For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dean R_Koontz
Thể loại: Kinh Dị
Dịch giả: Lê Thành
Biên tập: Trang Hương
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
Ở tuổi năm mươi tám, Nayva Rooney trông như một cụ già hom hem, một người phải suốt đời lao động cật lực, với mái tóc bạc, khuôn mặt tròn dễ mến nhưng có nhiều nếp nhăn hằn sâu. Sau khi Linda, vợ Jack qua đời, bà Rooney đã đến giúp việc cho gia đình Jack, mỗi tuần một lần và thỉnh thoảng ở lại để chăm sóc hai đứa trẻ mỗi khi Jack bận công tác.
Sáng hôm đó, lúc đang uống cà phê trước khi bắt tay vào dọn dẹp bếp, bà Rooney bỗng nghe có tiếng động lạ phát ra từ phòng khách. Một thứ tiếng the thé, dữ dội, ngắn ngủi. Tiếng của thú vật. Bà Rooney bỏ bình cà phê xuống.
Bà nghĩ thầm: là mèo à? Hay chó?
Hình như đều không phải. Nhà Dawson có nuôi thú vật nào đâu!
Khi bà Rooney chực bước trở lại thì tiếng động đó lại phát ra. Bà ngừng lại, sửng sốt, lòng cảm thấy bất an. Tiếng kêu nghe rất khó chịu và cũng giống như trước, ngắn ngủi, nhưng chối tai hơn, đầy giận dữ và đe dọa. Tiếng kêu đó hình như không giống tiếng thú, cũng không phải của con người.
Tuy nhiên, bà Rooney vẫn lên tiếng hỏi:
- Ai đó?
Căn hộ chìm trong yên lặng và giờ đây sự im lặng xem chừng nặng nề hơn, như thể có ai đó đang rình rập, lắng nghe mỗi cử động của bà ta. Cũng may, bà Rooney không phải là người đễ bị hoảng loạn. bà là người luôn có thể tự xoay sở. Thế mà bỗng dưng, bà cảm thấy bị vây bủa bởi một nỗi khiếp đảm kỳ lạ mà từ trước đến giờ bà chưa từng gặp qua.
Tĩnh mịch.
Rooney lên tiếng lần nữa:
- Ai đó?
Lại một tiếng kêu đinh tai, giận dữ, đầy thù hận, khiến bà Rooney phải rùng mình.
Bầ thầm nghĩ, phải chăng chuột? Chuột đôi khi cũng rít lên mà, nhưng không giống vậy.
Tuy biết là ngây ngô, nhưng bà vẫn cầm lấy cây chổi và huơ huơ như một vũ khí.
Từ phòng khách, tiếng kêu như thể khiêu khích bà hãy đến xem.
Với cây chổi trong tay, bà Rooney ra khỏi bếp và ngần ngại đứng ở ngưỡng cửa phòng khách. Có một thứ gì đó đang động đậy bên trong. Tuy không thể nhìn thấy nó là cái gì, nhưng bà Rooney nghe có thứ âm thanh lạ lùng tựa như tiếng giấy bị vò nát hoặc tiếng lá khô bị giẫm và, cùng với thứ âm thanh đó là tiếng cào - rít tương tự như ai đó đang nói nho nhỏ bằng một ngoại ngữ lạ lùng.
Bà Rooney can đảm bước vào phòng khách.
Bà thoáng thấy một sự chuyển động. Lớp màn cửa màu vàng nhạt khẽ lay động, tuy không có gió.
Bà Rooney bước nhanh hơn để có thể trông thấy phía dưới các bức màn. Nhưng màn cửa không còn lay động nữa. Rồi bà lại nghe thấy có tiếng kêu the thé, giận dữ ở phía sau lưng bà. Bà quay phắt lại, chổi đưa ra trước sẵn sàng để nện.
Chẳng có gì.
Bà bước ra sau cái ghế trường kỷ. Không thấy gì. Dưới những cái bàn, không thấy gì. Không có gì cả.
