Số lần đọc/download: 1589 / 29
Cập nhật: 2016-04-24 14:22:32 +0700
Chương 7: Kinh Biến
T
rong nội đường, không khí có vẻ ngột ngạt kỳ lạ.
Sáng sớm hôm nay, Thái tử Thừa Đức đã phái người đi mời đệ đệ và đệ muội đến uống trà, Hoàng tử Tuyết Nhai quay sang nhìn thê tử, trong lòng Kim Bích Huy cũng hiểu, cắn nhẹ khóe môi: hai ngày đã qua, chỉ sợ Thái tử Thừa Đức muốn mượn cớ này để hỏi một chút sự tình về lương thảo và viện quân..
Nàng cùng với trượng phu ngồi yên lặng cạnh nhau, mắt nàng ánh lên những tia sáng lấp lánh.
“A... Trời càng ngày càng lạnh”. Trong nội đường, Sa La Hương đặc chế tỏa mùi thơm nức, Thái tử Thừa Đức không cùng phu thê nàng hàn huyên vài câu, gió lạnh thổi ràn rạt vào lớp giấy dán cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy những vẩn mây lạnh lẽo, Thái tử đột nhiên thốt ra một câu “Sớm hôm nay Vô Trần có nói trong mình không được khỏe lắm, e rằng đã bị nhiễm lạnh”.
“Lương thảo chắc đã dồn xếp ổn thỏa rồi”
Tuy nhiên, không đợi Thái tử nói lại lần thứ hai, Kim Bích Huy đầu mày hơi cau, đề cập thẳng vào vấn đề chính “Ngày hôm qua ta đã nhận được bồ câu đưa tin, phụ thân đang khuyến động Sưởng đế, hiện ở kinh đô Dương quốc đang chiêu tập binh mã, nhóm lương thảo và quần áo rét thứ nhất từ kinh đô Trinh thành đã theo Vận Hà lên đường, mọi người cứ yên tâm”.
Nghe thấy những lời này, Thái tử Thừa Đức cũng không biểu lộ gì, chỉ cùng Từ thái phó ở bên cạnh liếc nhìn nhau, ánh mắt có một chút thay đổi. Trầm ngâm một lát, mới nhìn vào chung trà trong tay, ánh mắt tựa hồ có chút gì đó kỳ dị khó hiểu.
Một lúc sau, Từ thái phó mới hơi cúi mình, dường như muốn thỉnh ý kiến Thái tử “Lương thảo là việc lớn, phải cử ai đi nghênh đón mấy vị thương nhân cho tốt bây giờ?”
Thái tử phi đích thân chế ra loại Vân Tê trà nước xanh biếc vị thanh nhã này, tuy nhiên, khi nhìn thấy trà, Kim Bích Huy nửa ngụm cũng không uống nổi, đoán Trưởng Tôn Vô Trần sợ gặp mặt xấu hổ, rõ ràng thác bệnh mà không ra. Hồi lâu, đột nhiên nàng chợt mở miệng: “Hôm nay ta sẽ theo Vận Hà ven Thành Bắc để đi nghênh đón bọn họ”.
“Những việc như thế này tự khắc sẽ có người làm, đệ muội bây giờ đã là Vương phi tôn quý, sao phải tự mình làm những chuyện đó” Thái tử Thừa Đức khuyên nhủ.
Tuy nhiên Kim Bích Huy chỉ hơi cúi đầu mỉm cười:“Không, mấy thương nhân kia là do ta trả giá, người khác đi bọn họ vị tất đã chấp nhận, không cần coi ta là tiểu thư gì cả, Kim Bích Huy ta vốn nổi danh là “Nữ Ngự Vệ”, lẽ nào Thái tử chưa từng nghe ai nói qua?”
Thái tử Thừa Đức đột nhiên nghẹn họng, không biết vì sao lời nói của nữ tử này đột nhiên lại sắc bén như thế, dù mới chỉ sau nửa ngày ngắn ngủi. Nhưng ánh mắt Từ thái phó ở kế bên lại lóe lên những tia sáng vui sướng, bật thốt lên “Ồ, như vậy, như vậy cũng tốt”
“Nhưng một mình nàng đi cũng không thể được” Cuối cùng, Hoàng tử Tuyết Nhai cũng mở miệng, câu nói đầu tiên trong ngày. Ánh mắt của chàng quét qua trên người thê tử, thần sắc có phần khó hiểu.
