Nguyên tác: The Tao Of Deception
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2023-08-05 09:50:27 +0700
Chương 7
Từ trụ sở của Bộ An ninh Quốc gia tại Xiyuan, bạn có thể nhìn thoáng qua khuôn viên tráng lệ của Cung điện Mùa hè. Đối với các nhân viên phản gián Trung Quốc, đó là một cảnh tượng yên tâm: một vương quốc hoàn hảo với những hồ nước và khu vườn, được duy trì cẩn thận qua nhiều thế kỷ. Vượt lên trên không gian hùng vĩ này là một sảnh đường Phật giáo nằm trên đỉnh mà người Trung Quốc gọi là Đồi Trường Sinh.
Bộ trưởng có phòng ăn riêng nhìn ra vườn, nơi ông thích tiếp đãi du khách. Ông có một đầu bếp riêng, được cho là giỏi hơn cả đầu bếp của Tổng bí thư, tại khu nhà riêng của ông gần Tử Cấm Thành. Rượu còn ngon hơn nữa. Vào buổi tối, ông phục vụ những vị khách của mình những ly cocktail từ một chiếc khay có gương. Giám đốc tình báo Trung Quốc giải trí như giám đốc Cơ quan Tình báo Anh trong căn hộ của ông ta nhìn ra sông Thames, hoặc như giám đốc CIA ngắm cảnh qua những tán cây ven bờ sông Potomac.
Du Cường Thanh đã duy trì một văn phòng lớn ở đây trước khi đào thoát sang phương Tây. Trong nhiều năm, tên tuổi của ông không được nhắc đến tại Bộ tày. Bây giờ Du đã bị hầu hết các cán bộ cấp cao lãng quên. Mùi hôi thối của sự phản bội của Du đã được hương thơm của thời gian tốt đẹp phủ lên.
Nhưng những chuyên gia tình báo trẻ tuổi như Ma Wei thì không quên. Cô là người đã cố gắng xây dựng lại mảng tình báo sau khi Yu chạy sang Hồng Kông và phương Tây. Cô ở trong hang ổ của mình ở cuối khu nhà, giám sát đội tuyển dụng đặc vụ và thợ săn gián điệp của mình; cô hiếm khi được mời vào phòng ăn riêng sang trọng, và cô càng hiếm khi nhận lời.
Các quan chức của các cơ quan tình báo Trung Quốc đã không thấy trước việc sắp xảy ra. Vào một buổi sáng thứ Hai, các điều tra viên từ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của đảng đã đến trụ sở Bộ An ninh Trung Quốc. Họ thu giữ các hồ sơ được cho là bao gồm các nội dung nghe lén điện thoại của Tổng bí thư - “Bố già”, và các thành viên khác của Bộ Chính trị. Công an đi cùng với thanh tra ủy ban đã bắt giữ Thứ trưởng Bộ An ninh, và bản thân Bộ trưởng cũng nhanh chóng “từ chức”.
Một tuần sau, Ma Wei được mời đến gặp một Ủy ban an ninh quốc gia nhỏ của Bộ Chính trị. Họ nói rằng cô đã được chọn làm người đứng đầu tiếp theo của Bộ. Lúc đầu Ma Wei đã từ chối. Đó không chỉ đơn giản là sự khiêm tốn. Rất ít phụ nữ từng điều hành một cơ quan nội các lớn, chứ đừng nói đến một Bộ an ninh. Ma Wei không có một gia phả nổi bật; gia đình cô không giàu có, ngay cả với các khoản tiền mà cha mẹ cô đã thu thập được trong phong bì lì xì.
“Tại sao lại là tôi?” Ma Wei hỏi. Đại diện Bộ Chính trị đã trả lời cô ấy một câu đơn giản: “Bởi vì cô không tham nhũng.” Đó là ưu tiên mới để cất nhắc.
