Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hấy gì qua thứ này chết liền á,” Eddie nói.
“Ráng đi cha, rộn chuyện quá,” Snake nói.
Cặp tướng cướp đang thập thò trước cửa quán Jolly Jackal, hai cái đầu trùm quần vớ ngoắc qua ngoắc lại. Snake tròng ống quần bên phải lên mặt; cái còn lại treo tòng teng trước ngực. Eddie thì sụp kín mặt với phần thắt lưng của cái quần, chừa lại hai ống vớ rũ rượi phơ phất sau lưng, khiến nó nom như một yêu tinh thỏ khổng lồ.
“Tao chỉ muốn góp ý thôi,” Eddie nói, “đáng lý phải lấy màu nào sáng hơn chớ.”
“Có gì xài nấy đi cha nội,” Snake nói.
Chúng đã xoáy được cặp quần tất này ở một tiệm chạp phô trên Coconut Grove. Rảnh đâu mà kén cá chọn canh, Snake đã thó chúng trong lúc Eddie vờ lên cơn co giật để điệu hổ ly sơn thằng bán hàng. Snake chụp ngay hộp quần tất đầu tiên mà nó thấy. Ngẫu nhiên đó là hàng của Hanes Control Top, màu đen tuyền, với size dành cho các bà mập.
“Thà đội một cái xô lên đầu còn sướng hơn,” Eddie tiếp tục càm ràm.
“Tao bảo mày đội gì mày đội đó,” Snake đanh giọng. “Có mang túi theo chưa?”
“Khỏi lo,” Eddie vỗ vỗ cái túi đựng hàng Winn-Dixie được vo lại giắt ở lưng quần. Kế hoạch là, Snake sẽ dùng súng uy hiếp thằng bán bar, trong khi Eddie trút đầy túi hàng với số bạc lấy từ máy tính tiền, ưu tiên mệnh giá cao trước, mệnh giá nhỏ sau, thư thả thì hốt luôn mớ lẻ tẻ.
“OK,” Snake nói. “Nhớ nghen mậy, đừng có mà bép xép gì ở trỏng, nhất là bép xép tên tao. Và chớ làm trò gì ạch đụi.”
“Bày đặt,” Eddie xài xể, “bộ cái ý tưởng này còn chưa đủ ạch đụi chắc?”
“Để coi ai ạch đụi biết liền,” Snake nói, siết chặt khẩu súng và đẩy tung cánh cửa.
“À NÀY,” MATT nói, “Jenny có muốn mình bắn vô đâu không?” Nó, Jenny và Andrew vừa bách bộ qua hết con hẻm bắt từ Đại lộ Grand và giờ đã đứng trong bãi đỗ xe nhờ nhờ tối phía sau tiệm chạp phô. Có hơn hai chục chiếc ô tô trong bãi, và tuyệt không thấy ai khác vào thời điểm đó.
“Thì ngay chỗ đó luôn đi.” Andrew mách nước. “Hai đứa mày sẽ như trời sinh một cặp.”
“Câm mỏ,” Matt hằm hừ. Quay sang Jenny nó ngỏ ý, “Hay vào tay Jenny nha?”
“Cũng được,” Jenny nhỏng nhảnh đáp, cô thích chuyện Matt cân nhắc coi nên bắn vô đâu.
“OK, rồi nha,” Matt nói. “Andrew, chuẩn bị làm chứng nè!”
“Tuân lệnh!”Andrew nói, rướn người tới trước và chun mặt lại, tỏ ra nghiêm túc tối đa đối với nhiệm vụ.
Jenny đưa tay phải lên, xòe lòng bàn tay về phía Matt với vẻ cung hiến. Matt như chết lặng trước vẻ yêu kiều của Jenny. Nó đưa khẩu JetBlast Junior lên, hai tay cầm súng duỗi thẳng, như mấy chương trình cảnh sát trên TV. Nó nhắm vào bàn tay Jenny và khởi sự siết cò súng.
“FREEZE!” Thốt nhiên từ con hẻm vút đến một giọng khàn khàn ghê rợn. Ba đứa quay phắt lại và thấy một hình hợm đang lặc lè tiến về phía chúng. “FREEZE!” hình hợm ấy lại rống lên, dù nãy giờ đã có đứa nào nhúc nhích gì đâu. Và rồi, một tiếng “ĐÙNG” phát xuất từ hình hợm ấy, và chớp mắt Matt đã thấy tấm kính xe bên cạnh mình trổ ra chằng chịt những vết nứt.
“Quỷ thần ơi, nó b-bắn kìa,” Andrew lắp bắp.