Kim Bích Huy liếc mắt nhìn trượng phu một cái, thản nhiên nói: “Có gì mà không được. Việc của ta, tự ta biết cách”
“Chọn một số người đi theo nàng đi” Thanh âm của Tuyết Nhai vẫn ôn nhã bình tĩnh, nhưng hàm ý không thể phản bác “Trở về sớm một chút”
Kim Bích Huy phá lên cười, nhìn sang trượng phu. Hóa ra, không phải hắn lo lắng cho sự an nguy của nàng, mà là sợ nàng đi rồi không trở lại, không giữ lời hứa viện trợ.
“Được rồi, tùy ngươi” Lòng nàng đột nhiên lạnh như tro tàn, nhạt nhẽo trả lời “Dù sao, chiều nay ta cũng sẽ lên đường”
Thái tử Thừa Đức vốn chỉ ngồi nghe, thật ra, cho tới nay, hết thảy mọi việc chàng đều nghe theo sự an bài của thất đệ, tuy rằng mỗi lần Tuyết Nhai đều quay sang chàng hỏi ý kiến, nhưng, tất cả mọi người đều biết, chẳng bao giờ Thái tử không đáp ứng. Tuy là anh em cùng một mẹ, nhưng vị Hoàng tử nhỏ tuổi đứng hàng thứ bảy này, vô luận là về phương diện võ công hay mưu lược, đều hơn xa vị huynh trưởng.
Tuy nhiên, lúc này đây, ngoài dự kiến của mọi người, Thái tử Thừa Đức lại lên tiếng: “Đúng vậy, mang thêm người đi theo cũng được, vạn nhất đệ muội gặp vấn đề gì cũng có người hỗ trợ”.
Nói tới đây, Thái tử dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà, nhìn qua Thái phó. Từ Phủ Ngôn lại liếc mắt nhìn Tuyết Nhai, ngắt lời nói: “Trong quân thì có ai trung dũng ngang với Thất đệ được, nhưng Thất đệ cũng không tiện ra ngoài, hay là thế này, lần này hãy phái Thẩm phó tướng làm quan tải lương, mang theo nhiều tinh binh tướng giỏi một chút, cùng đệ muội đi nghênh đón đoàn lương thực, vậy được không. Như vậy, thất đệ cũng yên tâm được một chút”
Tuyết Nhai hơi ngẩn ra một chút, Thẩm Thiết Tâm là phó tướng tâm phúc do một tay chàng đề bạt, để hắn đi theo Kim Bích Huy, đương nhiên chàng cũng yên tâm.
Hôm nay, cho dù là đối với Diệp thành, hay cả quân đội mà nói, vạn lần cũng không thể để mất nữ tử này.
Thương nghị xong, Tuyết Nhai cùng tân Vương phi đi ra khỏi nội thất
Gió bắc rất lớn, làm lá quân kỳ bên ngoài quân doanh phấp phới mãnh liệt. Mùa đông lạnh lẽo này, xưa nay không mấy ai có thể chịu nổi.
Chàng bỗng thầm thở dài: Từ đầu, mình đâu có để tâm đến việc phải đối đãi với nàng ta ra sao. Đó hoàn toàn chỉ là một cuộc giao dịch chính trị mà thôi. Lúc ấy chàng đã dự tính đời này coi như bỏ đi, mang ra đổi lấy một lời hứa của Kim quốc cữu. Nhưng....
