bạc thua hết tiền, thêm nợ nần mới đến đây xin việc làm và trốn tránh luôn thể. Cháu sợ rồi chồng chị cũng đến đây bắt về như chị Ba ngày nọ.
- Thì cũng không sao. Mình cho người ta ở được ngày nào hay ngày náy.
- Chị Hai khéo như vậy, lẽ nào lại bị chồng bỏ?
Bà Hà rầy:
- Cháu đừng tò mò về chuyện chị Hai.
- Mẹ cháu cứ thắc mắc tại sao một người như chị Hai lại đi ở…
Bà Hà rầy:
- Cháu đừng tò mò về chuyện chị Hai.
- Mẹ cháu cứ thắc mắc tạo sao một người như chị Hai lại đi ở…
Bà Hà cắt ngang:
- Thì về nói với mẹ cháu, đừng thắc mắc nữa. Không việc gì đến mẹ cháu mà thắc mắc.
Tối hôm đó, khi bé Lộc đã ngủ, Thúy ra đọc báo cho bà Hà nghe. Và cũng như mọi khi, đúng mười giờ, Thúy về phòng để ngủ. Nhưng đêm ấy bà Hà giữ Thúy lại để nói chuyện.
- Cháu đến đây được hai tuần rồi. Lúc nào tôi cũng thấy cháu buồn bã, u sầu, tôi không biết làm sao để cháu khuây khỏa, tôi ngại quá.
Thúy lễ phép thưa:
- Xin bà đừng quan tâm đến chuyện ấy, cháu chỉ sợ không làm vừa ý của bà.
- Tại sao tôi dặn cháu gọi tôi bằng dì, cháu lại không chịu?
- Cháu hay quên quá, không quen miệng. Để cháu tập.
Bà Hà lại hỏi:
- Con Phương có làm gì cho cháu buồn không? Nó khờ dại lại vô học, cháu đừng chấp làm gì.
- Cô Phương vui vẻ và dễ thương lắm.
- Khi nào cháu cần đi đâu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ để cho cháu đi.
- Cháu không đi đâu hết.
Sau đó bà Hà nói với Phương:
- Con Hai là người có tư cách.
- Chị ấy đâu phải tên Hai. Chị ấy không chịu nói tên thật. Chị ấy che đậy, giấu giếm một chuyện gì. Rủi chị này làm chính trị thì sao? Hay chị ấy đang bị lùng bắt nên phải ẩn thân?
- Làm chính trị gì mà suốt ngày ru rú trong nhà không ra khỏi cửa? Và nếu ẩn thân thì đến đây làm gì?
- Đến đây để không ai biết mà tìm.
Bà Hà ngày nào cũng nghe Phương gièm pha về Thúy thì không khỏi bực mình. Bà cũng biết mẹ của Phương thấy bà Hà quí mến Thúy và bé Lộc thì không bằng lòng nên xúi đâm thọc để bà Hà ngờ vực Thúy và cho Thúy nghỉ.
Phương ganh tị với Thúy vì Thúy biết may thêu, biết nấu nướng và rất khéo tay, tài giỏi. Phương dù có học đến năm, mười năm cũng chưa bằng Thúy.
Mỗi khi có chuyện xung đột với Phương mà chính Phương khiêu chiến trước, Thúy không khỏi bực mình và tủi thân. Nhưng lúc ấy Thúy chỉ vào phòng, ngồi khóc âm thầm.
Bà Hà có lần rầy la Phương sao cứ kiếm chuyện với Thúy và bà cấm cửa khéo Phương đừng lui tới để bà khỏi phải bực mình, làm Phương càng thù ghét Thúy hơn.
Vì Phương gây cho bà Hà một mối ngờ vực nên Thúy một hôm, Thúy thấy cần phải nói rõ để bà Hà hiểu. Dù sao thì bà Hà cũng lớn tuổi, đáng mẹ của Thúy, Thúy không việc gì phải giấu giếm.
Tối hôm ấy, nhân lúc bà Hà vui vẻ, Thúy liền nói:
- Cháu định hôm nay kể dì nghe về chuyện của cháu. Tại sao cháu đến đây nương náu với dì, mấy lúc nay cháu không nói vì sợ gây thêm cho Dì những bâng khuân, lo nghĩ… Tại cô Phương nghi ngờ cháu là kẻ trốn chồng vì thua bạc, hay là kẻ làm chính trị bị truy nã phải lẩn trốn, nên buộc lòng cháu phải nói sự thật.
- Dì không nghi ngờ gì cháu hết. Ngọc Hoa có giới thiệu, dì nghĩ cháu không thể như con Phương nghĩ. Nhưng dì cũng thấy cháu có một điều gì khó xử, một việc gì chưa giải quyết được.
- Cháu đã xem dì như dì ruột thì cháu xin kể hết dì nghe về cuộc đời đau khổ của cháu, cháu chỉ mong sao dì giữ kín đừng nói lại cho ai biết, dù người đó là cô Ngọc Hoa.
- Cháu hãy tin ở dì, dì không bao giờ nói lại cho ai biết về chuyện của cháu.
Thúy liền kể hết cho bà Hà. Nghe xong bà Hà cầm tay Thúy và nói:
- Tội nghiệp cháu thật! Cuộc đời cháu sao lao đao lận đận như thế này! Nhưng theo dì nghĩ, việc này không kéo dài lâu đâu. Rồi đây thế nào chồng cháu cũng tìm ra cháu và vợ chồng sẽ đoàn tụ vui vẻ, dì nhận thấy cháu ra đi như vậy rất hay. Phải để cho chồng cháu sống một thời gian xa cháu thì mới cảm thấy một cách thấm thía khi thiếu cháu là cuộc đời vô vị.
- Nếu được như lời dì nói càng tốt, còn không vậy thì cháu cứ đi làm nuôi bé Lộc. Quyết định của cháu dì thấy thế nào? Cháu không thể xa bé Lộc và giao trả nó cho ông Châm. Cháu làm như vậy có đáng trách không?
- Nếu dì ở địa vị của cháu dì cũng không thể làm cách gì khác, dì cũng không thể bỏ bé Lộc. Tấn có thể thay đổi, chớ con của mình thì nó luôn luôn là con của mình, nó không thể bỏ mình được.
- Cháu cũng nghĩ như vậy, huống chi theo lời bác sĩ thì cháu không hy vọng sanh đẻ nữa. Cháu không thể mất bé Lộc. Thằng bé dễ thương như thế kia.
- Qua lời cháu nói thì Tấn không đến nỗi là người xấu, nhưng vì câu chuyện xảy ra quá đột ngột, nên Tấn có thái độ kỳ lạ như vậy. Cháu cứ yên lòng ở đây, đừng đi đâu hết. Dì không cho ai biết cháu ở đây. Phải để Tấn ăn năn thật nhiều, không phải dễ tìm được một người vợ như cháu đâu.
- Cám ơn những lời dì vừa dặn cháu.
Từ khi biết chuyện của Thúy, bà Hà đối xử với Thúy vô cùng tử tế và yêu thương bé Lộc lắm. Bà nói với Thúy:
- Nếu cậu Sơn về đây thì cứ để cậu ở đây với tôi.
Mỗi tuần đều đặn, Thúy đều nhận được thư của Sơn, Sơn đang lo giấy tờ về thăm nhà và đang chuẩn bị một số tiền đem về cho Thúy và bé Lộc.
Trong khi ấy, Tấn như điên như dại, ngày nào cũng đến nhà Ngọc hỏi thăm tin tức của Thúy.
Lần nào Ngọc cũng nói:
- Tôi không thấy Thúy đến đây.
Hai tuần như vậy, một hôm Tấn bực tức gây với Ngọc:
- Tôi biết chị không chịu nói thật cho tôi tìm ra chỗ ở của Thúy, chị muốn làm khổ tôi. Chị biết chỗ ở của Thúy mà.