“Chạy lẹ,” Matt quát lên đoạn tức khắc kéo tay Jenny, ba chân bốn cẳng phi đến phía cuối bãi đỗ xe. “Andrew!” nó ngoái cổ la. “LẸ MÀY!”
Andrew ba chớp ba nháng đuổi theo Matt và Jenny.
“FREEZE!” hình thù lại rống lên. Và lại một tiếng ĐÙNG tiếp sau đó.
Matt vẫn cắm đầu chạy bán sống bán chết, kéo theo Jenny đang vừa chạy vừa lầm rầm “JesusJesusJesusJesus”, cứ mỗi bước là một lần “Jesus”. Lại thêm một tiếng ĐÙNG và tiếp đến là một tiếng UỲNH khi viên đạn bay qua đâu đó gần Andrew, kẻ đang thu mình sau một chiếc ô tô. Matt và Jenny phóng đến cuối bãi đỗ xe, xô đổ mấy thanh chắn, và chợt thấy mình lọt thỏm vào một khoảng sân sau không đèn đóm, đầy rác rến và cỏ dại mọc cao tận thắt lưng. Thế rồi, với những bước loạng choạng mù lòa, hai đứa gieo mình vào trong bóng đêm thăm thẳm.
Trở lại với bãi đỗ xe, Andrew như hóa đá bởi nỗi khiếp sợ, rúc mình sau chiếc ô tô, dỏng tai nghe tiếng thở phì phò của cái hình hợm đang mỗi lúc một thu hẹp khoảng cách với nó.
“FREEZE!” hình hợm cất giọng thều thào. “FRUNHHHMPH.”
Cái hình hợm, vấp phải một rào chắn thấp bằng bê tông, đổ oạch xuống như một bao mỡ bò chín chục kí lô. Khẩu súng lục văng ra trước và tốp lại ngay trước thân mình đang co rúm của Andrew. Andrew, hành động theo bản năng, chộp lấy khẩu súng và bật dậy, chạy trối chết về phía con hẻm dẫn ra Đại Lộ Grand. Để lại sau lưng nó súc thịt bầy hầy, léo nhéo rên rỉ của Jack Pendick, Dũng Sĩ Trừ Gian.
Lại nói chuyện Snake tung cửa xông vào quán Jolly Jackal, cánh cửa táng thẳng vào Leo, kẻ đang sắp mở nó ra cho Puggy, kẻ đang đứng sau Leo với cái va-li đựng bom. Sau lưng Puggy là Arthur đang mày mò trong túi tìm chìa khóa để mở cốp con Lexus. Sau lưng Arthur là John, đang ôm cái cặp táp.
Bị cửa đập bất tử, Leo liểng xiểng chúi dụi vào Puggy. Puggy mất thăng bằng, đánh rớt cái va-li xuống ngón chân của Arthur. Arthur ré lên như lợn bị chọc tiết, chúi nhủi vào người John. John loạng choạng vấp lên cái ghế dựa đằng sau, ngã chổng vó xuống sàn nhà, cái cặp văng ra.
Snake phát hoảng khi thấy cả đống người lăn lóc lố nhố. Nó lập cập giương súng lên, vung vít loạn xạ, quát “Tất cả tụi bay... úi da.”
Snake suýt ngã sấp mặt. Ra thằng Eddie vừa xớn xa xớn xác húc vào lưng nó.
“Bà mẹ mày, coi chừng chớ,” nó nộ.
“Có thấy chó gì đâu,” Eddie làu bàu.
“Câm mồm,” Snake hầm hừ. Đoạn nó hất hàm về phía Leo, Puggy, John và Arthur, biểu, “Dồn tụi nó lại.”
Hai thằng dồn đám lau nhau lại một chỗ, trừ John đang nằm xếch một bên, cạnh cái cặp trên sàn nhà.
Trên màn hình TV, hai mụ nạ dòng vạm vỡ, ria mép tốt tươi đang đập túi bụi một cha nội với mái tóc bóng lộn và hàm răng ngót 40% là hàng giả.
“OK, việc đầu tiên,” dứt lời Snake xăm xăm tiến lại chỗ Puggy. Puggy hoảng vía lùi ra sau, mắt nhìn sững khẩu súng. Snake vung chân trái, cái chân không bị thương, tung một cước kịch lực vào vùng bẹn của Puggy. Thốn đến mức không ú ớ được tiếng nào, Puggy đổ sụm xuống sàn, hai tay ôm bẹn. Snake bồi thêm một cước ngay mặt nó. Puggy vội đưa tay lên che mặt, cuộn người lại thu lu để né đòn. Snake đá pặc pặc vào lưng nó hai phát nữa, rồi lùi lại.