“Cũng được, ta xuất thân chỗ hèn hạ, không có học thức, tính tình lại không giống người ta, nhưng như vậy thì ngươi liền nghĩ rằng ta không có đầu óc sao”
Giật mình kinh hãi, những thanh âm đêm qua lại vang lên rõ mồn một bên tai. Dưới ánh trăng lạnh, tính cách quật cường của nàng cuối cùng lại nổi lên, nước mắt viền mi, ngạo nghễ nói “Ta không cần ngươi”
Trong lòng chàng đột nhiên có cảm giác chấn động, Nhan Bạch nhịn không được quay đầu nhìn thê tử ở bên cạnh một cái, nhưng Kim Bích Huy vẫn hờ hững đi tới, cũng không nhìn tới chàng, lại dường như cũng biết chàng đang tới, bỗng nhiên lạnh lùng thốt ra một câu “Yên tâm, ta là kẻ biết giữ lời hứa”. Nàng dừng một chút, bỗng nhiên thở dài “Ít nhất chờ bọn ngươi vượt qua được giai đoạn khó khăn này, rồi ta mới trở về nhà, sau đó sẽ ở lại Dương quốc, sẽ không trở lại nữa”
“Đa tạ” Ánh mắt Nhan Bạch có phần trống vắng, hồi lâu, mới phát hiện ra là chỉ có thể thốt ra được có hai chữ ngắn ngủi như vậy.
“Tính ra, một ngày vợ chồng là một ngày ân nghĩa, ta giúp ngươi một chút cũng không đáng kể gì” Kim Bích Huy đột nhiên cười cười, hàm răng trắng như tuyết sáng bóng, hiển lộ vẻ đẹp có phần phô trương “Chẳng qua, cha ta, cha ta rất khó đối phó. Ngươi phải cẩn thận. Ta cũng không biết trong lòng ông ấy sẽ nghĩ cái gì đâu”
Trong lòng Tuyết Nhai thoáng rùng mình - Kim quốc cữu - đúng, Kim quốc cữu, Hải vương Lam Kình
Gần đây khốn khó đủ đường, cần vượt qua chướng ngại trước mắt đã, chàng thậm chí không có thời gian để nghĩ tới suy tính của con người thực sự đứng phía sau toàn cục này.
Kim Bích Huy thở dài, ánh mắt nheo lại thành một nét cười: “Ngươi xem hôm nay vì cái gì mà chúng ta lại có khả năng bình tâm ổn khí mà cùng ngồi nói chuyện nhỉ?”
Nàng nhìn lại bầu trời mênh mang phía trên Long Thủ Nguyên, đột nhiên hỏi “Kỳ quái, vì sao mà tối ngày hôm qua không có mưa sao băng?”
* * * * *
Tiếng kèn từ thành Nam liên miên bay qua, càng ngày càng rõ, vang vọng tới tận nội thất trong quân doanh.
“Không thể tưởng tượng nổi cái vị Nữ Ngự Vệ kia tự nhiên lại hăng hái xung phong ra khỏi thành” Thái phó Từ Phủ Ngôn vuốt chòm râu dài đã điểm muối tiêu, trong mắt ánh lên nét cười bí ẩn “Đều là nhờ nàng ta, mà sự tình càng ngày càng dễ dàng”
“Các ngươi... rốt cuộc muốn làm cái gì?” Phía sau cẩm trướng, thanh âm yếu ớt của một nữ tử vang lên gấp gáp, Thái tử phi cố gắng đứng dậy, nhưng cánh tay nàng mềm nhũn, thậm chí không vén nổi tấm màn trướng trước mặt “Các người cho ta uống cái gì vậy? Các người, có phải các người muốn đem ta giam lỏng ở trong này?”
Từ thái phó cũng không quay đầu lại, chỉ cười lạnh: “Thái tử phi, hôm nay người tự lo cho bản thân đi. Sự tình đêm qua dù con hổ cái đó nhẫn nhịn không nói tới, nhưng người nghĩ là Thái tử không biết gì chăng?”
Sắc mặt vốn tái nhợt của Trưởng Tôn Vô Trần càng thêm trắng bệch, cánh tay nhũn ra vô lực, thân mình lảo đảo ngã nhào xuống tấm nệm gấm, rốt cuộc cuối cùng cũng mù mờ hiểu ra được sự tình, nàng khe khẽ nói “Hóa ra,... ta hiểu rồi, sự việc tối hôm qua hóa ra...”