Ngọc cãi lại:
- Tôi không biết chỗ ở của Thúy. Mà dù có biết tôi cũng không chỉ cho anh đâu. Thúy không muốn anh tìm ra chỗ ở của Thúy.
Tấn ứa nước mắt:
- Chị không thấy tôi khổ sở như thế này sao? Chị bảo chị là bạn thân của Thúy, bạn thân cái kiểu gì lạ vậy?
- Chớ tôi biết làm sao? Cũng tại anh tất cả. Anh không thương bé Lộc, anh xem nó là cái gai trước mắt, anh muốn đuổi nó đi.
- Mấy hôm nay tôi nhớ thằng bé quá, tôi không làm ăn gì được chắc tôi điên mất chị ạ!
Ngọc cười và nói:
- Thì anh cưới vợ khác đi. Việc gì phải khổ.
Mỗi lần đến tìm Ngọc để than thở thì Ngọc lại nói cay nói chua như vậy, còn về đến nhà thì Tấn lại bị chị bếp phiền trách đủ điều về chuyện Thúy ra đi.
Chị bếp đứng đâu cũng lẩm bẩm:
- Nhà rộng thênh thang mà không ai ở trông như cái chùa bà Đanh. Tôi nhớ em Lộc quá, thằng nhỏ dễ thương làm sao. Phải có mợ ở nhà thì cậu đâu phải thất tha thất thểu như vậy.
Và hễ thấy Tấn về là chị bếp hỏi:
- Cậu gặp mợ chưa? Cậu không đến nhà cô Ngọc để hỏi thăm tin tức của mợ sao?
Tấn thở dài:
- Tìm đâu cũng không ra… Bây giờ chỉ còn cách viết thư năn nỉ cậu Sơn bên Úc. Chắc cậu ấy biết chỗ ở của mợ.
Chị bếp nói:
- Phải rồi, chắc cậu Sơn biết chỗ của mợ.
Đêm ấy, Tấn viết thư cho Sơn kể lể phân trần và nhờ Sơn viết thư nói giùm với Thúy.
Trong khi ấy, Thúy nhận được thư Sơn báo tin đến cuối tháng sẽ về Sài Gòn và hỏi Thúy là Sơn có thể đến ở nhà bà Hà không?
Được thư của Sơn, Thúy mừng lắm, liền hỏi bà Hà:
- Dì có cho phép em Sơn ở đây tạm vài tuần trong thời gian về đây thăm gia đình không?
Bà Hà nói:
- Dì rất mừng được cháu Sơn về đây sống dưới mái nhà của dì. Cháu hãy yên lòng cứ xem nhà này như nhà của cháu.
Thúy giờ đây chỉ còn chờ ngày Sơn về. Bà Hà bảo Thúy dọn căn phòng bên phải để Sơn về thì ở tại đó.
Thúy bận rộn về chuyện dọn phòng, chuyện đón tiếp Sơn.
Cả ngày, lúc nào rảnh, Thúy ôm bé Lộc vào lòng và nói:
- Cậu Sơn sắp về rồi.
Bé Lộc nói lại:
- Cậu Sơn sắp về rồi.
Và thấy mẹ vui vẻ hớn hở, nó cũng vui vẻ hớn hở.
Một hôm bà Hà hỏi Thúy:
- Theo dì nghĩ, mấy lúc này chắc cậu Tấn đi tìm cháu dữ lắm. Nếu cháu không ở đây mà về với cậu Tấn, chắc dì buồn lắm. Nhưng dì đâu được phép ích kỷ như vậy, dì rất muốn vợ chồng cháu sum họp, đoàn tụ và hạnh phúc như trước.
- Cháu cũng nghĩ Tấn sẽ đi tìm cháu vì Tấn yêu cháu. Nhưng cháu không thể ra mặt lúc này. Ít lắm cũng năm, sáu tháng hay một năm. Cái thời gian thử thách phải như vậy. Một là cháu còn Tấn vĩnh viễn, hai là cháu mất luôn Tấn.
- Cầu mong cho Tấn biết ăn năn và đi tìm cháu.
---&---
Sơn đã về đến Sài Gòn. Thúy không dám ẵm bé Lộc đi đón Sơn. Bà Hà đi đón Sơn về cùng với Phương. Từ khi Thúy kể cho bà Hà biết về chuyện của Thúy, bà Hà đối xử với Thúy như ruột thịt thì mẹ con của Phương cũng không dám nói ra nói vào gì nữa.
Bây giờ nghe Thúy nói có một người em học bên Úc sắp về nghỉ hè thì Phương tỏ ra chìu chuộng Thúy thấy rõ và hôm nay Phương xin phép đi theo bà Hà để cho biết phi trường và thấy những chiếc máy bay lớn.
Trước đó một ngày, Thúy thấy Phương đi làm lại mái tóc thì không khỏi tự hỏi:
- Phương hy vọng gì đây?
Phương đi chợ về đem cho Thúy mấy chục hột gà và nói:
- Để chị làm bánh cho anh Sơn. Nếu chị bận thì chị dạy em làm. Em cũng biết làm chút ít chớ chị.
Để gây cảm tình với Phương vì biết mình còn ở đây lâu, Thúy nói:
- Được, đến tối em qua đây rồi chị em mình cùng làm vài ổ bánh.
Vì vậy hôm nay trong tủ lạnh có hai ổ bánh bông lan, một ổ bánh gan.
Trên xe từ phi trường về, mặt Phương hớn hở, tươi như hoa. Phương lăn xăn xách giùm mấy chiếc va-li của Sơn vào nhà. Thúy ẵm bé Lộc chạy ra mừng Sơn và hai chị em cùng ứa nước mắt.
Bà Hà hối Phương đi làm nước cam, dọn bánh và Sơn đã dùng tiệc trà đãi đãi Sơn tại nhà bà Hà ngay lúc ấy…
Khi hai chị em vào phòng của Sơn, lúc ấy Sơn mới kể Thúy nghe là Sơn nhận được thư của Tấn cách đó vài tuần.
Thúy hỏi:
- Anh Tấn viết gì?
- Anh Tấn nói là anh đã đi tìm chị cả tháng nay và nhớ bé Lộc lắm. Anh nghĩ rằng em biết địa chỉ của chị.
Thúy thở dài:
- Rồi em trả lời anh ấy thế nào?
- Em đã suy nghĩ kỹ về chuyện này. Em không thể nói dối anh Tấn.
Thúy kêu lên:
- Nghĩa là em đã cho địa chỉ của chị cho anh Tấn?
- Em đâu có khờ dại như vậy. Em nói chị về quê ở với người dì. Em biết chỗ nhưng không thể chỉ vì chị không cho phép. Em có nói khi nào em về, em sẽ đến thăm anh Tấn.
Thúy làm thinh. Thì Sơn nói tiếp:
- Anh Tấn biết em sắp về. Lúc nãy em thoáng thấy ai ở phi trường như anh Tấn.
- Không lẽ.
- Em nói hai tháng nữa em mới về. Nhưng em đã về đây thì phải đến thăm anh Tấn.
- Và chị Ngọc nữa … Em phải đến thăm chị Ngọc trước.
- Tại sao?
Thúy ngập ngừng một chút đoạn nói:
- Để nghe tin tức bên ngoài. Xem thư anh Tấn có đến đấy không? Nhưng em phải giữ kỷ đừng cho chị Ngọc biết địa chỉ của chị.
Sơn nói:
- Em sẽ làm theo ý chị … Ngày mai em sẽ đi thăm chị ngọc trước.
Thúy gật đầu, Sơn nói:
- Em thấy chị ở đây là yên tâm lắm. Nhưng mong sao anh Tấn hiểu chị để chị về sống với anh Tấn, chớ ở đây đâu được. Dù bà Hà chắc mến chị lắm.