“Chưa xong chuyện với mày đâu,” nó gầm gừ, đoạn chĩa súng qua Leo, “Mở cái máy tiền ra. Để tay mày ở chỗ tao thấy được. Xớ rớ tới cái chày là tao nổ phọt óc mày liền.”
Leo, hai tay giơ ra trước và mắt nhìn chừng khẩu súng, từ từ lùi lại, vòng qua quầy bar đến chỗ máy tính tiền. Một tay giữ nguyên vị trí, một tay hắn hạ xuống bấm vào một phím trên máy. Hộc đựng tiền trượt ra.
“OK,” Snake huých khủy tay vào Eddie. “Vô lượm lúa đi.”
Eddie, với hai cánh tay vươn ra trước in hệt Boris Karloff trong Xác Ướp, rề rà lê bước cho tới khi chạm vào quầy bar. Thế rồi, như một ông xẩm mù, nó vừa mò mẫm mặt quầy vừa tiến từng bước một.
“Coi, khẩn trương lên chớ mày!” Snake ngứa mắt quá, nạt.
“Lần sau, tao xí phần cầm súng,” Eddie cành hanh, kéo nhô phần thắt lưng của chiếc quần tất lên khỏi mặt để thấy được sàn nhà phía trước. Nó lịch xịch đi vòng qua quầy bar, lại chỗ máy tính tiền rồi ngó vào cái hộc đã mở sẵn.
“Quỷ tha ma bắt,” nó buột miệng.
“Ưu tiên mấy tờ lớn,” Snake biểu.
“Tờ lớn nào?” Eddie nói. “Tờ này? Hay tờ này?”
“Mày sủa cái đéo gì thế?” Snake cau mày.
“Tao nói là, trong này có nhõn hai tờ, y bon à.”
“Phải còn nữa chớ,” Snake nói.
“Ờ, đúng, còn nữa,” Eddie làu bàu, “Để coi, gom hết đống lẻ này chắc được, ờ, một đô năm mươi.”
Snake mím môi suy nghĩ.
“Muốn tao gom hết vô bị không?” Eddie hỏi, giơ cái bị đựng hàng lên.
Snake chĩa súng vào Leo, gằn giọng hỏi, “Tiền đâu?”
Leo nhún vai. “Bán ế quá anh.” Hắn đọc thành “vá.”
“Mày cất tiền ở đâu đó,” Snake trừng mắt. “Muốn bị bắn không?”
“Không,” Leo đáp.
“Đem hết tiền ra đây cho tao,” Snake nói, “không tao bắn bể bụng mày liền.”
Trên màn hình TV, lão tóc-bóng-lộn vừa giật mạnh cái áo ống của một trong mấy bà để ria mép, cặp hàng chà bá lửa nảy ra, dội tưng tưng. Hai đầu ti đã được làm mờ bằng kỹ xảo, thể theo các qui chuẩn về thuần phong mỹ tục trên sóng truyền hình.
Từ sàn nhà, John lên tiếng, “Tôi có tiền.”
Snake lừ mắt sang hắn. “Đâu?” Nó hỏi.
“Cái bóp,” John điềm tĩnh nói. “Trong túi quần tôi. Biếu anh uống nước.”
Snake chĩa súng thẳng vào đầu John, nói, “Liệu hồn, móc gì bậy bạ ra là chết với tao.”
John thong thả cho bàn tay phải vào túi quần, lôi ra một bóp vải loại rẻ tiền, rồi lia nó qua sàn nhà cho Snake. Snake nhặt nó lên với bàn tay không cầm súng rồi dùng ngón cái kiểm kê số tiền bên trong. Mà kiểm gì mấy đâu, bởi trong bóp chỉ có một tờ mười đô, một tờ năm đô và ba tờ một đô.
“Mười tám đô la?” nó chưng hửng. “Quán xá kiểu gì vậy?”
“Bán ế lắm,” Leo nói.
“Mặt bằng xấu quá,” John lý giải.
“Cần lấy bị đựng mười tám đô không?” Eddie hỏi.
“Khép cái mỏ mày lại,” Snake nộ, “Không tao bắn mày trước.”
Snake cố động não. Nó đoán là có ẩn tình gì đây... bốn thằng khi không chụm rụm trước cửa... nhất định có chuyện gì nó chưa tỏ tường. Nó quan sát từng thằng một kĩ hơn. Ánh mắt nó dừng lại ở Arthur. Cha, thằng này nai nịt bảnh tỏn gớm, còn se sua đeo đồng hồ vàng nữa chớ.