Từ thái phó phá lên cười, vuốt vuốt râu, thản nhiên nói: “Hôm qua Thái tử có nói với Thất vương phi rằng, nửa đêm trên Long Thủ Nguyên sẽ có mưa sao băng, nếu đến hoa viên phía sau thì có thể tận mắt chứng kiến” Lão già thanh gầy bỗng nhiên nheo mắt lại, thần sắc trong mắt có phần khó nắm bắt, lắc đầu thở dài: “Nữ Ngự Vệ tuy lợi hại, nhưng bên trong thực chất chỉ là một đứa trẻ con”
Thái phó dừng lại một chút, tựa hồ khó hiểu lắc đầu: “Không đúng, không đúng... Nếu chỉ là đứa trẻ con, như thế nào mà nàng ta lại có khả năng kìm nén cơn giận đó lại. Chúng ta vốn tưởng rằng nàng ta sẽ trở mặt với Thất hoàng tử ngay lúc đó chứ”.
“Các ngươi làm vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ... Phải, chẳng lẽ giờ phút này lại muốn phá hỏng kế hoạch viện trợ của Dương quốc cho chúng ta sao?”. Dù khiếp sợ, nhưng Thái tử phi dù sao cũng là một nữ tử đầy hiểu biết, chỉ một thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng trấn tĩnh.
Bởi vì uống phải nước trà vừa đưa tới sáng nay, không biết vì sao đầu đau kịch liệt, nhưng Trưởng Tôn thái tử phi vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Thừa Đức là người hiểu biết, chàng nhất định sẽ không vì cái chuyện tư tình này mà làm hỏng đại sự, nếu lần này không có viện trợ bên ngoài, Diệp thành chỉ tồn tại nội trong một hai ngày, có phải muốn bị Tứ hoàng thúc phái quân công phá, lúc đó ngọc đá đều tan không”
Từ thái phó đột nhiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt sắc lạnh như mắt chim ưng “Tư tình? Người nghĩ người như Thái tử có thể vì một chút tư tình mà hôm nay mới làm khó dễ người?” Hắn hơi khoanh tay, nhìn ra hàng cây bên ngoài đình viện trong tiết trời đã vào đông, đìu hiu xơ xác, lão già càng nói càng lạnh: “Hai năm về trước, Thái tử đã biết hai người có vấn đề. Hai người nghĩ Thái tử là người hèn nhát, là kẻ ngốc chăng?”
Trưởng Tôn Vô Trần ngây người thật sự, hồi lâu cũng không thốt ra được nửa lời.
Nói gì thì đó cũng chính là đệ tử do mình dạy dỗ ra, trên mặt Thái phó bất giác phản chiếu một nụ cười lạnh nhạt, đột nhiên xoay người, nhìn vào Thái tử phi “Người đã phải chịu đựng trong một thời gian dài. Nhưng thanh danh và năng lực của Hoàng tử Tuyết Nhai ở trong quân đối với chư hầu, dễ gì có thể lay chuyển được. Thái tử Thừa Đức chỉ còn cách nhẫn nại. Nhưng lần này thì không thể, Thái tử nếu như không thể ra tay kiềm chế trước, thì vương vị khó thể bảo toàn”
“Nói bậy! Ngươi chỉ nói năng bừa bãi, ai sẽ uy hiếp vương vị của Thái tử?” Thái tử phi chiếu tia nhìn lạnh lẽo vào vị Thái phó tâm phúc của Thái tử Thừa Đức, phản bác “Tuyết Nhai, Tuyết Nhai vì muốn mượn được cứu binh, thậm chí không ngại cả việc phải làm rể Kim gia”
Từ Phủ Ngôn nghe câu này, chỉ cười “Ha” một tiếng, thản nhiên nhìn Thái tử phi, chậm rãi gật đầu “Đúng, chính là vì hắn đã làm rể Kim gia, Thái tử mới không còn cách nào khác đành vội vàng trừ khử hắn”.
Thái tử phi ngây người ra nhìn Thái phó, nhất thời không biết phải nói gì
“Hoàng tử Tuyết Nhai không bẩm cáo mà kết hôn, tự tiện thành thân, chắc chắn là trong lòng đã có ý đồ” Từ thái phó thấy Thái tử phi có vẻ phiền muộn khó nghĩ, vu vơ mỉm cười, thản nhiên nói “Người không nghĩ sao, Sưởng đế của Dương quốc, nhờ vào cái gì mà hôm nay có thể ngồi trên đế vị? Hải vương vì cái gì mà gả con gái ra bên ngoài một cách vô ích? Có lần thứ nhất, chắc chắn sẽ có lần thứ hai”.