- Bà Hà xem chị như con cháu, nếu chị ở đây luôn với bà thì bà mừng lắm. Bà nói với chị như vậy. Nhưng sau đó bà cũng lại nói như em, bà không thể vì bà mà để chị phải sống cái cảnh tạm bợ này mãi. Khi chị mới đến đây cô Phương đã làm chị chán nản ghê đi.
- Cô Phương coi bộ quý mến chị quá mà?
Thúy cười và nói:
- Bây giờ thì khác.
- Tại sao?
- Vì đã có em chở che cho chị.
- Chị nói gì em không hiểu?
Thúy cười và nói tiếp:
- Cô Phương chưa có chồng và đang nuôi ảo mộng làm bà kỹ sư.
Sơn cười lớn:
- Vậy thì hay lắm, cứ để cô ta hy vọng để chị được yên thân.
Sơn hạ thấp giọng:
- Cô Phương thì em làm sao thương nổi?
- Cô ấy cũng dễ thương đấy chứ. Nhưng em có người yêu rồi, em đâu có thèm để ý.
Sơn hỏi lại:
- Bộ chị thích cô Phương lắm sao? Nếu chị thích thì em thích liền.
Thúy lấy tay chỉ vào trán em:
- Em tôi xạo quá! Cậu biết tôi không thích cô ấy. Hãy nói về cô Ngọc Hoa của em cho chị nghe đi.
Sơn vui hẳn lên:
- Ngọc Hoa của em thì không chỗ nào chê được, khéo tay, thông minh, duyên dáng.
Hai chị em nói chuyện thật vui vẻ và Thúy cũng quên đi chuyện bực mình. Sơn nói:
- Em về đây mà không đưa được chị và cháu Lộc đi chơi thật uổng. Vì vậy em không biết đi chơi với ai.
- Thì đã có cô Phương.
- Đâu được! Lúc nãy em nói đùa thôi, chớ mình để người ta nuôi hy vọng là mình có lỗi lắm đấy.
Ngày hôm sau, Sơn đến thăm Ngọc. Vừa thấy Sơn, Ngọc liền reo lên:
- Kìa em Sơn, em ở Úc về đó à? Trông em khác hẳn.
Rồi ghé vào tai Sơn hỏi:
- Chị Thúy ở đâu? Em có thể cho chị biết không?
Sơn nói:
- Chị ấy không cho em chỉ chỗ chị ấy.
Ngọc thở dài:
- Không tin cả chị nữa à?
- Không phải vậy. Mà chị Thúy sợ chị thăm viếng, anh Tấn sẽ theo dõi và biết chỗ thì nguy lắm.
Ngọc gật đầu:
- Chị hiểu. Nhưng chị Thúy ở đâu, có vui vẻ không? Bé Lộc ra sao?
- Chị ấy ở với một bà cô của bạn em. Bà này giàu lắm. Kể ra thì chị Thúy may mắn lắm đấy. Em nghe nói chị có thai, nhưng sanh xong trông chị khoẻ quá, không phải như chị Thúy dạo ấy.
- Chị cầu xin được có thai, vì vậy khi có thai chị vui. Còn chị Thúy của em hồi đó bất đắc dĩ mà có thai, vì vậy chị em buồn và sanh bệnh...
Sơn nói:
- Bé Lộc dễ thương lắm.
- Tội nghiệp thằng bé, thật là không may… Nhưng theo chị thấy thì rồi đây mọi việc sẽ yên vui và đẹp đẻ lại.
- Dựa vào đâu mà chị tin như vậy?
- Cả mấy tuần nay, ngày nào anh Tấn cũng đến đây hỏi tin tức của Thúy. Anh Tấn thấy chị cũng không biết chỗ ở của Thúy, thì nói rằng sẽ viết thư cho em nhưng chắc em cũng không chỉ phải không?
- Em vừa nhận được thư anh Tấn, giấy tờ em đã xin trước rồi, vì vậy chưa trả lời cho anh ấy được. Em định ngày mai em sẽ đến thăm anh ấy. Anh Tấn đến đây đã nói gì với chị.
- Anh Tấn tỏ ra rất ăn năn. Anh nói nhớ bé Lộc quá...
Sơn nhún vai:
- Nhớ bé Lộc! Theo lời chị Thúy nói, sau này anh Tấn không thèm ngó ngàng gì đến bé Lộc hết. Vì vậy mà chị Thúy mới buồn mà ra đi. Chị nói thà anh Tấn đánh đập, hắc hủi chị, nhưng đừng đối xử lạnh nhạt và có vẻ thù ghét bé Lộc như vậy.
- Kể ra thì anh Tấn cũng vô lý thật đấy, chị cũng không chịu được thái độ ấy. Đàn ông ích kỷ lắm. Nhưng em à, bây giờ em đã về đây thì phải làm sao dàn xếp việc này, không thể để chị Thúy và anh Tấn phải sống xa nhau như thế này mãi mãi.
Ngọc nói xong đứng lên đi lấy trái cây mời và hỏi thăm Sơn về chuyện học hành, rồi Ngọc vừa cười vừa nói tiếp:
- Đã gặp người nào vừa ý chưa?
Sơn hỏi:
- Chị Thúy kể cho chị nghe rồi chứ gì?
- Cô Ngọc Hoa nào đó phải không?
- Dạ phải, và nhờ cô Ngọc Hoa này mà em mới tìm cho chị Thúy chỗ ở hiện giờ.
- Dù ở đâu có đầy đủ tiện nghi, ăn sung mặc sướng thì cũng không bằng nhà mình. Em nên đến thăm anh Tấn là vì những ân nghĩa ngày trước, về đây mà không đến thăm anh là không được. Nhưng em có thể thuyết phục anh Tấn được, anh ấy đang ăn năn.
- Mới có một tháng xa chị Thúy thì thấm thía gì. Phải chờ một thời gian lâu hơn nữa. Chị NGọc có thấy như vậy không? Em đã nghĩ kỹ về chuyện này. Nếu anh Tấn có vợ khác thì em và Ngọc Hoa khi học xong ở luôn bên Úc làm ăn, và sẽ đưa cả chị Thúy và bé Lộc qua bên ấy.
Ngọc kêu lên:
- Em dám nghĩ như vậy sao? Các em đi học thành tài rồi không về quê hương phụng sự cho đất nước mà lại tính chuyện lưu vong là nghĩa làm sao? Ai cũng nghĩ như em thì đất nước này sẽ ra sao?
- Tình thế bắt buộc mà chị.
Ngọc không bằng lòng:
- Không, học thành tài em phải về nước để sống chết với mảnh đất đau thương đang quằn quại vì chiến tranh này. Chị không muốn thấy em bỏ nước như vậy.
Sơn cười:
- Chị không muốn thì em về chớ có gì mà chị rầy quá vậy.
Ngọc nghiêm nét mặt:
- Em đừng nói đùa, đừng tưởng chị đùa. Chị nói thật đấy, chị rất ghét cái bọn nhà giàu, cái bọn có địa vị chút ít khi đất nước yên ổn làm ăn được, kiếm chác được thì lo làm tiền, tạo địa vị, nói chuyện thương nước, thương nhà, vỗ ngực dám sống chết vì tổ quốc. Nhưng đến khi có chiến tranh hay thấy sự nghiệp, địa vị của họ bị hăm doạ thì họ vội vàng ba chân bốn cẳng ra nước ngoài. Để rồi ở xứ lạ quê người lên tiếng tuyên bố điều này điều nọ … đúng là đáng ghét.
Sơn nhìn Ngọc đoạn nghĩ:
- Chị này mà cũng có được những tư tưởng khá đấy chứ.
Sơn nói:
- Em lỡ nói dại, chị tha lỗi cho em.