Khi Ma Wei rời đi, cố vấn an ninh quốc gia của Bộ Chính trị đã đưa cho cô một bức thư pháp bằng bút lông Trung Quốc tinh tế, mà ông nói là do đích thân Tổng bí thư viết. Bức thư pháp được viết bằng chữ Hán phồn thể, từng nét bút rất tinh xảo, nội dung là phương châm của Bộ: “Phụng sự nhân dân kiên định và trong sáng, làm đảng yên tâm, sẵn sàng cống hiến, chiến đấu tới cùng và giành chiến thắng.” Ma Wei cúi đầu và rời khỏi văn phòng. Khi cô quay trở lại khu nhà ở Xiyuan, các đồng nghiệp trẻ tuổi của cô đang tập trung tại sảnh và vỗ tay tán thưởng.
Ngay cả sau khi được bổ nhiệm làm Bộ trưởng, Ma Wei hầu như không xuất hiện. Cô không sử dụng văn phòng nghi lễ sang trọng của mình nhìn ra Cung điện Mùa hè. Ma Wei thích làm việc trong không gian ngăn nắp chặt chẽ mà cô đã xây dựng nhiều năm trước ở phía sau khu nhà, nơi cô và các nhân viên của mình phân tích dữ liệu ngày này qua ngày khác. Ma Wei là một điệp viên, không phải là một chính trị gia. Cô đã yêu cầu Bộ lắp đặt một thang máy và đường hầm riêng để cô có thể đi đến nơi ẩn náu của mình mà không ai biết.
“Tôi không tin vào phép màu,” Ma Wei nói với các đồng nghiệp của mình. “Tôi là một người cộng sản. Tôi tin vào khoa học thực tiễn. Trong công việc của chúng tôi, không có bước nhảy vọt nào. Chỉ những bước tiến rất nhỏ thôi.”
Trong gần một thập kỷ, Ma đã giao nhiệm vụ cho các đồng nghiệp của mình thực hiện những bước tiến nhỏ đó bằng cách kiểm tra từng chi tiết của mọi trường hợp tuyển dụng hoặc cố gắng tuyển dụng của CIA mà Bộ đã biết. Cô đã nói chuyện với từng lớp nhân viên mới gia nhập Bộ. Ma Wei gọi bài giảng của mình là “Những điều nhỏ nhặt”, bởi vì cô ấy không tin tưởng vào những người đàn ông to lớn xung quanh mình và những điều to lớn của họ.
Ma Wei nói với các nhân viên của mình: “Khi tôi nói 'những điều nhỏ nhặt', ý tôi là những chi tiết hoạt động nhỏ mà kẻ thù của chúng ta có thể đã bất cẩn. Họ có thể lặp lại một cách làm cũ trước đây hoặc sử dụng quá nhiều lần một quy trình tiêu chuẩn hoặc bỏ qua một băng ghế trong vườn hoặc bàn quán cà phê thông thường nơi chúng ta có thể đã đặt micrô.
“Các bạn thực tập sinh thân mến, hãy bắt đầu với những điều cơ bản. Chúng ta biết rằng mọi hoạt động của CIA ở Trung Quốc phải bắt đầu bằng nỗ lực trốn tránh sự giám sát của chúng ta. Họ biết rằng chúng ta rất siêng năng, vì vậy họ làm việc chăm chỉ để phát triển các tuyến phát hiện giám sát này. Khi họ tìm thấy một cách làm thành công, sẽ không ngạc nhiên nếu họ lặp lại nó. Vì nó hoạt động tốt mà, sao phải sửa! Vì vậy, hãy xem liệu các đặc vụ có đi lặp lại các tuyến đường giống nhau hay không. Đừng để họ nghĩ rằng chúng ta thấy họ. Nhưng hãy kiểm tra cẩn thận, và bạn có thể tìm thấy một kho báu đang chờ được khai quật.”
Những cái đầu gật gù trong phòng. Tất nhiên rồi. Những điều nhỏ nhặt ấy mà.
Và họ được biết sự thật. Ma Wei đã kể đại khái cho những thực tập sinh này về những trường hợp nhạy cảm nhất. Cách họ phát hiện các mạng lưới CIA chính là từ những thứ nhỏ nhặt đó. Họ đã bắt giữ một đặc vụ; họ kiểm tra xem anh ta đã bị phát hiện và khai thác như thế nào; sau đó cô kể tiếp các ví dụ khác về nghề tình báo.
