Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
iểu Duệ, anh yêu em.”
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai Lâm Gia Duệ, bàn tay to lớn nóng rực giữ chặt lấy thân thể, khơi lên tình dục xa lạ trên người y.
Đôi mắt y đã ngập nước, ngón tay nắm chặt ga giường, run rẩy không ngừng. Y giãy dụa muốn khép lại hai chân, nhưng lại bị người đàn ông ở trên giữ lấy hai đầu gối, kéo ra. Vật xa lạ đang xâm nhập cơ thể y lại trướng lớn, liên tục đâm vào nơi mềm mại nhất, nóng bỏng và dâm loạn, buộc y bật ra tiếng rên khàn khàn.
“Ư… Chú ơi…”
“Ngoan nào, đừng sợ.”
Lâm Dịch cúi xuống, hôn lên đôi mắt sũng nước của Lâm Gia Duệ. Giọng hắn dịu dàng vô cùng, nhưng động tác dưới thân lại cực hung bạo, hung hăng khuấy đảo nơi mềm mại của y, liên tục chuyển động trong nơi nhỏ hẹp ẩm ướt, làm y vừa vui sướng vừa thống khổ.
Eo lưng y đã tê dại, khoái cảm tột độ ở nơi bị đâm chọc phía sau làm y vô thức ôm chặt lấy vai đối phương, đong đưa theo nhịp chuyển động của hắn.
Tiếng da thịt đánh vào nhau vang vọng khắp căn phòng.
Khi Lâm Dịch bắn ra trong cơ thể y, y chỉ thấy tim mình đập thình thịch, hai đùi co rút, trước mắt như bùng lên ánh sáng rực rỡ.
Y thất thần mở to mắt, hồn phách như bị đánh tan.
Chớp mắt một cái, khung cảnh quanh y đã thay đổi – y đang ăn mặc chỉnh tề đứng giữa phòng khách của Lâm trạch. Căn phòng này vốn không lớn, nhưng giờ đã cất hết bàn ghế bình thường đi, thay vào đó là mấy cái bàn tròn lớn. Nền đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng rực rỡ của đèn thủy tinh trên trần nhà, nom càng giống một nơi chuyên tổ chức tiệc. Căn phòng bên cạnh còn có hai bàn mạt chược, đang ồn ào vui vẻ, nhìn thì thấy toàn là người quen.
Lâm Gia Duệ nhìn xung quanh, nhất thời không nhớ ra được – sao mình lại ở nơi này? Sao Lâm gia lại có nhiều người thế? Mãi đến khi có vài người quen chào hỏi y, thì y mới nhớ lại—
Phải rồi. Hôm nay là tiệc mừng đại thọ 70 của lão gia Lâm gia, nên họ hàng bạn bè mới đến chúc thọ.
Trong lòng y luôn thấy gờn gợn, cảm thấy như có chỗ nào sai sai. Y vừa ngoảnh chỗ khác, đã thấy Lâm Dịch đang đứng tựa vào tường. Hắn ngoắc ngoắc tay với y, y liền không nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn đi về phía hắn.
“Sao rồi?” Hắn lẳng lặng kéo tay y: “Em chọn được trường chưa?”
“Rồi, là đại học Y ở thành phố S.”
“Chà, sau này anh phải gọi em là bác sĩ Lâm nhỉ ~”
“Sợ chưa?” Y đắc ý nói: “Trừ phi sau này anh không bị bệnh, còn không… Hừ hừ hừ, tốt nhất là mau nịnh bợ em đi!”
Hắn không nói gì, chỉ cười cười, nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay y.
Mặt y nhất thời đỏ bừng.
Trước đó không lâu, y đã mượn hơi rượu để tăng can đảm đi tỏ tình với hắn. Hai người họ đều là đàn ông, lại là chú cháu – y cứ nghĩ tình cảm loạn luân như thế sẽ chỉ là vô vọng. Ai dè hắn cũng thích y, thậm chí còn nói cho y biết – thực ra, họ không có liên hệ ruột rà gì cả.