Ngọc dịu dàng nói:
- Em không chỉ chỗ ở của chị Thúy như vậy chị có muốn thăm em để đáp lễ cũng không làm sao thăm được. Vậy trước khi em trở qua bên Úc để tiếp tục việc học, em hãy đến đây dùng cơm với anh chị rồi đi xem hát với anh chị luôn em nhé.
Sơn hứa:
- Trước khi đi, em sẽ đến đây thăm chị, để từ giả anh chị chứ.
Và Sơn lấy ở cặp ra một cái gói nhỏ đưa cho Ngọc:
- Chút ít quà mọn em đem về tặng chị.
Ngọc cảm động:
- Cậu cũng biết nghĩ đến chị sao? Nội cái việc em không quên chị cũng đủ quý lắm rồi. Nào em mua gì cho chị đó.
- Những thứ cần dùng cho đàn bà, những thứ để làm đẹp.
Ngọc mừng rỡ nói:
- Vậy thì em giỏi lắm, chị hết những thứ ấy cả tuần nay, nhưng làm biếng chưa đi mua.
Khi đưa Sơn ra cửa, Ngọc nhắn lại:
- Anh Tấn vẫn đến đây mỗi ngày để hỏi thăm tin tức chị Thúy. Nếu lát nữa anh ấy đến, chị phải nói thế nào?
- Chị cứ nói ngày mai em sẽ đến thăm anh Tấn.
Sơn ra về, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ như sắp có một tin vui.
Thúy thấy Sơn về mặt mày hớn hở thì hỏi:
- Em gặp chị Ngọc chưa?
- Gặp rồi và bị chị ấy xài xể dữ quá...
Thúy kinh ngạc nhìn em và hỏi:
- Tại sao lại bị xài xể? Em đ ixa về đến thăm chỉ mà lại bị chị xài xể sao?
Sơn liền kể chị nghe lý do vì sao mà Ngọc rầy Sơn, Thúy nghe xong hỏi:
- Chớ ai bảo em nói bậy làm gì? Bộ em tưởng chị thích qua bên Úc lắm sao? Chị mà đi như vậy không khéo anh Tấn lại tưởng chị đi theo ông Châm thì sao?
- Bộ ông Châm ở Úc à? Sao nói ông ấy ở Tân Tây Lan?
- Đố ai biết ổng ở đâu? Nhưng ở đâu thì mặc ông ta, biết rõ mà làm gì. Anh Tấn có đến nhà chị Ngọc thường không? Em không cho chị ấy địa chỉ, chị có giận không?
- Em giải thích cho chị hiểu thì chị đâu có giận. Như vậy thì anh Tấn vẫn còn yêu thương chị. Ngày mai, em đến thăm anh Tấn, rủi anh ấy năn nỉ em chỉ chỗ ở của chị thì em phải làm sao?
Thúy gắt:
- Em không được chỉ.
Sơn cúi đầu làm thinh một lát rồi nói:
- Hay là ngày mai em em lấy ít quần áo đến ở với anh Tấn một tuần, nếu anh ấy vẫn còn thương yêu em. Như vậy chị thấy có gì trở ngại không?
Thúy nói lẫy:
- Việc ấy tuỳ em...
Hôm ấy, khi Sơn vừa ra khỏi nhà của Ngọc độ nửa giờ thì Tấn đến, Ngọc đang ngồi xem mấy món quà của Sơn tặng. Tấn hỏi:
- Quà ai cho chị vậy? Có ai ở ngoại quốc về à?
Ngọc nói:
- Anh đoán giỏi lắm... Nhưng thử đoán đi, xem thử người ấy là ai?
Tấn nhìn Ngọc một lúc lâu rồi hỏi:
- Hay là cậu Sơn về?
- Vậy là anh thông minh lắm! Sơn vừa về đến và ghé thăm tôi.
Tấn thở dài rồi nói nho nhỏ:
- Vậy thì cậu ấy tệ thật!
Ngọc hiểu ý Tấn liền nói:
- Sơn thương anh lắm, Sơn nói khi vừa đặt chân lên mảnh đất thân yêu này Sơn đã nghĩ ngay đến anh và định đến thăm anh, chớ đâu phải là đến thăm tôi trước.
- Thế tại sao Sơn lại tới thăm chị trước.
- Vì Thúy muốn như vậy. Và Thúy còn cấm Sơn không được cho tôi hay anh biết chỗ ở của Thúy. Tôi trách Sơn tại sao Thúy không cho tôi biết thì Sơn nói vì Thúy sợ tôi đã biết thì rồi anh cũng sẽ biết.
- Sơn đến đây hồi nào?
- Vừa được nửa giờ thì anh đến.
- Nếu tôi đến sớm một chút thì gặp Sơn rồi.
- Theo tôi thấy Sơn rất buồn về chuyện anh và Thúy. Sơn không muốn anh chị phải xa nhau.
- Tôi hy vọng Sơn sẽ giúp tôi tìm lại yên vui như ngày trước. Nếu như lời chị nói Sơn không giận tôi thì tôi có thể có hy vọng phải không chị?
- Tôi cũng nghĩ vậy. Hiện giờ Sơn nói Thúy ở với một goá phụ rất giàu, không con cái bên mình, vì vậy bà này rất quí Thúy và cưng yêu bé Lộc. Đã vậy Thúy đến làm quản gia cho bà, Thúy khéo léo như vậy làm sao bà không muốn giữ Thúy. Nhưng dù Thúy ở đấy có sung sướng mấy thì cũng không làm chủ, mà phải làm công cho người ta.
Tấn thở ra:
- Tội nghiệp Thúy quá. Tôi phải làm sao bây giờ?
- Bây giờ đã có Sơn thì anh nên nhờ Sơn. Nhưng tôi chỉ sợ xa Thúy anh buồn, chớ một khi gần Thúy, có Thúy một bên rồi thì anh lại hắt hủi Thúy.
- Không, làm gì có chuyện ấy. Chị không tin tôi khổ đến bực nào rồi chăng?
- Tôi nghe nói không sao lấy thước mà đo lòng người được.
- Tôi phải nói thật cho chị biết điều này. Khi Thúy đi một tuần thì chú Tư của tôi, tức cái ông Châm của của chị và Thúy đến thăm tôi.
Ngọc cười:
- Ông ấy tên là ông Châm, chớ tại sao là ông Châm của Thúy hay của tôi, anh ăn nói mà nghe được à?
- Tôi muốn nói chị và Thúy gọi ông là ông Châm.
- Vì ông ấy tên Châm, nhưng hãy kể tiếp đi.
- Chú Tư đến thăm tôi, vừa thấy chú tôi tức giận đuổi chú ra khỏi nhà. Chú không chút giận dữ trước thái độ hung hăng của tôi, cứ để tôi mắng nhiếc chú đã nư, rồi mới ôn tồn nói rằng định mệnh này quá cay nghiệt nên mới đặt chú và tôi trên một con đường đầy khúc khuỷu như vậy.
Không phải lỗi tại chú nếu chú yêu Thúy …Lúc ấy tôi tức giận mắng nhiếc tàn nhẫn về chuyện chú đã cưỡng bách Thúy... Chú Tư vẫn làm thinh, tôi liền nói tiếp: Lẽ ra chú biết Thúy hiện giờ là vợ tôi thì chú nên lánh đi xa. Chú Tư nói rằng chú lầm tưởng bé Lộc là con của chú nên mới đến dò la. Nay chú đã rõ bé Lộc không phải con của chú, chú sẽ không đến phá rầy tôi và Thúy nữa. Thái độ của chú lúc ấy thật tội nghiệp. Nhưng tôi vì buồn bực chuyện Thúy ra đi, nên tôi vẫn không chịu buông tha chú ra, tôi đã sỉ vả mắng nhiếc chú thậm tệ, sau đó vì giận mất khôn, tôi đã tiết lộ cho chú biết tôi đã làm khổ Thúy, nghi ngờ Thúy nên Thúy ẵm bé Lộc ra đi rồi.