“Các thực tập sinh, hãy suy nghĩ về những điều nhỏ nhặt trong công nghệ liên lạc của CIA. Vâng, đôi khi chúng ta sẽ thành công rực rỡ và có được một trong những thiết bị ưa thích dùng để liên lạc trực tiếp với vệ tinh của họ. Các kỹ sư của chúng ta sẽ hài lòng với điều đó. Có lẽ họ có thể phát hiện ra tần số đã dùng và xem nó có được sử dụng lại một lần nào nữa không. Hoặc, có thể, họ sẽ phân rã và thiết kế ngược thiết bị, để chúng ta có thể xem cách nó hoạt động và phá vỡ thuật toán mã hóa. Tôi sẽ rất vui nếu bạn tìm thấy những thứ to lớn đó."
“Nhưng, làm ơn, hãy nhớ rằng chúng ta đang tìm kiếm những lỗ hổng nho nhỏ khiến những hệ thống lớn này dễ bị tổn thương. Chúng tôi biết CIA có hướng dẫn các đặc vụ của mình sử dụng deep web để gửi các tệp hoặc tài liệu được mã hóa. Rất khó khăn để tìm thấy chúng. Gần như là không thể, trừ khi họ sử dụng cùng một địa chỉ hai lần. Và tất nhiên, họ sẽ làm thế. Quá khó để thiết lập một giao thức hoàn toàn mới cho mỗi đặc vụ. Không có thời gian. Bạn phải có một cái gì đó có ngay, sẵn sàng để sử dụng.
“Nhưng các thực tập sinh thân mến, nếu họ sử dụng thứ gì đó hai lần, chúng ta nên xem xét quy luật và chú ý vào đó. Bởi vì họ sẽ sử dụng nó một lần nữa."
“Nếu con người là hoàn hảo thì nghề gián điệp sẽ không có việc làm. Nhưng con người sẽ phạm sai lầm. Họ nghĩ rằng họ đã đóng một cánh cửa, nhưng nó vẫn mở. Họ nghĩ rằng không ai đang lắng nghe, nhưng chúng ta có đôi tai lớn. Họ lặp lại mọi thứ - một dòng mã hóa, một địa chỉ liên lạc, một kỹ thuật truyền tin. Có lẽ họ nghĩ chúng ta là con người nên sẽ quên kiểm tra. Chúng ta sẽ không mắc phải những sai lầm đơn giản của họ. Nhưng chúng ta phải có sự tỉnh táo hơn người thường. Đó là mục đích của chúng ta."
Ma Wei đã giảng bài đó gần chục lần rồi. Và nó đã được đền đáp, năm này qua năm khác. Phòng chuyên gia kín của cô đã thu thập từng mảnh vụn, những mẩu tin vụn vặt bị bỏ lại, những vết tích, những dấu chân không được che giấu hoàn toàn. Và với những mảnh vụn này, họ đã tạo ra một tấm lưới liền mạch để bắt các gián điệp.
Bộ An ninh Trung Quốc đã khai thác một cách tàn nhẫn những phát hiện của mình. Khi họ tìm thấy một đặc vụ khác của CIA nằm trong chính Bộ này, họ đã thẩm vấn anh ta cho đến khi anh ta tiết lộ mọi bí mật cuối cùng - về các nhân viên CIA liên hệ với anh ta và thói quen của họ, các bí mật và phương thức liên lạc. Điều đó đã giúp Bộ An ninh Trung Quốc bắt được một điệp viên khác, và lại một điệp viên khác nữa.