Rõ ràng hắn là chú nhỏ lớn lên cùng với y, sao tự dưng lại không phải ruột thịt?
Y vẫn không hiểu chân tướng chuyện đó, nhưng cũng chẳng quan tâm – người đang chìm trong tình yêu luôn mù quáng mà. Y chỉ cần một lý do để được ở bên hắn là ổn.
Lâm Gia Duệ nắm tay Lâm Dịch chuyện trò một lúc, mãi đến khi tiệc sắp bắt đầu, hắn phải đi tiếp khách, thì hai người mới lưu luyến chia tay.
Hắn là con trai của Lâm lão gia, nên khai tiệc xong liền đi một vòng kính rượu, thành thục xã giao với những người không quen biết. Rồi đột nhiên hắn nói: “Tôi đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà cho ngày hôm nay, giờ thì vừa khéo, để cả nhà cùng xem nhé.”
Mọi người ào ào vỗ tay tán thưởng, còn liên tục khen hắn có hiếu.
Y cũng giật mình – họ thân nhau như thế, nhưng sao y chưa từng nghe hắn nhắc đến món quà này? Đến mức phải giấu cả y sao? Mi mắt y giật giật, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng bành trướng.
Lúc này, Lâm Dịch đã lấy thứ hắn chuẩn bị ra – chỉ là một đĩa CD hết sức bình thường. TV vẫn ở trong phòng khách, hắn liền bật nó lên, rồi cho CD vào đầu đọc.
Khoảnh khắc hắn nhấn nút mở, y thấy hắn quay lại, cười với y một cái.
Khuôn mặt hắn rất tuấn tú, cười lên nhìn cực đẹp, nhưng vào giờ phút này — tuy miệng hắn vẫn cười, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại cực kỳ lạnh lẽo.
Y như rơi thẳng vào hầm băng, cuối cùng cũng nhớ ra được – tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì.
Không được!
Dừng tay!
Y ra sức thét to lên, nhưng cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể phát ra một thanh âm nào. Ai ai cũng đang cười, nhưng nỗi tuyệt vọng lại dấy lên trong tim y, mãi đến khi thấy hình ảnh quen thuộc hiện lên trên màn hình.
Trên giường là hai cơ thể đàn ông đang giao hợp.
Vận động kịch liệt làm cái giường rung lên, dường như âm thanh làm người đỏ mặt đang kề sát ngay bên tai mình. Thân thể thiếu niên bị đè khẽ run rẩy, khuôn mặt được quay rất rõ ràng; thậm chí còn thấy được… nét ửng hồng khi động tình, đau đớn, hỗn loạn, không thể kiềm chế…
Toàn thân Lâm Gia Duệ cứng ngắc, chỉ cảm thấy bàn tay vô hình đang chặn họng y kia, đang từ từ hạ xuống, xé toang lồng ngực, không chút do dự mà móc tim y ra.
Video này đã được xử lý kỹ thuật nên không nhìn rõ mặt Lâm Dịch, nhưng y có thể nghe ra giọng hắn ngay lập tức. Thanh âm khàn khàn trầm thấp, kề ngay bên tai y, dịu dàng và đa tình:
“Anh yêu em.”
“A—!”
Lâm Gia Duệ hét lên một tiếng, bừng tỉnh dậy.
Y há miệng thở hồng hộc, trên người vừa lạnh vừa nóng, đến cả đồ ngủ cũng đẫm mồ hôi. Sợ mình vẫn đang ở trong mơ, y vội vàng nhét ngón tay vào miệng, cắn mạnh xuống!
Đau đớn tột độ lủi thẳng vào tim.
Nhưng y lại thở phào nhẹ nhõm, vuốt mồ hôi lạnh trên trán đi, cố gắng bình tĩnh lại.