Vừa nghe tôi nói vậy, chú hốt hoảng đứng lên, nhìn tôi và nói:
- Có thật Thúy ra đi rồi không? Tôi vừa gắt: Ai nói dối chú làm gì? Tức thì, chú mắng nhiếc tôi thậm tệ, chú nói rằng tôi đang cầm trong tay một viên ngọc đắt tiền, hiếm có trên đời này mà không biết quí thì tôi là thằng ngu. Chú phải đánh tôi một trận mời được.
Lúc ấy tôi không dám nói gì nữa. Cúi đầu nghe chú mắng nhiếc. Được thế chú làm dữ lắm, chú nói tại sao tôi lại để Thúy ra đi, Thúy không hề yêu chú, Thúy đã yêu tôi. Chú Tư làm tôi đã ăn năn lại càng ăn năn hơn nữa.
Ngọc nghe Tấn kể, liền nói:
- Thì ra chú Tư của anh dđ’ hay biết chuyện Thúy ra đi.
- Chú ấy đến thăm là để từ giả chúng tôi để về bên Tân Tây Lan. Nguyên chú có một người cộng sự làm tùy viên ở tòa đại sứ Tân Tây Lan. Hôm chú đến chú đã ghi vé máy bay trở qua bên ấy, chú có đưa cho tôi xem và nói rằng chú không bao giờ muốn dẫm trên chuyện tình cảm đẹp đẻ của chúng tôi. Vì chú lầm tưởng bé Lộc là con của chú. Lại nữa cho dù thằng bé ấy có là con của chú đi nữa thì chú cũng không có quyền nhìn nhận; chú không thể làm bổn phận một người cha trong trường hợp này… chú nói nhiều lắm chị ạ …
- Đó, anh thấy chưa? Ông Châm là người xấu xa, hèn hạ như vậy mà bây giờ cũng phải khâm phục trước tấm lòng kiên trì và cứng rắn của Thúy, không dám mơ ước chuyện hão huyền nữa, thì anh cũng hiểu lòng dạ của Thúy đối với anh như thế nào rồi.
- Tôi biết Thúy yêu tôi... Nhưng vì tôi quá ngu ngốc, kém suy nghĩ... Bây giờ tôi ăn năn rồi...
- Vậy thì anh yên tâm về nhà đi, ngày mai Sơn đến thăm anh.
- Nhưng cũng nhờ chị nói giùm, ông chú của tôi nói rằng chị đã làm ông ấy hết mê muội và ông cảm ơn chị lắm đấy.
- Hôm ấy tôi đã hăm doạ ông Châm. Tôi bảo nếu ông còn theo làm khổ Thúy thì tôi sẽ viết thư cho bà Châm.
- Thảo nào mà bây giờ chú ấy không dám động gì đến bé Lộc nữa. Nhưng chưa hẳn chú ấy tin bé Lộc là con tôi. Chú đã nói “cho rằng nó là con chú đi nữa, bây giờ được cháu nuôi thì chú còn yên lòng hơn là chính chú nuôi. Vì chú có đem nó về nuôi thì cũng không dám công khai nhìn nhận nó. Nhưng chú chỉ nói ví dụ như vậy. Chú đã điều tra và biết không phải là con chú”.
Ngọc nói:
- Thôi anh về để đón em Sơn đi. Nhưng anh không dứt khoát tư tưởng …
Tấn nói:
- Lần này thì tôi không dại gì để mất Thúy nữa.
Tấn ra về, lòng nghe nhẹ bớt sự đau khổ và lo lắng.
Chiều hôm ấy, Sơn đến thăm Tấn. Đứng trước ngôi nhà mới, đẹp đẽ, sang trọng, Sơn không khỏi bùi ngùi nghĩ:
- Nhà cửa thế này mà vợ chồng không hòa thuận, kẻ ở đây, người ở chỗ khác, thật đáng buồn.
Sơn vừa bấm chuông là Tấn đã chạy ra và hai anh em ôm nhau vô cùng cảm động. Sơn nói:
- Anh Tấn! Em đến đây ở với anh…
Tấn thấy Sơn xách chiếc cặp da lớn thì vừa mừng vừa cảm động:
- Cậu đến đây ở với anh?
- Em đến đây ở với anh.. Vì lúc nào anh cũng vẫn là anh của em. Tình nghĩa anh em chúng ta không thể nào phai nhạt được.
- Cậu không giận anh sao?
- Anh đã làm gì để em giận? Chuyện chị Thúy à? Chuyện ấy là chuyện của anh chị, em là em.
Tấn đỡ lấy cái cặp ở tay Sơn:
- Những lời em nói đã làm anh vui mừng đến đâu em có biết không? Em vào đây.
Tấn đưa Sơn đến trước một căn phòng:
- Khi mua căn nhà này thì cậu ở bên Úc, nhưng anh và chị Thúy dọn căn phòng này là dành cho cậu đó. Cậu xem thử có đủ tiện nghi không?
Sơn bước vào phòng và không khỏi cảm động:
- Anh Tấn lúc nào cũng nghĩ đến em.
Sơn ngồi lên chiếc ghế trong khi Tấn để cái cặp vào tủ. Sơn chợt nhớ ra nói:
- Anh cho em cái cặp. Em lấy món quà mà em đã mua cho anh.
Rồi Sơn lấy ra mấy cái hộp:
- Em mua cho anh ba cái cà vạt và ba bộ nút áo măng-sét. Anh thử xem em chọn màu sắc có vừa ý anh không?
Tấn mở ra xem:
- Em thật có đầu óc thẩm mỹ. Cảm ơn em nghĩ đến anh, mặc dù đã biết những gì anh gây ra cho chị Thúy.
Một lúc sau, Tấn cầm tay Sơn dắt ra ngoài phòng khách và nói:
- Anh em mình ra ngoài này nói chuyện.
Chị bếp chạy ra mừng Sơn và ứa nước mắt:
- Mợ Thúy bây giờ ở đâu cậu?
Sơn cười nói:
- Chị nhớ chị hai của tôi lắm phải không?
- Nhớ cả bé Lộc nữa... Cậu làm sao để mợ Thúy về đây chứ!
Sơn an ủi chị:
- Chị cứ yên lòng. Việc này còn tùy ở anh Tấn nữa.
Tấn bảo chị bếp làm nước cam và dặn:
- Cậu Sơn ở đây phải lo làm cơm nước cho đàng hoàng. Hỏi cậu Sơn thích ăn món gì thì nấu cho cậu ấy ăn, vài tuần nữa cậu lại trở qua Úc.
Chị bếp nghe vậy mừng rỡ nói:
- Cậu Sơn ở đây à? Nếu vậy còn gì hay bằng?
Khi chị bếp đem nước cam và trái cây ra thì Sơn nói:
- Ở bên ấy thèm các món ăn Việt hết sức. Cô bạn gái của em thỉnh thoảng cũng làm một vài món ăn Việt nhưng cô bảo thiếu các thứ gia vị nên không ngon.
Tấn do dự một chút, rồi nói với Sơn:
- Chắc Thúy vẫn không cho em chỉ chỗ ở của Thúy chớ gì?
- Đúng vậy. Nhưng khi đến đây em có nói sẽ ở chơi với anh một tuần. Chị Thúy không nói gì hết.
- Chị Thúy vẫn mạnh giỏi chứ? Còn bé Lộc?
- Vẫn mạnh, có điều anh cũng hiểu chị Thúy buồn lắm. Làm sao vui được. Nhà cửa như thế này mà không ở. Tại sao phải đi ở nhờ nhà người khác. Mặc dù bà chủ nhà yêu thương và xem chị như con.
- Mọi việc cũng tại anh hết. Chị Thúy giận anh là phải.
- Cũng không phải lỗi tại anh. Sự việc xảy ra một cách quá đột ngột, quá khó xử, anh làm sao không bực mình? Nhưng hãy để yên chuyện ấy đã. Anh em chúng ta hãy nói sang chuyện khác. Mấy lúc này công việc làm ăn của anh như thế nào?
- Cả ba tháng nay anh chẳng làm gì ra một đồng, anh buồn quá. Tiêu xài luôn tiền dành dụm mấy lúc nay. Phải chi Thúy chịu nói thật từ lúc đầu thì làm gì nên nỗi…Khi Thúy hay tin ông Châm về SaiGon tìm Thúy. Thúy khổ sở, mất ăn mất ngủ và đau yếu liên miên. Khiến anh lo lắm.
- Em thấy chị Thúy có lỗi ở cái chỗ không chịu nói thật với anh. Nhưng chị đâu có ngờ ông Châm lại là chú của anh.
Hai anh em dùng cơm tối và Tấn kể Sơn nghe về tài bói bài của người bạn, đoạn nói:
- Theo lời người bạn ấy thì anh chị phải xa nhau một thời gian.
- Xa nhau một thời gian nhưng sau đó có hợp lại không?
- Theo lời ông ta, có lẻ hợp lại ….
Tấn nói xong nhìn lên và nói:
- Nếu cậu chịu giúp tôi. Hôm qua tôi có đến thăm chị Ngọc vừa lúc cậu mới ra về nhờ vậy tôi biết hôm nay thế nào cậu cũng đến thăm tôi. Chị Ngọc đã hứa giúp tôi, nếu bây giờ cậu cũng sẵn lòng giúp thì...
- Em lúc nào cũng sẵn sàng giúp anh, em biết anh là người tốt... Nhưng chị em đã muốn vậy thì phận làm em không dám làm trái ý chị. Lại nữa chị Thúy ra đi như vậy rất phải, rất hay để anh có thì giờ suy nghĩ kỹ lại. Chị Thúy nói chỉ vì yêu anh mà ra như vậy. Vì chị không thể có con được nữa. Chị không muốn anh bị thiệt thòi.
- Những chuyện ấy đều vô lý, anh cũng vô lý nữa. Anh cần gặp Thúy để xin lỗi và nói cho Thúy hiểu anh đã ăn năn nhiều rồi.
Hôm ấy Sơn được ăn canh chua cá lóc, cá chẽm chưng chua ngọt, chem chép xào thơm. Những món vừa miệng và có mùi vị quê hương. Chị bếp hứa ngày mai sẽ làm chả giò và nấu cháo gà cho Sơn ăn.
Cơm nước xong, Tấn đưa Sơn đi xem hát. Tấn nói:
- Đã lâu lắm hôm nay anh mới cảm thấy một chút vui vẻ. Em đến đây ở với anh là em thể cất thân tình lắm đấy. Nếu em về đây mà không thăm anh thì anh sẽ khổ sở và xem đấy là một hình phạt lớn đối với anh. Nhưng em đã đến, tức đã hiểu anh. Như thế cũng an ủi cho anh nhiều lắm.
Đêm hôm ấy, Tấn và Sơn chuyện trò suốt đêm và Sơn đã khuyên Tấn:
- Anh phải lo làm lụng lại như trước.
- Anh chỉ làm lụng được khi nào chị Thúy hết giận trở về với anh. Anh van em, hãy chỉ chỗ của Thúy để anh đến đó...
- Anh hãy yên lòng, để em dàn xếp. Nhưng anh đã thật sự tỉnh ngộ chưa? Anh có thể yêu thương bé Lộc như trước không? Có cần chờ thêm một thời gian nữa không?
- Có phải Thúy còn giận anh không?
- Chị Thúy còn sợ anh chưa nguôi hẳn buồn phiền. Chị xem thời gian phải xa anh là thời gian cho anh suy nghiệm kỹ và định đoạt chuyện tương lai. Nếu anh thấy anh không thể tìm lại hạnh phúc bên chị thì anh cứ xem em và chị Thúy như đứa em. Rồi nếu anh có gặp được người nào vừa ý thì anh cưới và chúng em xem người ấy như chị dâu. Như vậy anh sẽ có con và sẽ có hạnh phúc... Em thấy giải pháp này hay hơn cả.
- Anh không bao giờ nghĩ vậy và cũng không hề trù tính việc gì khác... Anh chỉ buồn vì đời anh sao không may mắn chút nào... Tại sao anh phải đương đầu với một chuyện khó xử.
Sơn nói:
- Anh buồn như vậy rất phải.
Sơn ở với Tấn cả tuần không về nhà. Điều này làm Tấn không khỏi ngạc nhiên nói với Sơn.
- Mỗi ngày em phải về thăm chị Thúy và cháu Lộc một lần. Tại sao em không về nhà, hay là em sợ để lộ chỗ ở của chị Thúy? Không, anh lấy danh dự mà thề với em rằng chị Thúy đã không muốn cho anh gặp thì anh không bao giờ dám làm phiền chị.
Sơn thì khuyên Tấn phải làm việc lại, không nên bỏ bê công việc. Tấn hứa sẽ nghe lời Sơn.
Tấn thấy Sơn yêu chàng thật và xem chàng như một người anh. Điều này làm Tấn vô cùng cảm động và chàng hy vọng là Thúy sẽ không giận chàng lâu được nữa.
Thấy Thúy ra đi và Tấn buồn phiền, nhiều người bạn của Tấn đã giới thiệu cho Tấn nhiều thiếu nữ xinh đẹp, con nhà tử tế, cốt để Tấn quên Thúy và chọn một trong những cô này để chung sống. Nhưng Tấn tiếp đón họ quá lạnh nhạt, khiến họ không muốn gần Tấn nữa.
Các bạn của Tấn nói với nhau:
- Không hiểu tại sao chị Tấn lại ra đi. Hỏi anh Tấn thì anh cứ bảo lỗi tại anh... Nhưng Tấn không hề chơi bời lêu lổng thì làm sao có chuyện chị Tấn giận? Vậy thì chuyện gì?
Từ khi có Sơn về thì các bạn thấy Tấn vui vẻ hăng hái lại như trước thì lại tưởng Thúy đã về, họ đòi Tấn đãi một bữa cơm.
- Phải bắt chị Tấn đãi tụi này một bữa cơm Tây.
Tấn nói:
- Vài tháng nữa. Bây giờ nhà tôi chưa về.
Một tuần rồi cũng trôi qua nhanh chóng. Sơn nói với Tấn:
- Bây giờ em phải về nhà ở chơi với chị Thúy ít hôm. Trước khi đi Úc, sẽ ghé lại đây ở với anh một ngày.
- Em cần gì cứ nói để anh sắm cho, hoặc có cần mua quà tặng cô bạn gái thì nói anh biết.
- Em có tiền đủ xài, anh khỏi phải lo cho em.
- Phải để anh làm bổn phận người anh chớ. Em ráng thuyết phục chị Thúy cho anh gặp và thăm bé Lộc.
- Anh hãy yên lòng, em sẽ thuyết phục chị Thúy. Nhưng em dại quá. Đêm qua, nằm suy nghĩ để tìm cách nói với chị Thúy, em bỗng lo sợ một điều.
- Điều gì vậy em?
- Tại sao đến đây ở với anh một tuần, trong khi chị Thúy ra đi và không muốn cho ai biết chỗ ở của chị. Trước khi đến đây em có bàn với chị. Chị làm thinh không nói gì. Em sợ chị phản đối liền nói. Chuyện anh chị như thế nào em không cần biết, em chỉ biết em mang ơn anh Tấn, em đã về đây thì phải đến thăm anh.
- Em làm như vậy rất phải.
- Nhưng chị Thúy vốn nhiều tự ái, chị có thể cho rằng nếu nay mai chị trở về với anh thì anh sẽ nghĩ chính chị em saie m đến đây để gây lại cảm tình với anh.