“Mày,” Snake nói, ra hiệu cho Arthur bằng khẩu súng. “Đưa tao cái đồng hồ.”
Arthur quày quả tháo đồng hồ, liệng cho thằng Snake, nó bắt lấy rồi giơ lên trước cái quần tất để nhìn gần hơn. Coi bộ vàng thật. Snake thấy phấn khởi trở lại.
“Giờ đưa bóp mày đây.”
Arthur lẳng lặng rút bóp từ túi quần rồi liệng qua cho Snake. Snake lấy ngón cái bạch ra và thấy một xấp toàn tiền hai mươi đô. Đút cái bóp vào túi quần, nó nhìn chằm chằm Arthur. Snake đang xâu chuỗi những dữ kiện lại với nhau... một thằng ăn diện láng cóng, túi rủng rỉnh bạc, đương không ló mặt ở một cái quán như cứt... Thôi đúng rồi, nó là dân buôn ma túy chắc. Hổng chừng còn là trùm nữa. Nghĩa là...
“Có gì ở trỏng?” nó hỏi Arthur, chỉ vào cái va-li.
“Một quả bom,” Arthur nói.
“Ừa, phải rồi,” Snake nói.
“Thật đó ông!” Arthur hổn hển nói, thời trung học lão từng được mệnh danh là thánh chỉ điểm. “Nó là một quả bom! Tụi này là Nga ngố đó, tụi nó bán bom!”
Snake liếc nhìn John. John trợn mắt kinh ngạc trước lời cáo buộc lố lăng.
“Bom,” hắn khịt mũi. “SSììì! Bom đâu ra cha ơi! Là bar mà.”
“Là bar mà,” Leo đồng tình.
Snake nhìn cái va-li. Trên TV, Jerry Springer đang huyên thuyên, rằng trong một mối quan hệ, thì một sự nhịn là chín sự lành.
“Eddie,” Snake nói. “Mở cái va-li ra coi.”
“Con mẹ mày, Snake,” Eddie sửng cồ, “mày tiết lộ tên tao rồi!”
“Ày, thì mày cũng vừa tiết lộ tên tao còn gì, coi như huề,” Snake nói.
“Snake đâu phải tên,” Eddie cãi. “Snake là biệt danh.”
“Trước khi công kích nhau,” Jerry Springer tiếp tục, “chúng ta nên soi mình trước gương và...”
Snake bắn Jerry Springer, khiến lão vỡ tung thành trăm mảnh. Phát súng làm điếng hồn tất thảy mọi người, kể cả Snake; Arthur khóc hu hu. Đó là lần đầu tiên trong đời Snake thử bắn cái gì đó, và mục tiêu của nó nay chỉ còn là một hộp đen lủng lỗ nghi ngút khói. Nó đắc ý quá, vậy ra đây mới đúng là nghề của chàng.
“Giờ,” Snake bảo Eddie, “mở cái va-li chó đẻ đó ra coi.”
Miệng lầm bầm, Eddie kéo đũng quần tất xếch lên nửa mặt, rồi lững thững vòng qua quầy bar tới chỗ cái va-li cạnh quầy. Loay hoay một chặp nó mới mở được hết các chốt. Bàn tay đặt trên nắp, nó ngước nhìn Snake.
“Lỡ bom thiệt sao mày?” nó hỏi.
“Mở ra,” Snake nói.
Eddie nín thở, từ từ giở nắp va-li lên và nhìn vào trong.
“Cái gì vậy?” Snake hỏi.
“Biết chết liền,” Eddie nói. “Gì đi nữa cũng hỏng phải tiền.”
Snake xán lại và dòm vào trong va-li. Nó cũng không dám phán đó là thứ gì. Nhìn hao hao cái máy xay rác nhà bếp. Song có điều nó biết chắc, đó là một vật quan trọng. Đại khái vậy. Coi, dám đó là một vỏ bọc để chứa ma túy lắm chớ. Mà cũng có khi là ngọc lục bảo; Snake nghe phong long tụi trùm ma túy luôn sở hữu ngọc lục bảo. Mà dẫu có là gì đi nữa, với Snake đây là cả một cơ hội vàng để thoát khỏi quãng đời làm một thằng cô hồn mạt kiếp. Cơ hội để nắm quyền tự quyết, vượt lên chính mình, tiến lên nấc thang mới, trở thành một thằng cô hồn có số má ai ai cũng vì nể! Biết vậy, nhưng nó phải xử trí vụ này sao đây? Nó biết mình cần phải suy tính cho kĩ, lao tâm khổ tứ chứ chả chơi. Đoạn nó quay súng sang Leo, kẻ đang đứng sau quầy bar.
“Rót tao một ly coi,” nó nói.
Leo thư thả rót một ly vodka và đặt lên quầy. Snake đưa ly lên tính nốc cạn, khổ nỗi còn kẹt cái quần tất nên nước nôi không vô miệng bao nhiêu mà chảy xuống áo thì nhiều. Từ sàn nhà, John khụt khịt mũi. Snake quay phắt lại, chĩa súng vào John.
“Bộ mắc cười lắm hả?” nó quắc mắt hỏi.
“Đâu có,” John lắc đầu lia.
“Thôi được rồi,” Snake nói. “Bắt tay vô việc. Mày đi xe tới đúng không?” Nó nhìn Arthur.
Arthur gật đầu.
“Để ngoài kia phải không?”
Arthur gật tiếp.
“Đưa tao chìa khóa xe.”
Arthur thảy chùm chìa khóa cho Snake.
“OK,” Snake nói. “Eddie, giờ mày...”
“Đừng có leo lẻo tên tao nữa!” Eddie cự nự.
“OK, đằng ấy, đậy nắp va-li lại.” Snake nói, “Tụi mình sẽ đi một chuyến. Mày, đi chung luôn.” Nó phẩy phẩy súng trước mặt Arthur.
“Mấy ông lấy tôi làm gì!” Arthur giãy nảy. “Lấy hai thằng kia kìa! Tụi nó là người Nga! Tụi nó bán tên lửa! Có mười ngàn đô trong cái cặp kia kìa!”
“Rồi, biết rồi, ” Snake gật đầu chiếu lệ, nghĩ bụng tụi trùm ma túy này xảo ngôn gớm.
“Không, không!” Arthur nằn nì. “Tui nói thiệt, có mười ngà - “
“Câm họng, thằng chó,” Snake nạt, “giờ muốn đi hay muốn tao bắn?”
Arthur câm họng.
“OK, Ed... lộn, đằng ấy,” Snake nói. “Mang cái vai-li theo.”
Eddie nắm quai va-li nhấc lên. Nó chỉ nhúc nhích được một tẹo.
“Nặng dữ thần,” Eddie le lưỡi.
“Bộ chuyện gì cũng phải tới tay tao hả?” Snake ca thán. Nó bước lại nắm quai va-li, hừ hự giở lên, sặc, nặng thấy mồ nội. Snake suy tính một hồi, rồi nhớ chực cái đứa đang mang va-li lúc nó tung cửa xông vô tiệm.
Nó đá nhẹ vào Puggy, kẻ vẫn đang co quắp trên sàn, hi vọng được người đời quên lãng.
“Dậy xách va-li đi mày,” Snake nói.
Puggy lồm cồm bò dậy, máu loang từ mũi sang một bên má của nó. Nó nhấc cái va-li lên bằng một tay rồi đứng đực chờ lệnh.
Snake quay sang Leo. “Mày,” nó nói. “Qua đây ngồi chung với bạn mày đi.”
Leo bước rón rén qua quầy bar. Canh đúng lúc hắn đi ngang qua, Snake dùng báng súng giộng một cú vào sau ót hắn. Snake đinh ninh thằng khốn nạn dính cú này sẽ sụm bà chè luôn, như trên TV khi lấy súng đập đầu ai đó. Điều xảy ra là, khẩu súng phát nổ, bắn một viên đạn lên lút trần. Leo lảo đảo, tay ôm đầu, kêu “ỐI!”
Snake ra chiều hỉ hả, cứ như biến cố vừa rồi là chủ đích của nó, “Bài học cho mày đó, xách chày đánh người riết có ngày! Thôi tới ngồi với bạn mày đi.”
Leo lủi đến ngồi cạnh John trên sàn nhà.
Snake giở giọng đe dọa, “Tụi mày mà gọi cớm sau khi tao đi, viên đạn tiếp theo sẽ đi qua đầu tụi mày đó.”
Ta nói lời đe dọa nghe không có miếng lô-gích nào, song John và Leo cũng chẳng muốn bắt bẻ.
Eddie xích tới và ghé đầu vào Snake để hai thằng có thể kín đáo bàn bạc, quần tất với quần tất. Eddie rù rì, “Ủa mà đi đâu nữa mày?”
“Tới nhà thằng đó,” Snake thì thào, hất hàm chỉ Arthur.
“Té vàng té bạc gì mà tới đó?” Eddie gắt khẽ.