14. 2020, Bắc Kinh
Bí mật của Ma Wei là gì? Cô kêu gọi các đồng nghiệp của mình chú ý tỉ mỉ, “tỉnh táo hơn người thường” để tìm ra các hành vi lặp đi lặp lại. Và tại sao? Bởi vì cô nhận ra rằng CIA đã trở nên dễ đoán định. Người Trung Quốc luôn tưởng tượng rằng người Mỹ là những người chấp nhận rủi ro và cực kỳ sáng tạo. Đó là sức mạnh bí mật của họ. Nhưng Ma Wei hiểu rằng nhiều người Mỹ không thực sự thích mạo hiểm. Bình thường là đủ tốt rồi.
Ma Wei đã thấy điều này lần đầu tiên khi cô còn là sinh viên tại Đại học Wisconsin. Lúc đó cô đã liên lạc với Bộ An ninh Quốc gia, và cô đã rất sợ hãi rằng mình sẽ bị FBI phát hiện. Nhưng theo thời gian, cô học được cách không lo lắng.
Cảnh sát Mỹ tại trường đại học đã phỏng vấn Ma Wei vào đầu mỗi học kỳ. Đáng lẽ đó là một cuộc nói chuyện thân thiện về các vấn đề trong khuôn viên trường, giống như một cuộc gặp gỡ với trưởng khoa sinh viên, nhưng Ma Wei biết rõ hơn thế. Về mặt lý thuyết, đây là cách thức mà cơ quan thực thi pháp luật của Mỹ sẽ xác định những người nào có thể là gián điệp. Nhưng việc tầm soát này có lỗ hổng lớn.
Điều khiến Ma Wei ngạc nhiên và sau đó khiến cô bật cười khúc khích là những câu hỏi thật ngớ ngẩn. Các nhân viên cảnh sát đang đọc các câu hỏi từ một danh sách: Bạn có nhận được bất kỳ lá thư hoặc bưu kiện bất thường nào từ Trung Quốc không? Có ai từ chính phủ Trung Quốc liên lạc với bạn không? Bạn đã nhận được thông tin mật nào không? Đó là một danh sách kiểm tra, sau đó họ có thể gửi đến văn phòng thực địa của FBI ở Madison để xác nhận rằng họ đã kiểm tra các sinh viên của mình. Người Mỹ rất tốt bụng; họ muốn cô cảm thấy được chào đón tại đây.
Sau đó, cô bắt đầu tự hỏi liệu người Mỹ, những người khổng lồ đã đánh bại Đức Quốc xã và Liên Xô, có thực sự cao 3 mét hay không.
Cảm nhận thực sự của Ma Wei đến nhiều năm sau, gần như tình cờ, khi cô điều tra “lỗi đường hầm” tại căn cứ CIA ở Thành Đô. Là một phần trong cuộc điều tra của mình, Ma Wei đã nghe lại các bản ghi âm đã được thực hiện ở không gian làm việc bên ngoài của Lãnh sự quán.
Nội dung băng ghi âm không tiết lộ bất kỳ bí mật lớn nào. Các nhân viên CIA đã cẩn thận không nói về những vấn đề tuyệt mật khi họ không ở trong bong bóng hoặc các không gian an toàn khác sâu hơn bên trong Lãnh sự quán. Nhưng cuộc nói chuyện trong phòng chờ đưa ra một cái nhìn khác thường về cuộc trò chuyện thông thường giữa các nhân viên CIA, chẳng khác gì nội dung tán chuyện tầm phào của các nhân viên văn phòng bên cạnh máy làm mát nước.
Ma Wei biết được rằng Sonia Machel là một sĩ quan CIA, giống như chồng cô, Tom Crane, đơn giản chỉ vì cô ở trong không gian hạn chế của Lãnh sự quán. Điều đó đã được chứng minh là một thông tin rất có giá trị. Ma Wei đã ra lệnh xem xét các hồ sơ giám sát cũ của Sonia và nhận ra rằng Sonia đã hủy bỏ một lần thả hàng tại một địa điểm cho một đặc vụ CIA vẫn chưa được xác định làm việc trong văn phòng Bộ An ninh Trung Quốc tại Thành Đô. Điều này khiến cho cô dễ dàng tìm thấy anh ta.
Nhưng Ma Wei cũng đã học được những điều nhỏ nhặt từ các cuộc nói chuyện tầm phào của các nhân viên CIA. Cô hiểu rằng Tom Crane chắc hẳn là thủ lĩnh CIA tại đây vì các đồng nghiệp của anh gọi anh là “sếp” hoặc “trưởng phòng”. Cô nhận ra rằng cơ quan có một đặc vụ đặc biệt ở Thành Đô vì Crane sẽ dừng một số cuộc trò chuyện nhất định bằng cách nói, “Đó là RH,” mà cô ấy biết có nghĩa là “Restricted Handling” - tuyệt mật.
Tiết lộ đáng ngạc nhiên nhất là hang ổ bí mật của tình báo CIA này hóa ra rất bình thường. Các nhân viên phàn nàn về việc nghỉ phép. Họ bày cho nhau cách thức để không gặp rắc rối với tổng thanh tra. Họ lo lắng về các cuộc điều tra của quốc hội Mỹ. Họ thảo luận về việc có nên liên hệ với luật sư hay không. Khi lắng nghe câu chuyện, cô chợt nhận ra rằng CIA đã trở nên có thể đoán trước được. Tình anh em tự do và sự tin tưởng lẫn nhau giờ chỉ còn là một huyền thoại. Những người Mỹ này đã trở nên cẩn thận, ngay cả đằng sau cánh cửa của Lãnh sự quán của họ. Và cô chợt nhận ra rằng một tổ chức tình báo Mỹ được thành lập vào năm 1947 để chuyên phá vỡ các quy tắc, giờ lại hành động theo quy tắc.
Khi Ma Wei hiểu ra rằng CIA giờ đã là một bộ máy quan liêu, cô nhận ra rằng thách thức của mình là phải sáng tạo. Vứt ngay cuốn sách quy tắc mốc meo mà Du Cường Thanh đã biên soạn đi. Hãy tiếp cận kẻ thù từ những hướng mà hắn ta không ngờ đến.
Ma Wei bắt đầu tìm kiếm những giải pháp mới cho những vấn đề cũ. Bộ An ninh Trung Quốc luôn dễ bị tổn thương khi các đặc vụ của nó cần nhận hàng gửi tại Mỹ. FBI có thể nhìn thấy các nhân viên Bộ An ninh Trung Quốc cách xa cả dặm. Vì vậy, Ma quyết định tuyển dụng một doanh nhân người Mỹ gốc Hoa đến từ Bắc California, một công dân Mỹ được kính trọng, và biến anh ta thành một nhân viên chuyển phát nhanh của Bộ.
Mục tiêu nhắm tới là Tankai “Edwin” Fung. Bộ An ninh Trung Quốc đã tuyển dụng anh ta trong một chuyến công tác tới Trung Quốc vào năm 2015. Một “người bạn” Trung Quốc đã tiếp cận Fung. Người bạn Trung Quốc này nói rằng anh cần sự giúp đỡ đơn giản - không có gì khó chịu hay nguy hiểm cả. Anh ta bảo Fung đặt trước phòng khách sạn khi đi công tác và nói số phòng với anh ta ở Bắc Kinh. Fung nên để lại tiền trong mỗi phòng, thường là 10.000 đô la. Ngày hôm sau, Fung sẽ trở lại phòng. Số tiền trên sẽ biến mất. Ở vị trí của nơi đặt tiền sẽ là một thẻ nhớ nhỏ. Fung sau đó sẽ bay đến Bắc Kinh và giao chiếc thẻ đó cho người bạn Trung Quốc của mình.
Bộ An ninh Trung Quốc đã biến Fung thành một nhân viên shipper. Fung đã thực hiện vai trò chuyển hàng này tại ba khách sạn ở miền Tây Hoa Kỳ và ba khách sạn ở Bờ biển phía Đông. Fung dường như không nhận ra rằng anh đang là nhân viên giao hàng chính thức của Bộ An ninh Trung Quốc. Hệ thống thông minh này đã hoạt động từ năm 2015 đến năm 2018. Bộ An ninh Trung Quốc để cho nhân viên shipper này chịu tất cả rủi ro phát sinh. Fung đã bị FBI bắt và bị kết án tù vào năm 2020, nhưng Ma Wei đã tuyển dụng được những nhân viên shipper khác vào thời điểm đó.