Bị tiếng thét của y đánh thức, Lâm Dịch mơ màng mở mắt, hỏi: “Sao thế? Mơ thấy ác mộng à?”
Y nhìn chằm chằm vào hắn, như thể vẫn chưa tỉnh táo lại sau giấc mơ kia. Một lát sau, y mới đáp: “Ừ. Mơ thấy bị quái thú đuổi giết.”
“Đồ trẻ con.” Hắn lầm bầm một tiếng, ôm chầm lấy y, khẽ khàng vỗ vỗ lên vai: “Vẫn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa nào.”
Người y cứng đờ lại, nhưng không nói gì, thuận theo nằm vào lòng hắn. Đương nhiên là y không ngủ được nữa, chỉ mở to hai mắt trong đêm, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của đối phương. Xác định hắn đã ngủ lại rồi, y im lặng xuống giường, đến phòng bếp rót nước uống.
Ai dè tay y lại run bần bật, suýt nữa đã không cầm được cái cốc, làm đổ kha khá nước ra ngoài.
Y vội vàng đè tay còn lại lên nó.
Không sao.
Y ngửa đầu, uống hết cốc nước lạnh như băng, tự nói với chính mình – chỉ là người kia lại nói “anh yêu em” mà thôi. Chỉ là mơ lại giấc mộng cũ, vào giây phút không phòng bị nhất, bị hắn đâm một dao vào ngực thôi…
Không phải sợ gì cả.
Y đã quen rồi.
Nửa đêm về sau, y không ngủ lại được. Đến khi trời sắp sáng, y về nằm bên cạnh Lâm Dịch, giả như ngủ rất say sưa.
Đương nhiên là hắn không nhận ra có gì bất thường; đúng giờ tỉnh dậy, rửa mặt thay quần áo rồi về hôn lên má y một cái, khoác áo ra ngoài.
Theo lịch dương thì đã qua năm mới, nhưng Tết âm năm nay rơi vào cuối tháng Hai dương, nên phải hơn tháng nữa mới đến Tết thực sự. Sắp đến cửa ải cuối năm, mọi hoạt động đều tăng lên gấp gội. Lại sắp đến hàng loạt lễ trao giải, diễn viên nào cũng bận tối mặt tối mũi – dù Lâm Gia Duệ có vô lý đến mấy, thì cũng không tiện ép họ tiếp tục quay phim. Vì thế, qua Tết dương là gần như y rảnh hẳn.
Vốn hôm nay y định ngủ bù một giấc, nhưng lại không sao ngủ được. Lâm Dịch vừa đi là y đã tỉnh luôn.
Dù đã vào đông nhưng y vẫn mặc áo phông quần jeans kinh điển, có ra ngoài cũng chỉ khoác thêm áo lông. Sáng đó y đi nhà sách, mua mấy quyển mới thấy hay hay. Gần đến trưa thì Lâm Dịch gọi tới.
“Rời giường chưa?”
“Rồi.” Y dừng lại một chốc: “Vừa dậy.”
“Sáng nay thấy em ngủ say quá, nên tôi không gọi em. Hôm nay em không bận việc gì nhỉ?”
“Mấy ngày tới rảnh tất.”
“Thế thì tốt, tối đi ăn với tôi đi.” Nghĩ một lúc, hắn lại bảo: “Trưa em nhớ ra ngoài ăn đấy, đừng gặm bánh mì cho qua bữa. Trời hơi lạnh, nhớ mặc thêm đồ.”
“….Ừ.”
Y máy móc đáp lại, nói chuyện phiếm với hắn một chốc rồi hẹn thời gian buổi tối gặp. Ăn vội bữa trưa xong, y tìm một nơi ngồi đọc sách, nhưng vì đầu óc rối bời, nên ngồi cả buổi mới lật được ba trang.
Trời đông tối rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tối hẳn.
Lâm Dịch lái xe đến đón Lâm Gia Duệ, thấy y thì nhìn từ trên xuống dưới, lại kéo tay y sờ sờ: “Sao tay lại lạnh thế này? Em mặc ít quá!”