- Điều đó em khỏi phải lo. Lúc này không phải là lúc để cho tự ái giết chết hạnh phúc.
Sơn về nhà thấy Thúy đang ngồi may và bé Lộc đang chơi với con gấu Sơn mua ở Úc, liền hỏi:
- Bà Hà đâu rồi chị?
- Bà Hà vừa đi lễ chùa.
- Còn cô Phương?
- Cô ấy cả tuần nay ngày nào cũng qua đây hỏi thăm em, chị phải nói dối em đi Vũng Tàu với mấy người bạn. Em lại tủ lạnh mà xem, trái cây cô ấy mua cho em đầy tủ, chưa ai ăn.
Bé Lộc ôm lấy Sơn và reo ầm lên:
- Cậu Sơn! Cậu Sơn!
Thằng bé chỉ trông có người đùa giỡn. Sơn ẵm nó lên hôn rồi đi lại mở tủ lạnh lấy cam cho nó ăn.
Sơn biết chị đang nóng ruột về chuyện của Tấn nhưng chần chờ không nói, để cho Thúy chờ đợi hồi hộp. Một lát sau, khi bé Lộc chịu ngồi yên chơi. Sơn mới nói:
- Chị thấy em mập hơn khi mới về không? Chị bếp bên ấy cho em ăn những món em thích. Chị ấy thật dễ thương, hỏi thăm chị và cứ kêu nhớ bé Lộc. Anh Tấn nói ngày nào chị ấy cũng gây với anh, bắt anh phải đi tìm cho ra chị và bé.
Thúy cảm động ứa nước mắt. Sơn làm bộ không thấy cứ nói tiếp:
- Chị bếp nấu canh chua cá lóc cho em ăn, làm chả giò, làm bì cuốn, những món mà từ khi qua Úc đến giờ em chưa được ăn. Chị ấy thương em quá, làm em cảm động ghê đi. Cũng may em nhớ đem cho chị một sấp hàng để may áo.
- Vậy à? Vậy thì em chu đáo và tế nhị quá.
- Còn anh Tấn, anh ấy thật tội nghiệp, gầy hẳn đi và đôi mắt sâu hoẳm vì không ngủ được. Chị biết em đã tặng quà gì cho anh Tấn không?
Thúy lắc đầu. Sơn nói:
- Em đâu có nói cho chị biết điều này.
- Em tặng cho anh mấy cái nút măng sét. Anh Tấn mừng lắm, không phải vì món quà mà vì tấm lòng em. Coi bộ anh ấy khổ quá rồi chị. Anh bị ông Châm mắng nhiếc thậm tệ, anh kể hết cho em nghe. Đêm nào anh cũng tâm sự với em đến khuya.
Thúy làm thinh cúi đầu, cố ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra. Sơn nói:
- Anh thấy em đến ở với anh một tuần, anh mừng quá vì ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh sợ em giận anh vì anh đã làm chị khổ. Em đã nói rõ cho anh biết là chị không cho em chỉ chỗ chị đang ở.
Thúy thở dài.
- Rồi anh Tấn nói sao?
- Anh nói rằng, anh có biết cũng không dám đến, nếu chị không cho phép. Anh chỉ đến khi chị hết giận và cho phép anh gặp.
- Anh Tấn nói như vậy sao?
- Vì anh Tấn không muốn làm trái ý chị.
Thúy thở dài. Sơn nói:
- Anh Tấn ăn năn nhiều lắm. Em đã khuyên anh hãy suy nghĩ kỹ. Chị có thể hy sinh tất cả để anh tìm thấy hạnh phúc. Anh muốn cưới ai, chị cũng bằng lòng.
Thúy hỏi:
- Tại sao em lại nói vậy?
- Vì ý chị như vậy mà? Nhưng anh Tấn không bao giờ cưới ai đâu, anh ấy thương chị lắm mà. Em nói cho anh ấy biết dù anh cưới ai khác em cũng vẫn đến thăm anh vì em xem anh như anh ruột của em. Em luôn luôn nhớ ơn anh...
Thúy khen:
- Em nói như vậy rất phải...
- Nhưng em thấy chị không nên kéo dài tình trạng này nữa. Chị nên về với anh Tấn.
- Em lấy gì làm chắc mà khuyên chị như vậy?
- Em thấy anh Tấn ăn năn nhiều rồi.
- Chưa chắc.
- Chị đợi đến bao giờ?
- Vài tháng nữa.
- Việc ấy tùy chị. Nhưng em xin nói để chị hiểu. Anh Tấn đã hối hận rồi, chị đi rồi, căn phòng của chị mỗi ngày vẫn có hoa tươi và được dọn dẹp tử tế như khi chị còn ở nhà. Anh Tấn không làm gì, cả ngày ngồi trong phòng và nhìn ảnh của chị. Em bắt anh hứa với em sẽ làm việc lại. Mấy hôm em ở đó anh đến sở tiến hành các công việc đang dang dở.
- Thật là khó xử, chị mới ra đi có ba tháng.
- Chuyện ấy đâu có sao! Chị cứ trở về, hay là để anh Tấn đến đây xin phép bà Hà đón chị về. Hoặc em đi tìm chị Ngọc.
Thúy lắc đầu:
- Khoan đã.
- Em nghĩ rằng nhân lúc em ở đây mà chị về thì vui biết mấy.
- Chị cần phải suy nghĩ kỹ lại đã.
- Thì chị cứ suy nghĩ đi … Tội nghiệp chị bếp, lúc nãy em về, chị ấy năn nỉ cho chị biết chỗ ở của chị, để chị đến thăm. Chỉ hứa sẽ không cho anh Tấn biết, nhưng em không chỉ.
- Chị ấy thật dễ thương.
Và Thúy lấy khăn chậm nước mắt. Sơn đứng lên đi về phòng. Thúy cũng đứng lên đi làm cơm. Lòng Thúy lúc ấy rộn rịp lạ. Thúy thấy trước mắt là Tấn và Thúy sẽ sum họp lại. Có lẽ người bạn của Tấn đã đoán đúng. Hai người có chuyện buồn không thể giải quyết cách nào khác hơn là xa nhau một thời gian.
Bé Lộc đang chơi, chạy xuống bếp ôm Thúy và hỏi:
- Cậu Sơn đâu.
- Ở trong phòng của cậu. Con lên chơi với cậu đi.
Lộc lại ôm gấu đi tìm Sơn. Thúy làm cơm mà đầu óc để tận đâu đâu. Bỗng có tiếng dép, Thúy quay lại nhìn thấy Phương. Phương hỏi:
- Bây giờ chị mới làm cơm à? Để em phụ với chị. Anh Sơn vừa mới về không chị?
- Phải, sao em hay vậy?
- Em đứng bên nhà, thấy anh ấy về.
- Thế em không đi chợ sao?
- Em không đi chị ạ …Chị định làm món gì mà có gà.
- Chị định xào gà với bún tàu và bột cà ri.
- Chị để em làm cho, chị đã dạy em món này rồi mà.
Và Phương làm cho Thúy, trong khi Thúy ngồi ở chiếc ghế gần đó, tâm trí bận rộn với những gì Sơn nói lúc nãy.
Phương vừa làm vừa nhìn Thúy, bỗng Phương hỏi:
- Sao em thấy chị đẹp ghê đi? Tại sao vậy chị? Hay là chị có tin mừng?
- Đâu có tin gì mừng đâu em. Hay tại Sơn mới về.
- Anh ấy đi Cấp phải không chị.
- Về dưới quê thăm bên ngoại. Lúc đầu nói đi Cấp nhưng mấy người bạn đến giờ chót thay đổi chương trình.
Thúy nghĩ rằng không thể nói dối Phương vì Sơn không đen vì nắng, như những người đi Cấp về.