Ma cũng băn khoăn rằng người Trung Quốc vẫn còn bị ràng buộc về văn hóa, quá phụ thuộc vào cộng đồng người Hoa ở nước ngoài. Vì vậy, cô ấy cũng tạo ra các hoạt động mới để điều hành những đặc vụ gốc Anglo-Saxon. Và cô đã tỏ ra cực kỳ liều lĩnh khi tuyển dụng một cựu nhân viên CIA tên là Evan Joseph Ward.
Ward đang điều hành một doanh nghiệp tư vấn nhỏ khi Bộ An ninh Trung Quốc lần đầu tiên liên hệ với anh trên mạng xã hội vào năm 2017, dưới vỏ bọc của một nhóm chuyên gia tư vấn. Họ mời Ward đến thăm Trung Quốc hai tháng sau đó, và Ward gặp một người tên là Michael Hing, người này nói rằng anh ta sẽ trả một khoản tiền nghiên cứu nếu Ward có thể thu thập thông tin hữu ích bằng cách sử dụng các mối quan hệ chính phủ cũ của Ward. Anh ta đưa cho cựu sĩ quan CIA một thiết bị bí mật được ngụy trang dưới dạng điện thoại thông minh Samsung Galaxy.
Đó là một hành động hết sức táo bạo, không hề có chút khiêm tốn cổ điển nào kiểu như "hãy giả vờ yếu đuối khi bạn thực sự mạnh mẽ."
Ma Wei cũng đã phạm sai lầm. Fung và Ward đều bị bắt. Nhưng đâu có sao? Nếu một hoạt động thử nghiệm bị phát hiện, cô sẽ thử một chiến thuật khác. Và với mỗi đặc vụ Trung Quốc mà FBI phát hiện ra, Ma Wei có cả chục đặc vụ cùng loại. Ma Wei là cô gái người Mỹ. Người Mỹ có thể không còn muốn chấp nhận rủi ro nữa, nhưng Ma Wei thì sẵn sàng.
-----
15. 2020. Washington
Hendrick Hoffman, cựu trưởng phòng Đông Á của CIA, đang bị Ma Wei ám ảnh. Cô làm anh bối rối. Cô là một phụ nữ độc thân, không con cái, đến từ một vùng ngoại ô công nghiệp đầy khói bụi của Thượng Hải. Ma Wei là phiên bản Trung Quốc của một "không ai cả". Làm thế nào mà cô lại học được những kỹ năng cho phép cô bóc trần các hoạt động của CIA ở Trung Quốc, khiến cho những điệp viên mà anh và những người khác đã tuyển dụng đang phải sợ hãi run rẩy? Hoffman cảm thấy buồn khi nghĩ rằng CIA đã bị người phụ nữ này đánh bại. Ma Wei đã rất siêng năng khi lật tung ngôi nhà bí mật của nước Mỹ.
Các vấn đề về Trung Quốc của CIA vẫn tiếp tục, ngay cả sau khi họ bắt được Arthur Li. Nhiều đặc vụ thâm nhập của Trung Quốc đã bị lộ. Ngay khi CIA cố gắng tiếp cận một đặc vụ tiềm năng tại Trung Quốc, một ngọn đèn dường như tự bật sáng lên ở trụ sở của Bộ An ninh. Bộ này dường như không chỉ mạnh mẽ khi tấn công mà cũng rất bền bỉ khi phòng thủ. Số lượng và cường độ của các hoạt động tình báo chống lại Mỹ đã tăng gấp đôi, rồi lại tăng gấp đôi nữa.
Ma Wei đang tập trung theo dõi những người dù chỉ có liên hệ qua lại với tình báo Mỹ hoặc các cơ sở của nó. Cô đã ra lệnh bắt giữ một quan chức Bộ An ninh mà cô cáo buộc đã làm việc cho CIA - và tiếp tục bỏ tù thêm 350 người mà cô cho là có liên quan đến vụ án. Làm việc cho CIA trở thành giống như bia ngắm bắn trong một triển lãm chuyên về bắn súng.
Khi rắc rối trở nên trầm trọng hơn, CIA đã yêu cầu Hoffman trở lại lãnh đạo một phòng phản gián đặc biệt trong Bộ phận Đông Á.
Hoffman bị ám ảnh về Ma Wei giống như cách nhân vật hư cấu George Smiley đau khổ vì kẻ thù không đội trời chung của mình, “Karla.” Hoffman suy tư về Ma Wei cả ban ngày lẫn ban đêm. Cô ta đã lên kế hoạch gì? Cô ta đã thực hiện thêm bao nhiêu vụ xâm nhập vào CIA ngoài những vụ mà CIA đã phát hiện ra? Có bao nhiêu điệp viên của CIA đã bị biến thành gián điệp đôi, chuyên cung cấp thông tin sai lệch?
Hoffman có những suy nghĩ kỳ quặc, hoang tưởng: Có phải người Trung Quốc đã khai thác lưới điện ở Langley để theo dõi bằng cách nào đó thông qua dòng điện chạy qua Tổng hành dinh CIA? Có phải họ đã phát minh ra máy ảnh gài vào côn trùng bay vo ve trong không khí, hay họ có những con gián robot sống trong các bức tường của phòng họp ở tầng bảy văn phòng CIA?
Hoffman đã đọc các sách cổ nói về kỹ thuật làm gián điệp của Trung Quốc, do Tôn Tử viết ra và được các nhà bình luận khác góp ý thêm cách đây 2.500 năm. Chúng là những câu chuyện ngụ ngôn linh hoạt về hoạt động gián điệp: Nếu bạn mạnh mẽ, hãy tỏ ra yếu đuối; nếu bạn ở gần, hãy giả vờ ở xa; nếu bạn có bí mật, hãy giả vờ là kẻ ngu đần. Để đánh lạc hướng kẻ thù của bạn, hãy làm cho họ tức giận; nếu họ đang thoải mái, hãy làm cho họ mệt mỏi; nếu họ đang nghỉ ngơi, hãy buộc họ phải di chuyển.
Hoffman thích chất thơ khó nắm bắt của Binh pháp Tôn tử, nhưng cũng hiểu Ma Wei đủ rõ để biết rằng tác phẩm tình báo cổ xưa này không phải là bí quyết thành công của cô. Đây là những quy tắc quý giá mà Du Cường Thanh đã kể cho Tom Crane trong suốt cuộc phỏng vấn dài của anh. Nhưng Ma Wei là người có quan điểm ngược lại với Du Cường Thanh. Các đồng nghiệp Trung Quốc vẫn gọi cô là cô gái Mỹ. Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Ma Wei đã hiểu những gì về nước Mỹ khiến cô trở thành một đối thủ thông minh, khó nhằn như vậy?
Hoffman là một người đàn ông to lớn, mặt đỏ. Anh thích nói với các đồng nghiệp rằng một người to béo như anh có lợi thế lớn khi làm nhân viên tình báo. Anh có thể di chuyển chậm rãi, có thể dừng lại nghỉ bên đường, viện cớ đi tìm chỗ đi đái. Anh không thích một phụ nữ Trung Quốc lại có trí thông minh hơn cả CIA. Anh ngẫm nghĩ về Ma Wei hàng tuần, hàng tháng, hàng năm trời.
Hoffman muốn trả thù. Anh quyết định làm điều mà CIA ngày nay hiếm khi dám làm. Anh trở nên sáng tạo.
-----
16.2023. Washington
Hoạt động tình báo là không “tử tế”. Các sĩ quan CIA có quyền vi phạm luật pháp của các quốc gia khác để thu thập thông tin tình báo. Họ có thể nói dối về các hành động bí mật được thực hiện ở nước ngoài nhằm lật đổ chính phủ hoặc đánh cắp các bí mật. Khi CIA tiến hành một hoạt động “bị từ chối”, điều đó có nghĩa là điệp vụ có thể bị lãnh đạo CIA từ chối nhận trách nhiệm nếu nó bị lộ. Khi các chuyên gia nói rằng các hoạt động tình báo tồn tại trong một thế giới bóng tối, nơi các định nghĩa thông thường về đúng và sai không được áp dụng, thì hầu như là họ đã nói đúng.
Tom Crane đã chấp nhận những quy tắc đó khi gia nhập CIA vào những năm 1980. Và mặc dù hệ thống đã quay lưng lại với anh một cách tàn nhẫn trong những năm anh bị nghi ngờ là một gián điệp của Trung Quốc, anh vẫn chấp nhận luật chơi. Tom sẽ không ngần ngại hành động tàn nhẫn tương tự để xác định kẻ phản bội. Nhiều đồng nghiệp CIA của anh đã học được cách chơi an toàn để tránh các rắc rối. Tom thì không. Anh vẫn muốn giành chiến thắng.
Vì vậy, khi sếp cũ của Tom từ Bộ phận Đông Á liên lạc với Tom vào năm 2023 và đề nghị anh tham dự một cuộc họp đặc biệt về cái mà Hoffman gọi là “Hồ sơ Trung Quốc”, Tom muốn giúp anh ta. Hendrick Hoffman đã nghỉ hưu không lâu sau Tom; anh là một "cựu nhân viên" hoặc Tom đã nghĩ như vậy. Nhưng thật kỳ lạ, Hoffman đã gọi Tom bằng ứng dụng nhắn tin được mã hóa Signal, thay vì một đường dây điện thoại trực tiếp.
“Tôi đang rất tức giận,” Hoffman nói. “Đồng hồ của chúng ta đang được người Trung Quốc lau giùm.”
“Tôi đã rất tức giận kể từ khi họ bắt được người của tôi vào năm 2007,” Tom trả lời.
“Họ gọi tôi trở lại để sửa lỗi này. Tôi cần anh giúp đỡ."
Tom đồng ý ngay lập tức. Một phần nào đó trong anh đã chờ đợi cuộc gọi này kể từ ngày anh rời CIA.
Hoffman đã không yêu cầu Tom bước vào cửa trước ở Langley, phải đi ngang qua những ngôi sao trên tường dành cho những anh hùng đã ngã xuống và dòng chữ chạm khắc: “Và các người sẽ biết sự thật và sự thật sẽ giải phóng các người.” Hiện tại đã khác. Hoffman hẹn Crane gặp nhau tại một địa điểm bí mật ở các tầng trên của một tòa nhà văn phòng thương mại nhạt nhẽo ở Manassas, Virginia, một vùng ngoại ô của Washington bên ngoài Beltway.
Tom nói với vợ: “Anh lại bị lôi kéo trở lại cuộc chơi."
“Thì anh có bao giờ thực sự ra ngoài cuộc chơi đâu,” Sonia đáp lại.
Cô ngắm kỹ khuôn mặt anh. Mắt anh trĩu nặng; thật đáng buồn, sau bao nhiêu năm vật lộn trong một cuộc chiến không rõ ràng. Anh chưa bao giờ rời đi. Tom vẫn đang cố gắng hoàn thành một cái gì đó.
"Tại sao anh đồng ý quay lại? Họ đã chăn anh, thậm chí còn nghi ngờ anh. Họ đã vắt chanh bỏ vỏ."
“Một phần vì anh cảm thấy trách nhiệm phải đáp trả. Tất cả những đặc vụ đó đã chết. Nhưng lần này là phần việc của anh.”
“Anh có thể từ chối mà,” cô nói.
Tom lắc đầu. “Anh không thể.”
Sonia biết rõ chồng mình. Đó là sự thật. Có một phần trong anh đã trống rỗng.
“Vậy thì làm nó đi,” cô nói.
"Tại sao?"
“Bởi vì anh cần phải làm việc đó.”