“Bộp” ngón tay run rẩy nắm chặt lấy tấm rèm, hàng móc vàng treo ở đầu giường đứt đoạn, Thái tử phi sắc mặt trắng bệch, khiếp sợ nhìn vào lão Thái phó mưu thâm kế hiểm “Các ngươi, các ngươi nghĩ như vậy về Tuyết Nhai? Tuyết Nhai toàn tâm toàn lực phù tá Thái tử Thừa Đức đã tám năm, hoàn toàn không nghĩ cho bản thân một chút nào, các ngươi lại dám lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử”
“Ngày hôm nay trước tiên Thái tử phi hãy tự lo lắng cho chính mình đi đã” Từ thái phó cười thâm hiểm, nhìn sang Thái tử phi toàn thân vô lực không thể cử động được vì đã bị phục dược lực, trong mắt nổi lên sát ý. “Từ hôm nay, ngươi sẽ là một kẻ “nằm bệnh không dậy nổi” - Thái tử nhịn ngươi cũng đã lâu, đến hôm nay mới có thể ngẩng đầu”
Tuy nhiên, Trưởng tôn Vô Trần tái xanh cố gắng đứng dậy, truy hỏi “Có phải hôm nay các ngươi định làm gì Tuyết Nhai... Các ngươi muốn làm gì Tuyết Nhai?”
Từ Phủ Ngôn vuốt nhẹ chòm râu dài, trong ánh mắt ẩn hiện vài tia sáng chớp lóe, hồi lâu không nói câu nào, nhìn xa xăm lên bầu trời đầy mây gió đang vần vũ, lạnh lùng nói: “Thất vương phi đã ra khỏi thành, khi trở về tốt nhất là, sẽ phát hiện...”
“... Thất vương gia đã tử nạn vì nước”
Thanh âm của hắn lạnh như băng tuyết, ngừng một chút, liếc mắt sang Trưởng Tôn Vô Trần.
“Đương nhiên, Thái tử phi vốn thân thể yếu đuối, bởi vì đau khổ quá độ mà lâm bệnh... A a, Thất vương phi trong lòng đã rõ, sẽ không kinh ngạc lắm. Cho dù nàng ta biết cũng không sao cả... Nhan Bạch vốn không không nhìn tới nàng ta, bọn họ vốn dĩ là một đôi oán ngẫu”.
“Thần thay Thái tử tính toán kế hoạch này, cũng coi như khá nghiêm mật nhỉ. Sau đó...” Thái phó lại nở nụ cười lạnh, đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy khiếp sợ của Thái tử phi “Sau đó, Thái tử lại hướng sang Hải vương cầu hôn, trực tiếp mượn binh để bình định thiên hạ. Bất luận là về thân phận hay địa vi, Thái tử đều hơn hẳn Nhan Bạch.....”
Thái phó khoanh tay, thản nhiên nhìn lên bầu trời, cười khẽ “Không đến ba ngày. Chỉ khoảng hai ngày thôi. Đợi khi nàng Nữ Ngự Vệ trở lại thành, mọi sự đều đã thay đổi”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hiện ra vẻ kỳ lạ “Chính là, đến lúc đó còn không biết thiên hạ sẽ về tay ai”
* * * * *
“Đệ muội, trên đường đi hãy cẩn thận” Bên bờ Vận Hà, mười con thuyền lớn đang giương buồm chờ nhổ neo, hồng y nữ tử thắt lại lớp bảo vệ tay, đang muốn nhảy lên đầu thuyền, thì nghe thấy lời Thái tử ôn tồn ở phía sau.
Kim Bích Huy quay đầu lại, nhếch miệng cười cười, tuy nhiên nụ cười khá miễn cưỡng. Nàng gật gật đầu với Thái tử, ánh mắt lại liếc qua trượng phu cùng đưa tiễn ở bên cạnh, tựa hồ hy vọng chàng sẽ nói một cái gì đó. Tuy nhiên, Tuyết Nhai nhìn nàng, cũng không biết phải nói gì cho phải, hồi lâu, mới thốt ra được một câu: “Chỉ có hai ngày, đi sớm về sớm”
Nàng nhịn không được cười lạnh một tiếng, nói vậy chắc gì đã là lo lắng cho nàng. Cho nên còn phái chính phó tướng Thẩm Thiết Tâm của hắn theo mình trở về, còn dẫn theo nhiều nhân mã như vậy. Thì lương thảo là sự trọng đại, phải, muốn phái người hộ tống, nhưng nói trắng ra, chính là đề phòng mình hối hận. Hừ. Nếu Kim Bích Huy ta mà muốn hối hận, cho dù là thiên quân vạn mã, cũng làm gì được?