“Nghe tao nè,” Snake nói, “thằng này là trùm ma túy, mình nắm dái nó rồi, trong va-li là thứ gì đó rất xịn sò, cái đó lát nữa tìm hiểu, tao cuộc là nó còn nhiều của nả hơn ở nhà.” Snake rành sáu câu, từ Chuyên Án Miami, bọn trùm ma túy toàn ở mấy biệt thự sang chảnh, với những chỗ cất giấu bí mất các loại ma túy thượng hạng, và tiền mặt các thứ. Và cả những mỹ nhân nữa chớ, những bóng hồng bị mê hoặc bởi các đại ca xã hội đen, ngoài vòng pháp luật, chơi với dao đùa với súng.
“Snake,” Eddie nói, “mình có bóp của thằng đó, mình có mười tám đô của thằng kia. Thôi dông là đẹp rồi đó.”
“Không đời nào,” Snake gạt phắt, “Thời của mình tới rồi. Ngu sao bỏ qua. Từ giờ, mày chớ có bàn lùi. ”
“Ôi trời,” Eddie lắc đầu, khiến hai ống quần phe phẩy theo.
Snake xoay tay nắm và đẩy cửa ra. Nó xỉa súng vào Puggy và Arthur.
“Đi,” nó ra lệnh.
Arthur vẫn ngoan cố, “Nghe nè, ông không cần tôi đâu, hai thằng kia mới đáng tiền, tụi nó là người Nga, tụi nó có mười ngờn...”
Arthur nảy lui lại khi thấy thằng Snake sấn tới trước mặt, giơ súng lên hăm.
“Tao đã bảo câm mồm, thằng chó đẻ,” Snake gầm gừ. Phải thiệt cứng với mấy thằng sếp sòng này; có vậy nó mới biết tôn trọng mình. “Đi mau.”
Cả bọn lục tục kéo nhau rút khỏi tiệm Jolly Jackal - Arthur đi đầu, tập tễnh bởi ngón chân cái bị va-li bom rớt trúng; kế tiếp là Puggy xách va-li; rồi đến Snake tay lăm lăm súng; chót hàng là Eddie, với hai cái tai thỏ đong đưa nhìn phát rầu.
Khi cánh cửa khép lại và đám giặc đã sạch bóng, quán bar Jolly Jackal lặng phắc như tờ. Sau cùng thì John, ngồi trên sàn nhà cạnh chiếc cặp đựng mười nghìn đô tiền mặt, chép miệng nói với Leo, “Kakimi chertyami oni viigrali holodnuyu voinu?”
Dịch thô là: “Thế quái nào mà tụi này lại thắng Chiến Tranh Lạnh vậy?”
Eliot đang ngồi trên sô pha, xem bản phát lại của Buffy Khắc Tinh Ma Cà Rồng và xơi Cheez-Its thẳng từ hộp lúc điện thoại reng.
“A lô?” anh nói.
“Chào,” giọng Anna lảnh lót, “Tôi Anna nè. Giờ anh có bận gì không?”
“Thú thực với cô,” Eliot nói, “Tôi đang thực hiện một chiến dịch quảng cáo sáu số cho một khách hàng cực kì quan trọng.”
“Ôi trời, tôi xin lỗi nghen,” Anna nói, “Vậy thôi...”
“Không hẳn,” Eliot nói. “Tôi đang coi chiếu lại Buffy Khắc Tinh Ma Cà Rồng và xơi Cheez-Its.”
“À. Tôi đã nghe về đời sống độc thân phong phú của anh.”
“Chưa hết đâu. Sau Buffy, tôi sẽ đăng nhập vào America Online, coi có nhận được email từ người lạ nào muốn hướng dẫn tôi cách trở nên giàu có, hay gửi ảnh khỏa thân của họ cho tôi không.”
“À, vậy tôi sẽ không phiền anh...”
“Không! Cứ phiền! Cứ phiền!”
“À, tôi muốn nói, một, cảm ơn anh vì bữa trưa.”
“Ầy, lúc nào cũng được mà. Mà lúc này luôn càng tốt! Cô có muốn ăn trưa tiếp ngay bây giờ luôn hông?”
Anna phì cười. “Muốn lắm chứ sao không, nhưng lúc này đây tôi đang cố làm một người mẹ tốt, tôi gọi cho anh cũng vì thế nữa. Tôi đang tìm bé Jenny. Nó với con anh hai đứa hẹn nhau ở CocoWalk vì cái trò Killer trời đất ấy, và nó đã hứa sẽ gọi tôi biết khi nào đến đón, mà tới giờ này vẫn chưa thấy gì. Thế Matt có gọi cho anh không?”