Phương đề nghị:
- Em làm thêm một món ăn nữa, chị nhé. Trong tủ lạnh em thấy có thịt nạc.
- Tùy em.
Thúy nghĩ:
- Phương muốn trổ tài nấu nướng với Sơn. Tội nghiệp con bé. Nó sẽ thất vọng. Nhưng vài tháng nữa ta đã rời khỏi nơi này rồi.
Thúy hỏi:
- Em định làm món gì vậy?
Phương cười:
- Chị đoán thử đi.
- Chị đâu có biết.
- Em làm món bánh mì chiên.
- Vậy thì ngon lắm. Nhưng em làm ít thôi vì trời nắng ăn bánh mì chiên ngán lắm.
Thúy đi lên nhà trên và nói nhỏ vào tai Sơn:
- Phương đang trổ tài làm bếp để chinh phục em đấy.
Sơn nhún vai:
- Nuôi hy vọng làm gì? Chị không nói cho Phương biết sao?
- Chị nghĩ khi nào em đi rồi sẽ hay.
- Chị phải tính gấp trước khi em đi.
- Tính gấp việc gì?
- Việc trở về với anh Tấn… Không nên đùa dai. Đến một mức nào rồi thôi chứ.
- Để chị nghĩ lại đã.
Sơn cười và nói:
- Có nghĩ thì nghĩ gấp đi.
Phương làm cơm rồi bày bàn. Bà Hà thấy Phương lăng xăng giúp Thúy thì nói:
- Cháu cũng phải ở lại đây dùng cơm cho vui.
Thúy thêm vào:
- Em Phương phải ở lại đây.
Phương thẹn thùng:
- Em thấy chị bận nói chuyện với anh Sơn nên ở lại giúp chị, chớ em phải về nhà dùng cơm với mẹ em.
Bà Hà hỏi:
- Cậu Sơn về rồi à?
Sơn nghe hỏi, chạy ra chào bà Hà. Bà Hà hỏi:
- Cậu đi đâu mà lâu quá vậy? Mới về nước, chị em muốn chuyện trò vài hôm cậu lại đi.
- Cháu về quê thăm nhà.
- Và tuần sau thì cậu đã đi Úc rồi phải không?
- Dạ.
Bà Hà nhìn Phương và nói:
- Cháu về nhà dùng cơm kẻo mẹ cháu đợi.
Phương nhìn bà Hà với đôi mắt giận dữ vì bà vừa mời Phương ở lại, giờ lại đuổi Phương về vì thấy Sơn đã về.
Thúy nói:
- Dì cho phép em Phương ở lại dùng cơm cho vui.
Nhưng bà Hà nhất định nói:
- Mỗi lần Phương ở bên này dùng cơm thì mẹ nó không bằng lòng. Cháu cũng thấy chớ, từ ngày cháu về đây, Phương có bao giờ ở lại đây dùng cơm với dì đâu.
Phương giận bỏ ra về, Thúy nhìn theo không khỏi ái ngại.
Khi ngồi vào bàn, bà Hà nói:
- Phải để nó về nhà vì mẹ nó khó tính lắm. Gần đây có một công chức xin cưới nó, kể ra cái đám này so với nó cũng được lắm, nhưng nó lại không bằng lòng. Nó nuôi cao vọng có chồng giàu sang, địa vị, trong khi mẹ nó mang ơn người này nhiều lắm. Vì vậy mẹ nó sợ nó ở đây tôi xúi biểu hoặc nó thấy nếp sống của tôi mà nhiễm rồi quên cái cảnh ngộ của nó. Gần đây thấy cháu Sơn về thăm nhà, tôi không hiểu nó nghĩ gì mà cứ lân la qua đây, giành làm bếp, dọn dẹp. Tôi hiểu nó lắm, tôi không muốn nó nuôi ảo vọng. Vì tôi biết cháu Sơn đã có ý trung nhân rồi, mà dù chưa có nữa thì ý trung nhân đi nửa thì ý trung nhân của cậu Sơn cũng khó có thể là Phương được. Không nên để nó hy vọng hão huyền, phải dập tắt ngay từ đầu.
Sơn đưa mắt nhìn chị. Thúy nói:
- Cháu không thấy Phương có ý gì...
- Cháu không muốn thấy đó thôi. Vả lại hôm nay dì muốn nói riêng với hai cháu một chuyện.
Thúy lo ngại hỏi:
- Việc gì vậy dì?
Bà Hà nói:
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Khi ăn đến món bánh mì chiên, bà Hà nói:
- Làm bếp như thế này cũng đòi trổ tài. Nhân thịt để chiên bánh mì mặn quá, nước mắm chấm lại không ngọt và chua.
Thúy nói:
- Em Phương không phải vụng, nhưng em có tánh rối rắm, mất hình thức, nên làm việc gì cũng hay hư, phải sửa đi sửa lại.
Bà Hà khen:
- Cháu nói phải đó. Cái tánh ấy không thể làm một mệnh phụ được, chỉ có thể làm vợ một công chức thường thôi.
Thúy nói:
- Nhưng Phương cũng dễ thương lắm.
Bà Hà nói:
- Không dễ thương lắm đâu. Mà thôi, chúng ta hãy nói sang chuyện khác. Dì đã nghĩ kỹ.
- Dì đã nghĩ kỹ về chuyện gì vậy?
- Nhân cậu Sơn về đây, hãy để cậu Sơn dàn xếp chuyện cháu và chồng cháu. Dì không muốn cháu phải sống cô đơn như thế này, cháu còn trẻ quá. Lại nữa chuyện giận hờn, nghi kỵ ấy thật vô lý. Mấy hôm nay cháu Sơn đi đâu vậy?
Sơn nói thật:
- Cháu đến ở với anh Tấn của cháu.
Rồi Sơn kể cho bà Hà nghe về cái ơn của Tấn đối với chị em mình. Sơn nói tiếp:
Dù anh Tấn và chị không còn là vợ chồng thì cũng còn là chỗ ân nghĩa, cháu vẫn xem anh Tấn như anh ruột của cháu.
Bà Hà khen:
- Như vậy là cháu biết điều lắm. Mấy ngày nay Tấn đối xử với cháu như thế nào?
Sơn kể hết cho bà Hà nghe và nói:
- Cháu thấy anh Tấn đã ăn năn nhiều. Anh ấy sẽ thấm thía vì thiếu sự chăm sóc, chìu chuộng của chị cháu. Anh nhờ cháu đứng ra dàn xếp nhưng cháu thấy chị Thúy chưa tin anh Tấn.
Bà Hà nhìn Thúy:
- Cháu đợi đến bao giờ?
- Dạ, vài tháng nữa.
- Không nên cháu ạ. Hay là thế này, cứ cho Tấn đến đây thăm cháu, cháu muốn không?
- Xin dì cho cháu nghĩ lại đã.
Thúy đã cảm thấy xiêu lòng, tuy vậy vẫn chưa chịu nhận lời.
Sơn nói:
- Chị nên nghe lời dì Hà, cứ để em đưa anh Tấn về đây thăm chị. Rồi chuyện về với anh hay ở đây với dì Hà, chị tính sau. Chị cứ xem anh ấy như một người anh cả. Trước kia mình cũng xem anh ấy như vậy rồi
- Cậu Sơn nói phải đấy. Dì muốn biết người cháu rể của dì và các cháu của dì có thêm những người thân… như vậy tuổi già của dì cũng đỡ hiu quạnh.
Bữa cơm hôm ấy tuy không ngon nhưng thật vui vẻ. Phương không có tài làm bếp, mặc dù muốn trổ tài với Sơn, Thúy đã bị Sơn thuyết phục chấp nhận để Tấn đến thăm bà Hà và Thúy.
Định Mệnh Định Mệnh - Bà Tùng Long Định Mệnh