Mặt y không đổi sắc: “Tay tôi quanh năm đều thế.”
Hắn không để ý đến lời giải thích của y, nhét tay y vào túi áo mình sưởi ấm, thẳng thắn quyết định: “Mai em phải mặc thêm đồ, tôi sẽ tự thân giám sát!”
Từ ngày cùng nhau ngắm mặt trời mọc ven biển đó, Lâm Dịch lại càng cưng chiều y, phải nói là chỉ đâu đi đó, cực kỳ dịu dàng, hệt như… Mười năm trước vậy.
Lâm Gia Duệ nhắm mắt quay đi, nhìn ra cửa sổ, không nghĩ nhiều nữa.
Đang lúc tan tầm, đường cực kỳ tắc. Xe họ chậm rì rì nhích từng bước một, cuối cùng cũng đến một nhà hàng. Theo hắn đến một căn phòng ở tầng hai, y mới nhận ra rằng — lần ăn tối hôm nay không chỉ có hai người họ.
Trong phòng đã ngồi trước vài người, trông mặt thì rất quen. Y nhìn một lúc thì nhớ ra – họ đều lại những cổ đông lớn của Lâm thị. Tuy thường ngày y không quan tâm chuyện công ty, nhưng không đến nỗi không biết gì; nên vừa thấy thế trận trước mắt, y đã biết chắc là có lý do.
Y quay sang nhìn Lâm Dịch, hắn chỉ cười cười vỗ vai y, vẻ mặt vẫn như thường: “Tiểu Duệ biết tất cả mọi người rồi nhỉ? Nên tôi không giới thiệu lại nữa. Hiếm khi được ăn cơm với nhau, mọi người không say không về đấy!”
Ngồi đó toàn là cáo già thành tinh, có người đã nói ngay vào chuyện chính: “Thằng nhóc này, không phải cậu mời bọn tôi đến đây để bàn chuyện thâu tóm công ty hả?”
“Không đâu không đâu.” Hắn gọi phục vụ đến mở bình rượu, rồi tự tay rót cho từng người, cười cười nói: “Hôm nay chúng ta chỉ uống rượu ăn cơm, không bàn đến công việc!”
Rồi ngửa đầu, tự mình uống cạn một ly rượu.
Tất cả ngơ ngác nhìn nhau, dường như không đoán được hắn đang có ý gì.
Mà kẻ ngoài cuộc như Lâm Gia Duệ thì càng chẳng hiểu gì cả. Nhưng nếu đã đến đây rồi, thì y cứ yên tâm ăn thôi, thỉnh thoảng thì nói mấy câu với mấy người y phải gọi là chú bác này.
Lâm Dịch nói được thì làm được – suốt cả bữa cơm, hắn chỉ nói mấy chuyện trên trời dưới bể, tuyệt không động đến chuyện công ty. Rượu vào lời ra, thế mà một cổ đông họ Ngô lại nhắc đến một chuyện hài – Có lần Lâm Dịch đi bàn chuyện làm ăn, lại dẫn theo mười mấy bảo tiêu vest đen kính đen, làm quản lý Phương của ông sợ gần chết, còn tưởng là mình chọc phải xã hội đen phương nào.
“A Dịch đúng là không hổ danh họ Lâm! Hiểm như ông già nhà cậu vậy! Không không không, phải là trò giỏi hơn thầy chứ. Hôm nay đến hồng môn yến này của cậu, thật lòng là tôi hơi đề phòng đấy, chỉ sợ cậu lại giở trò gì!”
Nghe ông nói đến Lâm lão gia, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Dịch hơi trầm xuống, nhưng hắn mỉm cười rất nhanh, thờ ơ buông một câu: “Trước giờ tôi vẫn thích tiên lễ hậu binh*.”