Rồi tiếng kêu lại phát ra từ cửa vào nhà.
Nhưng khi bà Rooney đến đó thì nó im bặt. Lúc nãy, khi vào nhà, bà không bật đèn nên tiền sảnh khá âm u. bà chờ đợi, lắng tai nghe ngóng.
Lại có tiếng kêu, nhưng lần này thì phát ra từ phòng hai đứa trẻ. Bà Rooney băng qua hành lang để đến đó. Căn phòng tối om. Bà đứng một lúc nơi ngưỡng cửa, cố đảo mắt nhìn. Không một tiếng động. Bà nín thở, lắng nghe. Bà thầm nghĩ, nếu có một sinh vật nào đó ở đây thì hẳn nó phải bất động và cảnh giác như mình vậy. Cuối cùng, bà thận trọng bước vào, đi về phía giường Penny và bật cây đèn ngủ. khi bà quay sang giường của Davey để bật nốt cây đèn còn lại thì có gì đó dao động và rít lên.
Bà Rooney la lên một tiếng ngạc nhiên. Vật đó lao đi như một mũi tên, qua cánh cửa tủ nơi hốc tường để mở dưới giường Davey, nhanh đến nỗi bà không kịp thấy rõ. Đó là một con vật nhỏ, trông như con chuột bóng lưỡng. Nhưng bà biết không có loài gặm nhấm nào có tiếng kêu như thế. Con vật không kêu nữa, giờ đây nó rít lên và ... lẩm nhẩm, như biết rằng đang lâm vào tình huống nguy kịch.
Bà Rooney lùi lại, nhìn vào cây chổi trong tay, bà nghĩ thầm: liệu mình có nên quơ chổi vào gầm giường để đuổi nó ra để nhìn cho rõ không nhỉ?
Nhưng trong khi bà còn đang suy nghĩ thì con vật đã chuồn nhanh ra khỏi giường và mất hút trong vùng tối của căn phòng. Con vật di chuyển rất nhanh và lần này cũng thế, bà vẫn không thể nhìn thấy nó rõ.
- Suỵt! - Bà thốt lên.
Thoáng chút lo sợ, bà nghĩ rằng phải chăng con vật đang xem thường bà và muốn trêu chọc bà? Nhưng như thế thì vô lý quá đi! Một con vật, dù cho nó là giống gì đi chăng nữa, cũng không có đủ thông minh để chơi trốn tìm như thế này.
Từ một nơi nào đó trong căn hộ, con vật phát ra một tiếng kêu đinh tai, như một tiếng gọi.
Bà Rooney thầm nghĩ: được rồi! Nếu mày muốn trêu chọc bà già này thì mày sẽ biết tay. Dù cho mày có tinh khôn và nhanh nhẹn đến đâu, tao cũng sẽ tìm cách tóm mày, dù có chết cũng được.
o O o
Suốt mười lăm phút, Jack và Rebecca liên tục thẩm vấn cô bồ nhí của Vince Vastagliano. Nevetski quả không có nói sai: Parker là một con người thiếu hợp tác. Jack Dawson nghiêng người về phía cô ả và nêu ra cá tên mà Carl đã cho chàng biết:
- Cô có biết ai tên Baba Lavelle?
Shelly Parker liếc nhanh Jack rồi nhìn xuống đôi tay đang cầm ly scotch. Tuy nhiên, chút sững sờ ngắn ngủi của Parker cũng đủ để Jack đọc được câu trả lời trong mắt cô ta.
Parker chối phăng:
- Tôi không biết người đó.
Đối diện họ là Rebecca, với dáng ngồi bình thản và rất tự tin.
Rebecca nói:
- Không quen biết với Lavelle, nhưng có thể cô đã nghe nói đến cái tên đó chứ?
- Không có! - Parker đáp.
- Cô Parker, chúng tôi biết Vince Vastagliano là tay buôn ma túy và chúng tôi có thể bắt giữ cô vì có quan hệ với y.
- Tôi không liên quan gì đến chuyện buôn bán ma túy!
- ... Nhưng chúng tôi sẽ không truy tố cô ...
- Các người không thể làm chuyện đó!
- ... nếu cô chịu hợp tác.
- Các người không thể làm gì tôi được.
- Chúng tôi có thể làm cho cuộc sống của cô trở nên khó thở.
- Gia đình Carramazza cũng có thể làm điều đó vậy. Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì về họ.
Rebecca nói:
- Tôi không yêu cầu cô nói về họ. Chúng tôi chỉ muốn biết về Lavelle thôi.
Lặng im, Parker cắn môi với vẻ lơ đễnh.
Jack nói:
- Đó là một gã người Haiti.
- Một gã vàng ư? - Parker hỏi.
Jack nhướng mắt:
- Cô nói sao?
- Gã Lavelle là dân da vàng ư? Tàu, Nhật hay Việt?
- Không, gã là dân Haiti.
- Thế là không phải dân da vàng.
- Không. - Rebecca nói.
- Thế thì da đen ư?
- Đúng vậy. Hẳn cô đã rõ.
Parker hất hàm với vẻ bực dọc:
- Tôi không chơi với bọn đen.
- Chúng tôi được biết Lavelle muốn thâu tóm thị trường ma túy.
- Tôi không biết.
- Cô Parker, cô có tin ở đạo Vaudou không?
Rebecca thở dài với vẻ chán chường. Trông thấy thế, Jack nói với nàng:
- Mong cô rộng lượng với tôi đôi chút.
- Chuyện đó không liên quan gì đến vấn đề chúng ta muốn biết.
- Tôi hứa sẽ không quá sa đà - Jack mỉm cười nói (Rồi quay sang Parker, anh hỏi: ) Cô có tin quyền năng của đạo Vaudou?
- Dĩ nhiên là không!
- Vậy mà tôi cho rằng chính vì e sợ quyền năng của đạo Vaudou mà cô đã không dám nói đến Lavelle. Cô sợ bị trừng phạt.
- Chỉ là chuyện nhảm nhí.
- Thật sao?
- Tất cả những ma thuật Vaudou, chỉ là chuyện nhảm nhí.
- Nhưng cô đã nghe nói đến Baba Lavelle rồi phải không? - Jack hỏi.
- Không có, tôi đã nói rồi mà ...
Jack nói:
- Nếu thật sự không biết Lavelle thì sao cô không chút ngạc nhiên khi nghe tôi nói về đạo Vaudou, một tôn giáo khá lạ lùng như vậy? Theo lẽ cô phải thắc mắc hỏi tôi có gì liên quan giữa đạo Vaudou và vụ án vừa xảy ra chứ nhỉ. Vậy mà cô chẳng chút ngạc nhiên và điều đó cũng có nghĩa cô có biết một điều gì đó về Lavelle.
Parker đưa tay lên miệng, định cắn móng tay nhưng rồi ngưng lại, hẳn cô ta sợ làm hỏng những cái móng tay đã được chăm sóc rất khéo.
Cô ta nói:
- Đúng vậy, tôi có biết đôi điều về Lavelle.
Jack nhăn mặt nhìn Rebecca:
- Cô thấy chưa?
- Không đến nỗi tệ - Rebecca gật đầu.
- Cô thấy không, tôi có một kỹ thuật thẩm vấn khá tài tình. Tưởng tượng sáng tạo đấy chứ!
- Tôi có thể uống thêm một ly scotch nữa không? - Parker hỏi.
Rebecca nói ngay:
- Hãy đợi kết thúc thẩm vấn rồi cô muốn uống gì thì muốn.
- Tôi có say đâu! - Parker phản đối.
- Tôi đâu có nói cô sẽ say.
- Tôi không bao giờ say xỉn cả. tôi không phải kẻ nát rượu - Parker nói.
Cô ta đứng dậy, đi về quầy rượu, rót đầy ly trong khi Rebecca nhướng mắt nhìn Jack.
Parker trở về chỗ cũ, ngồi xuống, đặt ly rượu trên cái bàn nhỏ, như muốn chứng tỏ cô ta vẫn tỉnh táo và có thể hoàn toàn làm chủ chính mình. Jack rùng mình khi trông thấy ánh mắt mà Parker nhìn Rebecca. Ánh mắt đó làm anh nhớ đến một con mèo hoang đang xù lông, chực tấn công. Tựa như Rebecca, Shelly Parker là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, nhưng những điểm tương đồng của họ chỉ dừng ở đó. Những đường nét hài hòa, tinh tế nơi Rebecca chứng tỏ nàng là người có tri thức, khôn khéo và nhạy bén. Parker thì trái lại, chỉ có nét quyến rũ và gợi cảm với đôi gò má thấp và đôi môi quá dày. Đã vậy, cô ta quá chuộng son phấn. Đôi mắt xanh thoáng vẻ bối rối, khác hẳn với vẻ trung thực mà người ta có thể đọc được qua đôi mắt của Rebecca. Thêm nữa, thân hình Parker trông hơi đầy đặn và tròn trịa, tựa như một ổ bánh quá nhiều kem, bơ và trứng, quá ngọt, quá béo. Tuy nhiên, dưới lớp quần bó sát màu đen và ao thun tím, Parker trông rất hấp dẫn. Cô ta đeo khá nhiều nữ trang và, dù chỉ mới hai mươi tuổi, chút tàn phai đã ló dạng và chỉ vài năm nữa thôi, hẳn cô ta sẽ chẳng còn đủ hấp dẫn để người ta có thể tặng nữ trang cho nữa. Nói tóm lại, Shelly là người có thể làm cho đàn ông thèm muốn và mê hoặc. Rebecca cũng thế, cô cũng là người khiến đàn ông thèm muốn và mê hoặc nhưng hơn thế nữa, cô là mãu người vợ lý tưởng của đàn ông. Với Rebecca, người ta cứ muốn ở mãi cạnh cô. (Người nào ở trên mới nói muốn bỏ đi ta?! )
Jack thầm nghĩ: trời ạ? Sao lại suy nghĩ lung tung thê này? Không lẽ mình yêu thật ta?
Rồi anh quay sang Parker hỏi:
- Thế cô biết gì về Baba Lavelle?
Cô ta thở dài:
- Tôi sẽ không nói gì về gia đình Carramazza đâu nhé!
- Tôi cũng không muốn hỏi cô về họ. Tôi chỉ muốn biết về Lavelle.
- Vậy thì hãy quên tôi đi. Tôi không có liên quan gì đến chuyện đã xảy ra đâu! Các người không thể giữ tôi ở lại như một nhân chứng được.
- Cô không phải là nhân chứng. cô chỉ cần cho chúng tôi biết về Lavelle rồi chúng tôi sẽ để cô ra về, chỉ vậy thôi.
- Thế thì tôi đồng ý! Lavelle đến thành phố này cách đây khoảng hai tháng để buôn cocain và heroin. Chỉ trong một tháng, hắn nắm trong tay hai mươi tụ điểm bán lẻ và rõ ràng là có khuynh hướng bành trướng. Ít ra, là theo lời Vince nói với tôi. Tôi chỉ biết thế thôi, vì tôi không muốn dây dưa đến chuyện buôn bán ma túy.
- Tôi biết.
- Bây giờ không một ai trong thành phố này có thể buôn bán ma túy nếu không biết dàn xếp với cậu của Vince. Thêm nữa, đó cũng chỉ là điều mà tôi nghe người khác nói.
Jack trả lời khô khốc:
- Đúng, tôi cũng nghe nói như vậy.
- Và thế là các thành viên gia đình Carramazza đã bắn tiếng cho Lavelle biết y nên ngưng chuyện buôn bán cho đến khi đạt được thỏa thuận với đại gia. Một lời khuyên khá thân thiện đó chứ.
- Như Abby chứ gì? - Jack hỏi.
Parker gật đầu:
- Đúng. Nhưng Lavelle đâu chịu ngừng. Gã Đen điên rồ đó viết thư cho đại gia Carramazza đề nghị chia đôi thị trường New York, mỗi bên một nửa, trong khi Carramazza đang làm chủ toàn bộ.
Rebecca nói:
- Lavelle hơi cứng rắn nhỉ!
- Không có đâu, y chỉ láu cá thế thôi. Lavelle chỉ là thứ cò con. Trước đây, nào có ai biết đến y chứ. Theo lời Vince thì cậu Carramazza nghĩ rằng Lavelle không hiểu ý thông điệp đầu tiên đ đại gia gởi đến và thế là ông cậu đã gởi hai tay đàn em đến để giải thích cho y hiểu.
- Chắc Lavelle bị bọn chúng bẻ gãy tay chân chứ gì? - Jack hỏi.
- Còn tệ hơn! - Parker nói.
- Bọn chúng luôn như vậy mà!
- Nhưng đã có điều gì đó xảy ra cho hai tên đàn em kia - Parker nói.
- Bị giết?
- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng theo như Vince nói thì có lẽ bọn chúng sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa.
- Như vậy là đã bị thủ tiêu rồi - Jack nói.
- Rất có thể. Dù sao, Lavelle đã báo cho Carramazza biết y là một pháp sư Vaudou và toàn bộ gia đình Carramazza sẽ không thể nào đối đầu với y được. Dĩ nhiên, mọi người đều cười nhạo hắn. Và Carramazza đã gởi đi năm sát thủ ưu tú nhất, những tên biết rình rập, chờ đợi và nắm bắt thời cơ.
Rebecca thắc mắc:
- Bọn chúng có sao không?
- Có chứ. Bốn trong năm tên đó không còn trở về.
- Còn tên thứ năm? - Jack hỏi.
- Bị vứt ra vỉa hè, trước nhà Carramazza ở Brooklyn, toàn thân bị cào nát, biến dạng nhưng vẫn còn sống. Có điều sống như thế thì chết đi còn sướng hơn.
- Tại sao?
- Hắn ta đã hoàn toàn mất trí.
- Cái gì?
- Hắn đã trở nên điên loạn - Parker nói, xoay xoay ly scotch trong những ngón tay thon dài. Theo như Vince biết thì tên sát thủ đó đã trông thấy những gì xảy ra cho đồng bọn y và vì quá khiếp đảm nên y đã mất trí.
- Hắn ta tên là gì?
- Vince không cho tôi biết.
- Giờ đây hắn ở đâu?
- Theo tôi nghĩ thì Carramazza có lẽ đã cho hắn trú ở một nơi an toàn nào đó rồi.
- Và hắn vẫn ... điên?
- Có lẽ vậy.
- Carramazza có gởi thêm một toán thứ ba đi thủ tiêu Lavelle không?
- Tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng sau vụ đó, gã Lavelle đã gửi thư cho Carramazza với ý tứ: ‘Nếu các vị muốn chiến tranh thì sẽ có chiến tranh ngay’. Rồi y cảnh báo đại gia chớ nên xem thường quyền năng của đạo Vaudou.
- Làn này thì chắc không còn ai cười nữa chứ? - Jack đoán.
Parker gật đầu:
- Đúng.
Cả ba đều im lặng. Jack quan sát Parker khi cô ta hướng mắt nhìn xuống. Chẳng thấy vẻ sưng húp nơi mắt Parker. Như thế là nàng ta chẳng thèm nhỏ nước mắt tiếc thương cho người tình Vince Vastagliano. Có tiếng gió hú ở bên ngoài. Jack nhìn về cửa sổ và thấy bông tuyết bay bay.
Jack hỏi:
- Này cô Parker, cô có tin rằng chuyện đó là do bùa phép của đạo Vaudou hay điều gì đó đại khái thế?
- Không. Nhưng cũng có thể lắm chứ. Làm sao tôi biết được đây? Sau chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, nào ai có thể nói trước được điều gì? Nhưng tôi biết chắc một điều, Baba Lavelle là một tên khốn kiếp!
- Hôm qua, người anh của một nạn nhân cũng kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện tương tự, tuy không nhiều chi tiết như câu chuyện của cô. Người đó không thể biết Lavelle đang ở đâu, vậy còn cô?
- Lavelle có một ngôi nhà ở Greenwich Village, nhưng y không còn ở đó nữa. theo Vince thì từ khi xảy ra sự việc, chẳng còn ai có thể biết Lavelle đang ở đâu. Hệ thống bán lẻ của y vẫn hoạt động bình thường. Vẫn nhận thuốc do y cung cấp, nhưng chẳng ai biết y đang ở đâu.
Liếc nhìn Rebecca, Jack hỏi:
- Cô muốn hỏi gì không?
- Không!
- Cô có thể ra về được rồi. - Jack nói với Parker.
Parker uống thêm vài ngụm rượu rồi đặt ly xuống, đứng dậy nói:
- Tôi chán bọn Mỳ Ống lắm rồi, đi với chúng chỉ tổ rắc rối mà thôi.
Rebecca há hốc miệng nhìn nàng ta.
- Tôi nghe nói dân da Vàng thì không đến nỗi tệ.
Parker nhăn mặt rồi lắc đầu:
- Bọn Vàng ư? Tôi không quan 6am đến họ! Vả lại, so với tôi, họ quá nhỏ con.
Rebecca nói, giọng mỉa mai:
- Sao cô khó thế nhỉ? Cho đến lúc này, tôi thấy cô đã chê bọn Đen, bọn Vàng, bọn Mỳ Ống (ý nói người Ý) rồi đấy. Người sao mà khó tánh!
Không quan tâm đến lời nói mỉa mai của Rebecca, Parker mỉm cười:
- Thú thật với chị, tôi không phải là hạng người có thể cặp với bất cứ ai. Tôi đâu đến nỗi tệ, vì thế tôi có quyền khó tính chứ!
Rebecca nói:
- Vậy thì cô cũng nên coi chừng cả bọn Tây Ban Nha luôn đi.
- Thế à? Tôi chưa từng cặp với một gã Tây Ban Nha nào. Họ không tử tế sao?
- Bọn Sherpa thì tệ hơn nữa - Rebecca nói.
Jack đưa tay lên miệng làm bộ ho để nén cười. Cầm lấy áo khoác, Parker cau mày:
- Sherpa là người gì vậy?
- Dân Nepal.
- Họ ở đâu?
- Himalaya.
- Vùng núi sao?
- Đúng - Rebecca đáp.
Parker tròn xoe mắt. Cô ta đã mặc xong áo khoác:
- Chị chắc là đã đi du lịch nhiều nơi lắm?
- Chút ít đây đó - Rebecca nói.
Parker thở dài, gài nút áo khoác:
- Tôi thì chẳng bao giờ có dịp đi đâu cả. Chỉ một lần đến Miami và Las Vegas, thế thôi.
- À, tôi muốn nhắc cô là kể từ giờ phút này, nếu rời khỏi thành phố, cô sẽ phải báo cho chúng tôi biết đấy nhé.
- Tôi sẽ không đi đâu cả - Parker khẳng định.
Rồi ra đến ngưỡng cửa, cô ta quay lại nói:
- Trung úy Rebecca! Nếu tôi có điều gì làm chị phiền lòng thì chị bỏ qua cho tôi nhé.
- Ồ, không sao cả đâu! Cô hãy yên tâm.
Parker rời khỏi văn phòng. Tiếng bước chân của cô nghe nhỏ dần.
Đêm Đen Buông Xuống Đêm Đen Buông Xuống - Dean R_Koontz Đêm Đen Buông Xuống