“Gọi mới lạ. Khi nào cần xe nó mới gọi tôi thôi. Chiều nay nó đã gọi rồi, để đi thủ tiêu Jenny. Mà giờ này” - Eliot liếc đồng hồ - “đáng lý nó phải về rồi chứ ta.”
“À, vậy cho tôi biết nếu anh liên lạc được với nó nha?”
“Chắc rồi,” Eliot mừng húm, bởi lại có cớ để ba điều bốn chuyện với người ta.
“Tôi ghét phải làm một bà mẹ lo bóng lo gió,” Anna nói, “nhưng quả tình tôi thấy hơi lo, hồi này nhiều chuyện chộn rộn quá. Gì chứ khoản gọi điện bé Jenny chu đáo lắm.”
“Ai dà,” Eliot nói, “thì bổn phận của các bà mẹ là lo bóng gió mà. Nhưng tôi chắc tụi nhỏ không sao đâu. Tụi nó ở CocoWalk chứ gì, thiên hạ đông đen. Dễ gì mà gặp rắc rối.”
“JESUSJESUSJESUSJESUS...”
Jenny hổn hển cầu khấn giữa lúc Matt sờ soạng trong bóng tối mịt mùng, kéo cô ra khỏi đám cỏ dại, xa khỏi nơi phát ra tiếng súng. Hai đứa lúc này đang đứng trên vỉa hè của một đoạn đường hẹp. Matt dừng lại và nhìn ra sau.
“Ủa thằng Andrew đâu rồi?” nó nói.
“Chả biết nữa,” Jenny nói. “Lạy Chúa, có khi nào ổng bị bắn rồi không?”
“Trời đất,” Matt tái mặt. “Hay mình quay lại đó coi thử.”
“Matt,” Jenny nói, “có một gã ở đó đang bắn loạn! Bằng súng thật! Mình phải gọi cảnh sát thôi.”
Chợt một chiếc ô tô phóng về phía hai đứa. Matt nhảy xổ xuống đường, vẫy tay loạn xạ.
“TỐP!” nó hét với người lái xe. “TỐP DÙM!”
Người lái xe, hành động như đa số bà con Miami khi bắt gặp có kẻ đứng la hét giữa đường: tức khắc ấn còi và nhấn ga. Matt nhảy vọt sang một bên khi chiếc ô tô vọt qua, tiếp vỉa hè bằng cả tứ chi.
“Cám ơn nghen,” nó hét với theo chiếc ô tô đang xa dần.
“Matt không sao chứ?” Jenny hỏi.
“Ừ,” Matt nhổm dậy phủi quần. “Hay thôi cứ lại chỗ xe mình nghen. Mình đỗ nó trên kia, gần quán Đuôi Hổ, rủi trên đường không thấy bót điện thoại nào thì chạy xe đi kiếm cũng dễ.”
“Ừ, miễn thoát khỏi đây là được,” Jenny nói, ngoái nhìn bãi đỗ xe.
Hai đứa nửa chạy nửa đi bộ qua ba chòm nhà đến chỗ con Kia, không thấy bót điện thoại nào trên đường đi. Chừng cả hai đã yên vị trong xe, Matt nói, “Jenny có biết đồn cảnh sát nào gần đây không?”
Jenny ngỏ ý, “Hay đi thẳng về nhà mình luôn được không? Mẹ mình chắc đang nóng ruột lắm, tới đó rồi gọi cảnh sát cũng được mà.” Jenny đang thèm mẹ của cô.
“OK,” Matt nói. “Và gọi cho mẹ thằng Andrew luôn.” Đoạn nó rồ máy.
Anh muốn cái sex pootie của em!
Anh muốn cái sex pootie của em!
“Thiệt tình,” Matt tắt nhạc, rồi lẹ làng cho con Kia lăn bánh, trực chỉ nhà Jenny. Hai bạn nhỏ đang run lập cập, nôn nả sớm giao lại trạng huống hãi hùng này cho mấy bạn to đầu, có trách nhiệm lo.
Trong chiếc xe thuê bên ngoài quán Jolly Jackal, Henry và Leonard đang chờ vụ cướp có vũ trang, vốn chẳng ăn nhậu gì tới chúng, sớm kết thúc để tiếp tục theo đuôi Arthur Herk. Ngồi không cũng buồn, Leonard bèn kể Henry nghe chuyện hài hước về một quý bà được chẩn bệnh bởi một bác sĩ nói giọng Nhật rặt.