*Tiên lễ hậu binh (先礼后兵): Dùng lý lẽ để thuyết phục trước rồi mới dùng đến vũ lực.
Ý nói là, bữa cơm hôm nay chỉ là cho họ có thể diện thôi, không nghe lời thì hắn sẽ dùng chút thủ đoạn!
Mấy vị cổ đông đều ngầm hiểu như vậy, nhưng trên mặt vẫn cười cười nói nói, ồn ào chúc rượu lẫn nhau. Mà Lâm Gia Duệ ngồi lâu như thế, cũng loáng thoáng nhìn ra chân tướng sự việc. Nhưng y không nói gì cả, cắm đầu tập trung ăn.
Bữa cơm hôm nay ăn đến mười giờ mới tan. Ai nấy đều say ngã trái ngã phải, đến cả y cũng hơi choáng váng. Hắn đã uống rất nhiều, không thể tự lái về được; nên sau khi tiễn hết mọi người đi, hắn liền nắm tay y từ từ đi bộ về.
Y biết hắn có chuyện muốn nói, bèn chủ động mở miệng trước: “Vụ thâu tóm công ty đó là sao?”
“Không có gì. Công ty GN ở Mỹ rất có hứng thú với Lâm thị, nên dạo này đang qua lại rất nhiều.”
Y giật mình sợ hãi: “Họ muốn nuốt chửng Lâm thị?”
“Mới có ý tưởng vậy thôi. Còn nhiều việc phải làm lắm, chưa chắc đã thành.”
Tuy Lâm Dịch nói rất hời hợt, nhưng Lâm Gia Duệ biết – hắn sẽ không hơi đâu mà làm chuyện vô ích. Thậm chí rất có khả năng, người đứng sau màn chính là hắn… Lâm thị là tâm huyết cả đời của ông nội y, người hận Lâm gia như hắn sao có thể để nó tồn tại được? Huống gì, mẹ hắn đã nhảy từ chính mái nhà Lâm trạch xuống, tự kết thúc cuộc đời mình.
Miệng y đắng ngắt: “Các cổ đông sẽ không đồng ý đâu.”
“Không có chút ngon ngọt thì đúng là khó lay chuyển mấy lão cáo già đó thật. Nhưng mà…” Hắn dừng bước, nắm tay y đặt lên ngực mình, trầm giọng nói: “Ít nhất là, Tiểu Duệ vẫn sẽ ở bên tôi, đúng chứ?”
Vì đã uống rượu, nên ánh mắt hắn không sắc bén như thường ngày, mà lộ ra một chút dịu dàng hiếm có. Bị đôi mắt ẩn tình như vậy nhìn chăm chú, ai mà chẳng mềm lòng?
Y đắm chìm trong ánh mắt đó, lòng thầm nghĩ – a, hóa ra là vậy.
Thảo nào Lâm Dịch lại nói ra câu “tôi yêu em” đó, thì ra là cái bẫy, chực chờ y nhảy vào.
Biết mục đích của hắn rồi, gánh nặng cứ lửng lơ trong lòng y bấy lâu lại hạ xuống.
Tựa như một kẻ bị kết án tử hình vậy — biết trước mình chết lúc nào, thì vẫn tốt hơn là luôn luôn bất an thấp thỏm, không biết bao giờ thì đột nhiên bị đâm cho một dao.
Lâm Gia Duệ ngước lên, mỉm cười nói: “Chú à, chú có muốn cá cược với tôi không?”
“Cược gì?”
“Tôi cược là… mọi thứ đều như theo ý chú.”
Nghe vậy, Lâm Dịch liền hiểu ý y rồi. Dù đang ở trên đường lớn, hắn vẫn ôm chầm lấy y, đôi môi ấm áp đặt lên cổ đối phương, thấp giọng rì rầm: “Tiểu Duệ…”
Tiếng gọi kia hàm chứa quá nhiều tình cảm, có phần kích động quá đà.
Lâm Gia Duệ tin chắc – lúc này, thực sự hắn đang xúc động đấy.
Hủy diệt Lâm thị là ước vọng nhiều năm qua của hắn. Để đi được đến bước này, hắn đã đánh đổi quá nhiều thứ; chỉ tính riêng mấy năm hư tình giả ý ở Lâm gia là đã hơn khối người rồi.
Y mặc cho hắn ôm mình một chốc, mới nói: “Chưa nói xong tiền đặt cược mà.”
“Ừ, để tôi nghĩ đã. Ai thua thì lấy thân báo đáp?”
Y không nói đùa theo hắn, mà nghiêm túc bảo: “Không. Nếu người thắng là tôi, anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Để tôi nghĩ sau đã.”
“Được.” Cuối cùng hắn cũng nhún nhường một chút, rồi lại nắm chặt tay y: “Thực ra dù không cược, thì tôi vẫn luôn luôn nghe theo em mà?”
Y chỉ cười cười, không nhiều lời nữa, từ từ đi bộ về nhà theo hắn. Khi về đến nơi thì đã rạng sáng. Vì có hơi rượu nên y ngủ rất trầm, không hề mơ thấy gì cả.
Mấy hôm sau, y vẫn rất rảnh rỗi, thư thả ở nhà nghỉ ngơi đọc sách.
Đột nhiên Lâm Gia Văn gọi tới, hẹn y ra ngoài gặp nhau. Từ ngày rời khỏi Lâm trạch, y vẫn chưa gặp anh lần nào, nên đương nhiên sẽ không từ chối, khoác áo đi thẳng ra cửa.
Khi y tới quán cafe thì Lâm Gia Văn đang ngồi cạnh cửa sổ, cực kỳ tập trung ăn một miếng bánh kem.
Có thể sung sướng ăn một thứ ngọt ngấy như vậy, đúng là làm người ta phải ngưỡng mộ… Lâm Gia Duệ lẳng lặng đứng ở cửa, chờ anh ăn xong rồi gọi một phần nữa, thì mới bước tới chào: “Anh ba.”
“A, em đến rồi à…” Khóe miệng anh vẫn còn dính kem, liền vội vàng lau miệng: “Mau ngồi đi, em gọi gì?”
“Một ly cafe.”
Anh nhìn menu một chốc, nghĩ nghĩ rồi gọi thêm ít bánh hoa quả. Dù sao cũng là anh em trong nhà, nên anh nói thẳng: “Nghe nói mấy hôm trước Lâm Dịch hẹn ăn cơm với vài cổ đông, em cũng đi theo à?”
Y cũng đoán là vì chuyện này, gật đầu đáp: “Thông tin của anh cũng nhanh nhạy thật.”
“Mọi cấp cao trong công ty đều biết cả rồi. Đừng quên em còn giữ cổ phần của Lâm thị, em đi cùng hắn trong trường hợp nhạy cảm như thế, chẳng khác nào tỏ vẻ em đã đứng về phía hắn! Giờ ai ai cũng nói là, ngay cả người Lâm gia cũng đồng ý bán Lâm thị đi!”
Cafe của y đã được đưa lên, y bèn nhấp một ngụm, lạnh nhạt đáp: “Thì cứ để hắn bán đi.”
“Lâm Gia Duệ! Rốt cục em có phải người họ Lâm không? Hay là định theo họ tên kia!” Nói đến một nửa, anh mới nhớ ra là Lâm Dịch cũng họ Lâm.
Y liếc nhìn anh: “Là Lâm gia nợ hắn. Nếu năm đó ông nội không dùng thủ đoạn không chính đáng để phá hủy công ty nhà hắn, cha hắn cũng không gánh nợ lớn trên vai, cũng sẽ không qua đời.”
Anh bị chặn họng: “…Em không hiểu chuyện trên thương trường, đôi khi dùng thủ đoạn là rất thường thấy.”
“Vậy việc lừa một phụ nữ vừa mất chồng, buộc bà phải tái hôn với mình khi không còn đường nào khác, thì là đúng sao?”
“Ít nhất ông nội đã chăm sóc mẹ con họ hơn hai mươi năm! Ông nội luôn coi Lâm Dịch là con trai ruột, chưa từng bạc đãi hắn!”
“Nhưng sau khi mẹ hắn biết chuyện, thì đã nhảy lầu tự tử.”
“Lâm Gia Duệ, em đang đứng về phía Lâm Dịch à? Vì Lâm gia nợ hắn hai mạng, nên em liền hiến mạng mình cho hắn sao?”
“Nếu hắn cần thì em không ngại.”
Lâm Gia Văn chỉ tức nên mới nói thế, nhưng nghe y đáp thì lại giật mình.
Đúng lúc đó, bánh hoa quả cũng được đưa ra. Lâm Gia Duệ thản nhiên đẩy nó về phía anh, lại bị anh tóm tay lại: “Tiểu Duệ, từ bé hai anh em ta vẫn thân nhau nhất, thực sự không giấu nhau chuyện gì. Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, càng lúc anh càng không hiểu em nghĩ gì nữa. Rốt cục là vì sao bây giờ em lại ở với Lâm Dịch?”
Y uống hết cafe rồi đáp: “Nếu nhất định phải đổ nhiều máu nữa mới làm hắn hài lòng, thì em chính là người thích hợp nhất, không phải sao?”
Đột nhiên anh hiểu ra: “Em sợ hắn làm hại người khác trong họ?”
“Mong là em chỉ nghĩ nhiều thôi. Dù sao thì trong toàn Lâm gia, em là người ông nội yêu thương nhất, vậy nên, những người khác không có giá trị lợi dụng với hắn.” Khi nói ra những lời này, giọng y cực kỳ bình tĩnh, như thể đã nghĩ đến rất nhiều lần.
Vì sao lại là y?
Vì sao Lâm Dịch lại chọn y làm công cụ báo thù?
Y đã hỏi mình rất nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng thông suốt – vì y là người được cưng chiều nhất ở Lâm gia. Nên phải là y gây ra chuyện xấu như thế, mới tạo được kích thích lớn nhất cho ông nội.
Sự thực đã chứng minh – Lâm Dịch đã tính toán rất chuẩn. Ở tiệc mừng thọ đó, ông nội tức đến độ tái phát bệnh tim, chẳng bao lâu sau đã nhắm mắt qua đời.
Đã nói đến nước này, Lâm Gia Văn hiểu là mình không khuyên được y nữa, chỉ vỗ vỗ tay y: “Nếu Lâm Dịch muốn bán Lâm thị, thì cứ để hắn bán đi thôi! Coi như mình nợ thì trả cho hắn. Nhưng em phải đồng ý với anh, tuyệt đối đừng để mình có chuyện gì!”
Hiếm khi Lâm Gia Duệ làm một em trai ngoan ngoãn, ừ một tiếng rồi bảo: “Vì chuyện thâu tóm đó, nên rất có thể em sẽ chuyển cổ phần của em sang cho Lâm Dịch.”
“Chuyển đi chuyển đi!” Anh bực bội phất phất tay, lại nhớ ra một chuyện: “Khoan đã. Anh nhớ di chúc của ông nội có một điều kiện phụ, hoàn thành nó thì em mới chuyển được cổ phần?”
“Ừ, anh ba nhớ giỏi đấy.”
“Lâm Dịch có biết chuyện này không? Hắn chọn thế nào? Chọn em hay chọn báo thù?”
“Hóa ra anh ba còn ngây thơ hơn em nữa.” Dường như y muốn cười một cái, nhưng khóe miệng y nhếch lên, lại cong thành một nụ cười méo mó: “Anh không hiểu Lâm Dịch rồi. Sao hắn lại chọn em được?”
Cựu Mộng Cựu Mộng - Khốn Ỷ Nguy Lâu Cựu Mộng