We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uổi sáng thứ bảy hôm ấy ngập tràn ánh nắng, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Những bông hoa sơn thù du trắng nở rộ trên những ngọn đồi xanh. Không khí rộn vang tiếng chim hót ríu rót.
Jessica đứng trên ban công nhỏ nhà mình quan sát và lắng nghe. Chiếc áo đầm lụa màu xanh ô liu, đậm hơn màu mắt cô thắt ngang giữa lưng kết hợp với đôi giày trắng hiệu Levis. Cổ cô đeo dây chuyền mảnh bằng vàng. Tất cả đều phù hợp vs dáng người nhỏ nhắn của cô.
Đó là một ngày nắng ấm, một ngày mà người ta sẽ muốn ở trong nhà hơn là đi dạo ở ngoài. Nhưng đương nhiên, người ấy không phải là cô. Jessica cúi nhìn chiếc đồng hồ mạ bạc trên cổ tay - 10 giờ kém 1 phút. Và như đã được định trước, chuông cửa reo lên.
Tim cô đập rộn ràng và cô phải dừng lại cho đến khi nó trở lại với những nhịp đập bình thường. Cô cần phải bình tĩnh và tự tin hôm nay. Cô sẽ không bị cái nắng đầu xuân làm cho mình mệt mỏi, một cảm giác mà cô thường gặp.
Chuông cửa reo lên lần thứ hai khi cô vặn tay cầm và mở nó ra. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi cô nhìn thấy Brodie, mặc dù cô đã cố gắng giữ nó nằm chắc chắn ở vị trí của mình. Anh đứng đó với nét nam tính quyến rũ mê hồn.
Chiếc áo sơ mi trắng dài tới hông, tay lỡ, ba cúc áo đầu để mở. Chiếc quần jeans bạc màu ôm gọn hông làm nổi bật cặp chân dài của anh. Nhưng chính cơ thể rám nắng, cao lớn tạo ra ấn tượng mạnh hơn với cô.
"Xin chào". Câu chào của anh êm dịu như nhung. "Đây là dành cho cô - một bông hoa hồng cho một người nhà Thorne, nếu cô không nghĩ là quá lãng mạn".
Cho đến khi Brodie đưa nó cho mình, cô mới chú ý đến bông hồng đỏ thắm trong tay anh. Cô chìa tay ra nhận nó từ anh, những cánh hoa đỏ thắm nở to rực rỡ.
"Ôi đẹp quá", cô trầm trồ. "Cám ơn anh".
"Cô sẵn sàng chưa?".
"Rồi. Nhưng chờ tôi một lúc để cắm nó vào lọ đã".
Cô vội đi vào bếp, lấy ra một lọ hoa từ trong tủ, đổ một ít nước vào đó. Cắm bông hoa vào lọ, cô mang ra phòng khách và đặt nó bên cạnh chiếc đồng hồ mặt lò sưởi, nơi màu sơn của gỗ sẽ giúp làm nổi bật thêm vẻ đẹp của bông hoa.
Brodie quan sát cô từ bên trong cửa, nhận xét khi Jessica quay trở ra, "Nếu tôi biết cô cắm hoa khéo thế này, tôi đã mang cho cô cả bó rồi".
"Có khéo gì đâu".
Brodie đứng đợi ở hành lang khi cô khóa cửa.
"Cô ăn sáng chưa?".
"Bánh mì và cà phê". Thông thường cô sẽ ăn một bữa sáng thịnh soạn, nhưng cô không muốn nghĩ về lý do tại sao cô không thấy đói sáng nay.
"Tốt. Tôi cũng không có thời gian để ăn sáng nay. Thay vì ăn trưa, chúng ta sẽ ăn một bữa sáng trễ vậy", anh đề nghị.
"Vậy cũng tốt", cô tán thành.
Nghĩ về cảm giác chán ăn của mình trước đó, Jessica ngạc nhiên nhận ra mình đói cồn cào khi người phục vụ mang một đĩa thịt xông khói, trứng, bột yến mạch và bánh quy đặt trước mặt cô. Đĩa thức ăn của Brodie cũng lớn tương tự. Cả hai đều không thấy khó khăn để ăn hết chúng.
"Có đủ không? Có muốn ăn gì thêm không?", anh hỏi.
"Quá nhiều nữa là khác", cô nói. "Tôi cần phải tập thể dục để giảm cân".
"Đó không phải là vấn đề nghiêm trọng". Anh nở nụ cười trên môi và nhấc tách cà phê lên. Uống một hơi cạn chỉ còn lại cấn, anh đặt chiếc tách xuống bàn. "Đi thôi".
Cô gật đầu đồng ý, anh trả tiền và họ đi khỏi đó. Bên ngoài, anh khởi động máy xe, nhưng chưa vào số, quay lại nhìn cô.
"Cô muốn bắt đầu đi thăm chỗ nào?".
Jessica không biết nhiều nơi. "Anh là tài xế - anh chọn đi".
Một cái nhìn thoáng qua lướt khắp khuôn mặt cô. Có lẽ tôi sẽ chọn chiếc xe ngủ ở nhà ga để giúp cô tập thể dục mà cô nói là mình cần để giảm cân".
Lần này, câu nói bóng gió của anh không làm cô bối rối. "Đó không phải là kiểu vận động mà tôi đã nghĩ đến", cô trả lời với vẻ bình tĩnh.
"Vậy trong đầu cô đang nghĩ gì? Một cái gì đó nhạt nhẽo hơn và ít nóng bỏng hơn, như đi bộ à?", Brodie chế giễu.
Anh nhìn vào môi cô để xem câu trả lời của cô. Hành động đó như muốn thử thách sức mạnh tự chủ của cô.
"Phải, giống như đi dạo ấy".
"Nếu vậy, chúng ta sẽ bắt đầu ngay tại núi Lookout vậy". Brodie vào số xe và chạy đi.
Ngọn núi nằm ở góc thành phố như người lính gác. Đường lên núi khá hẹp và quanh co. Khi họ đến gần lối vào của Rock City, một trong những điểm thu hút khách du lịch ở đỉnh núi Lookout, Brodie nhìn Jessica.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này, nhưng có lẽ sẽ nhanh hơn nếu chúng ta chạy xe lên", anh nói.
"Tôi thích đi thẳng lên đỉnh núi hơn. Con đường đó quá dốc với tôi". Lần đầu tiên và duy nhất Jessica đi bằng xe, nó dường như đi thẳng lên đỉnh núi.
"Độ cao có làm cho cô sợ không?", Brodie nhìn cô tò mò.
"Có". Cô không che giấu nỗi sợ hãi khi đến những nơi quá cao.
Mặc dù Brodie không nói gì, nhưng cô có cảm giác như anh có vẻ thông cảm. Anh gửi xe ở bãi đối diện vườn Rock City và họ bước qua đường đến lối vào, một tòa nhà trái ngược với vẻ rực rỡ của thiên nhiên đằng sau nó.
Một con đường nhỏ nằm xen kẽ những dốc đá cả ngàn năm tuổi, hùng vĩ và oai nghiêm. Cây cối mọc ở bất cứ nơi nào chúng có thể bén rễ. Những cánh hoa nở rộ vào mùa xuân như tô điểm thêm cho không trung với những mùi hương tuyệt vời. Phong cảnh, âm thanh, hương thơm hòa quyện vào nhau khiến nơi đây trở thành nơi yên bình lý tưởng.
Jessica quan sát ngọn núi đá thăng bằng để tìm hiểu về dáng vẻ kỳ lạ của nó. Dường như nó không tuân theo lực vạn vật hấp dẫn. "Đã quá lâu kể từ khi tôi đến đây và tôi đã quên đi vẻ đẹp độc đáo của nó mất rồi". Cô nhìn Brodie, nhớ lại những lời kể về thời thơ ấu nghèo khổ của anh. "Anh đã từng đến đây trước kia rồi à?".
"Khi còn nhỏ, cha đã dẫn tôi đến đây một vài lần. Nhưng lần cuối cùng tôi ở đây, tôi đã bị đuổi ra ngoài". Anh nhép miệng khi hồi tưởng.
"Tại sao? Anh đã làm gì?".
"Tôi không đủ tiền để mua vé, nên đã lẻn vào mà không có vé. Không may hoặc may mắn, tùy vào quan điểm của cô, tôi đã bị phát hiện là trốn vé".
Họ tiếp tục đi dọc theo con đường mòn ngang qua ngọn núi đá, tay anh dường như đang tìm tay cô. Cái nắm tay của anh rất chặt và mạnh. Jessica nghĩ mình không thể kéo tay ra khỏi bàn tay anh - và cô cũng không muốn làm thế. Cô phát hiện ra rằng mình thích cảm giác được anh nắm tay. Cô chọn cách tận hưởng cảm giác ấy thay vì cự tuyệt nó.
Không đề cập đến nỗi sợ hãi của cô về độ cao, Brodie dẫn cô tránh xa khỏi chiếc cầu dây bắc ngang qua vực thẳm để đến công viên và chọn chiếc cầu đá vững chắc hơn.
Tại điểm được gọi là Bước nhảy của những người yêu nhau, Jessica vô thức bị kéo về hướng Chiếc tổ đại bàng, một lỗ hổng do con người tạo ở phần nhô ra từ mặt đá của ngọn núi. Quang cảnh xung quanh trông thật hùng vĩ từ chỗ cô quan sát. Không khí cực kỳ thoáng đãng ngoại trừ có một làn khói mỏng đang bay lên từ dãy núi Great Smokey. Màu xanh nhạt của đất tương phản với màu xanh đậm của bầu trời, một sự kết hợp của màu sắc mà chỉ có thiên nhiên mới có thể làm được.
Dưới chân núi là Chattanooga. Gần đó là chiến trường Chickamaugra của cuộc nội chiến nơi mà quân miền Nam đã giành chiến thắng cuối cùng của mình. Và đường chân trời phía xa xa gợi lên nhiều tưởng tượng. Đứng ở đây có thể nhìn thấy cả 7 bang. Thẳng về hướng Nam là phong cảnh của bang Georgia và Alabama. Nhìn về phía Bắc là Nam Carolina, Bắc Carolina, Virginia, và cuối cùng là Tennessee và Kentucky.
Jessica không nhận ra mình đang đứng gần mép bờ đá như thế nào cho đến khi cô bất ngờ nhìn xuống. Một cảm giác lạnh chạy dọc xương tủy cô, nhịp tim của cô đông cứng lại trong khoảnh khắc và cảm thấy sợ hãi.
Một cánh tay vòng qua vai cô và kéo cô ra khỏi mép đá. Tim cô đập trở lại và nhìn Brodie với vẻ biết ơn. Sau khi đã quay trở lại con đường mòn trong công viên, anh lấy tay ra khỏi vai cô.
"Cảnh khá đẹp phải không?", anh nói bằng giọng dửng dưng.
"Nhìn ra mọi hướng đều đẹp, ngoại trừ nhìn xuống dưới". Cô cố gắng bật ra nụ cười khỏi cổ họng mình.
"Tôi đã tự hỏi phải mất bao lâu trước khi cô nhận ra nơi mình đang đứng". Không hề có sự thông cảm trong giọng nói của anh, chỉ có sự ngạc nhiên thôi.
Đột nhiên Jessica cảm thấy muốn tự vệ. "Mỗi người có một điểm yếu. Vậy điểm yếu của anh là gì?".
Brodie ngừng lại và nhìn cô. Cái nhìn xoi mói của anh nán lại trên mái tóc màu vàng óng ả trước khi chạm phải ánh mắt cô. "Mẫu phụ nữ tóc vàng mắt xanh".
Phía sau vai Brodie là những ánh sáng màu bạc lấp lánh phản chiếu từ một thác nước, nhưng Jessica không để ý đến nó cũng như những người ngắm cảnh đang đi dọc theo con đường. Cô chẳng để ý bất cứ gì ngoài người đàn ông đang đứng trước mặt mình và đột nhiên cô cảm thấy như có cái gì đó đang siết chặt cổ họng mình.
"Điều đó lạ lắm sao?". Cô cố gắng bắt bẻ một cách thản nhiên, nhưng lại cảm thấy hồi hộp.
"À, không". Anh vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào cô. "Tôi đã đọc đâu đó rằng một người đàn ông thanh lịch không nên hôn một phụ nữ trước lần hẹn thứ ba. Hôm nay đã là lần thứ ba chúng ta đi chơi cùng nhau đấy, Mắt Xanh ạ. Tôi không nhớ rõ là khi nào người đàn ông có quyền được đòi hỏi nụ hôn của mình, nhưng...". Bàn tay anh áp vào cổ cô. Những ngón tay khẽ luồn vào vào mái tóc mềm mại phía sau gáy. Bàn tay kia của anh đặt dọc theo má cô, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn lên bằng ngón cái. "Tôi sẽ không chờ thêm nữa đâu".
Miệng anh chầm chậm hạ xuống môi cô. Có dư thời gian để phản kháng, nhưng Jessica lại không thể phát ra được một tiếng động. Sự tò mò muốn nếm trải nụ hôn của anh mãnh liệt hơn. Khi khoảng cách đã gần hơn, cô từ từ khép chặt mắt lại.
Và miệng anh bao phủ hết miệng cô. Cảm giác của nó thật nồng cháy và ẩn chứa sự từng trải. Khi nụ hôn trở nên ngọt ngào hơn, cảm giác thận trọng đã tan biến mất và Jessica đáp lại nụ hôn. Bàn tay cô tựa vào lồng ngực anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh qua lớp áo mỏng. Cô tựa cơ thể mình vào cơ thể anh. Sự kháng cự bị tan chảy khi cô cảm thấy có ngọn lửa nóng đang chạy dọc khắp cơ thể mình theo các mạch máu.
Nụ hôn đã kết thúc, nhưng miệng anh vẫn không rời khỏi môi cô. "Anh đã muốn làm điều này từ lâu lắm rồi", anh thầm thì.
Jessica nhận ra mình đang ước gì ạnh đã không phải chờ đợi quá lâu. Giây phút kế tiếp, ý nghĩ đó đã bị xua khỏi tâm trí cô bởi nụ hôn nồng cháy tiếp theo của anh. Áp lực phía sau cổ khiến cô nhón người lên, đứng trên đầu ngón chân. Cô cảm thấy như mình bị treo lơ lửng ở vách đá, mặt đất dưới chân dường như đang sụp xuống khiến cô rùng mình.
"Đừng nhìn xuống. Hãy ôm chặt lấy anh", Brodie thì thầm như thể anh biết rõ cảm nhận của cô vậy.
Cô nghe theo anh như một người mù, tay cô ôm quanh lưng anh, những ngón tay bám chặt vào chiếc áo đang bị căng ra bởi thân hình vạm vỡ. Áp lực của bàn tay anh lên đầu và cổ khiến cô cảm thấy đau, nhưng Jessica không phản kháng. Một giọng nói bên trong như nhắc cô rằng nếu Brodie thả ra, thân thể cô sẽ lao thẳng xuống vách đá.
Dần dần cô nhận ra rằng anh đang hạ cô xuống từ từ. Mặt đất dưới chân cô vững vàng trở lại và cô đang đứng vững bằng đôi chân mình. Nụ hôn nồng cháy của anh kéo dài thêm vài giây nữa. Trước khi bàn tay rời khỏi mặt cô, anh khẽ vuốt lại mái tóc vàng óng ả. Jessica miễn cưỡng mở mắt ra, hy vọng khuôn mặt mình trông không đắm đuối như cảm giác.
Brodie nhìn xung quanh, sự chú ý của anh quay trở lại gương mặt cô khi anh cảm thấy cô đang nhìn mình. Đôi mắt xanh thẳm của anh lấp lánh đam mê.
"Có người nhìn lén chúng ta". Anh nói như thể đó là lý do khiến anh dừng lại.
Jessica không cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy điều ấy. "Ồ, thì ra thế", cô thì thầm.
Brodie không phản ứng gì. Bằng sự im lặng đồng cảm, họ tiếp tục đi dọc theo con đường mòn ngang qua sườn đá để đến điểm cuối cùng. Từ đó, họ tiếp tục đi đến thác Hồng Ngọc, chiến trường Chickamaugra và đến chiều tối thì ngừng lại và ăn vài lát bánh mì.
Không ai trong hai người nhắc đến nụ hôn bên cạnh thác nước. Nhưng Jessica nhận ra cô bắt đầu bị cuốn hút bởi người đàn ông này ngày càng nhiều hơn. Ngay cả cái chạm nhẹ nhất của anh cũng làm cô nhớ lại cảm giác gần gũi. Cô không hề cảm thấy hối tiếc cho sự thay đổi của mình.
Khi Brodie dừng xe trước chung cư nơi cô ở, cô cảm thấy buổi chiều này đã trôi qua quá nhanh. Rút chìa khóa ra khỏi ổ, giọng nói của anh như đánh động suy nghĩ của cô.
"Anh ước gì mình đã uống thêm một tách cà phê nữa khi người phục vụ đề nghị ở nhà hàng chiều nay". Anh bước ra khỏi xe và bước lại bên cạnh cô.
"Nếu anh thích, em sẽ pha cho anh", Jessica đáp lại.
Có một nét gì đó ranh mãnh trong ánh mắt anh khi anh cúi xuống nhìn cô và đóng cửa xe lại. "Anh cứ tưởng em sẽ không mời anh vào nhà chứ!".
Vào trong căn hộ của mình, cô đi thẳng vào phòng khách. "Cứ ngồi chơi tự nhiên khi em pha cà phê".
Cô đi vào bếp, đấu tranh với lý trí của mình. Sau khi đã rửa sạch chiếc bình thủy tinh, cô quay lại và thấy Brodie đã đi theo mình vào bếp.
"Anh chưa bao giờ biết cách làm cho mình cảm thấy dễ chịu khi ngồi một mình trong một căn phòng lạ cả", anh giải thích về sự có mặt của mình trong bếp.
"Em hiểu ý anh muốn nói gì", Jessica bật cười. "Em cũng vậy, luôn di chuyển ra phía đầu ghế ngồi, đợi chủ nhà quay lại. Thật là không thoải mái".
Mặc dù cô đã nhiều lần có cảm giác giống như anh bây giờ, nhưng cô chưa bao giờ dám thừa nhận điều ấy với chủ nhà bằng một sự thẳng thắn chân thành như thế.
Bỏ cà phê vào ngăn lọc xong, cô đặt nó vào máy pha cà phê. Brodie quan sát cô, tay bắt chéo trước ngực, một bên hông tựa vào kệ bếp. Jessica đổ nước sôi vào máy pha, nhấn chiếc nút bật nó lên.
"Sẽ không lâu đâu", cô nói.
Brodie đứng trước tủ chén. Khi Jessica bước lại gần, cô cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình - không chỉ có đôi mắt, cả những giác quan khác của anh cũng đang quan sát cô. Cô nhận ra mình đang ước có đủ thời gian để tô lại son môi, chải lại tóc và thấm một ít nước hoa lên phía sau tai mình.
Khi cô bước ngang qua để sắp xếp lại mọi thứ trong tủ, Brodie bước ra để nhường chỗ cho cô. "Cà phê không phải là thứ anh muốn".
Jessica nhìn anh. "Tại sao anh không nói trước khi em pha?".
"Cả hai ta đều biết nó chỉ là một cái cớ. Một cái cớ để em mời anh vào và một cái cớ để anh đồng ý". Brodie nói thẳng những gì mà cô và anh đang cố đóng kịch. "Em sẽ pha cho anh một tách cà phê và anh sẽ uống nó". Anh với tới để ôm eo cô và kéo cô lại gần mình hơn. "Nhưng đó là lý do để chúng ta ở đây cùng nhau".
Cô áp tay vào ngực anh với nỗ lực phản kháng yếu ớt khi ngẩng đầu lên để nhận nụ hôn của anh. Nó thật nồng nàn và mãnh liệt, anh tách môi cô ra để truyền sự đam mê vào đó như một ngọn lửa rạo rực. Tay cô vòng qua ôm cổ anh, những ngón tay khẽ luồn vào mái tóc đen dày.
Tay anh xoa quanh lưng và hông cô, ép chặt cơ thể mềm mại của cô vào thân hình vạm vỡ của mình. Mùi nước hoa nam giới thoang thoảng tỏa ra từ người anh, hương vị ngọt ngào từ môi anh, tiếng nhịp tim của anh đang áp vào cô - tất cả đều hòa quyện lại để khơi dậy các giác quan của cô. Jessica nhận ra mình đang mất kiểm soát, không chỉ về mặt thể xác mà cả về lý trí nữa.
Còn quá sớm. Cô không thể khuất phục dễ dàng trước một người mà mình mới biết. Cô quay người rút khỏi nụ hôn đam mê của anh chỉ để tránh cảm giác ham muốn khi anh cắn nhẹ vào làn da nhạy cảm trên cổ mình. Cơ thể cô căng ra trong giây lát trước khi kéo người ra khỏi vòng tay của anh, nhưng anh không hề đuổi theo khi cô bước ra xa.
Jessica lảng tránh ánh mắt anh. "Em chợt nhớ ra mình còn một ít bánh kem trong tủ lạnh". Cô nhận ra mình đang nói bập bẹ như người bị ngọng, nhưng cô không thể kéo dài sự im lặng bất chợt ấy. "Em mua ở ngoài tiệm, rất ngon. Anh có muốn ăn một miếng cùng với cà phê không?".
Khi cô gần như mở tủ lạnh để lấy chiếc bánh, tay của Brodie đã ở đó để đẩy nó vào và kéo cô xoay người lại. Jessica lùi lại một bước, tựa lưng vào tủ lạnh, hơi lạnh tỏa ra trên vai cô. Brodie chống một tay vào tủ lạnh chỗ gần đầu cô.
"Không, anh không muốn ăn bánh". Anh phát âm rành rọt từng từ.
Không chạm vào bất cứ đâu trên người cô, anh cúi đầu xuống hôn cô. Anh cho thấy sự khao khát dành cho môi cô, nếm nó, cắn nó, khơi dậy trong cô sự khao khát đang cháy bỏng. Miệng họ quấn lấy nhau, nhưng cơ thể hoàn toàn không có bất kỳ đụng chạm nào cả.
Cuối cùng, Brodie cũng dừng lại trong khi Jessica vẫn tựa yếu ớt vào tủ lạnh, cô cảm thấy tai mình đang nóng bừng. Anh áp lại gần và vân vê khuôn mặt cô bằng những ngón tay mình. Ngón cái của anh kéo dọc theo đường cong trên miệng cô. Bàn tay còn lại kéo một đường thẳng từ cằm xuống cổ họng. Sau đó, cả hai bàn tay trượt xuống vai, rồi xuống ngực. Jessica rùng mình khi những động tác vuốt ve đó đang kích thích cảm giác của mình.
"Đừng run", Brodie nói nhẹ nhàng. Giọng nói cũng đầy đam mê như hành động của anh vậy. "Anh sẽ không làm chuyện ấy với em đâu. Nói đúng ra là anh không có đủ thời gian dành cho nó".
"Anh không có đủ thời gian à?". Cô cảm thấy vui hay thất vọng đây? Cô cảm thấy quá bối rối đến nỗi không hiểu rõ được cảm xúc của mình lúc đó nữa.
"Phải, anh không có thời gian. Anh phải đi ngay". Anh kéo cô khỏi tủ lạnh, hôn cô một lần nữa rồi thả cô ra. "Cà phê đã được pha xong rồi. Đổ vào tách cho anh đi".
Anh bước về phía bàn ăn và ngồi xuống ghế trong khi Jessica cố gắng tập hợp lại các cảm giác của mình. Thật không công bằng khi anh khơi dậy niềm ham muốn trong cô rồi lại nói rằng mình phải đi. Sự tức giận dồn lên đôi tay khi cô cố gắng đổ cà phê vào tách.
"Anh có chắc mình có thời gian để uống nó không?". Có một sự gắt gỏng trong câu hỏi của cô.
Một sự thích thú lấp lánh trong ánh mắt anh khi nhận ra điều ấy từ giọng nói của cô. "Anh sẽ không bảo em đổ nó vào tách cho mình nếu nghĩ mình không có đủ thời gian để uống đâu".
"Em chỉ không muốn làm anh trễ cuộc hẹn của anh thôi". Jessica đặt tách cà phê lên bàn ngay trước mặt anh.
Tay anh vòng qua eo, lấy tách cà phê còn lại cô đang cầm trên tay và để nó bên cạnh tách cà phê của mình. Trước khi cô có thể đoán ra được ý định của anh, Brodie xoay người cô lại và ấn cô ngồi xuống đùi mình.
"Em đã làm anh trễ rồi". Anh cắn nhẹ vào tai cô. Bàn tay to rộng của anh nắm cả hai bàn tay cô. Jessica có thể cảm nhận được sự rắn chắc của bắp đùi anh bên dưới cô. "Máy bay đang đợi anh ngoài sân bay".
Cô nhận ra rằng khi anh nói mình phải đi, anh có ý nói là mình sẽ rời khỏi nơi đây. "Anh sẽ đi đâu?".
"Nashville". Anh chỉnh lại cổ áo cô, rồi khẽ đưa đầu ngón tay chạy dọc xuống rãnh giữa ngực cô. "Anh phải có mặt ở đó vào lúc 7 giờ 30 phút. Lẽ ra anh phải đến đó vào trưa nay, nhưng anh đã trì hoãn cuộc hẹn đến buổi tối, chỉ để có thời gian trọn ngày hôm nay với em".
"Em...". Jessica không biết phải nói gì. "Em đã không biết điều ấy".
"Có lẽ giờ em đã hiểu anh quyết tâm như thế nào để có em". Brodie ôm chặt cô, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô đầy kiên định.
Cô không chắc anh có thật sự muốn nói như thế hay không, nhưng ngay lúc này đây, điều ấy không quan trọng. "Khi nào thì anh quay về?". "Một ngày nào đó vào tuần sau". Tay anh đặt xuống để xoa nhẹ đùi cô. "Anh không biết chính xác khi nào nữa - anh sẽ gọi cho em".
Anh nói như thể biết chắc rằng cô muốn gặp lại mình nữa vậy. Jessica không quan tâm, vì sự thật là cô muốn.
"Số điện thoại của em không có trong danh bạ".
"Anh đã có nó rồi", Brodie nói.
"Làm thế nào anh có được nó?". Cô nhíu mày khó hiểu.
"Lần trước ở đây, anh đã cố gắng nhớ nó từ chiếc điện thoại ở phòng khách". Anh mỉm cười ngạo mạn với cô.
Lẽ ra cô nên tức giận vì anh đã quá tùy tiện, nhưng cô đã không nổi giận. Cô không thể cảm thấy gì khác ngoài sự hấp dẫn nơi anh. Có một cảm giác thận trọng đang báo động cho cô biết là mình đang gục ngã trước anh quá dễ dàng, nhưng cô không thể nghe theo nó nữa.
Ánh mắt anh dồn vào đôi môi cô. "Anh nghĩ cà phê là thứ duy nhất xung quanh đây đang nguội đi". Đột nhiên anh cúi xuống hôn cô trước khi nhấc cô đứng dậy. "Anh phải uống nó và lên đường thôi".
Jessica dùng tay hất mái tóc về phía sau và với lấy tách cà phê của mình. Cô cảm thấy nó mới nhạt nhẽo làm sao. Cô vẫn đứng khi Brodie uống cạn tách cà phê của mình. Đứng dậy khỏi ghế, anh vuốt nhẹ má cô.
"Anh sẽ gọi cho em".
"Em biết rồi". Jessica không tiễn anh ra cửa. Brodie tự tìm thấy lối ra khỏi căn hộ của cô.
Điểm Hẹn Của Tình Yêu Điểm Hẹn Của Tình Yêu - Janet Dailey Điểm Hẹn Của Tình Yêu