“Sau ba ngày nữa, lương thảo nhất định tới. Xin hãy yên tâm” Tuy nhiên, không muốn làm chàng khó xử, nàng chỉ trả lời một cách lạnh nhạt. Hoàng tử Tuyết Nhai hơi gật đầu, ánh mắt lấp loáng. Kim Bích Huy không nhìn lại chàng thêm lần nào nữa, vén áo nhảy lên ván thuyền.
Trên Long Thủ Nguyên gió vẫn vần vũ, thổi thẳng vào một nữ tử toàn thân vận hồng y đang đứng ở đầu thuyền, như một đốm lửa đỏ rực.
Buồm đã no gió, dây thừng vừa cởi bỏ, thuyền đã nhanh chóng từ bến thuyền xuôi dòng về Nam. Kim Bích Huy đứng ở đầu thuyền, quay đầu lại, không để tâm đến đám quân thần Ly quốc đang đưa tiễn, cũng không nhìn tới phu quân mình.
Tuy nhiên, khi nàng đã quay đầu nhìn xuôi theo dòng nước, bên tai đã văng vẳng nghe tiếng sáo, xa xôi bi tráng. Kim Bích Huy quay đầu lại, trong bóng cờ xí ảnh buồm, vẫn nhìn rõ dải cầu tàu nhô ra trên mặt sông, kè đá bao kín bờ sông, trong mưa gió phiêu phiêu, một bóng người đang đứng trên bờ cửa sông, vị quý công tử áo trắng đang cầm ngang cây sáo, tà áo bay chấp chới.
“Thiết y hàn”
Tiếng sáo trong suốt như nước, trong tim nàng đột nhiên cảm giác thấy những nỗi lo lắng không thể thốt ra thành lời, nửa như muốn khóc, nửa như muốn gắt gỏng, nửa lại muốn gây hấn với người khác, nhưng không thể nói ra lý do tại sao.
“Vương phi, đầu thuyền gió lớn, hãy vào phía trong nghỉ ngơi?”
Đột nhiên nghe thấy ở bên cạnh có tiếng người nói, nàng quay đầu lại, hóa ra là vị phó tướng Thẩm Thiết Tâm của Nhan Bạch. Trong ánh mắt của vị tướng quân có chút gì đó quan tâm ý nhị, tuy nhiên, vị Vương phi nóng tính thô lỗ này lại không muốn tiếp nhận, chỉ nói một cách lãnh đạm “Chưa đến phiên ngươi quản ta”.
“Thất điện hạ đã ủy thác, trên đường mạt tướng nhất nhất phải chiếu cố tốt cho Vương phi” Thẩm Thiết Tâm chứng kiến ánh mắt sắc bén của hồng y nữ tử, chỉ mỉm cười rất đôn hậu, từ tốn hồi đáp
Kim Bích Huy cười lạnh một tiếng, tuy nhiên ánh mắt chứa đầy sự phản kháng “Hắn muốn ngươi quản ta hả? Dù sao đi nữa thì hai ngày sau ta cũng sẽ mang lương thảo về Diệp thành, sau đó đường ai nấy đi, đừng có đứng đó lải nhải làm phiền đến ta”.
Sau đó, lúc Thẩm Thiết Tâm định nói gì đó, Kim Bích Huy chỉ ngăn hắn lại, nghiêng đầu, dường như nghe được thanh âm gì phảng phất trong gió. Thẩm Thiết Tâm cũng thoáng kinh ngạc lắng nghe, nhưng, chẳng nghe được gì cả.
“Âm thanh tắt rồi” Thoáng buồn rầu, nàng tự thầm thì một mình, sau đó tự đi xuống phía dưới khoang.
Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu