Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi được cha chấp thuận tham gia Hội Chữ thập đỏ, Christianna liền làm nhiệm vụ ở Vaduz với nhiệt tình mới. Nàng đi thăm hỏi người bệnh và người già, đọc sách cho trẻ mồ côi nghe, tham dự các buổi họp mặt ngoại giao với cha mà không than vãn một tiếng. Ông xúc động trước những nỗ lực của nàng, hy vọng sau khi đi châu Phi về, nàng sẽ vui vẻ, hăng hái làm tròn nhiệm vụ của người trong hoàng tộc. Nàng rất nôn nóng đến tháng một để đi châu Phi. Nàng đã nhận được thư của Marque, bà nghe tin Christianna sẽ đi châu Phi, nên viết thư cho nàng. Khi họ gặp nhau trong buổi họp, bà lại cám ơn nàng, chúc nàng sức khỏe trong chuyến đi sắp đến. Bà mừng cho nàng, nói rằng đi chuyến này nàng sẽ có những kinh nghiệm khó quên. Marque vẫn sang châu Phi mỗi khi có dịp, bà nói khi nào sang đó, bà sẽ ghé thăm nàng.
Cả Christianna lẫn cha nàng không ai chuẩn bị đón nhận phản ứng của Freddy khi nàng gửi email báo cho anh biết kế hoạch đi châu Phi của mình. Anh ta giận điên lên, cực lực phản đối kế hoạch của nàng. Anh ta gọi cha, nói đủ lời để mong ông thay đổi ý kiến. Nhưng may cho Christianna, cha nàng vẫn giữ vững ý kiến. Sau khi thuyết phục cha không được, anh ta gọi cho nàng.
- Em bị điên rồi phải không? Freddy tức giận nói.
- Em nghĩ gì thế, Cricky? Châu Phi rất nguy hiểm, em có biết em đang làm gì không? Em sẽ bị dân địa phương sát hại trong những vụ nổi dậy của người bản xứ, hay sẽ bị mắc bệnh gì đó. Anh đã ở đấy rồi, đấy không phải là nơi để cho em đến. Chắc cha điên rồi nên mới để cho em đi. - Nàng sung sướng vì Freddy đã cố sức thuyết phục cha rút lại lời hứa mà không thành.
- Anh đừng phi lý như thế, - nàng đáp một cách thản nhiên, mặc dù sự nóng giận của anh trai đã làm cho nàng hơi nao núng. - Năm ngoái anh ở bên ấy một tháng, anh nói bên ấy rất tuyệt vời kia mà.
- Đàn ông thì tuyệt, - anh ta đáp khiến nàng mở to mắt. Nàng không thích nghe anh trai nói chuyện như thế.
- Ngốc ơi là ngốc! Đàn ông đàn bà có khác gì nhau?
- Anh không sợ sư tử và rắn, - anh ta đáp, giọng có vẻ cao ngạo. Anh ta tưởng nàng sẽ sợ hai thứ ấy.
- Em cũng không, - nàng đáp với giọng can đảm, nhưng nàng không ưa gì loài rắn.
- Em không sợ ấy à. Khi anh bỏ con rắn vào giường em, em gần như tắt thở. - Anh ta nhắc lại chuyện cũ và nàng cười.
- Khi ấy em mới chín tuổi.
- Bây giờ em không lớn hơn gì mấy. Em nên ở nhà thì hơn.
- Để làm gì? Ở đây em không có gì để làm, chắc anh biết rồi.
- Em đi dự tiệc với cha, hay sẽ lấy chồng. Hãy làm những việc như các công chúa khác thường làm. - Nàng vẫn cố hình dung ra mình như thế. - Nhân tiện nói cho em biết là Victoria đã đính hôn lại rồi. Với hoàng tử sẽ nối ngôi Đan mạch? Chắc sẽ không bền đâu? - Christianna không bàn với anh ta, vì cả hai điều biết cô nàng rất rõ. Thực vậy, Christianna đã nghe người anh em họ ở Đức nói rằng Victoria bắt đầu chán chồng sắp cưới rồi, mặc dù mọi người đều nói rằng anh ta rất dễ thương. Christianna không tin cô ta sẽ lấy ai hết, ít ra trong một thời gian dài nữa. - Cô ta ngốc thật, - Freddy nói tiếp. - Cô ta bị ám ảnh về việc lấy chồng. Anh nghĩ chắc sẽ không có người đàn ông nào chịu lấy cô ta đâu, nhưng anh cũng phải thừa nhận là cô ta rất vui.
- Còn anh thì sao? - Christianna hỏi. - Khi nào anh về? Anh chưa chán sao?
- Chưa, - Freddy đáp, giọng có vẻ tinh nghịch. - Anh đang vui chơi thoải mái mà, về làm gì.
- Tốt, còn em ở đây không có anh cũng buồn. Em buồn đến chết được.
- Đấy không phải là lý do để em chạy trốn sang châu Phi để tự tử. - Freddy có vẻ lo cho nàng. Mặc dù anh ta thường trêu chọc nàng và hành hạ nàng khi còn nhỏ, nhưng anh ta rất thương nàng. Bây giờ nghe tin nàng sẽ đi lúc anh ta trở về, anh ta rất lo lắng cho nàng. Nếu nàng cứ nhất mực làm điều mà anh ta xem đấy là sự điên loạn, thì chắc anh ta phải nghĩ đến chuyện đi thăm nàng.
- Em sẽ không chết đâu, - nàng đáp để anh trai yên tâm. - Em không vào quân đội. Em chỉ đi làm việc cho Hội Chữ thập đỏ trong bệnh viện chữa trị cho phụ nữ và trẻ con.
- Anh vẫn nghĩ là em nên ở nhà. Cha khỏe không? - Bỗng anh hỏi. Anh ta cảm thấy hơi có tội vì đi xa nhà quá lâu, nhưng không đến mức buộc anh trở về.
- Cha khỏe. Khi nào cha cũng làm việc hùng hục. Tại sao anh không về nhà ăn lễ Giáng sinh trước khi em đi?
- Anh cần phải đi thăm Trung Quốc. Thăm Bắc Kinh, Thượng Hải, Singapore và anh muốn ghé Miến Điện để thăm bạn khi trên đường trở về.
- Ở đây không có anh em rất buồn.
- Chắc em và cha không buồn đâu, - anh ta cười đáp. - Hai người chắc đang chuẩn bị đi Gstaad để vui chơi. Họ thường đến đó để ăn lễ Giáng sinh và đón năm mới, nhưng năm nay thiếu anh chắc hai cha con họ sẽ mất vui. Nàng thích trượt băng với anh trai, nhưng hằng năm, nàng và cha đều gặp bạn bè và họ hàng ở đấy. Họ rất vui khi đến đấy chơi. Năm nay, sau khi đến vui chơi ở đấy, nàng sẽ đi xa.
- Anh biết không, em rất nhớ anh, - nàng nói, và bỗng nàng cảm thấy rất nhớ Freddy. Nói chuyện với anh ta rất vui, mặc dù anh ta phản đối kế hoạch ra đi của nàng. Anh ta thường che chở cho nàng, từ khi lớn lên, anh ta đã quen làm thế rồi. Nhưng nàng khó tin một ngày nào đó anh ta sẽ lên làm thái tử trị vì. Nàng không muốn nghĩ đến điều đó, vì có lẽ còn lâu mới xảy ra chuyện đó. Phải đợi cho đến ngày cha mất, anh ta mới lên nối ngôi, nhưng cha nàng vẫn còn khỏe mạnh và nàng hy vọng cha sẽ luôn như thế. Trong lúc chờ đợi, Freddy chỉ biết vui chơi. Anh ta cũng không thích sống trong thành phố Vaduz nhỏ bé. Bất cứ khi nào ở nhà, anh ta còn buồn chán hơn Christianna nữa, anh ta không thích làm những công việc xã hội. Anh ta không quan tâm đến những việc thông thường như thế. Mỗi khi có dịp là anh ta cao chạy xa bay để trốn tránh trách nhiệm.
- Anh cũng rất nhớ em, - Freddy dịu dàng đáp. - Nghe nói em có đi Nga làm gì đấy phải không? Anh nghe cha nói thế, nhưng không nói rõ chi tiết. Vậy em sang làm gì bên ấy? - Nàng kể cho anh trai nghe về bọn khủng bố chiếm trường học ở Digora, chúng bắt học sinh và giáo viên làm con tin, cũng như những việc kinh khủng đã xảy ra ở sân trường trong thời gian nàng đến đấy. Anh ta có vẻ kinh hoàng, hiểu rõ hơn lý do khiến nàng tình nguyện đi làm việc cho Hội Chữ thập đỏ. - Cricky, chuyện gì xảy ra cho em thế? Em sẽ không đi tu hay làm cái gì như tu sĩ chứ? - Anh ta không tin nổi việc nàng bay sang Nga, ở đến ba ngày để làm việc cho Hội Chữ thập đỏ, giúp đỡ những người có con em bị bắt làm con tin. Anh ta đã đọc báo, xem bọn khủng bố sát hại con tin trên truyền hình, nhưng chắc không đời nào anh ta nhảy lên máy bay đến chỗ xảy ra cuộc khủng hoảng để giúp đỡ các nạn nhân. Ý nghĩ ấy không hề nảy ra trong óc anh ta. Mặc dù nàng rất thương anh trai, nhưng nàng cũng biết anh là người hoàn toàn được nuông chiều hư hỏng, là người sống ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mình.
- Không, em không làm tu sĩ đâu, - nàng cười.
- Khi anh về nhà, có thằng hư hỏng nào anh cần đuổi không?
- Không có thằng nào cả, - nàng cười đáp. Từ ngày nàng rời khỏi Berkeley vào tháng sáu đến nay, nàng không hẹn hò với ai. Nàng đã xa nhà bốn năm, trong thời gian đó, nàng mất liên lạc với bạn bè ở nhà. Bây giờ nàng sống cô đơn cách biệt. - Anh là thằng hư đốn duy nhất em biết thôi.
- Phải, - anh đáp, giọng tự hào, - chắc anh là đồ hư đốn phải không? - Việc nàng nói chuyện với anh thường làm cho anh vui. Anh không muốn gì hơn và có lẽ sau này cũng thế. Bây giờ anh đang ở Tokyo, anh ở ngoài vòng phong tỏa của báo chí. Ít ra từ hai tháng nay anh không gây nên chuyện tai tiếng gì, không có mối tình gây xôn xao nào. - Em đừng mơ đến chuyện đi biệt tích với thằng cha châu Phi đểu cáng nào, - bỗng anh ta nhớ lại chuyện nàng sắp ra đi, anh ta nhắc nhở nàng. - Em đừng lảng sang chuyện khác nhanh như thế. Anh sẽ gọi lại cho cha đấy.
- Đừng hòng!
- Anh nói thật đấy. Anh nghĩ kế hoạch ấy quá khủng khiếp.
- Em thì không thấy thế. Em không muốn ngồi đây để đi cắt băng khánh thành trong khi anh đang vui chơi khắp nơi. Anh sẽ đem về nhà bao nhiêu nàng Geisha đấy? - Nàng trêu anh.
- Không có đâu. Nhưng anh chưa đi Trung Quốc. Anh nghe nói con gái ở Thượng Hải rất đẹp.
- Freddy, không mong gì ở anh được, - nàng nói, nghe có vẻ như là chị chứ không phải là em gái. Thỉnh thoảng nàng cảm thấy như thế. Anh ta rất đáng yêu, nhưng đồng thời thiếu tinh thần trách nhiệm. Nàng phân vân không biết anh ta có chịu lấy vợ không. Nàng không nghĩ ra. Cách đây mấy năm, anh ta là tay ăn chơi khét tiếng ở châu Âu, điều này khiến cho cha nàng hết sức khổ sở. Ông muốn anh ta kiếm cô nào con nhà gia thế để lấy làm vợ, chấm dứt việc săn đuổi các cô người mẫu và minh tinh màn bạc. Anh ta có dan díu với một nàng công chúa duy nhất, nhưng nàng ta đã lấy chồng. Anh ta sống rất trụy lạc. Người chồng của nàng công chúa mà anh ta đã dan díu nói với báo chí rằng anh ta là tên vô lại. Đáp lại ông ta, Freddy tuyên bố anh ta hãnh diện khi nghe ông ta nói thế, vì ông ta đã đánh giá cao về mình. Christianna nghĩ rằng nếu anh ta sống trụy lạc như thế thì tốt hơn là đừng về nhà, vì cha nàng sẽ rất đau khổ. Ở Tokyo, dù anh ta sống trác táng đến đâu thì chẳng có ai ở đấy hay biết gì. - Anh phải nghĩ đến chuyện về nhà ăn lễ Giáng sinh đấy nhé, - nàng nhắc anh trước khi họ gác máy.
- Em nên suy nghĩ lại mà ở nhà. Quên chuyện sang châu Phi đi, Cricky. Em sẽ ghét nơi ấy thôi. Hãy nhớ đến rắn và bọ chét.
- Cám ơn anh đã khuyên em. Anh hãy nghĩ đến chuyện về nhà trước khi em đi. Nếu không, em sẽ không được gặp anh ít ra là tám tháng.
- Có lẽ em tính đến chuyện làm tu sĩ rồi, - anh đáp với giọng phê phán. Còn nàng nhắc anh cố sống cho tử tế, hôn gió rồi gác máy. Nàng thường lo cho anh ta vì Freddy không quan tâm đến công việc của cha, mà sau này anh ta sẽ nối nghiệp để cai trị đất nước. Nàng mong sao Freddy trưởng thành trước khi đảm nhiệm công việc ấy. Cha họ cũng thường mong như thế, nhưng càng ngày Freddy càng làm cho ông lo.
Tối đó, Christianna nói cho cha nghe về chuyện nàng có nói chuyện với anh trai, cha nàng thở dài và lắc đầu.
- Cha lo có chuyện sẽ xảy ra khi anh con lãnh đạo đất nước. - Mặc dù nước ông nhỏ xíu, nhưng Liechtenstein có nền kinh tế phát triển rất mạnh, không phải ngẫu nhiên mà có được như vậy. Christianna biết rất nhiều về chính trị và kinh tế hơn anh nàng. Nhiều lúc cha nàng nghĩ phân biệt giới tính là rất vớ vẩn, mà cần phải chọn người giỏi, không kể nam nữ, để lãnh đạo đất nước mới đúng. Ông ghét có con gái phóng đãng, việc này ông toại nguyện vì nàng không phải là loại người đó. Nhưng ông cũng rất ghét có con trai chơi bời vô trách nhiệm khi lên ngôi thái tử trị vì. Đây là vấn đề khó khăn ông chưa giải quyết được. Nhưng thời gian còn lâu Freddy mới lên ngôi, vì ông hoàng Hans Josef tuy đã sáu mươi bảy tuổi, nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh.
Hai tháng tiếp theo sau đó, Christianna làm tròn nhiệm vụ của mình rất hăng hái, đầy khí thế, nàng muốn làm tốt mọi việc chừng nào hay chừng ấy, không ngoài mục đích để tỏ lòng cám ơn cha đã để cho nàng đi sang châu Phi. Nàng sống hai tuần ở Geneva, tham dự lớp huấn luyện của Hội Chữ thập đỏ. Nàng đã có bằng sơ cứu cao cấp. Nàng được học về những chi tiết cần biết tại nơi nàng sẽ đến làm việc, về những bộ lạc địa phương, thói quen của họ, về nguy cơ biến động chính trị có thể xảy ra, những việc cần phải canh chừng, những sai lầm cần phải tránh khỏi, cũng như đừng xúc phạm đến dân địa phương. Nàng được tham dự một khóa đặc biệt về bệnh AIDS, vì bệnh viện nơi nàng đến phục vụ chuyên trách về bệnh này. Rồi có nhiều điều cần ghi nhớ về côn trùng, nàng phải tiêm phòng một số bệnh truyền nhiễm và phải biết tường tận về các loại rắn độc. Bỗng nàng nhớ đến lời của Freddy, nàng phân vân không biết lời anh trai có đúng không, nhưng đây là một trong những vấn đề quan trọng nàng phải học. Nàng ghét rắn. Họ nói nàng cần phải có những thiết bị gì, trách nhiệm của nàng như thế nào, phải mặc loại áo quần gì. Lúc trở về Vaduz đầu óc nàng đầy ắp những kiến thức vừa học được. Vị bác sĩ của triều đình bắt đầu tiêm vaccine phòng những bệnh quan trọng cho nàng. Tổng cộng, nàng phải tiêm phòng chín bệnh, nhiều bệnh sẽ làm cho nàng đau. Nàng tiêm phòng trước các bệnh viêm gan A và B, bệnh thương hàn, sốt vàng da, viêm màng não, chó dại và tăng sức đề kháng bệnh về uốn ván, sởi và bại liệt. Trong lúc đi xa nàng phải uống thuốc phòng sốt rét, trước khi đi cũng như sau khi đi. Tất cả đều cần thiết cho nàng. Điều duy nhất luôn luôn làm cho nàng lo ngại là rắn. Nàng đã đặt mua hai đôi bốt thật dày và được người ta dặn rằng mỗi khi trên giường bước xuống, trước khi mang bốt, phải xổ bốt cho sạch, phòng khi có con vật nguy hiểm nào bò vào ngủ trong đó. Thật là một điều khó chịu. Nhưng tất cả những gì họ nói với nàng có vẻ thú vị, nhất là về công việc. Trong thời gian làm việc ở đấy, nàng đóng vai trò phụ tá tổng quát cho các bác sĩ chuyên ngành và giúp các nhân viên khác. Nói tóm lại, công việc của nàng rất khó xác định, nàng phải học hỏi thêm nhiều khi sang đấy. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để làm nhiệm vụ được giao. Nàng rất mong đến ngày được đi.
Trước lễ Giáng sinh hai tuần, ngay sau khi huấn luyện xong ở Geneva, nàng và cha đi Paris để dự lễ cưới. Một bà chị họ dòng Bourbone, dòng họ của mẹ nàng lấy chồng. Công chúa lấy công tước. Thật là môn đăng hộ đối, đám cưới diễn ra ở nhà thờ Notre Dame, đón tiếp tại khách sạn đặc biệt Hotel Particulier trên đại lộ Varennes. Hoa thơm khắp nơi. Cô dâu mặc áo cưới viền đăng ten rất đẹp của nhà hàng Chanel Haute Couture, mặt che khăn voan bồng bềnh như mây. Khách đến dự đông bốn trăm người, gồm các ông hoàng bà chúa ở khắp châu Âu và giới quý tộc của Le tout Paris, thành phần ưu tú trong xã hội Paris. Đám cưới tổ chức lúc tám giờ tối, chú rể và các khách nam đều thắt cà vạt trắng. Phụ nữ mặc áo dạ hội sang trọng. Christianna mặc chiếc áo dài nhung màu xanh đậm có viền lông chồn màu trắng và đeo ngọc sapphire của mẹ. Nàng gặp Victoria ở đấy, cô nàng đã từ hôn với anh chàng hoàng tử Đan Mạch. Cô ta có vẻ hoang dại hơn bao giờ hết và lại độc thân, cô tuyên bố rất mừng khi được độc thân.
- Khi nào thì ông anh bụi đời của cô về nhà? - Cô ta hỏi Christianna, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
- Với đà này thì chưa về, - Christianna đáp. - Anh ấy nói đợi đến mùa xuân mới về. Chị định mời anh ấy đi Tahiti chơi nhân dịp đầu năm mới. - Cô ta nói với vẻ khiến cho Christianna tự hỏi không biết có phải Victoria muốn cặp kè vui chơi với anh trai mình không?
- Có lẽ anh ấy sẽ gặp chị ở đấy. - Christianna đáp, đảo mắt nhìn quanh. Đây là đám cưới đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Cả một đám trẻ con đi theo cô dâu, chúng mang những giỏ hoa bằng xa tanh theo tục lệ của người Pháp.
- Tôi nghĩ là anh ấy đang ở Trung Quốc, - nàng thờ ơ đáp. Nàng vừa thấy một người bạn từ lâu không gặp ở bên kia phòng. Cha nàng ra về lúc 2 giờ sáng trong khi buổi tiệc đang tiếp diễn tưng bừng. Hầu hết những người còn trẻ đều ở lại, Christianna ở lại cho đến gần 5 giờ sáng mới về. Lúc ấy cô dâu và chú rể vẫn còn ở lại, tiếp tục khiêu vũ như điên. Xe hơi đậu chờ Christianna ở bên ngoài, với các vệ sĩ, nàng về khách sạn Ritz lúc gần sáu giờ sáng, nàng và cha ở lại đó. Buổi tiệc cưới thật tuyệt vời, từ lâu nàng không thấy có buổi tiệc nào vui như thế.
Khi tháo đồ trang sức bằng ngọc sapphire ra và cởi áo dạ hội vắt lên ghế, Christianna bỗng nghĩ đến cuộc sống sắp tới ở châu Phi chắc sẽ khác xa với cuộc sống mà nàng đang sống ở châu Âu. Cuộc sống ở đây chỉ thỉnh thoảng mới có những lúc vui như thế này, còn ở châu Phi là cuộc sống nàng mong muốn. Nghĩ đến chuyện ấy, cho đến khi nàng lăn vào giường mà miệng vẫn còn mỉm cười.
Nàng và cha ở lại Paris chơi hết tuần. Trong lúc đi bộ qua quãng trường Vendôme để về khách sạn, cha nàng nói với vẻ hơi ngượng nghịu một chút, rằng nếu bây giờ nàng thay đổi ý kiến về việc đi làm cho Hội Chữ thập đỏ thì cũng không muộn lắm. Nàng cố thay đổi chương trình và theo học ở Sorbone. Khi nghe cha nói, nàng ngước mắt nhìn ông và cười.
- Cha, con sẽ không đi lâu đâu. - Nàng đáp, nhưng lòng vẫn hy vọng kéo dài thời gian sáu tháng đến một năm, nếu được cha cho phép.
- Cha sẽ rất nhớ con, - ông buồn bã nói.
- Con cũng sẽ rất nhớ cha. Nhưng công việc sẽ rất thú vị. Biết khi nào con mới có dịp đi xa lại như thế này? Sau này, khi nàng đã gánh bao nhiêu trách nhiệm lên vai, có lẽ khó mà có dịp đi xa, cả hai người đều biết thế. Ông đã hứa rồi, chắc sẽ không rút lại. Nhưng ông ghét cảnh nàng ra đi.
Sau đó cha nàng động viên nàng ở lại Paris thêm một ngày nữa, hay lâu hơn nếu nàng muốn. Nghĩ đến chuyện nàng đi châu Phi, để cha một mình ở nhà nàng cảm thấy có tội. Ông gắn bó với nàng như thế, khi nàng đi ông sẽ nhớ nàng rất nhiều. Những năm nàng du học ở Berkeley rất khó khăn cho ông. Ông gần gũi với Christianna nhiều hơn với con trai, nhất là ông thích bàn chuyện quốc gia đại sự với nàng, ông thường đánh giá cao ý kiến của nàng.
Vào thứ hai, nàng và Victoria đi mua đồ ở phố Faubourg St. Honoré và đại lộ Avenue Montaigne. Họ ăn trưa ở nhà hàng L’Avenue, nơi mà Freddy thích đến để tán các cô người mẫu. Những nơi anh thích nhất là Costes, Bain Douche, Manray và Buddha Bar. Freddy rất thích Paris, Christianna cũng thế. Cuối ngày, nàng và Victoria về phòng của nàng ở khách sạn Ritz, gọi nhà hàng phục vụ tại phòng. Cả hai đều mệt sau đám cưới. Vào thứ ba, họ chia tay nhau tại phi trường. Christianna bay đi Zurich, còn Victoria đi London, cùng hẹn ngày tái ngộ. Victoria nói nếu cô ta không đi Tahiti, thì sẽ đi Gstaad ở chơi với nàng. Bây giờ cô ta không đính hôn với ai và hoàn toàn tự do. Christianna cũng hy vọng sẽ gặp lại Victoria trước khi lên đường.
Những ngày này nàng có nhiều việc phải làm ở Vaduz. Triều đình ra thông báo chính thức cho mọi người việc nàng sẽ đi du lịch nhiều tháng, không có chương trình và địa chỉ đến cụ thể. Cho nên vấn đề an ninh sẽ đơn giản hơn và nàng quyết định sẽ không để cho ai biết nàng là công chúa trong thời gian nàng làm việc cho Hội Chữ thập đỏ. Khi nghe thông báo nàng sắp đi, bỗng mọi người muốn nàng đi dự các buổi lễ, nào là lễ khai trương, lễ động thổ, tiệc tùng và các lễ cầu nguyện. Nàng cố đến dự nhiều chừng nào hay chừng ấy và đến tuần tiếp theo, nàng và cha đi nghỉ ở Gstaad, hai người mệt nhoài. Họ luôn luôn vui ở đấy. Đấy là khu nghỉ trượt băng rất tuyệt, có nhiều người Mỹ ở châu Âu, các chàng trai ăn chơi, người đẹp, minh tinh màn bạc và các ông hoàng bà chúa đủ loại. Đấy là một trong số vài nơi nghỉ hè dành cho giới đại phú gia mà Christianna thích đến. Nàng và cha đều thích trượt băng, năm nào họ cũng đến đấy để nghỉ ngơi.
Nàng cùng cha âm thầm mừng lễ Giáng sinh, rồi sau đó họ đi dự Thánh lễ nửa đêm và nàng thử gọi cho Freddy ở Hong Kong, nhưng anh ta đã đi rồi. Không có anh ta cùng ăn lễ thật buồn. Sáng hôm sau anh ta gọi cho cả hai. Anh ta hỏi về đám cưới nàng công chúa dòng Bourbone ở Paris, rồi nàng hỏi anh ta về lời mời có phần tự nhiên của Victoria. Anh ta nói rất tiếc là không đi được, nhưng có lẽ sẽ đi với cô ta vào dịp lễ Phục sinh. Sau khi năn nỉ cô em gái xét lại chuyện đi châu Phi của nàng, anh chúc cả hai Giáng sinh vui vẻ và gác máy.
Christianna và cha nàng ở lại tại Gstaad cho đến ngày đầu năm mới như họ thường làm. Khi họ về nhà, nàng xúc động nghĩ rằng chỉ còn ở tại Vaduz bốn ngày trước khi ra đi. Và theo cha nàng, những ngày cuối cùng này trôi qua rất nhanh. Ông muốn ở bên cạnh nàng từng giây từng phút trong thời gian ngắn ngủi này. Nhưng công việc đã chiếm hết thì giờ của ông. Vào hôm cuối cùng, ông đi vào phòng nàng với vẻ buồn rầu. Nàng đang sắp xếp đồ đạc vào vali, khi ông đi vào, nàng nhìn ông. Ngay cả con chó đang nằm gần vali của nàng cũng có vẻ buồn bã.
- Charles và cha sẽ rất nhớ con, - ông nói với vẻ khổ sở.
- Cha chăm sóc nó giùm con nhé? - Nàng vừa ôm ghì cha. Nàng cũng sẽ nhớ ông và con chó. Nhưng nàng nôn nóng muốn ra đi, thực hiện chuyến phiêu lưu lớn trong đời mình.
- Được rồi, cha sẽ chăm sóc nó. Nhưng ai sẽ chăm sóc cha? - Ông hỏi, giọng vừa buồn vừa tủi thân. Bây giờ nếu vợ ông còn sống hay Freddy có mặt ở nhà, hay anh ta có lưu tâm đến ông một chút, thì chắc ông bớt phụ thuộc vào nàng phần nào. Hiện anh ta không ở nhà và khi có mặt ở nhà, anh ta sẽ gây khó khăn cho ông nhiều hơn là làm cho ông vui và hạnh phúc. Cha của Christianna chỉ tâm sự với nàng về điều này thôi, chứ không hề hé răng nói với ai nổi khổ của mình.
- Con sẽ chóng về thôi, cha à. Và Freddy sẽ về trong một hay hai tháng nữa. - Cha nàng tròn xoe mắt, cả hai cùng cười.
- Cha nghĩ anh con sẽ không chăm sóc cho cha, hay đến ai hết. Và cha nghĩ nếu anh con làm thế, chắc cha chết mất. Chúng ta phải chăm sóc nó thôi.
- Cả hai đều biết ông nói đúng, Christianna lại cười, nhưng cả hai đều cùng lo đến vận mệnh đất nước khi Freddy lên nối ngôi thái tử. Cha nàng hy vọng nàng sẽ làm cố vấn cho anh trai khi anh ta lên ngôi, cho nên ông cố gắng dạy dỗ cho nàng. Nàng là người học trò giỏi, siêng năng, là con gái đáng yêu, không trốn tránh trách nhiệm, không hề làm ông thất vọng. Cho nên việc nàng vắng mặt sẽ rất khó khăn cho ông, mặc dù ông nghĩ rằng nhiều lúc ông đã bắt nàng phải gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai.
- Con tin thế nào rồi anh ấy cũng trưởng thành, cha à, - nàng nói, cố làm ra vẻ tin tưởng, hy vọng, nhưng lòng vẫn nghi ngại.
- Ước gì cha cũng lạc quan được như con. Cha nhớ anh con thật, nhưng cha ngán hành động quấy phá của nó khi nó ở nhà. Không có mặt nó, cha cảm thấy dễ chịu hơn. - Ông luôn luôn thành thật với nàng, cũng như nàng thành thật với ông vậy.
- Con biết. Nhưng không có ai như anh ấy, phải không cha? - Nàng nói, có vẻ như một người chị thương em vậy. Khi nàng còn nhỏ, Freddy giống như người anh hùng của nàng, mặc dù anh thường trêu chọc nàng và bây giờ vẫn thế. - Khi nào thuận tiện, con sẽ điện thoại cho cha. Ở đấy họ có bưu điện, mặc dù mạng không được tốt, con nghe họ nói thế và thỉnh thoảng đường dây bị gián đoạn suốt nhiều tuần. Khi ấy chúng ta chỉ liên lạc với nhau bằng radiô thôi. Con hứa con sẽ tìm cách để báo tin cho cha biết. - Nàng biết những vệ sĩ của nàng sẽ tìm cách để gửi tin về nhà cho cha nàng. Họ không dám làm khác đi, nếu nàng làm cho ông quá lo lắng, ông sẽ buộc nàng trở về. Dù điện thoại trở ngại ra sao, nàng cũng phải tìm cách để liên lạc được với ông. Nàng vẫn hy vọng ông sẽ cho phép nàng kéo dài thời gian làm việc ở châu Phi. Nàng muốn ở lại đây tròn một năm.
Đêm qua hai cha con rất thân mật với nhau. Họ ăn tối tại phòng ăn, nói chuyện về chương trình của nàng. Nàng hỏi ông về các chính sách kinh tế mà ông đã đề xướng và phản ứng của quốc hội về các chính sách này như thế nào. Ông vui mừng vì nàng đã hỏi đến công việc của ông, ông thích thảo luận với nàng về vấn đề này. Nhưng rồi chuyện này chỉ nhắc ông nhớ đến cảnh cô đơn khi nàng ra đi. Nàng chưa đi nhưng ông đã mong ngày trở về của nàng. Ông muốn thời gian mấy tháng sắp đến qua thật nhanh và ông biết, không có nàng ở nhà thì cuộc sống của ông sẽ nặng nề buồn bã. Ông ích kỷ nghĩ đến chuyện sẽ buộc nàng trở về sau sáu tháng, nhưng khi nói ý ấy với nàng, nàng xin ông để đó sẽ quyết định sau. Nàng nghĩ sẽ trở về đúng hạn, nhưng nếu công việc chưa hoàn tất, nàng sẽ hoãn lại vài tháng nữa. Nàng mong ông rộng lượng một chút và ông bằng lòng. Sự trao đổi của họ luôn luôn hợp lý, đầy tình thương yêu và nghiêm túc. Nàng là một trong những lý do chính khiến ông không tái hôn. Có Christianna ở bên cạnh, ông không cần lấy vợ làm gì. Ngoài ra, ông cảm thấy quá trễ không thể bắt đầu lại được. Trước đây, ông hết sức bận rộn. Còn bây giờ ông có cuộc sống thoải mái, mặc dù khi nàng đi xa, ông rất khó chịu, khổ sở. Ông hôn nàng, chúc ngủ ngon. Vì đã than thở về việc nàng vắng mặt lâu ngày, nên sáng hôm sau khi hai cha con ăn sáng họ lại vui vẻ với nhau. Nàng mặc quần jeans. Nàng chỉ đem theo một cái áo dài, đề phòng khi nào cần đến, hai cái váy bình dị mà nàng mang từ California về, mấy chiếc quần soóc nàng mặc thời còn đi học, một chồng quần jeans và áo thun, mũ, lưới tránh muỗi, thuốc diệt côn trùng, thuốc chống sốt rét, đôi bốt và giầy thô để đề phòng rắn độc.
- Cha cứ xem việc con đi bây giờ cũng như mọi lần con trở lại trường ở California sau những ngày lễ nhé.
Cha cứ nghĩ như thế cho khỏe, - nàng cố khuyên giải ông. Ông có vẻ rất buồn và đau khổ trước khi nàng ra đi.
- Cha thích có con ở nhà thôi.
Khi chia tay nàng, ông không nói nên lời. Ông ôm nàng một hồi lâu, trìu mến hôn lên má nàng. - Con có biết con là lẽ sống của cha không, Cricky? Hãy giữ mình nhé.
- Con sẽ giữ mình. Con sẽ gọi cho cha, cha à. Con xin hứa. Cha cũng hãy giữ mình. - Bỗng nàng nghẹn ngào. Nàng không ngờ giây phút chia tay lại khó khăn như thế này. Nàng biết ông rất cần nàng, nàng ghét phải để ông ở nhà một mình. Nàng biết nàng ra đi ông sẽ rất cô đơn. Nhưng nàng nghĩ lần này là lần cuối cùng, sau đó nàng sẽ đảm nhận trách nhiệm của mình, nàng sống cho mình lần này rồi thôi.
- Cricky, cha yêu con, - ông nhẹ nhàng nói, rồi quay sang nhìn hai người vệ sĩ đang đứng bên cạnh nàng, ánh mắt nghiêm nghị. - Hai anh phải luôn luôn ở gần công chúa. - Lệnh của ông đưa ra phải được thi hành nghiêm chỉnh. Hai người vệ sĩ cũng là hai người đã đi với nàng sang Nga lần vừa qua, Samuel và Max. Họ cũng háo hức như nàng trong chuyến phiêu lưu mới này, còn nàng thì yên tâm thoải mái khi có họ cùng đi với mình, không dám cãi lệnh cha. Cha nàng không khoan nhượng trước lệnh này. Đây là điều kiện duy nhất ông không chịu nhượng bộ nàng, cho nên Christianna phải chấp nhận. Nàng hơi cảm thấy ngớ ngẩn khi có hai vệ sĩ đi theo, nhưng ông giám đốc Hội Chữ thập đỏ nói rằng ông thấy nàng cần có người hộ vệ. Ông ta hoàn toàn thông cảm hoàn cảnh của nàng và hứa với nàng sẽ không tiết lộ cho ai biết nàng là công chúa. Ông ta là người duy nhất biết hộ chiếu của nàng không có tên họ, ngoài ra không ai biết những chuyện như thế này và họ thường không lưu tâm đến sự khác biệt giữa các hộ chiếu. Chỉ có Marque là người biết chuyện này, vì trước đây bà đã từng làm việc với những người trong hoàng tộc. Những người khác không làm như bà. Nhưng Christianna không muốn để xảy ra những sự cố không hay. Điều duy nhất nàng không muốn xảy ra là có người biết nàng là công chúa. Nàng muốn được bình đẳng với mọi người ở đấy. Nàng không muốn ai gọi nàng thưa công chúa hay thưa quý bà và dĩ nhiên nàng cũng không muốn hai vệ sĩ gọi nàng như thế. Họ phải cải trang làm hai người bạn, cùng tình nguyện sang làm việc ở đấy với nàng. Christianna đã đề phòng đủ thứ, che giấu hết gốc gác hoàng tộc của mình. Nàng muốn ông giám đốc bệnh viện bên ấy sẽ hợp tác với nàng cho đến ngày cuối cùng.
- Con yêu cha, cha à, - nàng nói rồi bước vào xe, sau đó cha nàng đóng cửa xe lại. Ông muốn tiễn nàng ra phi trường, nhưng sáng nay ông phải gặp các vị bộ trưởng để bàn về các chính sách kinh tế mà ông và nàng đã thảo luận đêm trước. Cho nên ông phải chia tay với nàng tại lâu đài.
- Cha cũng yêu con, Cricky. Đừng quên điều đó. Con nhớ giữ mình. Hãy cẩn thận, - ông lại dặn dò nàng. Nàng cười, nghiêng đầu ra cửa xe để hôn tay ông. Từ khi mẹ nàng mất, tình cảm giữa hai cha con không hề suy giảm, họ luôn luôn gần gũi nhau.
- Chào cha! - Nàng gọi lớn, vẫy tay chào cha khi xe từ từ chạy đi. Ông đứng yên nhìn theo xe, cho đến khi xe ra khỏi cổng lâu đài, rẽ vào đường và khuất dạng. Khi ấy ông mới từ từ đi vào lâu đài, đầu cúi xuống. Ông đã cho phép nàng đi châu Phi, điều đó làm cho nàng hết sức vui sướng và cảm động. Nhưng còn ông, ông sẽ phải khổ sở trong sáu tháng hay một năm vì vắng nàng. Khi ông đi vào lâu đài, con chó buồn bã đi theo phía sau ông. Không có Christianna, cả ông lẫn con chó đều thui thủi, buồn bã vì thiếu vắng sự vui nhộn của nàng.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)