“... bác sĩ nói, “Rady, tôi đã thấy vấn đề.” Cái bả hỏi, ‘Nó là gì thế, bác sĩ?’ Bác sĩ nói, “Bệnh của bà rà bệnh Lỡ Làng.”Cái bả hết hồn, “Trời ơi! Bệnh Lỡ Làng! Có nghiêm trọng không bác sĩ?” Bác sĩ nói, “Nghiêm trọng rắm.” Cái bả hỏi, “Mà nó có nghĩa là gì?” Cái bác sĩ nói, “Nghĩa rà, mặt bà Lỡ Làng như cái đít.”
Henry thở dài ngao ngán.
“Hay không?” Leonard vỗ đùi đen đét. “Mặt bà Lỡ Làng như cái đít. Húúú. Thằng nào nghĩ được cũng tài.”
Henry bật lại radio.
... nói đi nói lại, tụi Cá Sấu Mỹ chỉ gáy là giỏi, thua là rúc hết.
Ê, tôi fan Cá Sấu Mỹ đây, OK? Tôi fan Cá Sấu Mỹ, và tôi đang nói chuyện với ông đây, mà ông lấn cấn cái chuyện gì mới được chớ?
Tôi lấn cấn là ông không gọi cho đến khi tôi nói không Cá Sấu Mỹ nào dám gọi. Ấy rồi đùng một cái, cả làng cả họ Cá Sấu Mỹ gọi tới tấp bà trời luôn.
Tôi tính gọi từ trước kia. Thằng này đâu có ngán.
Nhưng ông KHÔNG gọi. Ông đang gọi, công nhận, nhưng trước khi tôi nói không Cá Sấu Mỹ nào dám gọi, thì không Cá Sấu Mỹ nào gọi, kể cả ông.
Thì đúng, nhưng tôi đang gọi mà, chứ gì? Ông đang nghe tôi nói, đúng hông? Tôi là fan Cá Sấu Mỹ, và tôi...
Henry lại tắt radio.
“Bọn này cần tìm thú vui khác,” hắn nói.
“Chúng nên tích cực quay tay hơn,” Leonard tiếp lời. “Đó là nếu còn có thể.”
“Nghiêm túc đấy,” Henry nói, “Mày nghĩ có đứa nào trong đám vừa rồi biết tên phó tổng thống Hiệp Chủng Quốc Hoa Kì không?”
“Hah,” Leonard ra vẻ khinh thị, dù thực tình hắn cũng có biết phó tổng thống tên gì đâu. Chỉ biết đó là một khứa bận com lê, nhưng là khứa nào thì chịu thua. Một quãng im lìm trong chiếc xe thuê, sau cùng thì Leonard, người không bao giờ chịu nổi sự im lặng, buột miệng: “Mặt mày Lỡ Làng...”
“Im coi,” Henry xua tay.
Cửa quán Jolly Jackal xịch mở. Arthur xuất đầu lộ diện.
“Ông bạn mình kìa,” Henry nói. “Ngó bộ đi cà nhắc rồi.”
Puggy xuất hiện tiếp theo, lặc lè xách va-li.
“Thằng nào vậy?” Leonard nói.
“Tao tin rằng đó là Tarzan,” Henry nói, ngồi thẳng dậy.
“Ai cơ?” Lenoard nói.
“Thằng hạ cánh xuống tao từ trên cây, ở nhà ông bạn tụi mình,” Henry nói.
“Nó làm đéo gì ở đây kia chứ?” Leonard hỏi. “Mà cái cặp đó đựng gì?”
“Sớm biết thôi,” Henry nói.
Snake khập khiễng bước ra với khẩu súng trên tay, theo sau là Eddie.
“Ý tưởng thiên tài, đội quần vớ lên đầu,” Henry tấm tắc. “Sao tụi nó không mặc cái áo nào in chữ Cướp Có Vũ Trang luôn cho khỏe?”
Bốn thằng lững thững tiến đến chỗ chiếc Lexus của Arthur. Snake biểu Puggy để cái va-li vào trong cốp xe. Rồi cả bọn lục tục chui vào chiếc Lexus – Arthur cầm lái, Snake ngồi cạnh lão, dưới băng sau là Puggy và Eddie, Puggy được xếp ngồi ngay sau Arthur để Snake có thể dòm chừng nó. Một phút thảo luận, rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Năm giây sau, Henry rồ máy chiếc xe thuê và bám theo.
“Mày nghĩ tụi nó đi đâu?” Leonard hỏi. “Nhà ông bạn mình?”
“Lỡ Làng,” Henry nói.
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối