Số lần đọc/download: 6166 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7 -
- Tôi đã hỏi giúp anh về chuyện gia đình ông Vĩnh Phúc nay dọn về đâu nhưng ba tôi không biết.
Nguyễn thở dài:
- Thế sao?
Bảo Phương khẽ nói:
- Biết đâu Ngân Thủy đã lấy chồng rồi thì sao?
Nguyễn nhìn thẳng vào mắt Bảo Phương:
- Tôi tin là Ngân Thủy sẽ đợi tôi. Tôi vẫn không quên lời nói cuối cùng của Ngân Thủy khi ông Vĩnh Phúc kéo Ngân Thủy ra khỏi bệnh viện là... " Em sẽ đợi anh. Em chỉ yêu anh thôi... ” Mãi mãi, tôi không quên được những giọt nước mắt thống khổ của Ngân Thủy lúc ấy.
Bảo Phương chớp mị Cô chưa nhìn thấy Ngân Thủy, cũng như chưa biết rõ về họ. Nhưng qua những mẫu chuyện chắp nối mà Nguyễn kể, cô có thể hình dung là chuyện tình của anh và Ngân Thủy đẹp như thế nào.
Giọng cô nhẹ nhàng:
- Mời anh ngồi.
Nguyễn ngồi xuống bộ ghế salon. Anh đưa mắt nhình cảnh vật bài trí trong phòng. Mọi thứ đã thay đổi gần hết. Từ bức họa phong cảnh hoàng hôn xuống trên biển mà Ngân Thủy rất thích nay không còn treo đó nữa cho đến những tấm màn gió với màu sắc đã thay đổi. Anh nhớ là Ngân Thủy chỉ thích những tấm màn bằng tơ lụa màu vàng chanh. Còn bây giờ, những tấm màn gió màu xanh xa lạ như đang nhắc nhở anh là Ngân Thủy không còn ở đây nữa. Cô đang ở nơi nào? Liệu cuộc sống mới của cô có dễ chịu hơn không hay là cô đang sống một cuộc sống nghèo khó. Cô đang mỏi mòn đợi anh, còn anh lại không biết phải tìm cô ở đâu.
Bảo Phương rụt rè gọi:
- Anh Nguyễn...
Xót xa khẽ thở dài, Nguyễn quay về với thực tại.
- Lúc nào ba cô biết tin gì về ông Vĩnh Phúc, cô nhớ cho tôi hay.
Bảo Phương gật đầu:
- Da...
Gọi người làm mang nước lên, Bảo Phương nhỏ nhẹ:
- Mời anh uống nước.
Nguyễn chăm chú nhìn Bảo Phương:
- Tôi có thể dạo quanh vườn hoa một lát chứ?
Bảo Phương sốt sắng:
- Dạ...
Nguyễn đi chậm chậm dọc theo luống hồng đã lụi tàn. Một lần nữa, trái tim phong sương của anh như rung lên khi nhớ Ngân Thủy thường nhờ anh ngắt những nụ hoa màu trắng. Cô yêu hoa hồng trắng. Và yêu cả Magarit trắng trong vườn nhà anh.
Màu trắng là màu đẹp nhất phải không em. Anh vẫn còn nhớ em với chiếc váy trắng mềm mại, giày đế thấp màu trắng. Thanh khiết. Hồn nhiên và ngây thợ Đó là những gì anh vẫn còn lưu giữ về em trong trái tim cô đơn của anh...
Ngang qua căn nhà nhỏ bằng gỗ cuối khu vườn, giọng Nguyễn xúc động:
- Trước kia tôi ở chỗ này.
Bảo Phương tròn mắt:
- Thế sao?
Nguyễn gật đầu:
- Như tôi đã nói với cô hôm trước, tôi là tài xế của ông Vĩnh Phúc.
Bảo Phương cười nho nhỏ:
- Nhà tôi không có tài xế vì ba tôi tự lái xe. Căn nhà mà anh đã ở trước đây bây giờ được dùng làm nhà kho đấy.
Nguyễn bâng khuâng suy nghĩ. Mọi thứ đều thay đổi. Bây giờ anh không còn là một tên tài xế khố rách áo ôm. Trong công ty, anh là kỹ sư được trả lương cao nhất. Anh đang sống trong một ngôi biệt thự khá khang trang lịch sự. Còn Ngân Thủy...
Thở dài, Nguyễn hắng giọng:
- Cám ơn cô về sự đón tiếp rất chân tình. Tôi về đây.
Bảo Phương bịn rịn:
- Anh mới đến chơi mà, về gì sớm vậy.
Nguyễn so nhẹ vai:
- Lần sau, nếu có dịp tôi lại đến. Dù gì đi nữa, trong ngôi nhà này còn những kỷ niệm. Chỉ sợ cô phiền lòng...
Bảo Phương vội nói:
- Không sao đâu. Tôi rất hiểu nỗi lòng của anh.
Nguyễn nhìn Bảo Phương:
- Thế thì tôi sẽ đành làm phiền lòng cô vậy. Kỷ niệm về mối tình đẹp thường khó nguôi ngoai...
Bảo Phương khẽ cắn môi:
- Nhưng tôi có... một đề nghị.
Nguyễn nhướng mày:
- Cô nói đi?
Bảo Phương ngập ngừng:
- Khó nói quá.
Nguyễn có vẻ hiểu. Anh gật gù:
- Cô chỉ cho phép tôi đến thêm một lần chót thôi chứ gì?
Bảo Phương cười nho nhỏ:
- Trời đất. Làm gì có chuyện đó.
Nguyễn chăm chú nhìn Bảo Phương:
- Cô nói đi...
Bảo Phương đỏ mặt:
- Tôi muốn là anh xưng hô với tôi đừng khách sáo như thế nữa. Hãy gọi tôi là Bảo Phương. Có lần anh nói là Ngân Thủy trạc bằng tuổi tôi mà. Thế thì tại sao không gọi tôi bằng tên cho thân mật.
Nguyễn mỉm cười:
- Nếu cô muốn tôi xưng hô như thế nào là tùy ý cô.
Bảo Phương nguýt dài:
- Bảo Phương... Anh phải gọi tôi là Bảo Phương chứ...
Nguyễn gật đầu:
- Quên mất. Chào... Bảo Phương... nhé. Tôi về...
Hoàng hôn.
Những ráng mây hồng trên bầu trời hắt xuống khiến cho nước sông lung linh thật đẹp. Hai hàng cây hai bên bờ sông nghiêng mình soi bóng dưới nước. Nắng đã tắt từ lâu và ánh tà dương chỉ còn cuối chân trời. Dòng sông chảy mãi về một nơi như tận cùng, mênh mang và xa vắng...
Một chiếc xuồng trôi lênh đênh giữa dòng, như một chiếc lá, nhìn xa giống như một chiếc lá nhỏ nhoi. Trên xuồng, một người đàn ông và một cô gái, tay chèo nhịp nhàng khua xuống dòng nước. Chiếc xuồng chậm chậm trôi giữa dòng...
Cô gái ngước đôi mắt đen láy nhìn trời rồi hỏi người đành ông:
- Bây giờ khoảng chừng mấy giờ rồi vậy ba?
Người đàn ông cũng nhìn trời rồi đáp lại:
- Chắc hơn năm giờ rồi đó con. Chiều nay không có mưa giông như hôm qua đâu.
- Mình về thị xã chắc trước khi trời tối hả ba?
Người đàn ông gật đầu:
- Ừ, con chèo lẹ tay lên một chút đi.
Cô gái lại chèo thật nhanh, đưa mắt nhìn lên những đám ráng hồng thật đẹp, gương mặt cô thanh mảnh, đẹp và hiền. Một khuôn mặt mang nhiều nét thị thành hơn nét chân quệ Rèm mi cong. Sống mũi thanh tú. Càng nhìn càng thấy cô đẹp thật cuốn hút.
Cô gái hỏi người đàn ông:
- Bao giờ mình về lại thành phố vậy ba?
Vẻ mặt ông già đau khổ:
- Về chi nữa con. Ba không muốn gặp lại bạn bè cũ. Họ khinh mình chịu chi thấu. Vả lại, tất cả đã mất hết rồi.
Cô gái khẽ cắn môi. Đây không phải là lần đầu tiên cô hỏi ba cô điều đó. Nhiều lúc ngồi một mình, cô lại tự hỏi đó có phải là một giấc mơ khủng khiếp hay không, khi từ một thiêng đường hạnh phúc cô đã rơi xuống tận địa ngục. Ba cô phá sản. Mẹ cô vì đau buồn sinh bệnh mà chết. Cô và ba cô phải lánh mặt ở một vùng quê sông nước như thế này. Chỉ còn mấy tháng nữa là cô tốt nghiệp ra trường nhưng mọi sự đã dang dở. Không còn tâm hồn nào để học nữa, cô đã theo ba cô về đây. Phải qua một thời gian rất dài cô mới quen dần cuộc sống mới và buộc phải chấp nhận nó. Giá như không vì lời hẹn thề với Nguyễn thì cô có thể an phận với một cuộc sống bình lặng như thế này...
Cô yêu Nguyễn. Tình yêu ấy mãi cồn cào trong cộ Thật khó mà xóa hình ảnh của anh đã in đậm trong tâm trí của cô...
Thấy Ngân Thủy lơi tay chèo, ông Vĩnh Phúc chăm chú nhìn khuôn mặt buồn buồn của cô:
- Con sao vậy Ngân Thủy?
Ngân Thủy chớp mi:
- Dạ, không có gì đâu ba...
Ông Vĩnh Phúc thắc thỏm:
- Con lại nhớ đến Nguyễn chứ gì?
Ngân Thủy bặm môi im lặng.
Nguyễn. Chỉ mới nghe ba cô nhắc đến anh, đã thấy nao cả lòng.
Ông Vĩnh Phúc thở dài một cái:
- Thằng Nguyễn thật tội.
Ngân Thủy khẽ nói:
- Ba đâu có ưa ảnh.
Ông Vĩnh Phúc trầm giọng:
- Ba hiểu là con và Nguyễn buồn trách ba lắm. Nếu Vũ Tùng và ba mẹ của nó không trả thù làm ba sạt nghiệp vì giận con không chịu làm vợ Vũ Tùng thì có lẽ giờ này đây ba vẫn chưa hiểu được hết con người của họ.
Ngân Thủy vẻ mặt ân hận:
- Chỉ vì con mà ba mẹ phải khổ.
Ông Vĩnh Phúc lắc đầu:
- Không phải thế đâu con. Cho dù con có chấp nhận làm vợ Vũ Tùng đi nữa thì cũng có ngày ba phải ôm hận. Những con người đó là vậy. Họ chỉ biết có tiền. Họ rất nhiều thủ đoạn. Chỉ tiếc là trước đây ba không đủ sáng suốt để nhận ra điều đó.
Ngừng lại một lát, ông Vĩnh Phúc chợt hỏi:
- Lâu nay con có tin tức gì của Nguyễn không?
Ngân Thủy thở dài:
- Dạ, không...
Đã một lần Ngân Thủy tìm đến nhà bà Lành, nhưng căn nhà đã khóa kín. Hỏi hàng xóm mới biết được mẹ Nguyễn đã mất sau một cơn bạo bệnh. Rồi cô cũng nghe nói là Nguyễn đã đi du học. Không biết bây giờ anh có còn nhớ đến cô không. Hay là anh đã có một hình bóng khác.
Nguyễn có còn yêu cô nữa không? Câu hỏi ấy mãi day dứt trong cộ Nếu trước đây vì gia đình cô giàu có nên Nguyễn mặc cảm thì bây giờ cũng thế. Cô không muốn tìm đến Nguyễn trong một hoàn cảnh như thế này. Cô không muống anh thương hại cô.
Theo ông Vĩnh Phúc về quê cô mang theo hình bóng của Nguyễn, cả những kỷ niệm ngọt ngào lẫn cay đắng của hai người. Đôi lúc nhớ lại cô cảm thấy lòng đau khôn xiết. Bây giờ không biết Nguyễn ở nơi nào. Không biết anh có còn nhớ đến mối tình thật đẹp nhưng nhiều trắc trở giữa anh và cô không. Riêng cô, cô vẫn mang trong tim hình bóng anh với một tình yêu trong sáng tươi đẹp. Vẫn mơ hồ hy vọng một ngày nào đó anh sẽ trở về tìm cô.
Hay là Nguyễn đã quên cô rồi. Cũng có lúc Ngân Thủy rưng rưng vì ý nghĩ ấy chợt đến. Không lẽ Nguyễn chỉ thoáng qua đời mình như một chiếc bóng? Không. Có lẽ mình sẽ gặp lại Nguyễn. Cho dù một lần, lần cuối cùng hay chỉ thoáng qua bên đường, nhìn mặt nhau rồi quay đi như những kẻ xa lạ với nhau...
Một khoảng im lặng giữa hai cha con. Người đàn ông chợt buông mái chèo. Câu chuyện lúc nãy vừa gợi lại cho ông một quá khứ mà ông không muốn nhớ lại nữa. Một thời vàng son trên thương trường. Chỉ mới hơn ba năm mà cuộc đời của ông đã sang một ngả rẽ khác. Tất cả đã bỏ hết lại sau lưng thành phố.
Có những lúc ông chợt có ước muốn thật ngông cuồng. Một ngày nào đó ông sẽ có thật nhiều tiền để mua lại ngôi nhà cũ. Ngôi nhà kỷ niệm. Nơi mà ông và vợ Ông đã từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên tất cả, vun đắp hạnh phúc từng ngày tháng rồi cũng chính từ nơi ấy ông lại cắn răng nuốt đau buồn cùng vợ con khăn gói ra đi.
Ông Vĩnh Phúc cười khan một tiếng. Hoang tưởng. Liệu đó có phải là hoang tưởng hay không khi trong tay ông không có gì cả? Số tiền hai cha con dè sẻn được chỉ đủ để đắp đổi qua ngày.
Ông cũng không quên những gì mà Vũ Tùng và cha mẹ của hắn đã làm đối với ông. Quy luật nghiệt ngã của thương trường. Nếu bây giờ có vốn liếng trong tay, ông sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm đó lần thứ hai. Chẳng qua vì quá tin tưởng ông bà Đức Bảo nên ông đã cho họ biết tất cả những điều bí mật trong chuyện làm ăn của mình. Không ngờ, đó là một bài học quá đắt giá...
Giọng Ngân Thủy buồn buồn:
- Thôi ba con mình chèo nhanh để về kịp trước khi trời sập tối...
Nguyễn đưa Bảo Phương ra bãi biển. Anh nắm tay cô chạy ào ra bãi cát, lao xuống nước. Nước biển mát rượi ngấm vào da thịt cộ Những con sóng nhỏ đập vào hai người làm tung tóe những bọt trắng xóa.
Cô và anh đùa giỡn nhau trên sóng nước. Nguyễn khoát nước vào Bảo Phương và cô cũng nghịch ngợm đưa tay khoát nước trở lại. Những hạt nước bắn rào rào lên khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Phương.
Giọng Bảo Phương nũng nịu:
- Anh Nguyễn! Em chịu thua rồi đó.
Nguyễn ngừng khoát nước. Anh cười thật ấm:
- Sao thua lẹ vậy?
Bảo Phương chu môi:
- Cay cả mắt em đây nè. Bắt đền anh đó.
Đến bên Bảo Phương, choàng tay lên vai cô thật thân mật:
- Anh xem nào, ngước mắt lên coi.
Nguýt yêu Nguyễn một cái nhưng Bảo Phương cũng làm theo lời anh. Chợt Nguyễn cười:
- Em có đôi mắt đẹp quá.
Bảo Phương phụng phịu:
- Ghét anh lắm đó. Em không đùa đâu.
Nguyễn âu yếm hỏi:
- Mắt kính của em đâu, sao không đeo vào?
Bảo Phương xụ mặt:
- Em để trên bờ rồi.
Nguyễn dịu dàng:
- Chờ anh một chút, anh lên lấy cho.
Không đợi Bảo Phương trả lời, Nguyễn vội đi lên bờ. Chỉ một lát sau Nguyễn quay trở lại với cặp mắt kính bảo hộ. Giọng anh đầy yêu thương:
- Em đeo vào đi.
Bảo Phương ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cô cảm thấy hạnh phúc thật nhiều khi được anh săn sóc chu đáo.
Khẽ chu môi, cô nũng nịu hỏi:
- Tiếp tục chơi nữa chứ anh?
Nguyễn cười:
- Bộ em không sợ cay mắt nữa sao?
Bảo Phương khúc khích:
- Không. Nhất định bây giờ em thắng cuộc vì đã đeo kính.
Nguyễn nheo mắt:
- Chưa chắc đâu cô nương ơi.
Bảo Phương hếch chiếc mũi thanh tú lên:
- Cứ tiếp tục thử xem.
Véo nhẹ mũi cô, Nguyễn lùi ra thêm mấy bước. Anh cười vang:
- Nếu em thua thì sao?
Bảo Phương hăm hở:
- Nhất định là em sẽ thắng mà. Anh mà thua là khao em một chầu đó nghe.
Nguyễn nhướng mày:
- Kem ly?
Bảo Phương nhí nhảnh:
- Chứ còn gì nữa. Kem ly ở nhà hàng máy lạnh hẳn hòi đấy.
Nguyễn cười cười:
- Nhưng nếu anh thắng?
Bảo Phương tuyên bố:
- Tùy anh. Muốn gì được ấy.
Nguyễn ra điều kiện:
- Không được nuốt lời đấy nhé.
Bảo Phương hăm hở:
- Vâng...
Cả hai lại tát nước nhau. Ban đầu Nguyễn giả bộ thua để Bảo Phương hăng hái tấn công anh. Mãi vẫy nước tung tóe Bảo Phương quên cảnh giác. Chừng đến khi Nguyễn bắt đầu phản công như vũ bão, cô chỉ còn biết đưa tay ôm lấy mặt.
Vừa thụt lùi, Bảo Phương vừa kêu lên:
- Thôi... Thôi... Em chịu thua rồi...
Nguyễn vội đến bên Bảo Phương. Ôm lấy vai cô, giọng anh âu yếm:
- Em chịu thua rồi phải không?
Bảo Phương trách móc:
- Anh ác lắm. Cay cả mắt em đây nè.
Nguyễn lo lắng:
- Em có mắt kính mà.
Bảo Phương xụ mặt:
- Nhưng nước biển vẫn vào mắt đó.
Gỡ mắt kính ra cho cô, Nguyễn dịu dàng:
- Anh xin lỗi.
Cô lí nhí:
- Anh cũng đâu có lỗi. Tại em đeo kính không chặt đó thôi.
Nguyễn khẽ nói:
- Em nhắm mắt lại đi.
Bảo Phương làm theo lời anh. Bất thần Nguyễn ôm lấy cô và đặt lên đôi môi cô một nụ hôn. Mở choàng mắt ra, Bảo Phương giận dỗi:
- Nghỉ chơi với anh luôn. Anh xí gạt em.
Nguyễn cười:
- Anh đâu có gạt em.
Bảo Phương giậm chân:
- Khi không anh bảo em nhắm mắt lại. Không gạt thì là gì nữa.
Nguyễn cười cười:
- Anh đang nhận phần thắng của mình mà. Không phải lúc nãy em bảo là... tùy anh đó sao?
Đuối lý, Bảo Phương lườm Nguyễn một cái. Đúng là lúc nãy cô đã mắc mưu của anh mà không biết.
Giọng Nguyễn dịu dàng:
- Mình bơi ra kia đi em.
Bảo Phương lắc đầu:
- Không.
Nguyễn thắc thỏm:
- Em giận anh thật à?
- Không. Em lên bờ đây.
- Em không muốn bơi thi với anh sao?
Bảo Phương hếch mũi lên:
- Em muốn bơi, nhưng không phải với anh.
Nguyễn chăm chú nhìn cô:
- Sao lạ thế Bảo Phương?
Cô tuyên bố:
- Anh đi lên bờ đi. Em nghỉ chơi với anh luôn.
Nguyễn so vai:
- Nếu em không thích, anh vào bờ.
Ngỡ là Nguyễn sẽ dỗ dành cô nhưng không ngờ anh quay lưng đi lên thật. Bảo Phương hoảng hốt gọi theo:
- Anh Nguyễn... quay lại đi.
-...
- Anh Nguyễn...
Nguyễn vẫn xăm xăm đi vào bờ trước đôi mắt thất vọng của Bảo Phương. Bảo Phương lại bắc tay làm loa gọi. Tiếng cô lẫn vào trong tiếng gió và sóng biển:
- Anh Nguyễn... Em chỉ đùa thôi mà...
Mặc cô kêu gào, Nguyễn vẫn bỏ đi. Bảo Phương cứ đứng giữa sóng nước thảng thốt gọi theo anh...
Bảo Phương giật mình tỉnh dậy. Thì ra cô đã trải qua một giấc mộng. Trên đôi mắt cô vẫn còn lóng lánh những giọt lệ.
Một giấc mơ thật kỳ lạ. Vừa đớn đau, vừa ngọt ngào hạnh phúc. Cô đã mơ thấy Nguyễn đi chơi cùng cô, hôn cô và đã từ bỏ cô...
Cô không hiểu tại sao mình lại trải qua một giấc mơ như thế. Phải chăng đó là kết quả của một mối tình dường như vô vọng của cô dan`h cho Nguyễn. Anh vẫn dửng dưng vô tình với cô, không chỉ trong giấc mơ mà là trong những lần đến đây tìm ba cô và ngắm lại cảnh xưa...
Đứng trước tủ gương sang trọng. Đắn đó chọn lựa mãi, Bảo Phương mới chọn được cho mình một bộ váy dài mà cô nghĩ là Nguyễn sẽ thích.
Một chiếc váy mềm màu hoa cà có điểm những bông trắng li tị Mái tóc xõa ngang vai đã làm cho cô đẹp thật hiền.
Bảo Phương đã xuất hiện ở công ty của Nguyễn với vẻ thật giản dị nhưng không vì thế mà mất đi những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho cô.
Khương như bay vào phòng làm việc của Nguyễn:
- Bái phục... đại cạ Đại ca hóa ra không hiền như thiên hạ tưởng.
Nguyễn ngạc nhiên:
- Cậu nói sao?
Khương cười lớn:
- Một nàng tiên nữ đang chờ đại ca dưới cổng. Yến Thu đang khổ sở vì ghen.
Nguyễn so vai:
- Khách hàng à?
Khương vui vẻ:
- Nếu là khách hàng thì đâu có chuyện để nói. Cậu đừng giả bộ nữa.
Nguyễn hắng giọng:
- Tôi đâu quen ai.
Kéo Nguyễn đứng dậy, Khương cười:
- Cứ xuống phòng đợi diện kiến người đẹp, để rồi cậu còn có thể chối được không.
Nguyễn cười nhẹ. Anh đóng tập hồ sơ lại và cùng Khương đi xuống cầu thang. Có thể có sự nhầm lẫn nào đó.
Khương oang oang:
- Nàng thật đẹp, không thua gì cô gái trong tấm ảnh cậu đưa tôi xem. Thế mới biết là cậu cũng kinh khủng lắm.
Nguyễn lắc đầu cười. Không biết nói như thế nào để anh chàng đồng nghiệp này tin. Sau Ngân Thủy, anh không hề quen với người con gái nào nữa.
Xăng xái đẩy cánh cửa kính, Khương sôi nổi:
- Cậu vào đi.
Vừa nhìn thấy Bảo Phương, Nguyễn buột miệng kêu:
- Bảo Phương...
Nở một nụ cười đắc ý, Khương rút lui thật nhanh không kịp để Nguyễn giới thiệu anh với Bảo Phương nữa.
Bảo Phương chớp mi:
- Anh có ngạc nhiên khi Bảo Phương tìm đến đây không?
nhã nhặn:
- Quả thật là tôi cũng hơi bất ngờ.
Bảo Phương nhỏ nhẹ:
- Anh có thể cùng Bảo Phương đi ra ngoài một chút không? Vào một quán nước nào đó chẳng hạn.
Nguyễn gật đầu:
- Cô chờ tôi một chút.
Dặn dò bác bảo vệ xong, Nguyễn cùng cô sánh bước đi ra cổng.
Cả hai ghé vào quán nước bên đường..
- Bảo Phương uống gì?
Bảo Phương cười hiền:
- Dạ, cho Bảo Phương ly chanh muối.
Chủ quán mang ra hai ly nước. Khuấy đều cho đường tan ra, giọng Nguyễn ân cần:
- Bảo Phương uống nước đi.
Nhỏ nhẹ uống từng ngụm nước nhỏ, Bảo Phương chợt nghe con tim bồi hồi khi ngồi đối diện với Nguyễn. Anh hắng giọng:
- Bảo Phương tìm tôi có chuyện gì không?
Dù biết trước sau gì Nguyễn cũng hỏi câu ấy nhưng Bảo Phương vẫn không khỏi lúng túng. Cô khẽ nói:
- Dạ... không.
Nguyễn tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh gặng hỏi:
- Hay là Bảo Phương đã có tin tức gì về Ngân Thủy nhưng ngại không nói.
Một cơn đau dịu ngọt đến trong trái tim của Bảo Phương. Nguyễn là vậy. Bao giờ cũng Ngân Thủy. Ngân Thủy. Cô không biết hình cảnh cô gái ấy sâu đậm trong trái tim của Nguyễn như thế nào đến nỗi khi nào anh cũng chỉ nghĩ đến Ngân Thủy mà thôi.
Ngẩng nhẹ đầu nhìn Nguyễn, Bảo Phương trầm giọng:
- Anh vẫn chưa quên được hình bóng của Ngân Thủy sao?
Khuôn mặt Nguyễn xa vắng:
- Đúng vậy...
Bảo Phương khẽ nói:
- Người ta không thể sống mãi với quá khứ. Biết đâu Ngân Thủy đã có chồng và đang yên vui bên một người đàn ông khác.
Bảo Phương không thể hiểu anh được nữa. Tại sao anh có vẻ tôn thờ Ngân Thủy đến thế. Tình yêu của anh dù đẹp đến đâu đi nữa thì đó cũng chỉ là quá khứ. Mà người ta thường sống cho hiện tại, cho tương lai.
Nguyễn quay lại nhìn Bảo Phương:
- Ngân Thủy không phải là mối tình đầu của tôi. Nhưng sở dĩ tôi vẫn luôn nhớ đến Ngân Thủy với một trái tim khắc khoải là vì Ngân Thủy đã yêu tôi với một tình yêu thật trong sáng, thật thanh khiết. Tôi không tin là Ngân Thủy đã đi lấy chồng. Bằng linh cảm riêng, tôi biết là Ngân Thủy cũng đang chờ đợi tôi. Nhưng cũng có thể vì tự ái mà Ngân Thủy không tự tìm đến tôi. Vì thế tôi muốn tìm thấy Ngân Thủy bằng tiếng nói thiêng liêng từ trong trái tim của tôi. Với tôi, Ngân Thủy là tất cả. Cô ấy là niềm vui, là nỗi buồn của tôi.
Bảo Phương cười buồn:
- Có bao giờ anh biết là có... một người con gái khác cũng xứng đáng với anh không kém gì Ngân Thủy đang chờ đợi ở anh một tình yêu, một sự che chở không?
Nguyễn chăm chú nhìn Bảo Phương. Vẻ mặt ngậm ngùi và câu nói xa xôi của cô khiến anh lạ lẫm. Rồi anh chợt hiểu. Vì sao cô lại đến đây tìm anh sáng nay.
Nguyễn trầm giọng:
- Bảo Phương hiểu rồi đó, tình yêu của tôi dành cho Ngân Thủy không bao giờ phôi phạ Ngược lại, tình yêu ấy như càn nhân lên gấp bội theo năm tháng.
Bảo Phương thở hắt một cái thật khẽ:
- Sao lâu nay anh không đến nhà em chơi? Anh có biết là em mong anh lắm không?
Nguyễn so vai:
- Công việc bận liên miên. Vả lại từ lúc gặp ba của Bảo Phương và được ông cho biết là không tìm ra được một manh mối gì về ông Vĩnh Phúc, tôi phải dò tìm tin tức về gia đình Ngân Thủy từ một nơi khác.
Thu hết can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ của Nguyễn, Bảo Phương trách móc:
- Thế còn tình cảm của Bảo Phương, anh không có hay sao?
Nguyễn thẳng thắn:
- Tôi chỉ xem Bảo Phương như một cô em gái nhỏ.
Bảo Phương chua chát:
- Em đâu hề mong đợi ở anh một tình cảm như thế. Nếu anh biết em đã đau khổ như thế nào thì có lẽ anh sẽ không mãi đuổi theo những ảo vọng và sống thực tế hơn.
Nguyễn so vai:
- Sống thực tế không có nghĩa là phải bỏ những điều thiêng liêng mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được. Bảo Phương làm sao hiểu được những ân tình Ngân Thủy dành cho tôi. Tình yêu thánh thiện của Ngân Thủy đã nâng bước cho tôi trong những lúc nghi ngờ vào những điều tốt đẹp ở con người, đã an ủi tôi rất nhiều, đã làm cho tôi thấy cuộc đời ý vị hơn nhiều. Sự hồn nhiên thanh khiết của Ngân Thủy mãi mãI là những ấn tượng không thể phôi pha trong ký ức của tôi. Yêu tôi, Ngân Thủy đã hy sinh rất nhiều bất chấp sự phản đối của gia đình. Đâu phải ai cũng làm được điều đó đâu.